Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 21

 ***
Tác giả: Côi Tự
Edit: Bu Béo
Beta: Tử
***

CHƯƠNG 21: KINH TÂM

       Đêm khuya, Yến Hướng Nam đột nhập Quang Nguyệt Đường, bỗng nhiên mí mắt giật giật liên tục, đưa tay sờ sờ, trầm tư trong chốc lát, không khách khí nói với kẻ đi theo:

       “Phân công nhau ra làm việc, đắc thủ lập tức rút lui!”

       Có người không đồng ý: “Vì sao phải chia nhau ra thực hiện? Còn nữa, vì cái gì chúng ta phải nghe ngươi chỉ huy?”

       Yến Hướng Nam hừ mũi, "Các ngươi đương nhiên chỉ có thể ở sau ta, sao xứng cùng đứng ở đằng trước. Sau khi thành công ta sẽ lập tức trở về bẩm báo với Đường chủ, các ngươi tự mình lo liệu đi”.
       Nói xong cũng chẳng thèm để ý tới bọn họ, thân ảnh lóe lên một cái đã biến mất không thấy tăm hơi, mấy người còn lại tức đến nghiến răng nghiến lợi, một kẻ oán hận: “Ta không tin dựa vào một mình y có thể thành công! Nếu y đã nói vậy, cho dù thất thủ chúng ta cũng không cần giúp, nhân lúc Quang Nguyệt Đường đang tập trung chú ý vào y, chúng ta liền… Thế nào?”

       Vài người lộ ra nụ cười âm ngoan (âm hiểm và ngoan độc), cùng ẩn mình vào trong bóng đêm.


       Phương hướng định sẵn của những người dẫn đầu là chủ ốc Quang Nguyệt Đường, nhưng mà Đường chủ Quang Nguyệt Đường sẽ ở chính phòng sao? Yến Hướng Nam rất quen thuộc với mấy Đại đường chủ của mình, liền vô thanh vô thức xuất hiện tại phòng nghị sự ở trung đường. Đường chủ Quang Nguyệt Đường - Nhạc Đồng đang cầm một đồ vật, ngồi nhíu mày trầm tư, đến tận khi một thanh đoản đao lạnh lẽo lóe sáng kề trên cổ, hắn mới phát giác, trầm giọng nói:

       “Ngươi là ai? Muốn làm gì?”

        Thanh đoản đao kia lại tiến lên một chút như muốn thị uy, một giọng nói âm dương quái khí vang lên:

       “Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, có mặt tại đây tất nhiên là muốn mạng của ngươi, ai bảo ngươi là chướng ngại vật!”
       Chướng ngại vật? Tâm tư Nhạc Đồng xoay chuyển thật nhanh, hiểu ra.

       “Ngươi là tay sai của ai? Cho dù giết ta các ngươi cũng không chiếm được cái gì. Nhạc Đồng ta chẳng qua là một Đường chủ nho nhỏ của Tàn Nguyệt Các, ngươi quá đề cao ta rồi!”

       Thanh âm kia lại nói: “Hóa ra Nhạc Đường chủ chưa thỏa mãn với địa vị hiện tại a~, muốn cùng chúng ta hợp tác không, nếu thành công thì chia đôi giang sơn, mỗi người một nửa?”

       Nhạc Đồng cười lạnh: “Cùng các ngươi hợp tác? Nhạc Đồng ta còn chưa sa đọa đến mức ấy! Ngươi không cần phải chơi trò khích tướng với ta, Các chủ tạm thời hành tung chưa rõ, các ngươi liền thiếu kiên nhẫn? Đợi đến khi Các chủ trở về, kẻ đằng sau chống lưng cho ngươi không biết sẽ sợ hãi đến mức nào đâu! Ha ha ha, nghĩ đến bộ dáng kẻ đó quỳ xuống đất xin tha đã thấy thực thống khoái! Ngươi động thủ cũng không sao, Các chủ nhất định sẽ báo thù, ta tin tưởng y!”. Các chủ tuy rằng phong lưu thành tiếng, về phương diện thanh danh không tốt cho lắm, nhưng vẫn chiếm vị trí cường đại nhất trong lòng bọn hắn.

       “Thật không? Ngươi tin tưởng bản Các chủ đến vậy, bản Các chủ có nên cười đắc ý một chút hay không đây?”. Kì quái chính là, thanh âm quen thuộc lại vang lên từ kẻ mặc áo đen đang cầm đao kia! Nhạc Đồng mặc kệ thanh đao vẫn đặt trên cổ mình, trực tiếp đứng dậy, vui sướng nhìn về phía người đang gỡ bỏ lớp dịch dung trên mặt, đúng là Các chủ đã mất tích hơn một tháng nay!

       “Các chủ! Nhạc Đồng bái kiến Các chủ!”. Từ sau khi lên làm Đường chủ tới nay đã không cần phải hành lễ quỳ lạy, Nhạc Đồng vung vạt áo chuẩn bị quỳ xuống, được Yến Hướng Nam đỡ lên. Nhạc Đồng thuận thế bắt lấy hai tay Các chủ, kẻ luôn luôn ổn trọng như hắn cũng không kiềm được mà vui tới mức cong cong viền mắt: “Các chủ, Nhạc Đồng biết lời đồn bên ngoài không phải sự thực, quả nhiên… Ngài đang có kế hoạch gì vậy?”

       Yến Hướng Nam tỏ ra bất mãn: “Bản Các chủ hà cớ gì phải bày mưu tính kế, chính là đóng một vở kịch theo tâm tư của kẻ khác thôi! Thuận tiện tới thử lòng trung thành của ngươi, vẫn là trước sau như một không kém tí nào!”

       Nhạc Đồng bị khinh bỉ cũng không giận, hắn tuy là Đường chủ, nhưng võ công chỉ tầm tầm, huống chi với công lực của Các chủ, trong Nội Các không một ai có thể địch nổi, Các chủ không muốn bị ai phát hiện là điều cực kì dễ dàng!

       “Các chủ, Nhạc Đồng có thể hỏi một câu không, ngài là từ nơi nào tới đây?”

       Yến Hướng Nam nói thật với hắn: “Mạc Độc Hiền”.

       Trên mặt Nhạc Đồng hiện lên một tia sáng tỏ, không hề kinh ngạc. Yến Hướng Nam nhìn thấy vẻ mặt của hắn, “Xem ra trong lòng ngươi hiểu rõ, không biết kế hoạch của Mạc Độc Hiền đã hình thành bao lâu, gần đây bản Các chủ mới biết được, hắn ở trước mặt ta diễn trò rất giỏi”.

       Nhạc Đồng nói: “Vâng, không dối gạt Các chủ, trước đây Mạc Độc Hiền từng lấy lời nói trong lúc vui đùa ám chỉ với thuộc hạ. Khi đó mấy đại Đường chủ chúng ta mới vừa cùng Các chủ đưa Tàn Nguyệt Các lên đỉnh cao của giang hồ, Mạc Độc Hiền lại biểu hiện ra bên ngoài là kẻ hết lòng trung thành, Các chủ lại đang tín nhiệm hắn, cho nên thuộc hạ đem nghi ngờ ngày đó chôn xuống đáy lòng. Đến tận khi phát sinh việc của Các chủ, mà Mạc Độc Hiền lại biểu hiện khác với trước kia, cho nên không chỉ thuộc hạ, vài vị hộ pháp cũng ngầm chú ý”.
       Yến Hướng Nam vỗ vỗ vai hắn: “Khi ta biến mất, các ngươi đã làm không ít việc, vất vả rồi, trước kia là huynh đệ cùng nhau dốc sức gây dựng sự nghiệp, nếu không phải chuyện quá mức, ta không muốn trở mặt, tính về thời gian, Mạc Độc Hiền là người mà ta quen biết lâu nhất, giống như Nhâm Duyên Niên, cuối cùng không cưỡng lại được khát vọng quyền lực và danh tiếng”.

       Sau khi tâm sự một hồi, Yến Hướng Nam và Nhạc Đồng bàn tới vấn đề quan trọng, đó là bước tiếp theo nên làm thế nào. Đợi khi phát giác có mấy người đến gần, Nhạc Đồng mới đúng lúc ngã xuống đất, ‘máu tươi’ văng ra tứ phía.

       Vào chính phòng nhưng công cốc đi ra, đành tiến tới phòng nghị sự. Mấy tên sát thủ đang tính tìm chỗ ẩn thân, thì đã thấy mấy chục người đang tụ tập ở đó, trên mặt đều hiện rõ vẻ sợ hãi, thống khổ, có người hô to: “Đường chủ gặp chuyện, hung thủ nhất định còn ở gần đây, nhất định phải bắt được y!”. Từ hướng bọn họ nhìn vào, có thể thấy rõ thảm trạng trên mặt đất. Trong lòng vài người không biết là tư vị gì, thế mà y có thể thành công! Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ không phải ai đắc thủ, mà là mau chóng rời khỏi nơi này trước khi bị phát hiện, bọn họ không muốn bỏ mạng ở đây!

       Chưa kịp thấy rõ động tác của Yến Ngọ, mấy tên có ý đồ bất chính bị đánh ngã hơn phân nửa, chỉ còn lại một gã có biệt danh “Đinh Miêu dùng độc” trụ vững, gã đó nghẹn họng nhìn trân trối thiếu niên thanh tú vô hại, tay run rẩy chỉ vào hắn: “Ngươi, ngươi, ngươi đã làm gì? Chẳng lẽ, trong phòng này còn có kẻ nào khác?”

       Yến Ngọ ném cái chai trong tay xuống đất, lại móc ra một chiếc lọ khác, hướng về phía hắn cười ‘dữ tợn’.

       “Cho rằng ca của ta không ở đây sẽ bắt nạt được ta sao? Cho rằng ta dễ bị chèn ép? Không ngờ độc dược này không ảnh hưởng tới ngươi, vậy cho ngươi loại khác!”
       Ở Đường lý thường xuyên ỷ vào vận khí tốt của mình, “Đinh Miêu dùng độc” định phi thân đá một cước. Ai ngờ thoáng cái, một bàn tay mạnh mẽ tóm lấy gáy gã, gã dùng đủ mọi cách cũng không giãy ra nổi, lực đạo này nhất định không thể xuất phát từ người trói gà không chặt! Gã nghẹn đỏ cả mặt, trợn mắt nhìn thiếu niên dễ dàng chế trụ mình, cầm trong tay loại thuốc bột không rõ tên, rắc lên mặt của gã, nhất thời, gã cảm thấy không thể hít thở…

       Khi Mạc Độc Hiền biết chuyện, liền dẫn người chạy đến, nhìn thiếu niên một mình đứng giữa đám người đang nằm la liệt trên mặt đất, không khỏi nảy sinh vài phần kính trọng, tuy vậy trong lòng cũng dấy lên sự hoài nghi rất lớn đối với hắn.

       “A Võ, ta thay mặt bọn họ xin lỗi ngươi, có thể lấy giải dược ra không?”

       Yến Ngọ lắc đầu: “Không có giải dược”.
       Mạc Độc Hiền nghẹn họng, Lưu Uy vẫn chưa trở về, hắn vỗn nghĩ thiếu niên bình thường này sẽ không gây ra sóng to gió lớn gì, ai ngờ vừa quay đi hắn đã hạ độc mấy thuộc hạ của mình, sống chết không rõ. Nếu Lưu Uy không hoàn thành nhiệm vụ hoặc không trở về… Như vậy chuyện này cũng dễ xử lý.

       “Không ngờ ngươi cũng không đơn giản a A Võ. Ngươi xem, bọn hắn đã thất bại, hay là ngươi đem giải dược cho bọn hắn, chờ bọn hắn tỉnh lại, tất cả đều giao cho ngươi xử lý được không? Chỉ cần lưu lại một hơi thở là được!”

       Mạc Độc Hiền lùi một bước, ở trước mặt thủ hạ mà dễ dàng buông tha tính mạng bọn người này sẽ chỉ khiến trái tim của những người khác lạnh lẽo, cho nên hắn chỉ có thể trấn an đệ đệ này trước vậy.

       “Nếu giao bọn chúng cho ta xử lý, kết cục vẫn giống nhau. Cho nên, không cần...”[Tử: Ngọ bá đạo quá <3]

       “…”. Lần này mọi người trong phòng đều nghẹn họng. Sau đó thì cả đám người cùng nhìn chằm chằm Yến Ngọ với ánh mắt tóe lửa, tất cả đều kêu gào Mạc Độc Hiền trừng phạt hắn, bắt hắn đền mạng!

       “Ai dám bắt đệ đệ của ta đền mạng? Ông đây sẽ đưa tiễn kẻ đó đi theo đám huynh đệ này của hắn đầu tiên!”. Một bóng đen từ bên ngoài đạp gió tiến vào, ôm lấy Yến Ngọ, ánh mắt âm ngoan của y nhìn chằm chằm về phía mọi người.

Mạc Độc Hiền không ngờ Lưu Uy lại trở về nhanh đến vậy, nhưng mà điều này đồng nghĩa với việc y đã đắc thủ, kiềm chế vui sướng trong lòng mà nói:

       “A Uy, ngươi đừng hiểu nhầm, bọn họ nhìn thấy huynh đệ mình trúng độc nên có chút kích động, sao có thể bắt đệ đệ ngươi đền mạng? Lại nói, cũng là do bọn chúng không biết tự lượng sức mình, muốn đùa giỡn với A Võ, ai ngờ lại tự làm hại bản thân mình! Trừng phạt bọn chúng một chút cũng tốt, miễn cho sau này lại có can đảm đi bắt nạt người mới!”

       Yến Hướng Nam nhanh chóng nắm bắt được sự việc vừa diễn ra, nhìn mấy cỗ ‘thi thể’ hèn mọn phơi trên nền đất.
 

      “Dựa vào bọn chúng mà dám động vào đệ đệ ta, không biết lượng sức! Nếu Ngũ nhi thực sự muốn tính mạng của chúng, Mạc Đường chủ còn có thể ở đây đòi giao ra giải dược sao? Để cho chúng nằm đây vài ngày đi, ta dọn sang chỗ khác ở!”

       Biết được mấy kẻ kia không bị nguy hiểm đến tính mạng, Mạc Độc Hiền nhanh chóng nói: “Hai vị, thỉnh, ta sẽ đổi phòng cho hai người. Không ngờ Tiểu Võ huynh đệ lại dụng độc tốt như vậy, huynh đệ hai người đúng là nhân tài chi sĩ, Quang Nguyệt Đường xa như vậy mà rất nhanh đã trở về, những người khác đâu?”

       Yến Hướng Nam ôm người đi thẳng về hướng Tây sương phòng. “Tốc độ của bọn họ làm sao có thể nhanh bằng ông đây. Nếu không phải về kịp, đệ đệ của ta chẳng phải sẽ bị các người chèn ép sao! Không cần đổi sang nơi khác, sang tạm bên phía Tây này đi! Ông đây bôn ba mệt nhọc muốn nghỉ ngơi, có gì Mạc Đường chủ hỏi mấy tên rùa bò kia đi!”

       Rùa tất nhiên là chỉ mấy người lạc ở phía sau, khuôn mặt tươi cười của Mạc Độc Hiền cứng ngắc, nhìn người biến mất phía sau cánh cửa, cũng không so đo cùng y, dù sao y đã hoàn thành một việc lớn, cứ theo đà này, kế hoạch của hắn có thể thành công cực kì nhanh chóng!

      “Trước tiên bố trí cho bọn họ nghỉ ở chỗ đó đi. Lưu Uy mới hoàn thành nhiệm vụ, trước tiên cứ theo ý y. Chờ Quách Phương trở về, bảo hắn nhanh chóng đến gặp ta”. Quách Phương, chính là một trong những ‘em rùa đang bò’…

       Tây sương phòng bày trí rất đơn giản, một chiếc giường và một cái bàn, đã được quét dọn sơ qua. Yến Hướng Nam nghênh ngang ôm ấp Yến Ngọ ngồi ở trên giường, nhìn mấy ả nha hoàn và người hầu bận rộn, nhanh chóng làm cho nơi này không thua kém Đông sương phòng.

       “Ai nha, ở trong đây thật là thoải mái, còn có thể thường xuyên trang trí lại phòng, đa tạ chư vị ~”. Điển hình cho kẻ được tiện nghi còn khoe mã, ai rảnh mà tranh trí lại phòng liên tục cho y cơ chứ? Mấy ả nha hoàn tặng cho y ánh mắt coi thường, bọn người hầu cũng giận mà không dám nói.

       Đợi cho mọi người lui hết, Yến Ngọ đóng cửa phòng, tập trung lắng nghe Yến Hướng Nam nói: “Trải qua sự kiện này, Mạc Độc Hiền sẽ không ngu xuẩn mà sắp xếp trạm gác ngầm ở nơi này lần nữa, ngươi làm không sai, như vậy có thể thấy thủ hạ của Mạc Độc Hiền chỉ là một đám ăn hại, đương nhiên việc ngu nhất chính là, phản bội bản Các chủ”.

       Yến Ngọ còn có thể phát biểu cái gì, chỉ có thể phụ họa.

       Yến Hướng Nam thoải mái nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, ngay cả quần áo cũng chưa cởi. Yến Ngọ tới giúp hắn tháo giày, tất mỏng, kéo cái chăn bị y nằm đè dưới thân lên. Yến Hướng Nam tự động nhích người, đem mình vùi vào trong chăn, buồn ngủ, y mông lung nói: “…Muốn giải quyết nhanh chóng chuyện này nên trên đường chạy nhanh, hao phí rất nhiều nội lực, ta muốn nghỉ ngơi thật tốt. Đừng để mấy kẻ không có mắt đến quấy rầy ta!”

       “Vâng, chủ tử”. Yến Ngọ nhẹ giọng nói. Đem màn và mành bên trong đều buông xuống, ánh sáng trong phòng giảm đi rất nhiều. Nghe hô hấp nhẹ nhàng đều đều của Các chủ, Yến Ngọ cẩn thận lui ra bên ngoài, lúc này mới chậm rãi xoa bụng của mình, nơi đó… đang ẩn ẩn đau. Nếu giờ này có người khác nhìn vào, sẽ thấy mặt Yến Ngọ tái nhợt không còn chút máu.

       Khi ở Đông sương phòng giằng co, hắn đã cảm thấy có chút không ổn, có một thứ ấm áp quen thuộc dần lan ra trên quần, nhưng nhiều người nên hắn không thể xem xét, cũng không thể cho người khác nhìn ra khác thường. Hắn kéo mành che trong thư phòng xuống, cởi bỏ quần của mình, quả nhiên nhìn thấy vài vệt đỏ hồng rơi rớt bên trên, tuy không nhiều nhưng cũng đủ khiến hắn kinh hãi!



--Hết chương 21--

Lâu lắm rồi mới post chương 21 nè, mọi người đợi có lâu không ^^ Do mem động bận quá, từ edit đến beta ai cũng chạy ngược chạy xuôi cả >~<. Bên cạnh đó, xin chúc mừng Tử yêu quý của động ta đã dành giải nhất cuộc thi viết đoản. Mọi người cùng chúc mừng cho Tử nào *bốp bốp*
Đây là link bài dự thi của Tử: Link Mọi người cùng thưởng thức nha  

  Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét