CHƯƠNG 9: Nhập Úng (Xâm nhập)
“A-- ”. Thương Hồng Tuyết hoa dung thất sắc*, sợ hãi kêu ra tiếng.
(*: Mặt mũi xinh đẹp biến sắc)
“Nữ
nhân ngu ngốc”. Yến Hướng Nam lạnh lùng phun ra bốn chữ, thân
hình loáng cái đã biến mất khỏi nơi bị ngân châm bủa vây, Yến
Ngọ theo sát bên cạnh. Quái thạch rất nhiều, huyệt động sâu hun
hút như không có điểm cuối, hiện giờ phương án khả thi nhất là
cứ thế mà tiến lên.
“Đi!”
Hoa Đình Phong một chưởng đánh về phía sau Hoa Đình Vũ, giúp
Hoa Đình Vũ lợi dụng lực mà phi thân về phía trước, rời xa nơi
nguy hiểm. Hoa Đình Phong kéo theo Thương Hồng Tuyết lúc này đã
sợ tới mức mềm nhũn, đứng cũng không vững tại giây cuối cùng chạy
tới vùng an toàn. Đúng lúc đó phía sau bọn họ hàng ngàn ngân
châm rơi xuống, khiến da đầu người xem không tự chủ mà run lên.
“Ca,
có bị thương ở đâu không?”. Vừa chạm chân xuống đất, Hoa Đình
Vũ liền khẩn trương nhìn chằm chằm ca ca nhà mình, rà soát
một lượt khắp người y, cực kỳ lo lắng, hoàn toàn không quan tâm
chút nào tới Thương Hồng Tuyết sắc mặt tái nhợt đang ngồi bệt
dưới chân ca ca.
“Không
sao, đừng lo lắng.” Vỗ vỗ lưng đệ đệ, khuôn mặt luôn nghiêm túc
của Hoa Đình Phong thoáng hiện lên vẻ ôn nhu hiếm có.
“Đình
Phong ca…” Vừa vượt qua nguy hiểm, cả người Thương Hồng Tuyết là
mồ hôi lạnh, chân nhuyễn đến mức không đứng nổi, rưng rưng chực
khóc nhìn Hoa Đình Phong, hy vọng y có thể tới an ủi mình, tốt
nhất là nên ôm lấy mình vỗ về che chở, “Hồng Tuyết thực sợ
hãi, may mắn Đình Phong ca cứu muội, nhưng bây giờ chân muội run,
không đứng dậy nổi…”
“Đình Vũ, lùi lại”.
Trước mặt người bên ngoài không thể để lộ ra sự yếu đuối, Hoa Đình Vũ
ngày thường tính khí có chút trẻ con nhưng giờ lại biểu hiện khác hẳn,
hắn chậm rãi đi xuống dưới, nhìn Hoa Đình Phong lắc đầu, “Hồng Tuyết,
đứng lên, đây chỉ là khởi đầu, phía sau không biết còn bao nhiêu
nguy hiểm đang chờ đợi, nếu bây giờ muội yếu đuối bỏ cuộc
không tự đứng dậy, làm thế nào bước tiếp đây?”
“Muội…
huynh” Thương Hồng Tuyết vừa vội vừa giận, nhưng nàng đã quen
cái kiểu nghiêm túc, cẩn thận, không lãng mạn của Hoa Đình Phong
nên đành nén giận, tự mình đứng lên. Gom góp hết dũng khí mà
lẽo đẽo theo chân bọn họ hướng vào trong hang động.
Nếu
hiện tại bỏ dở giữa chừng mà đi ra ngoài thì sẽ bị cười vào
mặt, thể diện của Thương Hồng Tuyết nàng biết ném đi đâu?
Thân
ảnh của Yến Hướng Nam cùng Yến Ngọ đã sớm biến mất. Dù sao
cũng chẳng quen biết gì, bọn họ lại không phải người quá thiện
tâm, tất nhiên chẳng muốn tốn thời gian chờ đợi những người
phía sau cùng đi. Qua khỏi đoạn đường đầy quái thạch*, động
khẩu dần trở nên rộng rãi, vách tường, mặt đất đều ẩm ướt,
ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng nước nhỏ giọt.
(*: Những hòn đá kì dị)
Khi
nhìn thấy con đường bỗng chia làm hai hướng. Yến Hướng Nam
chẳng chần chừ chút nào, lập tức rẽ vào lối đi phía bên
phải. Yến Ngọ không ý kiến, theo sát phía sau. Đi chưa được năm
mươi bước, Các chủ đang hào hứng đi trước bỗng dừng lại. Yến
Ngọ thoáng ngẩng đầu. Sau khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt,
hắn lập tức cúi đầu, phía trước… chính là tử lộ*.
(*: Đường chết, ý chỉ những con đường không lối thoát, bị chặn hoặc không thể đi tiếp)
Yến
Hướng Nam dường như không thể tin được, lấy ra một viên minh châu
to bự, soi về phía trước nhìn đường, đúng thật là tử lộ không
sai. Ho khan một tiếng, Yến Hướng Nam mặt tỉnh bơ như không có
việc gì quay người đi trở về. Đi qua Yến Ngọ nãy giờ vẫn đứng
im cúi đầu, y liền ném viên minh châu vào lòng hắn, như ném một
cục đá không giá trị. “Giơ lên, chiếu sáng.”
Do
bị trì hoãn, lúc quay lại ngã rẽ vừa nãy, đúng lúc gặp
huynh đệ họ Hoa cùng Thương Hồng Tuyết đuổi tới. Hoa Đình Phong
cũng không muốn thừa hơi tốn sức đi thử xem đường nào đúng, bèn
chắp tay hỏi: “Hai vị, đường vừa rồi bị chặn phải không?”
Yến Hướng Nam cười nhạt: “Vô nghĩa, nếu không bị chặn, ngươi còn có thể nhìn thấy chúng ta sao?”
Hoa
Đình Phong chưa kịp nói gì, Thương Hồng Tuyết đã nhịn không
được, “Nói năng thận trọng chút đi. Rõ ràng là ngươi chọn sai
đường còn dám cao giọng với chúng ta…”
Câu
nói tiếp theo của nàng chưa kịp thốt ra, Hoa Đình Phong chỉ thấy
trước mắt loá lên một cái, Thương Hồng Tuyết đã bị một bàn tay
bóp chặt yết hầu đẩy mạnh vào tường. Hoa Đình Phong cả kinh, vội
vàng xuất thủ đánh về phía người đang bóp cổ Thương Hồng
Tuyết. So được vài chiêu, càng đánh càng thấy sợ hãi, người này…
chiêu nào chiêu nấy đều sắc bén, luôn công kích vào chỗ hiểm
yếu, buộc người ta phải phòng thủ, rốt cục là ai?
Hoa
Đình Vũ cảm thấy thân ảnh người này khá quen mắt, lại nhìn
sang Thương Hồng Tuyết ú ớ bị bóp cổ nhưng không đến mức nguy
hiểm tính mạng, bèn ngăn lại ca ca của mình: “Ca, dừng lại đã,
hắn không phải muốn lấy mạng Hồng Tuyết tỷ đâu.”
Quả
nhiên, y vừa dừng tay, người nọ đã áp gần vào Thương Hồng Tuyết
đang vô cùng hoảng sợ, chậm rãi phun ra một câu: “Nói chuyện
thận trọng, câu này ta trả lại ngươi, nếu còn có lần sau, ta
sẽ bẻ gãy cổ ngươi.” Các chủ là bầu trời của bọn hắn, không
thể để ai bất kính.
Hoa
Đình Phong tin rằng, nếu không phải dọc đường bọn họ tương đối
an phận, không biểu hiện ra ý đồ xấu nào thì người này đã sớm
vặn đứt cổ Thương Hồng Tuyết.
“Vị
đại hiệp này, Hồng Tuyết được nuông chiều sinh hư, nàng hoàn
toàn không có ác ý, xin hãy bỏ qua cho nàng lần này.” Tuy rằng
biểu hiện dọc đường của Thương Hồng Tuyết làm cho Hoa Đình
Phong khá bất mãn, nhưng dù sao nàng cũng đi theo mình tới đây,
nếu xảy ra chuyện sẽ không biết nói thế nào với Thương bá phụ.
Thương
Hồng Tuyết hốt hoảng gật đầu lia lịa, bị người nọ dùng ánh
mắt lạnh băng, không cảm xúc nhìn chằm chằm, nàng tưởng như
mình sẽ chết ngay tức khắc.
“Ngọ,
được rồi, không cần so đo với nữ nhân.” Các chủ lên tiếng, Yến
Ngọ nhanh chóng thu tay, lui trở lại phía sau Yến Hướng Nam.
Bàn
tay trên cổ vừa buông, Thương Hồng Tuyết từ trên tường trượt
dài xuống đất, cả người run rẩy, ngay cả sức lực để khóc
cũng không có, chỉ có thể vội vàng hít thở, chưa từng có ai
dám đối xử với nàng như vậy… Nhà nàng xuất thân từ võ lâm
thế gia, danh môn chi tú, được cha mẹ yêu chiều bao bọc nhiều
năm, chưa bao giờ gặp qua tình huống này.
Kẻ
phong lưu như Yến Hướng Nam lúc này cũng chẳng có tâm tình
thương hoa tiếc ngọc, bỏ lại một câu: “Nói chuyện đúng nơi,
đúng lúc, đúng thời điểm sẽ thật đáng yêu. Còn những kẻ vô
duyên lại không biết chọn nơi, chọn chỗ mà lắm mồm sẽ khiến
người ta chán ghét vô cùng.”
Vượt
qua mớ ngân châm phóng ra từ hai bức tường, lại một hố sâu đầy
rắn độc, rồi đám đá nhọn rơi rụng như mưa… Đợi khi đến nơi an
toàn, Yến Ngọ đã cảm thấy hơi mệt, hắn thở hổn hển. Trái
lại, Yến Hướng Nam thản nhiên như không. Huynh đệ họ Hoa cùng
Thương Hồng Tuyết đều khá chật vật. Đặc biệt là Thương Hồng
Tuyết, nếu không có Hoa Đình Phong một đường dìu đỡ, nàng căn
bản không có khả năng đi vào sâu đến vậy. Hoa Đình Phong vừa lo
lắng cho đệ đệ của mình, vừa phải chiếu cố Thương Hồng Tuyết,
không thể tránh được mất nhiều sức lực, vậy mà vẫn vững vàng
chống đỡ, làm Yến Hướng Nam sinh ra vài phần tán thưởng.
Đến
khi mặt nước như một tấm gương xanh biếc trải rộng phản chiếu
lại bóng hình của mọi người hiện ra trước mắt thì tất cả mỏi
mệt dường như tan biến. Được ngắm nhìn cảnh sắc mỹ lệ thế
này, bỏ ra công sức cũng thật đáng giá, thảo nào mà hết người
này tới kẻ khác muốn tiến vào nơi đây.
Trong
huyệt động là một không gian rộng lớn. Một đám dây leo cây cỏ
không rõ tên bò lổm ngổm, đan thành một cái lưới xanh mướt bao
lấy mặt đất. Phía trên là vô vàn đóa hoa rực rỡ đủ màu sắc
đua nhau nở rộ, không những vậy, các loài hoa này còn vô cùng
quý hiếm… Nhưng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người nhất
vẫn là hồ nước ở trung tâm huyệt động. Mặt nước xanh biếc như
tỏa ra một thứ ánh sáng màu lam nhạt, hắt lên toàn bộ cỏ cây
hoa lá xung quanh.
{[['']]}
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét