Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

Tử Trung Đích Tử Sỹ _Chương 16

 ***
Edit: Bu Béo
Beta: Tử
***
 
CHƯƠNG 16: NGÔI MIẾU ĐỔ NÁT
 
    Nơi mà Yến Ngọ ngã xuống ướt một mảng lớn. Yến Hướng Nam thẳng tay quăng mớ quần áo sũng nước vừa cởi xuống ra ngoài cửa sổ, cũng không quan tâm hắn còn xiêm y để thay đổi trong lúc tắm rửa hay không. So với lần trước, trong mắt Yến Hướng Nam, thân thể Yến Ngọ rõ ràng đã gầy đi trông thấy, còn da dẻ bóng loáng thì dính một tầng hơi nước. Ánh mắt Yến Hướng Nam lướt đến vùng bụng thì dừng lại, hơi hơi nhíu mi.
    Thân thể người luyện võ trong một thời gian dài đều rất cứng cáp, chính bản thân mình cũng vậy, không hề có chút thịt thừa. Tử sĩ này lúc trước thân thể vô cùng tốt, nếu không đã không khiến cho mình hứng thú. Nhưng mà bây giờ, bụng hắn chẳng hiểu sao hơi nhô ra một cách kỳ quái, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện. Yến Hướng Nam lấy tay sờ sờ, thật cứng rắn. Thuốc sảy thai của nữ nhân… Yến Hướng Nam hơi kinh hãi, lâm vào trầm tư.


    Kẻ tạm thời bị bỏ quên - Yến Ngọ cảm thấy mình như sắp chết rét, không nhịn được hắt-xì hai cái thật kêu, đem thần trí Yến Hướng Nam kéo về.
    Yến Hướng Nam tạm quên đi suy nghĩ hoang đường, tiếp tục công việc cởi giày, khố, đem người đã bị lột sạch sẽ ném lên thảm mềm, đắp thêm chăn cho hắn.
    Cảm nhận được ấm áp, Yến Ngọ theo bản năng rúc sâu vào trong chăn, cuốn mình thành hình con nhộng, chỉ chừa lại một chút tóc đen cho Yến Hướng Nam nhìn thấy. Hành động ngây thơ như vậy đã thành công lấy lòng Yến đại Các chủ, bất mãn khi phải hầu hạ hạ nhân vừa rồi cùng nghi hoặc trong lòng tạm thời bị ném hết ra sau đầu. Nơi nằm ngủ của mình bị người ta chiếm mất, y chỉ còn cách tìm một góc mà nhàm chán ngồi xuống.
    Chẳng mấy chốc, xa phu đã đưa bọn họ tới một ngôi miếu đổ nát, lâu năm không được tu sửa, gió theo vách tường rạn nứt lùa vào, nhưng so với bên ngoài mưa to gió lớn vẫn tốt hơn nhiều. Xe ngựa được xa phu điều khiển tiến thẳng vào trong miếu, dừng tại nơi không bị mưa hắt. Lúc này, xa phu mới phát hiện có một tượng phật lớn ở chính giữa miếu, bên trái có hai người đang co cụm. Thấy người tiến vào, họ liền lủi đi mất.
    Xa phu tìm một vị trí tương đối khô ráo, nhặt ít cỏ dại không quá ẩm ướt, lấy đá đánh lửa ra, khi lửa bắt đầu nhen nhóm thì cởi quần áo. Phía sau tượng phật bỗng truyền ra một tiếng kêu nho nhỏ đầy sợ hãi:
    “A! Ban ngày ban mặt mà thoát y? Thật không có lễ giáo! Không thấy nơi này còn có hai cô..., à, hai người nữa hay sao?”
    Xa phu nghe vậy cười to:
    “Mưa to làm ta ướt hết cả người, mặc quần áo ướt sao có thể ngủ ngon? Hơn nữa tất cả mọi người đều là nam nhân, có cái gì chưa thấy qua đâu, sao còn phải câu nệ lễ giáo?”
    Nói xong cũng chẳng để ý tới bọn họ nữa, bắt đầu hong khô quần áo, còn không quên mời hai vị khách ra sưởi ấm. Yến Hướng Nam cầm đồ ăn Yến Ngọ đã chuẩn bị kĩ càng từ trước xuống xe, không khách khí ngồi cạnh đống lửa, bắt đầu nướng thịt và màn thầu.
    Còn về phần vì sao chủ nhân lại xuống dưới còn thị vệ vẫn im ỉm trên xe, xa phu mặc dù hiếu kì nhưng vẫn biết điều này không nên hỏi.
    Hương thơm của thịt nướng tràn ngập ngôi miếu đổ nát khiến không khí ấm áp hẳn lên. Xa phu đem theo hai cái bánh mì lớn, ven đường lại mua thêm một ít bánh bao, nhưng sao có thể đem so với thịt nướng chứ? Yến Hướng Nam ăn hai miếng thịt dê, hai cái bánh, một ít thịt ở ức gà, còn lại y không động tới, xa phu được hưởng ké phần còn lại, y chỉ mang giấy dầu bao hai cái chân gà trở lại thùng xe.
    Khi Yến Ngọ mở mắt, điều đầu tiên cảm thấy là đầu đau như búa bổ, toàn thân rét lạnh. Trong bóng tối, hắn khẽ chớp chớp mắt vài cái, mơ hồ không biết đây là đâu.
    Nhưng rất nhanh, trong đầu hắn xác định được vài điều:
    Một, hắn hiện tại đang nằm ngủ, trên người được bao phủ bởi một cái chăn.
    Hai, hắn không mặc quần áo, thân thể trần truồng.
    Ba, hắn bị ốm.
    Yến Ngọ gắng gượng ngồi dậy, cảm thấy thế giới trước mắt đang chao đảo, chưa kịp ổn định lại, bên tai đã truyền tới giọng nói của Các chủ:
    “Dậy rồi? Trên bàn có đồ ăn, mau ăn đi cho chóng khỏe.”
    Sao hắn có thể ngất xỉu trước mặt Các chủ cơ chứ? Yến Ngọ phản xạ có điều kiện muốn quỳ xuống nhận lỗi, lại bị một chưởng phong nhẹ nhàng đẩy xuống đệm chăn.
    “Muốn dùng thân thể trần như nhộng này câu dẫn bản Các chủ, bây giờ ngươi vẫn chưa có lực hấp dẫn như vậy đâu. Nếu không muốn bệnh phong hàn càng thêm nặng, lại khiến bản Các chủ hầu hạ ngươi, thì tốt nhất là thành thật nằm ở trong chăn đi.”
    Yến Ngọ xấu hổ, không dám ngọ nguậy nữa. Một mùi thơm xông vào mũi, hắn quay đầu nhìn lại, trên bàn có một bao giấy dầu cùng một túi nước. Tuy đang bị bệnh nhưng quả thật đã lâu không nếm qua thức ăn ngon, Yến Ngọ cố gắng với lấy bao giấy dầu, mở ra, bên trong là hai cái chân gà được tẩm ướp gia vị rồi nướng rất thơm.
    Hắn nhớ rõ, lúc ở thị trấn đều mua thịt tươi, vì nghĩ nếu không kịp tìm nơi nghỉ trọ thì mình sẽ mang ra chế biến, không thể để Các chủ ăn đồ khô, lạnh được. Vậy chân gà này là Các chủ tự mình nướng sao? Hắn có tài đức gì mà có thể ăn thức ăn Các chủ tự làm? Chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ này, Yến Ngọ cảm thấy có chút sợ hãi. Hai cái chân gà trong tay tưởng chừng nặng ngàn cân.
    “Sao nào? Ngại bản Các chủ tự mình nướng sẽ khó ăn?”
    “Thuộc hạ không dám!”
    “Không dám? Nhưng trong lòng lại nghĩ như vậy…”
Yến đại Các chủ rảnh quá nên gây sự.
    “Chủ tử…”
    Yến Ngọ không giỏi biện hộ nên không biết nói gì, cầm chân gà trong tay mà ngạc nhiên nhìn bộ dạng bình thản của Các chủ.
    “Thôi thôi, ngươi ăn đi”. Bắt nạt tử sĩ như vậy thật không có cảm giác chiến thắng, Yến Hướng Nam tốt bụng buông tha cho hắn.
    “Ngươi nhiễm phong hàn, không thể ra mưa gió, để xem ngày mai thời tiết ra sao, nếu vẫn thế này, sợ là hành trình của chúng ta sẽ phải dời lại mấy ngày. Nếu phong hàn của ngươi có thể sớm khỏi thì tốt, còn không thì chỉ có thể chờ đợi”.
    “Chủ tử, bệnh phong hàn này chỉ cần ra nhiều mồ hôi sẽ tự khỏi, không có gì đáng ngại. Nhưng mà, thuộc hạ sao có thể chiếm đệm chăn của ngài”. Buổi tối Các chủ sẽ ngủ ở đâu đây?
    “Chiếm thì chiếm, chỉ cần ngươi mau mau khỏi bệnh là tốt rồi”. Giọng điệu giống như mất kiên nhẫn ngắt lời tử sĩ, không cho hắn nói tiếp. Đêm nay quả thật có lạnh hơn so với mấy ngày trước một chút, nhưng y có nội công hộ thể, lo cái gì?
    Kế tiếp hai người quả nhiên không nói chuyện nữa. Trong xe chỉ còn tiếng nhai nuốt đồ ăn của Yến Ngọ. Hắn dựa vào gối gặm gặm chân gà, biểu cảm giống như đang ăn gì đó cực kì trân quý.
    Chạy gần một ngày đường, xa phu mệt mỏi nên ngủ sớm. Trong ngôi miếu đổ nát chỉ còn ánh lửa bập bùng. Một lát sau, hai người trẻ tuổi từ phía sau tượng phật chui ra, từ xa đánh giá xa phu và xe ngựa, rồi mới cẩn thận dò dẫm đi tới trước cửa miếu, nhìn ngắm mưa rơi càng ngày càng dày hạt, sầu não nói:
    “Ngươi xem mưa to như vậy bao giờ mới tạnh được, sớm không tới muộn không tới, chờ khi chúng ta đến Doanh Châu rồi mưa cũng được mà, đến được đó còn có phòng ngủ, có thức ăn, đâu cần chịu khổ thế này?”
    “Tiểu Vũ, ngươi đừng oán giận, nếu ngươi không đả thương Phương Vũ Nhu, phải ở lại Bích Huyện thêm mấy ngày… thì giờ này chúng ta đã có mặt tại Doanh Châu”.
    “Ta làm sao biết nữ nhân kia không chịu nổi một chưởng, hơn nữa, các nàng ở cửa động canh chừng nên ta tưởng bọn họ cũng là mấy kẻ đã hại chủ nhân! Đường chủ rất vất vả mới nghe ngóng được tin có người muốn hại Các chủ, mà chúng ta lại đang ở Hồ Điệp Cốc du ngoạn, thật là một cơ hội hoàn hảo để lập công, thế mà bị nữ nhân kia phá hỏng! Đến mặt Các chủ còn chưa được gặp!”
    “Ngươi còn nói, cái gì mà cơ hội lập công, bảo hộ Các chủ là chuyện cần làm! Chưa nói đến việc thanh danh của Phương gia trên giang hồ vốn không tầm thường, mấy người đi cùng nàng cũng không phải dễ chọc, chúng ta không thể rước lấy thù oán cho Tàn Nguyệt Các a!”
    “Không nói nữa không nói nữa, dù sao cũng công cốc rồi! Mà ngươi nói xem… Các chủ thực sự đã xảy ra chuyện sao?”
    “Suỵt! Đừng nói nữa…”

    Xa phu kia chỉ là một người bình thường. Trong xe ngựa tuy có thể nghe được tiếng hô hấp nặng nhọc của một người, nhưng còn một người thần bí nữa không biết thân phận ra sao, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
    Phương Vũ Nhu, Doanh Châu, Các chủ... vài danh từ truyền vào tai Yến Hướng Nam, miệng y khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh. Tầm mắt dừng lại trên người đối diện đang say ngủ, tay phải lén lút sờ soạng, bên trong chăn thật ấm áp, trên da đọng lại vài giọt mồ hôi, cũng không nhiều lắm. Yến Hướng Nam cảm thấy dù sao cũng đang rỗi việc, thôi thì giúp hắn một chút, liền cầm tay hắn, truyền nội lực qua.
    Chẳng mấy chốc, hô hấp của Yến Ngọ trở nên nóng rực, mồ hôi cũng tuôn ra như tắm, bàn tay đang nắm chặt tay y cũng dính đầy mồ hôi.
    Yến Hướng Nam khó chịu gỡ bàn tay đang bị nắm chặt ra, nhưng không lau mồ hôi trên đó đi. Y thâm trầm nhìn chằm chằm bàn tay của chính mình, cảm giác có gì đó khác thường. Loại cảm giác này, y chưa bao giờ cảm nhận được, thực xa lạ cũng thực… kỳ diệu.
    Yến Ngọ ngủ một giấc sâu chưa từng có, thực tế là không thể tự khống chế bản thân chìm vào giấc mơ quỷ dị, không hề cảm nhận được những điều đang diễn ra. Trong mộng, hắn bị đặt trong một chiếc lồng hấp, chung quanh là rất nhiều bánh bao trắng tròn mập mạp. Hắn và bánh bao đều bị hâm nóng, bị hấp đến nở phình ra…
[Tử: ta khá thích cái đoạn giấc mơ bánh bao này nha. Bản thân ta thích nghiên cứu các giấc mơ. Giấc mơ phản ánh rất nhiều điều ở thực tại. Lúc tỉnh, Yến Ngọ nghĩ đến cái thai ko mong muốn này, tưởng tượng đứa trẻ trắng tròn mập mạp, và cái bụng phình ra... nên giấc mơ bánh bao xuất hiện ở đoạn này rất phù hợp :3]
    Ngày thứ hai, bầu trời sáng hẳn lên, nhưng vẫn mưa to không ngớt. Xa phu và Yến Hướng Nam thương lượng một chút, vẫn quyết định bất chấp gió mưa để lên đường. Ngựa không có cái gì để ăn sao có thể chạy a! Thôi thì thừa dịp nó vẫn còn sức lực, chạy tới thành trấn gần đây rồi nghỉ tạm. Yến Hướng Nam vừa nói chuyện xong, hai người trẻ tuổi kia bỗng tiến lại gần, thấy xa phu điều khiển xe chuẩn bị đi ra ngoài, liền chạy nhanh tới hỏi:
    “Bác phu xe, xe ngựa này đi tới nơi nào vậy? Cho chúng ta đi nhờ một đoạn được không?”
    Xa phu khoát tay:
    “Không được không được, xe này là của khách thuê rồi.”
    Người tên Tiểu Vũ ngăn cản xa phu ra roi thúc ngựa, móc từ trong bao quần áo ra một thỏi bạc, quăng cho xa phu:
    “Thỏi bạc này đủ thuê cả hai chiếc xe, chúng ta cũng không phải muốn đuổi khách của bác xuống, mà chỉ cần được đi nhờ một đoạn đường, có thể chứ?”
    Xa phu đem bạc trả lại cho người đó, vẫn lặp lại câu nói vừa rồi:
    “Không được, khách đã bao cả xe, lại không hề trả giá hay tính toán chi ly. Hay là thế này đi, nếu vị công tử bên trong đồng ý, ta sẽ đưa các ngươi đi một đoạn đường, nếu công tử không muốn thì các ngươi cũng đừng nói gì thêm”.
    Tiểu Vũ vẫn còn muốn lên tiếng, người đi cùng liền ra hiệu cho hắn im miệng. Nếu nói tiếp nhỡ đâu lại đắc tội người ta, rồi cả hai lại chậm trễ ở ngôi miếu đổ nát này thêm một ngày cũng chưa biết chừng.
    “Công tử, hai huynh đệ chúng ta nhà ở Doanh Châu, trên đường về đột ngột mắc mưa to, bị nhốt tại ngôi miếu đổ nát này cũng hơn nửa ngày, trên người lại không có lương thực. Xin công tử cho chúng ta đi nhờ một đoạn, chỉ cần đến thành trấn tiếp theo là được, chúng ta vô cùng cảm tạ”.
    Trong xe ngựa không hề có ai đáp lại, đợi đến khi hai người chờ đến sốt ruột sốt gan, một thanh âm dễ nghe, khêu gợi mới vang lên:
    “Đã lang bạt bên ngoài, có thể giúp đỡ được nhau đương nhiên ta sẽ tận lực, huống chi hai vị tiểu mỹ nhân đây thật thướt tha yêu kiều, nếu không chê, mời lên xe”.
    Hở? Xa phu trừng lớn mắt, hai vị này là hai cô nương sao? Thật đúng là không nhìn ra nha.
    Hai người trẻ tuổi nhìn nhau, trong mắt có hơi chút kinh hoảng, nhưng mà họ cũng không phải là nữ tử bình thường, nên rất nhanh liền trấn tĩnh. Xem ra đã gặp được cao thủ, nhưng cũng không cần quá hoảng hốt, nhìn ra thì đã sao, nếu thực sự không có thiện ý, tối hôm qua đã động thủ, không cần đợi đến ngày hôm nay. Tuy lời nói của đối phương mang theo trêu chọc, hai nàng vẫn nhấc chân tiến vào trong xe.
    Không gian trong xe ngựa khá rộng rãi, vị công tử vừa lên tiếng ngồi ở chính giữa, quả nhiên như đã hình dung, tuấn vĩ bất phàm, khóe miệng còn câu lên thành một nụ cười xấu xa, tô đậm thêm vẻ tà khí bức người. Hai vị cô nương cố hết sức không để y ảnh hưởng tới cảm xúc, nhìn phía bên phải tựa hồ có một người đang ngủ, vì thế lựa chọn ngồi xuống phía bên trái, hướng Yến Hướng Nam ôm quyền tạ lễ:
    “Đa tạ công tử”.
    Yến Hướng Nam cười rộ lên, khoe mấy chiếc răng trắng:
    “Không có gì”
    Yến Ngọ giật mình tỉnh giấc, phát hiện trong xe có thêm hơi thở của hai người. Nghe Các chủ tán gẫu với họ thật vui vẻ, hắn lặng lẽ kéo chăn ra, muốn quan sát hai người kia xem có vẻ gì nguy hiểm hay không, lại phát hiện họ là nữ phẫn nam trang, vì rõ ràng không có yết hầu! Hắn nhất thời -_- , muốn dậy cũng không được mà muốn ngủ cũng chả xong. Tối hôm qua toát rất nhiều mồ hôi, bệnh phong hàn cũng gần khỏi, nếu cứ nằm mãi thật chẳng ra sao nhưng mà hình như quần áo đã bị Các chủ quăng mất…
    Tử sĩ bối rối suy nghĩ về thân thể trần truồng đang co cụm trong ổ chăn của mình…

[Bu béo: Chương tiếp theo kute lắm nha ^_^
Tử: và, đã có chương tiếp theo để làm *ôm ôm* Salem mới vô tình cào ta một phát rồi chạy đi, ngay lúc ta đang đánh dòng này, ko biết nó có ý gì =))]


Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

1 nhận xét:

  1. cảm ơn các bạn đã làm truyện này nha, mình thấy 2 nv chính dễ thương lắm. Mong chờ chương tiếp theo :)))

    Trả lờiXóa