Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 15

***
Edit: Bu Béo
Beta: Tử
*** 

CHƯƠNG 15: SINH BỆNH
 
    Yến Hướng Nam còn chưa vào tới sân đã ngửi được một mùi thuốc nồng đậm. Y cứ tưởng người nhà thôn trưởng đang sắc thuốc nhưng trong viện lại chỉ có hơi thở của một người. Không phán đoán vô nghĩa, y trực tiếp vận khinh công nhảy qua tường, nhẹ nhàng đáp xuống trước cửa phòng bếp, không hề phát ra một tiếng động nhỏ.
    Y nhìn thấy Yến Ngọ bị ấm thuốc làm nóng phỏng cả tay, nhìn thấy hắn rót một chén thuốc bưng ra, cũng nhìn thấy hắn đứng đó do dự, tay trái khẽ siết chặt như muốn nắm lấy cái gì nhưng cuối cùng lại thả ta. Linh cảm nhạy bén cho y biết thứ thuốc kia không hề đơn giản, nếu không đã chẳng khiến cho một tử sĩ phạm tội đại nghịch bất đạo là lừa gạt chủ tử.
    Rõ ràng lần trước Yến Ngọ nói đại phu kia không chẩn đoán ra bệnh gì, nếu vậy sao còn có thể kê đơn bốc thuốc? Đến cái chết cũng không sợ, sao tử sĩ này còn sợ uống bát dược kia?


    Lá gan hắn lớn đến chừng nào mà dám lừa gạt ta? Yến Hướng Nam nhanh tay đem chén thuốc đặt lên trên bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vẻ hoảng hốt, sững sờ của tử sĩ đối diện.
    “Ngươi có một cơ hội để nói cho ta tất cả sự thật, đây là dược gì?”
    Yến Ngọ không nghĩ tới Yến Hướng Nam vừa đi liền quay lại, đã vậy còn bắt được một màn uống thuốc này của hắn. Hắn vẫn luôn mường tượng ra cảnh mình uống thuốc xong sẽ ra sao, có điều chưa từng nghĩ đến nếu bị phát hiện thì nên làm thế nào cho phải?
    “Nếu nói thật, bản Các chủ sẽ lượng thứ tội ngươi lừa gạt. Nếu không, bản Các chủ sẽ đem dược này tới hỏi tên đại phu kia, đến lúc đó ngươi và hắn… đều phải chết”.
    Lời uy hiếp thực bình thản vang lên nhưng Yến Ngọ biết Các chủ tuyệt đối không phải đang nói đùa. Nếu mình trả lời không thỏa đáng, bị Các chủ phát hiện nhất định sẽ liên lụy tới một mạng người vô tội.
    “Chủ tử, thuộc hạ không phải cố ý dối gạt chủ tử mà là sợ sẽ khiến chủ tử bận tâm. Thuốc này, thuốc này…”
    Thật sự là khó mở miệng. Lần đầu tiên trong cuộc đời tử sĩ nói lắp.
    Yến Hướng Nam thấy hắn như vậy thì càng bị kích thích trí tò mò, cũng càng ngày càng buồn bực:
    “Nói mau! Lắp bắp cái gì?”
    Yến Ngọ điều chỉnh tư thế quỳ cho ngay ngắn. Hắn đã chuẩn bị tinh thần hứng chịu cơn tức giận của chủ tử, dứt khoát nhắm mắt lại, nói ra một câu làm Yến Hướng Nam sửng sốt:
    “Thuốc này… là thuốc lạc thai mà nữ tử vẫn hay dùng.”
    Cái gì? Yến Hướng Nam quả thực muốn đào đào lỗ tai, y không nghe lầm chứ? Thuốc dùng để sảy thai chẳng lẽ còn có thể trị chứng bệnh nan y nào đó, lại còn cho một nam nhân uống?
    “Rốt cuộc tên đại phu kia chẩn ra cái gì, lại có thể cho ngươi uống loại thuốc này? Hay là ngươi thiên phú dị bẩm, có thể mang thai?”
    Nói xong câu này, Yến Hướng Nam bất giác buồn cười. Y đã không nhìn thấy khuôn mặt của tử sĩ đang quỳ trên mặt đất, hiện lên vẻ quyết tuyệt cùng ảm đạm.
    “Các chủ, thuộc hạ…”
    “Cha mẹ, con thực sự nhìn thấy có người bị giết! Không phải nói bậy! Bọn chúng còn đem thi thể ném xuống khe núi. Nếu không tin, con sẽ dẫn mọi người đi tìm!”

    Tiếng kêu to của con gái thôn trưởng đã ngắt lời Yến Ngọ. Yến Hướng Nam ra hiệu, hắn yên lặng đứng lên, nhìn Các chủ ấn nát chén thuốc. Chất lỏng đen đặc chảy xuôi trên bàn, nhỏ giọt xuống mặt đất. Bị ngắt lời đúng lúc, hắn không biết là may mắn hay xui xẻo đây.
    Hai vợ chồng thôn trưởng đang dồn quan tâm lên con gái nên không lưu ý tới vị thuốc đông y trong viện, vội vàng lôi kéo con mình vào trong phòng, lo lắng không thôi.
    “Lời này không được phép nhắc lại, coi như không nhìn thấy gì, có nghe thấy không? Nếu truyền ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ tìm tới tận nhà giết người diệt khẩu! Nha đầu kia, ngươi không sợ sao? Nghe lời, mấy ngày tiếp theo không được phép ra khỏi cửa, cùng cha mẹ ở nhà.”
    Con gái của thôn trưởng vẫn còn đập cửa kêu lên, vợ thôn trưởng sợ tới mức chân tay luống cuống: “Ông nó à, làm thế nào bây giờ? Chuyện người giang hồ đòi mạng nhau Phượng nhi lại nhìn thấy... Ông nói làm sao nó có thể không nói với chúng ta một tiếng đã chạy sang bên phía Lân thôn như thế?"
    “Chân ở trên người nó, bà làm sao quản được? Mọi ngày, nó thường thích đến thôn bên cạnh tìm mấy tiểu thư tỷ muội nói chuyện mà. Tóm lại, mấy hôm nay cứ trông chừng nó là được! Nếu thật sự bị phát hiện, nó đã sớm bị diệt khẩu. Hiện giờ chỉ cần chúng ta thận trọng, chờ tất cả trôi qua, tất nhiên sẽ hết việc!”
    Nghe được đoạn đối thoại này, Yến Hướng Nam suy tính rồi nói:
    “Việc này ta sẽ không bỏ qua. Bản Các chủ đợi lời giải thích vẹn toàn của ngươi. Giờ ngươi thu dọn đồ đạc đi, ta chào từ biệt thôn trưởng.”
    Kỳ thật cũng chả có đồ gì mà sắp xếp, chỉ có vài bộ quần áo nhờ người trong thôn may cho, tất nhiên tiền là do Nguyên Khiếu buộc vào chim ưng đưa tới, nếu không chắc cũng chả biết lấy cái gì ra để mặc.
    Đưa cho thôn trưởng một ít bạc vụn, coi như là tạ lễ đã quấy rầy mấy bữa nay. Tuy việc ăn ở nhờ không trả tiền là bình thường, không cần áy náy hay vướng bận gì nhưng Yến đại Các chủ xưa nay chỉ thích người khác nợ y, không thích y thiếu ai cái gì.
    Biết tin bọn họ phải đi, thôn trưởng cũng không cố giữ lại. Trong nhà phát sinh việc của khuê nữ, bọn họ cũng không còn lòng dạ nào chiêu đãi khách, nhưng mà số tiền này ông nhất định không chịu nhận. Yến Hướng Nam không nhiều lời, trực tiếp ném vào lòng bà vợ thôn trưởng, đàn bà dù sao cũng chi li tính toán hơn so với đàn ông.
    “Hai huynh đệ chúng ta họ Lưu, đến Bích Huyện buôn bán, do không thông thạo địa hình đồi núi nên té bị thương ở chân, đến đây ở nhờ tĩnh dưỡng vài ngày. Nếu có ai hỏi cứ trả lời như vậy, sẽ không có chuyện gì”. Nghĩ đến không bao lâu nữa bọn kia tìm đến, biết việc này hẳn là sẽ đuổi tới Bích huyện, tìm không thấy người sẽ bỏ đi, trong thôn sẽ bình an vô sự.
    Vợ chồng thôn trưởng khách khí tiễn hai người một đoạn, nếu công tử đã nói như vậy, bọn họ tất nhiên sẽ không tự rước phiền toái vào người, loại khí chất bất phàm này tất nhiên người bình thường sẽ không có.
    Chân của Yến Hướng Nam trong khoảng thời gian tĩnh dưỡng này đã sớm khỏi nhưng chẳng hiểu sao lúc xuống núi vẫn không thể khống chế bản thân mà nhớ tới cảm giác khi được tử sĩ cõng trên lưng, lại cảm thấy thực phiền lòng.
    Lần này bọn họ cố ý tránh Bích huyện, chuyển qua nơi có lộ trình trái ngược là Nghi huyện. Nghi Huyện cách Doanh Châu ước chừng khoảng năm ngày đường. Yến Ngọ thuê xe ngựa ở trạm dịch, mua một chiếc thảm thật mềm, đệm, chăn, bàn nhỏ cùng với đủ loại đồ ăn vặt, ấm pha trà… đem xe ngựa trang trí rất hoàn mỹ. Hắn biết trừ phi có chuyện gì khẩn cấp, nếu không khi Các chủ ra ngoài đều ngồi xe ngựa hoa lệ hoành tráng, nhưng nếu bây giờ vẫn như thế thì sẽ gây náo động thị trấn nhỏ này, vậy nên Yến Ngọ không thuê xe lớn, mà mướn một chiếc thật vững chắc, thoải mái, Yến Hướng Nam cũng thực vừa lòng.
    Xe ngựa không xóc nảy một phần cũng vì xa phu có kỹ năng tốt. Lúc xe bắt đầu chuyển bánh, Yến Ngọ nhẹ nhàng chuyển người nhảy lên ngồi trước xe, nắm tay lơ đãng đặt trước ngực. Thời gian gần đây thường xuyên cảm thấy không thoải mái, không phải cảm giác buồn nôn trước kia, mà cứ như có gì đó tắc ở ngực không trôi xuống được, thật quái dị.
    Thời tiết bỗng dưng chuyển xấu. Mặt trời to bự vốn đang tung tăng chiếu ánh nắng ấm áp bỗng nhiên bị mây đen dày đặc che khuất, xa xa còn có vài ánh chớp lóe lên. Xa phu lấy đấu lạp, áo tơi* ra, cất giọng nói:
    “Công tử, trời sắp mưa rồi, chúng ta rời khỏi thành trấn lúc ban ngày, giờ quay lại chỉ sợ không kịp, buổi tối có lẽ phải tìm một nơi có thể tránh mưa ở lại một đêm!”
(*: mũ che đầu, áo mưa)
    Yến Ngọ vén mành xe lên một chút, tạo thành khe hở nhỏ, thấp giọng xin chỉ thị:
    “Chủ tử, ý ngài thế nào?”
    Yến Hướng Nam ở trong xe ngựa gió thổi không đến mưa rơi không tới, còn có thể ý kiến gì? Lại nói y dù sao cũng là người giang hồ, tuy không thích chịu khổ nhưng không có nghĩa không thể chịu đựng gian nan khổ cực. Cơ nghiệp to lớn của Tàn Nguyệt Các cũng đâu phải vốn đã trù phú giàu có. [Tử: Thực ra câu này trong QT là: "Đại đa số người của Tàn Nguyệt Các đều không phải vừa sinh ra đã đại phú đại quý." đó Mèo, nhưng câu này để như nàng cũng được nên tuỳ nàng nhé :3
Bu béo: Đúng a~ ^_^ Nhưng ta thấy câu của QT ngang ngang nên tự chém =))]

    “Đi đi, nơi này xa phu quen đường, tìm một chỗ tránh mưa cũng được.”
    Nói chuyện chưa được vài câu thì mưa đã xối xả trút xuống, Yến Ngọ vẫn luôn ngồi vững vàng ở ngoài xe như cũ. Tuy xa phu đã cho hắn mượn chiếc mũ để đội, mưa vẫn rào rào rơi trên người hắn. Chẳng mấy chốc, quần áo liền ướt sũng hết cả, gắt gao bám dính lấy cơ thể. Trên mặt xa phu cũng ướt đẫm, nhưng tình huống này bác đã tập thành thói quen.
    “Vị tiểu ca này nên tránh vào trong xe ngựa đi, không vào bên trong ngồi sẽ bị cảm lạnh đấy, mưa này khó mà tạnh ngay được.
    Yến Ngọ đa tạ ý tốt, có điều xa phu làm sao biết được, thân là tử sĩ, còn loại thời tiết nào mà hắn chưa trải qua. Có đôi khi vì chờ mục tiêu xuất hiện mà phải canh giữ một ngày một đêm, nếu không có chỗ ẩn náu, dù cho mưa đá cũng phải trụ vững. Mưa này đã là cái gì. Nhưng hắn đã quên tình huống thân thể hiện tại của mình, vậy nên mới chỉ dầm mưa một hồi liền cảm thấy cả người lạnh buốt, tay chân cũng lạnh tới nỗi tái nhợt.
    Người trong xe ngựa không lên tiếng, xa phu cũng không dám khuyên nữa. Chủ tớ có phép tắc của riêng họ. Chủ nhân đã không lên tiếng thì hắn nói gì cũng vô dụng.
    Qua gần nửa canh giờ, mưa không những không ngừng, trái lại càng lúc càng to. Tốc độ đi đường của xe ngựa chậm lại rõ rệt. Yến Ngọ vốn dĩ luôn ngồi thẳng nay phải tựa vào mã xa, khẽ cúi đầu, che dấu đôi môi tím tái nhợt nhạt. Quần áo trên người ướt sũng dính chặt vào cơ thể, nhìn qua chật vật không tả nổi.
    Yến Hướng Nam ở trong xe ngựa nghe tiếng hô hấp vốn nhẹ nhàng chậm rãi nay chuyển sang dồn dập ồ ồ, tay trái đang đặt trên bàn khẽ siết lại:
    “Lăn vào đây.”
    Mưa rất lớn. Xa phu không nghe được nhưng Yến Ngọ lại nghe rõ ràng, hắn hơi chậm chạp đứng dậy, đem mũ che mưa tựa vào thành xe, chui vào trong xe.
    Yến Hướng Nam thấy tử sĩ sắc mặt tái nhợt chật vật quỳ gối, bỗng dưng thấy hơi tội nghiệp:
    “Mưa lớn như vậy ngồi ngoài đó làm gì? Vào trong này đi.”
    Yến Ngọ nhìn quần áo không ngừng nhỏ nước, có chút chần chờ, nhưng mệnh lệnh của Các chủ sao có thể làm trái, liền nói tuân mệnh sau đó tựa vào một góc xe, cố gắng hết sức không để cho thân thể ướt át của mình làm ẩm xe. Có lẽ không gian ấm áp bên trong cùng bên ngoài khác nhau quá lớn, Yến Ngọ cảm giác y phục trên người ngày càng nặng, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, tất cả mọi âm thanh đều như cách rất xa, tựa như bản thân đang bị nhốt trong một không gian kín mít không lối ra.
    Việc này sao có thể qua được mắt Yến Hướng Nam, y quăng nửa trái lê đang gặm dở trên tay đi, đứng dậy đến bên Yến Ngọ, khẽ đẩy hắn một cái.
    Yến Ngọ hình như vẫn còn cảm giác, cố gắng trụ vững thân thể nhưng cuối cùng vẫn ngã sang một bên. Yến Hướng Nam đưa tay xuống mũi hắn, hơi thở thật nóng. Trên người rõ ràng lạnh băng, hô hấp lại nóng rực, rõ ràng là đã sốt cao, nhưng sao tử sĩ của mình ngâm dưới mưa chưa tới một canh giờ lại có thể nhiễm phong hàn? Yến Hướng Nam khẽ cười lạnh, nhưng cơn tức chưa kịp bốc lên, y lại chợt nghĩ tới bát thuốc đã bị mình đập vỡ. Hai mắt không tự chủ mà lia qua lia lại trên bụng tử sĩ một hồi, mang thai? Chuyện vô căn cứ nhất mà y từng nghe!
    Trước khi biết rõ sự tình, không thể để cho hắn chết được, Yến Hướng Nam nghĩ vậy, vỗ vỗ khuôn mặt lạnh như băng của Yến Ngọ:
    “Có thể đứng dậy thay quần áo không?”
    Không phản ứng, xem ra là mê man rồi! Yến Hướng Nam siết chặt hai nắm đấm, chẳng lẽ y phải hầu hạ một tử sĩ sao?
    Hay là gọi xa phu tiến vào? Nhưng trên người tử sĩ có những dấu hiệu đặc trưng, vậy khác gì công bố cho mọi người biết bọn họ đang đi tới Doanh Châu!
    “Ngươi nợ bản Các chủ, lấy mệnh báo đáp cũng không đủ!” Yến Hướng Nam miệng nói, tay đã thô bạo cởi ra áo quần của Yến Ngọ.


Hết chương 15.

[Cái này Tử thêm vào đó, vì sợ dân tình cũng tưởng chưa hết chap như Tử =)))
Tử: hơ hơ, lần đầu tiên làm xong ko thở ra "Cuối cùng cũng xong" như mọi lần mà cứ kéo mãi con chuột, thấy chuột ko chạy, tưởng nó bị chập, ai dè nhìn lại mới biết đã hết chap *đạp bàn* @@ Chap 16 anh Nam của ta vẫn đáng yêu nha :3
Bu: Đồng ý với Tử iu ^_^ ]



Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét