Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

Ái phi, nghe nói nàng là trai giả gái? _ Chương 1

Hắc Miêu: e hèm! đây là truyện đầu tiên của Gián Ú nhà ta. mn đọc xong thỉnh cmt cho em nó có động lực viết tiếp nhé ^^ nếu có gì k vừa lòng mong mn giơ cao đánh khẽ nhưng vẫn ủng hộ em ấy nhiệt tình. đa tạ!!
Gián Ú pé!! viết truyện hay quá, tỷ phục!! cố lên!!!! *ôm ôm*  =))




NHẤT

Tên trộm đồ lót


Ngoài cửa sổ, ngàn chiếc lá mỏng manh dường như đang dệt nên một chiều hoàng hôn vàng óng, hoa lệ và man mác buồn.

Ta quay đầu lại nhìn mớ bài tập đang chất thành đống trước mặt, không kìm được thở ra một cái, trong lòng vô cùng ngổn ngang.

A, quả thật là chán lắm rồi.

Tự do, rốt cuộc là mi đang trốn ở đâu???


Ta chán nản chống tay lên cằm, một lần nữa liếc xuống đống bài tập khủng long hà bá kia, thấy nghẹn tận cổ.

Cái gì mà học sinh con ngoan trò giỏi, cái gì mà thần đồng tuổi trẻ tài cao.

Tài cao cái rắm ấy!

Ta muốn ăn chơi, ta muốn làm một thằng trai hư đúng nghĩa đen, ta không muốn suốt ngày cứ như con sâu nhỏ ngoan ngoãn ngồi gặm hết quyển sách này đến quyển sách khác như thế này.

Nói cách khác, ta muốn được sống cho ra sống.

Những tia nắng cuối ngày uể oải bò vào phòng, để lại những vệt loang lổ màu vàng nhạt.

Ngồi tự biểu tình được một lúc, ta lại vớ lấy cây bút và bắt đầu chúi mũi vào những quyển sách dày cộp trước mặt.

“Bớ người ta, có tên trộm đồ lót!!!!” Một âm thanh lanh lảnh đột ngột vang lên, phá tan bầu không khí bình yên của một buổi chiều nắng đẹp.

Ta đang đọc sách, nghe thấy câu đó thì cau mày. Khu phố này bây giờ thiếu văn minh đến vậy ư?

RẦM!

Thình lình, một vật tròn tròn, xù xù kì quái bỗng phi vào phòng ta, hạ cánh an toàn xuống sàn, tạo thành một tiếng động ầm ĩ.

Ý nghĩ đầu tiên bay đến với ta vào lúc đó chính là: ăn trộm!

Thế là, ta vớ lấy con heo nhựa trang trí trên bàn, chuẩn bị thủ thế phang cho cái gã láo xược chết bầm đó một phát không thấy bầu trời.

Cái cục râu ria xồm xoàm ấy sau một hồi nằm yên thì bắt đầu cựa quậy, nhúc nhích, sau đó, “nó” bắt đầu lăn.

--- Lăn qua bên trái ----

--- Lăn qua bên phải ----

Nhìn cái vật cà chớn mắc dịch ấy tung hoành ngang dọc trên sàn phòng mình, ta cảm thấy nhãn cầu của mình sắp lòi ra ngoài.

Thế là, một suy nghĩ khác lại loé lên trong bộ óc vẫn còn đang sững sờ tột độ của ta: Người ngoài hành tinh xâm chiếm Trái đất!

Nhưng sau khi nhìn kĩ lại, ta phát hiện sinh vật đó giống một đứa trẻ hơn.

Loạn thật – ta lầm bầm.

“Ai da, đau quá a.” Đột nhiên, cái...cái con đó đứng thẳng người dậy, tạo nên hình dáng của một cục thịt tròn xoe đầy lông.

Ta thấy mắt mình bắt đầu mờ đi…

Thứ nhất, phòng ta đang bị một cục thịt kì dị đột nhập.

Thứ hai, cục thịt này biết nói.

Thứ ba, cục thịt này có mái tóc bạc trắng.

Thế rồi, cục thịt xoay người lại, và ta chỉ muốn hét lên.



Đó là một ông lão, một ông lão lùn tịt, và rất béo, béo đến mức ta không thể nào phân biệt được mông với bụng hay với cổ của ông ta.

Cái đống râu ria bù xù mà ta tưởng là lông ấy, thực chất là một mớ tóc bạc cáu bẩn và rối bù, phủ lấy thân hình của ông già kì dị nọ.

Quỷ thần ơi, nếu đây là một giấc mơ, thì rõ ràng là ta đang gặp ác mộng.

“Nhóc con, đây là lãnh địa của nhóc đúng không?” Ông già vươn vai mấy cái, sau đó hấp háy mắt nhìn ta hỏi.

“Ông...ông là ai??” Ta lắp bắp một câu kinh điển.

“Bạch Lão Quả, ta là tiên đấy nhóc.” Ông ta cười hềnh hệch, và đưa một ngón tay lên ngoáy mũi.

…Hoặc là lão già này bị ám ảnh bởi truyện thần thoại, hoặc là lão ta vừa té đập đầu khá mạnh.

Một lúc sau, khi cơn choáng váng đã qua đi, ta nhướn mày nhìn ông ta nói rành mạch, ngữ điệu càng lạnh lùng càng tốt:

“Ông già khùng, đi chỗ khác chơi a.”

Bạch Lão Quả hành động như thể ông ta vừa bị tổn thương sâu sắc. Cặp mắt hí bí ẩn lia ngang lia dọc, một giọng nói đau thương đâu đó phía dưới đám lông dày đặc buồn buồn vang lên:

“Tiểu tử, ta không ra ngoài được, những mụ Dạ xoa đó sẽ đánh chết ta.”

Lúc này, ta mới để ý đến cái gói vải mà ông ta đang ôm khư khư trong tay, phấp phới lộ ra ngoài những mảnh y phục bé xinh màu hồng của phụ nữ.

…Thằng cha trộm đồ lót đây mà!

“Ông vừa điên vừa biến thái, để những người đó đập chết đi cho Trái đất bớt ô uế.” Ta hừ mũi nói, gườm gườm nhìn ông già mất nết đang đứng trước mặt.

“Nữ nhân Trung Quốc thời nay có những bộ nội y thật là bắt mắt nha, ta không lấy về xem thử là phí cả đời đó.” Bạch Quả Lão vặn vẹo một lúc rồi bắt đầu lộ mặt dê xồm.

Thời nay?

Ý ông ta là, ông ta từng sống ở thời xưa sao?

Bạch Quả Lão, nếu quả thật ông là tiên, thì chắc chắn ông là tiên của một thế giới khùng điên, hoang tưởng, biến thái, dê cụ!!!

Bất thình lình, có ai đó đập cửa phòng của ta rầm rầm, xen kẽ những tiếng gấu ó, cằn nhằn vô cùng sốt ruột.

“Bọn họ đến đấy.” Ông tiên chết dẫm đó bắt đầu co rúm người lại.

Ta nhếch mép xoa hai tay vào nhau, vui vẻ nói:

“Được nha, ta giao ông cho họ luôn một thể a, ở yên đó đi.”

“Đừng, tin ta đi, ta là tiên thật đó.” Bạch Quả Lão rú lên nho nhỏ.

Ta hoàn toàn bỏ ngoài tai, cương quyết bước nhanh đến cửa.

“Nhóc, đừng giao ta cho cái đám phụ nữ chằn tinh đó, ta sẽ cho nhóc một điều ước!!!” Đúng lúc tay ta bắt đầu đặt lên nắm đấm cửa, Bạch Quả Lão bất lực gào lên một câu thảm thiết.

Ưm, một điều ước?

“Ông chắc không?” Ta nheo nheo mắt đứng đó, hồ nghi hỏi.

“Ta xin lấy cái mạng già này ra mà thề, cứu ta đi nhóc a.” Ông ta van lơn.

“Thoả thuận vậy nhé.” Ta gật gật đầu. Thật ra ta biết chắc là ông ta đang bốc phét, có quỷ mới tin ông ta là tiên với chả phật, chỉ là đột nhiên thấy ông già đó rất tội nghiệp.

Cái đó có lẽ người ta gọi là “lòng chẳng nỡ”. >_<

Cạch! Ta mở cửa phòng.

“Uất Lôi, cháu có thấy tên biến thái ăn trộm đồ lót nào đi ngang qua đây không?”

“Uất Lôi, lão già đó lùn tịt, lại béo ú, giống như một tảng mỡ!”

“Uất Lôi...”

Hàng tá những tiếng ồn nhao nhao từ bên ngoài đua nhau tràn vào lỗ tai ta, nhất thời làm ta suýt nữa là cau mày.

“Các dì, cứ bình tĩnh, nói cháu nghe đã xảy ra chuyện gì?” Ta nặn ra một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, trìu mến hỏi.

Các quý bà xấp xỉ tuổi tứ tuần đang đứng trước mặt không hẹn mà cùng nghiêng ngả.

Thịnh Uất Lôi, là niềm tự hào của cả khu chung cư này, vừa đẹp trai hơn người, lại xuất sắc không ai bì kịp, hơn nữa còn đối xử rất quan tâm dịu dàng với phái nữ!

Thịnh Uất Lôi, đại mỹ nam nho nhã trong truyền thuyết!

“Lôi Lôi à, chẳng là lúc nãy các dì bắt quả tang một tên trộm đồ lót, chưa kịp làm gì thì hắn đã chạy mất, cháu có tình cờ trông thấy gã đó đi ngang qua không?” Dì Lãng nhẹ nhàng lên tiếng.

“Không ạ, cháu ngồi học cả buổi, tuy nhiên không thấy ai.” Ta hé cửa vừa đủ, lấy thân mình che kín khoảng không phía sau.

“Vậy thì làm phiền cháu rồi, các dì đi nhé.” Mọi người đồng thanh, vui vẻ vẫy chào ta rồi nhanh nhẹn bỏ đi.

Ai nói nhan sắc là thứ rỗng tuếch? Ta chợt cong miệng cười.

Khép cửa lại, ta quay người bước vào trong.

“Nhóc, ta rất cảm tạ. Bây giờ thì ước đi.” Bạch Quả Lão chẳng hiểu tự lúc nào đã ngồi vắt vẻo trên bậu cửa sổ, nhìn ta nghiêm túc nói.

Phì, đúng là ông già tội nghiệp. Đến lúc này ông ta vẫn còn đinh ninh mình là tiên ư?

Trước ánh mắt hấp háy đầy mong chờ của Bạch Quả Lão, ta cố nín cười, chớp chớp mắt nói:

“Ta muốn xuyên không về thời cổ đại, trở thành đại mỹ nhân, thao túng đương kim hoàng đế!”

Ai dà, đây chính là mơ ước nhảm nhí viễn vông nhất của ta thời còn mài đũng quần ghế nhà trường hồi tiểu học, bây giờ lôi ra nhắc lại quả là vẫn khó ngửi không chịu được a. Chẳng là hồi ấy, đi đến đâu cũng bị lũ con trai cùng lớp trêu chọc là “tiểu mỹ nhân”, nhất thời ta mới có cái mong ước ngu ngốc là trở thành “đại mỹ nhân” một lần cho biết.

Tuy nhiên, Bạch Quả Lão không có vẻ gì là bối rối. Ông ta gật đầu một cách nghiêm nghị đến buồn cười, sau đó cười toe toét, để lộ hàm răng đã ố vàng:

“Tiểu tử ngoan, nhất định ngươi sẽ xuyên không, sẽ trở thành đại mỹ nhân thao túng hoàng đế!”

Sau đó, một luồng ánh sáng rực rỡ chói mắt đột ngột loé lên, Bạch Quả Lão biến mất. Khung cửa sổ trống rỗng như chưa từng bị một lão già kì quái ngồi đè lên.

Ta trợn mắt cả kinh.

…Được rồi, ừm, hình như ông ta cũng hơi hơi giống tiên thật.

Tuy nhiên, nếu ông ta thật sự là tiên, thì tại sao ta vẫn chưa xuyên không chứ?????

Nhớ lại điều ước lúc nãy, ta lại muốn tự bẻ răng mình.

Trở thành mỹ nhân, thao túng hoàng đế...

Thao túng cái đít ấy!
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

3 nhận xét:

  1. Thèng con zai mơ làm mỹ nhân, lại còn thao túng hoàng đế ... Mèng ơi =)))

    Trả lờiXóa
  2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  3. ước mơ cư tê gê a~ o(>﹏<)o

    Trả lờiXóa