Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014

[HPBD] Tử Trung Đích Tử Sĩ_Chương 25


Tác Giả: Côi Tự
Edit: Bu Béo
Beta: Tử
 
CHƯƠNG 25: SINH TỬ (Sống chết)

    Yến Hướng Nam cùng Nguyên Khiếu đuổi tới Hình Đường thì chỉ kịp nghe thấy Yến Mùi bi thống kêu to: “Yến Ngọ…”


    Yến Hướng Nam cảm thấy tâm trạng mình rối loạn đến mức không thể diễn tả thành lời. Y vội vàng phi thân đến, túm lấy Yến Mùi - kẻ đang muốn chui vào trong đống đổ nát, lạnh như băng hỏi: “Người đâu?”

 
    Trong mắt Yến Mùi phủ một tầng tro bụi mờ mịt, cũng không biết người vừa tới là ai, chỉ dùng lực giãy ra: “Đừng lôi kéo ta! Yến Ngọ bị tên chó chết nào đó tha vào bên trong! Đừng lôi kéo ta!”

 
    Yến Quý xông lên, vung đao đặt lên cổ cậu, đem cậu để ở một bên, sợ Các chủ trong cơn tức giận vặn gãy cổ cậu ta. Yến Mùi đưa mắt nhìn đống mái ngói đổ nát thêm một lần nữa, sau đó mới không cam lòng mà nhắm hai mắt lại. Yến Quý quỳ xuống nói: “Các chủ, Hồng Bá Thiên bị chúng ta ngăn ở Hình Đường, ngang bướng không muốn đưa tay chịu trói, cho nên dùng dầu hỏa để kích nổ, không ngờ tới gã đột nhiên hành động nên có hai tử sĩ đã không kịp chạy thoát, những người khác vẫn đang tìm kiếm.”


    Không kịp thoát thân? Chưa được sự cho phép của y dám tự tiện hành động? Yến Hướng Nam hung tợn trừng mắt nhìn Nguyên Khiếu cùng Yến Quý. “Ta không phải đã dặn để hắn lại Các lý đợi lệnh? Sao hắn đột nhiên chạy tới Hình Đường? Tại sao? Nói!”
 
    Nguyên Khiếu tiến lên từng bước quỳ xuống bên cạnh Yến Quý, việc này quả thật là do hắn chưa an bài thỏa đáng, là sai lầm của hắn. Trước cơn bạo phát của Các chủ, Yến Quý vẫn vững vàng chống đỡ, trầm giọng nói: “Khởi bẩm Các chủ, trên dưới Tàn Nguyệt Các đều một lòng vì diệt trừ phản đồ mà cống hiến sức lực, Yến Ngọ mang danh tử sĩ, hắn cũng muốn cùng những tử sĩ khác chiến đấu, hắn nói…”

 
    “Hắn nói cái gì?”


    “Hắn muốn vì Các chủ mà góp một phần sức lực, cho dù khi Các chủ trở về phải chịu trách phạt, hắn cũng, vui vẻ chịu đựng.”

 
    Vừa dứt lời, thân ảnh Yến Hướng Nam liền biến mất trước mắt bọn họ. Nguyên Khiếu vội vàng đứng lên, lảo đảo đuổi theo: “Các chủ! Người không thể mạo hiểm!”. Những mảnh ngói đổ vỡ này mà rơi xuống thì có thể khiến đầu người thủng một lỗ lớn, hiện tại Các chủ đã bất ổn lắm rồi, xin đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa!


    Yến Quý giữ chặt Nguyên Khiếu: “Nguyên chủ quản, ngài cũng không thể mạo hiểm, để ta vào đưa Các chủ ra.”

 
    Cái gã Hồng Bá Thiên kia không biết rắp tâm làm gì mà lại mang theo thứ nguy hiểm đến vậy ở bên người. Mắt thấy không thể thoát thân ra bên ngoài, gã liền muốn đồng quy vu tận (cùng chết), dùng dầu hỏa kích hoạt ngòi nổ. Cơ thể gã bị nhồi vào dưới hình án, bị nổ tới huyết nhục mơ hồ, chỉ còn lại một hơi thoi thóp. Nhìn bản mặt đã không còn nguyên vẹn của Hồng Bá Thiên đang hộc máu, trong mắt Yến Hướng Nam hiện lên một mạt lãnh huyết: “Tha gã ra ngoài! Không thể để gã chết dễ dàng như vậy! Ta muốn gã chết không được, sống không xong!”

 
    Có hai tử sĩ nâng một người bị thương đi lên, Yến Hướng Nam lại gần mới nhận ra là Yến Tị, là một tử sĩ đảm nhận chức vụ thị vệ giống như Yến Ngọ. Ý thức của Yến Tị rất mơ hồ, cố gắng chống đỡ, hít sâu một hơi nói: “…Các chủ, Yến…Yến Ngọ… hắn, hắn để thuộc hạ dựa vào vách tường… tự mình đi, đi dập ngọn lửa… Thuộc hạ không kịp ngăn lại… Khụ khụ…”

 
    Yến Tị bắt đầu ho khan kịch liệt, trong mắt ngập tràn nước mắt hối hận, hoàn toàn không để ý tới tơ máu đang vương trên miệng và cơ thể chồng chéo vết thương của mình, còn định quỳ xuống, bị Yến Hướng Nam phất tay ý bảo mang đi chữa thương.


    Sau khi lật tìm từng mảnh ngói đổ nát, nhóm tử sĩ rốt cuộc đã dừng lại. Hai tay Yến Hướng Nam dính đầy bụi bẩn, nét mặt vô cùng bình tĩnh đứng nơi đó, không hiểu y còn muốn làm gì. Yến Giáp không biết từ nơi nào hiện thân, cả người ám khói đen thùi: “Các Chủ, thỉnh rời khỏi nơi nguy hiểm này, những việc còn lại xin để thuộc hạ giải quyết.”

 
    Yến Quý cũng khuyên y: “Các Chủ, Hồng Bá Thiên trốn dưới chỗ vững chắc như vậy mà cũng bị nổ tới mức chỉ còn thoi thóp một hơi tàn. Yến Ngọ nếu thực sự đứng gần ngọn lửa, chỉ sợ đã…”

 
    “Câm miệng!” Không muốn nghe thấy những lời như vậy, lệ khí xung quanh Yến Hướng Nam bỗng nhiên tăng vọt. Yến Quý lập tức bị hất bay ra ngoài, ngã lên trên đống đổ nát, may mà có Yến Giáp đỡ lại một chút, nếu không đừng nói riêng thương tích ngoài da, nội thương là không thể tránh khỏi.


    “Yến Quý, không cần nói nữa, Các Chủ sẽ tự mình quyết định”. Tuy rằng không biết vì cái gì mà Các Chủ lại cố chấp để ý tới sống chết của một tử sĩ, nhưng hiện tại Các chủ đang thực sự lo lắng đến thất hồn lạc phách, lúc này tiến lên chỉ chọc giận người mà thôi. Yến Quý dường như cũng biểu hiện ra thái độ khác với ngày thường.


    So với khi giải quyết phản loạn, Tàn Nguyệt Các bây giờ càng chìm trong không khí trầm trọng, khẩn trương. Mỗi khi có người đi ngang qua phòng của Yến Hướng Nam đều không dám thở mạnh. Ngoại trừ lúc đưa cơm, thay nước, Các Chủ đã giam mình trong phòng thật lâu chưa ra. Mấy ả nha hoàn phụ trách lau mặt, thay quần áo cho Các Chủ giờ đây rảnh rỗi đến đáng thương. Trái lại, mấy gã đầu bếp lại vô cùng lo lắng tới việc giữ bát cơm của mình, chẳng lẽ đồ ăn không hợp khẩu vị? Tại sao mỗi ngày Các Chủ chỉ ăn có một ít?


    Ngoài Nguyên chủ quản thì cũng chỉ có hai vị đầu lĩnh của nhóm tử sĩ Thiên Can Địa Chi được diện kiến Các Chủ, báo cáo tình huống của Các lý.


    Hồng Bá Thiên sau khi gây ra vụ nổ lớn ở Hình Đường thì bị bọn thị vệ treo lên, mỗi ngày đều nhận khổ hình, tra tấn.


    Mạc Độc Hiền là kẻ đầu sỏ trong vụ này, bị giam trong ngục, không nhìn thấy một tia sáng mặt trời.


    Yến Hướng Nam mặc kệ tất cả. Y không biết bên ngoài tình hình đang diễn ra như thế nào. Mỗi ngày đều miên man suy nghĩ, tinh thần tựa như bị tra tấn.


    Tên cáo già Phương Chấn Long thì lặn mất hút, ngay đến người nhà gã cũng bỏ mặc, thanh danh của Phương gia coi như mất hết.


    Hoắc Kiên xem ra là kẻ tổn hại ít nhất trong vụ này, dù sao thì người ra mặt cũng không phải là hắn…


    Những mảnh ngói đổ nát ở Hình Đường nhanh chóng được dọn sạch sẽ, chỉ là chẳng phát hiện được gì. Biết được tin tức này, Yến Hướng Nam siết chặt nắm đấm, hung hăng nện thật mạnh xuống mặt bàn. Chiếc bàn lập tức “kêu gào đáp lại”, rầm rầm đổ xuống đất, nát thành từng mảnh.


    Chết tiệt, dám không nghe lời bản Các chủ, để đến bây giờ ngay cả mạng nhỏ cũng không còn! Xem tất cả lời nói của ta chỉ như gió thoảng bên tai sao? Chẳng phải đã nói sẽ cho ta một lời giải thích, chờ ta trở lại… Từ từ, chẳng lẽ hắn sợ ta giáng tội nên mới bất chấp tất cả chạy tới Hình Đường hỗ trợ? Nếu thật là như vậy, lẽ ra không nên đợi đến khi mọi chuyện chấm dứt, ngày đó nên mạnh mẽ ép buộc hắn đem tất cả sự thật nói ra, cho ngươi khỏi một lần nữa tự tiện hành động!


    Yến đại Các chủ đem lí do trái tim trở nên đau đớn của mình toàn bộ đổ lên người Tử sĩ sinh tử chưa rõ kia, một chút cũng không tự kiểm điểm lại lỗi sai của bản thân! Y không dám nghĩ nhiều hơn nữa, y bỗng nhiên thật hối hận, đáng ra không nên để Yến Ngọ trở lại Tàn Nguyệt, ác, chẳng lẽ còn có nơi an toàn hơn so với ở cạnh bên mình hay sao?


    Trước mắt bỗng nhiên hiện lên những hình ảnh đan xen như một bức tranh đầy màu sắc: Yến Ngọ trốn ở trong chăn không dám ngọ nguậy, vì y đã kêu hai nữ nhân vào ngồi trong xe, mà hắn lại không mặc quần áo; Yến Ngọ thật lòng thật dạ nâng niu chân gà mà y nướng, tựa như đó là vật trân quý nhất trên đời; Yến Ngọ cắn chặt răng thừa nhận va chạm không hề thương tiếc của mình, ánh mắt không hề lộ một tia bất mãn, chán ghét; Yến Ngọ sốt cao, cả người trần trụi nằm trong lòng mình, bụng có hơi nhô lên…


    Yến Hướng Nam mở bừng mắt thật lớn, một cước đá văng cửa lao ra ngoài. Nguyên Khiếu đang đứng ở cạnh cửa bị y va vào lảo đảo cả người, gấp gáp kêu: “Các Chủ, người muốn đi đâu?”


    Yến Hướng Nam cũng không quay đầu lại, nói: “Có việc, đừng phiền ta”.

 
    Nguyên Khiếu nghẹn họng. Hắn chưa từng bị Các chủ đối xử “lạnh lùng” như vậy, thật đúng là trải nghiệm mới mẻ, nhưng mà: “Các Chủ, chuyện Mạc Độc Hiền làm phản còn chưa chấm dứt triệt để, hiện tại ngài không thể ly khai! Tứ Hải Đường còn rất nhiều phản đồ còn chưa bị quét sạch!”

 
    Yến Hướng Nam không kiên nhẫn nói: “Chờ ta trở lại rồi nói sau!”


    Các Chủ nói chuyện lại không dùng danh xưng, nhất định là đang có việc rất gấp! “Các Chủ, có chuyện gì cứ phân phó cho thuộc hạ đi làm, ngài ngàn vạn lần đừng xông pha nguy hiểm nữa!”

 
    Phía sau có một cái đuôi đáng ghét bám dính, Yến Hướng Nam đen mặt dừng bước: “Ra roi thúc ngựa đến Ngưu Giác thôn tìm một lang trung cho ta, lang trung đó họ Trầm.”


    Nguyên Khiếu yên lòng, khom người cáo lui: “Vâng, thuộc hạ sẽ an bài ngay!”

 
    Khi Trầm lang trung bị người ta xách lên ngựa bắt đi đã gây xôn xao thật lớn, có người muốn hại đại phu giỏi nhất trong mấy thôn trấn gần đây, điều này là không thể được! Xung phong đảm nhiệm trọng trách lần này - Yến Thần phải đối mặt với đông đảo bà con nông dân thuần phác quả thật có phần lúng túng, tựa như hắn đúng thật là kẻ xấu tội ác tày trời. Nhưng mà mệnh lệnh của Các Chủ vô cùng khẩn cấp, trước mắt đành phải đắc tội! “Tại hạ đón Trầm lang trung đi chữa trị cho người bệnh, rất gấp. Các vị hương thân phụ lão đừng nên cản trở, nếu không đừng trách vó ngựa vô tình!”

 
    Con ngựa tung vó lên cao, mọi người kinh hãi lùi lại mấy bước, nhưng vẫn kiên trì chắn ở phía trước. Trầm lang trung trong lòng dần trấn định, lại sợ ngộ thương đến thôn dân, đành nhanh chóng khuyên nhủ: “Các vị hương thân, thầy thuốc như phụ mẫu, Trầm mỗ bị vị này… người tráng sĩ này mời đi xem bệnh, thỉnh các vị hương thân tránh đường, để cho ngựa có lối đi”.

 
    Trên quan đạo, tuấn mã phi nước đại. Yến Thần cúi đầu nhìn lang trung đang bị tốc độ như bay này làm cho khiếp sợ đến mặt mũi trắng bệch, khen: “Kể ra lang trung ngươi cũng không tệ lắm, ta còn đang tính toán bắt ép ngươi về phục mệnh!”

 
    Môi Trầm lang trung run rẩy, mấp máy hỏi: “Tráng sĩ, chúng ta đang đi đâu vậy, xem bệnh cho người nào?”

 
    Yến Thần không trả lời, lại thúc cho ngựa một roi: “Không nên hỏi, đừng hỏi, khi nào tới nơi tự nhiên sẽ biết! Giá!”


    Đi vào Tàn Nguyệt Các khí phái rộng lớn, Trầm lang trung cảm thấy hai chân mình như nhũn ra. Hắn chỉ là một đại phu bình thường, hàng năm ở suốt trong thôn, đã bao giờ được đặt chân tới một nơi phú quý như này đâu. Lúc bị dắt đi qua một loạt hành lang uốn lượn gấp khúc, hồ sen núi giả, trong lòng hắn chỉ tâm tâm niệm niệm một điều, hy vọng rằng người muốn hắn xem bệnh không phải cái gì vương công quý tộc, cũng không gặp phải chứng bệnh mờ mịt chẳng rõ tên nào đó, nếu không, hắn coi như xác định một đi không trở lại!


    Tráng sĩ đã dẫn hắn tới quỳ xuống trước mặt một người, hắn không dám ngẩng đầu, sợ bị giết người diệt khẩu.


    Yến Hướng Nam sớm chờ đợi nóng ruột đến mất hết cả kiên nhẫn. Y trực tiếp vẫy lui tất cả mọi người, chỉ chừa lại riêng một mình Nguyên Khiếu, y nhìn chằm chằm lang trung đang nơm nớp lo sợ, nói: “Ngươi là lang trung họ Trầm nổi tiếng ở Ngưu Giác thôn?”

 
    Trầm lang trung thầm nghĩ, nổi danh cũng là họa a! “Thật không dám nhận, nhưng nếu nói về họ Trầm, vậy đúng là chỉ có một mình tại hạ”.

 
    “Trước đây vài ngày ngươi có xem bệnh cho một người giang hồ cao, gầy, mặt lạnh lùng không biểu cảm, có còn nhớ không?”

 
    “Việc này…” Trầm lang trung âm thầm rùng mình, trên mặt lộ ra khổ sở: “Người giang hồ tìm Trầm mỗ xem bệnh quả thật không ít, bời vì một nhẽ là thôn Ngưu Giác khá gần Hồ Điệp Cốc, có rất nhiều người giang hồ tụ tập. Trầm mỗ quả thật không thể nhất nhất ghi nhớ”.

 
    “Phương thuốc mà ngươi cho hắn, là dược lạc thai của nữ tử!” Lời nói âm u như ác quỷ đòi mạng, đáng sợ tới mức tay chân Trầm lang trung nhũn cả ra, mồ hôi vã như tắm.


    “Hóa ra, người giang hồ kia là nữ tử sao?” Lau mồ hôi, lau mồ hôi.


    “Biết mà còn dám hỏi. Ngươi cấp phương thuốc như thế cho một người nam nhân là có ý gì, nói! Nếu dám giấu diếm bất cứ điều gì, chẳng những hôm nay ngươi sẽ phải để lại mạng, tất cả thôn dân ở Ngưu Giác, ai có liên quan đều phải chôn cùng!” Kiên nhẫn đã vượt quá sức chịu đựng, Yến Hướng Nam ngoan độc gầm lên, thị huyết trong lời nói khiến người ta không chút nào hoài nghi việc sau này y sẽ phát người tới đồ sát cả thôn.


    Nguyên Khiếu cũng âm thầm kinh hãi. Ngoại trừ những việc liên quan tới ca ca của mình, Các Chủ chưa bao giờ có biểu hiện không khống chế được như thế này. Ngay cả khi Mạc Độc Hiền phản bội y cũng thản nhiên xử lý. “Trầm lang trung đúng không? Ngươi có chuyện gì khó xử thì cứ việc nói. Người vừa được nhắc đến là thị vệ trong Các lý của chúng ta. Hắn hiện giờ đang gặp nguy hiểm, chúng ta phải cứu hắn, ngươi không cần giấu diếm”. Xem ra Trầm lang trung này có nỗi khổ riêng, lời khuyên như vậy hẳn là phần nào giảm bớt một chút băn khoăn của hắn.


    Trầm lang trung lau đi một tầng mồ hôi lạnh, nói cũng chết không nói cũng chết, chỉ có thể kỳ vọng lời của bọn họ là thật, thị vệ hẳn là phải nghe lời chủ tử đi. “Đúng! Trầm mỗ đích xác gặp qua một người giang hồ. Hắn, hắn có kỳ mạch, yêu cầu Trầm mỗ kê cho hắn một phương thuốc lạc thai. Thật sự mọi chuyện không liên quan tới Trầm mỗ!”

 
    “Hắn cầu ngươi?” Yến Hướng Nam cảm thấy trái tim mình đập một cách vô cùng bất ổn, gân xanh nổi lên, mạch đập vô cùng hỗn loạn: “Tại sao hắn phải bắt ngươi cấp loại thuốc này?”
    “Bời vì”. Trầm lang trung hít sâu một hơi, bất chấp tất cả: “Trầm mỗ đã chẩn ra hỉ mạch cho hắn”.

[Tử: sinh nhật vui vẻ nhá Tử Hàn Động thân yêu :3]
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét