Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Giấc mộng trên vai



Giấc mộng trên vai
                               - Tác giả: Trần Mạt Nhiễm -


Thể loại: truyện ngắn, phụ tử, thanh thủy văn, BE
Editor: Mèo Biến Thái
Beta: Mn

Bản dịch đưc thực hiện bởi Tử Hàn Động nhằm mục đích phi thương mại. Vui lòng không đem khỏi động và post ở bất cứ nơi nào. Đa t

Chương 1

Năm ấy mười tám tuổi, hắn thi trượt đại học. Về nhà hắn đem túi sách đá tới gầm giường, sau đó liền đắp chăn nằm lì cho đến khi cha gọi hắn ăn cơm chiều.
“Cha, ngày mai con cùng cha vào núi” - hắn đối với cha đang bưng bát cơm nói.

Cha hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng nhăn mi gật gật đầu.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn vào núi. Đốn củi không chỉ chặt gỗ ra mà còn phải khiêng, đem gỗ đã chặt tới nơi chờ thu mua. Ở một nơi vừa xa xôi lại vừa hẻo lánh như thế, lại còn rơi vào những năm tháng lạc hậu, mọi người đều dựa vào cái nghề nguyên thủy gian khổ kia mà sống.



Ngày đầu tiên hắn làm việc phi thường ra sức, khi đốn cành tay vung rìu thật cao, gỗ lại chọn khúc thô to nhất mà khiêng. Hắn hiện tại muốn cùng chính mình phân cao thấp.

Từ nhỏ hắn và cha đã sống nương tựa lẫn nhau, chưa một lần gặp mặt mẹ.
Mẹ hắn không chịu được kham khổ, sau khi hạ sinh hắn xong liền theo một thương nhân buôn gỗ rời đi.
Hắn là do một tay cha nuôi lớn. Người trong thôn vì cha hắn mà nhiệt tâm làm mai mối, nhưng cha vẫn luôn chối từ.
Cha sợ mẹ kế sẽ khi dễ hắn, bèn nguyện một mình gánh vác cả gia đình.
Cha không hay nói chuyện, cũng rất ít cười, nhưng hắn biết cha rất thương hắn, luôn đối với hắn gửi gắm ước vọng lớn lao.

Còn nhớ ngày đầu tiên đến trường, cha cẩn thận kéo khóa cặp cho hắn, lại xoa xoa gáy hắn nói: “Học cho tốt!”  
Hắn cũng rất nghe lời, vẫn luôn cố gắng học tập, kết quả sách bài tập được phê đầy những chữ “tốt” màu đỏ. Cuối cùng một tờ giấy khen xếp hạng nhất của mình lại đổi được tươi cười của cha.

Mỗi khi hắn cầm phiếu điểm về, hai cha con lại cùng nhau sóng vai ngồi trước hiên nhà, lăn qua lộn lại xem điểm. Bọn họ cái gì cũng không nói, chỉ là liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lại cùng nhau cười đến ngốc cả ra.

Nhưng lần này, hắn không thể mang về giấy báo trúng tuyển đại học có thể khiến cha hắn cười ngây ngô nữa. Để hắn được đi học đọc sách, cha hàng năm đều ở trong núi cố sức làm lụng kiếm tiền, lại nhất định không cho hắn đi cùng.

Cha hắn luôn có một giấc mộng – có thể cho con một tiền đồ tốt đẹp rộng mở chính là giấc mộng lớn cả đời ông. Cha cố gắng kiếm thật nhiều tiền để nuôi hắn học đại học, mong về sau có thể  ngồi làm việc trong văn phòng; hy vọng hắn mỗi ngày đều ăn mặc sang trọng sạch sẽ, không giống như mình quanh năm đều mặc trên vải quần áo rườm rà chắp vá.

Nhưng bây giờ hắn thi rớt, hắn thẹn với cha, hắn hận chính mình. Sau một ngày làm việc, bả vai hắn như muốn rời ra, không nghe sai bảo nữa.
Cha hắn nhìn, lại lấy thuốc nước màu nâu bôi lên cho hắn, rất nhanh liền hết khó chịu.
“Cha, thuốc này dùng thật tốt. Sao chưa từng thấy cha dùng ?”
“Tay ta cũng đã mấy chục năm rồi, đều đã chai hết cả, không cần phải bôi thuốc.”
– cha nhẹ nhàng bâng quơ.

Bả vai cha nhiều năm đều đau như vậy. Lo mọi thứ từ củi gạo đến đồ dùng trong nhà, kiếm ra học phí cùng sinh hoạt phí cho hắn. Mà bả vai phải gánh vác hết thảy mọi việc nhưng lại chưa từng được bôi qua thuốc.


Hắn đột nhiên cảm thấy rất đau khổ, hắn tự nói với mình từ nay sẽ không để cha phải một mình vất vả nữa. Từ nay về sau, mỗi ngày hắn đều cùng cha vào núi, cha phạt hắn khiêng, thoáng một cái đã khiêng 3 năm.



Chương 2


Sau này nông thôn xuất hiện phong trào đi làm công, Lý đại ca làm công ở tỉnh thành trở về thôn chiêu công tuyển người. Hắn cảm thấy đó là một cơ hội, cũng nghĩ thử đi một lần. Học hành gian khổ mười năm lại không thể hoàn thành giấc mộng vẫn đang ẩn ẩn đau lại khiến hắn tỉnh mộng, quyết chí thề không sống tạm bợ, chờ xuất phát.

Nhưng cha hắn lại không vui: “Con năm nay bao nhiêu?” - Cha biết rõ còn cố hỏi
“21 tuổi”
“Cánh vẫn còn non nớt, con tưởng có thể bay?”
Cha nói với ngữ khí khinh miệt, nhưng lại nghe được bên trong ẩn chứa nhiều lo lắng. Cha trầm mặc một hồi sau mới nói: “Thành phố lớn phức tạp, con vừa thật thà, hơn nữa không ai thân quen, làm sao trong nhà yên tâm được?”

Hai chữ “trong nhà” đã đánh trúng tâm can hắn. Trong nhà chỉ có hắn và cha. Hắn đi rồi cũng chỉ còn mình cha, cơm ăn áo mặc không có ai quan tâm chiếu cố.
Như vậy cha sẽ rất khổ cực, nhưng hắn thật sự nghĩ sẽ lên tỉnh thành dốc sức làm ăn …

Ba ngày sau Lý đại ca sẽ rời đi, thời gian thật nhanh, mâu thuẫn cùng lo âu vặn xoắn tâm can hắn, nên đi hay không? Hắn do dự không biết.
Thẳng đến buổi tối trước ngày đi, cha hắn bước vào phòng, đem theo một cái túi rồi đưa hắn: “Mang theo đi. Rời nhà ra bên ngoài không có tiền không được”

Hắn nhận lấy, cha liền xoay người đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng cha bị đèn chiếu hắt ra lộ rõ độ cong, là kết quả của bả vai trải qua trường kỳ mệt nhọc hà khắc. Độ cong đặt ở trên tường, lại đặt ở trong lòng, đến nỗi hắn thấy sống mũi mình cay cay.

Ngày hôm sau, hắn cùng vài người trẻ tuổi trong thôn theo Lý đại ca lên tỉnh thành. Trước khi đi, cha hắn không dặn dò nhiều lắm, hắn cũng chỉ nói “Cha, nhớ bảo trọng!” sau đó hướng cha ra sức phất tay mấy cái liền quay đi.

Ba ngày sau hắn đến tỉnh thành, theo sự giới thiệu của Lý đại ca, hắn tới một khu kinh doanh nước ở vùng ngoại thành làm một gã đưa nước thuê.  
Mỗi ngày hắn tới sớm cộng 7 điểm công tác, đi muộn trừ 7 điểm.

Hơn 12 dặm đường, hắn chủ yếu đẩy xe ba bánh, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ đưa nước đóng thùng tới khu dân cư được chỉ định, sau đó khiêng nước tới giao từng hộ khách.
Mới đầu hắn chưa quen đường, đẩy xe nước lớn đi vòng quanh thật xa, có đôi khi đưa đến nơi lại phải vất vả khiêng lên sáu bảy tầng lầu. Nước đến muộn bị hộ khách xem thường, hắn không biện giải, cũng không nổi giận.

Ra ngoài dốc sức làm ăn sẽ không thể nổi giận, hắn nghĩ.
Sau này quen đường rồi công việc cũng thuận lợi hơn. Hơn nữa, tính hắn thật thà chất phác lại vốn là thành phần tri thức, cư xử lễ phép và khiêm tốn nên dần dần để lại ấn tượng tốt đối với khách hàng, vì thế người gọi hắn đưa nước cứ tăng dần lên.

Mỗi tháng số nước hắn đưa so với người bình thường nhiều hơn, tiền lương cũng vì thế mà tăng lên. Có đôi khi hắn khiêng thùng nước trên vai, nghe tiếng nước va chạm vào thành bình, cảm thấy đó là giấc mộng vì hắn ca hát.

Hắn vừa được nhận tháng lương đầu tiên liền trích ra một nửa gửi về nhà, cha hắn không đọc được nhiều, hắn cũng chỉ viết vài từ ngoài phong bì “Cha, con tốt lắm” để báo bình an.

Cứ như vậy suốt 12 tháng, nháy mắt một cái hắn đã làm việc được một năm. Hắn vẫn luôn cố gắng, tiền lương mỗi tháng ngoại trừ một phần gửi về cho cha, còn có thể để dành lại một ít, một năm qua cũng coi như có chút vốn liếng.

Cứ như vậy trong vài năm, chờ hắn tích góp đủ tiền là có thể tự mình mở một tiệm nước, đến lúc đó cha hắn cũng không phải ngày ngày vào núi đốn củi nữa…

Hắn một bên mường tượng kế hoạch tương lai, lại không biết tin dữ sắp hướng hắn mà ập tới. Một ngày tan ca, đồng sự đưa cho hắn một phong điện báo. Hắn thực kinh ngạc mở ra, đang nghĩ ai gửi điện báo cho mình.

Vừa xem xong hắn liền ngây người, mặt tái mét. Điện báo là trưởng thôn gửi tới, chỉ có sáu chữ: Cha cháu gặp nạn, mau về.

Ngay tối hôm đó hắn đón chuyến xe nhanh nhất trở về quê. Hắn mồ hôi nhễ nhại chạy vào nhà, lại thấy mấy vị hương thân đang bận rộn bên trong.
Nghênh đón hắn là khuôn mặt thân thuộc của cha, nhưng giờ đây khuôn mặt này đối với hắn đặc biệt lạnh lùng, hai mắt nhắm lại ngay cả nhìn cũng không nhìn đến hắn.

Hắn cái gì cũng không hỏi, quỳ gối xuống bên người cha, thất thanh khóc rống.
“Ai, nếu lúc ấy bên cạnh có người coi sóc nói không chừng còn cứu được.”
“Chỉ sợ cũng khó, ngã một cái, lại bị khúc gỗ đập trúng ngực thế kia …”

Các hương thân một bên tiếc hận làm cho hắn cảm thấy chính mình tội khó tha thứ.
Hắn dừng khóc nhưng vẫn không nói lời nào.

Ngày đó đưa tang, hắn ở trước mộ phần cha mình trồng một cây miêu, rốt cục mở miệng: “Cha, con cho cha cây khỏa miêu này, về sau có thể che gió chắn mưa thật tốt”

Hắn thu thập số ít di vật còn lại, ánh mắt dừng trên chiếc giường đôi của cha hắn mấy chục năm qua chỉ một người nằm.
Bên dưới gối đầu hắn phát hiện một cái túi, bên trong là chỗ tiền hàng tháng hắn gửi về cho cha. Hắn hung hăng nắm chặt cái túi, khuôn mặt vặn vẹo, nước mắt tràn mi.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn biến mất trong làn sương mù ở cửa thôn.



Chương 3


Hơn hai mươi năm sau, một người đàn ông trung niên cùng một cậu trai mười bảy mười tám tuổi tiến vào cửa thôn.
Hắn đã trở lại. Từ khi có tiệm nước của chính mình tại tỉnh thành, hắn cũng đã lấy vợ; nhưng đối với việc năm đó thi rớt vẫn không thể nào nguôi ngoai, đối với sự ra đi của cha không thể tiêu tán.

Năm nay con trai thi đậu đại học, hắn mới có thể hướng cha tạ tội. Hắn đưa con trai đến trước mộ phần của cha mình, cây khỏa miêu nhỏ năm ấy giờ đã trở thành một cây đại thụ cao lớn xanh tươi, vươn tán lá rộng che phủ bóng mát lên ngôi mộ.

Hắn nói con quỳ xuống trước mộ phần, sau đó chính mình cũng quỳ xuống, khóc không thành tiếng : “Cha...”

 (Toàn văn hoàn)



Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

2 nhận xét:

  1. Vẫn còn sự tiếc nuối
    Nhưng mìh k dám nghĩ đến đam.qá thiên liên

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình cũng thế, mình nghĩ đây đơn thuần là 1 câu chuyện cảm động về tình cha con thôi

      Xóa