Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2014

Tử Trung Đích Tử Sĩ_Chương 22

***
Tác giả: Côi Tự
Edit: Bu Béo
Beta: Tử
***
CHƯƠNG 22: MƯU HOA
 
    Yến Ngọ mang khuôn mặt trắng bệch nghiêm giọng ra lệnh cho hạ nhân bưng lên một chậu nước ấm, hắn chà lau sạch sẽ vết máu, thay quần áo, trong lòng nặng nề, máu chảy ra không nhiều, sau khi lau đã ngừng nhỏ giọt, nhưng ra máu… Dù thế nào cũng không phải điều tốt lành, trong khoảng thời gian này hắn cũng đâu có làm gì khiến máu tự dưng chảy ra vô cớ?


    Sau khi cởi quần áo, tầm mắt Yến Ngọ dừng ở mấy bình dược đặt trên bàn. Các chủ đã xây dựng cho hắn hình tượng một thiếu niên giỏi dùng dược, cho nên trên người hắn đem theo một lô một lốc thuốc mê, độc dược mà trên giang hồ chưa từng biết tới. Có điều dưới ‘diễn xuất’ của Các chủ, cho tới nay không có cơ hội dùng đến, chẳng lẽ nguyên nhân là do đám thuốc này sao? Nếu thuốc có ảnh hưởng tới thân thể… Tâm tư Yến Ngọ nhất thời bay cao bay xa, nhưng hắn vẫn không quên thu lại quần áo bẩn vừa cởi ra.
    “Ngươi đang làm gì?” Mành che của thư phòng bị vén lên, Yến Hướng Nam xuất hiện ở phía sau, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
    “!” Yến Ngọ ôm quần áo bắt đầu căng thẳng, hắn kiềm chế xúc động muốn đem quần áo giấu đi, làm bộ như cái gì cũng chưa phát sinh, thưa: “Bẩm chủ tử, thuộc hạ đang muốn đem quần áo bẩn đi giặt, đã đánh thức ngài sao?”
    “Bên ngoài không phải có hạ nhân à? Giao cho bọn chúng làm, chính mình động tay động chân còn ra thể thống gì nữa… Mà nước ở trong chậu này sao lại có màu hồng?” Yến Hướng Nam không chú ý tới động tác và vẻ mặt Yến Ngọ, ngược lại nhìn vào chậu nước đã bị hắn nhất thời quên lãng, trong bồn rõ ràng là nước Yến Ngọ vừa tẩy rửa thân thể.
    “Làm sao vậy?” Thấy Yến Ngọ không nói một lời, Yến Hướng Nam thả mành xuống, nhanh chóng tiến vào, bắt lấy cổ tay của hắn. “Đám người chó má kia làm ngươi bị thương?”
    “Không có”. Sao Các chủ lại nói những lời như vậy… Yến Ngọ kinh ngạc lắc đầu.
    “Còn nói không”. Yến Hướng Nam trừng mắt, bắt lấy cánh tay hắn kéo về phía mình, xốc ống tay áo lên, ở dưới rõ ràng có vết máu. Quần áo vừa thay cũng có vài vệt đỏ nhè nhẹ dính vào. “Đây là cái gì? Nói dối cũng không nhìn xem người trước mặt là ai, để xem bản Các chủ lại phạt ngươi như thế nào!”. Lần trước trừng phạt ra sao đã có tiền lệ.
    “A…”. Có thể lúc ở Đông sương phòng động thủ với đám người kia nên không cẩn thận bị thương mà không chú ý tới, dẫu sao thì nhờ có nó nên Các chủ mới không hỏi nhiều.
    Yến Hướng Nam gọi người mang thuốc trị thương và băng vải tới. Yến Ngọ thuận tay đem cái quần dính máu giấu đi. Mạc Độc Hiền đã chuẩn bị hành động, gã lên kế hoạch nhiều năm như vậy, lần này ra tay đã xác định không còn đường quay lại, những bước tiếp theo cần cẩn thận tỉ mỉ từng chút một cho nên hiện tại hắn không thể khiến Các chủ phân tâm, tạo thành gánh nặng cho Các chủ.
    Chính vì vết máu này mà mấy kẻ bị “phơi” bên Đông sương phòng được “tiện thể” nằm thêm vài ngày nữa. Đợi đến khi đứng dậy được thì người nào người nấy gầy trơ xương, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng nửa tháng trời. Mạc Độc Hiền cho dù muốn hoài nghi cũng không nghĩ ra được tên nào có thể diễn trò đến mức độ này, để đạt mục đích mà tự hủy hoại hình tượng đến tình trạng ấy. Gã có thể nhìn ra được sự thương yêu mà Lưu Uy dành cho đệ đệ mình là xuất phát từ chân tâm, mỗi lần ra tay đều không che giấu sự ngoan lệ.
    Gã đương nhiên không ngu đến nỗi cho rằng chỉ bằng thế lực của Tứ Hải Đường đã đủ để chống lại Tàn Nguyệt Các, vậy nên có kẻ nguyện ý làm quân cờ thế mạng, gã đương nhiên sẽ không cự tuyệt, có lẽ cả Yến Hướng Nam cũng không ngờ được những người sẽ làm trợ lực cho gã! Hiện tại, gã cần dùng hết khả năng để khiến đám “chó săn” trung thành của Yến Hướng Nam phân tán lực lượng, cam đoan vạn vô nhất thất*. (* đại ý là đảm bảo không có gì bất trắc)
    Khi Mạc Độc Hiền cùng đám “trợ lực” của gã gặp nhau cũng mang Yến Hướng Nam theo, gã giới thiệu hai huynh đệ họ Lưu với mọi người, cũng cố ý đem “chiến tích” của hai người họ tường thuật lại một lượt, kéo đến những ánh mắt tán thưởng hoặc khinh thường.
    Yến Hướng Nam nhìn một lượt những kẻ trợ giúp, có mấy gương mặt khá quen thuộc. Y thật sự muốn dùng một chưởng đánh chết tên Hồng Bá Thiên đang ngồi chình ình đằng kia, còn có Phương gia, cùng địa vị với võ lâm thế gia - Hoa gia kia nữa… Tên Mạc Độc Hiền này thực sự đã tìm đúng đồng bọn, Phương gia là một trong tứ đại thế gia, bề ngoài luôn ra vẻ không tham gia vào bất cứ sự việc gì, gia chủ Phương gia là Phương Chấn Long cũng được mệnh danh là “Hiền Nhân” (người ôn hòa, hiền lành), không ngờ rằng đều là giấu diếm bản chất thật!
    Lỗ mũi Hồng Bá Thiên hướng lên trời, bắt chân chữ ngũ, thể hiện bừa bãi bộ dáng duy ngã độc tôn*, kiểu ta đây không sợ trời cũng không sợ đất, công khai ngắm nhìn Lưu gia huynh đệ.
    “Hai người kia liệu có thực sự làm được việc không Mạc Đường Chủ, ngàn vạn lần không thể để họ làm hỏng chuyện tốt của chúng ta! Hoa gia vốn bị ông đây chỉnh đến mức chỉ còn thở thoi thóp, không ngờ lại bị Yến Hướng Nam ngáng chân, nhưng cũng coi như trong họa có phúc, đem kẻ muốn tiêu diệt nhất xử lý sạch sẽ!”
    Phương Chấn Long hớp một ngụm trà, chậm rì rì nói:
    “Hồng Bang Chủ làm sao biết Yến Hướng Nam đã thực sự đi đời, không phải y mất tích sao? Một ngày chưa tìm ra thi thể thì chưa thể chứng minh được điều gì.”
    Hồng Bá Thiên vỗ mạnh lên mặt bàn, hừ lạnh:
    “Cái đầm kia có lốc xoáy ẩn bên dưới, người bị cuốn vào căn bản không có cơ hội sống sót. Mà nếu y thật sự còn sống thì thuộc hạ của y cần gì phí thời gian quanh quẩn ở đó? Người bình thường có thể ẩn mình dưới nước vài ngày sao? Thi thể đều trương phồng lên ấy! Ngươi nói xem nếu y còn sống lại không ló mặt ra là muốn làm gì?”
    Một tên mà Yến Hướng Nam không hề biết tên lên tiếng:
    “Nếu y thực sự còn sống lại không xuất đầu lộ diện, chắc chắn là đã núp ở một chỗ nào đó để quan sát diễn biến sự việc, chúng ta chưa chắc chắn trong đầm không có cơ quan linh tinh gì đó nên chưa thể khẳng định lốc xoáy kia có thực sự ảnh hưởng tới Yến Hướng Nam hay không. Nhưng lúc trước Hồng Bang Chủ đâu có tiết lộ chút gì về chuyện này, nên nói không chừng đã thực sự xảy ra vấn đề!”
    Mạc Độc Hiền vươn tay ý bảo bọn họ không cần tranh cãi, giảng hòa:
    “Các vị, bây giờ đang là thời điểm trọng yếu, chúng ta ngàn vạn lần không thể nội chiến a. Mặc kệ Yến Hướng Nam có gặp chuyện hay không, chúng ta đều phải làm tốt công tác chuẩn bị. Không phải chúng ta đều đã huấn luyện riêng một đội ngũ chuyên dùng để đối phó Yến Hướng Nam hay sao? Chỉ cần y vừa xuất hiện, bọn họ sẽ cản đường y, không để y phá hỏng kế hoạch của chúng ta!”
    Đám người Hồng Bá Thiên đọc tên những kẻ bọn họ tuyển chọn được, Mạc Độc Hiền đều nhất nhất ủng hộ, không có ý kiến gì. “Tại hạ đã tuyển mộ được huynh đệ họ Lưu cùng Quách Phương. Bọn họ một người ám khí vô song, một kẻ chuyên dùng dược, một thì có võ công đứng hàng nhất nhì trong Tứ Hải Đường, cho dù là tấn công hay trợ giúp đều được!”
    Hồng Bá Thiên bĩu môi, Phương Chấn Long gật gù:
    “Mạc Đường chủ quả thật suy nghĩ chu đáo. Đúng là không thể lấy cứng đối cứng với Yến Hướng Nam, vẫn là nên dùng một chút thủ đoạn.”
    Kế tiếp bọn họ thảo luận xem nên dùng thủ đoạn nào, Yến Ngọ ngồi một bên cố gắng kiềm chế lửa giận, hai nắm đấm siết chặt đến mức rướm máu, những kẻ này dám ngang nhiên thảo luận làm thế nào đối phó với Các Chủ, quả thực là đáng chết!
    Yến Hướng Nam vẫn lạnh lùng bàng quan, cuối cùng còn dị thường khoái trá tham gia thảo luận, hơn nữa đưa ra vài phương án khá khả thi. Trong mắt đám người Mạc Độc Hiền, Lưu Uy hoàn toàn dựa vào lời kể của bọn họ về Yến Hướng Nam để tìm ra nhược điểm của y cũng như cân nhắc sử dụng thủ đoạn nào cho hợp lí. Ngay đến Hồng Bá Thiên ban đầu còn khinh thường cũng phải liếc mắt nhìn y nhiều thêm vài lần, Phương Chấn Long đa mưu túc trí cũng ngừng uống trà, thảo luận đến khí thế ngất trời.
    Đường chủ Quang Nguyệt Đường đã chết, Đường chủ Mạc Hải Đường bị ngăn chặn ở đại mạc, Đường chủ Bách Hoa Đường bị một đám tiểu lâu la gây rối đến sứt đầu mẻ trán không rảnh quan tâm đến việc khác, hai gã hộ pháp Tuyết và Nguyệt bị bọn họ vây ở trong Hồ Điệp Cốc, Tàn Nguyệt Các không có Các Chủ, mất đi hai Đại Hộ pháp, thực lực bị hao tổn rất lớn, nếu cố gắng là có thể đánh bại.
    Sau khi nói sướng miệng, Các Chủ Tàn Nguyệt Các mang theo đệ đệ trở về phòng.
    Đóng cửa lại, Yến Ngọ mang theo lo lắng nói: “Chủ tử, hai vị Đường chủ Phong Hoa…”
    “Đúng vậy, hiện tại bọn họ không ở Các lý, chỉ khi bọn họ không ở đó, đám người Mạc Độc Hiền mới có thể dễ dàng tiến công Tàn Nguyệt Các, không phải sao?”. Khóe miệng Yến Hướng Nam khẽ nhếch lên một độ cung quỷ dị. Vừa rồi tất cả thông tin cơ mật về phòng thủ đều được đem ra thảo luận, Mạc Độc Hiền đem tất cả tinh lực dồn vào việc tấn công Tàn Nguyệt Các, gã là Đường chủ, với chuyện trong Các lý nhất định có hiểu biết, đương nhiên sẽ không xem nhẹ tất cả mọi người trong đó.
    (Các lý: Trung tâm của Tàn Nguyệt Các)
    Đã có chút hiểu được ý tưởng của Các chủ, Yến Ngọ cũng không hỏi nhiều hơn nữa, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Ngày mai, bọn họ sẽ cùng những người khác theo Mạc Độc Hiền đến phụ cận Tàn Nguyệt Các để an bài thật tốt mọi thứ, bắt đầu quá trình gọi là “Bồi dưỡng sự ăn ý”.
    Thời điểm đi đến bên giường, Yến Ngọ bị Yến Hướng Nam một phen kéo xuống, tử sĩ không phản kháng nằm úp sấp, sau đó mới khó khăn đối mặt với y. Yến Hướng Nam nghiêm túc quan sát tử sĩ một lúc lâu, bỗng nhiên kéo lớp dịch dung trên mặt hắn xuống: “Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”. Rõ ràng vết thương không nghiêm trọng lắm, sao cách nhiều ngày đến thế… sắc mặt vẫn vàng như nến?
    Yến Ngọ sờ sờ mặt mình, nghi hoặc nói: “Thuộc hạ không có gì mệt mỏi.”
    “Thật sự?”. So với lúc ở Hồ Điệp Cốc, người này càng ngày càng gầy yếu, đưa tay lên nhéo nhéo khuôn mặt vàng như nến kia, Yến Hướng Nam xuất hồ ý liêu* hỏi: “Gần đây có buồn nôn nữa không?”
(*xuất hồ ý liêu: hỏi một cách bất ngờ)
    “?!”. Yến Ngọ không dám nghĩ đến Các chủ có dụng ý gì khi hỏi như vậy, chỉ lắc đầu, mặc dù quả thực có lúc không muốn ăn cơm, nhưng đúng là không nôn mửa nữa.
    Thu hồi bàn tay đang xoa bóp trên mặt Yến Ngọ, rồi như nghĩ đến điều gì, Yến Hướng Nam nhẹ nhàng ôm hắn, “Nghỉ ngơi cho tốt đi, cái gì mà phối hợp ăn ý, mấy sự việc lung tung đó không cần để ý. Bọn họ làm chuyện của bọn họ, chúng ta chỉ cần xem náo nhiệt là được rồi.”
    Mấy ngày nay vì tránh cho tên Mạc Độc Hiền nghi ngờ, bọn họ vẫn ngủ chung một chiếc giường, nhưng mà… đêm nay Các Chủ dường như có điều gì khang khác. Yến Ngọ cúi đầu nhìn nhìn bàn tay đang ôm ngang hông mình, thân thể hoàn toàn cứng ngắc.


-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

Bu béo: Hajzzz. Nghĩ lại cái ông Mạc Độc Hiền kia cũng thật khổ. Chuẩn bị mấy chục năm trời mà vẫn phải đợi khi tất cả Các chủ, Đường chủ, rồi Hộ pháp các kiểu linh tinh đi hết thì mới dám xông vào =))
Tử: *đập bàn* bản lĩnh Mạc Độc Hiền nó phải thế =))))

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

1 nhận xét:

  1. Haizz khi nào thì sự tồn tại của bảo bảo được cha của bé biết đến đây

    Trả lờiXóa