Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Tử trung đích tử sĩ_Chương 10


Chương 10: Song túc

          Yến Ngọ cảm thấy có một lực mạnh mẽ đá vào cánh tay trái của mình, thân thể không thể khống chế được mà bay xuống mặt nước.
          Trước khi chìm vào hồ nước sâu, hắn chỉ kịp nhìn thấy người động thủ với mình là Các chủ! Các chủ làm vậy khẳng định có mục đích khác, Yến Ngọ yên tâm chìm sâu xuống dưới đáy đầm, quả nhiên một lúc sau, Các chủ cũng nhảy xuống.
          Yến Hướng Nam nhìn tử sĩ ngoan ngoãn chìm trong nước, vừa lòng gật đầu, y làm một động tác ám chỉ lặn sâu xuống dưới đáy. Hai người giống như hai chú cá nhắm thẳng mục tiêu mà bơi đến, trong nháy mắt biến mất tại đầm.
          Đám người Hồng Bá Thiên không ngờ Yến Hướng Nam sẽ đá người của mình xuống hồ, sửng sốt mất một lúc, đến khi nghĩ ra phải đi xuống tìm thì người đã sớm biến mất tăm không còn bóng dáng. Trong đầm có một lực cản kỳ quái cự tuyệt bọn họ tới gần, muốn mạnh mẽ đột phá lại phát hiện ra không thể điều khiển thân thể. Đám người Hồng Bá Thiên bơi bì bõm trong nước cũng bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh, liền buông tha cho việc lặn xuống mà trở lại bờ.
          Không tìm được Yến Hướng Nam, bọn họ cũng không thể cứ ngồi ngốc một chỗ mà chờ, ngộ nhỡ người thì không đợi được mà vật cần tìm là Lam Cốt cũng chả đến tay, chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho cả võ lâm? Hồng Bá Thiên hung hăng đá một cước vào mặt nước, cả giận nói: “Mẹ nó! Nếu không tại Yến Hướng Nam, chúng ta sao có thể vuột mất Lam Cốt! Đuổi theo, ta không tin mấy tên nhãi đó không có nội lực mà có thể chạy được xa. Hơn nữa, bên ngoài còn có người của chúng ta.”
          Hộc hộc… Hai người đều ướt đẫm đến không tả nổi từ trong nước chật vật trồi lên, ngồi ở ven bờ thở dốc.
          Yến Hướng Nam dang hai tay nằm xuống, có chút vô lực, vừa rồi ở đáy đầm có dòng nước nghịch lưu* làm y lãng phí chút nội lực cuối cùng còn sót lại. Hơn nữa bơi trong nước một thời gian dài nên hiện tại cảm giác hư thoát mệt mỏi chưa từng có đang lan tràn khắp thân thể. Không nghĩ tới, Yến Hướng Nam y cũng có ngày bị hãm hại thành công, chuyện mất mặt như vậy lại còn bị rất nhiều người chứng kiến. Hồng Bá Thiên coi như không tính, sau khi ra ngoài sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn! Còn đám huynh đệ họ Hoa và Thương Hồng Tuyết nếu chạy thoát còn đi nói lung tung cũng không thể tha! Về phần người bên cạnh này… Có nên giết người diệt khẩu hay không?
(*: theo kiến thức nông cạn của mình là dòng nước chảy ngược lại so với hướng chảy chính của dòng. Bạn nào học địa chắc biết rõ ^^ )
          Yến Hướng Nam từ từ quay đầu nhìn tử sĩ nãy giờ vẫn ngồi hít thở.
          Yến Ngọ tất nhiên không biết Các chủ đang âm mưu tiêu diệt cái mạng nhỏ của mình, lúc ở dưới đáy đầm, nếu không phải Các chủ nắm lấy tay hắn, kéo hắn cùng xuyên qua dòng nghịch lưu, chỉ sợ bản thân đã chết mất xác dưới đó rồi.
          Chật vật quỳ xuống cạnh đầm nước, Yến Ngọ cúi đầu: “Đa tạ ân cứu mạng của Các chủ.”
          Yến Hướng Nam khẽ phất tay: “Được rồi, hiệu lực của Tán công phấn chắc phải vài canh giờ nữa mới hết. Trước tiên chúng ta cần tìm một chỗ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
          Yến Ngọ chống đỡ thân thể đứng dậy, bỗng phát hiện trong nước có vài tơ máu, thân thể của mình hắn đã kiểm tra một lượt, không bị thương, như vậy chính là…
          “Các chủ! Ngài bị thương?”
          Áo choàng của Yến Hướng Nam bị rách một lỗ lớn, từ đó có máu tràn ra. Yến Ngọ hoảng hốt, chạy nhanh tới, xé mở y bào của y, miệng vết thương thật dữ tợn lập tức hiện ra trước mắt.
          “Ở trong đầm bị một loài hoa không biết tên nào đó gây nên, tùy tiện băng bó một chút là được.” Bây giờ bọn họ toàn thân ướt sũng, rất khó để khử trùng vết thương và cầm máu tốt được.
          Các chủ cứu mình, bị thương, mà bản thân mình lại không sao… Dược liệu mang bên người đã rơi ở hồ nước. Yến Ngọ xé một đoạn vải áo của mình, trước tiên giúp Yến Hướng Nam xử lý miệng vết thương. “Các chủ, thuộc hạ cõng ngài có được không…?”
          Cõng ta? Chưa bao giờ được ai cõng, Yến Hướng Nam cảm thấy mới mẻ mà trèo lên lưng tử sĩ nhà mình. Rời xa nơi ẩm ướt này, hai người hướng một con đường lạ mà đi tới.
          Tuy ở huyệt động đã trải qua một hồi ác chiến cộng thêm vụ mất hết nội lực, nhưng bước chân của Yến Ngọ vẫn vững vàng kiên định, cố gắng làm cho Các chủ trên lưng hắn không phải chịu chút xóc nảy nào.
          Yến Hướng Nam ghé vào lưng Yến Ngọ, biểu tình thâm trầm, không biết suy nghĩ cái gì.
          Sau khi ra khỏi huyệt động, nhìn con đường trước mặt hẳn là vẫn còn nằm trong phạm vi Bích huyện, nhưng bốn phía bị bao trùm bởi những cây cỏ cao lớn hoang dại màu xanh biếc cùng Hồ Điệp Cốc ngập tràn sắc màu hiển nhiên là hai cảnh tượng hoàn toàn khác nhau.
          Đi một lúc vẫn chưa thấy có bóng người nào, Yến Hướng Nam nhắm mắt tinh tế nghe ngóng một hồi: “Bốn phía quả thật không có ai, xem ra chúng ta đã đi lầm vào một trận pháp hoặc đào nguyên*, nếu không thấy lối ra thì đành phải men theo đường cũ quay trở lại nhưng trước tiên, ngươi tìm tạm một chỗ có thể che mưa chắn gió rồi đặt ta xuống đã.”
(*: chỉ nơi tiên cảnh, than khảo tại http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%C3%A0o_hoa_nguy%C3%AAn_k%C3%BD )
          Bản Các chủ phải nhanh chóng khôi phục công lực để đi đánh chết Hồng Bá Thiên!
          Tuy rằng Các chủ nói tùy tiện tìm nơi che mưa gió là được, Yến Ngọ vẫn cõng y đi thêm một lúc lâu mới tìm được một ngôi nhà nhỏ bằng tranh. Đơn sơ, rách nát, có điều quét dọn xong vẫn có thể nghỉ lại. Yến Ngọ lau chùi sơ qua căn phòng, đặt Yến Hướng Nam ở trên mộc tháp*, rồi hắn lại tìm được ở góc phòng một ít quần áo cùng đệm chăn có mùi hơi ẩm mốc.
(*: hình như là một kiểu giường nhỏ bằng gỗ -_- )
          “Các chủ, nơi này có ít quần áo, người thay trước, thuộc hạ đem quần áo của người ra ngoài giặt sạch.”
          “Đi đi.” Yến Hướng Nam nhìn bộ đồ cũ bằng ánh mắt ghét bỏ, nhưng vẫn nhanh chóng cởi hết quần áo ướt sũng. Thân hình kiện mỹ xích lõa chả mấy chốc đã hiện ra trước mắt Yến Ngọ, ngoại trừ vào vài buổi đêm lúc trước, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cơ thể của Các chủ ở khoảng cách gần như vậy, dù là tử sĩ được mọi người biết tới với bản tính lãnh huyết, vô tình cũng cảm thấy không được tự nhiên mà khẽ dời tầm mắt sang nơi khác.
          Yến Ngọ tranh thủ lúc Yến Hướng Nam thay quần áo, chạy ra ngoài tìm chút thảo dược có thể cầm máu. Không thể chờ mong căn phòng này cái gì cũng có, tìm được vài đồ gia dụng thông thường đã là tốt lắm rồi. Đợi khi Các chủ thay đồ xong xuôi, đắp thảo dược lên vết thương, băng bó lại, Yến Ngọ mới lui ra ngoài sửa soạn lại bản thân mình. Nhìn Các chủ ngồi xếp bằng ở tháp thượng nhắm mắt dưỡng thần, hắn cũng tìm một chỗ ở ngoài cửa ngồi xuống. Bởi vì từ trong đầm đi ra tới bây giờ vẫn chưa nghỉ ngơi cho tốt, trong ngực hắn lúc này kịch liệt chấn động, có cảm giác muốn nôn.
          Yến Hướng Nam nghe được hơi thở ồ ồ cách mình không xa, bỗng nhiên mở hai mắt. “Lại đây”
          Yến Ngọ ngoan ngoãn đi qua, vừa định quỳ xuống nghe mệnh lệnh đã thấy Yến Hướng Nam chỉ chỉ vào góc giường. Yến Ngọ ngơ ngác không hiểu ra sao, cẩn thận ngồi vào, nhưng… chỉ dám ngồi nửa mông.
          Một dòng nội lực ấm áp làm cho người ta thư thái từ sau lưng chậm rãi nhưng mạnh mẽ xâm nhập toàn thân, giảm bớt đi thống khổ đang hoành hành trong ngực. Yến Ngọ cả kinh: “Các chủ?”
          Tay Yến Hướng Nam vẫn vững vàng bất động, nói bằng thanh âm lạnh lùng: “Đừng nhúc nhích.”
          Nhanh như vậy mà Các chủ đã khôi phục công lực, lại giúp mình hóa giải tác dụng của Tán công phấn. Cảm giác được nội tức chậm rãi tràn về, Yến Ngọ không biết diễn tả cảm giác đang dần nảy nở trong lòng mình như thế nào. Đáng ra mình phải bảo hộ Các chủ, nhưng trong đầm nước được cứu là mình, hiện tại lãng phí nội lực của Các chủ cũng là mình… Yến Ngọ cảm thấy mình như chưa thực hiện tốt quy tắc tử sĩ, xấu hổ không thôi.
          Đối với Yến Hướng Nam mà nói, Tán công phấn chỉ có hiệu lực ngắn ngủn trong một khắc (15 phút), lúc được Yến Ngọ cõng trên lưng, nội lực đã khôi phục phần nào, hao phí chút ít nội lực đền bù cho sự vất vả của Yến Ngọ cũng không có gì, dù sao đều là người của Tàn Nguyệt Các.
          Khó chịu trong ngực dần lắng xuống, Yến Ngọ tự giác quỳ xuống trước mặt Yến Hướng Nam, lúc được y cho phép mới ra bên ngoài tiếp tục điều tức.
          Đợi khi sắc trời dần tối, Yến Hướng Nam bỗng đổi ý: “Nguyên Khiếu sau khi biết được tất cả mọi việc diễn ra nhất định sẽ tìm xung quanh vùng lân cận. Trước tiên cứ ngủ tạm ở đây một đêm, ngày mai tìm một thôn xóm kín đáo ngụ lại.”
          Tuy rằng không biết Các chủ tính toán ra sao, Yến Ngọ vẫn luôn nghe theo lệnh.
          Một đêm an tĩnh trôi đi. Sau khi đem con thỏ săn được ngày hôm qua nướng lên ăn xong, hai người rời khỏi nhà tranh, hướng về một con đường không biết tên mà thẳng tiến. May mắn nơi này vốn không một bóng người, gà rừng hay thỏ hoang linh tinh gì đó đầy rẫy chứ nếu chẳng may để Yến đại Các chủ đói bụng mà nổi bão lên cuốn bay tử sĩ thì khổ.
          Sau khi đi đi lại lại một hồi, Yến Hướng Nam quả nhiên phát hiện dấu hiệu của trận pháp. “Xem ra ta đoán không lầm, nơi này quả nhiên bị người ta thiết lập trận pháp, nhưng không biết người từng cư ngụ ở đây là ai?”
          Võ công của Yến Ngọ được huấn luyện rất bài bản nhưng trận pháp một chút cũng không hiểu. Hắn chỉ thấy Các chủ lấy mấy cành cây, hòn đá lộn xộn trên mặt đất sang vị trí này vị trí khác. Sau đó cảnh sắc trước mặt thoáng cái thay đổi, rừng rậm biến thành một con đường nhỏ hẹp quanh co, uốn lượn xa tít tắp. Hai người bước tới đường nhỏ, Yến Hướng Nam trở lại sắp xếp hòn đá và nhành cây về chỗ cũ, cảnh trí lập tức khôi phục lại rừng rậm.
          Trận pháp quá mức ảo diệu. Đúng là chỉ có nhân tài mới có thể nghĩ ra.
          Hai người khôi phục võ công và nội công nhưng đến được thôn trang gần nhất cũng tốn kha khá thời gian. Nhìn các gian nhà nhỏ thấp thoáng sau núi non trùng điệp, Yến Hướng Nam hết sức hài lòng, nhưng vẫn lo xa một chút: “Trên người ngươi có ngân lượng không?”
          Yến Ngọ nghe vậy theo bản năng sờ sờ bên hông, rỗng tuếch, “Các chủ, ngân lượng của thuộc hạ rơi bên trong hồ nước, trên người cũng không có vật nào đáng giá.”
          “Vậy đem ngọc bội này…” Ngón tay Yến Hướng Nam sờ sờ ngọc bội bên hông, định cởi xuống.
          “Các chủ”, Yến Ngọ vội vàng ngăn cản, “ Đến nông gia ở nhờ không cần ngân lượng, để thuộc hạ đi trước chuẩn bị hết thảy.”
          “Vậy đi nhanh rồi về.” Chưa bao giờ phải chịu cảnh ở nhờ một hộ nông gia, Yến Hướng Nam giao tất cả cho tử sĩ nhà mình, thong thả bước dọc theo con đường nhỏ quanh co một cách nhàn nhã. Y không lo lắng cho Ly Âm cũng đám thị vệ ngoài động. Hồng Bá Thiên không làm gì được y, nhất định tin tức sẽ truyền vào các nội, đến lúc đó người kia nhất định sẽ có hành động. Y không thích đi phỏng đoán tâm tư người khác, chỉ cần đợi một thời gian ngắn hắn sẽ tự lộ mặt thôi.
          Rời xa nơi phồn hoa đô hội lưu lạc đến thôn trang nho nhỏ này tất nhiên sẽ không thoải mái, dù đã có chuẩn bị tâm lý trước nhưng lúc ngửi thấy mùi phân heo, phân gà gay mũi trong sân, Yến Hướng Nam vẫn không kiềm lòng được mà nín thở, càng tiến sâu vào trong càng bị mùi hôi thối làm cho nhăn nhó mặt mày. Yến Ngọ đi sau nên dĩ nhiên không nhìn thấy vẻ mặt của y. Ở trong núi này, nhà nào cũng như nhà nào, hắn đã phải đặc biệt đến nhờ cậy thôn trưởng cho ở ngôi nhà lớn nhất, cũng là nhà của ông.
          Tử sĩ à, thôn trưởng là người đức cao vọng trọng nhất trong thôn, không phải là đại gia giàu nứt đố đổ vách nha!
          Không biết là do quý khí trên người Yến Hướng Nam hay vẻ lãnh lệ toát ra từ người Yến Ngọ, cả nhà thôn trưởng đối đãi với hai người rất nhiệt tình, trong buổi tối lạnh lẽo này, họ bày một bàn đồ ăn nóng hổi, ân cần tiếp đón, bảo hai người không cần khách khí. Yến Ngọ vốn định đem đồ ra một góc ăn cho xong (Lris: @@ đừng dùng từ "xó" mà, đọc lên nghe tội nghiệp lắm, thương em Ngọ ghê luôn, nên sửa rồi :)) ), vì hắn nào dám ngồi cùng mâm với Các chủ, nhưng ánh mắt Các chủ lại như đinh đóng chặt mông hắn vào băng ghế làm hắn đành cứng ngắc bưng bát cơm lên và và*
(*và cơm hay lùa cơm: và, nhai cơm vào miệng, cốt cho xong bữa - Từ điển tiếng Việt).
          Cơm ở nông thôn khá là thơm. Thôn trưởng thấy Yến Ngọ chỉ ăn cơm không, đem một đĩa thịt heo bự chảng béo ngậy đến trước mặt hắn, nói: “Trong nhà không có nhiều đồ ngon chiêu đãi, người trẻ tuổi đều thích ăn thịt, ngươi tự nhiên đi! Ăn đi! Thịt ba chỉ này rất thơm!” Lời này là thật, mấy đứa bé nhà thôn trưởng nhìn miếng thịt mà chảy nước miếng, đáng tiếc cha mẹ không cho động vào.
          Màu sắc của thịt heo rất tươi ngon, Yến Ngọ trộm nhìn Các chủ một cái, theo lời mời của thôn trưởng gắp đũa đầu tiên. Chiếc đũa vừa động vào, mỡ từ miếng thịt béo lập tức chảy ra, đọng thành một vũng trong bát, Yến Ngọ biến sắc.
          Cố nén ghê tởm đem thịt bỏ vào trong miệng, nhai cũng không cần nhai, lập tức nuốt xuống. Dạ dày nhộn nhạo khó chịu, Yến Ngọ mím chặt môi vuốt bụng mới không nhổ ra bàn ăn.
          Yến Hướng Nam âm thầm nhìn một loạt động tác của Yến Ngọ, y còn nhớ rõ chuyện lần trước người này lớn mật nôn đầy lên quần áo y, không tự chủ cầm cổ tay hắn, “Ngươi không phải trúng độc chứ, sao cứ luôn nôn mửa? Lần trước ói ướt cả người ta, lần này lại muốn phun cả lên trên bàn của người khác sao?”

------------------------------------------------------------------------------

Bu béo: Chương này cám ơn Tử iu đã beta rất kĩ. Gửi ngàn nụ hun tới nàng :x



Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét