Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 24

***
Tác giả: Côi Tự
Edit: Bu Béo
Beta: Tử
***

CHƯƠNG 24: SỰ PHÁT ( MỌI CHUYỆN DIỄN RA)
 
    Đưa tay ra, đưa tay, đưa tay ra…
    Đầu óc Yến Ngọ vẫn quay mòng mòng quanh mấy chữ này, ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ như bị sét đánh, đến mức Yến Quý mất kiên nhẫn phải tự mình bắt lấy rồi ấn lên cổ tay hắn.
    Khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng cứng rắn của Yến Quý dần dần tan vỡ, trầm ổn như y mà giờ đây cũng không kiềm nổi run rẩy khóe miệng. Lúc Yến Ngọ tới gặp Nguyên Khiếu thì y vừa vặn ẩn thân ở một góc khuất, khi ấy y đã hoài nghi tại sao Các Chủ lại đặc biệt dặn dò một tử sĩ ngoan ngoãn đợi ở trong Các lý, nếu phạm sai lầm, cũng là do Các chủ tự lên tiếng giao cho Hình Đường xử lý, ở đâu ra cái kiểu xử phạt “không cho làm bất cứ việc gì”? Hôm nay y quan sát cơ thể hắn mới bừng tỉnh. Trường hợp này giống một người bạn cũ của y nên y vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra sự khác thường của Yến Ngọ.
    Yến Quý buông tay hắn ra, ngữ khí có phần hoảng loạn: “Rốt cuộc tại sao lại thế này? Ai làm?”. Y vốn định hỏi là “Ai”, kết quả đầu óc nóng lên nên dùng nhiều hơn một chữ.
    Yến Ngọ giương miệng nói không ra lời, hắn còn có thể nói gì đây, phủ nhận sao? Để tội càng thêm nặng? Có lẽ kiếp sống của hắn sẽ chấm dứt tại đây, kết cục đơn giản chỉ có một chữ “tử”…
    “Nói mau!”. Bộ dáng Yến Quý hiện giờ thật giống như sắp phát khùng, quả là chuyện lạ ngàn năm khó gặp, đáng tiếc giờ đây chẳng ai còn tâm trạng thưởng thức. Kỳ thật căn bản không cần hỏi, quy tắc tử sĩ đã quy định rất rõ ràng, ngoại trừ trung tâm ra thì không được phép có bất cứ tình cảm nào khác. Đã làm tử sĩ lâu như vậy, làm sao có chuyện biết rõ còn cố vi phạm? Chỉ có mệnh lệnh của một người duy nhất mà bọn họ không được làm trái. Các chủ là người thế nào y vô cùng rõ ràng, chỉ là, y cần một lời khẳng định!
    Bịch---Yến Ngọ không để ý tới thân thể của mình mà quỳ xuống. Ngón tay Yến Quý khẽ động, lại gắng hết sức khống chế bản thân, siết lại thành một nắm tay, quát: “Làm gì? Cầu xin tha thứ?”
    “Kỳ thật đệ đã sớm biết kết cục của đệ sẽ thế nào. Quý ca, thật xin lỗi, đã làm huynh thất vọng. Vinh quanh nhất của tử sĩ chính là được chết vì chủ tử, hy sinh vì nhiệm vụ của mình, mà đệ… Sau khi chủ nhân trở về, đệ chắc chắn chỉ có con đường chết. Bây giờ, có thể cho đệ đi đối phó với đám người Mạc Độc Hiền hay không? Ít ra, có thể vì chủ tử làm chút gì đó!”. Hắn không muốn chỉ ngồi chỗ này chờ chết mà không làm gì cả. Hắn muốn trước khi chết có thể giữ được chút tôn nghiêm của bản thân. Tử sĩ… cũng có những lý tưởng riêng.


    Yến Quý lạnh nhạt nói: “Mấy tháng?”
    Yến Ngọ không chắc chắn trả lời: “Đại khái… khoảng hơn ba tháng.”
    Yến Quý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn: “Các chủ biết chưa?”
    Yến Ngọ lắc đầu: “Đệ không biết nữa. Đợi khi sự tình chấm dứt, đệ sẽ thẳng thắn nói chuyện với Các Chủ.”
    Nhận được đáp án mình cần, nội tâm Yến Quý chấn động, hung hăng ngồi ở ghế trên, trừng mắt với người đang quỳ bên dưới: “Biết vì sao ta liếc mắt một cái liền nhận ra ngươi… có thai không?”. Hai chữ ‘có thai’ cơ hồ là rít từ trong kẽ răng mà ra.
    Yến Ngọ ngẩng đầu, trong mắt chất chứa tĩnh mịch cùng nhiều điều nghi hoặc. Yến Quý dời mắt nhìn ra hư không, bắt đầu nhớ lại.
    “Chuyện xảy ra từ khi ta còn rất trẻ. Khi đó ta chưa trở thành tử sĩ của Tàn Nguyệt Các, chỉ là đứa trẻ ngây ngô tầm thường, có lần ngẫu nhiên gặp được một bé trai tầm tầm tuổi ta, tuổi trẻ vô tri, lúc nói chuyện thường thích nói lời thiên mã hành không*. Bé trai kia nói hắn không có nương, chỉ có hai người phụ thân. Trong đó có một người đã sinh ra hắn…”
(*thiên mã hành không theo bộ thành ngữ liên quan đến loài ngựa có nghĩa là ung dung tự tại như phóng ngựa phi nhanh. Theo Tử thấy ý nghĩa này dùng cho bọn con nít thì không hợp lắm. Tuy nhiên có lẽ ẩn ý của tác giả là "bọn trẻ nói chuyện vô tư thoải mái, không suy nghĩ trước sau, có gì nói nấy")
    Nói thì nói vậy, cậu bé kia còn nhỏ, sao y có thể tin cho được. Trước nay y luôn nghe “Bé con là do mẹ thiên tân vạn khổ sinh ra”, nên y còn nhớ rõ mình đã cười nhạo cậu bé kia hồi lâu, đến tận lúc hắn thẹn quá hóa giận đi mất. Chuyện này rất nhanh liền bị y ném ra khỏi đầu, về sau cũng không thấy cậu bé xuất hiện nữa. Đến khi y nhà tan cửa nát, trở thành tử sĩ của Tàn Nguyệt Các, có lần đi chấp hành nhiệm vụ đã gặp lại cậu bé khi xưa, sở dĩ y nhận ra là vì hắn có một nốt ruồi son ở khóe mắt làm đặc điểm nhận dạng.
    Y vĩnh viễn sẽ không quên được tình cảnh ngày ấy. Một thiếu niên có thân hình gầy yếu ưỡn cái bụng nhô cao, nét mặt vừa thỏa mãn vừa… tang thương. Hóa ra lời nói trước kia đều là thật, quan niệm sống từ trước tới nay của y giờ phút đó hoàn toàn sụp đổ! Cho nên khoảng khắc nhìn thấy Yến Ngọ như thế, trước mắt y không hiểu sao lại hiện lên bóng người làm cho y có cái phán đoán muốn đòi mạng người này.
    Yến Quý tự thuật thật bình thản, nghe không ra bất cứ tình cảm gì. Nhưng chuyện đã trôi qua lâu như vậy mà vẫn có thể thuật lại rõ ràng rành mạch, đủ chứng minh chuyện này đã ăn sâu vào tâm trí y đến mức nào. Yến Ngọ lẳng lặng quỳ trên mặt đất, tiêu hóa xong chuyện cũ này, chợt đối với việc mình có thai bình thản hơn rất nhiều, hóa ra hắn không phải người duy nhất quái dị, trên đời còn có người như vậy a!
    “Quý ca, người kia hiện tại ra sao?”
    Yến Quý trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên buông nụ cười lạnh lẽo: “Hắn? Kẻ hắn yêu không tiếp nhận được, xem hắn như một con quái vật, vừa biết được sự thật liền bỏ rơi hắn! Những nơi hắn đi qua, mọi người đều có quan niệm cổ hủ, chỉ hận không thể trói hắn vào cột rồi đem đi thiêu sống. Có người nói nếu đốt quái vật sẽ bị trời phạt, nên chỉ đuổi hắn đi nơi khác, cũng ước định rằng từ nay về sau sẽ coi như người này chưa bao giờ xuất hiện.”
[Tử: *đạp A Quý một phát* cái này là lung lạc lòng người trong truyền thuyết đấy à? =)))]
    Yến Ngọ bị sự lạnh lẽo nơi đáy mắt của Yến Quý làm kinh sợ, giật mình nói: “Vậy hắn…”
    “Chắc là chết rồi. Dù sao từ đó về sau cũng không nghe thấy tin tức của hắn nữa”. Yến Quý lại khôi phục sự cứng rắn vững vàng ngày thường, tựa hồ như người vừa rồi không phải mình. “Dù lúc trước hắn vô cùng chờ mong đứa bé trong bụng ra đời, nhưng kết cục không phải đã vô cùng thê thảm hay sao. Nếu chưa hoàn toàn chắc chắn, Yến Ngọ, ta hy vọng đệ đừng tùy tiện quyết định.”
    Các chủ muốn xử lý việc này thế nào, bọn họ không biết. Có thể sẽ lưu lại đứa nhỏ rồi xử tử Yến Ngọ, cũng có thể gạch tên Yến Ngọ khỏi danh sách tử sĩ, nâng lên làm nam sủng… Tất cả những trường hợp này hắn đều không muốn xảy ra. Nam nhân sinh tử quá mức nghịch thiên, cho dù ngày thường hành động của Các chủ không hề bị trói buộc bởi luân lý thông thường, nhưng cũng chưa thể khẳng định y có thể đối mặt với một sự thật: Có một nam nhân vì y mà mang bầu.
    Ý của Yến Quý là… Yến Ngọ mơ hồ không hiểu rõ cho lắm, chuyện này vẫn còn có thể cứu vãn sao?
    Mạc Độc Hiền cuối cùng cũng bắt đầu tiến công, im hơi lặng tiếng nhiều năm như vậy; tìm nhiều đồng bọn đến thế, cho dù gã có nhẫn đến thế nào cũng không thể đợi nổi nữa rồi! Hiện giờ mơ ước sắp thành sự thật, gã vừa vội vàng vừa kích động, thiếu chút nữa đọc hai chữ “Tiến Công” thành “Lui Binh”… Gã sung sướng nghĩ mình sắp thành công, Tàn Nguyệt Các sắp đổi chủ rồi!
    Chỉ huy một nhóm người vọt vào trong, tiếng quát tháo ồn ào bỗng nhiên đình chỉ, Hồng Bá Thiên cười ha ha: “Tàn Nguyệt Các cũng đâu có gì hơn người, thu phục dễ như trở bàn tay! Mạc Đường chủ, chúng ta cũng xông vào thôi, tìm tất cả những tên còn sót lại giết hết, một kẻ cũng không chừa! Khiến cho Tàn Nguyệt Các không còn cơ hội Đông Sơn tái khởi*!”
(*Đông Sơn tái khởi: là một thành ngữ cổ. Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức nhưng ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ. Về sau, Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.)
    Tuy trong lòng Mạc Độc Hiền vẫn còn có chút hoài nghi, nhưng quả thật đội quân chủ lực của Các lý đã bị mình ngăn cản ở bên ngoài, không thể cản trở việc tấn công, nghĩ tới đây gã liền yên lòng, tiếp tục cùng mấy tên đồng lõa mang theo toán người vọt vào Tàn Nguyệt Các.
    Trong Các lý, tình hình so với tưởng tượng của gã khác xa một trời một vực. Ngoại trừ người của mình ra, trên mặt đất chỉ nằm lẻ tẻ vài ba tên, Hồng Bá Thiên thắc mắc: “Người đâu hết rồi? Sao lại thế này? Không phải vừa rồi còn hô hoán rất lớn tiếng sao?”
    Thủ hạ của Mạc Độc Hiền nhìn thấy cảnh tượng này cũng vô cùng khó hiểu: “Đường Chủ, khi chúng ta tiến vào, tất cả mọi người đều chạy loạn lên kêu gào, sau khi nhìn thấy chúng ta thì bỏ trốn tứ tán. Người của chúng ta đang truy bắt, nhưng e sợ có mai phục, cho nên muốn thuộc hạ bẩm báo Đường Chủ.”
    Mạc Độc Hiền cả kinh: “Hỏng rồi! Chẳng lẽ có bẫy?”
    Hồng Bá Thiên không cho là đúng: “Mạc Đường chủ, không cần nhát gan như vậy, có bẫy rập hay không chúng ta đi vào là biết, ta không tin dựa vào mấy kẻ còn sót lại đó có thể gây nên biến hóa gì!”
    Trong lòng Mạc Độc Hiền thầm khinh bỉ cái lão thô lỗ vô tri này, gã thực sự có một cảm giác bất an mãnh liệt, nên đành khuyên nhủ: “Hồng Bang chủ, ta thấy việc này có gì đó không thích hợp, hay là chúng ta cứ ra ngoài trước rồi nói sau. Người của chúng ta đã xông vào, có tin tức gì họ sẽ truyền tới, nếu không có, thì chứng tỏ đã xảy ra chuyện.”
    Hồng Bá Thiên xùy một tiếng: “Đợi bọn chúng truyền tin tức tới thì đồ ăn ngon đều nguội lạnh cả rồi, ngươi không vào thì ta vào! Mọi người, theo ta đi!”. Hồng Bá Thiên khinh bỉ liếc Mạc Độc Hiền một cái, mang theo người của mình đuổi theo hướng mà thủ hạ dẫn đường chỉ điểm.
    Trong đại sảnh chỉ còn lại mỗi mình Mạc Độc Hiền, một gã lâu la tiến lên, hỏi nên làm sao bây giờ. Mạc Độc Hiền hít sâu một hơi, quay đầu, lập tức bước ra ngoài: “Đi ra ngoài trước, chờ Hồng Bá Thiên trở ra rồi tính sau. Tàn Nguyệt Các cũng không phải yếu nhược như trong tưởng tượng của Hồng Bá Thiên, nếu không tại sao ta phải thu mình nhẫn nhịn bao nhiêu năm mới dám hành động! Tên vũ phu ngu dốt!”
    “Mạc Đường chủ, nếu lời này tới tai Hồng Bang chủ, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới sự cộng tác của các người. Nhưng ngẫm kĩ lại thì cũng đúng đấy!”. Một người khoan thai bước ra từ cánh cổng lớn, ngăn cản trước mặt đám người Mạc Độc Hiền, lời nói vững vàng lạnh lùng, đúng là tri kỉ của Yến đại Các chủ - quản gia Nguyên Khiếu.
    “Là lão!” Mạc Độc Hiền hít sâu một hơi, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Vì sao Nguyên Khiếu lại từ phía sau đi ra? Trái tim gã nhảy lên kịch liệt, dự cảm không may kia càng thêm mãnh liệt! “Bắt lão ta cho bản Đường chủ!”
    Nguyên Khiếu không chút hoang mang lui về phía sau vài bước. Lưỡng Đại hộ pháp Phong, Hoa* mang theo một đội nhân mã không biết từ đâu tràn ra, bảo vệ trước người ông, cười lạnh nhìn Mạc Độc Hiền.
(*: Dành cho ai chưa biết, tứ Đại hộ pháp của anh Nam tên Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt :D )
    Mạc Độc Hiền kiệt lực khống chế cảm xúc. Những kẻ này vốn ở Các lý, bỗng nhiên xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ quái, chỉ cần mấy tên Hộ pháp còn lại và Yến Hướng Nam không xuất hiện thì gã vẫn còn có cơ hội thành công! Gã sẽ không từ bỏ! Cố gắng chiến thắng cùng với đầu hàng chờ chết, gã tất nhiên lựa chọn phương án đầu tiên. Điều này, ngay từ lúc quyết định phản bội Yến Hướng Nam thì gã đã xác định rõ ràng rồi.
    Giết cho ta! Mạc Độc Hiền hét lớn một tiếng. Gã cho rằng người bên ngoài sẽ lập tức xông tới, nhưng đến tận khi trận chiến kết thúc, gã bị hai vị Hộ pháp bức đến góc tường, cũng không kẻ nào ló mặt vào. Gã bỗng nhiên hiểu ra rằng, vốn cho rằng mình đã tính toán kĩ lưỡng mọi bề* mới có thể thuận lợi tiến công vào Tàn Nguyệt Các như thế, hóa ra là có người cố ý dụ mình chui đầu vô lưới. Mấy kẻ được sắp xếp bên ngoài để cứu viện gã và Hồng Bá Thiên, chỉ sợ đã sớm bị tóm gọn. Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào?
(*: Nguyên văn là Thiên y vô phùng, mình thay bằng câu có nghĩa tương đương cho mọi người dễ hiểu)
    Mạc Độc Hiền phun ra một búng máu, không cam lòng gào thét: “Nguyên Khiếu! Nói cho ta biết, làm thế nào mà các người biết được kế hoạch của chúng ta!”
    Nguyên Khiếu không đáp, hỏi lại: “Mạc Đường chủ, đây là lần cuối cùng Nguyên mỗ gọi ngươi như vậy, ngươi có thể cho ta biết, Các chủ đã làm gì đến mức ngươi phải tạo phản?”
    Mạc Độc Hiền cúi đầu, hắc hắc nở nụ cười: “Tạo phản là chủ ý của một mình ta, hắn cùng Nhâm Duyên Niên giờ đây đã xung khắc, giao tình của bọn họ so với ta còn sâu hơn, tình huynh đệ cũng có thể biến chất, huống chi… Nam nhân há có thể cam tâm đứng dưới kẻ khác? Cũng nên có người thay thế vị trí của Yến Hướng Nam! Ta có gì không bằng y?”
    Nguyên Khiếu có chút đăm chiêu, “Dẫn gã đi. Đưa lên cho Các chủ xử lý.”
    Mạc Độc Hiền ngẩng phắt đầu dậy: “Yến Hướng Nam, y…”
    Phong Hộ pháp đá một cước vào đầu gối gã, khiến gã phải khuỵu chân quỳ rạp xuống, lạnh nhạt nói: “Các chủ có dặn, đối phó với đám ô hợp như bọn mi không cần đến Người ra tay, bọn mi không xứng!”
    Trong viện tràn ngập tiếng kêu thảm thiết không cam lòng của Mạc Độc Hiền, gã ngay đến cơ hội ra tay còn chưa có đã bị đánh bại, khoảng cách giữa gã và Yến Hướng Nam chẳng lẽ lại kém xa đến vậy?
    Những tay bắn cung được bố trí xung quanh Tàn Nguyệt Các bị xử lý trong im lặng, trận địa sẵn sàng để đón địch của Tứ Hải Đường cùng người của Hồng Bang bị đánh cho tan tác, không chết thì cũng bị thương, hoàn toàn không còn năng lực chiến đấu, được kỳ vọng cao nhất là quân lính Hoàng thành thì bị một bảng cáo thị triệu hồi, xử lý cuộc tạo phản này im ắng và đơn giản tới mức mọi người còn chưa kịp bàn tán gì thì nó đã chìm vào quên lãng.
    Tiểu đội dùng để đối phó Yến Hướng Nam bị đánh cho ngất xỉu, trói lại chỏng chơ trên mặt đất. Nam Cung Lăng là kẻ đầu tiên tỉnh lại. Hắn không dám tin nhìn người đang ngồi rung đùi uống rượu - Lưu Uy: “Là ngươi ám toán chúng ta? Ngươi là người của Tàn Nguyệt Các?”
    “Cũng không ngu ngốc lắm! Mới đó mà đã đoán ra rồi! Mời ngươi một ly!” Yến Hướng Nam nâng cốc đổ rượu lên mặt đất, tựa như cúng bái người chết. Nam Cung Lăng không thèm để ý, hắn chỉ muốn biết đáp án.
    “Không tính là ám toán đâu. Dù sao nhiệm vụ của các ngươi cũng là đối phó với bản Các chủ. Chính bản Các chủ ra tay đánh bại các ngươi. Thôi thì các ngươi cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, tuy rằng… thảm bại!”
    “Ngươi là Yến Hướng Nam?” Quách Phương cùng mấy kẻ vừa tỉnh lại mở to hai mắt nhìn. Ấy vậy mà thời gian qua bọn họ với Yến Hướng Nam cùng vào cùng ra, lại chẳng hề hay biết. Người này che dấu thật quá mức kĩ càng!
    Hứng lấy ánh mắt phức tạp của mọi người, Yến Hướng Nam đắc ý trở lại Tàn Nguyệt Các. Hơn một tháng trời không về, vẫn là nhà mình thoải mái nhất. Sau khi dặn dò Nguyên Khiếu rằng nếu có chuyện nhỏ nhặt thì đừng tới tìm y, liền vội vàng hỏi thăm người quan trọng nhất: “Yến Ngọ đâu rồi?”
    Nguyên Khiếu còn chưa kịp trả lời, hậu viện liền vang lên một tiếng động cực lớn, đến mức mà đại sảnh cũng chao đảo một phen. Yến Hướng Nam còn chưa kịp đứng thẳng người lại, đã nghe Nguyên Khiếu hô lên: “Các chủ, phía ấy chỉ sợ là do Hồng Bá Thiên chó cùng rứt dậu!”
    Trúc viên? Trúc viên, Hình Đường, nơi ở của nhóm tử sĩ cách đó rất gần. Trái tim Yến Hướng Nam bỗng loạn một nhịp, cảm giác rối rắm chưa bao giờ có đột nhiên ập đến.



Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

2 nhận xét:

  1. anh Yến Quý thật là phản động mà, thanks chủ nhà đã edit

    Trả lờiXóa
  2. Sao lâu quá chưa có chương vậy nàng?

    Trả lờiXóa