Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

Tử trung đích tử sĩ _ Chương 5




CHƯƠNG 5. CHÂN TƯỚNG (Sự thật)


            “Rên lên hai tiếng, êm tai chút.” Các chủ ra lệnh.                     
            Rên kiểu gì? Câu hỏi vừa nảy ra trong đầu, trên lưng đã bị véo một cái. Chưa kịp hiểu mệnh lệnh này là thế nào, cộng thêm việc phần eo bị sờ mó, Yến Ngọ theo bản năng kêu khẽ một tiếng. Hai người cùng nhau nằm trên giường, màn che rũ xuống, hơi thở hòa quyện. Một tiếng ngâm khẽ này của Yến Ngọ lại càng khiến cho không khí trở nên kiều diễm, nồng nàn.
            Cho dù là ở Trúc Viên gặp gỡ, Yến Hướng Nam cũng chỉ thuần túy phát tiết dục vọng, chưa từng cùng hắn gần nhau đến vậy. Cả người Yến Ngọ đều cứng ngắc, hắn vừa phải chú ý động tĩnh bên ngoài vừa phải kêu rên cho vừa lòng Các chủ… Ngâm nga hai tiếng, cố quá thành ra quá cố, tiếng kêu y như kiểu gần chết còn thoi thóp, tình sắc kiều diễm lúc nãy nháy mắt biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

            Yến Hướng Nam nhíu mày, rên như vậy nghe giống như có thảm án đồ sát đang diễn ra, người nọ làm sao tin ở trong phòng là hai kẻ yêu nhau đang hoan ái?
            “Mệt mỏi ư? Đêm nay sao sức khỏe lại không tốt thế? Không giống ngày thường, mỗi khi kêu lên đều làm trái tim ta thật sâu rung động”. Tiếng nói gợi cảm trầm ấm mang theo ý cười, dưới ánh mắt kinh ngạc của Yến Ngọ, Yến Hướng Nam cúi đầu khẽ cắn hầu kết của hắn, bàn tay cũng không an phận trượt xuống dưới sờ mó bộ vị tư mật.
            “Ân…”, dưới sự “tập kích” bất ngờ của Yến Hướng Nam, Yến Ngọ không tự chủ được thốt lên một tiếng, đầu ngửa ra sau. Bây giờ thì hắn đã hiểu ý tứ của Các chủ. Yến Ngọ chợt nhớ lại tiếng của tân sủng nên khi Các chủ vừa đụng vào thì hắn đã rên rỉ ra tiếng. Lúc làm nhiệm vụ hắn cũng tình cờ nghe được vài lần, thật sự rất gợi tình. Có lẽ lúc đó tân sủng cũng cảm thấy vừa muốn kiềm nén lại không khống chế được bản thân như hắn bây giờ, phải không?
            Mục đích của Yến Hướng Nam vốn chỉ là đóng kịch cho người đang rình trộm bên ngoài xem. Tuy rằng phong lưu đã thành tính nhưng lần này y cũng không định thực sự “làm gì đó” với tử sĩ nhà mình. Hơn nữa nhìn mà xem, thân thể của tên này cứng ngắc thành như vậy, tiếng kêu cũng chẳng dễ nghe, rất khó khơi gợi hứng thú trong y. Ngờ đâu, khi miệng y vừa chạm vào hầu kết của hắn, tử sĩ liền ngâm nga ra tiếng, khiến cho cả người y bỗng nhiên cảm thấy khô nóng.
            Y chưa bao giờ là kẻ thích kiềm chế dục vọng của chính mình. Làm hay không làm? Y hiển nhiên thuộc về kiểu người hành động.
            Kêu được một tiếng, Yến Ngọ đã hiểu phải làm thế nào. Mọi chuyện bỗng trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Yến Ngọ cứ tưởng Các chủ sẽ rút tay về, ai ngờ trái lại, càng ngày càng lần mò xuống dưới. Hơi thở ấm nóng không ngừng phả bên tai, làm hắn cảm thấy thực sự không ổn. Thân thể hai người quấn chặt lấy nhau, một vật thể nóng rực cực đại không ngừng cọ xát vào bắp đùi của hắn.
            Yến Ngọ hoảng hốt đến mức quên cả “nhiệm vụ” rên rỉ của mình, nhưng Yến Hướng Nam lại cho rằng hắn thích đến mức nói không nên lời mà thôi.
            Một bàn tay nhanh chóng tiến vào trong quần áo. Vạt áo bị mở ra, quần cũng bị kéo xuống tận đùi. Yến Ngọ cuối cùng cũng hiểu ra rằng Các chủ không phải diễn kịch, mà là muốn làm thật!
            Người bên ngoài không có hành động gì sao? Đây là điều mà Yến Ngọ băn khoăn nhưng Yến Hướng Nam lại chẳng cho hắn thời gian suy nghĩ nhiều. Sau khi lột trần trụi liền lật người Yến Ngọ lại, điều chỉnh hắn làm thành tư thế úp người xuống, mông nâng lên. Yến Ngọ vừa cảm thấy trên mông hơi nóng, thì đúng lúc đó, một tiếng động từ phòng bên cạnh truyền tới. Người nãy giờ ẩn nấp, rình rập bên ngoài cũng biến mất không thấy tăm hơi.
            “Các chủ, người nọ đã đi rồi.” Phòng bên cạnh là của Yến Tị, hắn cũng nghe được động tĩnh. Người ở bên ngoài võ công rất khá, nếu ngủ thì khó có thể cảm nhận hơi thở của hắn.
            “Đã biết”. Tử sĩ ở phòng bên đuổi theo, nếu ra ngoài không thấy người, nhất định sẽ quay lại bẩm báo với y, y chỉ có thể quay về phòng ngủ của y trước. Nhìn thân thể Yến Ngọ mà mình chưa kịp nhấm nháp, gương mặt của Yến Hướng Nam không biểu hiện rõ ra cảm xúc gì.
            Yến Ngọ đứng dậy giúp Các chủ thay quần áo. Nếu không nhìn thấy hạ thân hai người đều có điểm khác thường, khung cảnh này quả thật… khá là hài hòa, ấm áp.
            Nhưng rốt cuộc thì diễn kịch vẫn chỉ là diễn kịch, giống như những đêm ở Trúc Viên ngày trước, sẽ bị Yến Ngọ vùi vào quên lãng.
            Tiếng chim hót hòa quyện với ánh nắng ban mai buổi sáng sớm khiến người ta cảm thấy thư thái. Yến Ngọ vừa mở cửa phòng thì gặp ngay tân sủng đang chuẩn bị xuống lầu. Tân sủng dùng ánh mắt ái muội đảo một vòng từ cổ xuống xương quai xanh của hắn, cười nói: “Thị vệ tiểu ca, tối hôm qua ngủ ngon không?”
            Yến Ngọ: “…”
            Sau khi ăn sáng xong, Yến Hướng Nam mang theo tân sủng chậm rãi tản bộ, ngắm cảnh. Bọn thị vệ bảo hộ ở phía sau, không quấy rầy thế giới ngọt ngào của hai người. Nhưng trời cao nào có chiều lòng người, cuối cùng vẫn có những tên cá biệt thích phá hoại khoảng thời gian hạnh phúc của người khác, đã vậy còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ—
            “Yến Hướng Nam, ôm ấp tình nhân của huynh đệ, tư vị thật đặc biệt đúng không?”. Bọn họ vừa mới đi đến bên một dòng suối trong lành, nước chảy róc rách, phía đối diện bỗng truyền đến câu hỏi ẩn chứa ghen tị cùng phẫn nộ.
            Yến Ngọ ngẩng đầu nhìn lại. Hắn nhận ra đám hộ vệ cùng người vừa lên tiếng. Chính là bằng hữu của Các chủ, Nhậm Duyên Niên, trước kia thường xuyên lui tới Tàn Nguyệt Các. Nghe nói lúc xưa quan hệ rất tốt, nhưng mấy năm gần đây khi người nọ trở thành trang chủ sơn trang, thế lực rất lớn thì hai người bỗng nảy sinh một số bất hòa, càng ngày càng xa cách. Chẳng lẽ nguyên nhân chính là vì người mà Các chủ đang ôm trong lòng ngực kia?
            Yến Hướng Nam cố ý kéo sát tân sủng vào lòng, châm chọc nói: “Y là bảo bối của ta, sao tự nhiên lại biến thành tình nhân của Nhậm trang chủ? Bản Các chủ nghe nói Nhậm trang chủ đã có vài phòng thê thiếp, còn chưa đủ sao? Bảo bối của người khác cũng muốn thưởng thức?”
            Nhậm Duyên Niên mặc dù bị một màn này làm cho tức đến nổ đom đóm mắt, nhưng vẫn cố duy trì khí độ (khí chất độ lượng) của trang chủ : “Yến Hướng Nam, ngươi không cần cố ý trả thù ta, trong lòng ngươi biết rõ người Ly Âm thích là ai. Ly Âm, ngươi luôn hiểu rõ ta, sao lại có thể hành động hồ đồ như vậy? Hai người gạt ta đúng không? Cố ý diễn cho ta xem chứ thực sự không phản bội ta, đúng không?”
            Tân sủng Ly Âm cười nhẹ, “Phản bội? Lúc trước ngươi sống chết đi theo ta, nói cái gì mà vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ. Hóa ra, toàn tâm toàn ý của ngươi lại không bao gồm thân thể ngươi, cưới một hay nhiều người với ngươi đều không có vấn đề gì! Trong lòng có ta sao? Quỷ mới biết trong thâm tâm ngươi tính toán điều gì?”
            Nhậm Duyên Niên cắn răng, “Ly Âm, ta có được một sơn trang rộng lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn để ta không có người thừa hưởng? Ta cưới vợ chỉ vì việc nối dõi tông đường! Chuyện này ta đã nói với ngươi rất nhiều lần! Trong lòng ta chỉ có một mình ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn ta lấy trái tim ra cho ngươi xem mới chịu tin tưởng sao?”
            Ly Âm vùi mặt vào trước ngực Yến Hướng Nam, không để ý tới hắn. Yến Hướng Nam cười to ra tiếng, cười đến mức sắc mặt Nhậm Duyên Niên trở nên khó coi, “Ngươi cười cái gì?”
            Yến Hướng Nam cười một lúc lâu mới ngừng, cố ý nhìn xuống phía dưới của Nhậm Duyên Niên, nói ra những lời mỉa mai: “Nối dõi tông đường thì cưới một là đủ rồi, hay là do phía bên dưới kia của Nhậm trang chủ hoạt động không được tốt, cho nên phải cưới về nhiều nhiều người mới có thể bảo tồn nòi giống?”
            “Ngươi nói cái gì?”
            “Nói những lời hay ho, đàng hoàng thì ai chả nói được, nhưng còn phải xem người khác có tin tưởng lời đó hay không, Ly Âm cũng đâu phải đồ ngốc.”
            “Ngươi! Ly Âm, theo ta trở về! Ngươi đã quên trước kia chúng ta bên nhau vui vẻ đến thế nào sao? Ta cam đoan chỉ cần có con trai, sẽ bỏ rơi hết các nàng, một người cũng không lưu lại!” Mắt thấy đấu võ mồm cùng Yến Hướng Nam không thể thắng được, Nhậm Duyên Niên bắt đầu chiến lược tình yêu, khơi gợi kí ức ngọt ngào của hắn cùng Ly Âm.
            “Vui vẻ? Những tháng ngày đó vĩnh viễn ta không muốn nhắc tới.” Ly Âm chưa bao giờ thể hiện ra vẻ kiên quyết đến vậy, “Hiện tại ta thực sự thương thay cho những nữ nhân cùng ngươi thành thân, lúc ngươi dùng lời ngon tiếng ngọt lừa dối các nàng có hay không cảm thấy áy náy, không nỡ?”. Mỗi lần nhìn các nữ nhân đó ở trước mặt mình tỏ ra cao ngạo, khinh miệt, Ly Âm đều không tức giận hay phẫn nộ, chỉ thấy các nàng thật đáng thương.
            Cùng Ly Âm ở bên nhau lâu như vậy, Nhậm Duyên Niên biết giờ đây nói gì thêm nữa cũng vô dụng, trong mắt hắn ánh lên sự âm hiểm: “Yến Hướng Nam, chúng ta là bằng hữu (bạn bè) bao năm nay, ngươi lại đối đãi với ta như thế, thừa lúc ta không đề phòng cướp mất Ly Âm! Ngươi có phải đã sớm động tâm với y! Còn ngươi nữa, Ly Âm, ta thấy ngươi đã sớm bất mãn vị trí bên cạnh ta, trên giang hồ Các chủ Tàn Nguyệt Các lại có địa vị cao hơn ta.”
            Nghĩ tới vài ngày nay bọn họ luôn trưng ra bộ dáng tình cảm ngọt ngào, gắt gao gắn bó, còn có tiếng rên rỉ ái muội làm người ta phát cuồng đêm qua… Nhậm Duyên Niên cảm thấy lửa giận bừng bừng xông lên. Hắn vốn định mặc cho Ly Âm trốn đi, khi nào mình có nhi tử mới đem y trở về, hắn không tin Ly Âm có thể dễ dàng vứt bỏ tình cảm bao năm. Ai ngờ hắn lại nghe tin Ly Âm chạy tới Tàn Nguyệt Các tìm Yến Hướng Nam, còn truyền ra thêm tin tức về vụ tân sủng, trái lo phải nghĩ, hắn liền lén lút, vụng trộm theo tới.
            Nếu tối qua không theo dõi bên ngoài, xác định tính chân thực của quan hệ giữa hai người, hắn cũng chưa nhận ra mình bị họ “phản bội”, và có lẽ sự tình cũng không phát triển tới mức này.
            Yến Hướng Nam nghiêm mặt, thu lại nụ cười, khiến y trở nên đáng sợ: “Nhậm Duyên Niên, đây là những lời thật lòng ngươi muốn nói sao? Kỳ thật ngươi cảm thấy mình không hề sai phải không? Uổng công ta gióng trống khua chiêng dụ ngươi đi ra. Nếu ta không làm thế chắc ngươi chẳng thèm quan tâm Ly Âm đi đâu, sống thế nào. Trong lòng ngươi chỉ có địa vị, danh vọng, tại sao ngươi lại trở thành cái dạng này?”. Hắn cưới nữ nhân nào cũng đều được lợi, sao có thể dễ dàng bỏ vợ? Đến thời điểm này còn nói dối, Yến Hướng Nam đã hoàn toàn thất vọng.
            Trên mặt Nhậm Duyên Niên không hề có một nét gì gọi là hổ thẹn, “Ngươi muốn ta nhận sai, nực cười! Muốn trở nên nổi trội hơn người khác là sai sao? Yến Hướng Nam, đừng tưởng rằng ngươi đang đứng đầu võ lâm là có thể chê bai người khác. Ta, Nhậm Duyên Niên tuyệt đối sẽ không thua kém ngươi! Ly Âm à Ly Âm, hắn thì tốt hơn ta ở chỗ nào chứ, trong nhà cũng nuôi cả một đám, ngươi cùng lắm chỉ là một trong số đó… một nam sủng mà thôi.”
            “Nhậm Duyên Niên! Ta cùng Ly Âm… ”
            “Không cần giải thích, Các chủ, hắn không xứng.” Ly Âm không cho Yến Hướng Nam nói tiếp, giọng có chút nghẹn ngào, “Tâm trí hắn sớm đã bị công danh lợi lộc bao phủ, để đứng trên người khác, cái gì cũng có thể làm được. Đây không phải Nhậm Duyên Niên đã làm lay động trái tim ta, cho nên tất cả đều không còn quan trọng nữa.”
            “Cũng tốt.” Yến Hướng Nam thu lại lời giải thích, cứ cho hắn hiểu lầm cũng được, miễn việc dây dưa lằng nhằng, “Nhậm trang chủ nói cái gì thì là cái ấy. Nếu đã muốn chấm dứt, xin đừng quấy rầy chúng ta du ngoạn. Nếu ngươi thích chỗ này, chúng ta sẽ tặng cho ngươi. Ly Âm, chúng ta đi.”
            “Ly Âm! Đem Ly Âm trả lại cho ta!”. Mắt thấy Ly Âm rời khỏi mà không chút vấn vương, Nhậm Duyên Niên tức đến mức đỏ mắt, điên cuồng mang theo thủ hạ của hắn vọt lên.

(Hình chả liên quan gì đến truyện cả. up vui nhà vui cửa thui ^^)





Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

1 nhận xét: