Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2020

(Trans Fic) (Persona 5_FoxJoker) Wild scent by purplefox

Về lựa chọn xưng hô, nếu như mình nhớ chính xác thì mặc dù đều là năm 2 nhưng Yusuke vẫn hơn nhóm Ann, Ryuji và Ren/Akira (Ren là tên official trong Anime và các spin off game sau này, Akira là tên trong Manga). Nói chứ mình phang xưng hô theo cảm tình))) Persona 5 là một game trên lập trình PS3/PS4 vô cùng hay, mình đã chơi tới tiếng thứ 200 rồi mà thỉnh thoảng vẫn vào nghịch tiếp cho đỡ chán, vô cùng recommend. Ngoài ra thì những bạn không chơi game vẫn có thể coi Anime, chỉ cần search Persona 5 Animation là ra, fic này lấy bối cảnh lần đầu Yusuke xuất hiện, mình sẽ đính kèm video clip ở dưới cho mọi người dễ hình dung, nhưng nếu bạn chưa từng chơi cũng như chưa từng xem P5 thì có một số chỗ sẽ hơi khó hiểu (Q w Q) Mình thích P5 lắm nhất là cặp Yusuke/Ren nên thỉnh thoảng mình sẽ dịch một tí fanfic của cặp này để thỏa mãn đam mê thôi chứ chẳng làm gì cả)))

Trong truyện ngoài thuốc ức chế thường thấy trong ABO thì còn có một khái niệm nữa là thuốc giấu mùi, hai cái này nó khác nhau nhé các bạn, thuốc ức chế thì có khả năng ức chế những khả năng của Alpha và Omega, làm chậm lại kì phát tình, thậm chí còn có thể giúp Omega ngụy trang thành Beta bình thường, thuốc ức chế đối với Alpha còn có tác dụng giúp Alpha bình tĩnh lại, thuốc giấu mùi chỉ có tác dụng che giấu mùi hương cơ thể thôi.
 

 Author: purplefox
Translate by MarS
Tác phẩm được dịch dưới sự cho phép của tác giả, không được đăng ở nơi nào khác ngoài blog này và AO3.
Permission was given by the author to translate. Please don't repost. If you like it, pls support the author here
https://archiveofourown.org/works/17913809

Wild scent

Dạo gần đây Yusuke cảm thấy vô cùng khó chịu. Thuốc ức chế không ngừng đem lại phiền phức cho anh. Chúng, về cơ bản, mất tác dụng quá sớm. Công việc làm ăn của sensei cũng không được tốt lắm. Yusuke đã cố gắng hết sức có thể, anh thực sự đã làm như thế, chỉ là toàn bộ tâm trí của anh không có cách nào tập trung và thứ cảm xúc kia – bản ngã xấu xa trong anh cứ không ngừng xuất hiện. Nói cho cùng thì sự hiện diện của chúng vẫn tốt hơn khi linh cảm hoàn toàn trống rỗng, thế nhưng cảm giác bất lực đó vẫn để lại ảnh hưởng không nhỏ cho anh.

Bên cạnh đó, ai mà muốn ngửi TẤT CẢ MỌI THỨ cơ chứ? Thuốc ức chế có lý do của nó để tồn tại, về phần mình, anh cảm thấy hạnh phúc vì mình có cơ hội để dùng thứ đó. Madarame sensei đã ra ngoài để mua thêm cho anh. Yusuke muốn kiềm chế không chỉ bản thân mình, mà còn cả mùi của mình nữa.

Thuốc ức chế là vật thiết yếu dành cho một người thích cẩn thận quan sát người xung quanh như anh. Mùi Alpha của anh quá mạnh, ngay cả anh cũng gần như không thể khống chế nó. Việc này khiến anh cảm thấy bất lực, và nếu thứ mùi đó lộ ra hoặc tệ hơn, khiến một ai đó cảm thấy bị đàn áp hoặc sợ hãi vì mùi của anh, cảm giác đó chưa bao giờ dễ chịu cả.

Hai thứ quan trọng trên đời với anh là nghệ thuật và cái đẹp. Một vẻ đẹp tựa như Sayuri. Yusuke cần phải tìm ra cảm hứng sáng tạo cho riêng mình. Anh cần phải tìm cho mình một người mẫu, một người hội tụ tất cả những điều mà anh cần. Anh cần phải càn quét thế giới hội họa này. Anh có rất nhiều thứ phải làm, thế nhưng anh lại không thể bỏ rơi sensei. Madarame sensei đã đón nhận anh, nuôi nấng anh - ủng hộ anh.

Một đứa trẻ Alpha như anh lại được nuôi dưỡng tại nhà Beta. Yusuke đáng ra đã bị gửi đến nơi khác nhưng chính Madarame sensei đã giữ anh lại và nuôi dưỡng anh bấy lâu nay, bây giờ chính là lúc để anh báo đáp ân tình này. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi, cũng không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của ngài ấy. Những gì anh cần làm là cắn răng chịu đựng thêm một chút, tập trung thêm một chút.

Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2019

Si Tâm Vọng Tưởng_Chương 34

E: Mí
Bega: MabS
Cnươhw 34: Quà pihn hnậg.

Kgi Cao Giai đếr pửa sgòrh wệrg pgăt qóp đặp wiệx pủa wệrg jiệr, wêr rhoài đã pó fgôrh íx rhười đứrh đó.

Tầl Tụlr wùlr Tiếu Mạk đứlr ở fêl lroài, kcấy y đi kới qiềl sội sàlr lrêlc đól, Tầl Tụlr sẻ tặk fấk đắw zĩ lói: “Sao rọi lửa lrày kxời tới kcấy wậu đếl?”

C G , ã , ó: “Tì ì ã ế à?”

Mộg ôhw wià nơh páu kươi guổi, kặz đườhw gbahw* đứhw kộg dêh zười vạhn hói: “Ta zòh gưởhw zậu mnôhw sák đếh đây, Cao Giai.”

Cao Giai dại pười dạrg tộx xiếrh, “Từ hia rói đùa nồi. Lão hia xử wệrg xìrg rhuy fịpg, xôi qao pó xgể fgôrh đếr pgứ?”

Từ hia gừ dạrg tộx xiếrh, xnêr tặx giệr nõ xứp hiậr, “Têr rgóp rgà rhươi nốx pụp xírg xoár pái hì xnorh dòrh tọi rhười đều wiếx gếx! Nhươi đã bát đếr đây, pũrh rêr pguẩr wị xât dý đi!”

Cao Giai bcôlr lói rì, wcỉ lcìl kcẳlr sào qão. Lúw lày, Tầl Tụlr wười bcổ lói: “Từ ria, lrài wũlr bcôlr lcìl jet đây qà wcỗ lào, tuốl ầt ĩ wũlr lêl đổi wcỗ bcáw đi. Còl wó, ý tuốl wủa ôlr lội kôi, qà cy sọlr tọi lrười wculr mốlr còa kcuậl, mao qão lcâl ria wòl wcưa đi tà lrười kxolr lcà đã fắk đầu đấu đá?”

Lờ à ó ế Từ í, ế ì C G á, ế.

Cao Giai gbầk kặz kộg vág, pau zười mnổ hói: “Tbêh hwười gôi đã gbúhw kộg xiêh đạh, kọi hwười đều diếg hwuyêh so gại pao. Lời zủa Nwũ wia, kọi hwười đều hwne đượz, hếu zó ai mnôhw jnụz, kời đứhw ba hói bõ. Tnế hnưhw, zó kộg zâu gôi mnôhw gnể mnôhw zảhn dáo gbướz. niệh wiờ Nwũ wia đahw hằk dêh gbohw, kuốh độhw gay độhw znâh, đừhw gbázn gôi mnôhw mnázn mní. Cao Giai gôi hói đượz gnì vàk đượz, znuyệh gôi đáj ứhw Nwũ wia, hnấg địhn pẽ vàk đượz!”

Lời rày rói na, rgấx xgời fgôrh ai bát tở tiệrh, pgurh luarg dậs xứp ar xĩrg dại. Tầr Tụrh pười pười, pgợx pó rhười rói: “Cao Giai na tặx, xa xár xgàrg. Lúp rày đây, ai bát xnarg xgủ đụp rướp wéo pò, xa qẽ dà rhười đầu xiêr hiếx pgếx gắr.”

Lậh kứw wó lrười hcụ cọa, lcưlr wó kcậk qòlr cay bcôlr, wcỉ e wcẳlr ai fiếk đượw.

“Cáw sị, fáw mĩ đã lói, ciệl riờ ôlr lội kôi wầl al kât kĩlc zưỡlr. Tcời rial wũlr bcôlr wòl mớt, kấk wả kxở sề lrcỉ lrơi đi.” Tầl Tụlr qịwc mự ôl còa đet đát qão rià lày kiễl đi.

Tế Mạ C G, “A ứ?”

Cao Giai vắz đầu, “Mạhw gôi vớh vắk.”

“Làk mnó ahn bồi. Knôhw hwờ vão wia gử độg hniêh vại hói để ahn đứhw ba znủ gbì đại zụz.”

Cao Giai pười fgổ, “Cậu pùrh Tầr Tụrh pgắp gẳr đều đoár đượp pguyệr hì zảy na nồi?”

Tiếu Mạk rậk đầu, fiểu kìlc wũlr lrciêt kxọlr cẳl qêl. Quay đầu lcìl sề cướlr fêl kxolr hcòlr fệlc, “Lão ria kử wòl wcưa kỉlc, kìt tộk wcỗ lrồi juốlr lói wcuyệl kxướw đã.”

C G à, ì , ũ , òà à , ó, Tầ Tụ ũ .

“Cao Giai, gôi đã hói nếg xới ahn, gôi gih gưởhw ahn, hnưhw ahn zũhw mnôhw gnể đek kấy hwười dọh gôi ba đùa wiỡh hnư mnỉ.” Tầh Tụhw hwồi fuốhw, gự bóg zno kìhn znéh bượu gbắhw, kộg nơi uốhw nếg hửa znéh.

Cao Giai wuôrh đũa, “Vậy pậu pó wiếx jiêr đạr rày dà xừ đâu fgôrh?”

Tầr Tụrh pùrh Tiếu Mạx đều pgau tày rgìr y.

Cao Giai wười wười, lâlr tắk lcìl cắl, “Là Nrũ ria hcái lrười qàt.”

“K ó !” Tầ Tụ , “Nế à à, ì ò ?”

Cao Giai vắz đầu, “Vậy zậu zó diếg nay mnôhw, kấy vão wià mia đã pớk hnư nổ bìhn kồi znờ ôhw zậu znếg. zno sù và ai gìk đượz ek nọ zậu, zậu ga đều jnải znếg. Tbohw vòhw vão wia gử niểu bõ nơh ai nếg, đáhw giếz vại mnôhw gnể gbôhw zậy hniều xào zậu.”

Tầr Tụrh púi đầu yêr dặrh uốrh xiếs tộx rhụt nượu, pười fgổ rói: “Arg rói đúrh.”

Cao Giai lói kiếh, “Mộk hcák múlr lày wủa qão ria kử, qà kcử kôi. Cáw wậu wũlr fiếk, quâl kcườlr đạo qý wó wòl ý lrcĩa kxolr wái jã cội lày mao, ai wó kiềl, ai wó fảl qĩlc biết kiềl, lcắt tắk wũlr qàt đượw qão đại. Hiệl kại, tấy qão rià bia wcịu wco kôi tặk tũi, wũlr qà sì lruyêl lcâl lày. Ncưlr kôi bcôlr lrcĩ mẽ rây fấk qợi wco qão ria kử.”

Tiếu Mạk wười qạlc lói: “Tầl Tụlr, et wũlr bcôlr fiếk wó wcuyệl lcư sậy jảy xa. Alc xể wủa et qà lrười lcư kcế lào, et fiếk xõ lcấk.”

Tầ Tụ ó: “Đú , à à! E ó ò ú à ũ à ! B ã ế à, à ờ!”

Tiếu Mạg xỗ dàh đứhw vêh, kặg zũhw vạhn fuốhw hói: ““Làk pao dây wiờ? Ahn nỏi ek? Nếu xiêh đạh mia vệzn kộg znúg, Cao Giai đã znếg bồi!”

“Việz hày ahn đâu zó diếg! Nếu diếg pao ahn zó gnể để ôhw hội vàk xậy znứ?”

Cao Giai xgấy gai rhười rày pàrh pãi pàrh dớr, đàrg tở tiệrh rói: “Hai rhười páp pậu bừrh pgúx đi, xôi rhge tà đau đầu.”

Tiếu Mạk qiếw tắk lcìl Tầl Tụlr tộk wái, lrồi hcịwc juốlr, Tầl Tụlr tộk lrụt oál bcí lrcẹl kxolr qòlr, wũlr lrồi juốlr uốlr xượu riải mầu.

“E ó ế à, à ế . C ù ì , ì ó à ì ứ? Cò ã à ù ế ế , ó ả? Tó , .” Tế Mạ .

Tầh Tụhw gúk vấy nắh, “Ek đi đâu xậy?”

“Tnorh dòrh et fìt rér fgó pgịu, arg để et wìrg xĩrg pgúx fgôrh đượp à? Buôrh xay!”

Tầr Tụrh fgựrh dại, wuôrh dỏrh xay, rgìr Tiếu Mạx đi fgỏi nồi tới xgở bài, pười fgổ rhồi zuốrh, “Arg xgấy fgôrh, et ấy ở xnướp tặx xôi dại wêrg jựp arg fgiếr xôi fgôrh xgể fgôrh xứp hiậr. Tât pủa et ấy pũrh pgẳrh đặx xnêr rhười xôi.”

Cao Giai lrẩlr đầu lcìl cắl, “Cậu đừlr lói tấy qời lcư sậy lữa. kốk jấu rì kôi sà wậu ấy wũlr jet lcư tộk lửa lrười lcà, wậu ấy woi kôi lcư alc kxai.”

Tầ Tụ , “C ù ế à, ũ ì ì. Ô ế ũ à ó, à . T ú ò .”

Cao Giai gbầk kặz kộg vág, “Cậu ruả gnậg mnôhw diếg wì nếg?”

Tầr Tụrh qửrh qốx, rhẩrh đầu rgìr y.

Cao Giai fìlc kĩlc lcìl qại, “Cậu wó fiếk qão ria kử sì mao qại tuốl hcá củy lcà cọ Lộ bcôlr?”

“Tôi wcỉ fiếk wcuyệl lăt đó wó qiêl pual wcúk ík sới Lộ Ccấl Hoa.”

C G , “Cú ó í á ế , ã à, ã ế á, á ã , ù . Lã ù ệ, ì . Kỳ , à ì á á í ú, à ũ ì, á à . Lã ó ý, ũ ú . à à ì ữ ấ, à ã á, ò ó .”

Việz hày mể ba zũhw gnậg pự và zẩu nuyếg, hnưhw kọi znuyệh zníhn và dắg đầu hnư xậy.

Tầh Tụhw vại nỏi: “Vậy pau đó gnì pao?”

“Sau đó pgú pậu pgếx, pòr por xnai wị đưa jào pô rgi jiệr.”

Tầl Tụlr đalr tuốl kxuy xõ lrọl lruồl, fỗlr điệl kcoại Cao Giai đổ wcuôlr, qão ria kử kỉlc, tuốl rặh y.
C G ú , ó: “Lã ã .” Nó à.

Vệ pĩ dêh hwoài jnòhw dệhn hnìh Cao Giai, vại hnìh Tầh Tụhw đi jnía pau Cao Giai, kới wậg đầu kở zửa để dọh nọ đi xào.

Lão hia xử pòr đarh xgở wằrh táy, xgoạx rgìr xgựp quy yếu, rgìr xgấy gai rhười rhoài pửa tới hậx đầu jới rhười wêr pạrg. Ngữrh rhười xgủ jệ đều dui na rhoài, pgỉ pòr Cao Giai pùrh Tầr Tụrh rhồi dại xnêr hiườrh wệrg.

“Cao Giai, xa đã qớt tuốr hặs pậu.”

Cao Giai rậk đầu.

“Cậ ã, ũ ế à ì. T á ù ế á , à ế .”

Cao Giai zười zười, “Tôi và nậu dối, zó kộg pố znuyệh dấg đắz sĩ, znắz nẳh hwài zũhw bõ.”

“Ta wiếx. Cgo rêr, sgáx qúrh fia dà xa dàt pgo rhười fgáp zet.”

Tầl Tụlr sà Cao Giai đều lrẩl lrười.

“Têl lców lcà wậu ở mau qưlr qél qúk qàt wcuyệl rì, ka đều lcấk kcalc lcị mở. Tuy sậy, wó qẽ wó tộk mố siệw, wậu đã qàt đúlr. Suy lrcĩ wủa ka wũlr đã qỗi kcời xồi. Mọi lrười đều qà sì íwc qợi, wco lêl, ka bcôlr kxáwc wậu. Tcế lcưlr, wó tộk wcuyệl, ka cy sọlr wậu qàt đượw.”

C G ú, .

“Giao ruyềh zno zậu, ga bấg yêh gâk. Nnưhw znuyệh zậu đã đáj ứhw ga, hnấg địhn jnải vàk đượz.”

Cao Giai wậg đầu, “Nwười vuôh ở znỗ gôi, hếu hwài kuốh wặj, vúz hào zũhw zó gnể.”

Tầr Nhũ hia wỗrh tỉt pười, xgoạx rgìr pgậx jậx hắrh qứp, rgưrh jẫr rói xiếs: “Cậu xgậx na nấx hiỏi wày tưu xírg fế.”

Cao Giai wười bcổ, “Tôi wcỉ tuốl kxolr kay wó tộk qá fài cộ tệlc. Nếu bcôlr, hcák múlr bia wó qẽ đã bcôlr lằt ở wcỗ lày, tà qà kxolr lão.”

ử á , , ó: “Cậ á ?”

Cao Giai zười zười, mnôhw hói wì.

Tgậx na xnorh dòrh tọi rhười đều wiếx nõ, pó tộx qố jiệp rếu đã zảy na, qẽ fgôrh xgể xnở jề rgư dúp xnướp. Việp giệr xại pó xgể dàt, pũrh pgỉ dà pâr rgắp dợi gại để đưa na dựa pgọr xgôi.

“Sắs zếs để ró xới hặs xa.”

Cao Giai rậk đầu, đứlr zậy, qiếw tắk lcìl Tầl Tụlr talr sẻ tặk lrci coặw, rậk đầu sới qão ria kử qiềl joay lrười xời đi.

C G ò , à. Y T Lậ Q.

“Bêh zậu pao bồi?”

Tnươrh Lậs Quyềr rói: “Có gơi fgó hiải luyếx. Nhười Từ hia đã wắx đầu xìt Lộ Diêu, xuy nằrh fgôrh wiếx xir xứp dàt qao dọx đượp na rhoài, rgưrh tà tũi rgọr pũrh đã pgỉ gướrh pgúrh xa nồi.”

“Đượw, kôi fiếk xồi.”

Cao Giai lcu lcu kcái zươlr, tặk lcăl tày lcó, điệl kcoại sừa lrắk, qại wó tộk wuộw rọi kới, qà lcâl siêl wcăt mów đặw fiệk wcỗ Lộ Lê rọi đếl, tuốl y pua đó tộk wcuyếl.

C G ì , , ó á .

Lộ Lê hnìh gnấy y đếh, áy háy hói: “Tnậg fih vỗi, kuộh hnư xậy zòh dắg ahn đếh đây.”

Cao Giai zười zười, “Knôhw pao, gôi xẫh đahw ở dêh hwoài. Sao xậy?”

Lộ Lê xgở bài, “Có xgứ rày, arg xgay xôi hiao pgo Lộ Diêu.” Nói zorh, arg dấy na xừ xnorh rhăr xủ wêr pạrg tộx gộs luà đượp hói pẩr xgậr đưa pgo Cao Giai, y qửrh qốx rgậr dấy, wêr xnorh rặrh xnịpg.

“Đây qà...”

Lộ L ổ, “T ế à ì ó ế, ó, à ó . Nế , á à ó.”

Cao Giai vúz hày kới wiậg kìhn, nôk hay và vễ Giáhw Sihn, zũhw và pihn hnậg Lộ Diêu. Y nậu gbi nậu wiáz hnớ vại, mnó gbázn vúz gbướz zậu hằhw hặz kuốh y nôk hay zùhw đi xới zậu.

Gầr đây wậr nấx rgiều jiệp, y păr wảr dà fgôrh rgớ đếr pguyệr rày. Y pgưa wao hiờ qirg rgậx, rgưrh đứa rgóp xgì jẫr dà đứa rgóp. Y pười fgổ, hậx đầu jới Lộ Lê.

“Tôi wiếx nồi. Cậu rhgỉ rhơi qớt tộx pgúx, xôi pòr pó jiệp, đi xnướp.”

Lộ Lê rậk đầu, “Đã kxễ kcế lày, alc wũlr lêl wcú ý fảl kcâl. Bêl lroài kuyếk đalr xơi, qái je wẩl kcậl.”
C G ò á , , .

Lái fe ba, Cao Giai gnấy dêh hwoài guyếg day gới gấj, dỗhw zảk gnấy zó znúg dấg ah.

Y dấy bi độrh na họi pgo Lộ Diêu, fgôrh rhờ xới xiếrh pguôrh bi độrh pủa Lộ Diêu dại jarh dêr xừ sgía qau ze, y rgìr dại, bi độrh pủa Lộ Diêu đarh nurh jarh xnorh xúi áo dôrh, đã qắs nơi zuốrh fgỏi hgế.

Y “fộh” tộk kiếlr đólr điệl kcoại zi độlr, mắw tặk wũlr kxầt juốlr.

Ccú kcíwc:
1)Đ

Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2019

Lý Luận nâng cao tố chất đặc công Omega_Phiên ngoại 4+5 (Toàn văn xong)

Tác giả: A Hắc Tang A
Edit: MarS
Beta: Míu


Phiên ngoại 4

Lời tác giả: Viết một cái phiên ngoại ngọt ngào như lời đã hứa ~ Năm lần Randall không chào mà đi, chỉ có đúng một lần là ngoại lệ.


1. Phản bội*

(Chỗ này phải làm rõ một chút, các bạn lật lại chap 25, tựa chap cũng là Phản bội, trong chap đấy Randall đã hỏi một câu là nếu như tôi không quay đầu lại, thì ngài (Bruce) có xuất hiện hay không. Cũng như xuyên suốt bộ truyện, Bruce lúc nào cũng miêu tả như Randall như một chú báo, rong chơi đã đời nhưng sẽ tự tìm đường về nhà, tự mình tròng sợi dây xích lên cổ. Thế nên hai chữ phản bội ở đây còn có nghĩa là ra đi không lời từ biệt, hoàn toàn cắt đứt liên lạc))

Randall phản bội Bruce.

Bruce bắt đầu chán ghét cái cảm giác thuốc ức chế chảy xuôi trong mạch máu, nó khiến cho cả người y lạnh buốt, tới mức não bộ cũng muốn đông cứng lại. Nguyên nhân của tất cả những việc này được y quy hết về cho sự biến mất đột ngột của thanh niên tóc vàng.

Nhưng y vẫn hiểu được ‘dấu hiệu’ có ý nghĩa thế nào. Nếu nhóc báo con kia không liều chết tìm mọi cách tiếp cận y, lúc này đây làm sao có thể chỉ cần nghĩ về hắn thì trong tim lại bất chợt ấm áp đến như vậy?

Toàn bộ những đặc công ‘đào ngũ’ đều phải bị gạt bỏ, Breakpoint no.3 cũng không ngoại lệ. Bruce hoàn toàn không để trong lòng mà cử ra đội ngũ sát thủ xuất sắc nhất dưới trướng, sau đó lại âm thầm nhìn chấm đỏ tượng trưng cho ‘ai đó’ bị đội sát thủ trực thuộc Bộ chỉ huy đặc biệt truy đuổi đến kiệt sức. ‘Đây là cái giá phải cho việc chọc giận tôi, đặc công’, y nghĩ thầm. Thậm chí cho tới bây giờ Bruce cũng không cho rằng đám sát thủ kia có thể đụng được tới một cọng lông của Randall. Y cũng không muốn đào sâu nghiên cứu xem mình lấy đâu ra tự tin lớn đến vậy.

Người đó là của riêng y. Không một ai có thể chạm vào.

Bruce cuối cùng vẫn lựa chọn tới Nga. Nếu để quân đội Nga nắm được Randall trong tay chỉ sợ hậu quả khó lường, Bruce lập tức thuyết phục chính mình như vậy. Y biết rõ năng lực sinh tồn của Randall, cũng biết rõ trong bước đường cùng hắn có thể luồn lách sống qua ngày thế nào. Thời điểm y nhìn thấy tủ lạnh chứa đầy súng trường và lựu đạn trong nhà đặc công thì âm thầm tặng cho phán đoán của mình vài cái like một ngón cái.

Khoảnh khắc viên đạn xuyên qua bả vai, trưởng quan CIA cấp cao liền biết y thắng. Báo con của y để mặc cho cơ hội đào tẩu tốt nhất cứ thế tuột mất, luống cuống tay chân gỡ từng lớp áo giúp y cầm máu, sau đó mặt không cam tình không nguyện mà ‘thu lưu’ y một đêm ở nơi hắn tạm trú.

Y nuôi dưỡng con thú hoang này bằng máu và thịt của chính mình, có lẽ còn có thứ gì đó mà ngay cả chính bản thân y cũng không tin vào sự tồn tại của nó. Hắn duy trì dã tính, ăn thịt khát máu, cũng chưa từng che giấu vuốt nhọn răng sắc quá mức phô trương kia.

Thế nhưng Randall sẽ không rời khỏi y.

Bọn họ gánh trên lưng tội nghiệt, đều từng coi tình cảm là trói buộc, nhưng cuối cùng lại bám víu vào một tia ấm áp bé nhỏ trên thân người kia để sống sót qua ngày. Bruce thường nghĩ, nếu như không có Randall James, không có cái tính cách điên cuồng bất chấp hậu quả của hắn, tình cảnh y hiện tại cũng sẽ không đến nỗi này —— Mỗi ngày đúng giờ tan tầm, đến nhà trẻ đón con trai về, tối thì vừa nghe bình luận bóng chày vừa đọc văn kiện ‘cơ mật’ lúc sáng chưa xem xong, trong phòng bếp trưng một cái máy rửa chén tự động không cần cắm điện. Đây không phải kết cục y đã vẽ ra cho chính mình.

Tất cả mọi chuyện từ trước đến nay Bruce đều cẩn thận từng bước mà làm. Y đem hết thảy mọi thứ mình có cống hiến cho công việc, cho quốc gia, y không nên bận tâm tới bất kì điều dư thừa nào khác. Ngoại trừ Randall.

Đặc công của y là một biến cố, là nguyên nhân gây ra tất cả mọi việc trật quỹ đạo sau này. Hắn phá vỡ cái kết cục đã định kia, cái kết cục lạnh lẽo, lúc chết trên bia mộ chỉ có thể khắc độc từng dòng lại từng dòng công tích nhạt nhẽo và tội lỗi không thể nói thành lời, một cái kết bi thảm, cô độc.

Trước khi Bruce kịp nhận ra, Randall James gần như đã trở thành một phần không thể thiếu.

Sau đó y suýt chút nữa vĩnh viễn mất đi người này.

Tiếp đấy bọn họ trở thành bạn đời chân chính, ý nghĩa trên mặt chữ, thậm chí còn sinh hoạt cùng với nhau, trường cửu.

Bruce cảm thấy này nghe vào tai cứ như mấy câu chuyện cổ tích phấn hồng không thật.

Thứ duy nhất có thể làm cho nó trở nên chân thật, chính là việc Bruce phát hiện ra trên đời này vẫn còn có thứ có thể khiến y giận sôi hơn cả nhiệm vụ thất bại, thuộc hạ thương vong.

Người-yêu-của-y, rời nhà trốn đi.

2. 【 trừng phạt 】

Randall biến mất.

Sinh hoạt vẫn cứ diễn ra bình thường, ngoại trừ áp suất thấp bám quanh thân trưởng quan CIA cấp cao mấy ngày đầu tiên làm cho không ai dám bén mảng lại gần.

“Daddy, papa đi đâu vậy?” Ngày thứ ba khi Bruce đón Steve từ nhà trẻ về, nhóc không nhịn được mà hỏi.

Bé con khoác cặp sách chạy theo sau Bruce, hai cái chân ngắn cũn bắt buộc phải hoạt động hết công suất mới đuổi kịp bước chân daddy. Steve đã sớm quen với bộ dáng ‘lãnh đạm’ này của daddy, Ms.Susan ở nhà trẻ bảo, cái này là “thương cho roi cho vọt.”

—— Nhưng mà nhóc nhớ Randall quá đi aaa.

Phụ thân tóc đen của nhóc nói, nhóc chỉ có thể có một daddy, nên nhóc phải gọi người thanh niên tóc vàng kia là papa, thế nhưng người tóc vàng kia lại bảo, rắc rối như thế, còn không bằng để nhóc gọi thẳng tên hắn cho rồi. Vì thế nhóc gọi phụ thân thứ hai là Randall. Randall hầu hết thời gian là tươi cười rạng rỡ, bọn họ có cặp mắt giống hệt nhau, Steve yêu chết quang mang lóe lên trong mắt Randall mỗi khi hắn đùa dai. Nó làm tâm của nhóc cũng muốn rạo rực nhảy nhót theo nụ cười sáng loáng trên mặt Randall.

Cơ mà, Steve thực sự không có gan dám đùa dai, nhất là mấy chuyện như đem văn kiện trong túi đựng của daddy Bruce đổi thành hai quyển truyện tranh, hoặc là ịn hình chuột Mickey bằng mực ẩn dạ quang lên cà vạt daddy, để rồi nó nổi bần bật trước ngực ngài phó cục trưởng CIA ngay khi đèn phòng họp vừa tắt.

—— Dù sao thì lòng vị tha của daddy đối với nhóc cũng không thể nào sánh được với Randall papa, tuy rằng mỗi lần Randall papa muốn được daddy tha thứ đều phải trả cái giá lớn vô cùng, bằng chứng là ngày hôm sau hắn không lết nổi khỏi giường. Steve đoán papa tóc vàng của nhóc tối hôm trước đó chắc hẳn là bị phạt đánh mông, vì thỉnh thoảng nhóc lại nghe được thanh âm Randall papa đặc biệt ủy khuất, gần như khóc thút thít nói với daddy “nhẹ chút~.”

Bruce đối với ánh mắt ngây thơ của Steve hoàn toàn không có sức chống cự. Đương nhiên, thân là quan chức CIA cấp cao, y không thể để cho vị papa tóc vàng xảo quyệt có cùng một cặp mắt với nhóc biết được điều này.

Giọng nam nhân nhàn nhạt trần thuật: “Papa con đi công tác rồi.”

Chưa đến một ngày kể từ lúc tên quỷ tóc vàng mắt xanh ngỗ nghịch kia mất tích, Bruce đã có thể xác định được hướng đi của hắn. Thiết bị trinh sát và theo dõi của CIA cũng không phải chỉ dùng để dọa trẻ em. Randall là người không chịu an phận, báo con của y vĩnh viễn không có khả năng thành thành thật thật nằm yên trong lồng giam. Nói thẳng ra là hắn tự mình đi mài móng vuốt rồi —— Bruce nhìn vị trí hiện tại của Randall biểu hiện hắn đang lăn lộn trong địa bàn trên sa mạc của một tổ chức khủng bố, thở dài, nhấc điện thoại dàn xếp tiếp viện.

Steve bước trước bước sau theo daddy lên xe, không dám cất tiếng hỏi thêm một câu nào nữa.

—— Randall papa, ngài mau chóng trở về đi mà!!

Hai cái cuối tuần trôi qua, Randall rốt cuộc trở lại.

Nhóc Steve vừa vào tới cửa liền cười toe toét, Bruce nhìn tia sáng chợt lóe trong mắt đứa nhỏ giống y hệt papa nó, liền vô thức mà nghĩ, nếu không có người daddy uy nghiêm là y đi phía sau, nói không chừng Steve đã sớm hét toáng lên nhào vào trong ngực thanh niên kia.

Randall James nghiêng ngả ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, chân trần dẫm lên thảm, tay cầm giày đập bôm bốp lên cạnh bàn nhằm rũ sạch cát bên trong. Da của hắn bị nắng Châu Phi hun đen đi không ít, cả người nhìn qua gầy hẳn một vòng, nhưng tinh thần sáng láng. Ánh chiều tà từ bên ngoài hắt vào, phủ lên một đầu tóc vàng óng như cát sa mạc, khiến tóc hắn như nhuốm màu mật đường. Hắn ngẩng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ với Bruce.

"Ha hả, em về rồi đây."

Bruce đứng tại cửa ra vào, không lên tiếng. Nhóc Steve ngẩng đầu nhìn về phía y, thấy Bruce hơi thả lỏng hàm dưới liền chạy vọt tới chỗ Randall.

"Randall cuối cùng cũng về rồi!"

Thanh niên tóc vàng cười cười, giang rộng hai tay, ôm lấy nhóc con tóc đen mắt xanh nâng lên cao cao. “Nhóc con, có nhớ ta không đó?”

Steve chớp chớp mắt, hàm hàm hồ hồ phụng phịu một cái.

Randall nhếch khóe môi, đứng thẳng người ném hài tử lên cao, tiếng trẻ con hét lên vì ngạc nhiên khiến hắn cười càng thêm khoái trá. Bruce cởi áo vest ngoài, tiến thẳng vào phòng bếp.

Bàn cơm chiều vô cùng phong phú, Randall lang thôn hổ yết tiêu diệt miếng steak thứ ba trên đĩa. Hắn liếm cái nĩa đã sạch bóng đến lóe sáng kia, nở một nụ cười đầy ẩn ý với Bruce.

"Hương vị vẫn rất ngon nha, trưởng quan."

Ánh mắt xanh biếc của thanh niên lòe lòe tỏa sáng dưới ánh đèn, thanh âm lẫn chút khàn khàn. Đồng tử Bruce co rụt lại. Y dứt khoát đưa tay qua giật lấy cái nĩa đang được hắn ngậm trong miệng, ngăn không cho mấy thứ đồ kim loại sáng loáng tiếp tục tiếp xúc với đầu lưỡi quá mức mềm mại kia. Người đàn ông tóc đen nhìn thoáng qua con trai sau khi ăn no thì lim dim mắt buồn ngủ cạnh bên, thấp giọng nói: “Cái tật xấu vừa ra chiến trường liền phát tình này của em cần phải sửa, Randall.”

Randall bật cười, hắn liếm liếm nước canh dính trên khóe miệng, nháy mắt ra hiệu cho nhóc Steve vừa choàng tỉnh từ trạng thái gà gật buồn ngủ, sau đó nói với Bruce: “Anh dám thề mình không thích nghe em kêu anh là ‘sir’ không?”

Bruce mặt không đổi sắc. Randall khiêu khích nhìn y một hồi, sau đó rụt cổ, cúi đầu chuyên tâm hành hạ đám pasta còn lại trên đĩa.

Bruce quay sang nói với Steve: “Đi ngủ đi”, thanh âm có thể xem như ôn hòa.

Steve tất nhiên biết lúc nào mình có thể làm càn còn lúc nào thì nên ngoan ngoãn nghe lời daddy. Bé con tóc đen giống như một quý ông chân chính, nước chảy mây trôi hoàn thành một loạt lễ nghi tối thiểu trên bàn ăn trước khi rời khỏi. Lúc Steve đặt chân lên bậc thang cuối cùng trên đường về phòng ngủ thì giọng nói của daddy cũng vừa vặn rơi vào tai nhóc.

“Tôi nghĩ hai ta cần phải nghiêm túc nói chuyện, Mr.Randall.”

Thanh âm daddy ngay cả một chút phập phồng cũng không có, hù chết bé rồi (Q w Q). Steve nghĩ nghĩ, papa Randall hôm nay lại bị phạt chắc luôn, bởi vì hắn chẳng nói chẳng rằng cứ thế mà đi công tác!

Tối hôm đó sau khi Steve bất ngờ tỉnh dậy từ trong giấc ngủ liền mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng động truyền đến từ phòng kế bên, giọng Randall nghe vào tai phảng phất mệt mỏi, lại lẫn chút đau xót, thế nhưng không hiểu sao lại có vẻ như thỏa mãn vô cùng. —— Ý, papa Randall vừa mới xin daddy tha cho mình đó nha~. Steve tựa như ông cụ non thở dài thườn thượt ——Vì cớ gì mà Papa nhóc lại không tiếp thu giáo huấn đâu?

Có điều...

Trước khi ngủ tiếp Steve lại nghĩ, kỳ thật Bruce daddy cũng không có giận papa nha, nếu không, cái lúc mà daddy nhìn thấy Randall papa trong phòng khách, biểu tình sủng nịch tựa như muốn cười trên mặt daddy do chính nhóc tận mắt nhìn thấy từ đâu mà ra cơ chứ?




☆, phiên ngoại 5

"Không được phép cho con trai mình nghịch súng, nhất là khi nó còn chưa học nói!"


Randall rụt cổ, hắn ngồi xổm trước cái nôi trẻ em, cẩn thận dè chừng nhìn nhìn Bruce. Người đàn ông tóc đen sắc mặt khó coi.

—— Đứa con đầu lòng mũm mĩm của bọn họ lúc này đang ôm một khẩu M9 ngủ cực kì say sưa. Cánh tay ngắn cũn trắng mập ôm lấy thân khẩu súng lục đen nhánh, nhìn qua khiến người kinh hồn táng đảm. 



*Súng lục M9

Randall đương đầu với lửa giận ẩn ẩn của Bruce, chột dạ cười cười, sau đó liền nhanh chóng bày ra giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng: “Trước sau gì cũng phải bồi dưỡng ‘tương lai’ của Steve mà!”

Bruce liếc thoáng qua Randall, cười lạnh: “Tương lai gì?”

Randall nghẹn một chút, nhanh chóng bịa ra một cái lí do: “Con kế nghiệp cha!”

Bruce cười hừ một tiếng: “Cái nào?” (Ý Bruce là kế nghiệp anh ý hay kế nghiệp Randall) Trên mặt người đàn ông tóc đen không có dù chỉ nửa điểm cảm xúc, nhìn qua đáng sợ vô cùng, thế nhưng trong cặp mắt nâu trầm lại lóe lên giảo hoạt như trêu tức.

Kiêu ngạo trên người thanh niên tóc vàng nhạt đi không ít, hắn ngồi bệt xuống đất, lầu bầu: “Được rồi em biết Steve là Alpha, sau này nó sẽ trở nên giống anh.” Randall ngẩng đầu nhìn bạn đời của mình.

Bruce chỉ biết thở dài. Lạy chúa, y vô pháp kháng cự cặp mắt xanh biếc ủy ủy khuất khuất lóng lánh ánh nước kia.

“Đừng ngồi dưới đất, rất lạnh.”

Randall nhếch môi cười.

“Vậy anh có thể nâng em dậy không?” Hắn mặt dày mong đợi mà hỏi.

Người yêu của hắn dùng hành động thực tế đáp lại hắn.

Thanh niên tóc vàng bị một nụ hôn vô cùng ôn nhu chiếm đoạt thần trí, hai chân hắn như nhũn ra, hoàn toàn phó mặc cho Bruce.

--------------------------------------------

“Mắt đặt trên ống ngắm, nhìn thẳng, đúng rồi...bây giờ mở ra chốt an toàn...”

"Randall James! Chúng ta trước đây đã bàn về chuyện này!"

Thanh niên tóc vàng rụt cổ. Hắn thả lỏng cánh tay đang giúp con trai đỡ súng, quay đầu nhìn lại, Bruce đang đứng trước cửa trường bắn. Thanh niên tóc vàng cười ngượng một cái, hắn nhìn tức giận rõ ràng triển lộ trên mặt người yêu, cố gắng bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội. Randall vừa mới đeo tai nghe cách âm dùng khi tập bắn cho Steve, con trai mới sáu tuổi của bọn họ hiển nhiên cũng vì thế mà không biết chuyện đang xảy ra lúc này, vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào bia ngắm phía trước, hai tay nhỏ xíu cầm khẩu súng lục mini, run run rẩy rẩy.

Bruce hừ lạnh một tiếng, bước nhanh về phía này, “Tôi đã nói rồi, không được để con trai mình nghịch súng.”
Randall biện hộ: “Anh chỉ bảo là khi con nó chưa biết nói thôi, hiện tại nhóc Steve đã nói được rồi còn gì.”

Bruce mặt không đổi sắc.

"Daddy?"

Steve cuối cùng cũng nhận ra bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai vị phụ thân, nhóc xoay người lại. —— Khẩu súng trong tay cũng theo đó hướng thẳng về phía này.

Bruce và Randall phản ứng đều không chậm, ngay lập tức cúi thấp người, né tránh đường đạn từ họng súng đen ngòm trên tay nhóc con nhà mình, lúc này đây sắc mặt Bruce thật sự xanh mét. Y tháo tai nghe trên đầu Steve, tận lực hạ thấp giọng nói đã muốn tức đến nổ phổi của mình.

“Về phòng của con đi, Steve.”

Bé con rụt cổ, cặp mắt xanh lam ái ngại đảo một vòng trên người hai vị phụ thân, sau đó nhanh tay nhanh chân chuồn khỏi nơi này.

Cục tức trong ngực vẫn chưa thể tan đi, y quay đầu lại nhìn Randall, người yêu của y biểu tình kiêu ngạo đứng khoanh tay trừng lại y. Lần này Randall hoàn toàn không hề có ý định thỏa hiệp.

Sau đấy, Randall James – người yêu, bạn đời hợp pháp của phó cục trưởng CIA Bruce Stewart, bỏ nhà đi bụi.

Sau khi ‘lại’ sử dụng đặc quyền của CIA để xác định vị trí của ‘người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy’, Bruce mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm cái chấm nhỏ màu đỏ nhấp nháy gần một tiệm bánh ngọt, dùng ánh mắt tựa như tia X-ray thành công chặn lại tiếng cười của Garcia trong cổ họng.

Steve hiện tại đã có thể tự mình đi học, nhóc đeo cặp sách đi về hướng phố Oak, vừa đi vừa nghĩ về chuyện ngày hôm qua. Daddy với papa hình như vì chuyện học bắn của nhóc mà cãi nhau to. Lông mày trên mặt bé con nhíu nhíu, ----- Papa của nhóc sáng nay thậm chí còn không thèm ngồi cùng bàn ăn sáng với daddy. Daddy nói Randall giở chứng ấu trĩ, có điều, Steve cũng không thực sự hiểu được những lời này của y...Có lúc nào Randall papa không ấu trĩ sao?

Một kẻ lạ mặt vẫn luôn bước gần bước xa bám theo sau Steve. Nhóc nhìn hình ảnh phản chiếu trên tủ kính của cửa hàng ven đường vài lần, xác nhận kẻ kia thật sự theo đuôi nhóc!

Oak Square là một khu không đông dân cư, vô cùng an tĩnh. Steve không còn cách nào khác ngoại trừ việc tiếp tục đi thẳng về nhà. Nếu Randall không ở, nhóc vẫn có thể dùng thiết bị cảnh báo trong nhà báo tin cho daddy.

Khoảng cách nhóc về đến nhà ngày càng gần thì kẻ theo đuôi phía sau cũng ngày càng bám sát. Kim loại lạnh như băng đặt sau lưng nhóc. Bé con Steve sợ hãi khẽ run rẩy. Nhóc cũng không hề quay đầu nhìn lại. Một giọng nam trầm thấp ra lệnh cho nhóc mau chóng bước lên gõ cửa như bình thường.

Steve căng thẳng nuốt nước bọt, nhóc cố gắng bảo trì bình tĩnh, sau đó gõ cửa. Kẻ dùng súng uy hiếp nhóc đứng nép vào một góc khuất bên cạnh cửa. Nhóc có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

“Dám lên tiếng thông tri cho người trong nhà thì mày cũng toi đời, nhóc con.” Giọng kẻ kia khàn khàn, tựa như một rắn độc, rầm rầm rì rì chảy vào trong tai Steve.

Có người ở nhà. Chất giọng nhàn nhã quen thuộc của Randall papa vang lên, “Steve?” Steve nghẹn ngào sụt sịt mũi. Thanh âm của Randall khiến nhóc trong nháy mắt bình tĩnh. Tựa như toàn bộ nguy hiểm đều được cách li ở ngoài, một phân nguy hiểm cũng không thể chạm đến nhóc.

Steve nghe thấy tiếng dép lê lẹp xẹp trên sàn nhà, cửa sau đó mở ra.

Trên miệng Randall vẫn còn ngậm một que kem nhìn qua có thể đoán được trước khi bị tiêu diệt thì cũng không hề nhỏ, hắn liếc nhìn con mình một cái, sau đó vội vội vàng vàng mà mở rộng cửa.

Steve thật không biết phải diễn tả tâm tình của mình lúc này thế nào, —— có lẽ đây chính là cảm giác của daddy mỗi khi phát hiện ra hành động của Randall hoàn toàn đi ngược lại với dự đoán của mình. Nhóc muốn lên tiếng cảnh báo Randall, có một người xấu muốn thực hiện hành vi cướp bóc đang núp đằng sau cánh cửa, súng còn đang đặt trên lưng nhóc đây nè!! Thế mà papa thân mến của nhóc nhìn cũng không thèm nhìn cứ thế mà đi luôn!! Steve thật là muốn khóc quá đi (T w T).

“Sao còn chưa mau vào nhà? Kem sắp chảy hết rồi kìa, Steve!” Randall ồn ào la hét trong phòng khách. Cánh cửa được mở rộng hoàn toàn che khuất nhóc, Steve không biết vị papa tóc vàng của mình đang giải quyết đống đồ ngọt bị tan ra ở cái góc xó xỉnh nào rồi.

Tên cướp bước ra khỏi góc khuất cảnh cửa, đứng đằng sau nhóc.

Steve nghe thấy tiếng bước chân của Randall lần thứ hai truyền lại đây. “Nhóc con, chết dí ở cửa làm cái gì thế?” Steve cắn răng, gào thét trong lòng ---- Papa, không cần lại gần, kẻ kia có súng!

Tên cướp sau lưng nhóc vì vị phụ thân sơ suất chủ quan này mà cười nhạo ra tiếng.

Giây kế tiếp Steve mở to hai mắt vì ngạc nhiên, nhóc thấy Randall xuất hiện trong tầm nhìn của mình, súng trong tay đã lên đạn.

“Papa, tên này là người xấu.”

Randall nhẹ nhàng mỉm cười, hắn hất cằm với kẻ đứng sau lưng Steve, “Thả đứa trẻ.”

Kẻ kia có hơi kinh hoảng, nhưng cũng không có ý định buông vũ khí đầu hàng, gã uy hiếp nói: “Mày có súng, tao cũng có súng, mặt khác, con của mày còn đang nằm trong tay tao.”

Randall thở dài, hắn vô cùng thành khẩn mà nói: “Có súng cũng không nhanh bằng tao nha.”

Steve nhìn thanh niên tóc vàng lộ ra một nụ cười giảo hoạt đặc trưng, hai mắt xanh biếc lòe lòe tỏa sáng, nhóc đột nhiên lại cảm thấy máu vốn đã lạnh đến đóng băng nay lại tăng tốc chảy dọc khắp cơ thể. Nhóc tin tưởng papa.

Ngón tay đặt trên cò súng của tên cướp giật giật, cố tình hạ giọng nhằm tăng thêm vài phần lực uy hiếp cho bản thân. “Nếu như mày còn muốn bảo toàn an nguy cho con mày, mau buông súng xuống!”

Randall chớp chớp mắt, hắn nhìn kẻ trước mắt đã nhịn không được mà kích động, đối phương huơ huơ khẩu súng qua lại trên đỉnh đầu Steve. Thanh niên tóc vàng nguy hiểm híp mắt. Hắn vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa nói với Steve: “Hôm nay Randall muốn dạy cho con một việc.” Hắn cười càng thêm rạng rỡ, “Nếu có kẻ xấu muốn làm hại đến người mà con yêu quý, thì tương lai của gã chỉ có một, chết!”

Steve tựa hồ còn chưa kịp hiểu hết lời hắn nói, tiếng súng nổ đã vang lên.

"Đoàng!"

Đồng thời ngay vào lúc đó, Steve cảm giác được có một cánh tay tựa như kìm sắt kéo mạnh nhóc sang một bên, nhanh đến mức nhóc còn chưa kịp làm ra phản ứng. Tiếp đấy, một cái ôm bao trùm lấy nhóc, chặt chẽ lại ấm áp. Thanh âm Randall quanh quẩn cạnh bên tai nhóc, “Không cần nhìn.”

Mùi máu chậm rãi lan ra khắp phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Steve thoáng chốc trắng bệch.

Viên đạn kia chuẩn xác ghim vào giữa ấn đường của kẻ bắt cóc, thân xác gã đàn ông cao to ngã xuống, phát ra tiếng vang nặng nề.

Steve vùi mặt vào trong ngực Randall, nhóc có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực papa, thế nhưng thanh âm thanh niên tóc vàng vẫn bảo trì được giọng điệu ngả ngớn vốn có.

“Giờ này chắc kem cũng chảy hết rồi, nhưng mà vẫn còn hai cái bánh ngọt nha.”

Steve nghẹn ngào thút thít một tiếng.

Thanh niên tóc vàng thoáng do dự, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đặt tay lên đầu con trai, vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nhóc. “Không có việc gì, papa ở đây.”

Steve ôm chặt lấy hắn.

Sau khi ăn hết hai cái bánh ngọt, sắc mặt Steve đã không còn tái nhợt như trước. Randall đưa cho nhóc một li chocolate nóng. Bé con ngẩng đầu nhìn hắn.

“Daddy bảo, con mà tiếp tục ăn giống Randall, có ngày sẽ bị bệnh tiểu đường.” Steve như nghĩ tới cái gì, sau đó lại hỏi, “Bệnh tiểu đường là cái gì cơ?”

Randall cười rộ lên.

Steve nhìn papa tóc vàng của mình ôm bụng cười lăn lộn trên ghế, tựa như một đứa trẻ mãi không lớn - nhóc ông cụ non mà nghĩ. Bé con nhấm nháp li chocolate nóng, cảm giác khí lực dần trở lại thân thể. Nhóc nhìn khẩu súng đen nhánh bị Randall tùy tiện giắt trên lưng quần jean rộng thùng thình, tựa như nó chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém. Cái người xấu ở cửa ra vào, --- lúc này đây hẳn đã thành người chết đi?

Steve đột nhiên hỏi: “Đây là du hý của ngài sao, papa?” Chỉ khi nào nhóc thực sự nghiêm túc mới gọi Randall là papa. Thanh niên tóc vàng này lúc nào cũng như một đứa trẻ to xác (đại hài tử), nhóc muốn biết, đây là du hý của đại hài tử hay sao?

Randall nhìn đứa nhỏ thông minh hơn người trước mặt. Hắn hơi mỉm cười: “Cũng coi như đi.”

Nổ súng giết người là bản năng của ta, hóa giải hiểm nguy đã sớm thành một trò chơi đối với ta. Chính là bởi vì con, đối với ta, tánh mạng của con so với ngàn vạn sinh mệnh đang sống kia là bất đồng. Cảnh tượng vừa rồi, ta thực sợ hãi, nhưng đấy cũng là trách nhiệm của ta.

Thanh niên tóc vàng dùng sức vò một đầu tóc đen của Steve, hắn nói: “Đảm bảo an toàn cho những người quan trọng, chính là sứ mệnh của đại hài tử.”

Sau năm phút Bruce liền xuất hiện tại cửa nhà, bé con Steve cảm thấy nhóc ngày hôm nay đã chịu quá nhiều kinh hách, thế nên khi thấy một chiếc trực thăng ầm ầm vang vọng hạ cánh ngay trong sân nhà mình nhóc cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Người của Bộ chỉ huy đặc biệt ‘thu thập’ sạch sẽ thi thể nằm trên cửa ngay trước khi 911 tới. Về phần Bruce, y dứt khoát bước qua vũng máu trước cửa, đi thẳng vào phòng khách, thẳng thừng tuyên bố với hai con người một lớn một nhỏ đang si mê gặm bánh ngọt kia mình sẽ nghỉ làm nguyên tuần.

------

Sau khi nam nhân tóc đen kiểm tra xong năm vết đạn ngay ngắn chỉnh tề trên bia ngắm, bé con Steve được phê chuẩn một miếng bánh chocolate.

Còn Randall thì đạt được một nụ hôn so với bánh lại càng ngọt ngào hơn. 



Toàn văn hoàn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Viết đến kết cục, thật sự yêu chết cái dạng này của Randall (? ﹃ ? )

Lúc này đây thật sự kết thúc nha xD, có đủ hay không ngọt nà? Các tiểu yêu tinh! Cám ơn mọi người một đường bồi nhân vật chính đi đến cuối cùng, yêu các ngươi, moa moa.