Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014

Giai Điệu Tĩnh Lặng_Chương 11

Hạt dẻ rang Hạt dẻ rang~~

11. Nói anh nghe không chuyện gì thì đừng chọc tui


Editor: Ju,  Q.Law aka Q.chan
Beta: MarS


      Cảnh Trạch cũng không biết vì sao khi ở cùng với con thỏ hắn sẽ rất lười lái xe. Để ra vẻ lãng tử, hắn chỉ khoác một cái áo gió, bên trong chỉ mặc một cái áo len mỏng dính, giữa trời đông giá rét, lạnh co rúm người lại.

      Bên đường có hàng bán hạt dẻ rang, Khúc Tĩnh Thâm đứng ở cửa nhìn vào trong, tay sờ túi tiền định mua lấy một ít.

      Cảnh Trạch kéo tay con thỏ, đứng trước cửa hàng, miệng thở ra khói: “Ê, hạt dẻ rang bao tiền một cân?”

      “Loại này bốn đồng bảy, loại này năm đồng ba, vừa mới rang đó, còn nóng lắm.”

      Cảnh Trạch lấy ra mười đồng ném qua: “Lấy loại kia…con thỏ, muốn ăn cái khác không, anh mua cho.”


      Khúc Tĩnh Thâm thầm nghĩ, mình vốn là định mời hắn ăn, nhưng đối phương lại trả mất rồi, cậu đành im lặng đứng đằng sau Cảnh Trạch.

      Cảnh Trạch nhận bao hạt dẻ cùng bốn đồng tiền thối, tùy tiện nhét vào túi áo xoay người đi. Khúc Tĩnh Thâm lấy bảy mao tiền lẻ trong tay người bán, cố tránh đi ánh mắt của họ.

      Cảnh Trạch bỏ vào tay Khúc Tĩnh Thâm một hạt nóng hôi hổi, cậu đem bảy mao kia đưa hắn, Cảnh Trạch xua tay: “Của gia thưởng cho ngươi, đủ mua hai cái kẹo que.” Kết quả vừa đúng mua hai cái, còn lại một mao kia để Khúc Tĩnh Thâm giữ.

      Hạt dẻ thơm thơm bùi bùi, Khúc Tĩnh Thâm trước giờ chỉ được nếm qua có một lần, nhưng là loại rẻ. Cảnh Trạch đem hạt dẻ cắn thành hai nửa, nhấm nhấm sau đó liền nhổ ra.

      Khúc Tĩnh Thâm: “……”

      Cảnh Trạch nói: “Hứ, anh ghét nhất ăn cái này, phải lột vỏ.”

      Khúc Tĩnh Thâm bóc một hạt đặt vào tay hắn, Cảnh Trạch há miệng: “ Đến, đút vào cho anh, a~”

      Khúc Tĩnh Thâm nghĩ: đúng là công tử bột! Cố đem hạt dẻ ném vào miệng hắn cho xong việc.

      Cảnh Trạch: “Rất ngon, lần tới lại mua tiếp.”

      Khúc Tĩnh Thâm: “…….” Vết thương trên mặt bị gió thổi đến phát xót, cũng không còn thấy đau. Tuyết đọng trên đường đã được quét tước sạch sẽ, năm nay B thị rực rỡ hơn mọi năm, năm ngoái ở mấy chỗ còn không có đèn đường trang trí. Bọn họ muốn tới khu nhà Cảnh Trạch, phải đi xuyên qua một công viên. Ghế trong công viên đã đầy tuyết đọng, mấy cây tuyết tùng thấp bé phủ đầy tuyết, cành lá đã bị đè rạp xuống tận gốc, Cảnh Trạch tới gần đá một cái, tuyết đổ rào rào xuống đất.

      Cảnh Trạch nói: “Con thỏ, anh rất lợi hại phải không? Hã a~~~”

      Khúc Tĩnh Thâm đừng yên tại chỗ nghiên cứu lối suy nghĩ của Cảnh thiếu gia, Cảnh Trạch chơi đã, xoay người khẽ miết lấy cái mũi lạnh lẽo của Khúc Tĩnh Thâm: “Con thỏ, thật tốt, cưng sẽ không nói, không cần lải nhà lải nhải chọc người khác bực mình…”

      Khúc Tĩnh Thâm nhìn mặt trăng treo lủng lẳng giữa trời dêm, hít thở không khí tươi mát của tuyết. Cảm giác bơ vơ, không nơi nương tựa dần nhạt đi, nhưng lại mơ hồ cảm thấy sợ hãi, sợ cái xúc cảm mờ mịt, không chân thật này.

      Đúng lúc này, Cảnh Trạch đột nhiên kéo tay cậu chầm chậm đi về phía trước, Khúc Tĩnh Thâm có chút ngạc nhiên. Cảnh Trạch: “Yo, mau về nhà, về nhà là có thể lên giường, thỏ con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra, gia đã về nhà…”

      May là trên đường về nhà cũng không nhiều người, hai người co co kéo kéo một hồi thì về đến nhà Cảnh Trạch. Cảnh Trạch vừa vào đến nhà thì lập tức bật điều hòa, Khúc Tĩnh Thâm nhìn xuống dưới chân, trêm thảm dẫm lên hai dấu đen xì.

      Cảnh Trạch ném đôi dép lê cho cậu: “Hai ngày trước mới tìm người quét dọn sạch sẽ, được rồi~ đổi dép đê~”

      Khúc Tĩnh Thâm ngồi xổm xuống tháo giày, giày là cậu mua từ năm kia, cũ lắm rồi, nước tuyết thấm vào, bên trong liền nhớp nháp. Khúc Tĩnh Thâm nhìn đôi tất bị thủng ở đầu, xấu hổ rụt ngón chân lại.

      Cảnh Trạch vào phòng tắm xả nước, căn bản là không thấy. Đến khi hắn ra thì phát hiện Khúc Tĩnh Thâm đang câu nệ nép trên sô pha, tay đặt ở đầu gối, cũng không dám ngồi hẳn lên. Cảnh Trạch tùy tiện ngã ra sô pha, cố ý gối lên trên người Khúc Tĩnh Thâm hỏi: “Con thỏ, em còn đau không?”

      Ngón tay Khúc Tĩnh Thâm giật giật, không nói. Cảnh Trạch tìm vở và bút đặt vào tay cậu, lại hỏi: “Con thỏ, trước giờ em vẫn bị người ức hiếp như vậy sao?”

      Khúc Tĩnh Thâm: Cũng không nhiều lắm, hồi còn nhỏ không thường xuyên, hiện tại đỡ hơn nhiều.

      Cảnh Trạch vò tóc Khúc Tĩnh Thâm: “Về sau theo anh, đứa nào dám đánh cưng, anh cho nó một trận.”

      Khúc Tĩnh Thâm cười cười, Cảnh Trạch bắt đầu động thủ cởi quần áo cậu, hai người ngươi đánh ta chắn, Cảnh Trạch không cẩn thận đụng vào vết thương trên đùi cậu, Khúc Tĩnh Thâm đau đến xuýt xoa. Cảnh Trạch thuận thế đem áo bông lột xuống dưới.

      Khúc Tĩnh Thâm vẫn mặc cái áo len kia, Cảnh Trạch đem áo len vạch lên, là một cái áo đơn mùa thu. Trên áo đầy những mảnh vá, Khúc Tĩnh Thâm xoay người sống chết ngăn cản nhưng Cảnh Trạch không tha, tay dụng lực càng lúc càng mạnh.

      Cuối cùng là Cảnh Trạch cưỡi trên người Khúc Tĩnh Thâm, áp xuống, hai tay giữ chặt đầu cậu, nhìn ánh mắt đối phương đã hoe đỏ nói: “Ngoan, anh không bao giờ chê cười em nữa. Sáng mai, chúng ta đi mua áo mới nhé.” Dứt lời, Cảnh Trạch ôn nhu hôn lên môi cậu. Đầu lưỡi vòng quanh đầu lưỡi, trong miệng còn có hương hạt dẻ ngọt ngào.

      Đợi đến lúc nụ hôn kia chấm dứt, Cảnh Trạch niết mặt Khúc Tĩnh Thâm: “Nghe lời, đi tắm, trước đó để anh xem vết thương trên người em đã.”

      Khúc Tĩnh Thâm không ngăn cản nữa, Cảnh Trạch đem áo len cởi ra, nhìn đến cạp quần sờn đến xơ cả sợi vải, hai cái đỉa quần gần như bung hẳn ra.

      Khúc Tĩnh Thâm bụm tay ôm kín mặt, việc xấu hổ không muốn ai biết như vậy, nay lại trần trụi phơi ra trước mặt một người xa lạ.

      Hắn đem luôn quần cậu xả xuống, quần đùi bên trong cũng vá ngang dọc, Cảnh Trạch thò tay chọc chọc, cảm nhận được làn da ấm áp của Khúc Tĩnh Thâm. Sau đó liền đem quần đùi tụt luôn xuống, Khúc Tĩnh Thâm hai chân quắp vào nhau, mặt đỏ như sắp ứa máu.

      Đôi chân gầy dơ, xương bánh chè ốm đến dọa người. Trên đùi có chỗ bị thương, Cảnh Trạch chọc chọc mấy cái, hỏi: “Có đau không?”

      Khúc Tĩnh Thâm lắc đầu, Cảnh Trạch vươn tay định lột nốt quần lót ra nhưng Khúc Tĩnh Thâm sống chết không chịu buông tay. Cảnh Trạch ôn nhu nhìn cậu, dụ hoặc nói: “Ngoan, về sau anh sẽ đối với em thật tốt, trong phòng khách rất lạnh, anh ôm em đi tắm.”

      Khúc Tĩnh Thâm thấy Cảnh Trạch bất thình lình thay đổi thái độ chưa kịp định thần thì đã bị đè xuống sô pha.

      Cảnh Trạch nói: “Nếu không phải lần trước em khóc thì anh đã sớm ăn luôn rồi. Ngoan, cưng cũng thích anh mà, tsun anh cũng gặp rồi, đến lúc lên giường thì lại…”(muộn tao: tsun, là tsundere nha: là kiểu trong ngoài bất nhất)

      Khúc Tĩnh Thâm lờ mờ hiểu được người này tình nguyện tiếp cận mình, không chê mình rách rưới, nhưng thế nào lại biến hóa thành loại quan hệ này? Cậu ra sức đẩy Cảnh Trạch đang đè trên người mình, hạ thân bên dưới đã nổi lên phản ứng. Cảnh Trạch dùng kĩ xảo xoa nắn, Khúc Tĩnh Thâm gắng hít thở từng ngụm từng ngụm, tay kia của Cảnh Trạch thì chơi đùa hạt nhỏ đang ngạnh lên trước ngực, khóe mắt Khúc Tĩnh Thâm như sắp chảy lệ.

      Cảnh Trạch cúi người hôn hôn: “Ngoan, giao cho anh, có phải sắp rồi đúng không? Cứng thế cơ mà…ha ha…”

      Cảnh Trạch cố ý buông tay ra, Khúc Tĩnh Thâm ý loạn tình mê không thể tự kềm chế, nơi đó cứng rắn khó chịu, tựa như có mấy trăm con sâu đang bò qua bò lại. Cậu ôm mặt che đi sắc thái khốn khổ, nơi đó không tự chủ được mà cọ xát lên người Cảnh Trạch.

      Cảnh Trạch cưỡi ở trên người cậu mà thoát quần áo, áp ngực xuống để chặn Khúc Tĩnh Thâm, phía dưới quần lót đã dựng lên một túp lều nhỏ. Khúc Tĩnh Thâm cảm giác được Cảnh Trạch đang húc thứ đó vào người mình thì hô hấp cứng lại. Quần lót đã bị kéo xuống tận đầu gối, tay Cảnh Trạch miết xuống khe mông nhỏ hẹp khiến Khúc Tĩnh Thâm thập phần xấu hổ. Thân thể như có dòng điện chạy qua, lập tức bắn thẳng lên bụng Cảnh Trạch. Cảnh Trạch xoa xoa thứ dịch đục như nước gạo kia, đưa lên mũi ngửi ngửi rồi đem vẽ lên mặt Khúc Tĩnh Thâm, tiếp tục cúi xuống hôn môi.

      Khúc Tĩnh Thâm lúc này như tiểu hài tử lén ăn vụng, trong lòng vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi. Tay Cảnh Trạch không biết từ lúc nào đã tìm đến cửa sau của cậu, ngón tay đảo quanh ở lối vào, miệng cắn cắn mũi cậu: “Phía trước chắc không ai đụng vào ha, nhanh thiệt…”

      Khúc Tĩnh Thâm trong lòng muốn đạp văng người này ra, nhưng rồi lại muốn ôm lấy người trước mặt. Cậu cũng có tí khôn lỏi của người nông thôn, cậu cũng biết Cảnh Trạch là người có tiền nhưng chỉ người này đối xử với cậu rất tốt vậy nên lưu lại thôi.

      Ngón tay Cảnh Trạch đã chen vào được một chút, Khúc Tĩnh Thâm đau nhíu mày, Cảnh Trạch ghé vô tai cậu nói: “Ở đây hút thật chặt, con thỏ, anh thực thích em, muốn làm đến khi em khóc ra.”
      Cảnh Trạch nghiêng người tìm bôi trơn trong ngăn kéo bàn trà, Khúc Tĩnh Thâm kịch liệt thở gấp, bên trong lồng ngực tựa như có trái bóng cao su nảy loạn xạ. Cảnh Trạch đổ chất bôi trơn lên chỗ của mình, sau đó lấy một cái đệm nhét vào phía dưới lưng Khúc Tĩnh Thâm, vừa muốn động thủ đi vào thăm dò, thì “bủm” một cái, Cảnh Trạch đứng hình.

      Mặt Khúc Tĩnh Thâm cháy rực lên, tối nay lúc ăn hạt dẻ cảm giác hơi lạnh bụng, mà dạ dày cậu lại không tốt lắm. Đến khi hồi phục tinh thần, Cảnh Trạch thô bạo vạch mông cậu ra vỗ bùm bụp.

      Chỗ kia của Cảnh Trạch nhất thời nhuyễn xuống, hắn túm lấy cổ Khúc Tĩnh Thâm lắc mãnh liệt: “Con thỏ, anh bị em làm cho không lên được, là em cố ý!”

      Khúc Tĩnh Thâm: “……”

      Cảnh Trạch đánh Khúc Tĩnh Thâm thêm mấy cái mới hả giận, vung tay ném bôi trơn đi, đứng dậy đi vào phòng tắm.

      Khúc Tĩnh Thâm nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng vào thì mới ngồi xuống xỏ vội quần áo vào, cố chịu đựng mông đau, vọt tới cửa bỏ trốn.

      Không nghĩ tới Cảnh Trạch tính toán như thần, Khúc Tĩnh Thâm còn đang đổi giày thì bị hắn tha vào phòng tắm. Đương nhiên khâu tắm rửa vô cùng không suôn sẻ, Cảnh Trạch phi thường hung bạo rống đến rống đi trong phòng tắm, thiếu điều bổ nhào vào cắn đứt cổ Khúc Tĩnh Thâm. (bạo hóa =)))
 

…………………………..

      Hai người nằm song song trên giường lớn, Cảnh Trạch nói: “Con thỏ, anh lần này không ăn em, em đánh súng cho anh đi?”

      Cảnh Trạch giữ chặt tay Khúc Tĩnh Thâm đem nó chạm vào vật đang ngạnh một nửa của mình: “Xoa nó, giống như ban nãy anh làm.”

      Khúc Tĩnh Thâm đỏ mặt, ánh trăng xuyên qua tấm chắn chiếu xuống giường, màn đêm yên tĩnh lạ lùng. Khúc Tĩnh Thâm ngồi đần mặt ra, cuối cùng dưới sự trợ giúp của Cảnh Trạch, viên đạn rốt cục cũng bắn ra.

      Cảnh Trạch ôm lấy eo nhỏ của Khúc Tĩnh Thâm: “Con thỏ, từ hôm nay trở đi, em chính thức ở cùng anh.” Cảnh Trạch ôm cậu như ôm gối, hít một cái trên người người kia thoảng vị sữa tắm, vừa lòng theo Chu Công chơi cờ.

      Khúc Tĩnh Thâm xoay người nằm ngủ, nhưng cái tay vướng víu kia cứ ôm chặt lấy eo, mãi sau mới mơ màng thiếp đi. Tối nay, cậu phá lệ mơ thấy em trai. Em trai vẫn là bộ dáng lúc sáu tuổi, níu tay áo cậu đòi kẹo ăn. Cậu lục lõi tất cả các túi nhưng không tìm thấy một viên kẹo nào, cậu dỗ dành nhưng em trai lại khóc òa lên, tựa hồ không nghe thấy lời cậu nói.


Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

3 nhận xét:

  1. Anh công vô sỉ quá, cơ mà ta thích.
    Cám ơn :))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hihi, rất vui vì bạn đax ủng hộ ^^ dạo này Q-chan phải thi nên không có thời gian làm, sắp tới sẽ quay trở lại, mong mọi người thông cảm ạ ^^

      Xóa
  2. Đọc tới đây mới comt cho nàng. Hị ...tính cách a công tar thích
    Thks nàng

    Trả lờiXóa