CHƯƠNG 4: CÙNG
MIÊN ( Ngủ chung)
Phản ứng đầu tiên của Yến Ngọ
là cảm thấy buồn nôn. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng cười êm tai truyền
tới, hắn đè xuống cảm xúc, nhẹ nhàng buông tay xuống giấu ở sau
lưng.
Tân sủng cười thật vui vẻ,
chẳng quan tâm đến quần chúng xung quanh đang nhìn mình chăm chú, có
điều phải công nhận, dù cười lớn đến mức há miệng hở răng, mỹ nhân
mãi là mỹ nhân, vẫn khiến người khác trí loạn thần mê.
Tân sủng thiếu chút nữa thì bò
lăn ra bàn : “Các chủ, đùa giỡn với thị vệ tiểu ca kia thật thú vị.
Nhưng mà, ta có ý tốt đưa cho hắn Đậu phụ hoàng, lại bị hắn bóp
nát thành một đống như vậy, thật sự là đau lòng~. Lần này, ngươi
không thể lại bao che cho hắn nữa, ta phải phạt hắn!”
Tân sủng làm nũng : “Các chủ,
hắn đâu có uy vũ khí phách được như ngài, ta sao có thể quý trọng
hắn!”
Sắc mặt Yến Hướng Nam tốt hơn
một chút : “Thật không? Vậy ngươi thử nói xem nên phạt hắn như thế
nào?”
Tân sủng dùng hai tay nâng cằm, phun
ra một câu kinh người : “Ta muốn… Ta muốn thị vệ tiểu ca đem Đậu phụ
hoàng trên tay hắn đút cho người bên cạnh ăn!”
Yến Tị : “…”. Tại sao ta nằm yên
cũng bị trúng đạn.
Yến Ngọ ngẩn ra, bàn tay phải
đang nắm chặt theo bản năng buông lỏng. Đậu phụ hoàng bị nắm trong đó
vẫn còn ấm, tí tách rơi trên mặt đất. Chẳng mấy chốc, trong lòng
bàn tay chỉ còn dính lại một lớp mỏng đậu phụ.
Hai mắt Yến Hướng Nam rốt cục
cũng chịu hướng đến Yến Ngọ, dù chỉ là thoáng qua, y nói : “Cái
này cũng tính là trừng phạt sao? Bảo bối thật lương thiện.”
Hai gã tử sĩ đã hiểu được ẩn
ý trong lời nói của Các chủ. Yến Ngọ nhìn sang Yến Tị, thấy hắn
thực bình tĩnh. Ánh mắt tựa hồ như muốn nói: Thế này có là gì,
cũng không phải ăn SHIT ( nguyên văn của tác giả =.=”), hơn nữa, Đậu phụ
hoàng còn là mĩ vị của Bích Huyện mà người người đều muốn thưởng
thức.
Yến Ngọ vươn tay, Yến Tị nhìn trong lòng bàn tay của y còn lưu
lại một ít không đáng kể, cảm thấy tâm hồn yếu đuối được an ủi đôi
chút, liền liếm vài hớp lấy lệ. Lòng bàn tay truyền tới cảm giác
hơi hơi ngứa, Yến Ngọ cố gắng duỗi thẳng tay, cố nén không co lại.
Nhìn thấy cảnh đó làm tân sủng
thật thỏa mãn, Yến Hướng Nam vén vài sợi tóc vương trên trán hắn, ôn
nhu nói : “Không thú vị sao?”
Tân sủng thu hồi tầm mắt nãy
giờ vẫn dừng trên người hai gã thị vệ, cố gắng nở nụ cười, nhưng
vẫn không che giấu được cô đơn : “Không thú vị”. Giương mắt nhìn Yến Hướng
Nam, nghẹn ngào nói : “Chẳng vui chút nào.”
Yến Hướng Nam ôm y vào trong ngực,
hướng xe ngựa đi tới, Đậu phụ hoàng chưa ăn được mấy miếng bị hai
người vứt đó. Tên khất cái nãy giờ chầu chực bên cạnh nhanh tay chộp
được nhét vội vào trong miệng, rước lấy tiếng thét chói tai của chủ
quán. Yến Tị lau lau miệng, lấy ra một tờ giấy để Yến Ngọ chùi tay.
“ Đi thôi.”
Hoàng hôn buông xuống, bọn họ
chọn một khách điếm gần với Hồ Điệp Cốc để nghỉ lại. Khách trọ
không nhiều lắm. Yến Tị dẫn tiểu nhị tới, Yến Hướng Nam gọi chút
rượu và vài món ăn rồi cho mọi người lui xuống. Tân sủng từ quán
trà đến nơi này vẫn không hề lên tiếng, chỉ tựa vào bên giường ngẩn
người. Yến Ngọ trước khi đóng cửa lui ra ngoài vừa hay kịp nhìn thấy
Các chủ tiến đến bên tân sủng, nhẹ nhàng ôm người đó vào trong ngực
vỗ về an ủi.
Hóa ra Các chủ cũng có lúc ôn
nhu như vậy…
Đại đường sớm đã xôn xao vì một
bàn đầy rượu và thức ăn của bọn họ. Mấy tên thị vệ đi theo Các chủ ra
ngoài không dám uống nhiều, chỉ nâng chén chúc nhau cho lịch sự, còn
đối với thức ăn trên bàn thì giống như chết đói lâu ngày, ăn tới
khoái hoạt. Không ai phát biểu câu nào về chuyện ở quán trà lúc nãy.
Các chủ yêu quý vị tân sủng này bọn họ đều có thể thấy rõ, không
muốn sống nữa mới đi tám chuyện, mặc dù bọn họ cực kỳ muốn thảo
luận việc này.
Yến Tị gắp một miếng thịt áp
chảo, lại thấy Yến Ngọ nhìn chằm chằm bát đĩa đến xuất thần, đôi
đũa ngậm ở trong miệng quên cả rút ra, thịt đã đưa gần đến miệng
vòng một vòng bỏ vào bát hắn, thấp giọng nhắc nhở: “Ngươi nếm thử
đi, món vịt nướng nơi này cũng rất được, đừng chỉ ăn cơm với rau.”
Ngồi cạnh có một thị vệ nghe
vậy nhiệt tình đổi đĩa măng trước mặt Yến Ngọ thành thịt kho tương,
sau đó vỗ vỗ vai hắn : “Đúng đó, phải ăn uống đầy đủ khiến thân
hình rắn chắc chúng ta mới hâm mộ nha.”
Yến Ngọ đem thịt quay nhét vào
miệng, im lặng, thầm nghĩ, ai nói ta thích ăn rau, nam nhân thằng nào
lại không thích thịt?
Sau khi ăn xong, theo thói quen đi
vài vòng xung quanh khách điếm để tiêu cơm, đến tận lúc ánh trăng
trong veo soi sáng cả khoảng sân, Yến Ngọ mới trở về phòng mình,
nhưng mà…
“Các chủ?”. Sao Các chủ lại ở
phòng hắn, không lẽ hắn vào nhầm phòng?
Yến Hướng Nam đích thực đang
khoanh chân ngồi ung dung trên giường, nhưng không phải đang vận công điều
tức, thấy tên thị vệ bị chiếm phòng trở về liền thả lỏng, tìm tư
thế thoải mái ngả lưng, hai mắt lia tới khuôn mặt đang ngốc ra của thị
vệ : “Sao nào? Gian phòng này ta không thể vào?”
Yến Ngọ vội vàng quỳ xuống, “Các
chủ thứ tội, thuộc hạ không dám có ý đó, nếu Các chủ muốn ở lại
nơi này, thuộc hạ liền…”
Yến Hướng Nam ngắt lời hắn, “Không
cần, chuyện bản Các chủ ở đây không muốn người thứ ba biết, ngươi hiểu
chưa?”
Yến Ngọ gật đầu, “Vâng. Thuộc
hạ hiểu.”
Yến Hướng Nam vừa lòng : “Tốt
lắm, đi gọi nước, bản Các chủ phải tắm rửa.”
Yến Ngọ vâng lệnh, lập tứng
đứng lên, ra ngoài gọi tiểu nhị chuẩn bị. Mặc dù không biết tại sao Các
chủ không cùng tân sủng ở chung một phòng, rõ ràng ban ngày dính nhau
như keo sơn, nhưng việc làm của các chủ, bọn họ chỉ có thể tuân theo,
không thể thắc mắc.
Nước tắm được mang tới, khí nóng
bốc lên mờ mịt. Yến Ngọ vốn định tránh đi, Yến Hướng Nam ngăn lại,
với lý do: chủ nhân của gian phòng đi ra ngoài, vậy người đang ở trong
tắm rửa là ai?
“Nếu không có việc gì làm, lại
đây giúp bản Các chủ thay quần áo.” Những chuyến đi xa như thế này
đều không mang theo thị nữ, Yến các chủ rất tự nhiên sai bảo thị vệ
của y.
“Nhưng… Thuộc hạ tay chân vụng
về…” Hắn chưa kịp nói xong, Yến Hướng Nam đã dang hai tay đợi sẵn. Yến
Ngọ đành phải dè dặt bước tới trước mặt y, cúi đầu, bắt đầu cởi
đai lưng. Lúc giết người thì không hề lưỡng lự, một đao đoạt mạng, vừa
nhanh vừa ngoan độc, vậy mà giờ này lại dị thường cứng ngắc, động
tác chậm chạp, cố gắng không gây ra lỗi.
Đai lưng, ngoại bào (áo ngoài),
nội sam (áo trong)… từng thứ, từng thứ được thoát xuống, để lộ thân
hình xích lõa cường tráng, làn da màu nâu khỏe mạnh, đường cong hoàn
mĩ hiện ra trước mắt hắn. Bởi vì phải cởi cả quần, Yến Ngọ không
thể tránh khỏi thấy được cự vật dù đang ngủ đông vẫn dị thường tráng
kiện kia, phía sau từng bị thương nặng vì thế mà bỗng cảm thấy đau âm
ỉ. Hắn vội vàng điều chỉnh tầm mắt, nhìn vào tay mình, cuối cùng
cũng gỡ nốt được mảnh vải che đậy cuối cùng trên người Yến Hướng
Nam xuống.
Xong việc, Yến Ngọ không biết
Yến Hướng Nam còn muốn phân phó gì nữa nên cũng không dám rời đi, thẳng
người, đứng xoay lưng về phía dục dũng (bồn tắm), không dám thả lỏng
chút nào. Bên tai vang lên tiếng nước ào ào, một lát sau, lúc Các chủ
đang ngâm nước ấm, thanh âm lười nhác vang lên: “Ngươi là tử sĩ thuộc Chi
nào?”
Yến Ngọ đáp: “Địa Chi”
Yến Hướng Nam: “Tên?”
Yến Ngọ trả lời: “Danh hiệu,
Ngọ.”
Mỗi tử sĩ đều có một danh
hiệu riêng, phía trước là họ của Các chủ, thể hiện họ thuộc sở hữu của
Các chủ, về phần tên gọi là gì, không được phép lựa chọn.
Hai tay khoác lên thành bồn tắm,
Yến Hướng Nam tùy ý trò chuyện: “Lại nói tiếp, bản Các chủ cũng
chẳng nhớ nổi diện mạo của các ngươi. Từ sau khi các ngươi trở thành
tử sĩ, rồi được phân đến các Chi thực hiện nhiệm vụ, cái mặt nạ
thường đeo kia trừ lúc một mình trong phòng, đều không gỡ xuống đúng
không?”
Trên mặt Yến Ngọ lúc này không
hề mang thêm vật gì. Trước đây hay đeo mặt nạ, ít nói ít cười làm khuôn
mặt cũng không xuất hiện dấu vết gì. Cười nói nhiều sẽ xuất hiện vài vết trên mặt,
hơn nữa vì suốt ngày che đậy nên da mặt không tiếp xúc với ánh nắng
mặt trời, thật ra lại khiến hắn ưa nhìn hơn, xoa dịu vẻ lạnh lùng
cứng rắn. Nghe các chủ nói vậy, hắn kiềm chế xúc động muốn sờ
loạn trên mặt mình một phen: “Bẩm các chủ, theo quy định của tử sĩ,
trong khi làm nhiệm vụ đều phải mang mặt nạ, vậy nên, thuộc hạ cũng
quen rồi.”
Yến Hướng Nam nhẹ nhàng lẩm bẩm:
“Cái thói quen này thực không tốt…”
Yến Ngọ: “?”
Nghĩ nghĩ một chút, Yến Hướng
Nam ghé vào bên thành bồn, úp mặt vào cánh tay: “Lại đây, chà lưng
cho bản Các chủ.”
Yến Ngọ ngoan ngoãn đi qua, cẩn
thận cố gắng điều chỉnh lực tay trong khi chà xát. Tay hắn vừa thô
vừa vụng, cũng chưa hầu hạ ai bao giờ, cứ nghĩ Các chủ sẽ mắng vài
câu, ai ngờ suốt cả quá trình Yến Hướng Nam luôn gối đầu lên cánh tay,
nhắm mắt dưỡng thần. Đến tận khi nước bắt đầu nguội mới đứng dậy,
cũng không có phát biểu gì đối với “tay nghề” của hắn.
Các chủ chiếm giường ngủ, thị vệ
tất nhiên chỉ có thể ngả lưng nằm đất nghỉ ngơi. Cũng may trong tủ
treo quần áo còn có một bộ đệm chăn cũ. Các chủ ngồi bên cửa sổ,
đến tận khi gió mát hong khô mái tóc mới lên giường nằm. Yến Ngọ
lúc này thổi tắt đèn, đem đệm chăn trải ra gần phía cửa, nằm xuống.
Lần đầu tiên chung phòng với Các
chủ, Yến Ngọ đương nhiên mất ngủ. Hắn cố gắng hô hấp thật nhẹ
nhàng, trong bóng tối, lẳng lặng nghe tiếng hít thở khẽ khàng ở trên giường
vang lên… Cho nên lúc bên ngoài có tiếng động hắn lập tức phát hiện,
nhanh chóng lấy vũ khí từ dưới đệm ra, ngờ đâu còn chưa cất bước đã
nghe Yến Hướng Nam quát nhẹ: “Lại đây, lên giường, nhanh.”
Yến Ngọ cả kinh, quy tắc của tử sĩ là không được để Các chủ nhắc lại mệnh
lệnh lần thứ hai. Hắn nhẹ hàng đi đến bên giường, trong đầu không
ngừng tự hỏi dụng ý của Các chủ là gì, bỗng nhiên bị một lực
mạnh mẽ túm lấy áo, lưng đã dính tới trên giường. Màn được buông
xuống, Các chủ xoay người đè lên thân thể hắn…
“Rên lên hai tiếng.” Các chủ yêu
cầu như thế…
{[['']]}
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét