Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Tử Trung Đích Tử Sĩ _Chương 2



CHƯƠNG 2. HÀO ĐOẠT (Chiếm lấy)




            “ Các chủ ~ mời uống rượu ~”

            Một nữ tử vận trang phục màu đỏ diễm lệ, khóe môi mỉm cười lấy lòng, đem thân thể mềm mại bám dính trên người Yến Hướng Nam, chu đáo nâng chén rượu tới tận bên miệng y.

            “Được ~”. Yến Hướng Nam hào phóng tiếp nhận, một hơi uống hết, làm cho nữ tử nở nụ cười rực rỡ. Tay trái nắm lấy vòng eo mềm mại đến mức tưởng như chỉ cần siết chặt sẽ gãy rời, Yến Hướng Nam bỗng cảm thấy có chút chán nản, không khỏi nhớ tới thân thể mềm dẻo cân đối kia, cảm giác như muốn làm thế nào cũng không thành vấn đề. Nghĩ vậy, Yến Hướng Nam chợt thu tay về.

            “Các chủ?”. Nữ tử đang cười duyên dáng sắc mặt đại biến, không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Yến Hướng Nam, lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì, cúi đầu không dám thắc mắc.


            “Các chủ.” Quản gia của Tàn Nguyệt Các – Nguyên Khiếu đang đứng phía sau rèm lúc này chậm rãi bước tới phía sau Yến Hướng Nam, khom người nói: “Có cần gọi Tư Quân công tử đến không ạ?”. Tư Quân là tân hoan của các chủ, tiểu công tử của Tư Viễn Sơn, đứng đầu Lăng Châu thủ phủ, cũng là một trong số ít mấy vị công tử ở đây. Chỉ sợ rằng các chủ chán hồng nhan rồi, giờ chuyển hứng thú qua lam nhan.

(Ở đây hồng nhan là chỉ nữ tử tri kỉ mình thích, nên lam nhan sẽ chỉ nam tử mình thích, hồng là nữ, lam là nam)

            Yến Hướng Nam vốn là một kẻ ham cái mới, ít khi ghé qua chỗ ở của mấy vị công tử. Tư Quân người cũng như tên, khiêm tốn, khí chất bất phàm, có thể là do tuổi còn trẻ nên da mặt cũng mỏng, bị người ta trêu chọc một chút đã mặt mũi ửng hồng. Chả hiểu Yến Hướng Nam nghĩ cái gì, dám đem người tha về, nhốt ở trong nhà, thường xuyên ghé qua chọc chọc đùa đùa.

Nguyên Khiếu cho là Yến Hướng Nam lại lên cơn đùa nghịch, nhưng rất tiếc lần này đã đoán sai tâm sự của chủ nhân.

            Yến Hướng Nam cho mọi người lui hết, ban lệnh không cho phép ai đi theo, xuyên qua những hành lang dài gấp khúc cùng vài cánh cổng vòm, hướng vào Trúc viện. Trúc trong vườn vẫn im lặng đến tĩnh mịch, Yến Hướng Nam còn chưa tới nơi đã hướng mắt đến bên bờ sông, y thấy hắn đứng thẳng tắp ở đó, không hề nhúc nhích, cúi đầu nhìn nước chảy. Tốt lắm, Yến Hướng Nam vừa lòng gật đầu.

            Yến Ngọ không nhớ rõ mình đã đứng bao lâu, sau khi nghe được tiếng bước chân từ phía sau cố ý truyền tới, vội vàng xoay người quỳ xuống, “Các chủ.”

            “Đứng dậy, đem quần áo cởi ra”. Mệnh lệnh rõ ràng, ngắn gọn.

            “Vâng, các chủ”. Yến Ngọ đứng lên, tháo đai lưng, áo khoác, áo trong đều rơi xuống đất, chỉ chốc lát sau đã trần trụi đứng trước mặt Yến Hướng Nam.

            Yến Hướng Nam chả nói chả rằng là tiếp theo phải làm cái gì, chỉ lấy ánh mắt thâm trầm tuần tra hết mọi ngõ ngách trên thân thể hắn. Kỳ thật trong đêm tối chẳng nhìn được gì nhiều, mắt sáng kinh người như Yến Hướng Nam cũng chỉ thấy được đại khái.

            Tuy nhiên, đường cong hoàn mĩ, mềm dẻo, mạnh yếu vừa phải ấy đã đủ để kích động thú tính trong y.

            “Biết thổi tiêu không?” ( =_=)

            “…Thuộc hạ vô năng, mong các chủ thứ tội.”

            “Thôi được rồi, bản Các chủ cũng không kỳ vọng quá cao ở ngươi, đến chỗ lần trước nằm bò ra.”

            “Rõ, thưa các chủ.”

            Y hệt như tư thế lần trước, khác là lần này ý thức hoàn toàn tỉnh táo, Yến Hướng Nam ngả ngớn vỗ vỗ vài cái lên chiếc mông vểnh, không hề có chút thiện chí nào hỏi han “Nơi này, rửa chưa?”

            Phản xạ đầu tiên của Yến Ngọ là siết chặt nắm tay, rồi như nhớ tới gì đó, hắn buông ra, “Hồi bẩm các chủ, đã rửa.”

            Người phía sau khẽ cười ra tiếng, sau đó tách cái mông tròn của hắn ra rồi tiến vào, nơi hôm qua vừa bị chà đạp lại lần nữa bị thương nặng . Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Yến Ngọ liều chết cắn chặt khớp hàm, cổ họng cũng không hề phát ra thanh âm nào. Trước đó hắn đã ở trong phòng vệ sinh tẩy rửa hậu huyệt, do lần đầu làm nên không tránh khỏi động tác thô bạo, thật sự là dằn vặt. Cộng thêm việc đứng ở bờ sông đợi rất lâu, chỗ đó đã sớm khô ráo, lại như cũ khô khốc, sao có thể dễ dàng tiến vào.

            Không quan tâm chuyện này có thể gây ra bao đau đớn, Yến Hướng Nam chẳng hề đề cập tới việc bôi trơn, đương nhiên làm sao có thể mong chờ người có địa vị cao như y nâng niu lo lắng, lấy nước làm trơn chỗ đó của cấp dưới. Đợi khi hoàn toàn tiến vào, Yến Hướng Nam sung sướng hưởng thụ, khen: “Thật quá tuyệt vời, so với nữ tử…Ơ? Có mùi máu, thảo nào so với xử nữ còn thích hơn nhiều, nói mau, chưa có ai chạm qua nơi này của ngươi đúng không?”

            “Hồi bẩm các chủ, chưa từng có.”

            “Ha ha ha! Tốt lắm! Nhớ kỹ, bản các chủ là người đầu tiên, không cho phép có người thứ hai!”

            Miệng viết thương hôm qua chưa kịp lành giờ đây nứt ra, chất lỏng ấm áp trượt dọc theo đùi vẫn không ngừng chảy xuống hòa vào dòng sông. Có máu làm trơn, hậu huyệt co rút ra vào thuận lợi hơn rất nhiều, đau đớn qua đi, cảm giác dường như chết lặng, chỉ có thể cảm nhận được nam căn cực nóng vẫn ở trong cơ thể mình, lúc thì rất nhanh trừu động, lúc thì chậm rãi xoay tới xoay lui… Làm loại chuyện này, có tư vị gì đáng nói? Yến Ngọ chậm rãi đem mặt tựa lên hòn đá, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm vào rừng trúc tối mù mịt, giống như nơi đó có thứ gì rất đáng giá để hắn chú tâm.

            Hai tay bao trọn lấy cái mông vểnh, Yến Hướng Nam hung hãn vận động eo. Hắn đã sớm để ý người dưới thân quá mức lặng yên, nghe chán tai các loại thanh âm rên rỉ mềm mại đáng yêu của nữ nhân, cái kiểu ẩn nhẫn của người này không thể nghi ngờ làm y cảm thấy mới mẻ. Các ám vệ tử sĩ đều trải qua huấn luyện cực kì khắc nghiệt, đến như vậy rồi vẫn còn có thể nhịn xuống, chứng tỏ cấp dưới của y cũng không tệ lắm.

            Yến Hướng Nam đắc ý khiến cho động tác lại mạnh hơn vài phần, y không hề che dấu tiếng thở dốc của bản thân. Yến Ngọ nghe được bên tai mình tiếng thở ngày càng dồn dập, liền biết việc này sẽ nhanh chóng kết thúc.

            Cuối cùng sau khi mãnh liệt đâm xuyên hơn mười cái, đem mầm mống nóng rực rót vào trong cơ thể người dưới thân, Yến Hướng Nam rút ra phân thân, chưa thỏa mãn lắm mà nói: “Xoay người lại.”

            Còn muốn nữa?! Yến Ngọ nhanh chóng chuyển người nằm lên trên tảng đá, trong lúc hoạt động, phía sau đau đến khiến hắn nhíu mày. Bóng đêm hắc ám lan tràn như nhấn chìm chiếc mặt nạ màu đen đang đeo trên mặt, mong là các chủ không thấy mình vô lễ. Ngoại trừ hòn đá dưới thân, tư thế nằm ngửa này làm hắn quả thật không còn chỗ tựa. Phương pháp tốt nhất có thể nghĩ ra bây giờ là duỗi tay duỗi chân bám vào trên lưng các chủ. Nhưng Yến Ngọ nào dám thân cận với y, nghĩ nghĩ một chút, tự dưng thông minh đột xuất, hắn liền gập hai chân co lên trước ngực rồi vòng hai tay qua ôm lấy.

            Yến Hướng Nam thì tư thế nào cũng chơi được, lại thấy người này ngốc ngốc một hồi chả hiểu nghĩ sao bày ra tư thế này, mông miếc đằng sau phơi ra hết cả, không khỏi thấy buồn cười. Nếu không phải biết hắn võ công cao tới đâu, lại còn nằm trong đội hộ vệ hạng nhất của mình, chắc đã lầm tưởng hắn là tiểu quan đã qua dạy dỗ, thậm chí còn biết làm thế nào câu dẫn lấy lòng người khác.

            Lăn qua lăn lại nãy giờ, huyệt động nho nhỏ ướt sũng, rất dễ dàng tiến nhập. Yến Hướng Nam mạnh mẽ đem phân thân của mình đưa vào, lập tức khiến hai người dâng lên một trận run rẩy. Chưa kịp hoàn hồn, một tiếng nổ lớn trong không trung vang lên mang theo cả ánh lửa, Yến Ngọ theo phản xạ liền xoay người, nhất thời quên mất thứ rất quan trọng của các chủ còn chôn trong cơ thể mình, động tác kịch liệt quá khiến cho Yến Hướng Nam kêu lên đau đớn. Yến Ngọ kinh hãi vội vàng nằm xuống, không quên thỉnh tội: “Các chủ, thuộc hạ vạn lần đáng chết!”

            May mắn là vừa vận động làm nọ làm kia khiến cho người dưới thân đứng lên có phần khó khăn, chứ nếu như bình thường thì mệnh căn quan trọng nhất của nam nhân cho dù được bảo vệ, nâng niu cũng đã bị trọng thương! Nhưng mà, đột nhiên bị kẹp một cái chặt như thế, đau đớn qua đi lại thấy sảng khoái sung sướng ~~, “Đáng chết muôn lần? Ngươi cũng biết tuân thủ theo quy củ ~ Chuyện lần này phải nhớ kỹ, lần sau bồi thường cho bản Các chủ!”

            “Thuộc hạ tạ ơn Các chủ.”

            “ Ưm, ôm lấy chân đi, tốt lắm!”

            Khói lửa được thả ra từ khi Đường chủ tiến vào Tàn Nguyệt Các, tỏ ý có việc cần bẩm báo, nếu không thấy ánh lửa, đương nhiên y sẽ tiếp tục tiêu dao. Đường chủ thì chắc chắn phải gặp nhưng cũng không thể cứ thế này đi gặp được, cho nên... Yến Hướng Nam đẩy nhanh tốc độ, rút ra đâm vào mấy chục lần, trước tiên phải giải tỏa dục vọng đang thiêu đốt đã.

           

            Mang theo một thân ẩm ướt, Yến Ngọ mở ra cửa phòng, nhìn thấy Yến Quý đang ngồi cạnh cái bàn đặt giữa phòng, ánh mắt thâm sâu khó dò quét một lượt trên người hắn, nếu không phải thực sự khẳng định xung quanh Trúc viện không có ai, hắn cơ hồ đã cho rằng Yến Quý biết mình đã làm chuyện đó ở Trúc viện.

            “Quý ca, có nhiệm vụ gì sao?”

            Bình thường, tử sĩ không có giao tình gì nhiều, ngoại trừ việc ở cùng gian nhà, có chung một cái sân, thì Yến Quý chỉ là một trong Thiên Can như bao người khác. Khi làm chung nhiệm vụ mới tiếp xúc, lần này đến, chỉ sợ cũng không ngoại lệ.

            Yến Quý đứng dậy, đem một tờ giấy đặt trên mặt bàn: “Nhiệm vụ lần này không thể mắc sai lầm, cần phải tiến hành thực cẩn trọng, thần không biết quỷ không hay.”

            Yến Quý trước lúc rời đi còn trừng mắt cảnh cáo hắn một cái, Yến Ngọ vờ như không phát hiện, đóng cửa rồi mở tờ giấy ra nhìn thoáng qua dưới ánh sáng bập bùng của ngọn đèn.

Hắn từ nhỏ đã học làm thế nào để trở thành một tử sĩ hạng nhất, tất nhiên biết nhiệm vụ và tính mệnh của mình quan hệ chặt chẽ, đời nào lại muốn phạm lỗi. Yến Quý một mực dặn dò kỹ càng như vậy, chắc chắn nhiệm vụ lần này có liên quan tới ca ca của các chủ đang làm quan trong triều. Nhiệm vụ của mình nếu thất bại chết không có gì đáng nói, nhưng nhất định không được để người khác tóm được nhược điểm.

            Màn đêm buông xuống. Yến Ngọ lặng lẽ ngồi xếp bằng trên mái ngói lưu ly, lạnh lùng quan sát đám quan viên trong phòng làm đủ trò đáng khinh. Bọn họ ôm mỹ nhân, uống rượu ngon, hành động dâm đãng, hơn thế nữa còn tùy tiện nhạo báng những người nghèo khó có hoàn cảnh đối lập với chúng. Hoàn toàn không biết sắp tới sẽ có một người thành vong hồn dưới lưỡi đao lạnh lẽo. Trên tờ giấy ghi địa điểm cùng tên họ, hắn chỉ cần tới đúng chỗ đã chỉ định rồi giết người kia một cách sạch sẽ, nhanh gọn, không cần quan tâm y là ai, vì sao phải giết y.

            Giết một tên quan viên triều đình không biết võ công rất đơn giản, vấn đề ở đây là tên này biết mình làm nhiều chuyện thất đức, người người oán hận, thế nên trong ngoài bố trí rất nhiều cao thủ bảo vệ. Yến Ngọ cần nắm chắc sau khi thành công sẽ không bị người truy ra tung tích. Hắn nhắm mắt, trong đầu hiện lên khung cảnh và cấu tạo của căn phòng, các góc sáng có bao nhiêu người đang đứng, trong lòng thầm tính toán kế hoạch thoát thân.

            Thời điểm Yến Ngọ chuẩn bị ra tay, đột nhiên có người tiến vào phủ. Nhưng nội lực đã xuất ra, thu hồi lại sẽ bỏ lỡ cơ hội, mà nếu nội lực nghịch đảo thì tất làm hắn trọng thương, hắn lại chưa biết người này rốt cuộc là ai, không thể mạo hiểm. Chẳng ngờ khi hắn lấy tính mạng quan viên kia, người nọ lại không hề có chút phản ứng, Yến Ngọ xoay người liếc mắt nhìn một cái, thấy người nọ nhìn về phía hắn, hình như đã phát giác, không dám tiếp tục suy đoán, hắn nhanh chóng hòa mình vào bóng tối.

            Đằng sau, tiếng kêu sợ hãi bắt đầu nổi lên bốn phía.

            Thời điểm Yến Ngọ trở lại Tàn Nguyệt Các, chỉ thấy nội các đèn đuốc sáng trưng, phía trong đại đường đông người hơn rất nhiều so với thường ngày, chúng thị nữ váy dài lay động, bưng ngân bàn băng qua các dãy ghế. Yến Hướng Nam ngồi ở vị trí trung tâm, cùng với các đường chủ bên dưới nâng chén rượu, biểu cảm trên mặt tràn ngập ý cười.

            Yến Ngọ chỉ lẳng lặng nhìn một hồi, sau đó phi thân trở về phòng, nửa người dưới của hắn đã sớm ướt đẫm…



(Miêu: Hình chỉ phục vụ nhu cầu BT của ta. Chả liên quan cái quái giề đến truyện nên đừng để ý ^_^)

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét