NHỊ
Xuyên
rồi, xuyên rồi!
Lúc này đã là tối mịt.
Ta lại ngồi ăn cơm một mình rồi.
Bố mẹ đã đi vắng mấy
tuần nay, bỏ lại ta một mình trong căn hộ chung cư tuy sang trọng mà lại vô
cùng cô độc này. Không có họ thì ta vẫn duy trì nếp học tập bình thường, chưa lần
nào dám nổi dậy. Vì đó là thói quen đã ăn sâu trong máu ta, thử thay đổi thì
quá mạo hiểm a.
Rất tuyệt, ta là một
gã hay mơ mộng viển vông, và rốt cuộc khi có cơ hội, cũng chẳng bao giờ dám thực
hiện cái giấc mơ đó.
Sau khi dọn dẹp, ta mệt
mỏi liếc sơ qua vài quyển tập, ghi chép qua loa rồi ôm chăn gối ra trải giữa
sàn phòng.
Căn hộ này rất đẹp,
tuy giá cả có hơi đắt đỏ. Nhưng tiền nào của nấy, ban đêm ở đây có thể nhìn thẳng
xuống đường, xuống những ánh đèn từ những cửa hiệu loé sáng nhấp nháy như những
vì sao, xuống cuộc sống nhộn nhịp ngay dưới chân mình.
Thật là đẹp.
Ta đột nhiên thấy muốn
khóc, rốt cuộc ta sống là có mục đích gì? Để ngày ngày ngồi học, ăn, rồi ngắm
nhìn cuộc sống đang trôi đi chầm chậm? Vẫn cứ khô khan như thế, khô khan đến vô
tận.
Một lúc sau, trong vô
thức, nỗi cô đơn đã ru ta chìm vào giấc ngủ.
o0o
“Tiểu thư a, dậy đi,
dậy đi.” Một giọng nói nhẹ nhàng thỏ thẻ đột nhiên luồn vào lỗ tai ta, mang
theo âm điệu dịu dàng cung kính.
Ta mắt nhắm mắt mở, rốt
cuộc là vẫn còn đang mơ sao?
Ừm, vậy thì ngủ nướng
thêm một chút nữa vậy.
“Tiểu thư, mau dậy đi.”
Giọng nói đó tiếp tục vang lên, bắt đầu có dấu hiệu mất kiên nhẫn.
Quái lạ, sao giấc mơ
này càng lúc càng sống động thế nhỉ?
Ta từ từ he hé mi, đột
nhiên bị ánh nắng chói loà lám cho loá mắt, bèn tiếp tục nhắm tịt mắt lại.
“Tiểu thư, người
không sao chứ?”
Lần này thì ta bắt đầu
thấy có cái gì đó kì lạ, bèn lật đật ngồi dậy, dụi dụi mắt, ngơ ngác.
Ta phát hiện mình
đang nằm trên một chiếc giường kiểu cổ, đồ đạc xung quanh bày biện khá sơ sài
nhưng vẫn vô cùng tươm tất sạch sẽ. Giống như căn nhà của những người nông dân
nghèo Trung Quốc thời cổ đại.
Mà đây là đâu vậy? Hậu
trường phim cổ trang à?
“May quá, nô tì cứ tưởng
tiểu thư vẫn còn hôn mê.” Giọng nói lúc nãy lại bay đến.
Ta tò mò quay đầu, thấy
một nữ nhân ăn mặc đơn giản cũ kĩ, đường nét trên khuôn mặt không thể nói là đẹp,
nhưng vẫn có cái gì đó tinh anh thu hút.
“Cô là ai vậy?” Ta ngạc
nhiên thốt lên, ách, sao giọng nói của ta giống con gái thế này, vừa ấm vừa mềm
a.
“Nô tì là là Mộng
nhi, tì nữ trong cung. Lúc sáng ra vườn hái hoa thì thấy tiểu thư nằm đó bất tỉnh,
nô tì bèn nhờ người bế tiểu thư vào đây.”
Đầu óc ta trở nên ong
ong u u.
Tì nữ? Tiểu thư?
Loạn rồi, loạn rồi.
Đây là thế kỉ hai mươi mốt mà, cô ta đang lảm nhảm cái quái gì thế?
Hơn nữa, còn dám gọi
ta là “tiểu thư”?
Bất giác ngay cổ thấy
ngưa ngứa, ta bèn đưa tay lên sờ thử thì thấy một suối tóc dài mềm mượt đang kiêu
hãnh ngự trị ở đó.
Mẹ kiếp, tóc dài ư?
Ta không phải là
hifi, đến chết cũng không phải là hifi nha.
Mà không lẽ, như vậy
là ta đã xuyên không rồi sao? Không lẽ, lão già biến thái ăn trộm đồ lót kia
đúng là tiên thật? Vào thời điểm bấn loạn này, đây chính là cách lý giải khả dĩ
nhất.
Ta chộp tay nữ nhân
bên cạnh, cuống quýt hỏi:
“Cho ta hỏi, đây là
thời đại nào?”
Cô ta nhướn mày, bình
thản nói:
“Thời Minh, đương kim
hoàng đế năm nay vừa tròn hai mươi lăm tuổi.”
Giọng điệu cô ta bình
tĩnh và rành mạch đến nỗi, ta bắt đầu thấy tin…
Tin là ta xuyên
không, ta xuyên không rồi!
A chết tiệt thật, Bạch
Lão Quả ông đi chết đi! Ta còn bố mẹ, còn một cuộc sống ở thế giới cũ, ta không
thể nào ở đây được!!
Lại còn hoá phép cho
tóc ta dài lướt tha lướt thướt như thế này, ông đúng là siêu cấp biến thái mà.
>_<
Thấy ta bắt đầu tự lảm
nhảm một mình, Mộng nhi lo lắng hỏi:
“Tiểu thư, người thấy
đau ở chỗ nào à?”
“Mẹ kiếp, đừng có gọi
ta là ‘tiểu thư’ nữa. Ông đây là nam tử hán chính hiệu nha.” Ta bực bội gắt
lên.
“Hả????” Cặp mắt
trong veo của Mộng nhi muốn nhảy ra ngoài.
“Có cần ta tụt quần
cho cô xem không?” Ta bắt đầu sờ sờ vào bộ quần áo của mình. Cũng may Bạch Lão
Quả chết bầm không bệnh đến mức lột sạch quần áo của ta, cảm ơn trời phật.
Mộng nhi kinh hãi che
mắt lại:
“A a… nô…nô tì… tin rồi.
Chỉ tại nước da công tử đẹp quá, với lại lông mi của ngài cong vút, môi cũng đỏ
thắm nữa, nên mới hiểu nhầm. Nô tì đáng tội chết a!”
Ta khó chịu xua xua
tay:
“Chắc bổn thiếu gia ta
hơn cô có vài tuổi chứ mấy, đừng có một điều ‘nô tì’ hai điều ‘nô tì’ nữa, nghe
mà phát mệt, gọi huynh xưng muội đi.”
Mộng nhi ngoan ngoãn
gật đầu.
“Mộng nhi, muội có biết
ai tên là Bạch Lão Quả không?” Ta lo lắng hỏi.
“Có, đó là một ông
già gàn dở, rượu chè be bét, nhưng huynh hỏi chuyện này làm gì?” Mộng nhi hơi sửng
sốt, sau đó mau mắn gật đầu.
Ta cả mừng, cười toe
toét nhìn cô ta hỏi dồn:
“Không làm gì cả.
Nhưng muội có biết lão già đó sống ở đâu không? Chuyện của huynh thật sự rất gấp
a.”
Thình lình, ngay góc
phòng vang lên tiếng “ọc ọc”, giống như có người đang nôn mửa, ta ngạc nhiên
nhìn sang hướng đó thì thấy một mớ thịt rất quen thuộc...
Ủa, đó chẳng phải
là...
Mộng nhi liếc sang
bên đó một cái, rồi điềm tĩnh đưa bàn tay mảnh mai lên vén tóc, nghiêm nghị
đáp:
“Lão già huynh đang
nhắc đến, là cha của muội.”
Ta:
“@@#$***&%^!!”
------ 5 phút sau
-----
“Bạch Lão Quả chết bầm,
mau dậy đi.” Ta hì hụi lấy khăn ướt lau lau khuôn mặt cáu bẩn già nua của lão
ta, vừa lau vừa lầm bầm.
“Rượu thịt, phải có mỹ
nhân mới hoàn hảo a.” Lão ta he hé cặp mắt sưng húp như mắt cá La hán, khả ố lè
nhè.
Cái thể loại tiên gì
vậy? -_-||||
Mộng nhi lay lay cha
mình, khẩn thiết nói:
“Cha, mau dậy đi, có
việc quan trọng.”
“Để yên cho ta ngủ!”
Bạch Lão Quả vẫn giữ nguyên tư thế nằm mất nết đó, khó chịu lầm bầm.
Lúc này máu nóng đã
tràn lên đến não, ta không nhịn được nữa, nổi điên đứng dậy đạp mạnh vào mông
lão ta mà gào rú:
“Bạch Lão Quả, nếu
ông nhất định không chịu dậy, ta sẽ rape ông ngay tại chỗ!”
Không sai, chính là
rape đó.
Không hiểu do cú đạp
bom tấn đó, hay là do chữ “rape” sặc mùi dâm tặc kia, hoặc cũng có thể là do cả
hai, Bạch Lão Quả lật đật ngồi thẳng dậy, giống như một cục thịt nhồi lăn trên
nền đất.
Sau khi mệt mỏi dụi dụi
mắt, ông ta quay sang nhìn ta, khoái chí cười:
“A, rất tốt. Tiểu tử
ngoan, xuyên không rồi đấy nhỉ?”
“Xuyên không cái lỗ
nhị! Ta muốn về, ta muốn về ngay lập tức!” Ta bất mãn hét lên, nhảy loi choi
như một thằng điên.
Bạch Lão Quả ngơ
ngác:
“Sao thế? Chẳng phải
đó là điều ước của nhóc sao?”
“Bây giờ ta đổi ý rồi,
cho ta về đi!” Ta uất ức gào lên, túm lấy vai ông ta mà lắc.
Mộng nhi thấy thế thì
tỏ vẻ ái ngại, nhẹ nhàng kéo áo cha mình:
“Cha, cho anh ấy về
đi. Nhìn y phục cũng biết anh ấy thuộc về thế giới khác, cha giữ anh ấy ở đây
thì thật không nên.”
Bạch Lão Quả nghe vậy
thì khó chịu đứng thẳng dậy, cũng chẳng cao tới đầu gối ta bao nhiêu. =.=
“Tiểu tử đúng là rắc
rối quá, làm tốn công của ta.” Ông ta lầm bầm, sau đó uể oải vuốt mặt một cái.
“Ngồi xuống đi.” Ông
ta lại ra lệnh.
“Để làm gì?” Ta ngớ
người.
“Để đá cái đít còi cọc
của ngươi về nhà chứ để làm gì?” Bạch Lão Quả gầm lên. (=.=)
Thế là ta ngoan ngoãn
ngồi xuống.
Ông ta thò tay vào
trong áo, lôi ra một lá bùa hình xa trục thảo khá bắt mắt, bắt đầu niệm một bài
kinh kì lạ.
Ta nhắm mắt vui sướng.
A, thật tốt, cơn ác mộng này sắp chấm dứt rồi.
------Tuy nhiên, khoảng
vài canh giờ sau ------
“Ông làm ăn cái kiểu
gì thế? Không về được là thế nào?” Ta tức đến phát khóc, túm lấy cổ áo ông ta gầm
gừ.
Bạch Lão Quả nhún
vai:
“Tiểu tử thối, đừng
manh động. Ta đã cố hết sức rồi.”
Ta lại ngồi thụp xuống,
tuyệt vọng dộng nắm đấm xuống sàn:
“Làm sao ta về nhà
đây? Ta không muốn kẹt ở thế giới này vĩnh viễn đâu. Tại sao ông lôi ta đến đây
mà không trả ta về được chứ?”
Ông ta trầm tư suy
nghĩ một lúc, đưa bàn tay múp míp lên xoa xoa cái cằm cũng múp míp không kém:
“Có thể ngươi chưa về
được là vì, ba điều ước của ngươi chưa được
hoàn thành, nếu cả ba điều này được thực hiện, tám chín phần là ngươi
không phải ở lại đây nữa.”
Ta đần mặt:
“Ba điều ước nào?”
Bạch Lão Quả cắn môi,
sau đó bắt đầu đều đều liệt kê:
“Thứ nhất, được xuyên
không về thời cổ đại.”
…Ta gục gặc đầu.
“Điều thứ hai: Trở
thành đại mỹ nhân.”
…Ta cảm thấy ruột gan
mình lộn tùng phèo.
“Điều thứ ba, thao
túng hoàng đế.”
Đến lúc này thì ta
ngã lăn ra bất tỉnh…
Cho mình xin tí giá nhé ^^ {[['']]}
Yêu rồi thì chắc ảnh chết cũng k về
Trả lờiXóa