Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

Si Tâm Vọng Tưởng_Chương 10


Đợi lâu không mọi người :)))))))
Tác giả: Khô Mục
Edit: Míu
Beta: Mn

Chương 10: Cậu em vợ

Nói quán trà thực ra cũng không đúng lắm, Cao Giai thi thoảng cùng bạn bè tụ tập cần chỗ tiêu khiển nên mới mở ra, cũng không phải vì kiếm tiền. Không gian bên trong lịch sự tao nhã, rất phù hợp với sở thích của Cao Giai.

Lại nói, Cao Giai một năm chỉ ghé qua vài lần, nhưng Trương Lập Quyền và vài người bạn cũ của Cao Giai thường xuyên tạt qua uống chén trà, cùng chơi mấy ván bài.

Lộ Diêu trực tiếp lái xe tới, chờ hai tiếng, qua hai lượt trà mới đợi được Trương Lập Quyền đến.



Trương Lập Quyền nhìn vẻ mặt Lộ Diêu thất hồn lạc phách, hỏi cậu, “Làm gì vậy? Bày cái vẻ mặt này cho ai xem đây?”
Lộ Diêu kéo hắn ngồi xuống, vội vàng hỏi, “Anh ấy không phải có người khác bên cạnh chứ?”

“Cậu nghe ai nói? Anh ta không phải loại người thích đi ứng phó tình nhân. Người này vốn thích yên tĩnh, ít chuyện phiền phức.”
“Vậy vì sao anh ấy lại gán cho tôi tội danh kia?”

Trương Lập Quyền bật cười, “Cậu tỉnh táo chút được không? Anh ta muốn quăng ai đi chỉ cần nói một câu, cậu đã thấy anh ta dùng cách tốn công tốn sức như vậy chưa? Đừng ăn nói hồ đồ.” Nói xong, Trương Lập Quyền tự rót cho mình một chén trà, một hơi uống cạn.

Lộ Diêu nhất thời hai mắt sáng bừng, trong lòng bỗng nhiên thông suốt, “Vậy đó nhất định là anh ấy hiểu nhầm tôi!” Nghĩ lại Cao Giai tài năng khí suất như vậy lại vì chuyện đó mà tức giận, cậu còn cảm giác trong họa có phúc.

Nhìn biểu tình trên mặt Lộ Diêu thiên biến vạn hóa, vừa mới chảy dài như mặt ngựa mà giờ đã tươi cười hớn hở.

“Cậu có bệnh sao?”

Lộ Diêu cũng không tranh cãi với hắn, chỉ híp mắt cười nói, “Anh nói xem… có phải anh ấy cũng có chút chút để ý tới tôi hay không? Anh không được thấy vẻ mặt vừa rồi của anh ấy, hắc hắc!”

Trương Lập Quyền cảm thấy Lộ Diêu bệnh không nhẹ, nhìn cậu bộ dạng hạnh phúc, trong lòng lại thấy khó chịu nói không nên lời, “Cậu cao hứng cái gì? Cậu dám cùng anh ta nói chuyện tình cảm, nhân lúc vẫn còn chưa quá muộn mà dập tắt tâm tư này đi. Vốn dĩ ngay từ đầu, mọi người đều đã rõ tính cách Cao Giai, “Kẻ ta thượng qua đều là người của ta”, đây chính là ý tứ trong lời anh ta nói.”

Lộ Diêu bĩu môi, “Anh sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, tôi còn có thể không hiểu sao? Tôi cũng không định nói gì trước mặt anh ta hết. Chính là… chính là tôi nguyện ý đi theo anh ấy. Nếu không được, tôi đi.”

Trương Lập Quyền nhìn cậu hồi lâu, bỗng nhiên cảm thấy buồn bực dâng lên, chẳng buồn hé răng nữa, uống trà.

“Ai~ anh ấy là vì chuyện gì kia chứ?”

Trương Lập Quyền lười nói, từ trong túi áo lấy ra một cái phong bì đưa cho cậu.

Lộ Diêu nghi hoặc nhận lấy, vừa mở ra liền choáng váng.

“Này, cái này từ đâu mà có?”

Trương Lập Quyền cười lạnh một tiếng,“A, cậu hỏi từ đâu à? Cậu bỗng nhiên biến mất, Cao Giai nói tôi phái người đi tìm cậu, ai ngờ đâu một người bạn trong cục cảnh sát lại cho tôi cái này.”

Lộ Diêu túm lấy ảnh chụp trước mặt ném xuống chỗ khác “Người này tôi không biết! Vốn là cùng bọn Hầu nhị thiếu ăn bữa cơm, kết quả bị hắn kéo ra ngoài quậy phá, tôi cũng không nghĩ tới chuyện sẽ thành thế này. Tên khốn kiếp kia, vậy mà dám dùng thuốc với tôi! Tôi lúc ấy cái gì cũng không biết, khi cảnh sát ập vào còn không rõ là đã phát sinh chuyện gì, đều là bị tên lưu manh này hại!” Lộ Diêu chỉ nam nhân trong tấm ảnh chụp, trong bụng đã đem hắn cùng Hầu nhị thiếu âm thầm mắng chửi một nghìn lần.

Trương Lập Quyền cảm thấy Lộ Diêu không có đầu óc, hiện tại cậu đã hoàn toàn chứng thực quan điểm này của hắn. “Cậu là đồ óc heo sao? Cùng một đám không quen không biết ở một chỗ làm cái rắm gì? Tôi nói cậu biết, anh ta sẽ không đợi cậu chạy đến giải thích đâu. Cậu sao không nhìn anh trai mình mà học tập?”

Lộ Diêu sửng sốt, mặt nhất thời lạnh xuống, “Tôi cả đời này không bằng Lộ Lê, cũng không hề đặc biệt như anh ta. Vậy thì sao chứ? Không phải cũng mang bệnh chờ chết sao?”

Trương Lập Quyền sửng sốt một chút, lạnh giọng cười nói, “A, thật đúng là con mẹ nó một kẻ vong ân bội nghĩa”. Nói xong liền đứng lên rời đi, gần tới cửa hắn bỗng quay đầu đối Lộ Diêu nói, “Tự mình gây chuyện thì tự mình giải quyết đi, tìm tôi cũng vô dụng. Nếu muốn êm đẹp ở lại bên cạnh anh ta, tôi khuyên cậu ít lại gần mấy kẻ loạn thất bát tao kia đi.” 

 
Bị Trương Lập Quyền kẻ nổi tiếng tàn nhẫn kia nghiêm túc nói mình là kẻ vong ân bội nghĩa, Lộ Diêu nhìn chiếc chén trước mặt, nói không rõ có bao nhiêu mất mát. Cậu không thích người khác đem cậu cùng Lộ Lê ra so sánh.


Buổi chiều, Lộ Diêu trở lại biệt thự của Cao Giai, nhưng không hề thu dọn hành lý mà chỉ đơn giản tắm rửa sạch sẽ sau đó ngồi nhìn thời gian trên đồng hồ ngẩn người.

Cao Giai thường về muộn, Lộ Diêu ngồi một lúc cảm thấy nhàm chán, liền lấy trong balo một quyển sách ra xem. Cậu không thích đọc sách, quyển sách kia vốn là lần trước Hầu nhị thiếu ngồi trong WC lôi ra đọc rồi ném lại trong balo cậu.

Vừa đọc một chút lập tức liền bị mê hoặc, hấp dẫn không thể buông xuống. Nội dung là về trộm mộ, rất rùng rợn, hơn nữa nam chính cũng cho cảm giác hơi yếu đuối, nhưng có lẽ là do “Muộn Du Bình” kia quá lợi hại mà thôi.*

*truyện Đạo mộ bút ký.
 
Cao Giai lấy chìa khóa mở cửa, Lộ Diêu vẫn chưa chú ý. Thẳng đến khi y đi sát tới sô pha, bên cạnh bỗng nhiên nhòe lên một bóng người, Lộ Diêu mới giật thót một cái, sợ tới mức tim suýt chút nữa đã theo cổ họng vọt ra ngoài.

Thấy rõ là Cao Giai, Lộ Diêu mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, đứng lên ân cần nói, “Anh đã về?”

Cai Giai cau mày nhìn cậu. Lộ Diêu có điểm chột dạ, nhưng vẫn đánh bạo nói, “Em thấy, nếu có hiểu lầm thì phải nói rõ ràng.” Nói xong, từ túi quần móc ra mấy tấm ảnh chụp đưa cho Cao Giai, “Người này em không quen, quan hệ gì cũng không có. Em bị bọn họ hạ thuốc. Nhưng mà chuyện gì cũng chưa hề phát sinh! Thật! Vì cảnh sát ngay sau đó đã tới rồi, ảnh này là chụp ngay lúc đó. Em cũng không có quên lời anh nói lần trước, không quậy phá, không động vào đá. Em không ngờ bằng hữu của Hầu nhị lại xuống tay với mình….”

Cao Giai vẫn không hé răng, cứ như vậy nhìn cậu. Lộ Diêu bị nhìn như vậy trong lòng không yên, thận trọng quan sát y, chỉ sợ Cao Giai mở miệng nói ra một chữ “Cút.”

“Lộ Diêu, con người tôi không thích phiền toái.” Nói xong câu này, Cao Giai cởi áo khoác đi lên lầu hai.

Lộ Diêu trong lòng vui vẻ, vội vàng theo sau, đến khi Cao Giai tắm rửa sạch sẽ đi ra, Lộ Diêu bước tới nói, “Em đã biết, về sau nhất định ngoan ngoãn, không chọc giận anh, cũng sẽ không mang phiền toái đến! Cũng không cùng Hầu nhị kia qua lại nữa, hắn lần này hại em quá thảm rồi.”

Cao Giai thoắt cái đưa tay mở ngăn kéo tủ lấy điếu thuốc châm lửa, rít vào hai hơi mới ngẩng đầu nhìn cậu, bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ những lời tôi nói ít nhiều cũng có phân lượng nhất định, cậu có từng nhớ thử một lần chưa?”

Lộ Diêu cả người nhất thời lạnh lẽo, cậu quả thật nhớ rõ từng lời của Cao Giai, không tức giận chán ghét, nhưng cũng không cho cậu cơ hội giải thích. Có lẽ y đối với chuyện này căn bản không có hứng thú, cũng giống như lúc mới đầu để cậu dọn về ở, đều không cần lý do hay cơ hội.

Lộ Diêu vốn nghĩ, bản thân có thể ở lại đây liệu có phải đã được xem là đặc biệt? Nhưng mà vài giây sau đó, cậu liền thất vọng hoàn toàn rồi.

Cao Giai gọi điện thoại. Mười lăm phút sau, Trương Lập Quyền có mặt ngoài cổng biệt thự ấn vang chuông cửa.

Lộ Diêu mắt đỏ hồng mở cửa, kéo hành lý đi ra.

Trương Lập Quyền nhún vai, tựa hồ không hề ngạc nhiên. Hắn đi qua xách hành lý của Lộ Diêu, liếc mắt nhìn qua phòng khách một cái, nói: “Đi thôi.”

Lộ Diêu xoa xoa đôi mắt, cái gì cũng không nói theo hắn lên xe.

Lộ Diêu nhìn ra bên ngoài cửa kính, đèn đường vùn vụt lui dần về sau, màu sắc ảm đạm, trong bóng đêm không có gì đáng nói.

Trương Lập Quyền nhìn cậu một cái, thở dài, “Nếu mệt thì ngủ một chút đi.”

Lộ Diêu không nhúc nhích, cũng không nói chuyện. Trương Lập Quyền chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cậu, cũng không rõ hiện tại trên mặt cậu là biểu tình gì.

Cũng may buổi tối không bị kẹt xe, rất nhanh đã tới nơi. Lộ Diêu xách hành lý, bỗng quay sang Trương Lập Quyền cười cười nói “Bye bye.”

Trương Lập Quyền sửng sốt. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lộ Diêu tươi cười như vậy, khó có thể hình dung….

Kỳ thật, Lộ Diêu đang suy nghĩ cẩn thận một việc.

Khi cậu nằm trên giường, đã âm thầm hạ quyết tâm. Cá tính Cao Giai như vậy, không dễ dàng tin tưởng người khác, cũng rất khó thật lòng thật dạ đặt tình cảm vào ai. Hết thảy mọi chuyện còn chưa có bắt đầu, vậy cự tuyệt có thể biểu đạt cho cái gì đây?

Phản ứng của Cao Giai, liệu có phải là đang đưa ra cho cậu một yêu cầu?

Lộ Diêu biết chính mình không có ưu điểm gì, nhưng là, cậu thích y.

Hạ quyết tâm rồi, Lộ Diêu lại cảm thấy an tâm hẳn. Mà ngày kế tiếp, cậu cũng phải hi sinh một chút, đến trường đi học.

Ở trường, Lộ Diêu không quen bất cứ ai, thậm chí thời khóa biểu học kỳ này cũng không nắm rõ, về phần các tiết học đi đâu phòng nào cũng hoàn toàn không có khái niệm.

Lộ Diêu hiếm khi dậy thật sớm, lái xe tới trường học, chuyện đầu tiên chính là tìm người. Đến phòng kí túc xá của mình Lộ Diêu cũng không tới qua, về phần bạn cùng phòng là ai, cậu chưa từng quan tâm tới.

Cho nên, sáng nay sau khi ngủ dậy, Lộ Diêu ôm theo sách giáo khoa mới tinh và thời khóa biểu mới in đứng trước tòa nhà ngẩn người, cảm giác vô cùng buồn bực.

Cậu giống như sinh hoạt trong một nguyên lý khác, hoàn toàn không có cách nào dung nhập được với cuộc sống vườn trường của ngoại tộc. Từ sau khi học khác trường với Tề Vân, Lộ Diêu không có cách nào cùng một chỗ vui vẻ với người khác, cậu bài xích người khác, người khác cũng bài xích cậu.

Sau này Lộ Diêu mới biết, là do người khác không quen nhìn kiểu người lắm tiền nhiều của lại kiêu căng ngạo mạn như cậu. Thật ra, Lộ Diêu chẳng qua chỉ đối với những kẻ xa lánh, bài trừ mình mà kiêu căng ngạo mạn. Cuối cùng tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính, khiến Lộ Diêu đối với trường học chẳng có chút cảm tình nào.

Ngoan ngoãn đi học vài ngày, Lộ Diêu kìm nén bản thân không chạy đi tìm Cao Giai. Cậu cảm thấy cho dù có muốn nói chuyện rõ ràng, cũng phải đợi đối phương nguôi giận rồi hãy nói vậy.

Chiều thứ sáu, Lộ Diêu gọi cho Trương Lập Quyền. Bên kia nhận điện, Lộ Diêu còn chưa kịp mở miệng, người ta đã chặn trước, “Tôi hiện tại đang rất bận, tối gọi lại sau.” Nói rồi liền cúp.

Trương Lập Quyền quả là một con người bận rộn, mặc dù thường xuyên tùy thời tùy lúc bị cậu gọi tới. Tám giờ chạy đến tòa nhà Lợi Á, mọi người đều có chút sửng sốt nhìn Lộ Diêu, đã một thời gian không thấy cậu tới.

“Quyền ca bận?”

“Quyền ca á? Hắn có lúc nào không bận? Cậu tìm hắn, sao không gọi điện thoại trước?”


Lộ Diêu khoát tay “Tôi ở phòng nghỉ chờ.”

“Ở phòng nghỉ chờ làm gì? Không đi bar?”

“Không.”


Lộ Diêu xoay người đi về phòng nghỉ, nhưng không nghĩ tới cửa phòng lại khóa. Cậu do dự một chút, bước lên gõ cửa, bên trong hình như không có người.

Bỗng nhiên có người vỗ vai một cái, Lộ Diêu bản năng quay đầu, cậu không biết người nọ, nhưng người ta lại như quen biết mình, cười nói: “Tìm Quyền ca hay ông chủ?”
Lộ Diêu nghĩ nghĩ hỏi, “Bọn họ không phải đều bận sao?”
Đối phương cười cười, lắc đầu, “Ông chủ có ghé qua nhưng đi rồi, Quyền ca hôm nay không biết tiếp đón đại nhân vật nào, sẽ không tới đây đâu.”

Lộ Diêu khó nén thất vọng, gật đầu nói tiếng cảm ơn liền xoay người định rời đi.

Đối phương bỗng nhiên gọi cậu lại, “Nghe nói, trước kia cậu cùng ông chủ là loại quan hệ kia?”

Lộ Diêu đối với chuyện này có chút mẫn cảm, quay đầu nhíu mày nhìn cậu ta, “Tôi không quen cậu. Chuyện này liên quan gì tới cậu?”

Đối phương lắc đầu, “Cậu không cần khẩn trương như vậy. Tôi chỉ cảm thấy kinh ngạc. Cậu cũng biết đấy, ông chủ là dạng cấm dục, chưa từng nghe qua có người bất cứ lúc nào cũng có thể trèo lên giường ảnh, tôi đối với cậu là hiếu kì mà thôi.”

Lộ Diêu hạ mi, cười lạnh nói, “Cậu cũng từng lên giường với anh ta?”

Nam nhân đối diện này vốn không phải là khẩu vị của Cao Giai. Trong suy nghĩ của Lộ Diêu, Cao Giai là một người có dục vọng khống chế cường ngạnh, thích nhất là kiểu ôn nhu đơn thuần, biết nghe lời lại nhu thuận.

Mà người trước mặt này quần áo cũng quá thời trang đi, trên người đính không dưới sáu cái lông vũ màu đỏ (chắc nói anh này màu mè kim sa hột lựu :v tại bản thân QT cũng rất khó hiểu) chắc chắn không phải kiểu Cao Giai yêu thích. Lộ Diêu trong lòng cảm thấy tự tin hơn một chút, tuy tính cách cậu cả đời này chẳng thể tìm đâu một chút dịu dàng, nhưng tốt xấu gì ngoại hình vẫn được Cao Giai thích.

“Ha ha! Cậu rất thú vị.” Đối phương vươn tay, cười tủm tỉm, “Xin chào, còn chưa có giới thiệu, tôi là em vợ Cao Giai, Tiếu Mạt.”

Lộ Diêu trong phút chốc mắt trợn tròn, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa quả trứng gà, “Cậu, cậu là em vợ Cao Giai?! ”

Đối phương nhìn mặt cậu không nhịn được cười một trận, nửa ngày mới dừng lại được, “Cậu không biết chuyện của ảnh?”
Lộ Diêu thật vất vả mới trấn định lại được, vội hỏi, “Anh ta từng kết hôn?”

“Có gì kì quái? Ảnh đã gần ba mươi rồi còn gì?”
Tiếu Mạt cười khẽ, chớp chớp đôi mắt , lông mi thật đẹp nha.

Lộ Diêu sực nhớ vừa rồi mình có hơi quá lời, nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng, “Thực xin lỗi, tôi không biết cậu là em vợ anh ấy.”
Tiếu Mạt lại chẳng hề để ý, ngược lại lại bắt đầu quan sát cậu một lượt, “Cậu không biết cũng không có gì lạ, rất nhiều người cũng không biết ảnh đã từng kết hôn. Có muốn ngồi xuống cùng uống một chén, chậm rãi tán gẫu không?” Lộ Diêu gật đầu.
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét