CHƯƠNG 11: Song Tê
Cổ tay bị Các chủ nắm lấy, Yến
Ngọ trợn tròn hai mắt nhìn động tác của y.
Vợ của trưởng thôn nghe vậy nhiệt
tình nói: “Hai vị công tử, trúng độc khiến cho nôn mửa chính là
chuyện lớn! Cách đây không xa là thôn Ngưu Giác, có vị Trầm đại phu rất giỏi y thuật. Nhiều người ở thị
trấn khác còn lặn lội đường xa đến tìm ông xem bệnh. Vị công tử này
nếu thấy mệt trong người, hãy đến để Trầm đại phu xem giúp cho.”
Mạch môn của hắn là do chính mình
khai thông, đâu có gì bất ổn, Yến Hướng Nam buông tay Yến Ngọ, nói:
“Một khi đã như vậy, khi nào rỗi việc ngươi đi bắt mạch thử xem.”
Yến Ngọ cúi đầu: “Vâng, thuộc hạ
tuân mệnh.”
Yến Hướng Nam tất nhiên không ưa
đồ đầy dầu mỡ nên chỉ ăn chút thịt, gọi là cho có ý có tứ, hơn
phân nửa vẫn là vào bụng của một nhà thôn trưởng. Mấy đứa bé trực tiếp
lấy tay bốc cho vào mồm, ăn đến mặt mũi dính đầy dầu mỡ trơn bóng.
May mà Yến Hướng Nam đã sớm rời đi, nếu không nhất định sẽ hối hận
vì đã trót ăn vài miếng thịt.
Có hai tiểu viện nhỏ, một là ở
phía tây, hai là ở phía nam so với nhà chính. Ngôi nhà lớn nhất vốn
là phòng ở của thôn trưởng, lúc này đã dọn ra ngoài để nhường cho
khách ở. Người trên núi vốn nhiệt tình hiếu khách. Nơi này quanh năm
suốt tháng cũng không có mấy người ghé qua, lâu lắm mới thấy được hai
vị khách nhân nhìn qua liền biết thân phận tôn quý, vậy nên dĩ nhiên
muốn đối đãi thật tốt. Thôn trưởng vẫn là thôn trưởng, nhìn xa trông
rộng, càng là kẻ có tiền thì càng sẽ không muốn ăn nhờ ở đậu, chưa
tính đến việc rộng rãi chi tiền, cứ coi như mở mang thêm kiến thức
về những việc đang diễn ra bên ngoài cũng rất thú vị.
Sau khi đổi mới chăn đệm, con gái
thôn trưởng đưa tới cho mỗi người một túi bện từ mây tre: “Hai vị công
tử, ngọn núi này có rất nhiều kiến, đây là thuốc đuổi côn trùng mà
mẹ ta bảo mang tới cho các ngài, loại hương liệu này thôn ta đặc chế,
rất thơm! Ngài có muốn ta treo lên giúp không?”
Thật đúng lúc, Yến Hướng Nam đang
nghĩ phải làm sao để xua đi mùi hôi của hộ làm nông, nghe thấy vậy
liền tung ra chiêu bài tươi cười: “Đa tạ cô nương.”
Con gái thôn trưởng đang độ tuổi
mười lăm, mười sáu, không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng mặt mũi, đi tới
đầu giường đem túi treo lên, cố gắng làm cho động tác của mình nhẹ
nhàng, nhã nhặn. Nàng chưa bao giờ gặp qua nam tử nào tuấn mĩ đến
vậy, lúc cười rộ lên thật giống như muốn câu đi hồn phách người ta.
Lần trước con gái nhà họ Hoa ở đầu thôn gả cho một người bán hàng
rong ngoài thị trấn, họ còn ở trước mặt cha mẹ nàng khoe khoang đến
mấy tháng, kẻ bán hàng rong kia so với ngón út của vị công tử này
còn không bằng. Không phải nàng có tình cảm gì với công tử, chỉ là
thấy người này mới biết núi cao còn có núi cao hơn, nàng không cần
hâm mộ người khác làm gì cho mệt.
Mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp
phòng, cả người đều trở nên khoan khoái hơn rất nhiều, Yến Hướng Nam
lần đầu tiên nhận thấy, không cần phải ngửi mùi phân heo ngoài kia
quả thật là quá mức hạnh phúc!
Vì Yến Ngọ yêu cầu nên trong phòng
có kê thêm một chiếc giường bện bằng dây thừng ở gần cửa. Giường
kiểu này được làm tương đối đơn giản. Lấy bốn khúc gỗ lớn bào thật
nhẵn hai đầu, xuyên lỗ qua, đem giây thừng trái phải cao thấp giăng
vào, có thể để chăn chiếu thoải mái mà không sợ ẩm mốc. Yến Ngọ
thử ngồi xuống một cái, cả giường liền lún xuống hơn phân nửa, làm
hắn giật mình hoảng sợ…
Yến Hướng Nam nhìn thấy bộ dáng
chật vật của tử sĩ nhà mình, khóe miệng vô thức nhếch lên.
“Ngày mai nghĩ cách liên lạc với
Nguyên Khiếu, báo cho bọn họ không cần lo lắng an nguy của bản Các
chủ, tạm thời không cần tìm ta.” Trước khi nằm xuống, Yến Hướng Nam
phân phó.
“Dạ, Các chủ, ngài có muốn
thuộc hạ báo luôn cho Ly Âm công tử không?”
“Không cần, y nếu không ở nhà,
ngược lại sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ.”
Một đêm không nói chuyện, ngày
thứ hai khi Yến Ngọ vừa mở mắt đã thấy trời sáng rõ. Hắn xoay mạnh
người xuống giường, Các chủ đã sớm thức dậy rời đi! Vội vàng mặc
quần áo tử tế rồi mở cửa phòng, tử sĩ lần đầu tiên có chút luống
cuống tay chân.
Yến Hướng Nam đang ngồi trên cái
ghế dựa duy nhất trong nhà chính, cầm trong tay một khối gỗ không rõ
được khắc hình thù gì, thấy cửa phòng mở ra, chỉ khẽ liếc mắt một
cái: “Sao lại dậy muộn như vậy?”. Sau khi thức giấc, y còn đến bên
giường hắn đứng một khắc (15 phút), tay còn sờ lên cổ hắn, thế mà
cũng không thấy hắn có phản ứng nào. Từ bao giờ mà tử sĩ trong nội
các của y lại kém cảnh giác đến như vậy? (Bu béo: Từ khi mang thai con của anh đới -_- ). Điều này
khiến y không thể không lưu ý. Chả lẽ nội các lại có xáo trộn?
Yến Ngọ nhanh chóng quỳ xuống
trước mặt Yến Hướng Nam, đối với tử sĩ mà nói, sự thất trách này
không phải nhỏ. Yến Hướng Nam vươn mũi chân ngăn lại động tác quỳ của
hắn, trách mắng: “Ở nơi xa xôi hẻo lánh này không cần động chút là
quỳ thỉnh tội. Còn nữa, không được gọi ta là Các chủ, trong thôn lắm
người nhiều miệng, chẳng may lan truyền ra ngoài chẳng phải tất cả
đều công cốc hay sao?” (Tử: ta thắc mắc
là sao giờ anh mới nhắc chuyện này, Ngọ gọi từ hôm qua rồi đó :3). Yến
Ngọ sợ hãi trong lòng: “Vâng, chủ tử.” Về phần vì sao không cho phép
gọi “công tử”, đó là vì “công tử” còn mang một ý nghĩa khác a~.*
(*: ý
chỉ nam sủng của anh Nam)
Yến Ngọ đứng bên cạnh Các chủ một
hồi, Yến Hướng Nam rốt cục hết kiên nhẫn: “Ngươi đứng chỗ này làm
gì? Nên làm cái gì thì làm đi!”
Yến Ngọ lúc này
mới đi ra ngoài, súc miệng, rửa mặt, ăn cơm. Thấy cũng đã tới giờ
đẹp, hắn liền đem tin Các chủ mạnh khỏe, dùng phương thức riêng biệt
của Tàn Nguyệt Các truyền ra ngoài, đích đến là Tàn Nguyệt Các. Có
lẽ lúc này Ly Âm cùng các thị vệ vẫn đang ở Bích huyện, các vị Đường chủ hộ
pháp và các nhân sĩ giang hồ nghe tin cũng sẽ đến đây. Các chủ muốn dẫn người
đó ra, người đó biết bọn họ gặp chuyện, nhất định xuất hiện tại Bích huyện.
Nguyên chủ quản nhân thời gian hắn rời đi, hẳn là rất nhanh có thể dựa theo ý
tứ Các chủ mà bố trí tốt hết thảy.
Vòng vèo trong núi
phát hiện rất nhiều loại quả dại. Tuy bị mấy em kiến cắn vài nhát,
Yến Ngọ vẫn hái được một đống lớn, dùng vạt áo hứng lấy đem về.
Trên đường gặp được một phụ nhân*
mang con mình tới thôn Ngưu Giác khám bệnh. Yến Ngọ nhớ tới bệnh
trạng của mình. Các chủ đã lệnh mình đi khám, cho dù không vì bản
thân, thì nhớ tới một loạt tai họa mình gây ra trước mặt Các chủ,
hắn cũng muốn bớt thời gian tới thôn Ngưu Giác.
(*: chỉ
người phụ nữ đã có con)
Hơn nữa, cứ tiếp tục như vậy,
nhất định sẽ có ngày ảnh hưởng tới việc thi hành nhiệm vụ của mình.
Cả nhà thôn trưởng đã kéo nhau ra
ngoài làm việc, nữ nhân thì tụ lại một đám buôn chuyện tán dóc,
trong viện im ắng, chỉ thỉnh thoảng mới nghe tiếng lợn gà gì đó kêu lên
một hai tiếng. Yến Ngọ múc một chậu nước, đem quả dại đổ ra rửa
sạch. Trên đường không nhịn được đã nhón vài quả bỏ vào miệng ăn
thử, quả nhiên chua ê cả răng, thực hợp với khẩu vị của mình hiện
tại.
“Đây là trái cây gì?” Đã sớm chú
ý đến hắn, Yến Hướng Nam không biết lúc nào đã đứng phía sau.
“Chủ tử, đây là quả dại thuộc
hạ tình cờ hái được trên núi. Chỉ sợ ngài không muốn ăn.” Nhìn thấy
Yến Hướng Nam cầm lấy một quả, Yến Ngọ bắt đầu sợ hãi.
“Ngươi cho là chủ tử của ngươi
chưa ăn loại đồ ăn thôn dã này bao giờ sao…Úi!” Yến Ngọ trơ mắt nhìn
Các chủ cầm một trái màu xanh tươi ướt át cắn một miếng lớn, nghe
thanh âm kêu lên, chắc là chua lắm, bèn nhanh tay vớt một quả chín
hồng đưa tới bên miệng Các chủ.
Làm xong, hắn mới thấy mình vượt
quá bổn phận. Hắn chỉ muốn mau chóng xua đi vị chua xót trong miệng
Các chủ, nào ngờ…
Yến Hướng Nam hơi kinh ngạc nhìn
hắn. Loại hành động này chỉ xuất hiện ở nữ nhân bên cạnh y, tử sĩ
này lá gan không nhỏ.
Ngay tại thời điểm Yến Ngọ giật mình
chuẩn bị rụt tay về, trái cây bỗng không cánh mà bay! Cảm giác mềm nhẹ ấm nóng
khẽ lướt qua đầu ngón tay…Yến đại Các chủ ăn có vẻ rất thích ý, y đứng thẳng
dậy, tuy nhiên vẫn hơi buồn bực: “Sao ngươi lại thích ăn loại trái cây chua đến
vậy?”. Hầu hết mấy quả dại kia đều xanh mướt bóng lưỡng, nên y cho rằng quả nào
hồng một chút là đã chín cây rồi.
Yến Ngọ đem tay vùi vào trong nước
lạnh, tựa hồ làm như vậy có thế tiêu tan cảm giác ấm áp khẽ khàng kia.
“Hầu hết những quả chín đều bị thôn
dân hái đi rồi, chủ tử…”
“Thôi không sao, cũng không khó ăn,
đem một ít để vào trong phòng.” Rất tự nhiên cướp một phần trái cây của tử sĩ.
Yến Hướng Nam phủi phủi tay rồi trở về
phòng, lưu lại Yến Ngọ ngồi chồm hổm trên mặt đất ra sức rửa sạch trái cây. Đổi
hết lượt nước này tới lượt nước khác, cuối cùng chọn lấy mấy quả nhìn ngon ngon
đẹp đẹp nhất trong chậu để mang tới phòng Các chủ.
Cơm trưa Yến Hướng Nam không ăn nhiều,
trái lại uống tận ba bát canh suông. Sau khi ăn xong chẳng động tay động chân
vào việc gì, trực tiếp đi về phòng ngủ, phút cuối cùng còn hung hăng trừng Yến
Ngọ một cái.
(Bu béo: Anh Nam “lườm yêu” em vì ăn đống quả
chua lòm em bê vào phòng xong không ăn nổi cơm, phải uống canh cho đỡ xót ruột
=)))) )
Yến Ngọ sờ sờ hàm răng đang ê ẩm vì
chua của mình, yên lặng ôm mấy quả dại cất kĩ vào trong lồng ngực để ăn dần.
Khi tin từ Tàn Nguyệt Các truyền tới,
bọn họ được biết Hồng Bá Thiên ấy vậy mà lại dám truyền tin Yến Hướng Nam đã
chết, luôn miệng nói là bị mình đánh bại, đã chôn thây nơi đầm sâu! Hoa gia
đứng ra làm sáng tỏ sự thật, vạch trần chuyện ác Hồng Bá Thiên đã làm. Trên
giang hồ một trận náo loạn, chia năm xẻ bảy, vốn đang yên ổn được một chút lại
bắt đầu nổi lên sóng gió. Nhưng tóm lại là chưa tìm được tung tích Yến Hướng
Nam ở Hồ Điệp Cốc, cho nên sự tình như thế nào cũng chưa thể nắm rõ, nếu thực
sự Yến Hướng Nam bình an thì tại sao không xuất hiện?
Yến Hướng Nam giận dữ cười lạnh, tên
Hồng Bá Thiên này làm loạn hơn cả dự liệu của y. Chờ giải quyết ổn thỏa sự tình
trong nhà sẽ từ từ tính sổ với hắn, trước hết cứ để hắn ra oai vài ngày đi.
Hôm sau, thừa dịp Các chủ nghỉ ngơi,
Yến Ngọ sử dụng khinh công tới thôn Ngưu Giác tìm lang trung nổi tiếng kia.
Trầm đại phu không lớn tuổi lắm, chừng
ba mươi mà thôi. Tuy nhiên lại hoàn toàn không giống với người vùng nông thôn
nơi này, lại có chút quen mắt, phỏng chừng có liên quan tới việc mọi người vùng
lân cận đổ xô tới thăm bệnh.
Nhìn thấy cả người Yến Ngọ tản ra sát
khí, vẫn ung dung ngồi trên băng ghế, y khẽ liếc qua hắn một cái, bắt đầu hỏi
bệnh tình.
Yến Ngọ nói: “Trước đó vài ngày chân
bị thương. Sau đó liền thấy ghê cổ, nôn mửa, không thể ngửi một số mùi, còn
có…thích ăn chua.”
Trầm đại phu kinh ngạc ngẩng đầu, y
đâu có nhìn lầm, trước mặt y là thân hình thon dài của nam tử, không thể nghi
ngờ, sao lại có bệnh trạng…
“Ngươi lại gần đây, đem chỗ bị
thương cho Trầm mỗ xem một chút.”
Yến Ngọ nhanh chóng xắn quần lên, đem
vải băng bó cởi ra, vết thương này vốn đã xử lý tốt, nào ngờ lần trước bị ngâm
nước quá lâu nên đã trở nên nghiêm trọng. Trong khoảng thời gian ngụ tạm ở thôn
này, vết thương đã kết vảy. Trầm đại phu tinh tế xem kĩ càng từng góc cạnh vết
thương, cúi người thật thấp để nhìn, băn khoăn tự hỏi: “Vết thương này cũng
không khác thường, đã kết vảy, đáng ra không thể có những biểu hiện như ghê cổ,
buồn nôn. Vị công tử này liệu có phải bị nội thương hay không?”
Chân bị thương nghiêm trọng như vậy,
nhất định không phải người bình thường trong thôn, nên Trầm đại phu mới có thể
đặt ra nghi vấn như vậy.
Yến Ngọ lắc đầu: “Không có.”
Trầm đại phu ngập tràn nghi hoặc: “Như
vậy thỉnh công tử vươn tay ra đây, Trầm mỗ bắt mạch cho ngài.”
Quy tắc của người tập võ là không thể
đem mạch môn của mình giao cho người khác. Nhưng mà vì xem bệnh, Yến Ngọ vẫn
ngoan ngoãn chìa tay đặt lên trên bàn, chỉ có điều ánh mắt tĩnh lặng chiếu
thẳng vào Trầm đại phu. Thật khổ cho Trầm đại phu, sau khi gom góp hết dũng khi
mới dám bắt mạch cho hắn.
Một lát sau, sắc mặt Trầm đại phu hoàn
toàn biến đổi, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn rơi.
Yến Ngọ nãy giờ vẫn nhìn y chằm chằm,
lúc này mới hỏi: “Đại phu có chuẩn đoán ra bệnh gì không ?”
“Không! Không thể nào!” Trầm đại phu
xua tay lia lịa, y như không dám tin thì thào tự nói: “Không đúng, mạch tượng
này... Nếu là nữ tử thì đã quá rõ ràng, nhưng người này thực sự là một đấng nam
nhi. Không đúng! Ngươi đợi chút!” Trầm đại phu vội vàng đứng dậy, mồ hôi cũng
chưa kịp lau, phi vào phòng ôm ra một cuốn sách y thật dày thật bự lật lật liên
hồi, ngón tay cơ hồ co rút.
“Không có a! Không có…” Trầm đại phu
luống cuống tay chân. Một bàn tay vững vàng chặn lại trang giấy y đang định
giở, ngẩng đầu lên liền thấy vị công tử đến xem bệnh đang lặng im nhìn y.
Trầm đại phu ngồi phịch xuống nhuyễn
ghế.
“Vị công tử này, có bệnh trạng thèm
ngủ không?”
Thèm ngủ? Sáng nay vô tri vô giác ngủ
thẳng đến khi mặt trời lên cao như cái sào, hẳn là có đi.
“Cũng có.”
Thật sao!? Trầm đại phu của chúng ta
đành cam chịu buông xuôi, phong độ ban đầu không còn sót lại chút nào.
“Cuối cùng còn một vấn đề, vị
này…ngươi là nam tử thật hả?”
Vẻ mặt Yến Ngọ không thay đổi nhưng
ánh mắt lại trở nên hung tợn. Hắn túm lấy áo Trầm đại phu, gằn từng chữ: “Tại
hạ có phải nam tử hay không chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Ngươi rốt cục
chẩn ra cái gì? Nói!” Khi thấy tên này lôi cuốn sách ra lật như trúng tà, hắn
còn tưởng mình mắc bệnh nan y bất trị, hiện tại xem ra, là “bệnh khó nói” thì
đúng hơn.
Khuôn mặt Trầm đại phu lấm tấm mồ hôi
lạnh, y gian nan thốt ra từng chữ:
“Trầm mỗ, Trầm mỗ chẩn ra hỉ mạch…”
-------------------------
Bu Béo: Trầm đại ca đã thông báo về sự có mặt của em bé :D .
Thực ra Trầm đại ca rất chi quan trọng nhớ. Sau này bị anh Nam tha về Tàn
Nguyệt Các bắt làm bác sĩ phụ khoa cho em Ngọ, đỡ đẻ với chăm con cho vợ chồng
nhà đó luôn =)))))
Tử: *vuốt mồ hôi* Mèo à, là bác sỹ phụ sản chứ, phụ khoa là
khám ở mấy cái chỗ ấy ấy mà, phải ko? :"> Phew, *đập bàn* anh Nam dễ
thương mà, chỉ là có hơi... xíu thôi. Sau này sẽ cưng Ngọ như cưng bảo vật sống
:3
Tử là Tử kết cái câu "chủ tử của ngươi" của anh Nam ghê gớm :3
Miêu: *xen vô* =))))))))))))))))) bác sĩ phụ khoa há há há *bay đi* (liếc, sao không ai check chính tả nhể >"<)
Tử là Tử kết cái câu "chủ tử của ngươi" của anh Nam ghê gớm :3
Miêu: *xen vô* =))))))))))))))))) bác sĩ phụ khoa há há há *bay đi* (liếc, sao không ai check chính tả nhể >"<)
{[['']]}
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét