Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

[HPBD] Chúng ta cùng một chỗ thử xem sao (2) + PN


Chúng ta cùng một chỗ thử xem sao
Lộ Si Đản Đông Quân

Văn án: Là một câu chuyện xưa về võng phối
Genre: Phúc Hắc Ôn nhu Công x Ngạo Kiều Thụ
Edit: Míu
Beta: MarS

Chương 2


Từ sau khi bắt đầu thích hắn vẫn luôn chờ mong cùng hắn gặp mặt, hiện tại có cơ hội, lại vì tự ái mà từ chối gặp mặt, thật đúng là…..

Mã Quái Tiên Sinh: hai đứa nhỏ này là cháu tôi, xinh không?

Nhìn hai khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên tươi cười tràn ngập màn hình, Lục Lộ cái gì cũng nói không được. 凸 (゜ 皿 ゜メ) Fuck! Thế giới này cũng quá nhỏ rồi, tùy tay chụp hai nhóc shota lại là cháu hắn, hôm nào lơ ngơ trên đường tùy tiện đụng phải người sẽ không là bản thân hắn luôn chứ.

Cổn Cầu Cầu: Σ(  ̄д ̄;) anh!

Mã Quái Tiên Sinh: thế nào, ngày mai đến đi, tôi sẽ mang hai đứa nhóc theo, cậu muốn thơm mấy cái thì thơm.

Cổn Cầu Cầu: ngày mai nói sau, người lao động rất bận!!!


Tối hôm qua ngạo kiều tắt máy tính không đáp ứng Mã Quái, hiện tại sau khi ngủ một giấc rồi rời giường Lục Lộ đúng là đủ loại hối hận luôn. chỉ có thể sáng sớm liền mở máy tính lên QQ, nghĩ người nọ không chừng sẽ lại pm cậu. Chính là đợi mãi đến buổi tối ăn cơm, avatar của người nọ vẫn là xám. Tức giận tắt máy tính, Lục Lộ “phì phò phì phò” vừa húp mỳ vừa mắng thầm trong lòng, quá không kiên quyết, ông đây không đồng ý sẽ không thể hỏi thêm vài lần sao? Thế mà trước kia còn nói tới Tế Nam nhất định phải mời mình ăn cơm, đúng là nói không giữ lời. O( ̄ヘ ̄o#)

Ăn xong mỳ rồi tắm rửa bằng nước ấm một lượt, cả người đều khoan khoái dễ chịu. dùng máy sấy sấy khô tóc xong thì nghe chuông cửa vang, có lẽ đã bấm được một lúc rồi. vừa rồi máy sấy ở bên tai kêu “ù ù”, cái gì cũng không thấy. vì không muốn để người ta chờ lâu thêm, Lục Lộ tùy ý mặc một cái quần đùi chạy đi mở cửa, thấy người nọ đứng trước cửa liền trợn tròn mắt.

Cậu đã xem qua ảnh chụp của Mã Quái, cũng biết tên thật của hắn là Từ Đoạn, càng biết hắn cười rộ lên nhìn rất đẹp. Cho nên sau khi nhìn thấy Từ Đoạn một thân tây trang mỉm cười nhìn chính mình, Lục Lộ cả người đều choáng váng, hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi.



Từ Đoạn nhìn người trước mặt, tóc rối tung một đống trên đầu, toàn thân trên dưới chỉ mặc một cái quần đùi, lộ ra thân trên cơ thịt đầy đặn cùng cẳng chân. Ừm, hoàn hảo không có bộ lông phủ kín (ý anh là may mà em không có nguyên bộ lông như mèo). “Không mời tôi vào sao?”

“À à, mời vào.” Lục Lộ bị ánh mắt của Từ Đoạn nhìn hận không thể tìm cái chăn bông che kín trên người, đưa Từ Đoạn vào nhà xong liền lập tức tìm một cái T-shirt mặc vào.

Từ Đoạn làm bộ không nhìn thấy bộ dáng bối rối của cậu, ngẩng đầu đáng giá căn phòng. Đến khi Lục Lộ sửa sang xong bưng trà lên mới mỉm cười chào hỏi, “Ăn cơm tối chưa?”


“Rồi, còn anh?”

“Chưa, nếu không cậu nấu chút gì cho tôi ăn, tùy tiện cái gì cũng được.” Từ Đoạn thực bất đắc dĩ xoa tay.

FML! Tôi chỉ là khách sáo hỏi lại, ai biết lại có người không coi chính mình là người ngoài! Tôi ngoài mỳ ra vẫn là mỳ thôi!

“Tôi vừa mới chuyển đến, trong nhà không có cái gì, nếu không tôi mời anh xuống lầu ăn?”
“Không cần phiến phức vậy, tôi thấy bên kia có rất nhiều mỳ, tôi ăn cái đó là được rồi.” Từ Đoạn chỉ vào Khang sư phụ trong góc tường, vẻ mặt “tôi không kén ăn”.

Bố đời! Lục Lộ siết chặt ngón tay, cố gắng mỉm cười, “Vậy thật đúng là ủy khuất cho anh!”

Nhìn Lục Lộ ở trong phòng bếp dùng đôi đũa thỉnh thoảng đâm chọc mỳ trong nồi, miệng còn không ngừng lẩm bẩm cái gì, phỏng chừng cũng không phải lời hay gì, Từ Đoạn phải dựa vào khung cửa đối Lục Lộ trưng ra chiêu bài mỉm cười của hắn, “Cậu đoán xem làm sao tôi tìm được cậu?”
Không đợi Lục Lộ trả lời hắn lại nói tiếp, “Tôi gọi tới điện thoại chung trong ký túc xá của cậu, là bạn cùng phòng của cậu nghe. Lúc đầu tôi hỏi địa chỉ của cậu ở Tế Nam cậu ta còn không chịu nói cho tôi biết, sợ tôi là kẻ lừa đảo. tôi phải giải thích rất lâu cậu ta mới tin tôi không phải lừa gạt. Vốn là buổi chiều chuẩn bị đến đây tìm cậu rồi, nhưng mà xui xẻo một nỗi tôi vừa quay về, trong công ty lại có một đóng công việc dồn ứ. Vì muốn xong việc sớm để đến gặp cậu, tôi ngay cả cơm trưa còn không có ăn.” Bánh mì không thể xem như cơm trưa.

Ngọn đèn phòng khách chiếu tới trên mặt Từ Đoạn, đường nét có chút mơ hồ, lại chiếu rõ ràng ánh sáng trong mắt hắn. Lục Lộ tay cầm chén mới đầu có hơi run, tiếp theo coi như không liên quan đến mình “à” một tiếng, “Không cần phiền toái như vậy, chờ thêm vài ngày không bận thì tôi sẽ liên lạc với anh, đừng quên, anh đã nói chờ tôi tới nơi này rồi sẽ mời tôi ăn cơm đấy.”

Lúc ăn mỳ hai người đều không nói chuyện, Lục Lộ luôn xem tin tức đang phát, vẻ mặt chuyên chú, biểu tình nghiêm túc, mộ bộ tư thái “ta rất ưu quốc ưu dân” (lo cho nước cho dân). Từ Đoạn ăn xong mỳ đem bát rửa sạch rồi đi đến sô pha ngồi xống bên cạnh Lục Lộ, đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay cậu tắt TV, “Chúng ta nói chuyện đi.”

Lục Lộ giống như từ trong mộng tỉnh lại trừng đôi mắt đen tròn nhìn Từ Đoạn, “Cói chuyện gì?”

“Tôi thích cậu, chúng ta hẹn hò đi.” Một câu này nói xong, Từ Đoạn thở ra một hơi, vừa rồi hắn khẳn trương đến nỗi trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

“Nói bừa! Lại đùa cái gì thế! Mẹ nó trêu đùa tôi thích lắm sao? Lão tử thổ lộ với anh anh nói không được, hiện tại lại nói thích lão tử, tên liệt não nhà anh, đầu óc anh có bệnh à?” mắng xong một hơi, Lục Lộ còn đang “hồng hộc” thở hổn hển.

Lần đầu tiên bày tỏ lại phải nhận kết quả thế này, Từ Đoạn cười khổ, “Lúc ấy cậu chỉ nói chúng ta CP thử xem đi. Lục Lộ, tôi đã gần ba mươi, cùng cậu không giống nhau, tôi muốn yên ổn về sau. Tôi thích cậu, muốn cùng cậu ở chung một chỗ, không chỉ là thử xem mà thôi, nếu đồng ý lời cậu thử xem, chỉ sợ thử qua rồi cậu nếu không hài lòng rời đi tôi sẽ không chịu nổi.”

_( ̄0 ̄)_ Lục Lộ mở lớn miệng, một bộ dáng ngây ngốc nhìn người nam nhân trước mặt. cậu không nghe lầm chứ?! Người nam nhân này nói không được với cậu là vì không thể chỉ thử xem thôi sao.

“Má! Vậy lúc đó anh làm gì lại chỉ gõ hai chữ? Hại tôi lo lắng khổ sở lâu như vậy!”

“Cậu không cho tôi thời gian nói tiếp mà.” Từ Đoạn thực ủy khuất, rõ ràng là cậu ấy trực tiếp thoát luôn còn gì.

“Vậy ngày hôm sau sao anh không nói nốt cho hết lời?”

“Tôi đi công tác, tối qua mới về đến nhà.” Từ Đoạn ngẩng đầu nhìn người nào đó kích động đễn nỗi đứng lên luôn, khóe miệng nhịn không được tràn đầy ý cười, “Vậy là cậu đồng ý rồi sao?”

Lục Lộ tuy rằng trong lòng đã muốn mở cờ bung hoa, ngoài miệng lại vẫn như trước cậy mạnh, “Cứ cho là anh đi công tác, hôm qua lúc đối diễn anh không phải cũng có thể nói hết với tôi sao?”

“Cậu nói xem vì cái gì kỳ hai vừa mới công bố đã vội vã để chúng ta đối diễn trực tiếp? là tôi chủ động yêu cầu đấy, tôi sợ tôi pm cậu sẽ không để ý tới tôi, liền chuẩn bị dùng biện pháp này ở trên YY thổ lộ với cậu. Nhưng mà sau khi thấy trên ảnh chụp của cậu là hai đứa cháu mình tôi liền cải biến ý tưởng, nghĩ nếu bày tỏ vẫn là gặp mặt nói tốt hơn.” Nói tới đây Từ Đoạn dường như nghĩ tới chuyện gì buồn cười, một mực nhìn chằm chằm Lục Lộ bên kia mà cười.

Lục Lộ bị nhìn rất không được tự nhiên, ho khan hai tiếng hỏi: “Nhìn cái gì? Trên mặt tôi có gì sao?”

Từ Đoạn cũng cười đến nỗi hơi thở phập phồng, “Tối hôm qua hai đứa cháu kể cho tôi nghe, ở hồ Đại Minh gặp một người kỳ quái, dùng máy ảnh lén lén lút lút chụp hai đứa nó.”

Cái này vừa nghe cũng biết đang ám chỉ cậu, Lục Lộ có điểm ngượng ngùng, chỉ có thể nhỏ giọng giải thích, “Tôi chỉ cảm thấy hai nhóc ấy rất đáng yêu.”

“Ừ.” Từ Đoạn thu liễm ý cười trên mặt, nhìn Lục Lộ nghiêm túc hỏi, “Cậu đồng ý làm bạn trai tôi không?”

Vẫn luôn nghĩ trong phim ảnh những người yêu nhau thổ lộ tình cảm còn có tiếng tim đập bùm bụp rất khoa trương giả tạo, hiện tại chuyện xảy ra ở trước mắt, Lục Lộ mới biết được quả thực không khoa trương tí nào. Cậu chỉ biết mình gật đầu một cái, sau đó trên mặt người nọ trong nháy mắt tất cả đều là sung sướng. thời khắc thân thể bị ôm lấy, Lục Lộ nghĩ hai năm thầm mến cuối cùng cũng thấy ánh sáng.

Người mình thích cũng yêu mình, như vậy thật tốt!

 



Phiên ngoại~~~~

Nhân vật và cốt truyện hoàn toàn khác? Xin đừng lo, không phải truyện khác đâu, là combo 2 in 1 của tác giả đó ạ =)) vì vậy, hãy chuẩn bị khăn giấy để đọc đến hết phiên ngoại ~XD

Nơi đó của Đoạn Dương đã muốn trướng lớn đến xung huyết, từng sợi gân mạch hiện lên trên bề mặt, Trình Ngọc Nho tay phải nắm lấy phần gốc của vật kia, ở trong lòng không ngừng tự an ủi chính mình, đây chỉ là cái chân giò hun khói có hương vị kỳ quái thôi, sau đó mới há miệng hàm trụ. Tuy rằng mấy ngày nay có trộm học chút kiến thức về phương diện này, nhưng đến thời điểm chân chính tự mình ra trận, Trình Ngọc Nho vẫn mắc phải nhiều lỗi. Đoạn Dương tuy rằng bị răng nanh của Trình Ngọc Nho cứa phải, đau nhe răng trợn mắt , chính là chỗ kia lại cứng rắn như thiết côn, đem miệng Trình Ngọc Nho mở tới cực hạn. nhìn người nọ quỳ gối bên chân, dùng một loại tư thái thần phục ngậm lấy nơi đó của mình phun ra nuốt vào, thỏa mãn trong lòng không ngôn ngữ nào có thể hình dung.

Trình Ngọc Nho nâng lên mi mắt, nhìn thấy loại biểu tình hưởng thụ này trên mặt của Đoạn Dương mới nhẹ nhàng thở ra. Y biết chính mình kỹ thuật không quá tốt, chính là bọn họ không có thời gian, lần này xuống núi không biết có còn mạng trở về hay không, cho nên y chỉ có thể trong vài ngày ngắn ngủi này tận lực làm cho Đoạn Dương hạnh phúc.

Miệng mở ra đã muốn tê liệt, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, Trình Ngọc Nho đem vật kia lấy ra khỏi miệng lần nữa, sau đó hít vào một hơi thật sâu lại cúi đầu ngậm lấy.

“A…” Đoạn Dương lập tức túm lấy tóc Trình Ngọc Nho, bắp thịt toàn thân căng cứng, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà trực tiếp bắn ở trong miệng Trình Ngọc Nho, vào sâu tới cổ họng Trình Ngọc Nho hiển nhiên rất kích thích với Đoạn Dương, làm cho hắn cơ hồ đánh mất toàn bộ lý trí. Tay phải đỡ phía sau đầu Trình Ngọc Nho, tay trái cầm lấy vật kia của mình để trên bờ môi đỏ mọng ướt át của Trình Ngọc Nho, vuốt ve trái phải một lúc sau, liền trực tiếp tách mở bờ môi của y một chút đem cự vật của mình tiến vào hơn phân nửa, sau đó không đợi cho y có thời gian thích ứng mà bắt đầu thong thả chuyển động.

Nếu là trước kia Trình Ngọc Nho chắc chăn sẽ phản kháng, nhưng lúc này Trình Ngọc Nho lại rất phối hợp nỗ lực mở lớn miệng, giúp vật kia của Đoạn Dương tiến vào càng sâu, thậm chí còn phối hợp làm động tác phun ra nuốt vào.

Có thể là đêm nay Trình Ngọc Nho quá kích thích, Đoạn Dương không kiên trì được bao lâu liền tước vũ khí đầu hàng, vốn hắn định rời khỏi, thế nhưng Trình Ngọc Nho đêm nay quả thực rất cuồng nhiệt, một phen bắt lấy cánh tay phải của Đoạn Dương đang chuẩn bị buông đầu mình ra, tay phải y cầm nơi đó cao thấp luật động, miệng ngậm lấy phần đầu, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi đảo qua lỗ nhỏ phía trên.

Mãi tới khi Đoạn Dương bắn ở trong miệng Trình Ngọc Nho, một lúc lâu sau mới từ trong dư vị hồi thần lại, nhìn thấy Trình Ngọc Nho bị sặc jy (cái trắng trắng ấy ạ~) của mình, quỳ trên mặt đất không ngừng ho khan.

Khi Lục Lộ đọc tới đây, thực hận không thể vọt lên YY mắng to đồ biên kịch lừa đảo, rên một từ mà chơi nguyên chuỗi 【 beep ~】dài như vậy, phần H phía sau còn có ít nhất 5000+ chữ. Bà nội nó! Cái này nếu quả thật đem ra phối thì cái cổ họng cũng hỏng luôn! Càng nghĩ càng khó chịu, Lục Lộ dứt khoát lên QQ.

Cổn Cầu Cầu: biên kịch có nhà không?

Sách hoa lộ si thị khanh hóa: tối nay hình như có buổi tự học, có lẽ không online.

Đạo diễn là nấm không phải ô: 凸 (゜ 皿 ゜メ) Fuck! Cổn Cầu tiểu thụ ngươi còn dám login!!!! Ngươi có biết ngươi lặn mất bao lâu không!!!! Một tháng đó!!!! FML!!!!! Đây chưa phải chuyện đáng giận nhất!!!! đáng giận nhất chính là Mã Quái cũng theo ngươi lặn mất một tháng a!!!!! Hữu mộc hữu! ! ! ! (#‵′) fuck, cảnh H thiếu nợ của ta chắc sang năm vẫn còn nguyên như vậy!!!!!

Ngôn nhược biểu kỳ hải báo bất hảo họa: Cổn Cầu tiểu thụ!!!! Thành thật khai báo, một tháng này cậu cùng Mã Quái tiêu dao ở đâu đi!!!!
………..
Đây là nguyên nhân Lục Lộ thường ít khi trò chuyện diễn đàn, tốc độ tay gõ chữ của đàn nữ nhân này đã sắp xuất thần nhập hóa, không phải cấp độ mà người bình thường như cậu có thể so sánh được, cho nên mỗi lần đều bị đùa giỡn không thì bị chà đạp. nhìn văn tự truy hỏi tin tức của Mã Quái dày đặc, Lục Lộ đi tới giường ngã nhào xuống, ôm bụng thở dài.

Cậu cùng Từ Đoạn đã hẹn hò một tháng, hai người bình thường đều phải đi làm, trung bình một tuần chỉ có thể gặp mặt bốn lần. Ban đầu Lục Lộ cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng gần đây mỗi lần nhận được tin nhắn hay điện thoại của Từ Đoạn nói phải tăng ca không thể tới thì vô cùng đau khổ.

Trước kia cậu ăn mỳ gói, tuy rằng không ngon, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nuốt được. Nhưng mà từ khi Từ Đoạn sắp xếp lại nhà bếp xong, sau đó mỗi lần đến đây hắn đều xuống bếp làm một chút bữa trưa hoặc bữa tối rất phong phú, Lục Lộ liền cảm thấy không thể ăn nổi mỳ gói nữa. người ta nói “sướng quen rồi khổ không chịu được”, lời này vừa vặn thích hợp với tình huống. Quan trọng là tay nghề nấu ăn của Từ Đoạn ngon kinh khủng, đã ăn đồ ăn của hắn làm rồi, đừng nói là mỳ gói, ngay cả đồ ăn ở quán dưới lầu cậu cũng không ăn nổi. Tối nay Lục Lộ chỉ gặm trái táo, nhìn thùng mỳ gói ở góc tường mà không muốn ăn, bây giờ bụng đói đang kêu réo ầm ầm.


Ở trên giường lăn lộn một lúc lâu sau, Lục Lộ vẫn nhịn không được lấy điện thoại gọi cho Từ Đoạn, “Anh tan tầm chưa?”

“Ừ, vừa mới tan tầm, đang chuẩn bị lái xe về nhà.”
Thanh âm của Từ Đoạn nghe qua có chút mỏi mệt.

“Như vậy à.” Lục Lộ ở bên này do dự trong chốc lát, sau vẫn là nói ra ý tưởng trong đầu mình, “Từ Đoạn, chúng ta sống chung đi.”

Người nào đó đang khởi động xe nghe vậy xong, khóe miệng cong lên một độ cung đẹp mắt, nuôi lâu như vậy cuối cùng cũng được ăn rồi.

“A? Em nói sống chung?”


Lục Lộ nghĩ tốn hơi thừa lời, cậu dám chắc người này đã nghe rõ rồi, “Coi như em chưa nói gì hết!”

“Được, bây giờ anh sang chỗ em, em muốn ăn cái gì? Anh trên đường tiện mua cho em.” Từ Đoạn quả nhiên tóm được bảy inch (七寸- ý nói nắm được điểm yếu của người khác, xuất phát từ “đánh rắn đánh 7 inch” vì vị trí này là tim rắn nên đánh vào sẽ chết ngay lập tức.) của người nào đó, Lục Lộ nghe được ăn ánh mắt đều tỏa sáng, “Không cần mua, đợi lát nữa anh đến đây nấu bát mỳ cho em ăn là được rồi.”

Cúp điện thoại xong, suốt dọc đường lái xe khóe miệng Từ Đoạn đều giương cao. Hắn thích Lục Lộ so với Lục Lộ thích hắn còn lâu hơn, từ trên mạng đến đời thực từng chút từng chút thâm nhập vào cuộc sống của cậu, làm cho cậu dần hình thành thói quen với sự xuất hiện của mình, vốn hắn chuẩn bị vào ngày sinh nhật của Lục Lộ thì thổ lộ với cậu, nhưng không ngờ Lục Lộ sẽ lại không báo trước mà mang đến cho hắn sự kinh hỉ (hạnh phúc bất ngờ) lớn như vậy, nhìn thấy cậu mặt tràn đầy hạnh phúc ăn thức ăn mình nấu, vì một câu nói của mình mà đỏ mặt bối rối, trong lòng Từ Đoạn sẽ trở nên mềm nhũn.

Khi Từ Đoạn về đến nhà, Lục Lộ đang ở trên YY cùng một đám nữ nhân nói chuyện phiếm. Nghe được tiếng Từ Đoạn mở cửa, quả quyết đóng microphone, vẻ mặt hiền hòa chạy ra cửa, “Anh đã về rồi!” phía sau hận không thể mọc thêm cái đuổi phe phẩy, bữa tối của mình đến rồi!

“Ừ.” Cảnh này nhìn thế nào cũng thấy giống như vợ chồng thường làm, nghĩ đến đây tâm tình Từ Đoạn nhịn không được vui sướng. đổi giày xong liền đem Lục Lộ đặt lên cửa hôn lưỡi một trận. hai người đều là thời kì huyết khí phương cương (tinh lực dồi dào), trong một tháng hẹn hò này tuy rằng chưa có làm tới bước cuối cùng, nhưng hôn môi đã là chuyện hàng ngày.

Lục Lộ cả người thả lỏng dựa vào cửa, mặc kệ đầu lưỡi Từ Đoạn đang ở trong miệng mình càn quấy. hai tay khoát lên vai ôm lấy cổ Từ Đoạn, thuận tiện cho hắn hôn môi. Tuy rằng tư thế này rất nữ tính, nhưng là…. Ai bảo chính mình không cao như hắn! ai bảo đối phương còn cao hơn mình hơn nửa cái đầu chứ! Ai bảo chính mình kỹ thuật hôn không tốt bằng người ta cơ!!!

Nói đến kỹ thuật hôn thì Lục Lộ lại càng buồn bực, tuy nói Từ Đoạn lớn tuổi hơn nên phương diện này có kinh nghiệm là chắc chắn. Nhưng hiểu là một chuyện, mà không để ý tới nó lại là một chuyện khác! Lục Lộ đồng học ngoại trừ hồi trung học cùng một tên bạn thân cùng lớp từng có một chút hành động mờ ám nhỏ, về sau đều thuần khiết như tờ giấy trắng. So sánh hai người, Lục Lộ đồng học lại càng thêm buồn bực.

Kết thúc hôn môi, Từ Đoạn vỗ vỗ mặt Lục Lộ cười trêu chọc, “Có chút tiến bộ, buổi tối tiếp tục rèn luyện. trên đường đi siêu thị anh mua ít thịt bò nấu sẵn, để anh làm thịt bò xào trứng cho em ăn, em ngồi chơi đi.”

Vốn nghĩ muốn khinh bỉ người nào đó, nhưng mà sau khi nghe xong câu sau, Lục Lộ vẫn rất thức thời ngậm chặt miệng, yên lặng trở về trước máy tính.

Mới chốc lát như vậy mà không biết đề tài đã bay tới đâu rồi, Lục Lộ đeo microphone vào xong, chợt nghe đang nói cái gì mà kế hoạch biến phế phẩm thành vật báu, mấy người thật sự không lo lắng chút nào sao?

Cổn Cầu Cầu:
mấy người đang nói cái gì? Cái gì biến phế phẩm thành vật báu?

Sách hoa lộ si thị khánh hóa: cậu vừa mới chạy đi đâu? Sao lại không nói tiếng nào?

Dù sao cũng không thể trực tiếp nói cho bọn họ, Mã Quái vừa rồi đến đây cùng tôi hôn lưỡi một màn xong, bây giờ đang đi làm bữa tối cho tôi được. Lục Lộ suy nghĩ một lát sau, nói một lý do mọi người có thể chấp nhận được.

Cổn Cầu Cầu: A, vừa rồi bạn cùng phòng về, cùng hắn nói mấy câu.

Đạo diễn là nấm không phải ô: không đúng, Cổn Cầu tiểu thụ, tôi nhớ rõ cậu nói là cậu ở trọ một mình nha, tìm bạn cùng phòng khi nào vậy?

Ngôn nhược biểu kỳ hải báo bất hảo họa: nấm à, cô thật ngốc, bạn cùng phòng tương đương người ở chung, ở chung tương đương cùng giường, cái này mà cũng không hiểu!

Sách hoa lộ si thị khanh hóa:
cô nấm cũng đâu phải ngày đầu tiên ngốc như vậy! Tốt lắm! Nếu chính chủ đã trở lại, chúng ta tiếp tục nói chủ đề vừa nãy!

Đạo diễn là nấm không phải ô: bà nó!!! Tôi ngốc chỗ nào!!!

Hậu kỳ Trường An rất thống khổ:
vuốt ve cô nấm, Lộ si ngốc nói tiếp tục chủ đề ban nãy là ý nói cúng ta bàn về chủ đề có thể đem thịt mỡ ở bụng biến thành thiết kế T-shirt, hay chuyện Lục Lộ nợ chúng ta cảnh H?

Sách hoa lộ si thị khanh hóa: đương nhiên là cảnh H!!!

Cổn Cầu Cầu: mẹ nó! Các cô là đàn nữ nhân đáng khinh!

Đạo diễn là nấm không phải ô: cảm ơn đã khích lệ! Không cần dùng chiến thuật câu giờ, cục cưng à mau giao ra đây!!!

Cổn Cầu Cầu: không phải tôi không muốn thu, mà là tôi một người phải thu như thế nào, các cô nói đi!!!

Lục Lộ nói xong còn cố ý hừ một tiếng, ngữ điệu thực bỉ ổi mà bổ thêm một câu.

Cổn Cầu Cầu:
kỳ thật lâu như vậy không thu H, tôi cũng thật hoài niệm nha.

Sách hoa lộ si thị khanh hóa:
bà nó!!! Tiện nhân!!!

Hậu kỳ Trường An rất thống khổ: bà nó!!! Tiện nhân!!!

Ngôn nhược biểu kỳ hải báo bất hảo họa:
bà nó!!! Tiện nhân!!!

Đạo diễn là nấm không phải ô:
bà nó!!! Ngươi chờ!!!

Nghe câu “bà nó” đều đều nhịp, Lục Lộ cười bỉ, ông đây chờ thì làm gì được, tiểu công các người muốn tìm còn đang nấu cơm cho ông kìa, ông không cho hắn login các người còn có thể theo đường mạng đu đến đây sao! Nói thừa!

【anh là người tốt, nhưng cũng là kẻ tệ bạc, đối với em tàn nhẫn, chỉ vì…..】, đột nhiên nghe được tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên trong phòng khách, Lục Lộ nói với mọi người, tôi có điện thoại, chờ một chút.

Chưa đợi tắt microphone chợt thấy Từ Đoạn từ trong phòng bếp nhô đầu ra nói với Lục Lộ, “Lộ Lộ, hình như điện thoại anh kêu, em nghe hộ anh một lúc.”

Thế là, có thể tưởng tượng được, nhóm em gái YY bên này nghe một câu như thế nháy mắt hóa sói, từ trong microphone truyền ra tiếng thét chói tai thiếu chút nữa chọc thủng màng tai Lục Lộ.

Cho nên! Mối quan hệ của Từ Đoạn và Lục Lộ vì chuyện “ngoài ý muốn” như vậy mà bị bắt công khai.

Sau ngày ấy, thời điểm vị đại thần nào đó giao âm, cuộc nói chuyện phiếm có nội dung như sau:

Mã Quái Tiên Sinh:
đây là bản phối của tôi cùng Cầu Cầu làm.

Đạo diễn là nấm không phải ô: tôi còn nghĩ ngài bận yêu đương, quên mất còn có bản phối phải giao cơ.

Mã Quái Tiên Sinh: nếu không có việc gì tôi out đây, Cầu Cầu nói buổi tối muốn ăn sườn xào chua ngọt, trong nhà hết đường, tôi phải xuống lầu dưới đi mua một ít.

Đạo diễn là nấm không phải ô:
mệ ôi! lóa mù mắt!!! Từ từ đừng nóng vội!

Mã Quái Tiên Sinh: còn có việc?

Đạo diễn là nấm không phải ô: H ngài đáp ứng tôi có bên trong chứ? Tôi đã phát thông báo nói qua kì này có niềm vui bất ngờ, ngài cũng đừng hãm hại tôi!!!

Mã Quái Tiên Sinh: yên tâm đi, tôi có khi nào nói chuyện mà không giữ lời chứ.

Đạo diễn là nấm không phải ô:
sách sách sách, H kỳ này phỏng chừng đủ khiến Cổn Cầu tiểu thụ thở dốc 6 phút, ngài làm thế nào khiến vị ngạo kiều lại không được tự nhiên nhà ngài chịu đồng ý thu vậy?

Mã Quái Tiên Sinh: bí mật!

Đạo diễn là nấm không phải ô: thiết, ngài có tin tôi quay sang nói cho Cổn cầu tiểu thụ chuyện cú điện thoại lần trước khiến hai người công khai quan hệ là ngài nhờ tôi hay không!!!!!!

Mã Quái Tiên Sinh:
được rồi, khiến cậu ấy đồng ý kỳ thật cũng rất đơn giản. chỉ cần trong thời gian hai người ở chung tôi làm vài động tác, lại cố ý dùng ngôn ngữ dẫn dụ một chút là được.

Đạo diễn là nấm không phải ô:
tôi bắt đầu thương cảm cho Cổn Cầu tiểu thụ rồi, gặp được người như ngài mặt ngoài ôn nhu bên trong phúc hắc!

Mã Quái Tiên Sinh:
cảm ơn khích lệ! Tốt lắm, ha ha.

Cho nên a cho nên! Chuyện Lục Lộ đồng học nghĩ là ngoài ý muốn, kỳ thật là vị phúc hắc công nào đó cố ý sắp đặt đó!


~~~ Hoàn ~~~~
 
Chúc mừng động tròn 1 tuổi~~(=´∇`=)
~(˘▾˘~)
Năm nay tiếp tục cố gắng nhé (=`ω´=)
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

2 nhận xét: