Thứ Hai, 2 tháng 6, 2014

[HPBD]Si Tâm Vọng Tưởng 15+16+17

Tác giả: Khô Mục
Edit: Míu
Beta: Mn

Chương 15: Ngoài ý muốn.


Cao Giai ngửa đầu nằm xuống, “Cậu đã từng gặp mẹ mình chưa?”

Lộ Diêu nhất thời chưa phục hồi tinh thần, “Gì cơ? Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

“Tính cách của cậu và anh cậu đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.*”
*Mỗi người làm một cách trái ngược nhau, không có sự phối hợp nhịp nhàng, thống nhất.

 
Lộ Diêu nhất thời nhíu mày, có điểm mất hứng, “Anh em thì sao? Tính cách không tốt cũng không được, không thể nói chuyện lớn tiếng, cũng không thể tức giận, nói không chừng có thể còn phải chết trên giường.”

Cao Giai quay đầu nhìn cậu, bỗng nở nụ cười một tiếng, trong thanh âm tràn đầy châm chọc.

Lộ Diêu dừng một chút, ngưng câu chuyện lại, “Em chưa từng gặp mẹ, nhưng em đã thấy mẹ qua ảnh chụp. Mẹ em rất đẹp, hơn nữa nhìn rất ôn nhu.” Cậu ngước mắt lên suy nghĩ trong chốc lát, cười nói, “Khi còn bé em luôn mong có một người mẹ ôn nhu dịu dàng như vậy, ôm em ngủ, kể cho em nghe chuyện xưa.”

Cao Giai lại hỏi tiếp, “Họ hàng thân thích của mẹ cậu không có ai sao?”

“Không có, nghe nói đều đã chết. Ba em kỳ thực cũng không có nhiều thân thích, rất nhiều người đều định cư ở nước ngoài, đa số em cũng chưa gặp qua.”


Cao Giai gật đầu, “Cậu có biết ai không?”

Lộ Diêu hồ nghi nhìn y, “Anh hỏi những cái này làm gì?”

Cao Giai lắc đầu, “Tò mò mà thôi.”


“À.” Lộ Diêu gật gật đầu, hiếm thấy Cao Giai đối với chuyện của cậu có hứng thú, “Em có hai người chú, đại khái một ở Canada một ở Mỹ, đều là doanh nhân. Gia tài nhà họ Lộ đa số đều thuộc về ba em, có điều em cũng chưa từng gặp qua hai chú ấy. Nhưng em đã gặp con trai chú hai, ít hơn em vài tuổi, học ở Bắc Kinh, phỏng chừng tốt nghiệp xong cũng ra nước ngoài sống.”

Cao Giai dường như có chút đăm chiêu, Lộ Diêu thấy y như vậy, do dự hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có, chẳng qua thấy ba cậu không quản cậu nên hơi khó hiểu.”

“Trước kia em cũng thắc mắc, có điều hiện tại em thấy mặc kệ lại hay.”

“Hử?”
Cao Giai nhíu mày, “Lần trước chuyện Lê Uy cậu chạy tới nhờ tôi, là vì ba cậu không chịu ra mặt?”
Lộ Diêu cắn môi, lắc đầu không nói.

Cao Giai trong lòng đã hiểu rõ, làm sao lại không biết? Cho nên y cũng không truy vấn, hai người đều ăn ý làm như chưa từng nói những lời này.

Ngày hôm sau Lộ Diêu dậy thật sớm liền rời nhà, đến cửa gọi điện cho Hà Dĩ Ninh sau đó mới lái xe rời đi.

Đến nơi ngẩng đầu thấy tất cả mọi người đã đóng gói xong thiết bị và đạo cụ, một đám đều lưng đeo balo mang kính râm chụp mũ. Lộ Diêu vừa thấy liền nở nụ cười, vẫy vẫy nói: “Các cậu nhanh quá vậy? Hôm qua đồ đạc tôi để ở phòng nghỉ, ai mở dùm cái cửa đi?”

Hà Dĩ Ninh từ trong buồng xe màu đen đi tới, tháo kính râm cười hỏi: “Còn tưởng cậu làm biếng chứ. Đi, tôi mở cửa cho cậu.”

Lộ Diêu vòng ra phía sau đậu xe, cùng Hà Dĩ Ninh đi vào, khi lấy đồ nghe hắn hỏi: “Cao Giai biết cậu theo chúng tôi ra ngoài không?”

Lộ Diêu sửng sốt, gật gật đầu: “Anh ta không có hạn chế tự do thân thể của tôi.” Cậu chưa nói chuyện Cao Giai không cho mình tới đây.

Hà Dĩ Ninh lại bỗng nhiên nở nụ cười, lôi ra một điếu thuốc châm lửa, hít một ngụm mới nói: “Hắn trước kia rất để ý mấy chuyện đó, hắn đối với những người bên cạnh mình luôn đề phòng.”

Lộ Diêu cười cười, “Tôi có cái gì để mà đề phòng?”

“Cũng phải.” Hà Dĩ Ninh cười có chút tự giễu, thoạt nhìn lại thấy hơi nghịch ngợm

“Đi thôi.”

“Đủ rồi chứ?”

“Ừ.”
Lộ Diêu trong lòng thầm nhớ lại một lượt mới gật đầu, hai người đi ra ngoài.

Một đám người ở bên ngoài đợi nửa ngày mới thấy hai người đi ra, liền nói: “Nếu không nhanh lên người đến núi sẽ càng nhiều, lúc ấy muốn lấy cảnh sẽ rất khó.”

Mọi người rất nhanh xuất phát, chạy xe vài giờ thì tới chân núi, sau khi khiêng một đống thiết bị lên núi cả đám đều kịch liệt thở dốc, trời cũng rất nóng, đường lại không dễ đi, người vô cùng mệt mỏi.
 

Bất quá không làm người ta thất vọng đó là, cảnh sắc cực kỳ tốt. Buổi sáng chụp ảnh và quay phim ngắn hiệu quả cũng không tệ.

Nhưng bởi vì quá nóng, tất cả mọi người đều chảy mồ hôi, hóa trang bị trôi cũng rất phiền toái. Lộ Diêu cảm thấy mình sắp té xỉu đến nơi, mấy tầng quần áo trên người oi bức không chịu nổi, lại còn thêm tóc giả.

Chung quanh cũng có rất nhiều du khách vây xem, tuy rằng ngọn núi này không nổi tiếng, nhưng người đến rất nhiều.

Hà Dĩ Ninh từ thùng giữ nhiệt lấy một chai nước cho cậu, Lộ Diêu một bên lau mồ hôi một bên nhận lấy uống một ngụm, sau đó lấy tay áo quạt gió.

“Hôm nay chưa chắc đã xong được, chúng ta buổi tối ở lại trên núi, không thành vấn đề đi? Vừa hay có thể chụp cảnh đêm.”

Lộ Diêu sửng sốt, “Buổi tối ở lại trên núi?”

“Vùng phụ cận có sơn dân, chúng ta có thể xin ngủ nhờ.”

Lô Diêu theo bản năng sờ di động, sờ soạng nửa ngày mới nhớ tới trên người mặc tầng tầng lớp lớp cổ trang, “Ai, nóng đến hồ đồ rồi. Di động tôi đâu?”

Hà Dĩ Ninh từ bên cạnh cầm túi của cậu đưa qua, Lộ Diêu móc di động ra vừa thấy đang có cuộc gọi tới, nhìn tên người gọi, là Cao Giai. Lộ Diêu nhìn Hà Dĩ Ninh liếc mắt một cái, vẫn là bấm nhận điện.

Trên núi tín hiệu không tốt, thanh âm nghe nhiều khi không được rõ ràng, Cao Giai liền hỏi cậu đang ở đâu. Lộ Diêu đơn giản nói qua một chút, còn nói buổi tối không thể quay về, Cao Giai cũng không nói gì, nói cậu chú ý an toàn rồi tắt máy.

Lộ Diêu cầm điện thoại nhịn không được tiếu ý, Hà Dĩ Ninh bĩu môi trêu chọc, “Xem cái mặt cậu kìa, đã báo cáo xong chưa?”

“Anh ta bình thường không có gọi điện thoại cho tôi.”

Hà Dĩ Ninh cười khổ lắc đầu, “Cậu trúng độc đã nặng lắm rồi.”
Lộ Diêu sửng sốt, nhớ tới những lời Cao Giai nói, trong lòng không hiểu vì sao bỗng dưng đập thình thịch, “Cậu đừng nói bừa.”

Phía sau cô bé hóa trang đã chạy tới, trong tay cầm cây quạt, “Hai đại mỹ nhân, chuẩn bị đi xuống ven dòng suối nhỏ kia thôi.” Trong mắt cô lấp lóe quang mang, bởi vì xuống đó phải đổi sang một bộ đồ khác, lộ da lộ thịt một chút nha~.

Một đám người đi xuống đều nhịn không được ở trong dòng nước suối lạnh lẽo đùa giỡn vớ vẩn một chút, nước suối trong suốt, sơn quang thủy sắc (thành ngữ mô tả cảnh quan danh lam thắng cảnh), xinh đẹp vô cùng.

Lộ Diêu do dự một chút, thay đồ đi ra còn có điểm ngượng ngùng, bộ quần áo kia chính là hai tầng sa (lụa mỏng), nhìn cũng không giống đồ cho nam nhân mặc.

“Ngao ngao ngao~! Lộ mỹ nhân!” Một đám con gái nhất thời vui vẻ ba chân bốn căng xông tới vây quanh, Lộ Diêu chưa từng được chị em phụ nữ hoan nghênh như vậy, có điểm bị dọa sợ, vội vàng hướng phía sau Hà Dĩ Ninh chạy trốn.

Hà Dĩ Ninh đã thành thói quen, thời điểm mặc một thân bạch sắc đi ra, trên người mang theo một cỗ tiên khí, hoàn toàn đối lập với cảm giác ngây thơ non nớt của Lộ Diêu.

Làm đi làm lại cả buổi chiều, cuối cùng cũng kết thúc công việc trước khi trời tối, nơi ở cũng đã tìm được.

Giữa sườn núi thưa thớt có mấy hộ dân, bình thường phải dựa vào núi kiếm ăn, buôn bán thổ sản vùng núi kiếm chút tiền của khách du lịch, cũng thường xuyên có khách dừng chân nghỉ lại.

Đoàn người ở lại trong tầng hai của một ngôi nhà nhỏ, ăn cơm qua loa, tắm rửa một cái. Nghỉ ngơi hai giờ, khi ánh trăng nhô lên thì bắt đầu đốt đèn ra ngoài.

Đại tẩu kia hỏi bọn họ làm cái gì, bọn họ nói muốn chụp ảnh, sau đó đại tẩu kia còn căn dặn bọn họ dọc theo đường lớn mà đi, trên núi rắn rết nhiều hơn, buổi tối rất nguy hiểm.

Bọn họ nói chỉ đi gần quanh đây.

Ánh trăng trên núi thật mê người, rất nghệ thuật, cũng thật mới mẻ, có điều dù sao cũng đã mệt mỏi cả ngày, vài người liền tính trở về.

Buổi sáng lên núi Lộ Diêu đã cảm thấy không chịu nổi, là người đầu tiên tán thành trở về. Cậu đi đằng trước, mọi người phía sau đuổi kịp, còn đang trêu đùa nhau.

Lộ Diêu bỗng nhiên kêu lên một tiếng, lòng bàn chân vừa dẫm phải cái gì đó, rất nhanh sau đó đã lủi mất, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ nghe bụi cỏ bên cạnh vang lên tiếng sàn sạt.

Lộ Diêu sợ tới mức vội lui về sau một bước, trên bậc thang đá đều là rêu xanh, dưới chân vừa trượt, cả người cậu liền đổ nghiêng sang bên cạnh.

Mọi người giật nảy mình, không ai kịp tới kéo cậu, liền nhìn cậu lăn đến trong bụi cỏ, lại lăn dọc theo triền núi, bị một gốc đại thụ ngăn cản mới dừng lại.

Bên dưới là tầng lá mục mềm rụng thật dày, nhưng lại đập vào cây một cú không nhẹ. Mọi người vội vàng đi xuống cứu người, Lộ Diêu đã mơ màng, người cuộn thành một đoàn, nên cũng không ai dám tùy tiên đụng cậu.

“Thế nào?!” Hà Dĩ Ninh vội vàng hỏi.

“A…. chân tôi.. au, không biết…. có bị gãy xương không, trên lưng rất đau… không động được.” Lộ Diêu thở hổn hển trong chốc lát mới mở miệng, trền mặt đều là mồ hôi lạnh, hai mắt ươn ướt.

Vài người đỡ lấy cậu, đổi một người cao to đi qua cõng về tới nhà trọ.

Xé quần Lộ Diêu ra, mọi người đều có chút choáng váng, chân sưng to như cái bánh bao, trên tay trên đùi đều là vết trầy xước, vết thương trên lưng do đụng vào cây diện tích tuy không lớn nhưng nhìn cũng rất dọa người, không biết có bị thương tới cột sống hay không.

Hà Dĩ Ninh đen mặt, “Bây giờ cũng không thể xuống núi, chỉ có thể đợi tới sáng mai. Trước dùng thuốc khử trùng đã.”

Cầm cái hộp thuốc đã hết, Lộ Diêu cảm giác mình như mất đi nửa cái mạng, vừa mệt vừa đau, cả đêm không ngủ được.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Hà Dĩ Ninh mượn một cái cáng tre, rất nhiều nơi trên núi đều có cáng tre, chuyên phục vụ du khách già yếu thân thể không khỏe lên xuống núi, hai thân tre phía trên buộc một ghế tựa bằng tre, được hai người cao to khiêng.

Xuống núi liền đến thẳng bệnh viện.

Quả nhiên, Lộ Diêu bị gãy xương chân, nhưng cũng may là không quá nghiêm trọng, chỉ là rất đau, người chịu không nổi. Vết thương trên lưng bị tụ máu khá nghiêm trọng, không tổn thương tới cột sống, cũng may khi đó Lộ Diêu cuộn tròn thân mình, tay túm lấy cỏ dại, nếu không thì rất khó nói.

Chân bó thạch cao lưng bôi thuốc, uống hai viên thuốc giảm đau, Lộ Diêu liền nằm ở ghế sau xe ngủ. Vừa tỉnh dậy đã thấy đang ở trong nội thành.

Hà Dĩ Ninh gọi cậu dậy, hỏi: “Tôi đưa cậu về, cậu ở chỗ nào hả?”

Lộ Diêu suy nghĩ trong chốc lát, lắc lắc đầu, tự mình gọi điện cho Trương Lập Quyền.

“Quyền ca, anh tới đón tôi.”

Bên kia Trương Lập Quyền hình như còn chưa tỉnh ngủ, tinh thần chưa phục hồi, “Nga, cậu hẹn Cao tổng?”

“Không có, giờ tôi ở cạnh Dĩ Ninh, chân bị thương.”

“Chân bị thương?” Trương lập Quyền lập tức tỉnh táo, “Tôi tới ngay.”

Mười lăm phút sau, Trương Lập Quyền xuất hiện, liếc mắt nhìn Hà Dĩ Ninh một cái, quay đầu liền thấy Lộ Diêu, cau mày sách một tiếng, sau đó ôm người sang xe mình, quay đầu khoát tay với Hà Dĩ Ninh một cái rồi lái xe đi.

Lộ Diêu ở trên xe ngồi không thoải mái, Trương Lập Quyền từ phía sau lấy cái đệm đưa cho cậu, “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu. Lão đại ngày hôm qua mất hứng, hôm nay cậu lại bị thương, hắn không tức giận, nhưng không có nghĩa là hắn không làm gì hết.”
Lộ Diêu dẩu miệng, “Đã biết. Dông dài.”
“Biết mà cậu còn chạy loạn? Hắn thích người an phận, cậu lại cố tình thích gây chuyện, cậu nói xem cậu an phận hai ngày không được sao? Cậu biết quan hệ trước kia của Hà Dĩ Ninh và lão Đại mà còn đi chung với hắn, cậu có bệnh không thế?”

Lộ Diêu nhìn hắn bực bội như vậy, trong lòng cũng không chấp nhận, già mồm nói: “Tôi biết làm sao giờ? Bọn họ cũng không phải nghiêm túc yêu đương! Cao đại ca là chơi đùa mà thôi, hắn là người như vậy nên mới chán ghét Dĩ Ninh như bây giờ! Tôi chính là nhìn xem, lúc trước vì cái gì Cao đại ca lại cùng hắn có loại quan hệ kia. Nếu nói vì một bộ ảnh chụp, tôi cũng có thể chụp đẹp hơn hắn gấp mười.”

Trương Lập Quyền vừa nghe, vẫn là chuyện ảnh chụp kia, “Đó là vui đùa, đánh cuộc thua thì phải chịu, cậu làm gì phải bám lấy Dĩ Ninh không tha? Chụp một tấm hình thì sao? Huống hồ, hắn cùng Dĩ Ninh là chơi đùa, với cậu thì không phải? Hắn chướng mắt Dĩ Ninh, dựa vào cái gì lại coi trọng cậu? Coi trọng cậu không đầu óc à?”

Lộ Diêu lập tức nín thinh.

Trương Lập Quyền mắng xong liền hối hận, hắn gây khó dễ một đứa nhóc để làm gì? Nói nó cũng như vậy, như thường lệ lại cam tâm tình nguyện lên giường cùng Cao Giai. Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy Lộ Diêu hai mắt đã ngập nước, bộ dáng muốn khóc nhưng vẫn cố như không có gì.


Chương 16: Chiến tranh lạnh

“Phắc, đại nam nhân khóc cái gì mà khóc? Tôi không muốn thấy cái dạng này của cậu.”

Lộ Diêu dùng sức nhu nhu mắt, “Anh nói Cao đại ca chủ nghĩa cá nhân lớn như vậy, vì cái gì Dĩ Ninh lại khiến hắn biến thành bộ dáng kia mà chụp ảnh?”

Trương Lập Quyền liền nở nụ cười, “Chụp một tấm cũng không thiếu mất khối thịt nào, hơn nũa tấm ảnh kia không phảp chụp rất tốt sao? Một thân cổ trang đại soái ca.”

Lộ Diêu trong đầu nghĩ vẫn là không thoải mái, cảm thấy Hà Dĩ Ninh trong lòng vẫn thích Cao Giai, Cao Giai hẳn là cũng không chán ghét hắn, nếu không vì sao hai người đã chia tay còn có thể cùng nhau ăn cơm?

Trương Lập Quyền lập tức nhìn ra cậu đang cẩn thận suy nghĩ, thở dài nói: “Nếu hắn biết vì chuyện lần trước hắn cùng Hà Dĩ Ninh ăn cơm khiến cậu giận dỗi, nói không chừng cậu vừa muốn nói ra đi, cũng đừng mong có cơ hội quay lại.”

Lộ Diêu nhất thời kích động, “Tôi còn chưa nói cái gì. Anh… đừng ở trước mặt anh ta nói bừa.”

“Tôi cũng không nhàm chán như vậy. Lần trước cậu thấy được?”

“Phải.” Lộ Diêu trong lòng khó chịu. Cậu ở bên cạnh Cao Giai thường giả bộ không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại miên man suy nghĩ.

Cao Giai là người bận rộn, buổi chiều luôn không rảnh. Lộ Diêu cũng thấy buồn chán, một người chạy đi xem phim rạp, lại mua một vài DVD, thời tiết quá nóng liền an vị trong quán kem ăn kem ly, không nghĩ tới lại nhìn thấy Cao Giai đi cùng một người khác, hai người xuống xe bước vào nhà hàng đồ tây đối diện.

Lộ Diêu lúc ấy trong lòng đang gào thét, mới sáu giờ, sớm như vậy ăn cơm cái gì?

Sau chuyện đó nửa tháng, Lộ Diêu vẫn còn nhớ kỹ. Nhưng gặp được Hà Dĩ Ninh cũng không phải cậu chủ động. Anka Leah ai cũng có thể tới, Trương Lập Quyền cũng biết, cậu và Hà Dĩ Ninh cũng rất quen thuộc, bọn họ gặp nhau rất bình thường, đối mặt gặp nhau cũng không có gì. Sau lại vì Tề Vân mê nhà hát, kéo cậu đi, lại không nghĩ tới đụng phải hắn.

Lộ Diêu trong lòng vẫn còn nghẹn khuất, liền quay đầu nhìn ra bên ngoài, thầm nghĩ Cao Giai có lẽ chẳng qua là chưa nói với cậu mà thôi.

Lộ Diêu đến biệt thự nằm trên sô pha bật điều hòa xem TV, Trương Lập Quyền thấy cậu đi đứng cũng không tiện nên ở lại giúp đỡ cậu.

Giữa trưa liền lấy đồ ăn trong tủ lạnh nấu hai bát mỳ.

Lộ Diêu ăn mỳ liên tục cảm thán, “Thật sự nhìn không ra, anh còn có thể nấu mỳ?”

“Còn nhiều chuyện cậu không nhìn ra lắm.”
Trương Lập Quyền cười, “Tôi thấy trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn, bình thường không thấy hắn làm cơm nha?”

Lộ Diêu hắc hắc hai tiếng, học khẩu khí của hắn nói: “Còn nhiều chuyện anh không nhìn ra lắm! Anh ta chỉ biết ốp trứng nấu cháo, phòng bếp cơ bản không biết dùng. Đồ ăn đều là tôi mua, có điều không phải ngày nào cũng làm.”

Trương Lập Quyền nhìn cậu một phút đồng hồ mới híp mắt hỏi, “Thế nào? Muốn mua chuộc dạ dày hắn hả?”

Lộ Diêu sửng sốt, “Nghĩ cái gì vậy? Tôi chính là cảm thấy nấu ăn rất thú vị, không ngờ ở phương diện này tôi còn có tài năng thiên phú.”

Truong Lập Quyền vẻ mặt khinh thường, thở dài.

Ăn xong, Lộ Diêu đem chân bị thương gác trên ghế sô pha nằm úp sấp bất động như xác chết, nhìn Trương Lập Quyền rửa bát trong bếp, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.

“Tôi nói này, anh có bạn gái không?”

Trương Lập Quyền lau khô tay đi ra, nghe cậu hỏi vậy nhướn mày nói: “Bạn gái là ý gì? Nữ nhân không phải lấy đến để làm sao?”

“Anh thật hạ lưu! Không nghĩ tới nghiêm túc?”

“Nghiêm túc làm?”


“Này, nói đàng hoàng coi.”

“Tôi nói không chừng ngày nào đó sẽ nằm ở nhà tang lễ, muốn nữ nhân làm gì? Hơn nữa, cậu dựa vào cái gì mà nghĩ tôi nên tìm một người phụ nữ?”


Trương Lập Quyền vỗ vỗ đầu cậu, ngồi trên sô pha vênh mặt hút thuốc.

“Anh là Quyền ca nha, sao lại dễ chết thế được? Ai dám động vào anh chứ.” Lộ Diêu đảo cái xem thường, “Không nhìn ra anh thích đàn ông, nhưng lại thường xuyên nhìn thấy anh ôm mỹ nữ ngực bự.”

“Đừng có trợn trắng mắt nữa, khó coi chết đi được.”

“Đừng cố chuyển đề tài, tôi đùa một chút không được sao. Nhìn anh trong nhà bếp bộ dạng nhanh nhẹn, nói không chừng chính là người đàn ông chuẩn mực trong gia đình.”
Lộ Diêu trêu chọc, ngẫu nhiên cũng bát quái một chút.

“Cậu ăn no rồi chứ? Chân không đau phải không? Không còn việc gì nữa, tôi đi đây.”
“Ai ai ai! Một mình tôi đi WC cũng bất tiện, anh đi rồi tôi làm sao bây giờ?”

“Tôi thành bảo mẫu của cậu rồi đấy hả?” Trương Lập Quyền nhìn thạch cao trắng toát trên đùi cậu, thở dài, “Nếu không đến chỗ tôi đi? Nhưng không được gây rối, ngoan ngoãn xem phim.”

Lộ Diêu vội vàng gật đầu, cười tủm tỉm ngoan ngoãn.

Trương Lập Quyền vừa ôm người lên xe lái đi, điện thoại liền vang không ngừng, hắn chỉ nói một câu “Lập tức qua” rồi cúp máy.

Lộ Diêu thấy xe tiến vào một khu nhà xưởng liền sửng sốt trong chốc lát, sau đó dừng trước một tòa nhà hai tầng trông gần giống cửa hàng, vào trong nhìn thấy rất nhiều người đối với Trương Lập Quyền đều cung kính chào hỏi, nhìn hắn ôm Lộ DIêu tiến vào có chút kinh ngạc.

Trương Lập Quyền cái gì cũng không nói, ôm người vào một văn phòng, bên trong bày thiết bị làm việc và một cái sô pha da thuộc, hắn nhấc máy tính ra cho cậu, “Có chuyện gì thì gọi người, đừng chạy lung tung.”
Trương Lập Quyền vừa ra ngoài, đàn em liền cười hỏi: “Quyền ca, đó là ai nha, còn đích thân ôm vào? Chẳng lẽ là chị dâu, hôm nay mới biết Quyền ca khẩu vị tốt như thế nha.”

“Cái này ta không dám ham. Kêu hai người đứng đợi bên ngoài, muốn cái gì cho cái đó là được.”
Nói xong lại lập tức nhắc nhở, “Tôi đồng ý chuyện cậu đề xuất, chuyện lần trước cấp trên không hài lòng rồi, lần này phải hành động bí mật chút, vợ hắn đã chết tất sẽ không thể mở miệng, trong nhà hắn không phải còn có đứa con trai học tiểu học sao? Tiền không thành vấn đề, nhất định phải áp chế được.”

“Đã biết Quyền ca, người phụ nữ kia hiện ở trong tay chúng ta, bên phía cảnh cục đã có người tạo áp lực, trình tự tư pháp sẽ không có vấn đề gì.”

“Xảy ra vấn đề thì tìm ai? Một cái mạng của cậu dùng được cái rắm gì.”

Trương Lập Quyền trước khi ra ngoài lại nhắc nhở một lần, kêu người tới trông coi Lộ Diêu.

Trên thực tế Lộ Diêu chân bị thương trên người cũng thương, muốn đi cũng đi không nổi, đành nằm trên sô pha xem phim, xem một lúc liền ngủ.

Khi Cao Giai tới đem cậu ôm từ trong văn phòng đi ra cậu mới tỉnh lại, vừa nhìn tới mặt Cao Giai, cậu ngẩn ngơ, quên mất chính mình đang ở chỗ nào.

“Cao đại ca….” Lộ Diêu xoa xoa mắt kêu một tiếng.

Cao Giai cúi đầu nhìn cậu một cái, không nói gì đem cậu đặt vào ghế phụ lái. Phía sau Trương Lập Quyền đã chạy tới, cúi người nói với Cao Giai trong xe, “Điện thoại anh gọi không được, Hà Dĩ Ninh mới gọi báo cho tôi.”

Cao Giai không đáp lại, trực tiếp lái xe rời đi.

Lộ Diêu nhìn ra Cao Giai nhất định là tức giận, trong lòng sớm không yên, nghĩ cũng nên thẳng thắn một chút, liền nhỏ giọng nói: “Chuyện này trước kia đã được bàn bạc xong hết rồi, em không đi không được. Em không nói với anh chủ yếu là vì buổi tối hôm trước không phải anh tâm tình không tốt sao? Hơn nữa ban ngày anh cũng bận rộn, không có thời gian quản em, em tưởng rằng đi ra ngoài một ngày, buổi tối sẽ trở lại, không nghĩ tới Dĩ Ninh cũng không nói rõ với em trước… Em biết sai rồi, sau này không dám nữa, muốn đi đâu cũng phải báo cho anh trước tiên.”

Cao Giai như trước không nói chuyện, nhìn đường phía trước, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.

Lộ Diêu lúc này bắt đầu hiểu được một chút cái gì gọi là "chiến tranh lạnh", ngồi ở một bên động một cái cũng không dám, mà Cao Giai vẫn một mực không thèm liếc cậu một cái.

Qua năm phút đồng hồ, Cao Giai đột nhiên hỏi: “Đói bụng không?”

Lộ Diêu sửng sốt một giây liền nở nụ cười, “Có! Giữa trưa mới ăn một chén mỳ của Quyền ca.”
Cao Giai quay đầu nhìn cậu một cái, thản nhiên hỏi: “Vì cái gì không gọi điện cho tôi?”

Lộ Diêu nhếch miệng cười trộm, suy nghĩ chốc lát mới nói: “Anh không phải bận việc sao? Em gọi anh cũng không có thời gian tới giúp, dù sao Quyền ca bình thường bị em làm phiền cũng thành quen rồi.”

“Bối cảnh Hà Dĩ Ninh không đơn giản như cậu tưởng, tâm cơ cậu không thắng được người ta, bớt rước lấy phiền toái cho tôi.” Cao Giai thanh âm lạnh xuống, nghe có vẻ bình tĩnh, kì thật đã bắt đầu tạo áp lực.

Lộ Diêu trong lòng có chút giật mình, theo bản năng liền gật đầu, “Bọn em chỉ chụp ảnh thôi, về sau em không đi là được.”

Cao Giai nhất thời nhíu mày quay đầu nhìn chằm chằm cậu, “Chụp ảnh?”
Lộ Diêu hoảng sợ, mồ hôi lạnh ứa ra, không dám lên tiếng.

Ai biết Cao Giai chỉ nhìn cậu trong chốc lát, cái gì cũng không nói, hai người trầm mặc, sau đó ăn cơm. Bởi vì Lộ Diêu bị thương, đồ ăn thật sự thanh đạm.

Về nhà thời gian vẫn còn sớm, không biết Cao Giai là vì không còn công việc gì hay vì nhân nhượng Lộ Diêu, đưa cậu trở về sớm.

Lộ Diêu trên đùi bó thạch cao, vịn tường nhảy lò cò hướng phòng tắm đi, Cao Giai vừa mở cửa liền cau mày hỏi: “Làm gì đó?”

“Tắm rửa a, đều bốc mùi cả rồi.”


Cao Giai giúp cậu ngồi lại, sao đó ngồi xổm bên sô pha giúp cậu cởi giày, “Sao lại bị thương?”

“Ban đêm tối om, lúc trở về nhà trọ cũng chỉ có mấy cái đèn pin, bước chân không biết giẫm phải cái gì, chân em vừa dịch cái liền trượt chân, ở trên sườn núi lăn hơn mười thước, đập vào thân cây mới dừng lại.”


Cao Giai nghe Lộ Diêu nói như vậy liền đưa tay cởi áo cậu, nhìn kỹ trên lưng, khắp người đều bị trầy da, trên lưng bầm tím ứ đọng rất nghiêm trọng, đoán chừng là rất đau đi.

Cao Giai vươn tay bế cậu ôm lên lầu hai. Lộ Diêu ôm cổ y trong lòng lâng lâng, không biết liệu có phải là trong họa có phúc.

Vào phòng tắm, Cao Giai giúp cậu cởi quần, đem người đặt vào trong bồn tắm, cầm vòi hoa sen cẩn thận tắm cho cậu, kỳ cọ rất cẩn trọng, những chỗ trầy da cũng không bị dính nước. Một tay kia đỡ lấy lưng cậu, tựa hồ là sợ lưng cậu đau.

Thời điểm tẩy rửa phía dưới, Lộ Diêu có chút ngượng ngùng, lặng lẽ quan sát phản ứng của Cao Giai, thấy y biểu tình gì cũng không có, không nhìn ra có hưng phấn hay không, tọa hoài bất loạn*, không khỏi có chút thất vọng.


(*Có người đẹp ngồi trong lòng mà tâm không loạn - hình dung nam tử trong hoàn cảnh mỹ nhân trước mắt nhưng tác phong chính nhân quân tử kiên quyết không “ăn” =)) cố sự của thành ngữ có thể gg về bạn Liễu Hạ Huệ)
 
Cao Giai đem người đang trần như nhộng đặt ở trên giường, sau đó tìm quần lót cho cậu. Lộ Diêu con mắt xoay tròn vừa chuyển, nghĩ rằng: Chân bị thương cũng không phải chuyện xấu, hai ngày rồi chưa có làm.

Cao Giai không để ý đến cậu, chính mình quay vào tắm rửa, khi đi ra vẫn thấy cậu trần trùng trục nằm nhìn y cười, “Chân không đau?”

“Đau, trên lưng cũng đau.”


Cao Giai lấy thuốc kháng sinh cho cậu uống, lại giúp cậu bôi thuốc lên lưng, chỉ thấy Lộ Diêu đưa tay sờ phía dưới y.

Cao Giai cầm lấy tay cậu, “Muốn?”

“Dù sao cũng không nghiêm trọng, anh rất tốt với em, em còn không thể báo đáp anh sao?”


Cao Giai cười lạnh một tiếng, xoay người lên giường, thuận tiện cầm dầu bôi trơn đổ ra một tay, “Nghiêng đi.”

Lô Diêu lưu luyến không rời nhìn y một cái, ngoan ngoãn nghiêng thân đi, không đè tới lưng, cũng không đụng tới chân.

Cao Giai vuốt ve một hồi cậu liền có cảm giác, trong đầu nghĩ tới đôi tay ôn nhu của Cao Giai khi tắm cho mình, trong lòng một trận thỏa mãn. Tư thế nằm nghiêng này thực dễ dàng đụng tới điểm mẫn cảm của cậu, Lộ Diêu vẫn như cũ cảm thấy rất thoải mái.

Có điều, không rõ là vì lo lắng cái chân của Lộ Diêu hay vì gì khác, Cao Giai ôn nhu lạ thường.

Phát tiết xong, Lộ Diêu nghiêng thân ghé vào ngực Cao Giai, cười tủm tỉm hỏi: “Ngày mai anh đưa em ra ngoài đi, em có thể đến chỗ Quyền ca, anh xong việc rồi tới đón em được không?”
Cao Giai nhìn cậu một cái, nheo mắt liếc một cái, ý tứ hàm xúc không rõ, một lát sau nam thanh lạnh lùng nói: “Từ sau đừng đến chỗ hắn, ngày mai tới chỗ tôi.”
------------------------------


Chương 17: Tự tạo nghiệt.

Lộ Diêu vì một câu này cao hứng cả đêm, đến khi Cao Giai ngủ, cậu còn mở to đôi mắt ngây ngô cười.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử ở đầu giường, thời gian là hai giờ sáng. Ngủ cả một buổi chiều, lúc này thanh tỉnh ngoài ý muốn, một chút buồn ngủ cũng không có.

Cậu nhẹ nhàng đứng lên, vịn vào vách tường trơn nhẵn nhảy lò cò xuống lầu, uống một ly nước trái cây, sau đó tiến vào thư phòng mở máy tính cả đêm chơi game.

Tám giờ sáng, Cao Giai hé ra khuôn mặt đen xì đứng ở cửa nhìn cậu.

Lộ Diêu hoảng sợ, “Anh tỉnh?” một bên luống cuống tay chân thoát trò chơi tắt máy tính.

“Cậu làm sao xuống lầu?”

Lộ Diêu bĩu môi, chột dạ nói: “Em …. Em bám vào cầu thang nhảy xuống.”

Ai ngờ Cao Giai nhếch miệng nở nụ cười, khoanh tay nói: “Xem ra cậu tự chiếu cố mình không có vấn đề gì, cầu thang cao như vậy cũng không ngã chết, vậy cậu tự chăm sóc bản thân là được rồi.”

Lộ Diêu nhất thời làm mặt khổ cầu xin tha thứ, “Em buổi tối không ngủ được thôi! Ngày hôm qua buổi chiều đã ngủ một giấc, không có việc gì làm, thấy anh ngủ ngon như vậy nên không nỡ gọi mà.”

Cao Giai liếc cậu một cái, đi tới đem người ôm ra ngoài để cậu rửa mặt.

Lộ Diêu ngồi trên bồn cầu đánh răng, miệng cười rộng tới mang tai, trong lòng nghĩ: kỳ thật Cao Giai là ngoài lạnh trong nóng đi.

Thời điểm Cao Giai đem đồ ăn sáng ra không khỏi thở dài, giờ phút này y trừ bỏ cười khổ vẫn là cười khổ, y không biết chính mình từ khi nào thì bắt đầu “mềm lòng” như vậy.

Đem Lộ Diêu trong toilet ra ăn điểm tâm, Cao Giai lật báo ra xem, Lộ Diêu liền cười tủm tỉm nhìn y.

“Không muốn ăn sao?” Cao Giai ngẩng đầu lên khỏi tờ báo nhìn Lộ Diêu.

Lộ Diêu vội vàng vùi đầu ăn, nhưng vẫn nhịn không được trộm liếc nhìn y.

Cao Giai làm bộ như không thấy, khóe miệng cũng bất giác hiện lên một mạt tiếu ý.

Nếm qua điểm tâm, Cao Giai tự tay thay quần áo cho Lộ Diêu, tuy rằng động tác không tính là ôn nhu thuần thục, nhưng bộ dạng lại rất chuyên chú. Lộ Diêu mặc quần thể thao rộng thùng thình và áo phông, liền cảm thấy cùng Cao Giai một thân tây trang giày ra cực kỳ không ăn nhập.

Nhưng mà Cao Giai rất nhanh vì quyết định quái lạ của mình mà hối hận.

Khi Lộ Diêu được đưa đến văn phòng, vừa lúc Từ Duệ đem văn kiện tới, nhìn tới chân cậu cũng ngẩn người.

Lộ Diêu dường như khiêu khích, nhe răng cười.

Từ Duệ tức khắc khôi phục vẻ mặt giải quyết việc chung, thái độ tinh anh, báo cáo xong liền ra ngoài.

Lộ Diêu hỏi: “Vì sao bên cạnh anh không có nữ thư ký?”

Cao Giai cũng không ngẩng đầu lên, “Tôi không thích có người đối với tôi quá ân cần.”
Lộ Diêu thần nghĩ: Anh là vì không thích phụ nữ đi? Nghĩ một chút, Từ Duệ này bộ dạng tốt, đối với người cũng lạnh như băng, Cao Giai chẳng lẽ thích dạng này?

Trong lòng miên man suy nghĩ một trận, lại cảm thấy chính mình nhàm chán, làm sao lại giống như phụ nữ nghi thần nghi quỷ?

Nghĩ thông suốt rồi, Lộ Diêu liền vểnh chân ngồi trên sô pha mở điều hòa lật tạp chí, xem một chút liền cảm thấy buồn chán, ngẩng đầu nhìn Cao Giai đang diện vô biểu tình đối mặt với máy tính cùng văn kiện, cũng không rõ đang làm cái gì. Văn phòng này đã tới không ít lần, cũng không cảm thấy mới mẻ nữa.

“Từ Duệ có bạn gái không?”

Cao Giai ngẩng đầu nhìn cậu, “Cậu rất buồn chán sao?”
Lộ Diêu le lưỡi, “Em chính là tò mò nha, thoạt nhìn là kiểu rất có năng lực.”

“Đúng vậy, cậu đời này cũng học không được.”

Lộ Diêu nhất thời bị tạt nước lạnh, trong lòng cảm thấy chuyện này thật đúng là quá đả kích người.

Lộ Diêu ngồi lại, lập tức hỏi: “Em cũng muốn chơi máy tính.”
Cao Giai ngẩng đầu, thấy cậu không có việc gì làm liền thở dài. Một lát sau Từ Duệ cầm theo máy tính xách tay đi vào, Cao Giai không ngẩng đầu, hắn liền quay đầu nhìn Lộ Diêu.

Lộ Diêu cười tủm tỉm nói cảm ơn, nhận lấy bắt đầu tải trò chơi, vừa tải vừa hỏi: “Anh chơi game không? Võng du ấy?”

Cao Giai nhắm chặt mắt, lúc ngẩng lên, ánh mắt có chút lạnh.

Lộ Diêu liền ngậm miệng.

Năm phút sau, “Buổi trưa nên ăn gì nhỉ?”

“Cậu hình như mới ăn bữa sáng cách đây không lâu.”

“Em chỉ muốn nghĩ trước thôi mà.”


“………”


Lại qua năm phút đồng hồ. “Anh đang xem cái gì? Vì sao lại cau mày?”
Cao Giai đỡ trán, “Cậu câm miệng.”

“…..”
Lộ Diêu vô tội nhìn y, hai tay che miệng.

Cao Giai không để ý đến cậu.

Cũng may lúc này trò chơi đã tải xong, Lộ Diêu tắt tiếng, lại bắt đầu luyện cấp làm nhiệm vụ. Vốn cậu đối với võng du hứng thú như vậy, chủ yếu là do đêm qua gặp một người.

Hai kẻ không việc làm cả đêm cùng nhau tổ đội luyện cấp. hai người đều cấp độ cao nhưng không gia nhập bang phái cũng không có thành viên tổ đội luyện cấp cố định, thoáng cái còn có điểm tương thích đồng cảm.

Có điều khi Lộ Diêu lên thì đối phương không online, chắc là ngủ bù đi. Lộ Diêu liền tự mình vui vẻ đi luyện cấp, không ngừng giết quái.

Thời gian trôi qua khá mau, Cao Giai thấy cậu im lặng hứng trí bừng bừng chơi game, vui mừng bên tai thanh tĩnh, đến thời gian cơm trưa, Lộ Diêu vẻ mặt còn lưu luyến không rời.

“Đi đâu?” Lộ Diêu hỏi.

“Đi sẽ biết, hôm này cùng bọn Tiếu Mạt ăn một bữa cơm, đừng nói lung tung.”
Lộ Diêu phiên cái xem thường, “Hừ! Em nói lung tung khi nào? Trách thì trách Tiếu Mạt kỳ quái kìa.”

“Đúng vậy, cho nên cậu tốt nhất đừng nói.”
Lộ Diêu gật gật đầu, xe chạy tới một nhà hàng, là nhà hàng món cây Tứ Xuyên. Theo cậu biết, hai người bọn họ cũng không quá thích ăn cay.

“Ăn ở đây?”

Cao Giai không nói chuyện, vươn tay muốn bế cậu lên. Lộ Diêu có điểm ngượng ngùng, vội vàng xua tay, “Xấu hổ lắm nha, anh dìu em đi.”

Cao Giai lông mày nhíu lại, không để ý tới cậu, ôm người vào nhà hàng, đi thẳng vào phòng.

Tiến vào Lộ Diêu liền hoảng, bên trong có ba người đang ngồi đánh bài, lúc này đều mang biểu tình khác nhau nhìn hai người.

Trong ba người này, ngoại trừ Tiếu Mạt, hai người khác cậu chưa từng gặp qua, nhất thời rất mắc cỡ, ngẩng đầu nhìn Cao Giai, y biểu tình gì cũng không có, đem cậu đặt xuống một cái ghế, liền đem menu đẩy sang.

Tiếu Mạt quăng bài trong tay, cười quỷ dị sấn tới, “Bị sao vậy?”

Hai người bên kia đều tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, lộ Diêu nhất thời lông mao dựng đứng, kéo khóe miệng cười khổ, “Không sao, chỉ là không cẩn thận ngã một cái.”

“Chậc chậc! Thật sự là không ngờ, Cao đại công tử thích như vậy?”
một người trong đó cười nói.

Ngươi đàn ông ngồi bên cạnh hắn cũng nheo mắt quay sang cười một cái tỏ vẻ hiểu rõ với Cao Giai, cái gì cũng không nói.

Cao Giai cũng không giới thiệu cậu với mọi người, hai người kia có vẻ cũng không định tự giới thiệu cho cậu biết.

Lộ Diêu có chút không được tự nhiên lại tò mò, không biết những người kia cùng Cao Giai là quan hệ gì, người vừa cười kia tựa hồ có thâm ý khác.

Mọi người đang ngồi hình như đều có một ít tâm tư, cũng chỉ có Lộ Diêu mơ mơ màng màng không rõ tình hình.

Lúc này, Cao Giai vắt chân châm một điếu thuốc, hỏi Tiếu Mạt: “Khi nào thì đi?”

“Anh gấp cái gì nha? Em chơi còn chưa đủ đâu.”


Cao Giai nhăn mày từ chối cho ý kiến, cũng không nói gì.

Một lúc sau, mọi người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Lộ Diêu nghe không hiểu chuyện của bọn họ, ngồi không một bên, lúc này tiến vào hai người, một nam một nữ.

Tiếu Mạt lập tức đứng dậy, dính đến trên thân người đàn ông, “Bảo anh đi đón người, đi lâu như vậy.”

“Tần Tụng!”
người phụ nữ đi giày cao gót kia mặt lập tức biến sắc, một phen kéo Tiếu Mạt, trừng mắt liếc hắn một cái.

Tần Tụng cười khổ buông bàn tay xấu xa đang xoa mông Tiếu Mạt, ngượng ngùng kéo ghế cho người phụ nữ ngồi.

Cô ta không ngồi, quay đầu đem ánh mắt chuyển hướng Cao Giai, Cao Giai nhưng lại không có vẻ gì là giật mình, nâng tay làm một động tác chào hỏi với cô, thoạt nhìn có chút lười biếng. “Đã lâu không gặp.”

Lộ Diêu thoáng cái trong đầu có chút choáng, không hiểu đang có chuyện gì xảy ra ở đây, nhìn có chút hỗn loạn.

Càng không thể lý giải là, Cao Giai chưa từng nói với cậu chuyện của y, hôm nay liệu có phải chỉ là thuận tiện dẫn cậu tới đây?

Người phụ nữ cũng không khách khí, ngồi xuống nếm đồ ăn trên bàn, tất cả đều có ớt, vậy mà ăn mặt không đổi sắc, cũng không nói chuyện.

Thì ra tới đây ăn món cay Tứ Xuyên, là vì người phụ nữ này. Lộ Diêu giật mình, cũng không làm sao động đũa được.

Lúc này, người phụ nữ thừa dịp rảnh rỗi uống nước, liếc mắt nhìn Lộ Diêu một cái, hỏi: “Chính là hắn sao? Không được tốt lắm. Cao Giai, mắt anh có phải càng ngày càng kém đi không? Tôi còn tưởng thế nào.”

Lộ Diêu lập tức giống như uống phải nước ớt, sắc mặt chớp cái đỏ bừng, tức giận đến mức nói cũng không nói được. Cậu theo bản năng quay đầu nhìn phản ứng của Cao Giai, y vẫn là một dáng vẻ bình tĩnh, một chút phản ứng cũng không có.

Lộ Diêu nhất thời tức giận, cơ hồ nhịn xuống không được, buông chiếc đũa, nâng cằm nhìn người phụ nữ trước mặt, “Cô là ai? Bị bệnh công chúa sao? Cô tưởng thế giới này chỉ có một mình mình đi? Nhìn cô hẳn là đọc nhiều sách hơn tôi, như thế nào lại không nói tiếng người?”
Tức khắc, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn về phía Lộ Diêu, biểu tình bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi). Cao Giai không nói chuyện, cau mày nhìn về phía Lộ Diêu.

Tiếu Mạt lại bỗng nhiên “xì” một tiếng bật cười, Lộ Diêu ngẩng đầu nhìn, đôi mắt dài hẹp kiêu ngạo của người phụ nữ kia đang trừng to nhìn cậu, tức giận đến nỗi cả người phát run, nhưng lại e ngại thân phận, không dám to giọng quát mắng, biểu tình rất là buồn cười.

Lộ Diêu lại cười không nổi, vẻ mặt của Cao Giai cậu rất quen thuộc. Nói ra rồi cậu còn có chút hối hận, trong lòng thoáng cái liền luống cuống. Cậu chống bàn đứng lên, nhảy lò cò ra ngoài.

“Đứng lại.”


Cao Giai bỗng nhiên mở miệng, xung quanh đều im lặng, Lộ Diêu thoáng cái ngừng lại hô hấp. Cậu quay đầu nhìn Cao Giai, y kéo ghế ra, ý bảo cậu ngồi xuống.

Lộ Diêu thấy y cau mày, nhưng trong lòng ủy khuất không thể tiếp thu. Cậu làm sao có thể để người khác tùy ý nhục mạ mình? Cậu hiện tại một chút cũng không có tâm tình ngồi lại ăn bữa cơm này.

Tuy cậu không biết người phụ nữ này là ai, nhưng cậu thật sự không thích cô ta.

Lộ Diêu cắn chặt răng, “Mọi người ăn từ từ, tôi ăn no, đi trước.” Nói xong, liền vịn tường đi ra ngoài.

Lộ Diêu trong lòng còn chờ mong Cao Giai sẽ đuổi theo, nhưng đứng ở cửa chờ năm phút đồng hồ, cũng không thấy có người đi xuống. Ủy khuất trong lòng lập tức bành trướng ra, Lộ Diêu chán nản thất vọng đón một chiếc taxi rời đi.

Tiếu Mạt nhìn chị gái mình, lại nhìn Cao Giai, vung trộm cười cười, chỉ sợ thiên hạ không loạn, “Ai nha, anh rể, nhìn xem anh nuông chiều tiểu tình nhân thành dạng gì kìa? Ghê gớm đó! Em cứ nghĩ anh thích nhu thuận nghe lời, lại thức thời cơ.”

Tiếu Tình nhất thời mặt tối sầm, buông đũa, “Một đám các cậu, đều là cố ý để tôi bị khinh bỉ đi? Tiếu Mạt, cậu ngoan ngoãn theo chị về nhà.”

Tiếu Mạt nhất thời vẻ mặt đau khổ nhìn Tần Tụng ngồi bên, “Em không muốn về.”

“Cậu không phải ngay cả lời chị ruột cũng không nghe chứ?”
Tiếu Tình xuất ra đòn sát thủ.

Tiếu Mạt thật muốn khóc, quay đầu nhìn phía Cao Giai cầu xin giúp đỡ, “Chị lúc trước biết anh rể thích đàn ông còn kết hôn, vậy sao lại không thể thông cảm cho em? Tần Tụng có cái gì không tốt? Không nên bắt em cưới một người phụ nữ em không biết.”

“Cậu không muốn kết hôn cũng không sao, nhưng còn Tần Tụng, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Chị!”


“Không nói thêm gì nữa.” Tiếu Tình quay đầu nhìn Cao Giai, hôm nay nhìn mặt y, xem ra cũng có chút mất hứng, “Cao Giai, thằng nhóc vừa rồi là anh nghiêm túc?”

Cao Giai cười cười từ chối cho ý kiến, uống một ngụm trà, “Cô cho là tôi mấy tuổi? Cái gì gọi là nghiêm túc cái gì gọi là không chấp nhận? Có điều, người này mở miệng cũng nên sửa lại, bao nhiêu năm cũng không đổi, hại người hại mình.”

Tiếu Tình cả kinh, nhất thời nở nụ cười, “Ai nha, thế nhưng cũng học được bao che cho con? Không nhìn ra nha. Anh nói sớm một chút, tôi sẽ không quở trách cậu ta. Đầu năm nay chính là không thể nói lời thật lòng. Tuy rằng tôi nhìn không ra ở cậu ta có cái gì khiến anh xem trọng, nhưng anh đã thích, tôi sẽ không nói gì. Dù sao anh cũng không để tôi vào trong mắt.”

Cao Giai nhất thời nhíu mày, thở dài nói: “Không để cô vào mắt, chúng ta hôm nay sẽ không gặp nhau.”

“Thật sự là vinh hạnh cho tôi rồi.”

Cao Giai cười khổ một tiếng, lấy di động ra gọi điện thoại.

Lộ Diêu ngồi trong xe hờn dỗi, di động vang cậu cũng xem như không thấy, liếc mắt một cái liền ngừng.

Trở lại chỗ ở, tâm tình tốt đẹp ngày hôm qua tan thành mây khói, cậu lập tức lâm vào thế giới nhỏ của chính mình, cũng chưa ăn gì, cứ vậy mơ mơ màng màng ngủ một giấc.

Lúc tỉnh ngủ, đã là ba giờ hơn, bụng cũng đói, vì vậy cậu đứng dậy xuống lầu tìm đồ ăn.

Một chân nhảy lò cò xuống cầu thang là một việc rất nguy hiểm. Lộ Diêu vừa tỉnh ngủ, còn có chút mơ hồ, tay vừa trượt, thân thể liền đứng không vững, mắt thấy người hướng cầu thang lăn xuống đến nơi.

Lộ Diêu trong lòng kêu to, theo bản năng lấy tay ôm đầu, liền từ trên cầu thang lăn xuống.
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét