Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Ái phi, nghe nói nàng là trai giả gái? _ Chương 3



TAM

Làm nữ nhân quả thật không dễ

Phố phường tấp nập, đông như đang trẩy hội. Nữ nhân quần áo lụa là thướt tha, nam nhân thì đĩnh đạc oai phong với gia nhân, ngựa cưỡi, tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp bắt mắt. Xen lẫn vào bầu không khí náo nhiệt đó là tiếng í ới mời khách của tiểu nhị trong các hàng quán ven đường, tiếng mặc cả bất mãn của những phụ nữ trung niên với các cô hàng hoa quả.

Ta nghiến răng, mồ hôi đọng thành giọt to tướng trên mặt, vừa đi vừa thở dốc.

Mộng nhi đi bên cạnh, thấy vậy thì lo lắng hỏi:

“Sư huynh, ổn cả chứ?”

Ta bặm môi, cố điều hoà nhịp thở, chỉ hận không thể gỡ cái đống chim muông hoa lá, trâm cài hoa hoè trên đầu xuống mà vất vào hố xí. =.=


“Huynh không sao.” Ta lại nói dối.

Mộng nhi nhìn ta dò xét một lúc, sau đó lại tủm tỉm cười:

“Làm nữ nhân quả thật không dễ chút nào, đúng không?”

Ta đau khổ gật đầu, đứng thẳng người.

“Thịnh ca ca, dáng điệu phải khoan thai thong thả, nữ tính nhu mì.” Mộng nhi nghiêm khắc lên tiếng nhắc nhở.

Ta phùng mang trợn má liếc cô nàng một cái, sau đó dùng ống tay áo chấm chấm mồ hôi trên mặt.

Bảo ta mặc quần xà lỏn hình vịt con bé xinh nằm phơi xác trên máng ngựa cũng được, bắt ta quét dọn chuồng lợn cũng chẳng sao. Nhưng đừng có ép ta giả gái như thế này chứ á á á!!!!!

Toàn bộ cái ý kiến quái gở ngu ngốc này là của Bạch Lão Quả. Ông ta muốn ta phải cải trang thành một nữ nhân liễu yếu đào tơ, ngày ngày lượn qua lượn lại trên phố để thu hút sự chú ý của đám quan binh. Nếu may mắn hơn, gặp một vị quan trong triều thì càng hay. Chỉ cần tỏ ra xuất chúng hơn người, xinh đẹp hút hồn, nhất định sẽ được vào cung làm nô tì. Mộng nhi cũng cam đoan là với “nhan sắc” mỹ nam tử của ta, tám chín phần là sẽ có kẻ để mắt đến.

Làm nô tì rồi thì phải cố gắng tiếp cận hoàng đế, lên làm phi tần. Sau đó, khụ khụ, thao túng hắn.

Ta thật sự, muốn khóc mà không có nước mắt.

Chốn hậu cung nguy hiểm khó lường, vào thì dễ ra thì khó, cộng thêm những mối ganh ghét, tranh sủng của các phi tần, quả thật không phải là nơi cho một thằng nhóc hai mươi tuổi như ta vào phè phỡn a.

“Mộng nhi, đương kim hoàng đế là người như thế nào?” Ta bỗng nổi cơn tò mò, khẽ huých tay cô ta một cái, chăm chú hỏi.

Mộng nhi nhìn thoáng qua ta một cái như đang nhìn một con vịt không biết bơi, sau đó chán ghét nói:

“Đắm chìm tửu sắc, hoang dâm vô độ, lãnh khốc tàn nhẫn.”

Một cơn mồ hôi lạnh đột ngột đổ ra trên mông ta...

Uầy, thao túng được cái thằng cha dâm tặc nổi tiếng đó, chắc ta cũng chỉ còn là cái xác ve. -_-|||

“Đứng lại đó! Quân bay đâu, mau bắt lấy hắn!!” Một giọng đàn ông thình lình vang lên, trong khoảnh khắc dường như át đi toàn bộ tiếng ồn ào trong khu chợ đông đúc.

Ta ngạc nhiên, nhón nhón chân, tò mò nhìn ra nơi phát ra tiếng nói.

Một lát sau, phía cuối chợ, một đống đất cát mù mịt hỗn độn từ từ cuộn lên. Tiếng rầm rập, vũ khí va vào nhau loảng xoảng của quan binh ầm ầm dội đến, lại có cả tiếng la hét.

“Bắt lấy hắn!!!” Một người đàn ông, oai vệ uy quyền, trông rất ra dáng kẻ chỉ huy hiện ra từ đống bụi mờ đục, huơ đao loạn xạ xì ngầu, điệu bộ vô cùng tức giận.

Một thân ảnh thanh thoát khoẻ mạnh đang chạy phía trước, mỗi lần điểm chân là phóng xa đến vài mét, rất giống một con báo gấm dữ dội. Hắn mặc y phục của nam nhân.

Người đó chạy ngang qua ta, mái tóc dài đen nhánh tung bay phía sau. Trong đám cát bụi mờ nhạt, hình ảnh ấy trở nên vô cùng hoa lệ, động lòng người.

Đám quan binh đã bao vây toàn bộ khu chợ. Người người sợ hãi dọn dẹp hàng quán. Mộng nhi cũng đã bị đám đông xô đẩy chen lấn, lạc đi đâu mất biệt.

Kẻ bị truy đuổi thấy không còn lối thoát thì vẫn rất điềm tĩnh, đứng thẳng người, dáng điệu cho thấy hắn sẵn sàng chiến đấu đến chết.

Một kẻ cô độc can đảm. Đáng tiếc, y đeo mạng che mặt nên không thể thấy rõ được dung mạo.

Binh lính từ từ khép chặt vòng vây, ép hắn càng lúc càng lùi vào sâu trong khu chợ. Chỉ ít phút nữa thôi, hắn sẽ bị tóm gọn.

Trong phút chốc, lòng ta trào lên một cảm giác kỳ lạ, rung động vì thân ảnh cô độc hoa lệ đó, nảy sinh mong muốn được bảo vệ.

“Đầu hàng đi!!” Vị quan đắc thắng nói, chống cây đao xuống đất.

Người lạ mặt vẫn không nao núng, từ từ đi thụt lùi.

Sau đó, rất bất ngờ, hắn khinh công nhảy thẳng lên nóc một ngôi nhà gần đó.

“Khốn kiếp, mau đuổi theo!!” Con mồi đã ở gần tay đến thế mà vẫn không bắt được, tên quan kia điên tiết đến cực độ, luôn mồm hò hét bọn thuộc hạ.

Đám quan binh tản ra, lùng sục khắp mọi ngóc ngách.

Tuy nhiên, lúc nãy ta thấy có một vết thương lớn đang rỉ máu bên sườn vị nam nhân lạ mặt bị truy đuổi không rõ nguyên do kia. Với vết thương như vậy, hắn không thể nào đi xa được.

Ta hít một hơi, sau đó rón rén đi vòng qua ngôi nhà phía sau, tránh thu hút sự chú ý của đám binh lính.

Vài phút sau, ta đã thấy dấu máu tươi nhỏ giọt theo nền đất.

Lần theo đó, ta đến bãi rơm to bên cạnh một quán rượu vắng vẻ.

Người con trai ấy đang ngồi đó, đã lột mạng che mặt, nghe có tiếng động thì ngẩng lên nhìn ta, đôi môi mỏng gợi tình mím lại dò hỏi.

Trong phút chốc, cả cơ thể ta cứng đờ, chỉ có thể đứng đó và thở thôi.

Kẻ lạ mặt có cặp mắt màu hổ phách - màu của thứ ánh sáng huy hoàng tuyệt đẹp lúc hừng đông. Sống mũi cao ngạo nổi bật trên gương mặt có những đường nét của một vị thần. Thanh tú, hài hoà và vô cùng, vô cùng mê hoặc. Hàng lông mày lưỡi mác hơi nhướn lên, hư ảo mà sắc sảo.

Tuyệt phẩm soái ca trong truyền thuyết a!

Ta sợ rằng mình có thể đang chảy nước bọt. Ta là đàn ông, là đàn ông mà, làm sao có thể bị kẻ đó hấp dẫn như vậy chứ a a a!!!

“Cô nương là...” Hắn nghiêng đầu nhìn ta, sự hồ nghi vẫn lấp lánh nơi đáy mắt.

Ta lúng búng trong miệng, cố tìm lại cảm giác cho lưỡi mình:

“Ta...ta là Thịnh Uất Lôi, lúc nãy ngươi bị thương đúng không?”

Kẻ đối diện im lặng, vẫn dùng ánh mắt bí ẩn đó mà nhìn ta dò xét, như đang thầm đánh giá một món hàng.

“Ở đây có vết máu!” Một giọng nói vang lên phía xa, kéo theo tiếng bước chân dồn dập.

Ta và hắn vẫn kẻ đứng người ngồi, nhìn nhau trong im lặng.

Tiếng bước chân ngày một gần hơn.

Nguy hiểm cận kề, lúc này ta cũng chẳng còn biết trời trăng gì nữa, lao bổ tới nam nhân kia, dùng thân mình che chắn cho hắn.

“Cô nương...” Giọng nói hắn có chút kinh ngạc pha lẫn thích thú, hơi thở nóng ấm phả vào tai ta, nhất thời làm da ta ran lên, rờn rợn.

“Đại nhân, không có ai. Chỉ có một ả kỹ nữ đang làm trò mèo chuột!” Giọng một người đàn ông la lên cách ta một quãng, vô cùng bực tức.

“Các ngươi làm trò gì đấy? Không có thì ra khỏi đó đi chứ, toả đi hướng khác tìm! Nếu muốn kỹ nữ, bắt được gã đó, ta sẽ thưởng cho ngươi vài ả!” Tiếng vị đại nhân đó vọng lại, rất điên tiết.

Rất nhanh chóng, đám quan binh lại rầm rập kéo nhau đi mất.

Ta thở dốc, cảm giác mặt mình trở nên hơi đỏ. Nhưng chưa kịp đứng thẳng dậy, đã bị nam nhân đối diện vươn tay giữ lấy đầu mà hôn.

Chính xác, là môi chạm môi, hôn.

Đó là một nụ hôn không khoan nhượng và nóng bỏng đến hoang dại. Lưỡi hắn vô cùng thành thục miết nhẹ môi dưới ta, chỉ ít phút sau đã xâm nhập vào vòm miệng, lôi kéo tử đinh hương của ta, cuồng nhiệt chơi đùa.

Đầu óc ta trở nên váng vất, bầu trời như quay cuồng điên đảo. Hơi thở bị rút cạn trong lồng ngực, càng lúc ta càng bị cảm giác tê dại ngọt ngào đó làm cho bủn rủn tay chân.

Đến khi ta cảm giác như sắp chết ngạt, hắn mới chịu buông tha.

“Không tồi, thực sự không tồi.” Hắn liếm mép, cười đểu giả nhìn ta.

“Mẹ kiếp, sao ngươi dám...” Ta gào lên vô cùng phẫn nộ, chỉ muốn vác một khẩu súng thần công đại bự mà bắn hắn vỡ óc.

Cái đệt, ông đây vừa bị một thằng hôn, là hôn đó!

Phẩm giá một thằng đàn ông của ta chính thức đi tong.

Thủ phạm vui vẻ nhìn ta nổi điên một lúc, sau đó nhếch mép, nở nụ cười điên đảo chúng sinh:

“Tại hạ là Minh Ám Vĩ, sau này sẽ còn tái ngộ, Uất Lôi cô nương.”

Sau đó, điểm chân một cái, hắn chạy như bay vào một con hẻm gần đó rồi mất hút, bất chấp vết thương đã loang đỏ cả một tấm áo.

Ta uất ức ngẩng mặt nhìn trời, âm thầm rơi nước mắt. Thịnh Uất Lôi, mày đúng là một thằng ngu! Khi không lại tò mò can dự vào chuyện thiên hạ, báo hại đã bị thằng cha cà chớn đó cưỡng hôn không thương tiếc. Có quỷ mới tin là hắn đang bị thương ấy, chắc chắn là lừa đảo!

Mặt dù, hắn nhìn cũng đẹp trai...Khụ, được rồi, là vô cùng đẹp trai.

Nhưng mà ta không phải gay, nhất định không phải gay á á á, sao có thể chấp nhận sự nhục nhã này được chứ?

Sự dơ bẩn này, e rằng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể nào gột sạch.

Cái chính ở đây là, BỊ hôn như vậy, ta lại cảm thấy...rất thích.

(Gián Ú: Bản chất làm thụ của bạn Uất Lôi chính thức hé lộ.)

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét