Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 13



Chương này tặng Tử iu, Chúc mừng sinh nhật nàng ( 31/10) ^_^. Chúng ta cùng cố gắng nhé.
Tử: *khều khều* truyện tặng Fynn tỷ, trích cho ta 1 chap ko sao chứ? *ngó quanh, thì thầm*
***
Edit: Bu Béo
Beta: Tử
***
Chương 13: MUA THUỐC
          A! Yến Ngọ bừng tỉnh, trợn to mắt. Trong phòng tối đen như mực, làm gì có em bé nào ở đây? Mồ hôi lạnh tuôn ướt đẫm sau ót, chưa kịp lau đi đã vội lấy tay sờ sờ bụng. Vẫn y như lúc ban ngày, có hơi mập mạp, sao có chuyện em bé xé rách bụng chui ra? Chỉ là nằm mơ thôi...
          "Sao vậy?" Vừa thở ra một hơi, chưa kịp nhắm mắt lại, giọng nói của Các chủ từ trên giường truyền tới.
          "Thuộc hạ làm phiền chủ tử, xin chủ tử thứ tội!" Yến Ngọ lảo đảo xoay người từ trên giường xuống đất, quỳ thỉnh tội.
          Ngọn đèn trên bàn đột ngột vụt sáng. Yến Hướng Nam ngồi dậy tựa vào đầu giường, nhìn người tử sĩ đang hoảng sợ quỳ gối.
          "Thứ tội? Nửa đêm nửa hôm ngươi hết rống lại kêu, thực khiến ta không thể nào ngủ ngon giấc, tất nhiên nên trị tội. Nhưng mà bản Các chủ nghe thấy ngươi nằm mơ cũng la hét xin tha thứ, chẳng lẽ đã làm ra việc gì có lỗi với bản Các chủ?"
          Yến Ngọ bất giác lùi thân thể lại phía sau một chút: "Thuộc hạ không dám!"
          "Ở trong mộng thì có cái gì mà không dám". Bộ dáng sợ hãi như thế, tựa hồ sắp sửa mất mạng tới nơi, lẽ nào ở bên cạnh y cảm thấy bất an vậy sao?
          Yến Hướng Nam ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại gần đây, để bản Các chủ nhìn xem nào."

          Yến Ngọ tiến lên mấy bước, quỳ gối cạnh đầu giường, bị Yến Hướng Nam nâng cằm bắt ngẩng đầu. Ngón trỏ của y khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn, lại nhìn thấy chút ướt át vẫn còn đọng lại, bèn hỏi:
          "Nói thật cho bản Các chủ biết, ngươi mơ thấy cái gì, tại sao ngay cả lệ cũng rơi rồi?" Lúc nãy y nhìn thấy trong bóng đêm có gì đó trong suốt vương trên mặt hắn, không ngờ lại là nước mắt.
          Yến Ngọ không dám giấu giếm:
          "Thuộc hạ mơ thấy mình bị mổ bụng cho nên mới hoảng sợ, mong Các chủ thứ tội".
          Yến Hướng Nam gõ nhẹ ngón giữa trên đùi, tựa như trực tiếp gõ vào trong lòng tử sĩ vài cái:
          "Tử sĩ của bản Các chủ sẽ không vì bị người ta mổ bụng giết chết mà kêu la thảm thiết, lại càng không thể vì một giấc mơ mà sợ hãi, ngươi rốt cục là làm sao vậy? Đúng rồi, bảo ngươi đi Ngưu Giác thôn thăm bệnh, đã đi chưa?"
          "Thủ hạ đi rồi".

          "Đại phu nói sao?"

          "...Đại phu... không chuẩn đoán ra bệnh gì".
          "Ủa? Xem ra tên đại phu kia cũng là có tiếng không có miếng, trong Nội Các cũng có người y thuật cao minh, chờ khi nào trở về, đi tìm bọn họ chẩn bệnh cho ngươi".

          "Thuộc hạ tạ ơn Các chủ". Yến Ngọ nắm chặt tay, kể từ lần đầu tiên vi phạm quy tắc của tử sĩ, hắn đã mất đi tư cách làm tử sĩ rồi, chờ khi chân tướng được phơi bày, hắn sẽ lấy cái chết tạ tội.
          Cuộc đối thoại của hai người cuối cùng chấm dứt tại đây. Lần này khi quay trở lại giường, Yến Ngọ không tài nào ngủ nổi, trợn tròn mắt nguyên một đêm.
          Hôm sau, Yến Ngọ vừa mới cầm điểm tâm, đang định ăn thì nghe thấy bên ngoài truyền đến một hồi ồn ào, nhốn nháo. Cả nhà thôn trưởng chạy ra cửa lớn, con gái của thôn trưởng thì chạy lại thông báo:
          "Chị dâu ta đau bụng, phải sinh ngay lập tức! Nhà ta phải sang bên ca ca xem sao!"
          Yến Hướng Nam và Yến Ngọ vẫn bình tĩnh tiếp tục ăn cơm. Ăn xong, Yến Hướng Nam khoác ngoại bào lên rồi nói:
          "Dù sao cũng rảnh rỗi, đi sang bên đó góp vui." Yến đại Các chủ, còn có thể có loại góp vui kiểu này sao? Ngài quả là tốt đến khủng bố a~
          Chưa kịp tới cửa, hai người đã nghe thấy tiếng kêu to thảm thiết, giọng nữ cao vút tới nỗi có thể lập tức làm người ta nổi da gà. Ngoài cửa là một vòng người túm tụm, tất cả đều khẩn trương nhìn chằm chằm mấy người tay bưng từng chậu máu loãng ra ra vào vào, thêm vào đó còn có thanh âm của bà đỡ liên tục kêu dùng sức, quả là muốn hủy hoại lỗ tai người nghe.
          Ngoại trừ vợ trưởng thôn góp phần hỗ trợ quá trình sinh nở, những người khác trong gia đình chỉ biết đi tới đi lui ngoài cửa, đặc biệt là con trai thôn trưởng, khẩn trương tới nỗi bấu lấy cánh tay của cha hắn suýt chảy máu. Ngài trưởng thôn nhe răng chịu đựng, cố rời sự chú ý sang tiếng la hét kêu đau của con dâu.
          "A -- Đau chết mất! Ta không muốn sinh!" Trong phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết như vậy, lúc này thì mọi an ủi đều trở nên vô dụng, chỉ có thể khuyên nàng hít thở thật sâu để lấy sức mà mau mau sinh đứa bé ra.
          Trong lòng mấy cô nương chưa xuất giá thực sự run sợ, chạy tán loạn về nhà, còn những phụ nhân hiểu biết, đã từng trải qua cảm giác này thì rất thông cảm, đều vì nàng mà cầu nguyện.
          Yến Hướng Nam đứng ở ngoài cửa một hồi, tự dưng cảm thấy đứng một góc nghe tiếng bọn họ có vẻ hơi ngu, liền nhấc chân rời đi.
          Yến Ngọ vội chạy theo sau Yến Hướng Nam, nghe tiếng kêu la này làm hắn nhớ tới giấc mộng tối qua, sắc mặt vốn bình thường trở nên trắng bệch.
          Khi có thời gian tự do hoạt động, Yến Ngọ lại một lần nữa tới thôn Ngưu Giác.
          Tại thời điểm nhìn thấy hắn, Trầm lang trung nhất thời sợ đến mức nghe thấy tiếng "tạch tạch" xoẹt qua trong đầu. Y lui về sau hai bước lớn, khiến người đang xem bệnh mạc danh kỳ diệu*, còn tưởng rằng có trộm cướp hổ báo gì tới đây.
(*: Không hiểu ra sao)
          "Ta, ta chưa hề tiết lộ điều gì hết...". Trầm lang trung chắp hai tay, một mực lặp đi lặp lại câu nói này.
          Yến Ngọ ngắt lời: "Ta đến xem bệnh."
          "Được, được! Ngươi chờ chút!" Trầm lang trung lấy tốc độ tia chớp chẩn bệnh xong xuôi, viết đơn thuốc, gói kĩ dược, tiễn người bệnh với ánh mắt hoài nghi kia về, mới mời Yến Ngọ ngồi xuống chỗ đối diện mình, lựa chọn từ ngữ thích hợp:
          "Vị công tử này, xin hỏi cần Trầm mỗ làm việc gì cho ngươi?" Y không cho rằng vị này vẫn muốn xem bệnh, bằng không lần trước đã không cảnh cáo như vậy.
          "Chẩn mạch lại cho ta".

          "Hả? À vâng!" Cứ làm theo lời hắn nói đi. Trầm lang trung hít một hơi thật sâu, cố gắng điều khiển bàn tay mình thật vững vàng đặt lên cổ tay của Yến Ngọ. Tuy rằng trong lòng liên tục khấn trời khấn phật lần này sẽ chẩn ra kết quả khác, nhưng hiển nhiên là Phật Tổ không đứng về phía y, vẫn như lần trước bắt được hỉ mạch...
          "Sao rồi?"

          "Công tử, mạch tượng của ngài đúng là hỉ mạch, Trầm mỗ..."

          "Lấy chút dược cho ta".

          "A? Công tử? Ngài muốn loại thuốc nào?"
          "Thuốc có thể làm cho nữ tử bình thường lạc thai*". Giọng nói thật bình thản, không thể nghe ra bất cứ cảm xúc nào trong lời nói của Yến Ngọ. Tuy thế lại khiến Trầm lang trung chấn động đến thiếu chút nữa thì té nhào trên mặt đất.
(*: Sẩy thai)
          "Công tử, thuốc này không thể tùy tiện uống vào. Ngộ nhỡ gây tổn hại cho sức khỏe cũng không phải chuyện đùa! Trầm mỗ tuy rằng lần đầu tiên gặp phải chứng bệnh này, nhưng dẫu sao cũng không phải là bệnh nan y không thuốc nào cứu nổi, vả lại ngộ nhỡ đây chỉ là một loại mạch tượng giống với hỉ mạch, hay là, đợi Trầm mỗ tham khảo thêm sách thuốc, hoặc đến thành trấn kế bên..." Lên trấn bên cạnh tìm một đại phu khác xem thử. Nam nhân sinh tử có lẽ đã từng xuất hiện, chỉ là y hiểu biết hạn hẹp, không nắm chắc việc này.
          "Không cần, lấy dược cho ta, những gì dặn dò ngươi còn nhớ không?"
          "Không được phép cho người thứ ba biết đúng không? Ta nào dám. Công tử ngươi nên biết rằng, chuyện này lan truyền ra ngoài có người tin mới là lạ, ngược lại còn nghi ngờ nhân phẩm của Trầm mỗ. Trầm mỗ sẽ không làm loại chuyện mất nhiều hơn được này đâu". Trầm lang trung nhanh chóng bẻ lái câu chuyện, hi vọng vị công tử này có thể yên lòng mà buông tha chính mình.
          Trầm lang trung kê đơn thuốc, đưa cho Yến Ngọ rồi đặc biệt dặn dò:
          "Công tử, thuốc này đối với nữ tử bình thường có hiệu lực rất lớn, nhưng mà công tử lại... Cấu tạo của cơ thể nam nữ bất đồng. Trầm mỗ thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra, trước khi dùng dược, công tử nên cân nhắc kỹ càng!" Tốt nhất là phải có sự đồng ý của "người nào đó", lời này mắc nghẹn ở cổ, không dám nói ra.
          Yến Ngọ cất túi thuốc trong ngực áo, giống như đang ôm một củ khoai lang nóng phỏng tay. Lang trung chẩn hai lần đều ra một kết quả, hơn nữa thân thể hắn gần đây sinh ra một loạt dấu hiệu khác thường, hắn cần phải mau chóng quyết định.
          Trở về tới nơi, cả người hắn đầy mồ hôi. Con dâu thôn trưởng đã sinh xong, nghe nói là một bé trai mập mạp. Cả nhà tụ lại bên nhà con trai trưởng chưa về. Yến Ngọ đun một bình nước nóng trong bếp, dựng thẳng mành che, chuẩn bị pha nước ấm để tắm. Bản làng trên núi nên mọi thứ đều đơn sơ. Thường thì chỉ có nữ tử mới có thùng lớn để tắm, đặt tại phòng của chính mình rồi tẩy rửa. Nam nhân thì tắm ở trong bếp, nơi đó có một gian phòng chứa nước, đứng đó vừa múc nước vừa dội. Còn nếu là mùa hè, trực tiếp múc nước từ giếng lên cho mát.
          Hòa nước ấm và nước lạnh vào trong thùng nước, Yến Ngọ cầm một cái gáo lớn múc nước giội lên người. Khi tay trái lau đến bụng thì khẽ dừng một chút, suy nghĩ miên man. Khi xử lý xong "thứ" đang ở trong bụng này, có thể lập công chuộc tội, có lẽ vẫn được ở lại trong Nội Các cống hiến phục vụ Các chủ đúng không?
[ Bu béo: Em mà cho rớt bây by là anh Nam thịt em chứ ở đó mà cống với hiến -_- ]

[Tử: =))) đồng ý vs Mèo, có món thịt ngựa chưng mật ong ra lò bây h, nói chơi ko ah]
          Yến Hướng Nam đi vào trong viện, thật im ắng, nhưng không hiểu sao trong trù phòng lại có ánh sáng, rồi y nghe thấy ào ào tiếng nước. Thân thể nhiều ngày chưa được tắm rửa thoải mái bỗng thấy ngứa ngáy khó chịu. Lúc này ở nhà chỉ còn có mỗi Yến Ngọ. Tên tử sĩ này! Tắm rửa cũng không chịu rủ ta! Yến Hướng Nam hờn dỗi, rất chi là không khách khí nhấc chân tiến vào phòng bếp.
[Tử: ta cứ thấy anh Nam dễ thương đến lạ]
          Mành che cũng chỉ là tượng trưng cho có thôi. Ai tắm rửa ở nơi này cũng chẳng che được mấy cảnh xuân phơi phới. Yến Hướng Nam tiến vào liền thấy Yến Ngọ đang đứng cạnh bồn nước. Thân thể thon dài hơi gầy có vẻ mỏng manh dưới ngọn đèn ánh lên thủy quang, có vài giọt nước uốn lượn theo đường cong cơ thể chảy xuống, tăng thêm vẻ gợi cảm. Tình huống này, thân thể này... Sao lại quen mắt như vậy a!
          Người này không biết phát ngốc cái gì. Tay trái lại đặt ở vị trí y không nhìn thấy được, chẳng lẽ đang làm chuyện mờ ám gì sao?
          Yến đại Các chủ có tư tưởng dâm loạn, tử sĩ là người thuần khiết, thật sự chỉ đang sờ bụng mình mà thôi. Khi giật mình lấy lại tinh thần, Yến Ngọ phát hiện ít khí lạnh đã tấn công làn da của mình, vội vàng vơ gáo nước múc lấy một gáo rồi dội lên người. Vòng eo thật là thon gọn dễ nhìn, đã vậy y còn lâu ngày chưa phát tiết dục vọng, Yến Hướng Nam cảm thấy y có chút rục rịch.
          Cố ý không phong bế hơi thở, khiến cho tử sĩ cảm nhận được. Yến Ngọ có chút luống cuống nhìn Các chủ đang tự động "thoát y", không biết là nên tiến đến giúp đỡ cởi, hay nên đi ra ngoài nhường nơi này cho Các chủ.
          Yến Hướng Nam mặt dày lột sạch quần áo, thân hình xích lõa đứng sau mành che, nhưng vẫn không dấu được dáng người hoàn mỹ.
          "Thất thần cái gì? Từ lúc vào thôn này bản Các chủ chưa từng được tắm rửa thoải mái bữa nào, dám vụng trộm tắm mà không nói với ta, đợi lát nữa trừng phạt ngươi! Dội nước!"
          Một gáo nước được xối lên người Các chủ. Cũng may là chỗ đun nước ấm ngay gần trong này, cũng không cần chạy ra ngoài lấy. Yến Ngọ hòa nước lạnh và nóng thật vừa vặn, sau đó toàn tâm toàn ý cung cấp nước tắm cho Các chủ, quăng bản thân ra sau đầu.
          Lại xoay người chuẩn bị múc nước, thắt lưng bỗng bị một bàn tay sờ mó. Yến Ngọ căng thẳng nắm chặt gáo nước. Cảnh tượng quen thuộc này làm cho hắn rất nhanh ý thức được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Trong đầu bỗng hiện ra lời nhắc nhở của Trầm lang trung:
          "Sau khi uống xong thuốc này nhất định phải tịnh dưỡng thân thể. Nhưng nếu công tử có thay đổi chủ ý, không muốn dùng thuốc, thì ngàn vạn lần phải bảo trọng a! Không thể làm lụng vất vả, không thể để bụng tổn thương, quan trọng nhất là không... không được sinh hoạt vợ chồng..."
          Tất cả bỗng chợt lóe lên trong óc Yến Ngọ, hắn không tự chủ được mà hướng thân mình sang bên cạnh tránh né.
          "Ngươi dám cự tuyệt ta?" Yến đại Các chủ trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt bất khả tư nghị.
--------------------------
Chương 14: Lạc thai ( Sẩy thai)
Bu béo: Nghe tên chương là biết hấp dẫn rồi hén =)))))))

Tử: Mèo cứ nhá hàng đi, rồi chưa có hàng kịp các nàng ấy lại mài dao thúc đít cho coi, ta ko liên quan j đâu đấy, ta ko có nhá hàng, ta chỉ nhá xì poi thôi. Mấy chap sau nữa anh Nam đáng yêu lắm ah =))))



Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

2 nhận xét: