Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Tử trung đích tử sĩ _Chương 3



CHƯƠNG 3: Tân sủng


            Vết thương phía sau của hắn nứt ra cực kỳ nghiêm trọng. Yến Ngọ tuyệt đối không vì vết thương này mà đi khám đại phu. Trong phòng chẳng có thuốc chữa trị nên hắn đành kiếm chút thuốc có dược tính ôn hòa như Kim sang dược lau qua nơi đó một cách đơn giản; cùng lắm thì vài ngày tiếp theo ăn ít mấy món ngon ngon đi … Yến Ngọ cố gắng thoải mái suy nghĩ, lại bất cẩn để cái mông chạm phải tấm nệm cứng rắn, nhất thời đau đến mức hắn cuống quýt nhấc ngay mông lên.
            Thực sự là ngồi không được mà đứng cũng chả xong, Yến Ngọ tranh thủ chưa tới thời gian ăn cơm tối, lập tức bò lên giường.
           
Lúc Yến Tị trở về nhìn thấy cửa phòng Yến Ngọ đóng chặt, gõ một lúc không thấy ai ra mở thì tự mình tiến vào, ngạc nhiên thấy hắn nằm bẹp dí ở trên giường, “Yến Ngọ, sao ngủ sớm thế? Bị thương à?”
            Yến Ngọ mệt mỏi đáp: “Không sao, chỉ cảm thấy mệt.”
            Yến Tị làm sao mà tin nổi, ngồi xuống bên giường, lấy tay sờ trán Yến Ngọ thử độ ấm, sau đó xốc chăn lên chuẩn bị kéo ra quần áo hắn: “Ngươi thều thào vậy mà còn... Không để ta kiểm tra làm sao ta yên tâm được! Mau cởi quần áo ra cho ta xem!”
            Chăn nhất thời bị quăng đi không kịp giữ lại, Yến Ngọ chỉ đành gắt gao níu kéo bảo vệ cho y phục của mình, “Đã nói không sao rồi, ngươi không cần…”
            Xoẹt..t—Chưa nói hết câu, quần áo do không chịu nổi hai cao thủ níu níu kéo kéo, ôm nỗi thù hận rách thành hai mảnh, Yến Ngọ toàn thân từ trên xuống dưới loang lổ dấu vết đập vào trong mắt Yến Tị. Yến Tị kinh hoàng: “Còn nói không xảy ra chuyện, đây là cái gì? Vết thương này…”. Trước ngực vô số vết máu, phá da sưng đỏ, nhưng lại không giống bị binh khí gây thương tích, ngược lại như là…
            Yến Ngọ tranh thủ cơ hội đem chăn kéo về, đắp lên người, nằm xuống, rồi lại không cẩn thận đụng tới vết thương, đau đến nhíu mày: “À, lúc ngủ trên tảng đá không cẩn thận cọ vào.”
            “Cọ vào?” Yến Tị không tin, “Ngươi ngủ kiểu gì mà có thể cọ tảng đá đến nỗi đem thân thể biến thành thế này?”
            Yến Ngọ không trả lời, giả chết. Yến Tị oán hận nói: “Không nói thì thôi! Thế sao không bôi thuốc? Như vậy khi nào mới có thể khỏi hẳn?”
            Yến Tị lấy thuốc trị thương trong người ra, đến bên tủ đựng quần áo lấy ít băng vải, rồi ngồi bên giường chờ. Yến Ngọ biết hắn lo cho mình, cũng không khó chịu, sau khi ở trong chăn kiểm tra một lượt quần áo trên người thấy đầy đủ thì xốc chăn lên, đợi Yến Tị bôi thuốc cho. Yến Tị vừa thoa dược vừa oán thầm, tiểu tử này không phải là ngu ngốc chứ, nghĩ rằng sau khi ngủ một giấc có thể lột một tầng da đổi một tầng thịt chắc?
            “Mặt sau nữa.”
            Yến Ngọ khẽ cử động cơ thể, chậm rãi xoay người lại. Phía sau chỉ có hai vết thương, nhưng lại đặc biệt nghiêm trọng. Yến Tị khụt khịt mũi, bỗng nhiên ngửi ngửi trên người Yến Ngọ rồi tinh tế đánh giá: “A, sao ta lại thấy trên người ngươi còn có mùi của thuốc trị thương khác. Chỗ nào bị thương nữa? Để ta bôi dược luôn cho.”
            Yến Ngọ ngại ngùng nhích mông vào trong chăn. Hắn từ nhỏ đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt, vài năm gần đây mới được phái đi làm nhiệm vụ, tuy vậy có một số chuyện cho dù chưa được ai dạy bảo hắn cũng biết là không thể nói cho người khác. Chuyện giữa hắn và Các chủ, Các chủ nhất định không muốn kẻ thứ ba biết, cho nên mới chọn chỗ vắng vẻ như Trúc viện để tiến hành “công việc”. Các chủ thân phận tôn quý, chỉ có Tư Quân công tử mới có thể xứng đôi.
