Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 17

***
Tác giả: Côi Tự
Edit: Bu Béo
Beta: Tử
***

CHƯƠNG 17: CHUNG ĐƯỜNG

    Yến Hướng Nam đã phát hiện ra trong ổ chăn có động tĩnh, y mang theo chủ ý xấu đảo tầm mắt qua nhìn nhìn.
    Hai tỷ muội giả trang nam nhân thấy y bỗng dưng trầm mặc, cũng nhìn theo tầm mắt của y, ở nơi đó có một người đang ngủ, các nàng đã sớm biết, nhưng là chuyện riêng của người ta nên các nàng không tiện hỏi nhiều, lúc này thấy phía dưới chăn động động vài cái, cũng giảm nhẹ thanh âm nói chuyện, sau cùng nhịn không được hỏi:
    “Lưu công tử, vị này là?”
    Trong mắt Yến Hướng Nam xẹt qua một tia sáng, vươn tay vỗ nhẹ lên chăn vài cái như an ủi, nói ra một câu làm Yến Ngọ trợn tròn mắt:
    “Đây là ‘phu nhân’ của ta. Hôm qua không cẩn thận mắc mưa nên nhiễm phong hàn”.

    Nguyên lai công tử này đã sớm thành hôn, hai vị tỷ muội xinh đẹp không khỏi cảm thán một hồi, mà phải thôi, công tử xuất sắc như vậy nhất định rất nhiều cô nương ái mộ, lấy vợ sớm cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng mà, hôm qua các nàng nghe thấy trong xe có tiếng của hai vị nam tử nói chuyện nha, chẳng lẽ lầm, hay là… Gia đình hai người không thể chấp nhận sự việc như thế, nhất quyết chia rẽ nên bọn họ mới phải bỏ trốn?!
    Ngay lập tức, hai tỷ muội dành cho Yến Hướng Nam ánh mắt thương tiếc cùng đồng cảm sâu sắc. Yến Hướng Nam đại khái hiểu được hai người họ đang nghĩ gì, thu lại ý cười trên môi, ánh mắt trở nên buồn bã nhìn về phía thủ hạ:
    “Lần này rời nhà không muốn cho nhiều người biết, cho nên chỉ có thể đưa hai vị đến thành trấn lân cận, mong hãy lượng thứ”.
    Phi Vũ lập tức lắc đầu:
    “Không có gì không có gì, đến đó là được rồi, chúng ta cũng sẽ không kể chuyện này cho ai khác! Hai nam nhân ở bên nhau thật không dễ dàng, hai người nhất định phải trân trọng nhau a!
    Yến Ngọ rốt cuộc cũng hiểu họ đang nói cái gì, kinh ngạc đến sặc nước miếng trong cổ họng, hắn nhất thời ho khan kịch liệt, xác thực lời nói của Yến Hướng Nam.
    Quả nhiên là một nam nhân a. Hai tỷ muội nghe được thanh âm, càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Phi Vũ bình thường tuy rằng nhanh mồm nhanh miệng, đôi khi khiến người nghe dở khóc dở cười, nhưng câu nói vừa rồi cũng thật cảm động lòng người. Yến Hướng Nam đối nàng tán thưởng:
    “Tiểu Vũ cô nương nói đúng, có thể tìm được một người bên mình trọn đời trọn kiếp, ta nhất định sẽ quý trọng”.
    Lục Ngân vỗ vỗ tay Phi Vũ, biết là nàng đang nhớ tới chuyện trước kia, liền khéo léo chuyển đề tài:
    “Lưu công tử, phu nhân… khụ… ốm như vậy lại nằm im buồn bã trong chăn, sợ là không tốt đâu”
    Thân thể Yến Ngọ nhất thời cứng ngắc, hai tay vô thức túm chặt lấy chăn. Trước mặt mọi người, tay Yến Hướng Nam rất tự nhiên vói vào trong chăn, không biết làm cái gì mà lại khiến cho khuôn mặt hai tỷ muội nhất thời đỏ bừng lên. Kỳ thật, y chỉ thuần khiết sờ lên trán của tử sĩ, đã bớt nóng, xem ra việc vận công hôm qua khá là hữu hiệu.
    “Ngũ nhi bị bệnh phong hàn, nơi này lại không có đại phu, đành phải để hắn ở trong chăn cho ra mồ hôi, so với hôm qua đã đỡ rất nhiều, đa tạ cô nương quan tâm”.
    Xưng hô thân thiết như vậy làm người khác không tự nhiên. Hai tỷ muội bỗng cảm nhận được giữa hai người có một loại không khí khiến cho người bên ngoài không thể xen vào. Thế nên khi vừa tới thành trấn, xe ngựa tấp vào một nhà trọ khá khang trang, các nàng liền vội vã xuống xe, từ biệt Yến Hướng Nam. Các nàng phải nhanh chóng đi tiếp lộ trình, đã trì hoãn quá nhiều rồi, cũng không biết khi trở về Đường chủ có xử phạt các nàng hay không.
    Xe ngựa đi vào hậu viện. Yến Ngọ cuối cùng cũng có thể thò đầu ra ngoài hít thở. Hắn rà soát chung quanh một vòng nhưng không thể tìm thấy tăm hơi của y phục mình, nghe thấy xa phu thỉnh bọn họ xuống, hắn cắn răng lăn lông lốc một vòng rồi đứng lên, định bụng khoác lại chăn đàng hoàng xong sẽ xuống xe, dù sao cái chăn này Các chủ cũng không cần nữa, vậy lấy che tạm thôi.
    Yến Hướng Nam nhịn cười nhìn động tác của hắn, giả vờ bất mãn:
    “Chẳng lẽ ngươi tính khoác chăn đi xuống trước mặt bản Các chủ?”
    Yến Ngọ khựng lại một chút, rốt cuộc vẫn quỳ xuống:
    “Chủ tử, thuộc hạ không có quần áo, không dám đi ra ngoài làm mất mặt Các chủ, xin hãy cho phép thuộc hạ ở lại trong xe ngựa!”
    “Không được!”
Yến Hướng Nam sung sướng nhìn hắn lâm vào thế khó xử.
    “…” Các chủ muốn mình làm thế nào? Yến Ngọ vốn không hay suy nghĩ lại bắt đầu cảm thấy đau đầu. Nếu khoác chăn khiến Các chủ mất mặt, vậy cởi ra là được [=))))]! Chiếc chăn vẫn còn vương hơi ẩm rơi xuống, thân thể trần truồng của Yến Ngọ lảo đảo đứng lên, định cứ thế mà đi ra ngoài.
    Người mù cũng có thể nhìn ra bệnh tình của hắn lại chuyển biến xấu! Yến Hướng Nam không nói gì mà trực tiếp nhặt chăn lên quấn Yến Ngọ thành một cục tròn bự, thuận tiện khiêng lên trên vai:
    “Dù sao thì ngươi cũng từng cõng bản Các chủ, coi như trả lại cho ngươi lần đó, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích!”. Vỗ một cái vào mông tử sĩ khiến cho người nào đó vẫn còn muốn ngo ngoe ngọ nguậy cuối cùng cũng yên lặng.
    Xa phu cùng tiểu nhị nhìn thấy một công tử khí chất bất phàm khiêng một cục chăn bự xuống xe, vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc. Xa phu biết bên trong có hai người, lúc này chỉ có một người xuống, người còn lại ở đâu có thể đoán ra được.
    Quẳng cho tiểu nhị một thỏi bạc, bảo hắn đi đặt mua một ít đệm chăn và quần áo mới, tiện thể thỉnh một đại phu, Yến Hướng Nam nghênh ngang khiêng tử sĩ nhà mình vào khách điếm, thả người lên trên giường. Yến Ngọ thoát khỏi mớ đệm chăn, lùi ra mép giường nôn khan, vừa rồi dạ dày bị xóc nảy hết sức khó chịu, nhưng buổi sáng chưa ăn gì nên nôn không ra, sắc mặt so với ngày hôm qua còn khó coi hơn.
    Yến đại Các chủ - kẻ vừa làm chuyện xấu, ngồi ở đầu giường, đem hết chăn đệm cùng gối đầu vứt xuống đất, thay toàn bộ bằng đồ mới sạch sẽ, rồi ngượng ngùng nói:
    “Bản Các chủ đã kêu tiểu nhị đi thỉnh đại phu, uống thuốc xong tĩnh dưỡng vài ngày”.
    Các chủ khó được một lần chột dạ nhưng Yến Ngọ cũng không chú ý, hắn chỉ nghe thấy Các chủ thỉnh đại phu, nếu vậy bí mật của hắn sao có thể giữ được? Tuy rằng lần trước đã quyết tâm bất chấp tất cả đem mọi chuyện nói ra, nhưng trừ Các chủ ra hắn không muốn bất cứ ai biết nữa! Không thể lại thêm những kẻ khác biết đến bí mật này!
    Yến Ngọ chật vật đứng lên, bờ môi run rẩy nói ra lời thỉnh cầu:
    “Chủ tử, không cần thỉnh đại phu, thuộc hạ đã khỏe lên rất nhiều! Ngày mai, không, hôm nay là có thể lên đường!”
    Vậy là không cảm kích trước tình cảm của bản Các chủ? Yến Hướng Nam lạnh mặt, nghiêm nghị nói:
    “Khỏe rồi? Ngươi đến đi đường còn không vững, về sau định để bản Các chủ khiêng ngươi mỗi ngày sao? Hơn nữa bản Các chủ không muốn đi trong thời tiết mưa gió, nói mấy ngày nữa thì là mấy ngày nữa! Cũng không tới phiên ngươi quyết định!”
    Không khí chợt đông lại. Chẳng mấy chốc tiểu nhị đã dẫn đại phu đến. Khi tiếng đập cửa vang lên, Yến Ngọ thở hổn hển dựa đầu vào ván giường, bi thương nói:
    “Chủ tử…”
    Yến Hướng Nam dừng cước bộ, quay đầu lại nhìn Yến Ngọ, cả người hắn dường như đang run rẩy.
    “Thuộc hạ… không cần đại phu”
    “Không muốn đại phu chẩn bệnh à?”
Qua một lúc lâu, Yến Hướng Nam mới mở miệng: “Xem bệnh không nhất thiết phải bắt mạch. Vọng, văn, vấn, thiết*; bắt mạch là bước cuối cùng, ngươi không biết sao?”
(*: Xem, nghe, hỏi, bắt mạch...Đây là thứ tự các bước để chẩn đoán bệnh)
    Yến Ngọ ngẩng đầu, không để ý đến việc mình vẫn còn choáng váng, muốn nhìn rõ thần sắc của Các chủ. Lời này của Các chủ có ý gì?
    Đại phu là người lâu năm trong nghề, ông đã gặp qua đủ loại hình dáng của người bệnh, nghe qua đủ loại yêu cầu kỳ lạ, huống chi phong hàn là chứng bệnh phổ biến, không bắt mạch cũng được. Ông chỉ đến bên giường, tinh tế quan sát thần thái của Yến Ngọ, lắng nghe hô hấp hơi dồn dập của hắn, hỏi những biểu hiện của bệnh trạng, rồi đi tới bên cạnh bàn kê đơn thuốc:
    “Vị công tử này bị mắc bệnh phong hàn, nhưng có dấu hiệu lặp lại, lần thứ hai nặng hơn lần thứ nhất, làm cho phong hàn nhập thể, cần nằm trên giường tịnh dưỡng nhiều ngày. Thuốc này một ngày ba lượt, uống ba ngày sẽ khỏi”.
    Lo lắng của Yến Ngọ cuối cùng cũng vơi đi một nửa, hắn nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ, không nghe thấy cuộc đối thoại tiếp theo của Các chủ và đại phu.
    Tiễn đại phu về, Yến Hướng Nam nhìn tử sĩ đang dần chìm vào mê man, hoài nghi càng ngày càng lớn. Nhưng mấy ngày nay giúp y hiểu được phần nào tính cách của tử sĩ, nếu lúc này cứ cố tra hỏi, khả năng người này đâm đầu đi chết rất cao. Hơn nữa, bệnh tình tái phát có lẽ cũng là lỗi do mình. Hắn đường đường là Các chủ của một Các đứng đầu, ở phương diện chơi đùa này có khi cũng đứng đầu nốt.
    “Đừng nói với bản Các chủ nguyên nhân gây ra bệnh này của ngươi một nửa là do tức giận nha, tính tình thiệt khó chiều…”
[Tử: giống ai vậy ta =)))]
    Yến Ngọ một lần nữa tỉnh dậy vì tiếng Các chủ gọi. Người có thân phận tôn quý nhất Tàn Nguyệt Các đang tự mình bưng đến một chén thuốc, một tay đỡ hắn lên, đem chén thuốc nhét vào tay hắn.
    “Ngươi ở nơi này chịu khó dưỡng bệnh thật tốt. Một ngày ba bữa kèm theo thuốc sẽ được tiểu nhị đưa tới phòng đúng giờ”.
    Trong lòng Yến Ngọ có cảm giác bất an: “Chủ tử?”
    “Bản Các chủ đi Doanh Châu trước. Ngươi hết bệnh thì đến Tứ Hải Đường tìm ta, nhớ kĩ đừng làm bại lộ thân phận”.
    “Chủ tử, thuộc hạ không thể…”
    “Không thể cái gì? Đi theo để ta bảo hộ ngươi hả? Với tình trạng của ngươi bây giờ sẽ làm liên lụy ta, có hiểu hay không?”

    Lời này thật ra rất đúng, tử sĩ im lặng cúi đầu.
    Yến Ngọ vẫn ôm ấp một tia hi vọng sẽ khỏi bệnh vào ngày hôm sau. Nhưng mà sáng sớm tỉnh lại đã thấy đau đầu, chân đứng không vững, vừa định gắng gượng ngồi dậy thì tiểu nhị đưa cơm tới. Hỏi ra mới biết, sáng sớm Các chủ đã đội mưa rời đi. Yến Ngọ đứng trước cửa sổ nhìn cơn mưa nhỏ vẫn tí tách không ngừng rơi, nắm thật chặt quần áo trên người. Kỳ thực Các chủ để mình ở lại là vì lo lắng cho mình. Hắn rất rõ tình trạng hiện tại của cơ thể, có đôi khi còn không thể sử dụng nội lực, quả thực đi theo Các chủ chỉ tạo thêm gánh nặng mà thôi.
    Các chủ võ công cái thế, nhưng một thân một mình xông vào hang cọp thực sự quá mức nguy hiểm. Thân là tử sĩ, lại mang danh phận thị vệ hộ tống Các chủ xuất môn, sao có thể ở tại chỗ này nhìn Các chủ đối mặt với sóng gió?
    Yến Hướng Nam ngồi một mình trên xe ngựa mới biết thời gian trôi qua thật chậm chạp. Mấy ngày trước còn có thể trêu chọc tử sĩ kia cho đỡ buồn, hiện tại chỉ có thể cả ngày nghe tiếng xa phu, tiếng người đi đường cùng tiếng xe ngựa chạy. Một loạt thanh âm hỗn tạp, thật không thú vị.
    Nghĩ đến biểu cảm trên mặt tử sĩ khi mình ra lệnh cho hắn ở lại khách điếm, Yến Hướng Nam lại cảm thấy phiền lòng. Tuy rằng bình thường hắn không hay biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng biến hóa nhỏ trong lúc ấy sao có thể qua được mắt y. Cũng không phải vì nhiệm vụ thất bại nên bắt hắn chết, chỉ là bảo hắn dưỡng bệnh mà thôi. Y là Các chủ, đâu phải kẻ cuồng ngược đãi, để cho một kẻ đi đường còn không vững cùng y vào sinh ra tử ư? Ừm, nói vào sinh ra tử thì không chuẩn lắm, y cũng chẳng thèm để tên khốn* kia vào mắt.
[*Bu: ý anh Nam chỉ kẻ phản bội, theo ý hiểu của ta là vậy; Tử: chính nó đó :3]
    Khẽ ngoắc ngoắc ngón tay trong vô thức. Nhiệt độ nóng bỏng trên người tử sĩ tựa hồ vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay. Nếu người vẫn ở đây, thuận tiện sờ sờ một lúc cũng tốt… Ánh mắt Yến Hướng Nam chợt bất động, có người theo dõi, là kẻ nào không sợ chết? Người này khinh công rất khá, nhưng giống như là đang bị trọng thương, hô hấp nặng nề, hơn nữa, còn có chút quen thuộc…
    “Lăn tới đây!”
    Mệnh lệnh giống y chang ngày đó khiến xa phu kinh ngạc nhảy dựng, nhưng bác rất nhanh biết y không phải nói với mình. Một cái bóng đen xẹt qua bên cạnh bác, chui vào trong thùng xe. Nhanh quá, thật lợi hại! Xa phu tặc lưỡi.
    Yến Hướng Nam nhìn người đang quỳ trước mặt mình, vừa vui vẻ lại vừa tức giận:
    “Giỏi lắm, dám không nghe lời bản Các chủ!”
    Yến Ngọ ngoan ngoãn quỳ:
    “Các chủ thứ tội!”
    “Thứ cho cái rắm tội!” [Mèo: này là nguyên văn tác giả =)); Tử: ẹc]

    Yến Hướng Nam không nhịn được chửi bậy.
    “Xoay người sang chỗ khác cho ta, chổng mông lên đây!”

Hết chương 17

=)))))))))))
[ Bu béo: Mọi người đoán anh Nam định làm gì =))))
Tử: tình hình là ta làm xong rồi nhưng đường truyện mạng có vấn đề, chẳng biết khi nào có lại để gửi cho nàng @@]

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét