TỨ.
Cáo thị hại người.
Đêm khuya thanh tịnh.
Ta nằm lăn qua lăn lại
trên chiếc giường cũ kĩ nhưng sạch sẽ, trong lòng rối tinh rối mù.
A, bức bối quá.
Trong cùng một ngày,
phải giả gái và ưỡn ẹo trước thanh thiên bạch nhật hàng tiếng đồng hồ, rồi thình
lình bị cưỡng hôn không thương tiếc và cảm thấy vô cùng u mê, có phải số kiếp của
ta quá thảm hại rồi không?
Đột nhiên nhớ lại, nụ
hôn đầu đời của ta hình như là với cô nhóc Mắt To nhà hàng xóm, tất nhiên đó chỉ
là nụ hôn rụt rè của một chàng hiệp sĩ khí phách lần đầu biết rung rinh với
phái nữ: phớt qua má, trong sáng, động lòng người, hoàn toàn không hề có chút
tà tâm.
Chà, vậy thì định
nghĩa cái nụ hôn “dữ dội” lúc chiều của gã nam nhân họ Minh kia là gì nhỉ?
Hừ, đương nhiên là
‘biến chất’, đương nhiên là ‘cầm thú’.
Ấy, nhưng không ngờ hắn
lại đẹp trai đến thế... Xem như lần này ta không đến nỗi lỗ to.
Đợi đã, hắn là đàn
ông, hắn là đàn ông mà! Tại sao ta không có nhận được chút kinh tởm bất thường
nào hết vậy? Không lẽ, ta chính là sự sỉ nhục của tạo hoá, là lai giống giữa
các thím háo sắc và những gã đàn ông ẻo lả sao? -_-|||
Ôi, tình hình thế là
lại càng bung bét. Đối với một cô gái, nụ hôn đầu đời là cái gì đó hết sức
trang trọng, hết sức lãng mạn và thiêng liêng...
Còn đối với một thằng
con trai hai mươi tuổi như ta, lần đầu tiên bị một gã trai mất nết khác đè ra
hôn...
Ọc!
Rất tốt, cuối cùng
cũng cảm thấy buồn nôn rồi.
Lúc chiều, khi Mộng
nhi tìm thấy ta đứng ngơ ngẩn giữa chợ, hồn phách ta đã hoàn toàn cưỡi mây bay
mất biệt rồi. Khi nàng lôi ta về nhà, ta vẫn cảm thấy thế giới xung quanh đang
phủ một làn sương mỏng...
Haizz, đáng hận thay,
thảm thương thay!
Ta tiếp tục trở mình,
lắng nghe tiếng côn trùng kêu ai oán ở bên ngoài, những làn gió đêm mát lạnh
mang theo hương hoa thơm dìu dịu rón rén lướt vào phòng, để lại một cảm giác nhớ
nhung xa xăm vô tận.
Không biết giờ này bố
mẹ đang làm gì?
Ta vùi mặt vào gối,
nước mắt nóng hổi tuôn ra từ khoé mắt.
Bố, mẹ, là con bất hiếu.
—oOo—
Tảng sáng.
“Tiểu tử thối, xảy ra
chuyện lớn rồi, mau dậy đi!!!” Một giọng nói khàn khàn quen thuộc đột ngột bò
vào lỗ tai ta, nhất thời kéo ta ra khỏi cảm giác buồn ngủ mơ màng.
“Thịnh ca ca, chuyện
lớn rồi, dậy đi, xin huynh dậy đi!” Liền sau đó là tiếng của Mộng nhi, ngữ điệu
sốt ruột, lo lắng và, ớ, hình như có cả chút vui mừng?
Haizz, ăn được ngủ được
là tiên, ông đây thách các người dựng ông dậy lần nữa đấy. =_=|||
Thình lình, mông ta
chợt có cảm giác mát lạnh, cảm nhận được những làn gió ban mai khẽ khàng mơn
man da thịt...
“Ô ô ô, hai cha con
biến thái lưu manh, làm cái trò gì thế?” Ta lập tức hoảng hồn ôm bàn toạ ngồi bật
dậy, mặt xanh lè như đít nhái.
Bạch Lão Quả ngồi lù
lù ngay mép giường, sắc mặt dường như còn xanh hơn cả ta:
“Không giở trò đến mức
đó làm sao ngươi chịu dậy hử? Ngủ như heo.”
“Nhưng mà, rốt cuộc
là có chuyện gì??” Ta đần mặt ra một lúc, sau đó khó chịu hỏi lại.
“Lúc sáng, muội ra phố
mua ít đồ, nhìn thấy cáo thị...” Vẫn là Mộng nhi giải đáp thắc mắc của ta trước.
Nhưng mà, cô bé à, cô
làm ơn bỏ cái thói quen một câu chia ra làm hai phần như thế có được không?
>_<
“Cáo thị viết cái
gì?” Ta hỏi.
Tới đây thì sắc mặt Mộng
nhi đã trở nên phức tạp đến mức không thể nói được nữa, vừa lo lắng, vừa sợ
hãi, vừa hy vọng lại vừa tiếc nuối. Kèm theo đó là hiệu ứng màu sắc hết sức
hoành tráng: đỏ, xanh, trắng, tím, vân vân.
Mộng nhi thân mến, chẳng
hay cô có muốn xuyên không đến thế kỉ 22, vào Hollywood mà phô diễn tài năng
không? Ở đó, chính là đang thiếu những tài năng biểu hiện cảm xúc xuất quỷ nhập
thần như cô đấy!
“Đương kim hoàng đế
đang dán cáo thị tìm người, đúng hơn là tìm một mỹ nhân có tên là ‘Thịnh Uất
Lôi’, kèm theo đó là chân dung của ngươi do chính ngài phác hoạ.” Bạch Lão Quả
tức tốc vuốt lưng cho Mộng nhi một lúc, sau đó bình thản quay lại thông báo.
Ớ...
Thịnh Uất Lôi...Cái
tên này nghe quen quen.
Ớ...
Hình như đó là tên của
ta mà?
Ớ...
Nhưng mà gã hoàng đế
đại dâm tặc đó tìm ta làm gì á á á?????
‘Bùm’ một tiếng, đầu
óc ta điên cuồng xử lý mớ thông tin bất ngờ vừa tiếp nhận được, nhất thời trở
nên ngu muội đến rớt cả quai hàm.
“Tại...tại sao?” Ta
nuốt khan, tuyệt vọng nhìn Bạch Lão Quả, hoàn toàn không thể che giấu sự sợ hãi
trong giọng nói được nữa.
“Ngươi hỏi ta, ta biết
hỏi ai? Chỉ là hoàng đế đang ráo riết tìm kiếm ngươi, nghe nói phần thưởng là
mười vạn lượng...” Ông ta nhướn mày nhìn ta, ung dung than nhẹ.
Mộng nhi dường như đã
bình tĩnh trở lại, đột nhiên cười dịu dàng nhìn cha mình:
“Cha, tháng này tiền
rượu cha nợ người ta nhiều lắm đúng không?”
Bạch Lão Quả buồn bã
gật đầu phụ hoạ:
“Đúng thế, mà tiền
mua váy áo, trâm cài cho con cũng sắp cạn sạch rồi...”
Ê...Sao ta ngờ ngợ cảm
thấy có điều gì đó bất thường?
Không lẽ...hai người
này định giật tiền thưởng bằng cách...
BỐP!
Chưa kịp kêu lên tiếng
nào, đầu ta đã đột nhiên bị thứ gì đó cưng cứng đập vào, khung cảnh xung quanh
nhanh chóng chở nên tối đen, mập mờ và mệt mỏi.
“Tiểu tử yên tâm, đây
chính là cơ hội cho ngươi ‘thao túng’ hoàng đế, thực hiện hoài bão đó!”
Trước khi ngất đi, ta
chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng Bạch Lão Quả hét lên đắc ý.
Ôi, khốn nạn, khốn nạn,
ta còn chưa kịp chửi thề nữa...
---Khốn đốn, quá khốn đốn---
{[['']]}
chờ a chờ a chờ chương mới a~~~~
Trả lờiXóa