            Yến Tị đè lại người hắn, cố ý nhấn mạnh tầm quan trọng của việc bôi thuốc trị thương. Bàn tay đã chuẩn bị lần mò đến mông. Yến Ngọ đang muốn dùng sức đẩy hắn ra thì bỗng nhiên, cửa bị ai đó đá văng một cái.
            “Yến Ngọ, sao hôm nay ngươi không đi ăn cơm? Hôm nay có món thịt kho tàu siêu ngon … Xin lỗi, các ngươi cứ tiếp tục đi.” Người vừa vào đến nơi nhìn thấy cảnh tượng ái muội đó thì thoắt cái đã tông cửa chạy ra, nhanh như chớp, thất lễ chớ nhìn!
            Yến Tị ngồi thẳng lưng, khóe miệng run rẩy, tiếp tục bôi thuốc. Yến Ngọ yên tâm.
            Chỉ một lát sau, Yến Mùi lại lân la trước cửa. Nếu hắn không nhìn nhầm, trong phòng chính là Yến Ngọ cùng với Yến Tị nha, sao bọn họ có thể làm chuyện như vậy được! “Yến Ngọ ngươi bị thương hả?”. Lúc này nhìn rõ thấy Yến Tị đang ngồi trên giường, bôi thuốc và băng bó cho Yến Ngọ, hắn mới ngượng ngùng vò đầu, thật ngại quá, mình lại đi hiểu nhầm huynh đệ.
            Yến Tị kiểm tra lại những chỗ băng bó, đem thuốc cất kỹ, lúc gần đi còn bỏ lại một câu: “Ngươi nên sửa lại cái tính hấp tấp đó đi.”
            Yến Mùi bất mãn nhưng không dám kêu ca gì. Hắn lấy từ trong ngực ra một bao giấy dầu, nhanh nhảu mở ra như để lập công chuộc tội. Ngay lập tức, một mùi thơm xông vào mũi Yến Ngọ. Đã lâu chưa được ăn cơm làm dạ dày biểu tình dữ dội, nhưng nghĩ đến vết thương ở nơi tế nhị của mình, Yến Ngọ anh dũng nén đau khổ xoay đầu sang chỗ khác: “Không đói bụng, ngươi ăn đi.”
            Yến Mùi trợn to mắt: “Đây chính là thịt kho tàu nha, để phần riêng cho ngươi đó! Hơn nữa ngươi như thế nào có thể bỏ cơm chiều, ngộ nhỡ có nhiệm vụ thì tính sao?”
            Yến Ngọ nghĩ một chút, cũng đúng, ăn no thì mới làm tốt công việc được. Thịt này nhìn rất thơm ngon, lâu rồi hắn chưa được ăn. Vì thế quyết định nằm úp sấp trên giường, trực tiếp dùng tay bốc thịt ăn. Yến Mùi thấy vậy thắc mắc: “Sao không ngồi dậy ăn? Nằm vậy rất khó chịu. À mà quên, ngươi bị thương cả trước ngực lẫn sau lưng, thế phía dưới cũng bị thương luôn hả?”
            Vẫn ngậm thịt kho tàu trong miệng, dừng một lát, hắn lắc đầu. Yến Mùi cười nhạo hắn: “Không bị thương là tốt rồi, ta nghĩ nếu ngươi bị thương thì ta giúp xoa bóp! Nhất định là ngươi ngủ quên nên rơi xuống va vào tảng đá, đúng chưa?”. Nhiều khi trời nóng, bọn họ tranh thủ lúc rảnh rỗi trèo lên cây nghỉ ngơi, nhưng tuyệt nhiên chưa từng có người nào rơi từ trên cây xuống, Yến Mùi nhân cơ hội trêu chọc người khác một chút.
            Yến Ngọ: “…”
            Yến Hướng Nam cho dù phong lưu đến đâu, cũng không đến nỗi ngày đêm thác loạn. Càng là người có võ công cao cường thì càng yêu thương thân thể của mình, không muốn chết sớm do rượu chè, trai gái. Có điều liên tiếp mấy ngày nay Các chủ đều không hề qua đêm cùng công tử hay thị thiếp nào, việc này dễ làm người ta suy đoán lung tung. Mấy người ở trong tiểu viện thì nghĩ các chủ đã thấy họ nhàm chán, tưởng tượng đến cảnh từ nay về sau bị đối xử lạnh nhạt, thậm chí có thể bị đuổi đi, không khỏi nước mắt ngắn nước mắt dài.
            Cứ tưởng rằng Các chủ chỉ nhất thời muốn nếm thử 'thức ăn tươi', ngờ đâu mỗi đêm sau khi “xong việc” Các chủ đều dặn hắn cách một ngày lại phải chờ ở Trúc viện. Mấy lần đầu bị thương, Yến Ngọ đã rút ra được kinh nghiệm xương máu để tự bảo vệ mình. Mỗi lần trước khi đi tới chỗ hẹn hắn đều đem phía sau làm cho mềm nhũn, sau khi trở về bôi ít thuốc và ăn đồ ăn lỏng, cũng không dám ăn thịt nữa. Lần trước ăn vài miếng thịt khiến cho lúc đi ấy ấy đau đến vã cả mồ hôi, cái cảm giác đó còn khó chịu hơn thiên đao vạn quả…
            Mãi cho tới một hôm, Yến Ngọ như thường lệ chờ ở Trúc Viện. Nhưng tận khi đêm đen bao phủ, Các chủ vẫn không tới. Đây là lần đầu tiên Các chủ trễ hẹn. Ẩn ý trong việc này không cần nói cũng biết. Yến Ngọ vỗ vỗ mông rồi trở về tiểu viện, nằm trên giường ngủ thẳng.
            Các chủ ra ngoài mang về một tuyệt sắc giai nhân. Mỗi ngày nâng niu chiều chuộng dành cho hết mọi âu yếm, những thị thiếp, công tử trước kia căn bản không thể sánh bằng, sợ là Các chủ thật sự vướng vào lưới tình. Gần đây, khắp nơi trong Các bàn tán xôn xao về chuyện này, thế nhưng Các chủ cũng không truy cứu ngọn nguồn, có lẽ là ngầm đồng ý, trong viện mọi người bắt đầu mất dần hi vọng.
            Yến Ngọ tính tính ngày, hiểu rõ mọi chuyện, liền đem vụ này quẳng ra sau đầu.
            Giang hồ gần đây sóng yên gió lặng, Tàn Nguyệt Các cũng chỉ xảy ra vài chuyện nhỏ nhặt linh tinh. Nhóm tử sĩ cũng hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có này.
            Kì thật sau khi Yến Hướng Nam trở thành kẻ có thế lực nhất trên giang hồ, người dám tìm tới cửa cũng chỉ rải rác vài mống. Triều đình tạm thời không có chuyện gì lớn. Nhóm tử sĩ ăn no rồi ngủ, thi thoảng luyện công. Mặc dù cũng có nhiệm vụ, nhưng không đến mức hai mươi hai người cùng hành động, những tên không có việc còn lại được nhàn rỗi, tha hồ tự do tự tại.
            Ngày hôm đó, Yến Quý đã lâu không thấy đột nhiên xuất hiện, từ nóc nhà nhảy xuống cành cây, từ trên cây nhảy tới. Hai tử sĩ nghiêm trang đứng thẳng chờ nhận nhiệm vụ.
            Yến Quý bước từng bước tới gần, giọng nói vẫn như cũ dõng dạc mạnh mẽ: “Chắc hai người các ngươi cũng biết tới vị công tử mới đến. Các chủ sủng ái hắn, muốn dẫn hắn đi Hồ Điệp Cốc du ngoạn, cũng lệnh cho ta cử người bảo vệ hắn, hai người các ngươi hãy nhận nhiệm vụ này, nhất định bằng mọi giá phải bảo hộ y an toàn, hiểu chưa?”
            Yến Ngọ cùng Yến Tị cung kính nói: “Dạ hiểu”
            Tân sủng của Các chủ quả nhiên là người đẹp như ngọc, vóc dáng thon dài có thể so sánh với trúc xanh, khuôn mặt kiều mị như tranh vẽ, tóc đen như mực, nhìn xa thì trong trẻo, tự nhiên, nhìn gần thì mềm mại, khiêu gợi. Có điều tân sủng không để cho người khác phải nâng, lúc xuất phát tự mình tiêu sái nhảy lên xe ngựa, bọn họ đã biết người này không phải chỉ mềm mại, mảnh mai, còn có chút võ công nữa.
            Xe ngựa chậm rãi khởi hành. Yến Tị và Yến Ngọ đều tự mình cưỡi ngựa đi theo phía sau. Đã là đi tham quan du lịch, tất nhiên không thể đem theo nhiều người, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng hứng khởi của Các chủ.
            Yến Ngọ trông chừng ở phía bên phải xe ngựa. Đột nhiên tấm mành bị vén lên, lộ ra khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, đôi mắt sáng ngời long lanh đảo một vòng, rồi dừng tại trên người hắn, thản nhiên cười: “Thị vệ tiểu ca, chưa thấy ngươi bao giờ nha, ngươi tên gì?”
            Đối với tân sủng của các chủ đương nhiên phải giữ khoảng cách, Yến Ngọ chưa bao giờ gặp phải tình huống này, không biết có nên trả lời hay không, nghĩ nghĩ một chút quyết định giữ lễ phép gật gật đầu, sau đó tiếp tục cưỡi ngựa. Tân sủng thấy hắn như thế, lại vui vẻ cười rộ lên, hình như còn cố tình thò mặt ra bên ngoài xe nói với hắn: “Ai da, ta là người của Các chủ, cũng coi như là chủ nhân của ngươi, chủ nhân hỏi chẳng lẽ không nên trả lời ... Ai nha ai nha, ngươi làm cái gì?”
            Trong xe ngựa vọng ra tiếng cười đùa, sau đó là thanh âm của Các chủ: “Dám tán tỉnh thị vệ của bản Các chủ, gan của nhóc con thật lớn, xem ra phải trừng phạt ngươi…”
            “Các chủ định phạt ta thế nào?”
            “Ừm, phạt ngươi… dùng miệng, haha…”. một tiếng cười xấu xa vang lên. Sau đó xe ngựa chìm vào yên tĩnh, chỉ là đôi lúc truyền ra vài tiệng động nhè nhẹ, ám muội.
            Mọi người mắt điếc tai ngơ, giả vờ như không nghe thấy, chuyên tâm tập trung vào việc đi đường.

            Mười mấy năm trước Bích huyện vẫn là một thị trấn nhỏ không có tiếng tăm, từ sau khi Hồ Điệp Cốc thế ngoại đào nguyên bị người ta tìm được, hàng năm đều có rất nhiều quan lớn, quý nhân, nữ tử giang hồ… tới đây du ngoạn, làm cho thị trấn thu được nguồn lợi lớn. Khách điếm, tiệm cơm, quán trà… thi nhau mọc lên. Một số người nhờ cơ hội này mà trở nên giàu có. Trong thành có vài trang viên được xây dựng, có những vị quan và thương nhân còn xây cả biệt viện, với mục đích lấy chỗ nghỉ chân khi tới đây du ngoạn.

            Xe ngựa dừng lại ở một quán trà. Yến Hướng Nam xuống xe đầu tiên, xiêm y màu đỏ sậm càng tôn lên vẻ tà mị bức người. Cả quán trà cùng mấy vị nữ tử đi ngang qua không một ai không bị hút hồn, đang muốn trả tiền để đi thì lại ngồi xuống uống thêm một chén, người không định uống trà cũng kéo người bên cạnh tới chiếm chỗ ngồi. Mãi cho đến khi Yến Hướng Nam đưa tay ra đỡ ai đó, trong xe ngựa bước xuống một vị công tử mi thanh mục tú như tranh vẽ, tất cả mọi người đều nâng má, chống cằm nhìn ngắm đến say mê.
            Một tà mị, một trong trẻo, quả nhiên làm cho người ta choáng váng đến thần hồn điên đảo!
            Yến Hướng Nam cùng tân sủng của y tìm một vị trí ngồi, kêu hai chén trà hoa cúc cùng Đậu phụ hoàng vô cùng nổi danh của quán, ngươi một miếng ta một miếng thật ngọt ngào, mặc kệ ánh mắt kinh dị của dân tình xung quanh.
            Thị vệ tất nhiên không thể ngồi ăn cùng chủ tử, bọn họ tìm chỗ đứng cách quán trà không xa cũng chẳng gần, duy trì trạng thái đề phòng cao nhất. Yến Ngọ nhìn thẳng tắp về phía trước, toàn bộ tinh thần đều tập trung lắng nghe tiếng chim hót lá rơi, chỉ đợi có một chút động tĩnh liền lập tức ra tay. Bỗng tiếng xé gió vang lên, nhưng lại không giống như là ám khí. Ánh mắt của Yến Ngọ trầm xuống, rất chuẩn xác và mau lẹ bắt được vật gì đó đang bay tới trước mặt, lập tức cảm thấy dinh dính trong tay, mở mắt ra, đồng tử mạnh mẽ co rút…
            Khối Đậu phụ hoàng bị bóp nát bét, một phần nằm lại trong nắm tay hắn,một phần rơi rớt xuống đất.


(Miêu: Hình chỉ phục vụ nhu cầu BT của ta. Chả liên quan cái quái giề đến truyện nên đừng để ý ^_^)

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét