Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 14

***
Edit: Bu Béo
Beta: Tử
*** 
CHƯƠNG 14: LẠC THAI
 
    "Ngươi dám cự tuyệt ta? Lá gan lớn quá ha!"
    Tuy rằng Yến Ngọ đã nhanh chóng quỳ xuống thỉnh tội, Yến Hướng Nam vẫn không thể nuốt trôi cơn tức này, y xông tới hùng hổ đá một cước lên bụng hắn. Không gian sau rèm che khá nhỏ, Yến Ngọ va vào tường rồi bật ngược trở lại dưới chân y, hắn vội vàng bò dậy "Rầm" một tiếng quỳ thật mạnh trên nền đất.
    "Các chủ thứ tội! Thuộc hạ là tử sĩ, thân phận hèn mọn, sợ sẽ làm bẩn Các chủ!". Cổ họng có cảm giác ngưa ngứa, mặt mũi Yến Ngọ đỏ bừng, hắn cố nhịn xuống tiếng ho khan.
    "Chẳng phải bản Các chủ bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm cái đó sao? Chẳng phải ngươi nên ngoan ngoãn đứng im để bản Các chủ thượng ngươi sao? Thế nào, ta không thể đụng vào ngươi phải không?"
    Yến Hướng Nam đã quên bẵng luôn phải tự xưng là bản Các chủ, có thể thấy đã bị chọc tức tới cái dạng gì. Càng nói càng bực mình, lại nâng chân đá một cước lên vai Yến Ngọ. Yến Ngọ gắng cố định thân thể mới không ngã xuống.
    Yến Ngọ cắn răng, xoay người lại, nằm úp sấp trên mặt đất, âm thanh rầu rĩ từ dưới đó truyền lên:
    "Nếu như Các chủ không chê, xin theo ý".


    Yến Hướng Nam hung tợn trừng mắt nhìn cái mông tròn vểnh lên kia, định đá một cái nữa vào đó nhưng cuối cùng lại thôi.
    "Bản Các chủ hết hứng rồi! Dù sao bây giờ ngươi vẫn còn hữu dụng, tạm tha cho ngươi, trở về lĩnh phạt. Hừ!"
    Không quan tâm thân thể vẫn còn ướt đẫm, y thuận tay vơ một chiếc áo khoác lên người rồi bỏ ra ngoài.
    Mãi cho tới khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Yến Ngọ mới chậm rãi đứng dậy. Hắn ghé vào thành bồn tắm, ho nhẹ vài tiếng, vài giọt máu khẽ nhỏ xuống sàn nhà, hòa vào trong dòng nước. Hắn dùng tay lau đi, trong lòng lo sợ không yên. Ở Nội Các chưa từng có người nào dám làm trái ý chủ tử, thảo nào lúc nãy chủ tử bộc lộ sát ý mạnh mẽ như thế, hắn còn tưởng mình chết chắc rồi.
    Bụng ân ẩn đau. Yến Ngọ cũng không quan tâm. Hắn nghĩ nếu một cước của Các chủ vừa rồi hủy đi sinh mệnh trong bụng, có lẽ hắn chẳng cần lo lắng phải làm thế nào nữa.
    Đứa nhỏ trong bụng hắn... không cần nghĩ cũng biết là của ai, nhưng mà nam nhân có thai thực sự quá mức kinh thế hãi tục, nếu lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng xấu tới thanh danh Các chủ, vì thế hắn tuyệt đối không thể nói ra! Nếu Các chủ biết, sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn hắn, sẽ quyết định bỏ đứa nhỏ đúng không? Có lẽ còn cho nó một dao bằng cách xuyên qua bụng hắn nữa.
    Nhưng mà, nếu hắn phá thai chẳng khác nào hủy hoại huyết mạch của Các chủ. Dù vậy, mang thai một đứa trẻ không được sự cho phép đúng là tội đại nghịch bất đạo. Nói chung, vô luận thế nào, kết cục của hắn... chỉ có một con đường chết.
    Khoan, nếu em bé bị Các chủ đá vào thì chẳng phải...Yến Ngọ mở lớn hai mắt, thở hổn hển rờ rẫm xuống dưới thân, không có vết máu nào, bụng cũng không đau như vừa nãy, chắc là... không sao? Nhất định không thể để Các chủ động thủ, sao có thể trút gánh nặng giết con lên lưng Các chủ? Nếu phải chịu tội, cũng nên để hắn hứng lấy.
    Yến Hướng Nam sải bước quay về phòng, nhìn từ cửa đến giường không chỗ nào là không ngứa mắt. Y đá một cái thật mạnh vào cửa, ngồi lên giường rồi mà vẫn tức đến thở hừ hừ. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới nay, quyết định sai lầm nhất của y là mang theo tử sĩ này đến Hồ Điệp Cốc, rồi lại còn dẫn hắn cùng vào động. Nếu lúc trước tùy tiện mang một kẻ khác, sẽ không có nhiều chuyện xảy ra thế này?
    Mệnh lệnh của chủ tử là ý trời, thế mà tên tử sĩ này muốn phá trời hay sao? Trong một khoảng trời gian ngắn, Yến Hướng Nam đã nghĩ ra đủ phương thức để đối phó với tử sĩ chết tiệt kia, rồi còn tính dùng tất cả khổ hình khiến hắn chết đi sống lại! Trong đầu hiện lên cảnh tượng biển máu mênh mông khiến y kích động đập ván giường một cái. Kể cũng lạ, nếu như bình thường, y bực tức đến độ này thì đã phất tay một cái, hạ lệnh cho kẻ kia chết ngay lập tức mà chẳng hề bận tâm, sao hôm nay lại không như vậy? Chả giống mình chút nào.
    Có lẽ do tên tử sĩ ngốc kia, mình và hắn chắc chắn là xung khắc!
    Buổi tối, Yến Ngọ vẫn quay trở về phòng. Hắn là tử sĩ của Các chủ, tất nhiên phải luôn luôn túc trực đảm bảo an toàn cho y. Nhưng mà... hắn nhìn nhìn cái giường nhỏ của mình, rất biết thân biết phận mà tha nó ra gian ngoài, trải đệm chăn thật êm rồi nhắm mắt dưỡng thần. Trầm đại phu đã dặn tốt nhất là đợi khi nào thân thể thực sự khỏe mạnh mới được dùng dược, nếu không sẽ dễ để lại di chứng về sau.
    Đường sống của hắn đã mất, có bệnh hay không cũng chả quan trọng. Mấu chốt là không thể để Các chủ phát hiện ra điều gì, hoặc vì thân thể suy yếu mà làm hỏng mất nhiệm vụ được giao.
    Khoảng cách giữa hắn và các chủ, vốn xa cả ngàn dặm, chưa từng gần hơn.
    Yến Hướng Nam nghiến răng kèn kẹt. Tốt lắm! Tên tử sĩ này làm mỗi việc, mỗi việc đều khiêu chiến tính nhẫn nại của y.
    Chưa từng ai dám làm bẩn y bào của Các chủ --- Hắn ói ra...
    Chưa từng có người nào đút cho bản Các chủ ăn trái cây dại --- Hắn, một người nam nhân, làm được...
    Chưa một ai dám cự tuyệt bản Các chủ sủng hạnh --- Hắn, thật tai họa, lại lần nữa làm được...
    Nếu đây là chiêu thức hắn tung ra để làm mình chú ý, phải nói thật là hắn đã thành công!
[ Bu béo: Đùa chứ đọc tới đây ko nhịn nổi cười =))) ]
    Suốt đêm, y không tự chủ được mà miên man suy nghĩ, tại sao tử sĩ này lại thâm hiểm tới vậy? Y vốn cho rằng cuộc sống của tử sĩ quẩn quanh, quanh quẩn chỉ có Nội Các, nhiệm vụ, không còn gì khác, rất ít có việc hay vật gì ảnh hưởng được tới cảm xúc của bọn họ, đương nhiên điều này cũng không được phép. Nhưng mà giọt lệ đó của hắn làm y không thể nào quên được! Có thể khiến cho một kẻ thấy máu cũng không chớp mắt lấy một cái phải rơi lệ… Sự việc kia, hoặc người kia cũng thật là quá giỏi!
    Tóm lại, giọt lệ kia là thuốc nổ, mà hành động cự tuyệt y hôm nay chính là mồi lửa, mà nhắc đến cự tuyệt, Yến Hướng Nam lại bỗng nhiên nhớ ra, thân thể của tử sĩ này rõ ràng giống với người lúc trước! Tay của bản Các chủ ôm ấp bao nhiêu người, chẳng lẽ lại không nhận ra? Chiều cao, xúc cảm, độ nhanh của chuyển động…tất cả đều khẳng định người ở Trúc Viên ngày đó chính là người này.
    Thật tốt, miệng y khẽ nở một nụ cười! Hóa ra tử sĩ của bản Các chủ chính là người đó! Có điều, y đã biết, cảm giác khi bị người khác làm ngơ, thực không hề dễ chịu.
    Yến Hướng Nam cuối cùng cũng tìm ra trọng điểm, lấy cảm xúc của bản thân y đặt lên hàng đầu, luôn yêu cầu thuộc hạ kín mồm kín miệng, nhưng lại phát hỏa khi có người không bẩm báo cho mình, quả nhiên là khó hầu hạ! Chẳng lẽ bắt Yến Ngọ vừa được sủng hạnh ngay ngày hôm sau phải đến trước mặt y bẩm rằng: “Các Chủ, người tối qua thị tẩm là thuộc hạ, xin ngài cấp cho thuộc hạ một danh phận”?
    Chuyện gì nên nói, cái gì nên giấu, chẳng lẽ y không biết sao?
    Nhận thấy từ nãy tới giờ mình bất tri bất giác nghĩ cả loạt chuyện về tử sĩ kia, Yến Hướng Nam lại nện một phát xuống khung giường, khiến nó lắc lư dữ dội phát ra tiếng kẽo kẹt. Ngay lập tức ngoài cửa vang lên thanh âm cứng ngắc:
    “Chủ tử, có chuyện gì vậy ạ?”
    “Ngậm miệng của ngươi lại!”
Yến Hướng Nam cả giận nói, “Ngủ!”
    “Dạ, chủ tử.”

    E sợ mình lại quấy nhiễu Các chủ, Yến Ngọ cố gắng giảm thấp thanh âm, động tác cũng nhẹ nhàng.
    Tất cả những thứ khuất sau tấm ván cửa, từ thanh âm khẽ xoay người trên giường, lật chăn, đến tiếng hít thở đều đặn của người kia… tất cả đều như cố ý chui tọt vào tai Yến Hướng Nam. Lần đầu tiên nội tâm xáo trộn đến không thể ngủ. Y đành xoay người ngồi dậy, xếp bằng bắt đầu vận công. Nếu không ngủ được, vận công cũng tốt!
    Yến Hướng Nam phát hiện ra tên tử sĩ thường ngày vẫn hay lắc lư trước mắt mình bỗng nhiên biến mất!
    Buổi sáng, y rời giường thì phát hiện đã không còn thấy bóng dáng hắn. Khi điểm tâm sáng bày biện ra trên bàn, người cũng không xuất hiện.  Y hỏi con gái của thôn trưởng, nàng nói mấy ngày gần đây, trời vừa tờ mờ sáng, hắn sẽ vòng vòng trong sân hai vòng, sau đó biến mất! Nhưng nếu có việc muốn hắn làm thì hắn lại xuất hiện ngay tắp lự, hoàn thành xong lại không còn bóng dáng.
    Ngươi cho ngươi còn là ám vệ hay sao a~, thân phận hiện tại của ngươi là tùy tùng của Các chủ, bốc hơi như vậy biết giải thích thế nào? Mà thôi, mắt không thấy tâm không phiền, quên đi!
    Vợ trưởng thôn gần đây bận rộn chăm sóc con dâu, cháu trai, đã lâu chưa về nhà. Thôn trưởng cũng áp dụng chính sách một khắc không đi một ly không rời cháu đích tôn của mình. Cho nên hiện tại ngoại trừ con gái trưởng thôn thi thoảng trở về, phần lớn thời gian chỉ có hai chủ tớ họ Yến ở lại trong nhà. Đương nhiên, buổi tối trưởng thôn sẽ trở về, nếu không chỉ có mỗi khuê nữ chưa chồng ở chung sân với hai đại nam nhân, còn ra thể thống gì nữa!
    Yến Hướng Nam loanh quanh trong phòng một mình mãi cùng buồn, tin tức của Nguyên Khiếu chưa tới, thêm một thời gian ngắn nữa thì y có thể xuống núi, giải quyết xong vụ này hẳn là nên thác loạn một phen cho đã! Nghĩ tới đây, tâm tình của Yến Hướng Nam sung sướng hẳn lên, ra hiệu cho Yến Ngọ không cần đi theo, y tự mình đi bộ lên núi giải sầu.
    Từ khi Tàn Nguyệt Các được thành lập tới nay, y có rất ít thời gian như thế này, nhàn nhã thong thả tản bộ một mình, bên người luôn có một đống thuộc hạ cùng một đám oanh oanh yến yến, bây giờ tuy tương phản nhưng không phải y không thể thích ứng, trái lại khá là hưởng thụ. Y nhớ rõ đại ca cũng rất muốn hướng tới cuộc sống thế ngoại đào nguyên, đáng tiếc là vì mình nên không thể không dấn thân vào chốn quan trường. Một ngày nào đó, y sẽ làm cho đại ca vô ưu vô lo mà từ quan về quê, mang theo chị dâu cùng ẩn cư điền viên.
    Yến Hướng Nam xốc lại tinh thần, cảm xúc theo đó biến chuyển. Lại nghĩ, tử sĩ kia một mình ở nhà thôn trưởng, không biết đang nằm nóc nhà phơi nắng hay làm cái gì. Hay là giờ trở về, cho hắn một cái “kinh hỉ”.
[ Bu béo: Anh Nam làm như anh về bất ngờ thì người ta vui lắm ấy, tự kỷ dã man -_-. Đọc tiếp xem em tử sĩ có “kinh hỉ” không nhé  =)))) ]
    Vốn dĩ đang đi lang thang về phía trước, gót chân vừa chuyển, Yến Hướng Nam thần không biết quỷ không hay trở về.
    Yến Ngọ đúng là đang tắm mình trong nắng ấm trên nóc nhà. Không gian tĩnh lặng, chỉ ngẫu nhiên có một vài người đi lại trên đường lớn tiếng nói chuyện. Lần trước chỗ bị Các Chủ đá trúng đã khá lên nhiều, có lẽ nên uống thuốc thôi… Cơ hội được ở một mình trong sân thế này không phải lúc nào cũng có. Tin tức của Nguyên Chủ quản càng ngày càng thưa thớt, sợ là sắp đến thời điểm Các chủ tự mình ra tay. Thời gian bọn họ lưu lại nơi này chẳng còn bao nhiêu nữa.
    Nghĩ tới đây, Yến Ngọ xoay người từ trên nóc nhà nhảy xuống, lấy ra gói thuốc vẫn giấu trong người, đi tới phòng bếp.
    Ấm sắc thuốc của nhà thôn trưởng được Yến Ngọ lấy ra, hắn đem thuốc đổ vào đó, động tác có chút chậm chạp, rồi học theo người ta mà cầm quạt hương bồ cẩn thận quạt quạt. Các vị thuốc bên trong xoay vòng vòng, mùi thuốc đông y xông vào mũi, lan tỏa ra cả ngoài sân. Yến Ngọ nhất tâm nhị dụng* (Tử: *ý của tác giả là bạn Ngọ chỉ có 1 cái đầu nhưng phải chú ý đến cả 2 việc: nấu thuốc và trông chừng người bên ngoài), còn phải đề phòng ngoài cửa có người nào không. Lúc hắn bị thương từng ăn rất nhiều viên thuốc, rất ít khi uống nước thuốc, càng miễn bàn tới việc tự tay đun, nên hắn không ngờ mùi thuốc lại nồng như vậy.
    May mà con dâu thôn trưởng vừa sinh em bé, uống ít thuốc bổ cũng không phải chuyện lạ. (Bu: câu này là sao hả nàng, tự dung chêm vào câu này? Hay cắt xừ đi nhá !!! => Tử: ko ko, đừng cắt, câu này ý là con dâu thôn trưởng vừa sinh em bé, trong nhà có bay ra mùi thuốc cũng chẳng ai nghi ngờ thăm hỏi gì, Ngọ ko sợ bị phát hiện đang nấu thuốc)
Đợi hồi lâu, Yến Ngọ tính toán thời gian, hẳn là được rồi! Hai tay liền nhanh nhảu bưng ấm thuốc xuống, chẳng ngờ cái ấm lại quá nóng, nếu không phải do người luyện võ từng nếm qua vô vàn gian khổ thì hắn đã theo phản xạ mà quẳng ấm sắc thuốc ra xa. Nén bỏng rát ở tay, Yến Ngọ cố gắng trấn định mới không ném cái ấm đi. Hắn tìm một mảnh khăn lau giữ cái ấm rồi rót dược vào bát đã chuẩn bị sẵn.
    Thuốc được rót vào chén không rơi bất cứ giọt nào ra ngoài, chất lỏng trong chén đen thùi mà hương vị lại rất nồng.
    Tay Yến Ngọ theo bản năng sờ sờ bụng, lại suýt nữa thì đã bóp chặt lấy, hắn khó khăn lắm mới dừng được, nắm chặt tay, thả buông thõng sang hai bên thân mình. Hít sâu một hơi, bưng chén thuốc lên, Yến Ngọ định một hơi cạn sạch.
    “Ngươi đang uống thuốc gì?”

 -Hết Chương 14-

[Bu béo: Chương này làm ta sắp điên. Vừa dài vừa khó -_- Mất 3 tiếng rưỡi mà thấy còn 1 đống lỗi. Huhu
Tử: Còn ta mất mấy ngày, mỗi ngày 30p, ko có cảm xúc beta gì hết =))) Cơ mà ta nghĩ ko nên xì poi, vì đoạn này dừng ở đây đã đủ hấp dẫn rồi :3 Nhưng thôi tuỳ nàng :3]
Ak, spoil chương sau =))


“Cho ngươi một cơ hội nói thật với ta, thuốc này là thuốc gì?”
“Thành thật, bản Các Chủ sẽ thứ tội cho ngươi. Nếu không, bản Các Chủ sẽ đem thuốc này cho đại phu kiểm nghiệm, đến lúc đó, ngươi cùng tên đại phu kia… cùng chết.”
“Chủ tử, thuộc hạ không phải cố ý lừa gạt, mà là sợ chủ tử bận tâm. Thuốc này, thuốc này…”
“Nói mau! Không được lắp bắp!”
“Thuốc này… là thuốc sảy thai của nữ tử…”
=))))))))))))))))))))))))))))))))))]

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét