Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013

Ái phi, nghe nói nàng là trai giả gái?_Chương 6



LỤC.
Đại náo hậu cung.




Đương kim hoàng đế, tên đầy đủ là Minh Ám Vĩ, mà chỉ chữ ‘ám’ kia thôi cũng đủ làm người ta không khỏi cảm thấy rùng mình. Từ tên mà suy ra được nhiều thứ cũng là vì vậy, Ám Vĩ đích thực là một tên hoàng đế mờ ám khó lường.

Được rồi, nói trắng ra, đó là một tên hoàng đế đại dâm tặc!


Cái hậu, ờ, hậu cung của hắn, chi bằng huỵch toẹt ra là một kĩ viện siêu cấp với những mỹ nhân kiều diễm chỉ phục vụ cho một người – đương nhiên là hoàng đế vạn tuế, vị khách phong lưu đa tình đã thoát kiếp trai tân từ năm mười lăm tuổi. Minh Ám Vĩ. Minh Ám Vĩ.

Các quan trong triều nhìn thấy cảnh này tức đến sặc tiết ra đằng mũi, tuy nhiên cuối cùng cũng chỉ dám khúm núm nịnh nọt Ám Vĩ những câu ngọt ngấy đại loại như: Hoàng đế tinh lực dồi dào, khoẻ mạnh vô song, mỹ nhân trong thiên hạ về tay người cả, âu cũng là lẽ đương nhiên, vạn tuế a vạn tuế.

Hừ, tinh lực, tinh lực cái CMN!

Hắn là sự sỉ nhục của cả một triều đại nhà Minh, là một con heo dâm ô không biết xấu hổ, một con quỷ dữ khủng khiếp.

Dung nhan yêu nghiệt trời sinh, đáy mắt dường như ẩn hiện nét trăng cười, lông mày lưỡi mác vô tình tàn bạo làm chúng sinh điên đảo, bóng lưng cao lớn nhìn từ phía sau như Chiến thần Atula kiêu hãnh. Minh Ám Vĩ. Minh Ám Vĩ.

Ngoài trận mạc, hắn tắm trong máu. Trong hậu cung, hắn ngập trong rượu và phấn son say đắm của nữ nhân. Chưa từng có Minh Ám Vĩ nào như Minh Ám Vĩ này, và vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ có. Giang sơn trong tay hắn, mỹ nhân xung quanh hắn, quyền lực hoa lệ đặt dưới chân hắn, không thứ nào có thể trốn thoát. Nam nhân này, phư, rất đáng quan tâm.

Hắn. Không hẳn là hôn quân. Nhưng minh quân thì cũng không đời nào.

Tách!

Mười phút quảng cáo về nam chính đến đây là kết thúc, mời các bạn tiếp tục theo dõi chương trình hê hê. =v=

.oOo.

Chiều tà dần buông. Hoa lệ. Nắng vàng u minh phủ khắp giang sơn trùng điệp và xanh mênh mông, hư hư ảo ảo, diễm lệ tựa tranh thuỷ mặc, lộng lẫy và tráng lệ đến ngẩn ngơ.

Huy hoàng, sắc đỏ hùng vĩ của mặt trời, sắc xanh nghẹt thở của núi non hoà quyện trong một bản trường ca bất tận, đẹp đến bật khóc.

Phía bên kia bầu trời có những cánh chim hư ảo. Chao liệng.

Mỹ nhân ngồi bên cửa sổ, xoã tóc, mái tóc đen như một mảng trời đêm. Tay nàng đặt trên bàn, thanh tú trắng muốt, có phần trắng hơn cả chiếc lược bạch ngọc đặt bên cạnh, ma mị hút hồn.

Một thân nàng vận bạch y trắng như lông thiên nga, mỏng manh tựa đoá hoa quỳnh mọc bên vực thẳm, có vẻ gì đó cô đơn khiến người ta thương xót. Không trang sức, không trâm cài, không gì cả.

Nhưng nàng vẫn đẹp. Bạch Trác Miên, nàng vẫn rất đẹp.

Nắng chiều ôm ấp thân hình mảnh mai nhỏ bé của nàng, thân ảnh áo trắng ấy trong phút chốc dường như đang toả hào quang. Cô độc rung động lòng người.

“Hoàng đế vừa tuyển thêm mỹ nhân vào cung ?” Nàng hỏi, giọng chơi vơi như tiếng chuông bạc vọng qua màn mưa, có cả nỗi buồn treo lơ lửng. Dường như, ẩn trong đó là một thoáng nghẹn ngào.

Câu hỏi như rơi vào khoảng không, tựa hồ, bị gió cuốn đi mất.

“Bẩm vương phi, đúng vậy. Đó là một cô nương họ Thịnh nhan sắc khuynh thành.” Thái giám họ Triệu quỳ ở giữa phòng, một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng. Nam nhân này mắt hẹp dài, mũi thẳng, nói tóm lại là ngũ quan cũng rất tuấn tú được mắt, đáng tiếc đã bị, khụ, mất khả năng chiến đấu trên tình trường. = =

Mỹ nhân họ Bạch nhíu mày. Hình như có chút thừa lời rồi, không lẽ nào hoàng đế lại đón một con gà đực vào cung ?

Nàng không bao giờ biết được, lúc ấy, nàng đã gần chạm đến sự thật tới mức nào.

Không gian lại trở nên tĩnh lặng. Gió hất tung mái tóc mềm mại của nàng. Như ngàn mảnh bóng đêm bay phất phơ. Đen. Đen nhánh.

Hắn cho nàng làm vương phi. Hắn không ngược cũng không sủng nàng. Hắn xem nàng là bông hoa trang trí trên bộ áo tham vọng đẹp đẽ của mình. Nàng, căn bản là không có chỗ đứng trong trái tim người đó.

Bạch Trác Miên, hà tất nàng phải khổ như vậy? Khổ, khổ gần như một đời.

“Hoàng đế, dạo này thế nào?” Bạch vương phi lại tiếp tục hỏi, nhãn thần nhìn về một điểm xa xăm vô định trên vùng trời mênh mông.

Triệu thái giám lúc này hồn phách đã nhảy nhót đến tầng mây nào rồi, nghe nàng hỏi, không kịp định thần thì miệng đã phụt ra một câu:

“Hoàng đế dạo này ngày đi ngoài đến năm lần, hình như ăn phải thứ gì đó không ổn.”

Khoé miệng Bạch vương phi giật giật. Mặt nàng dần chuyển sang màu trắng toát như bộ quần áo đang mặc trên người.

Không khí. Đột nhiên. Đông cứng.

Một thân ảnh vận trường bào cao ngạo, khí chất ngút trời từ phía sau lưng Triệu thái giám đột ngột bước tới, mắt phượng đẹp đẽ khẽ híp lại thành một đường dài, tuy hai bên thái dương vẫn còn giần giật:

“Bạch vương phi và Triệu thái giám xem ra rất quan tâm tới tình hình sinh hoạt của bản vương nhỉ? Có cần biết luôn khi đi tắm ta cởi áo hay cởi quần trước không?”

Hoàng đế đột ngột giá lâm, bắt quả tang tại trận có người dám ngang nhiên bêu xấu đường ruột của ngài. Ai da, giải kiếp, giải kiếp!

Hai đương sự hãi hùng sùi bọt mép, muốn khóc mà không có nước mắt.

Toi rồi, đại ca đương kim hoàng đế, Minh Ám Vĩ, đức ngài  khủng khiếp đó nghe thấy mất rồi!

Rồi lại đột nhiên, Triệu thái giám như bị ma nhập, tiếp tục phọt ra một câu long trời lở đất nữa, cũng quên luôn phải hành lễ với vị vua tính cách thất thường đáng sợ này:

“Khụ, hoàng thượng vạn tuế, khụ, khi đi tắm người toàn để cung nữ cởi đồ giúp, hình như cuối cùng cũng là cởi cùng một lúc mà?”

Tuyệt. Mặt đức ngài hoàng đế Minh Ám Vĩ giờ đây đã chuyển sau màu đít nồi.

Thế nào gọi là, uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.

Thế nào gọi là, cái miệng kiện cái thân.

Thế nào gọi là, cái thể loại thái giám đầu dưới teo đầu trên cũng teo.

Thế nào mới gọi là, mẹ kiếp!

.oOo.

Quang cảnh này, mẹ kiếp, hoành tráng thế!

Trời ơi, cô nàng cài trâm bạc kia, có khí chất quá đi! Ngực tấn công mông phòng thủ, tuyệt, thật là tuyệt. Còn cô gái mặc váy đỏ kia nữa, nhìn hai cái lúm đồng tiền đáng yêu đó kìa! Oa, lại còn cô nương búi tóc một bên kiểu cách quý phái đó, da trắng như sứ, tuyệt phẩm a tuyệt phẩm!

Minh Ám Vĩ, ngài có chắc là ngài có thể làm hài lòng toàn bộ những nữ nhân hừng hực sức sống ở đây không? Chi bằng, để ta giúp ngài một tay, không nên để các mỹ nhân đây héo hon đợi chờ nha.

Ôi, ôi chà chà!

Rốt cuộc, tình hình bây giờ đại loại là, ta đang choáng ngợp với những mỹ nhân khuynh thành ở cái vương quốc hậu cung kì bí này. Có đủ loại người đẹp ở đây, nào là body hình bình hoa, body mảnh mai ngây thơ, oh my god, còn có cả body cao ráo săn chắc nữa. Hôm nay, được một phen rửa mắt thật là tuyệt vời quá.

Có lẽ hôm qua ta đã thiếp đi trên kiệu, vì vậy người ta đem ta vứt thẳng vào đây, cùng hội ngộ với những hoa thơm cỏ lạ khắp đất nước cổ đại. Mặc xác Ám Vĩ với chả Ái Vẽo gì đó, một mình hắn làm chủ nhân của tam cung lục viện này có bất công không chứ?

Thì, hậu cung tranh đấu mà...

“Nghe nói, cô nương đây họ Thịnh, Thịnh Uất Lôi?” Đang mãi suy nghĩ vẩn vơ thì một giọng nói oanh vàng thỏ thẻ thình lình vang lên phía sau lưng ta.

Ô hà hà, được một mỹ nhân hỏi thăm danh tính rồi kìa!

Khụ, thời cổ đại mà bộ máy truyền tin xem ra hoạt động tốt phết đấy nhỉ? = =

Ta vừa tự rủa thầm trong bụng, vừa định xoay người tiến hành một màn làm quen thân mật giữa các đại mỹ nhân với nhau, thì lại đột nhiên...

BỐP!

Cảm giác bỏng rát, tê dại từ má phải thình lình truyền đến, làm ta xây xẩm cả mặt mày. Trước mắt, dường như có mấy chục ông sao béo núc ních đang nhảy nhót, trong miệng ta còn có vị máu, tanh tanh mơ hồ.

“Chẳng có khí chất gì cả, rõ ràng là một con a hoàn hết sức tầm thường, tại sao ngươi lại được hoàng đế đón vào đây chứ?” Chủ nhân của giọng nói oanh vàng say đắm lòng người vừa rồi là một cô nương kiêu hãnh, xinh đẹp đến ngẩn ngơ, vận xiêm y đỏ rực, như một con phượng hoàng xinh đẹp đang tắm trong biển lửa. Nàng ta vẫn ở tư thế một tay giơ cao, khuôn mặt với những đường nét thanh tú trở nên dễ sợ trong một cơn thịnh nộ khó lường.

Có điều, con bà nhà nó, bà già phượng hoàng này tát đau quá, đau chết mất! =__=### Được rồi, bị mỹ nhân đánh, cứ coi như là chọc nhầm con vượn đang có bầu, bị nó tát cho một cái đi. Việc này, lố bịch quá mức rồi!

Phượng Hoàng Kiêm Vượn Có Bầu vẫn bực tức khoanh tay trước ngực, nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống:

“Còn không mau cúi xuống chào ái phi của hoàng đế? Láo xược!”

Ê, người chị em, tuy ta là một nam nhân với bộ ngực giả được tạo thành từ hai cái bánh ú, tuy chân ta có lông chứ không trắng nõn như chị, tuy ta thật ra chẳng ưa gì con heo Minh Ám Vĩ đó, nhưng chị không có quyền, không có quyền ra lệnh cho ta nhá! =__=###

Có Bầu cô nương một lần nữa giơ tay lên cao, định tiếp tục giáng thêm một cái tát nữa vào khuôn mặt ta.

Lập tức, theo bản năng, ta quay người tung ra một cú song phi, một cước đá bay bà chị cả thích lên mặt đó!

BỐP!

Chà, tay bà chị lúc nãy thăm hỏi mặt của ta hết sức thân mật, bây giờ tới phiên chân ta thăm hỏi mặt bà chị đấy, có ý kiến gì không? =v=

Hê hê thật ngại quá, đai đen Taekwondo của ta, vốn là một bí mật nho nhỏ mà.

“Hoàng thượng giá lâm.” Ai đó đột nhiên nói lớn, gần như là gào lên.



Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

7 nhận xét:

  1. Ahh chương mới kìa *tung bông* cứ tưởng truyện nó drop lun rồi chứ :)))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hờ hờ. tác giả bị bít ý tưởng chớ hẻm có drop đâu nha bạn ^^ ta cũng mong chờ đk đọc truyện nên ta sẽ ám tác giả dài dài =)))

      Xóa
    2. Hêhê =)))) truyện này chuẩn gu của mình nên nếu drop chắc tiếc quằn quại luôn :)

      Xóa
    3. *Gãi cằm* Không drop đâu bạn, đảm bảo không drop. :3 Chỉ là, bởi vì mình ủ chap hơi bị lâu nên....
      ----Tôi là đường phân cách tự kiểm điểm bản thân----
      Rất cảm ơn bạn đã theo dõi. ^_^
      GIÁN Ú

      Xóa
  2. thật chờ đợi a~~

    Trả lờiXóa
  3. tác giả ơi, tác giả à, đừng drop nha~ fic này drop mình khóc thành sông luôn mất :'(

    Trả lờiXóa
  4. lâu lâu lượn lại xem có chap mới không.... nhưng mà lại chưa có... bạn tác giả đừng drop truyện này nhé! Mình thích kiểu truyện này lắm!

    Trả lờiXóa