Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2014

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 23

***
Tác giả: Côi Tự
Edit: Bu Béo
Beta: Tử
***
CHƯƠNG 23: ĐỘNG PHÁCH
 
    Cách Tàn Nguyệt Các ước chừng khoảng nửa khắc lộ trình (một khắc = 15 phút), có một căn nhà rộng không người ở, tất cả những cao thủ được chuẩn bị để đối phó với Yến Hướng Nam đều tụ tập ở đây. Họ chiếm cho mình riêng một đình viện rồi quy tụ lại thành từng nhóm, các nhóm đều tỏ ra ngứa mắt lẫn nhau. Ngày đầu tiên tụ tập, bọn họ đã dò xét đối phương với ánh mắt không lấy gì là thiện ý.
    So với những kẻ khác, một ngày của Quách Phương trôi qua rất vất vả. Tứ Hải Đường chỉ điều đến đây ba người, mà gã cùng huynh đệ họ Lưu quả thực không thể thân nhau, hai người bọn họ cùng vào cùng ra, cùng ăn cùng ngủ… cho dù thế nào thì gã cũng không thể chen lọt. Về phần những người khác, dẫu sao cũng cùng hội cùng thuyền, vẫn có thể trò chuyện cùng nhau, giết thời gian cho đỡ buồn. 'Đơn độc' giống Quách Phương, nếu như chiến đấu với họ thì nhất định không chống đỡ nổi.


    Mỗi ngày, Yến Hướng Nam cùng Yến Ngọ đều ở trong phòng không ra ngoài nhưng mà chuyện bên ngoài y đều biết nhất thanh nhị sở*. Tàn Nguyệt Các là địa bàn của y, chẳng lẽ còn có thể khiến y lâm vào thế bị động?
(Nhất thanh nhị sở = rõ ràng rành mạch)
    Đám người Mạc Độc Hiền, Hồng Bá Thiên đã bố trí hoàn hảo mọi thứ xung quanh Tàn Nguyệt Các, giờ chỉ cần thêm “Binh lực” nữa là được.
    Nhận được mệnh lệnh của Mạc Độc Hiền, bọn họ bất đắc dĩ phải tụ lại với nhau bồi dưỡng cái gọi là ăn ý, tuy nhiên nếu cứ chia bè chia cánh như hiện tại thì cho dù có một vài cá nhân dũng mãnh thiện chiến cũng sẽ không có khả năng kéo dài thời gian khi đối mặt với kẻ địch mạnh như Yến Hướng Nam.
    Hoắc Kiên - kẻ không có tên trên giang hồ, mang đến một nam nhân thân hình thẳng tắp như trường thương, nói là gã đã sẽ huấn luyện mọi người một chút.
    Ấn tượng đầu tiên của Yến Hướng Nam về gã chính là một người còn cứng rắn và lạnh lùng hơn cả tử sĩ, toàn thân đều tràn ngập sự kỉ luật và tàn khốc, loại khí chất này y đã từng gặp qua ở một nơi, nếu như đoán không lầm, Mạc Độc Hiền ấy vậy mà lại cấu kết cùng mấy kẻ trong triều đình! Cũng đúng, trong triều không thiếu những tên muốn diệt trừ y cùng ca ca, xuống tay từ nơi này quả thực thông minh.
    Nhưng mà, binh sĩ cùng người giang hồ luôn luôn đối lập. Người giang hồ phần lớn thời gian đều vô câu vô thúc*, thậm chí không cần quỳ xuống hành lễ, cũng không cần cả ngày lẫn đêm thao luyện, cho nên, sản sinh mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi. Đối mặt với quy trình và nội dung huấn luyện nghiêm khắc, thậm chí không nể mặt ai chút nào, đại bộ phận mọi người đều mang trong lòng cảm xúc tiêu cực cùng phẫn nộ. Chỉ khi đám người Mạc Độc Hiền, Phương Chấn Long cùng một số kẻ khác đến xem huấn luyện, quan hệ mới dịu đi đôi chút.
(*vô câu vô thúc: không bị quản chế, tự do tự tại)
    Yến Hướng Nam xem như là một kẻ ngoại tộc, số lần y xuất hiện so với trước kia giảm đi rất nhiều, đương nhiên mỗi lần đều mang theo Yến Ngọ kè kè bên mình, thế nên có một thời gian ngắn, gã nam nhân thân thẳng như trường thương kia cũng không biết có hai người. Mãi đến khi Mạc Độc Hiền cố ý đem người giới thiệu cho gã, ý bảo gã không cần quá mức nghiêm khắc, chỉ cần đến lúc gần hành động đem kế hoạch phác họa lại một lần, rồi báo cho bọn họ là được.
    Hoắc đại nhân trước đó đã căn dặn không cần sử dụng quy củ trong quân đội áp dụng với đám người giang hồ này, cho nên gã đã cố ý mắt nhắm mắt mở cho qua rất nhiều việc, bao gồm cả quản lý số lượng người! Hiện tại xem ra, gã đã quá mức thả lỏng!
    Thời điểm Nam Cung Lăng lại một lần nữa không nhìn thấy thân ảnh của huynh đệ họ Lưu, bị những người khác tỏ vẻ rằng gã bất công, rốt cục hết nhịn nổi, sải bước đi tới trước cửa, đá văng cửa phòng! Đây là đã cố gắng hành động nhẹ nhàng, mọi khi binh lính của gã phạm sai lầm, một cước này của gã đã sớm nhắm thẳng vào ngực bọn chúng!
    Yến Hướng Nam đang cầm quyển sách nhàn nhã nằm trên giường, nghe tiếng liền hơi nghiêng mình một chút, rất không vừa lòng nói: “Nam Cung huynh đệ, ta nghĩ lễ tiết cơ bản của việc làm người là trước khi vào phòng phải gõ cửa.”
    Sắc mặt Nam Cung Lăng lạnh lùng, thời gian dài trong quân đội khiến cho gã không cần cố ý mà biểu cảm vẫn không hề thay đổi. “Lưu Uy, mặc dù Mạc Đường chủ đã từng dặn dò ta đối với nhóm của ngươi không cần quá nghiêm khắc, nhưng ngươi cũng không thể như thế này, còn không mau đứng lên đi huấn luyện! Còn nữa, đệ đệ ngươi đâu?”. Nam Cung Lăng nhìn xung quanh căn phòng không quá lớn này, chỉ có một mình Lưu Uy.
    Yến Hướng Nam cười nói: “Ngũ nhi còn trẻ, tất nhiên sẽ không ở cả ngày trong phòng, đi ra ngoài đùa giỡn rồi.”
    Nam Cung Lăng cau mày: “Ngươi!”
    Không muốn cùng y nói lời vô nghĩa, Nam Cung Lăng trực tiếp xông lên bắt người, nhưng dù xuất ra tất cả khí lực cũng không mảy may lay động được y. Yến Hướng Nam ngắm cánh tay đang cố chế trụ mình, cười như không cười bảo: “Nếu Hoắc Kiên đại nhân cử ngươi đến huấn luyện chúng ta, như vậy ngươi nhất định là thân thủ bất phàm, không bằng chúng ta tỷ thí đi. Nếu ngươi thắng, huynh đệ chúng ta liền ngoan ngoãn nghe lệnh ngươi. Có điều, nếu ngươi thua… thì đừng tới quấy rầy bọn ta nữa.”
    Gã là tướng sĩ, không phải cao thủ võ lâm. Gã am hiểu chiến thuật dụng binh, không phải cùng nhân sĩ võ lâm chém giết! Nhưng nếu bây giờ gã tỏ ra yếu đuối không ứng chiến, ngày sau càng không thể ra lệnh cho ai. Gã thu hồi tay, bước từng bước thật mạnh mẽ ra ngoài cửa: “Được, sẽ theo lời ngươi nói! Ra đây!”
    “Nam Cung huynh đệ này, ta có một thắc mắc nho nhỏ, vì lí do gì ngươi lại đến huấn luyện chúng ta? Để đối phó với Yến Hướng Nam sao?”
. Yến Hướng Nam thật sự muốn biết, cho nên y cũng không khách khí hỏi thẳng.
    Nam Cung Lăng hơi dừng bước, không mang theo chút tình cảm trả lời: “Ta không biết Yến Hướng Nam là cái gì, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Hoắc đại nhân.”
    Nhìn người biến mất sau cánh cửa, Yến Hướng Nam ném quyển sách xuống, đứng thẳng dậy, vặn vẹo hoạt động sống lưng, làu bàu trong miệng: trung thành mù quáng. Nhưng kì thật y có thể hiểu rõ loại tin tưởng và trung thành một cách mù quáng này, bởi vì giống như gã, những tử sĩ và ám vệ cũng chỉ cần nhớ kĩ một chữ: Trung. Dù cho chủ tử bắt bọn họ làm gì, đúng hay sai, họ đều phải thực hiện, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, sống hay chết đều không cần bận tâm.
    Bị chủ tử bảo là đang đi chơi, vậy sự thật Yến Ngọ đang ở đâu? Trong đêm tối lặng im như tờ, hắn trở về Tàn Nguyệt Các, tìm tới chủ quản Nguyên Khiếu, truyền đạt ý tứ của Yến Hướng Nam. Khi hắn định quay trở về, Nguyên Khiếu ngăn cản hắn: “Yến Ngọ đúng không? Các Chủ cho ngươi ở lại Các lý.”
    Trong mắt Yến Ngọ ánh lên vẻ nghi hoặc, nhưng hắn sẽ không bao giờ nghi ngờ mệnh lệnh của Các Chủ. “Vâng, Nguyên chủ quản, thuộc hạ cần làm những gì?”
    “À thì…”
. Bỗng nhiên nhận được mệnh lệnh của Các Chủ, Nguyên Khiếu chẳng biết phải bảo tử sĩ này làm gì, ông cũng không hiểu được tại sao Các chủ lại đặc biệt dặn dò về người tử sĩ này. Nguyên Khiếu nhìn chằm chằm tử sĩ hồi lâu mà vẫn không nhìn ra có gì đặc biệt, “Quay về tiểu viện đi, ở đó đợi mệnh lệnh.”
    Yến Ngọ ngẩn ngơ bước trở về. Tại sao Các Chủ lại cho hắn quay lại đây? Như vậy chỉ còn một mình Các Chủ ở đó, đối với việc Lưu Võ đột nhiên biến mất, y phải làm sao giải thích nghi hoặc của mọi người? Tuy rằng thân thể đang ở Các lý, nhưng tâm tư Yến Ngọ tựa hồ vẫn ở lại bên người Các Chủ, những chuyện hắn đã trải qua trong tháng này…
    Một bàn tay bỗng vỗ xuống vai hắn, Yến Ngọ phục hồi lại tinh thần bắt lấy cái tay kia, khửu tay trái hung hăng đánh trả, trong khoảng thời gian ngắn, hai người qua lại mấy chiêu. Yến Mùi quang quác rống lên như quạ: “Dừng dừng! Đừng đánh! Đệ muốn giữ sức thật tốt để đối phó với cái tên khốn muốn mơ ước vị trí Các chủ! Tên ngu đó đúng là muốn tìm đường chết!”
    Yến Ngọ nắm tay cậu ta quẳng sang một bên, liếc cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, quay trở về phòng. Yến Mùi nhanh chóng bám theo, thầm thà thầm thì như kẻ trộm nói: “Đệ nói nè Yến Ngọ, vừa rồi đệ đụng vào huynh, huynh mới phản ứng, phản xạ thật kém! Có phải gần đây không có thời gian luyện công không? Đệ biết huynh ở bên Các Chủ một thời gian rất dài, trời đất, ngẫm lại thật khủng khiếp! Các chủ dễ ở chung sao?”. Thấy Yến Ngọ hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở nơi này, Yến Mùi mới dám nói lời vui đùa như vậy.
    Yến Ngọ ngồi trên ghế một chốc, đến tận khi Yến Mùi cho rằng hắn không trả lời, hắn bỗng nhiên thấp giọng nói: “Kỳ thật… Các Chủ cũng không khó ở chung, chỉ cần không…”
    Vài âm cuối cùng như muỗi kêu trong miệng, Yến Mùi ra sức dựng thẳng lỗ tai cũng không nghe ra được cái gì. Cậu đi đến trước mặt Yến Ngọ, quan sát vẻ mặt của hắn, nghiêm túc nói: “Huynh có cái gì đó là lạ!”
    “Hắn có chỗ là lạ ta liếc mắt một cái liền nhận ra, sao ngươi lại cần quan sát lâu như vậy?”
. Một thanh âm đùa cợt vang lên, Yến Thần cà lơ phất phơ đi đến. Nhóm tử sĩ bọn họ mấy ngày này không có nhiệm vụ nên toàn bộ tụ tập một chỗ đợi mệnh lệnh, chỉ có duy nhất một tử sĩ đặc biệt theo Các Chủ ra ngoài đến hơn một tháng trời, nay hắn đã trở lại nên họ đều muốn tới đây nhìn một cái.
    Yến Ngọ giật giật chân, hiện tại hắn luôn mặc xiêm y rộng thùng thình, Nguyên Chủ quản không hề phát hiện, hy vọng bọn họ cũng không nhìn ra điều gì!
    “Yến Thần! Ngươi cố ý đối nghịch với ta đúng không? Ngươi nói mau, vì cái gì ngươi lại tới đây?”, Yến Mùi tức giận.
    “Xuy, hắn cước bộ hơi hơi lung lay, sắc mặt vàng như nến, vừa nhìn là biết thiếu dinh dưỡng! Vốn dĩ điều này cũng chả có gì kì quái, tử sĩ chúng ta đa số đều xuất thân từ gia đình nghèo khó, suy dinh dưỡng là bệnh từ trong bụng mẹ đã có. Chính là trước kia Yến Ngọ không như thế này, chẳng lẽ là…”. Các Chủ không cho ngươi ăn no? Lời này Yến Thần không dám nói ra, đánh chết hắn cũng không dám nói lung tung sau lưng Các chủ.
    “Cái này hả, ta sớm đã nhìn ra! Nhưng mà có một các khác lạ ngươi nhất định không nhìn thấy ~”. Yến Mùi đắc ý khoanh tay trước ngực, quăng cho Yến Thần một ánh mắt khinh bỉ, nghĩ muốn chọc tức Yến Thần nhưng lại vô tình làm nội tâm Yến Ngọ run lên.
    “Hừ, là cái gì? Ngươi nói đi”. Tướng mạo vẫn thế, chiều cao không đổi, thương tích không có, còn gì nữa đâu?
    “Yến Ngọ đã biến thành một tiểu công tử tuấn dật, ngươi không nhìn ra à, bình thường đều mặc trang phục thoải mái không phải sao?”. Một hơi nói hết lời, Yến Mùi bừa bãi cười ha hả, rõ ràng là lời trêu chọc, khiến cho hai người kia vừa tức vừa buồn cười. Yến Thần trực tiếp nhấc chân đá một phát lên mông cậu, tiểu tử này thật thiếu đánh!
    “Nói nhao nhao ồn ào cái gì đấy?”. Thanh âm hữu lực vang lên trước cửa, không lớn nhưng đều khiến cho ba tử sĩ dừng lại mọi động tác, đoan chính đứng thẳng người.
    Người tới đúng là Yến Quý, ánh mắt lợi hại đảo một lượt qua ba tử sĩ trước mặt, lúc quét qua Yến Mùi còn thâm ý trừng mắt liếc cậu ta một cái, đến khi cậu chột dạ dời tầm mắt đi mới tiếp tục nhìn quét, cuối cùng dừng trên người Yến Ngọ: “Cho dù Các Chủ không ở đây, vẫn luôn luôn phải ghi nhớ quy tắc tử sĩ, bình thường dạy dỗ các ngươi đều như nước đổ đầu vịt sao*?!”. Nhóm tử sĩ nghe vậy đều không dám ngo nghoe, sợ Yến Quý tức lên lại đá mỗi tên một cước, chắc chắn một cước vui đùa của Yến Thần không thể so sánh cùng uy lực ấy đâu.
(*: chỗ này tác giả dùng là “thả thí”, ta thấy hơi tục nên thay bằng tục ngữ Việt tương đương ^^)
    Yến Quý dạy dỗ ba người xong xuôi, bấy giờ mới nói ra mục đích: “Yến Ngọ, đi theo ta.”
    Cùng lúc đó, người đang một mình bơi giữa vòng vây của địch - Yến Hướng Nam lại gặp phải phiền muộn trước nay chưa từng có, chỉ vì y đã diễn quá hoàn hảo vai Lưu Uy mạnh mẽ lại vô lý nên mới đấu với Nam Cung Lăng rồi đem gã đánh cho quỳ rạp trên mặt đất không đứng lên nổi, lại còn toát ra nhuệ khí mạnh mẽ bức người! Ai ngờ, cái sân đó có đủ kiểu người giang hồ, họ tụ họp lại rồi xem y như bánh trái hoa quả mà thưởng thức, thành ra ngay lập tức đã có người mang ám khí trát cổ nguy hiểm tới luận bàn. Bọn họ có thể nhìn ra, lúc Lưu Uy tỷ thí với Nam Cung Lăng căn bản không dùng tới nội lực, chỉ thuần túy sử dụng công phu quyền cước. Người giang hồ, nếu không dùng nội lực, chỉ so quyền cước, sao có thể đánh thắng được một binh sĩ đã nhuốm máu sa trường, đặc biệt là khí thế tỏa ra nữa! Thế nhưng Lưu Uy lại đánh thắng.
    Hiện tại Nam Cung Lăng có thêm một việc phải làm, chính là suốt ngày đi thuyết phục Lưu Uy tòng quân, công phu quyền cước của y không đi làm huấn luyện binh* quả thực rất đáng tiếc!
(*: người huấn luyện binh sĩ, kiểu như huấn luyện viên)
    Yến Hướng Nam đối với ý tưởng của tên võ tướng này chỉ cười nhạt, trực tiếp trả lời gã: “Tỉnh lại đi, làm người giang hồ tiêu dao tự tại mới là ý nguyện của ông đây, chỉ có thằng ngu mới chạy đến cái nơi suốt ngày bị người ta quản chế!”
    Đám người Mạc Độc Hiền đương nhiên không biết không khí tại tiểu viện bị Lưu Uy nhuộm thành màu sắc gì, bọn họ đang chuẩn bị phát động tiến công, vô số người vây kín mít quanh Tàn Nguyệt Các, đảm bảo một con ruồi bọ muỗi mòng đều không chạy thoát! Ngoài ra còn có hoàng thành quân* uy phong lẫm liệt trấn thủ bốn phía đường giao thông trọng yếu, ngăn cản quân viện trợ nếu bọn họ xuất hiện.
(*: Quân đội của triều đình)
    Trái lại với không khí bên ngoài, trong Tàn Nguyệt Các, Nguyên chủ quản bình tĩnh chỉ huy thị vệ cố gắng im hơi lặng tiếng, khiến cho những kẻ bên ngoài nghĩ là họ đang sẵn sàng đón địch hoặc chuẩn bị đào thoát. Đa số mọi nơi đều vắng lặng không một tiếng động. Lúc này, Tàn Nguyệt Các không hề giống như một thế lực to lớn trên giang hồ, chỉ như một nhà giàu thế đơn lực bạc. Dẫu sao, mấy kẻ vây bên ngoài vẫn chẳng thế đoán được điều gì.
    Ở một nơi cực kì tĩnh lặng, Yến Ngọ bị một ánh mắt lợi hại quan sát kỹ càng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hận không thể vươn tay ấn cho bụng mình xẹp xuống, không cho ai nhìn ra bất cứ điều gì. Hắn thực sự không dám chắc có thể giấu diếm được gì trước cái nhìn của Yến Quý!
    “Ngươi nên biết mình là một tử sĩ, tử sĩ là gì, là phải lấy mệnh lệnh chủ tử làm ý trời, mạng sống và tình cảm đều thuộc về chủ tử, ngoại trừ trung thành, tất cả những thứ khác đều không nên tồn tại. Nếu không, chỉ còn con đường chết”. Qua một lúc lâu, Yến Quý thản nhiên mở miệng, nhưng từng câu từng chữ đều khiến cho Yến Ngọ kinh hãi, y đã biết những gì?
    “Quý ca, lời huynh nói nói đệ đều hiểu rõ nhưng vì sao lại nói riêng với đệ những lời này?”. Ôm một tia hy vọng, Yến Ngọ nhẹ giọng hỏi.
    “Yến Quý ta bước chân vào giang hồ nhiều năm như vậy, chuyện gì chưa từng thấy qua, đệ cho là đệ có thể giấu diếm được ta?”. Yến Quý trừng mắt, duỗi tay ra, chậm rãi ra lệnh: “Đưa tay qua đây!”

  Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét