Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 19

***
Tác giả: Côi Tự
Edit: Bu Béo
Beta: Tử
***

CHƯƠNG 19: GIẢ VỜ YÊU

      “Mồm miệng không sạch sẽ, thì lưỡi cũng không cần dùng nữa! Tiếp tục nói đi, ông đây không ngại cắt thêm vài cái nữa đâu!”

      Yến Hướng Nam mặt không đổi sắc, tay quơ quơ một vật màu bạc, thoạt trông rất sắc bén tinh xảo nhưng lại lóe ra hàn quang lạnh lẽo, khiến những kẻ còn lại không tự chủ được ngậm chặt miệng. Bọn họ vốn ỷ vào đây là địa bàn của mình nên mới kiêu ngạo, vênh váo, bọn họ cho rằng tên đệ đệ kia có vẻ như không biết võ công, hơn nữa bọn họ nghĩ dựa vào thực lực của mình, sao có thể bại trước một tiểu tử tầm thường vô danh.


      Lúc nãy Mạc Độc Hiền không mở miệng ngăn cản, cũng là muốn thử xem người này sẽ chống đỡ như thế nào, không ngờ y lại ra tay tàn nhẫn đến thế, cắt đầu lưỡi kẻ khác mà mắt không chớp lấy một cái. Y cầm ám khí kia ra tay thế nào, ngay cả mình cũng không nhìn rõ, xem ra người này không thể coi thường! Khinh công, ám khí… Mạc Độc Hiền đã nảy ra chủ ý:

      “Dám đối đãi với khách của bản Đường chủ vô lễ như thế, lôi hắn xuống! Còn các ngươi, đừng để ta nghe được hay nhìn thấy các ngươi vô lễ với hai vị huynh đệ này một lần nữa!”

      Yến Hướng Nam hừ nhẹ:

      “Ông đây khi nào thành khách mời vậy?”

      Mạc Độc Hiền ôm quyền:

      “Tại hạ Mạc Độc Hiền, là Đường chủ Tứ Hải Đường. Vừa rồi thuộc hạ có nhiều điểm mạo phạm, tại hạ thay bọn họ xin lỗi. Hiện nay Tứ Hải Đường đang rất cần những nhân tài như hai vị huynh đệ đây, nếu không chê, xin hãy lưu lại Tứ Hải Đường, thế nào?”

      Tiên hạ thủ vi cường*, nếu đợi y đánh đã nghiền rồi mới mời mọc, chỉ sợ không được. Nếu người này không dễ khống chế, đợi sau khi mọi việc thành công, loại trừ cũng không muộn!
(*: Ra tay trước sẽ chiếm lợi thế)

      Yến Hướng Nam đào đào lỗ tai:

      “Có nghe lầm không, ông đây không phải tới đánh nhau sao?”

     Mạc Độc Hiền nở nụ cười:

      “Vị huynh đệ này, không dối gạt ngươi, tại hạ đang có một kế hoạch. Thời gian sắp tới, Tứ Hải Đường sẽ đụng tới đủ loại người trên giang hồ, kể cả cao thủ số một số hai, nếu ngươi lưu lại nơi này, còn sợ không có cơ hội luận bàn? E rằng lúc đó nhiều người quá, ngươi đánh không hết thôi!”

      “Thật sao? Nghe cũng được đấy!”. Trong mắt Yến Hướng Nam hiện lên hứng thú khát máu, Mạc Độc Hiền dĩ nhiên nhìn thấy, đây thực sự là ác đồ giết người không chớp mắt, hắn nhìn gương mặt đã dịch dung của Yến Hướng Nam mà đưa ra kết luận.

      Thuyết phục hai người Yến Hướng Nam ở lại Tứ Hải Đường xong, Mạc Độc Hiền cũng không quên dò hỏi tên tuổi, thân thế của họ. Ca ca tên Lưu Uy, đệ đệ là Lưu Võ, gia đình truyền thống luyện võ, đáng tiếc gia cảnh sa sút, hai huynh đệ cùng nhau gắn bó hành tẩu giang hồ, nhưng vẫn chưa làm được chuyện gì to tát nên tên tuổi không mấy người biết đến. Yến Hướng Nam vẽ ra lí do đã sớm chuẩn bị từ trước, cho bọn người Mạc Độc Hiền này đi đến cùng trời cuối đất mà điều tra.

      Có lẽ uy hiếp vừa rồi tương đối hiệu quả, không ai dám có ý kiến ý cò gì về câu chuyện của y. Mạc Độc Hiền khẽ liếc mắt một cái, có người vội vàng rời đi.

      Mạc Độc Hiền dẫn Yến Hướng Nam cùng Yến Ngọ vào một tiểu viện rất lịch sự, tao nhã rồi hỏi ý kiến:

      “Hai vị thấy nơi này được không? Tất cả đệm chăn, đồ dùng của sương phòng phía Đông đều đã đặt mua thỏa đáng, nếu mở cửa sổ còn có thể thấy được hồ sen, phong cảnh thanh nhã. Sương phòng phía Tây cũng đã được chỉnh đốn gần xong, không biết hai vị ở chung hay là…”

      Yến Hướng Nam trực tiếp phất tay ngắt lời của hắn:

      “Hai huynh đệ chúng ta tất nhiên phải ở cùng một chỗ, có đúng không, đệ đệ?”

      Yến Ngọ nắm tay y, tựa đầu vào vai y, lộ ra một nụ cười ngọt ngào:

      “Đương nhiên, ta và ca ca chưa bao giờ rời xa nhau”.

      Mạc Độc Hiền che dấu khinh bỉ trong đáy mắt, lễ độ nói:

      “Vậy, tại hạ không quấy rầy nữa, nếu có cần gì cứ bảo hạ nhân đi làm, nếu có chuyện quan trọng, tại hạ sẽ sai người đến thỉnh”.

      Yến Hướng Nam ôm ‘đệ đệ’ yêu dấu của mình tiêu sái đi vào phòng, dùng một tiếng đóng sập cửa trả lời hắn.

      Mạc Độc Hiền lập tức thu hồi vẻ nho nhã, lễ độ vừa rồi, nghiêm mặt bước ra ngoài, thuộc hạ đi phía sau khó hiểu tiến lên hỏi:

      “Đường chủ, thuộc hạ không rõ vì sao ngài phải đối với loại người này khách khí như vậy? Xem bộ dạng của chúng, không biết khi nào sẽ cắn ngược lại chúng ta”.

      Mạc Độc Hiền cười lạnh:

      “Bản Đường chủ còn lâu mới cho y có cơ hội làm vậy! Tìm người theo dõi chúng, đem tất cả hành tung báo cáo lại cho ta, nếu có một hành động nào bất thường… Hừ! Nhưng người như thế khá là dễ lợi dụng, sẽ là trợ lực hiếm có của ta, các ngươi nên giả vờ cung kính một chút, đừng gây thêm phiền toái cho ta!”

      “Vâng, Đường chủ”. Bọn thuộc hạ ngoài miệng vâng vâng dạ dạ, trong lòng lại âm thầm quyết định nếu không có việc gì tuyệt đối không dây dưa gì với người kia.

      Tại Đông sương phòng, Yến Hướng Nam nhìn một lượt trang trí bên trong, chép miệng, “Nơi này khá đấy, xem ra để tuyển mộ thêm người, hắn đã bỏ ra không ít công sức”.

      Yến Ngọ nhìn bàn tay vẫn luôn khoác trên vai mình, bình tĩnh nói:

      “Chủ…à không… Ca, tiếp theo chúng ta nên làm sao?”

      Yến Hướng Nam sờ sờ chăn đệm mềm mại.

      “Dù sao cũng đang rỗi việc, ngủ một giấc trước đã, thuận tiện làm chút chuyện tốt~”

      Chuyện tốt gì cơ? Trong lòng Yến Ngọ chợt lướt qua nghi hoặc, người đã bị áp lên giường. Gương mặt âm tà chưa quen thuộc gần trong gang tấc, như là đang tựa sát vào mình, hơi thở ấm áp theo đó mà phả vào cổ hắn.

      “Nếu bọn chúng vì lo lắng mà tìm người giám thị chúng ta, chúng ta tất nhiên sẽ không phụ sự chờ mong, bày ra cảnh đẹp cho chúng quan sát”.

       Lúc miệng bị hôn, Yến Ngọ vẫn còn đang ngây người. Khi cảm giác được độ ấm của đôi môi kia, hắn hoàn toàn ngây ngẩn. Trước kia, mỗi lần Các chủ áp hắn dưới thân, làm loại chuyện kia, trong lòng hắn chỉ có thể vâng theo, cả người đau đến phát run cũng chỉ cho là đang chấp hành nhiệm vụ, hắn biết trong lòng Các chủ, hắn đến làm nam sủng cũng không xứng, cao nhất là công cụ để phát tiết dục vọng thôi, cũng chẳng cần để ý tới cảm thụ của hắn. Đối với đau đớn, hắn có thể chịu đựng. Nhưng còn sự việc đang diễn ra này, là như thế nào đây?

      Thấy hắn ngốc ngốc ngây người, Yến Hướng Nam khẽ cắn một chút lên khóe môi hắn, trêu ghẹo:

      “Đệ đệ ~ ngươi không chuyên tâm a~ cẩn thận ca ca phạt đó ~”

      Yến Ngọ có chút dại ra, “Chủ…”. Nhưng chưa kịp nói xong thì lời đã bị Yến Hướng Nam nuốt xuống, trừng phạt bằng cách nhéo phần eo mẫn cảm của hắn, miệng theo phản xạ mở ra, ngay lập tức bị xâm chiếm, chiếc lưỡi linh hoạt mang theo lửa nóng làm cho Yến Ngọ không tự chủ ngừng hô hấp.

      Yến Hướng Nam không thích cùng người khác hôn môi, nguyên nhân là vì y chán ghét ăn nước miếng kẻ khác, dù miệng có thơm tới đâu, nghĩ đến trao đổi hóa dịch* là hắn đã vô cùng ghê tởm, cho nên trừ khi nhiệt tình đến cực điểm, hoặc là cùng ai đó trêu đùa, y mới hôn tượng trưng nhẹ nhàng một cái chứ nhất định không hôn sâu.
(*: Nước bọt :3 )

       Nhưng mà lúc này, Yến Hướng Nam cũng không thấy chán ghét như tưởng tượng, hương vị trong miệng của hắn cũng giống như bản thân hắn vậy, bình thường và bình thản, không mê người hút hồn. Tuy thế, y vẫn không thể khống chế được đầu lưỡi của chính mình, lặp đi lặp lại việc xâm nhập vào sâu bên trong khoang miệng hắn, câu dẫn chiếc lưỡi ngây ngô đang không biết làm sao của ai đó cùng múa lượn.

      Tuy rằng Yến Hướng Nam đã ở bên vô số người, là một thần thánh trong việc tán tỉnh, người được y hôn cũng chẳng có mấy. Yến Ngọ thì khỏi cần phải nói, nếu không phải đêm đó thân thể bị Yến Hướng Nam nhìn trúng, đến hiện tại vẫn là trang giấy trắng trong phương diện tình dục. Hai tên không phải cao thủ trong việc hôn môi, lại khiến cho không khí trên giường trở nên kiều diễm vô cùng, khiến kẻ đang xem trộm bên ngoài từ cảm thấy ghê tởm lại chuyển sang nóng hết cả người.

      Hai người bị Mạc Độc Hiền sai đi giám thị, xém chút nữa run tay làm rơi cả mái ngói đang cầm. Bọn họ ghé vào nóc nhà nhìn thấy hai người trên giường đang hôn tới mức không phân biệt nổi ai với ai, họ liếc mắt nhìn nhau, không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt, giống như có thể nhìn ra cảm xúc trong mắt kẻ đối diện…

      Một kẻ nói: “Ai da, hôn hôn hít hít, không nghĩ tới còn có thể xem được trò hay này”.

      Một tên khác hùa theo: “Má ơi, đầu lưỡi đi vào hết trơn, dã man quá!”

      Kẻ kia trả lời: “Oa, đầu lưỡi giống như đang đánh nhau quá! Không nghĩ tới hai nam nhân có thể làm được như vậy!”

      Tên khác lại nói: “Má ơi, tay vói vào trong quần áo rồi, da gà của ông đây nổi lên hết rồi!”

     Mặc kệ ở đằng trên tâm thần bất định thế nào, cũng không hề gây trở ngại tới hai người đang trao đổi tình cảm trên giường. Tay phải Yến Hướng Nam không thành thật mà bắt đầu cởi quần áo của người dưới thân, đồng thời, y vung tay lên, màn hạ xuống, che đi tầm mắt đang rình coi của hai người kia. Tựa hồ có hai tiếng thở dài ngầm vang lên, không biết là nhẹ nhõm hay tiếc nuối…

      Yến Hướng Nam nhận thấy hai tay đang bắt lấy vạt áo mình của tử sĩ đột nhiên nắm chặt, trợn mắt nhìn xuống, hóa ra hắn bị hôn đến xanh cả mặt, được nhả ra, Yến Ngọ từng ngụm từng ngụm hít lấy không khí, trông rất đáng thương. Nhìn cảnh này, trong lòng y không hiểu sao dâng lên cảm xúc sung sướng, tâm tình cực tốt nói:

      “Tiểu Ngũ a, đã lâu như vậy mà không học được cách thở sao, có muốn ca ca dạy ngươi không, cần như vậy… như này… như thế…”

      Ngoài phòng có thể nghe được giọng một người bỡn cợt đến buồn nôn, còn có tiếng thở dốc mê người của người còn lại, đối tượng là hai nam nhân tựa hồ so với nam nữ càng miên man, mập mờ. Hai kẻ trên nóc nhà cảm thấy tư tưởng của mình đã lệch lạc cộng thêm phản ứng thân thể, không hẹn mà sắc mặt cùng tối sầm.

      Yến Ngọ vốn tưởng rằng Các chủ nói muốn dạy hắn chỉ là tùy tiện nói, diễn trò vậy thôi, ai dè y quả thực vươn đầu lưỡi, cũng khiến mình bắt chước theo. Lần đầu chủ động phối hợp thân mật với chủ tử, đầu lưỡi của Yến Ngọ cũng trở nên run rẩy… Hắn là kẻ có địa vị thấp hèn, làm như vậy thực sự không tính là bất kính với chủ tử chứ?

[Bu béo: Đọc chương này mà toàn lưỡi và lưỡi, ta ăn “cháo lưỡi” no luôn rồi @@]

      Hai người cùng chủ động quả nhiên so với một người sảng khoái hơn, Yến Hướng Nam thích ý híp mắt, hai tay rất tự nhiên cởi bỏ quần áo của cả hai. Diễn giả thành thật đối với Yến đại Các chủ mà nói quả là vô cùng đơn giản, người đã là của mình, làm thêm một lần cũng đâu có sao?!

      Nhưng y đã quên… Có một lần bị cự tuyệt rồi thì còn có thể bị lần thứ hai. Khi tay đang mò mẫm xuống dưới bị đè lại, Yến Hướng Nam thiếu chút nữa không khống chế được cơn giận của mình. May mà đúng lúc nhớ ra bên ngoài còn có hai ‘khán giả vây xem’, đành sửa lại bằng cách hung tợn trừng mắt nhìn chằm chằm hắn. Yến Ngọ thấy mình theo bản năng chặn tại tay Các chủ, lại thấy ánh mắt hung tợn kia, định quỳ xuống thỉnh tội, kết quả bị hung hăng đẩy ngã xuống giường.

      “Ca, đừng mà…”. Tuy rằng tương lai không muốn giữ đứa bé này, nhưng hắn lo lắng động tác của Các chủ quá mạnh sẽ làm cho… Ở đây tuyệt đối không thể bị bại lộ, ý Yến Ngọ là muốn thỉnh cầu Các chủ đừng tiến vào từ phía sau hắn, nói được nửa câu lại ngừng, khiến cho giọng điệu phối hợp với hoàn cảnh lại tạo nên hiệu quả trái ngược.

      “Không cần sao?”. Yến Hướng Nam kỳ quái thốt lên, cảm giác được ‘bộ vị nào đó’ ở phía dưới của mình càng thêm cứng rắn dựng lên. Tên tử sĩ ngốc này, dụ hoặc y sao, muốn chết!

      “Biết ngươi thích dục cự còn nghênh*, ca thực sự không kiềm chế được khi thấy ngươi như vậy ~ Lập tức sẽ khiến ngươi cảm thấy sung sướng, lại đây nào, đem chân nâng lên ~”
(*: trong lòng muốn nhưng giả bộ phản kháng)

      Cố ý hiểu lầm lời hắn, Yến Hướng Nam tuy nói vậy nhưng không kéo hai chân hắn ra như thường lệ, chỉ bắt lấy tay hắn, đưa xuống phía dưới hạ thân y, ghé vào tai hắn thấp giọng thầm thì:

      “Giúp ta, nếu không, sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi”.

-Hết chương 19-

Bu Béo: Sờ-poi chương 20: H H and H :3

Tử: chời, cắt ngay cái khúc nóng bỏng, ta đoán là sẽ có nhiều người mò qt đọc trước khi có bản edit đây :3 Tạm thời từ biệt cả nhà :(( Hẹn gặp lại! An lành!
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

1 nhận xét:

  1. *tung hoa tung hoa*~~~~ mừng ghê tìm được thêm 1 bộ truyện nữa của Côi Tự >//////////////< . Rất thích truyện của Côi Tự nhất là bộ thị vệ sinh bánh bao vừa chất vừa hài rất lôi cuốn. Thấy được bộ này là đọc một lèo đến chương 19 lun, ôi ôi kết nhất cái tính bê-tê của anh công, không biết chap sau anh sẽ "mần" bé thụ ra seo? *cười đểu*~~~~~ Mong chương H H and H của nàng nhen. Cám ơn nàng đã edit bộ này nah ^_^

    Trả lờiXóa