Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Tử Trung Đích Tử Sĩ _Chương 1



CHƯƠNG 1: CƯỜNG THỦ
(Cường thủ: trong cụm từ Cường thủ hào đoạt, có nghĩa là dùng sức mạnh chiếm lấy.)




            Yến Ngọ nhìn huynh đệ Yến Tuất của hắn bộ dạng thê thảm, bị hai người kéo lê ra ngoài, trên người tùy tiện cuốn một mảnh vải bố, máu chảy kéo dài từ hình đường tới tận trong bóng tối nhìn không thấy điểm cuối. (hình đường: phòng tra tấn)

            Kết cục của hắn chỉ đơn giản là một mồi lửa hỏa thiêu sạch sẽ, thậm chí đến xương cốt tro bụi đều không cho phép lưu lại. Hắn biết sớm muộn một ngày nào đó mình cũng sẽ gặp điều tương tự, chẳng phải ám sát không thành bị bắt được phải uống thuốc độc tự tử thì cũng giống như Yến Tuất bảo vệ chủ nhân thất bại phải nhận khổ hình tra tấn đến chết.

           

            Bọn họ bị mua về từ khi còn rất nhỏ, phải trải qua huấn luyện rất khắc nghiệt, chịu đựng những khổ sở mà người thường không thể chấp nhận, chỉ để đợi đến thời điểm chủ nhân cần đến mà đánh cược mạng mình.

            Mệnh lệnh của chủ tử chính là mệnh trời, bọn họ chỉ cần tuân theo, không được phép đặt câu hỏi, phản đối hay thất bại. Nếu không phải tình huống đặc biệt, bọn họ không được phép xuất hiện trước mặt chủ tử, chủ nhân và tử sĩ chính là trời và đất, vĩnh viễn không gần nhau. Bọn họ không được phép có tình cảm, trừ tận trung với chủ nhân ra, không được biểu hiện chút quan tâm tới bất cứ chuyện gì khác. Nếu không, kết cục chỉ có chết.

           

            Yến Tuất mất, sẽ có một Yến Tuất khác nhanh chóng thay thế vị trí của hắn. Hai mươi hai tử sĩ Thiên Can Địa Chi, tên chẳng qua chỉ là một danh hiệu, sẽ không có ai để ý xem dưới danh hiệu này là thân thể của ai.

( Thiên Can Địa Chi: Còn gọi là Can Chi, gồm 10 Can và 12 Chi)



            Khuôn mặt Yến Ngọ không chút biểu cảm, nhìn chằm chằm vết máu vương trên mặt đất, đến tận khi vũng máu kia bị người vội vàng lau đi mới đứng dậy. Trong chớp mắt, một bóng đen hòa mình vào đêm tối, biến mất không còn hình dáng.



            Tàn Nguyệt Các, vừa chính vừa tà, là đối tượng mà cả hắc bạch lưỡng đạo trong võ lâm đều muốn tranh nhau mượn sức. Tuy nhiên, Các chủ đương nhiệm Yến Hướng Nam lại thật sự là nhân vật không thể hòa hợp được với giang hồ, bất kể chính hay tà, đắc tội y đều không nhận được kết cục tốt. Mất tay mất chân, đó là may mắn lúc y cao hứng. Nếu gặp thời điểm y nóng giận, y có thể giết sạch cả nhà. Võ lâm cùng triều đình luôn cố hết sức không dây vào y, chỉ khi bị đe dọa tới chính bản thân thì mới dám gây một chút áp lực với y. Yến Hướng Nam ung dung tự tại đến bây giờ, không bị các thế lực tấn công đồng loạt, một phần cũng vì họ nghe nói y có vị đại ca làm quan lớn trong triều đình.

           

            Hai huynh đệ, một người trong triều, một người tại giang hồ. Tuy ngoài mặt có vẻ chẳng can hệ tới nhau nhiều nhưng theo giang hồ đồn đại, vì không muốn ca ca của mình bị Hoàng đế tạo áp lực, bị triều thần xa lánh, ngoài sáng thì Yến Hướng Nam luôn tránh không ra tay với người của triều đình, cũng chưa gây ra thảm án đẫm máu nào khiến triều đình không thể bỏ qua, còn trong bóng tối…thì đó là chuyện kinh doanh buôn bán của riêng Tàn Nguyệt Các, ca ca cũng quản không nổi, giúp ca ca của mình thanh lý mấy kẻ đối nghịch là bổn phận của đệ đệ, ngươi thấy có phải không?

           

            Có thể nói Yến Hướng Nam là một kẻ phong lưu bại hoại, chỉ cần diện mạo hay khí chất hợp khẩu vị, nam hay nữ y đều không ngại. Hậu viện sau nhà nuôi cả một đám người, kiên cường khí khái có, mảnh mai có, mị hoặc có, cả trai lẫn gái. Đã thế y còn có một ưu điểm không thể không tán thưởng, đó là khuôn mặt đẹp hoàn hảo người gặp người mê, thế nên chỉ cần y nói dăm ba câu thì chân tâm đã rung động, bị y trêu ghẹo qua rồi thì không thể nào quên được. Chẳng kẻ nào bị y mang về rồi mà không sử dụng hết tất cả các thủ đoạn, liên tục ngầm tranh đấu, chỉ hy vọng có thể ở bên y thêm một thời gian ngắn nữa.

            Thời điểm được y ôm ấp trong lòng nâng niu chiều chuộng, bọn họ đã quên mất lời đồn tính cách y hỉ nộ vô thường (buồn vui thất thường), đến khi bị y quẳng ra sau đầu mới thương tâm đến mức muốn chết, mong chờ một cái liếc mắt từ y thôi cũng là hi vọng thật xa vời.



            Rất nhiều hồng nhan tri kỷ đang mòn mỏi nhớ thương trong tiều tụy và vô vọng, mà đầu sỏ gây nên vẫn như cũ thích gì làm nấy, nhởn nhơ khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.



            Yến Hướng Nam tùy ý khoác một chiếc áo trên vai, bước đi thong thả về hướng Trúc Viên không một bóng người, quần áo hỗn độn, thoạt nhìn đã biết vừa trải qua tiệc rượu xa hoa lãng phí. Mặc dù say rượu, bước chân y trên con đường đá vẫn không phát ra một chút âm thanh. Đôi mắt vừa sắc bén vừa ẩn tình thường ngày nay khép hờ, mái tóc xõa rối tung phía sau lưng, cũng tùy tiện tựa như chính bản thân y vậy.



            Gió đêm nhẹ lướt, cảm giác say hơi tan ra, nhìn quanh nơi mình đang đi ngang qua, Yến Hướng Nam không khỏi nhíu mày, sao tự dưng thơ thẩn đến đây làm gì?



            Bởi vì Trúc Viên này gần Hình đường nên ban ngày cũng không ai thèm lui tới, chứ đừng nói đến nửa đêm nửa hôm trời tối đen như mực. Dường như trong không khí vẫn còn phiêu tán tiếng kêu thảm thiết thê lương, làm cho người ta sởn cả da gà. Yến Hướng Nam quay đầu, đang định rời đi, lại đột nhiên nghe thấy có tiếng nước ào ào gần đó, trễ như vậy kẻ nào còn dám ở đây?

           

            Dưới ánh trăng mỏng manh, nước sông như được dát một lớp bạc, sau rừng trúc thấp thoáng bóng một người đang đứng trong dòng sông tắm rửa. Thân hình thon dài, dẻo dai hữu lực, nhờ tư thế khom người vốc nước mà những đường cong trên cơ thể cùng bộ vị nào đó đều trở nên quyến rũ kì lạ dưới ánh trăng…

(Phiêu tán: thoảng qua, loáng thoáng)



            Yến Tuất chết đi, người tiếp nhận vị trí này chưa thể lập tức tới thay thế, cho nên tạm thời nhiệm vụ của hắn liền giao cho Yến Ngọ. Đêm nay là ngày hắn hoàn thành công việc, mùi máu tanh đầy người khiến hắn không muốn về phòng, cho nên như thường lệ tới chỗ hoang vu hẻo lánh này tắm táp, chính là không ngờ tới…

            Bên hông bỗng nhiên bị một cánh tay ôm ấp, hơi thở ấm áp phả bên tai… Yến Ngọ hoảng hốt… Hắn chưa từng mất cảnh giác, ngay đến ngủ cũng không ngoại lệ, thế nhưng lần này có người đến gần hắn lại không phát hiện! Rốt cuộc là ai?



            Giây phút kinh hãi trôi qua, Yến Ngọ lập tức vung tay lên phản kháng. Hai người ở trong nước đánh qua hai chiêu, chỉ hai chiêu, vậy mà hai tay lập tức bị người nọ khống chế, không thể động đậy, thậm chí một tay người đó còn chạm vào cái mông hắn, vuốt ve một cách suồng sã. Yến Ngọ cắn răng, đang định bất chấp đau đớn do hai tay bị chế trụ mà hạ thủ tàn nhẫn, bên tai lại vang lên thanh âm mang theo hơi rượu của người nọ.

            “Ngươi dám phản kháng?”

            “Các chủ?”

            Mặc dù không bao giờ đứng gần nhìn kỹ Yến Hướng Nam, nhưng giọng nói của Các chủ hắn vẫn nhận ra. Yến Ngọ nhanh chóng thả lỏng thân mình, thu lại sức lực hai tay.

            “Tốt lắm.”

            Yến Hướng Nam thả hắn ra rồi đẩy vào dòng nước. Yến Ngọ mất kiểm soát, ngã nhào vào bãi đá ven sông. Trước mặt Các chủ, hắn không được phép dùng nội lực, vì thế mà ngực bị đâm vào đá ân ẩn đau.

           

            Yến Ngọ mơ hồ cảm nhận được ý đồ của y nhưng không dám khẳng định, cho đến khi tiếng lội nước dừng lại ở bên cạnh hắn, một bàn tay từ phía sau ấn lưng hắn lên mặt đá phẳng, cố định thân hình hắn ở đó, tay còn lại thì rờ rẫm vỗ vỗ bắp đùi hắn vài phát, thì trong lòng hắn mới thực sự trầm xuống.

            “Tự mình nằm úp sấp xuống, ngoan một chút, tách hai chân ra.”

            “Vâng, thưa các chủ.”



            Mệnh lệnh của các chủ chỉ có thể trả lời "Vâng", không được làm trái.

            Theo lệnh mà mở rộng hai chân cho đến khi các chủ vừa lòng, trong đầu Yến Ngọ trống rỗng, đến lúc cái mông tròn tiếp xúc với một cây gậy nóng như lửa thì hắn mới nhắm chặt hai mắt.



            Không có một chút chuẩn bị, không có bôi trơn, Yến Hướng Nam một đường thẳng tiến đưa mình vào bộ vị khô khốc của ai đó.

            Đau! Chưa bao giờ trải qua đau đớn như thế, tưởng như cơ thể bị xé thành hai mảnh. Yến Ngọ gắt gao cắn chặt răng, nỗi đau bị khoét thịt hắn còn chịu đựng được, thế này thì có tính là gì?



            Thân thể va chạm tạo thành âm thanh “Ba, ba” vang vọng trong Trúc Viên yên tĩnh, hòa vào đó là tiếng nước cùng tiếng thở dốc mỏng manh khe khẽ, ái muội thì chẳng thấy đâu mà lại thể hiện ra vài phần quỷ dị.



            Ngực, bụng, cánh tay, khuỷu tay…tất cả những chỗ tiếp xúc với hòn đá, bởi vì kịch liệt ma sát mà da bị rách ra, rớm máu. Ngón tay hắn siết lại đến trắng bệch, bắp thịt trên cánh tay nổi cả gân xanh. Cũng chỉ lúc vừa bắt đầu, Yến Ngọ mới phát ra một chút thanh âm rên rỉ như dã thú bị thương, còn sau đó tuyệt nhiên không kêu thêm tiếng nào nữa.



            Ở phía sau, bộ phận liên kết giữa hai người có máu loãng trượt theo đùi chảy xuống, hòa vào nước, theo dòng chảy uốn lượn trôi đi.



            Không biết qua bao lâu, Yến Ngọ cảm thấy Các chủ phía sau tăng nhanh tốc độ va chạm, sau đó gầm nhẹ một tiếng, một dòng nóng bỏng vọt vào bộ vị đã sớm đau đến chết lặng của mình, làm cho cơ thể lạnh như băng của hắn không khỏi run rẩy.



            Yến Hướng Nam phát tiết dục vọng xong, hoàn toàn tỉnh rượu, cũng nhìn thấy người nằm dưới thân mình đeo mặt nạ. Hắn nghĩ mình đã phát sinh quan hệ với một tên không biết là ám vệ hay tử sĩ, không tránh khỏi cảm thấy hơi ghê tởm. Nhưng mà … Chẹp chẹp miệng, vừa rồi quả thật thích đến khó tả, đúng là ăn rồi mới biết ngon. Yến Hướng Nam cũng chẳng để ý lắm, thỉnh thoảng quan hệ với một nam nhân tráng kiện như vậy cũng thật thích thú nha~. (=_=)



            “Ngày mai, giờ này, tại đây, hầu hạ bản Các chủ, đừng quên rửa sạch sẽ cơ thể”. Yến Hướng Nam rửa sạch phân thân vừa dùng qua của y, chân phải đạp lên cái mông mình vừa giày vò thê thảm, ẩn ý nói, “Nhất là cái chỗ này, bản Các chủ không muốn làm chuyện đó với một tên dơ bẩn đâu”.



            Yến Ngọ cố nén đau đớn, “Thuộc hạ tuân mệnh.”

            Yến Hướng Nam cảm thấy mỹ mãn rời đi, bỏ lại một mình Yến Ngọ nằm úp sấp trên tảng đá rất lâu. Đợi khi hắn cựa quậy, cũng là lê từ hòn đá vào trong nước, lúc nước bao phủ một nửa thân thể, hắn cúi đầu thật thấp, nhìn không ra biểu cảm, chỉ thấy cánh tay trái không biết ở trong dòng sông vọc vọc cái gì, lát sau, một chút bạch trọc trôi nổi phiêu phù trên mặt nước…

(Phiêu phù: trôi lơ lửng)


(Miêu: Hình chỉ phục vụ nhu cầu BT của ta. Chả liên quan cái quái giề đến truyện nên đừng để ý ^_^)
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

5 nhận xét:

  1. Chậc chậc. Hình như mấy em ám vệ với tử sĩ gì đó mà đi tắm ao/hồ/sông/suối lúc ban đêm thì kiểu gì cũng bị dã lang phát hiện rồi ăn sạch sẽ đến mẩu xương cũng không còn thì phải ;)))
    Mới đọc chương 1 nên chưa có nhận xét gì nhiều cơ mà các bạn edit mượt quá, ủng hộ nhóm hết mình <3 <3

    Trả lờiXóa
  2. nghe khen mem nhà sướng lỗ tai quá. ta đọc xong 4 chương mà còn muốn đọc nữa =)) này 2 tên làm Tử sĩ kia nhanh làm nhanh ta chờ k kịp rầu. hay quá đê!!!

    Trả lờiXóa
  3. Truyện rất hay, ta đang chơi game mà bỏ qua đọc truyện là biết truyện hấp dẫn cỡ nào ni. (^-^)

    Trả lờiXóa