Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014

[HPBD]Si Tâm Vọng Tưởng_Chương 12+13+14

Tác giả: Khô Mục
Edit: Míu
Beta: Mn, MarS

Chương 12: Giải quyết phiền phức

Lộ Diêu tách chân quấn lấy lưng Cao Giai, giống như mời đối phương xâm phạm cùng chiếm giữ. Làm ra hành động như thế, cậu nhấp nháy đôi mắt to vô tội, nhìn người đàn ông kia dần dần bị dục vọng xâm nhập. Trên người người này tồn tại một sự mâu thuẫn kì lạ, là ác ma mang sau lưng cánh thiên sứ, thật buồn cười.

Cao Giai trước kia sớm phát hiện ra điểm này, cho nên mỗi lần y cùng Lộ Diêu tìm hoan là một lần buông lỏng, tư vị không gì sánh bằng. Y từng rất hạn chế giải quyết nhu cầu dục vọng, mỗi người một kiểu, diện mạo cũng khác nhau, nhưng không có được cảm giác tốt như Lộ Diêu.

Có lẽ trong ánh mắt kia dường như luôn có nhiều điều muốn nói, khi đối phương nhìn y, trong đôi mắt ấy không dung nạp bất cứ thứ gì khác. Không một người đàn ông nào lại có thể cự tuyệt loại ngưỡng mộ này, cảm giác rất tuyệt.

Cao Giai tự nhận thấy mình là một người có dục vọng khống chế rất mạnh, y theo thói quen mỗi ngày ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, đi làm đúng giờ. Y cũng muốn người theo bên cạnh y phải tuân thủ theo quy tắc trò chơi, để y vui vẻ chơi trò chơi này. 



Nhưng mà Lộ Diêu tựa hồ lại không có ý thức được điểm này, hơi xẩy ra một chút là làm những điều không được phép. Cao Giai đối với thân thể chấp nhất một yêu cầu, là phải sạch sẽ. Bởi vậy Lộ Diêu cũng phải tuân thủ quy tắc này của trò chơi.

Cao Giai ghé vào lưng Lộ Diêu hít sâu hai lần mới đem dục vọng đã mềm yếu rút ra, trọc dịch để lại trong cơ thể cũng theo ra rất nhiều. Cao Giai thình lình vươn hai ngón tay vào trong dò xét.

Lộ Diêu rên rỉ một tiếng, cuộn tròn thân thể, miệng phát ra tiếng khóc nỉ non như con mèo nhỏ.

“Đừng… em chịu không nổi… a…” Nói xong, thân thể một trận run rẩy, đỉnh dục vọng bắn ra một ít chất lỏng trong suốt.

Nhìn bộ dáng Lộ Diêu kiệt sức, chật vật thở dốc, Cao Giai không hiểu sao tâm tình bỗng tốt hẳn lên. Lộ Diêu cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, hoảng sợ mở choàng mắt.

Cao Giai đang ôm cậu, khóe miệng mang chút ý cười, hướng phòng tắm đi tới. Hai người trong phòng tắm làm một lần, lúc trở lại giường đã gần hai giờ sáng. Lộ Diêu cảm thấy mí mắt sụp xuống đến nơi rồi, nhưng vẫn ngọ nguậy không chịu ngủ, ghé vào ngực Cao Giai hỏi đông hỏi tây.

“Trợ lý của anh là người thế nào? Tên Từ Duệ ấy.”

Cao Giai nhắm mắt lại thuận miệng nói, “Rất có năng lực.”

Lộ Diêu bỗng kinh hãi phát hiện, bộ dạng Từ Duệ kia cũng không tồi, thoạt nhìn chính là người có văn hóa lại thông minh…

“Hắn với anh đã làm chưa?”

Cao Giai mở to mắt nhìn cậu, “Chuyện đó và cậu có quan hệ gì?”

Lộ Diêu bị hỏi lại sửng sốt, trong lòng không phục nhưng miệng không dám hỏi, ngược lại nói “Em chính là cảm thấy hắn...hắn cũng rất được.”

“Trên đời này đại đa số đàn ông đều thích phụ nữ.”

Lộ Diêu liếc cái xem thường, tâm nói: Lúc trước khi anh cường bạo người ta cũng không có hỏi tôi là thích nam hay nữ.

Cao Giai nhìn thời gian, tắt đèn ngủ đầu giường, Lộ Diêu hoảng, “Anh muốn ngủ sao?”

Người bên cạnh vỗ nhẹ đầu cậu, không nói chuyện. Lộ Diêu nhắm mắt lại, chóp mũi tràn ngập hương vị của Cao Giai làm cậu liền bình tĩnh trở lại.

Buồn ngủ rất nhanh đã đánh úp tới, cậu cũng không giãy dụa nữa mà chìm vào giấc ngủ.

Cao Giai vừa mơ màng ngủ, chợt nghe người bên cạnh thầm thì, nghe không rõ lắm. Y quay đầu sang, người nọ còn nói lại một lần.

“… Nếu là phụ nữ thì đã sớm có cục cưng…”
Cao Giai nhất thời bật cười, nhu nhu thái dương, nhịn không được lắc lắc đầu.

Hôm sau là cuối tuần, nhưng không có nghĩa là Cao Giai có thể ở nhà nghỉ ngơi. Thời điểm Lộ Diêu mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, mở hé một mắt đã thấy Cao Giai mặc một thân tây trang màu trắng chuẩn bị đi làm, thoạt nhìn rất chững chạc.

Cơn buồn ngủ lập tức bay biến, Lộ Diêu nhìn theo bóng dáng y có vẻ như còn mang theo chút si mê.

Cao Giai thấy cậu tỉnh lại liền nhìn chằm chằm mình, ngẩng đầu nhìn thời gian, tám giờ rưỡi sáng,

“Thời gian còn sớm.”

“Anh là muốn đi hẹn hò?”
Lộ Diêu ha ha nở nụ cười.

“Cậu nếu muốn ở lại đây, cơm trưa tự lo.” Nói xong từ trong túi móc chiếc chìa khóa dự phòng, nâng tay tung qua.

Lộ Diêu bắt được, “Thế còn cơm tối?”

“Tùy cậu.”
Nghe tiếng xe Cao Giai xa dần, Lộ Diêu mới đứng lên, từ tủ quần áo tìm đồ ở nhà của Cao Giai mặc vào, hơi rộng một chút. Lộ Diêu vẫy vẫy tay áo, ngây ngô cười trong chốc lát.

Dọn dẹp lại phòng ngủ một chút, Lộ Diêu bước vào thư phòng, cậu mở tiểu chiến sĩ máu trâu (mấy char này do nhiều máu nên đánh tổ đội thường được ưu tiên làm bia thịt a.k.a MT (Main Tank) chuyên đảm nhận giữ sát thương và kéo cừu sát của quái ) lv 78 đã lâu không vào, đăng nhập game. Cậu ở trong game tiêu tiền không chính xác (ý ở đây là tiêu xài phung phí nhưng hoàn toàn không có lợi ích gì trong việc build nhân vật), không tham gia vào công hội cũng không cùng người luyện cấp, niềm vui thích của cậu là đi PK, cho nên chơi được một thời gian đã kéo theo cừu nhân khắp thiên hạ.

Sở dĩ bỏ chơi lâu như vậy, chủ yếu là vì bị một nhóm người bạo trang bị (giết nhiều lần khiến trang bị hỏng, hóa đỏ), đối phương có lẽ là trưởng lão linh tinh gì đó của một công hội nào đó từng bị cậu giết, Lộ Diêu không có ấn tượng, nhưng trò chơi sở dĩ là trò chơi, chính là vì nó vĩnh viễn chỉ là trò chơi, không thể nào trở thành sự thật được. Vậy nên Lộ Diêu dứt khoát không chơi nữa.

Ở trong game đi dạo một vòng, hiện tại đang diễn ra sự kiện nấu ăn, phần thưởng nào là rương bảo vật, thức ăn cực phẩm, trứng sủng vật các loại, vân vân và vân vân.

Lộ Diêu nhìn một hồi, bỗng nhiên linh quang chợt lóe. Cậu là loại tính cách tâm huyết dâng trào, đã muốn làm cái gì thì tuyệt đối không ngồi yên được.

Bởi vậy mười phút sau, Lộ Diêu lôi quần áo đã hong khô trong máy giặt ra mặc vào, sau đó ra ngoài.

Lộ Diêu mua một đống túi lớn túi nhỏ đều là nguyên liệu nấu ăn, cũng không biết có dùng tới hay không, chỉ cần thấy được đều lấy một ít. Ngoài ra còn có các loại đồ gia vị, phụ liệu.

Lộ Diêu nhìn sách dạy nấu ăn một hồi, cảm thấy có điểm hoa mắt, có điều nhìn qua đều rất tinh xảo đẹp mắt, trông mà thèm.

Nhìn nhìn chỗ nguyên liệu nấu ăn mua về, Lộ Diêu cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy hứng trí bừng bừng như vậy, rửa sạch toàn bộ rồi bỏ vào tủ lạnh.

Cân nhắc chọn lựa thấy thực đơn số bốn có vẻ dễ làm, trình bày cũng đẹp, cậu liền cầm giấy bút nghiên cứu.

Nhưng mà Lộ Diêu rất nhanh liền phát hiện, tay nghề nấu ăn của mình là thiên phú rồi, thì cảm thấy rất là đắc ý. Chỉ là kinh nghiệm thực chiến không đủ, canh lửa cũng chưa tốt lắm.

Lộ Diêu nhìn thời gian, đã qua bảy giờ, cậu có chút sốt ruột, lấy di động ra gọi điện.

Cao Giai bắt máy rất nhanh, “Đây.”

“Anh khi nào thì về?”

“Có chuyện gì sao?”


“Không có việc gì.” Lộ Diêu nhìn nồi canh đang bốc hơi nghi ngút trên bếp ga, “Em ở một mình buồn chán.”

Bên kia trầm mặc một lúc, mới nghe Cao Giai nói, “Tôi có việc, về muộn một chút.”

“À, em không có chuyện gì, anh làm việc tốt nhé.”

Cầm lấy muỗng nhỏ nếm thử một ngụm canh, hương vị cũng không tồi nha, Lộ Diêu vui mừng tự đắc, Thượng Đế quả nhiên rất công bằng, nói không chừng đời này cậu nhất định là đầu bếp thiên phú, chẳng qua là làm cho chính mình ăn.

Lộ Diêu nghĩ nghĩ, đem một ít đồ ăn đã nấu xong cho ra đĩa, còn lại cất vào tủ lạnh.

Sau khi ăn xong, Lộ Diêu vừa ăn nho vừa xem TV. Đang lúc cậu bấm tới kênh 45, di động kêu. Lộ Diêu nhất thời vui vẻ, ngay tại thời điểm then chốt lại đứng không vững mà ngã lăn trên thảm, đầu gối đụng vào cạnh bàn, đau đến chảy nước mắt. Cầm lấy di động thì thấy không phải Cao Giai, là Hầu Thanh Ngọc.

“Gì?” Lộ Diêu bất giác khẩu khí có chút cáu kỉnh. Không chỉ riêng cái đầu gối vừa bị đụng, mà cả chuyện lần trước phải vào cảnh cục, Hầu nhị thiếu đều phải chịu một nửa trách nhiệm.

“Cậu bực bội? Tôi không phải là gọi đến để giải thích đây sao, tên hỗn đản nào dám đánh thuốc cậu, còn diễn trò bạn tốt trước mặt chúng ta, cậu tìm người tới giáo huấn hắn một trận quá hay! Có điều đánh có hơi nhẹ.”
Lộ Diêu xoa đầu gối sửng sốt, “Tôi có tìm người tới đánh hắn đâu, gần đây mới được thả ra, cha tôi quản ghê lắm, làm tôi cũng cóng rồi.”

“A? không phải cậu? Sẽ không phải là anh cậu chứ?”

Lộ Diêu phiên cái xem thường, nếu người anh bị bệnh sống dở chết dở kia của cậu có thời gian rảnh rỗi quản mấy loại chuyện thối nát này, cậu cũng sẽ không giống như bây giờ. Ngày đó cậu trở về, Lộ Lê một câu cũng chưa hỏi qua, lại càng không quan tâm cậu có hay không bị người ức hiếp.

“Không có khả năng.”

“Không có khả năng? Vậy có thể là ai? Sẽ không phải là vị ca ca tốt của cậu chứ?”


“Cái gì ca ca tốt?”

“Cao Giai ấy, không phải cậu và anh ta ở cùng một chỗ sao?”

Lộ Diêu giật mình, bỗng cảm thấy căng thẳng trong lòng, “Tôi làm sao biết được… Anh ta chỉ coi tôi như trẻ con thôi!"

“Tôi cảm thấy hơn phân nửa là anh ta. Lại không nói gì với cậu, muốn làm gì thì làm? Hơn nữa, anh rể của tên Trang Nghiêm kia cũng là người có thế lực, vậy mà bây giờ vẫn chưa cho hắn xuất đầu lộ diện. Hôm nay sau khi Trang Nghiêm ra viện, cũng không dám chạy đi báo án. Có năng lực cỡ này, ngoại trừ Cao Giai còn có thể là ai?”
Lộ Diêu nghe hắn nói như vậy, không khỏi trong đầu có chút loạn, “Nói gì thế? Tôi cúp đây.”

“Là tôi có lỗi với cậu, cậu trăm ngàn lần đừng nóng giận nha.”

Lộ Diêu thở dài, “Cậu tốt nhất cũng đừng ở bên ngoài làm càn, về sau chuyện này đừng gọi tôi. Tôi không muốn làm anh ấy mất hứng.”

“Tôi cũng không cố ý, có gì tôi đều nói hết mà. Còn có, tôi nói tiểu tử nhà cậu, không phải là yêu thật rồi chứ?”

Lộ Diêu trầm mặc trong chốc lát, cách điện thoại gật đầu, “Lần này có lẽ là thật, tôi lớn như vậy rồi, cảm thấy có lẽ ngoài anh ấy ra thì đều không thể.”

“Nhìn cậu kìa, buồn nôn muốn chết. Chính cậu kiềm chế một chút đi, đừng để đến cuối lại chạy đi tìm tôi khóc lóc.”

“Đệch! Ông đây tìm cậu khóc?”

Cúp điện thoại, Lộ Diêu ngồi nửa ngày cũng không có cách nào áp chế được tiếu ý trên mặt, nằm trên sô pha ôm gối tựa lăn hai vòng, lầm bầm: “Mặc kệ là vì cái gì, trên đời này có một người thương mày!”
Nói xong, cậu ôm gối dùng sức hôn hai cái.

Cao Giai lấy chìa khóa mở cửa, đèn phòng khách còn sáng, Lộ Diêu ôm gối tựa nằm trên sô pha cuộn người thành một đoàn đang ngủ say.

Để chìa khóa xuống, tắt TV, Cao Giai đẩy nhẹ bả vai Lộ Diêu, nhìn người kia mơ mơ màng màng mở to mắt, còn chưa tỉnh ngủ dụi dụi mắt, sau khi nhìn rõ, chốc lát tràn ra một chút tươi cười ngọt ngào.

Cao Giai thoáng sửng sốt, tươi cười kia rất sáng lạn, khiến cậu thoạt nhìn giống như cả người mang theo dương quang, làm khuôn mặt kia nhìn yên bình thần kỳ.

“Anh đã về? Muộn vậy.”
Cao Giai tựa hồ có chút bị cuốn hút, khẽ cười cười, cởi áo khoác đặt sang một bên, đối thoại như vậy, giống như lời kịch của người vợ chờ chồng trở về.

Nhưng là hiệu quả có lẽ cũng không tệ.

“Cậu có thể ngủ trước.”
Lộ Diêu ngồi xuống, “Anh ăn cơm chiều chưa? Có muốn ăn bữa khuya không? Em hôm nay lần đầu xuống bếp, hương vị vô cùng tốt nha, không ăn khẳng định hối hận!”

Cao Giai chợt nhớ tới cuộc gọi lúc chạng vạng, liền hiểu rõ, “Có được hay không, phải chờ ăn xong mới biết được.”


 -------------------------------------------------------------------

Chương 13. Tình Thú

Lộ Diêu hết sức phấn khích, cơ hồ là nhảy từng bước vào phòng bếp. Cao Giai trong lúc chờ đợi liền đi tắm rửa một chút. 

Khi đi ra, di động báo có một tin nhắn mới, y thuận tay mở ra xem: Cảm ơn anh. 

Phía dưới kí tên là Lộ Lê. 

Cao Giai mỉm cười, nhắn lại hai chữ, sau đó để di động ở đầu giường. 

“Tắm xong rồi hả? Ra ăn thôi!” Lộ Diêu ghé vào cạnh cửa cười tủm tỉm nhìn y. 

Cao Giai nhìn bộ dáng cậu mặc tạp dề, có hơi sửng sốt, y bình thường không nấu cơm, không biết thậm chí trong nhà mình cũng có tạp dề. 

“Tạp dề ở đâu thế?” 

Lộ Diêu cúi đầu nhìn, vội vàng giải thích, “Không phải ở trong tủ bát sao. Anh không biết?” 

Cao Giai lắc đầu, có lẽ là do người dọn dẹp thuê theo giờ để lại. Thế nhưng lại rất hợp với Lộ Diêu, chẳng thấy có điểm nào không thuận mắt.

Cao Giai ngồi vào bên bàn, trước mắt sáng ngời. Một bàn đồ ăn này mỹ vị quả thật không tồi, xem ra đã tốn không ít tâm tư. Y nâng mắt nhìn Lộ Diêu, Lộ Diêu cũng đang nhìn y, ánh mắt chờ mong.

 “Canh có hơi quá lửa một chút, vì là lần đầu tiên làm, cho nên hương vị có lẽ không quá ngon. Nhưng mà đồ ăn em đều thử qua rồi, cũng không tệ!” 

Cao Giai rất là bình tĩnh cầm lấy đôi đũa, đầu tiên nếm thử một miếng măng tây xào hồ đào, Lộ Diêu nhìn y nuốt xuống, vội vàng hỏi, “Ăn ngon không?” 

Cao Giai không trả lời, lại rời đũa sang món dạ dày cá tuyết bên cạnh, sau đó nhíu mày, uống một ngụm nước, sau đó lại gắp một miếng mộc nhĩ xào mầm đậu và lưỡi vịt cuộn.

Món cuối thoạt nhìn tuy đơn giản, lại là món tốn nhiều tâm tư nhất, mặc dù Lộ Diêu dùng loại vỏ cuốn là đa nem Việt Nam đi mua, lưỡi vịt cũng có sẵn, hương vị tự nhiên kém hơn so với hương vị chính cống của đầu bếp làm ra. 

Lộ Diêu mở to mắt nhìn Cao Giai, có chút khẩn trương hỏi, “Có phải không thể ăn nổi không? Nếu quá khó ăn, vậy đừng ăn nữa. uống bát canh đi!”
  
Cao Giai bưng bát canh gà hầm nấm lên thổi thổi, chậm rãi uống, hết hơn phân nửa mới mở miệng nói chuyện.
  
“Măng tây xào quá kỹ, món này phải giòn một chút mới ngon, còn có, quả hồ đào cũng xào quá kỹ nên bên trong không giòn, mất đi vị. Đừng nên mua loại cá tuyết này, hàm lượng mỡ rất cao, ăn nhiều có thể bị tiêu chảy, khi làm cậu cho nhiều giấm quá, muối cũng vậy, hơi mặn một chút. Còn lưỡi vịt cuộn này, hiếm khi ăn, mùi vị xem như không tồi, nhưng nếu dùng hương liệu của mình tự làm lưỡi vịt sẽ rất ngon.” Cao Giai dừng một chút, dùng cằm chỉ chỉ canh gà, “Lửa vừa tới, nhưng quá nhiều mỡ, gừng quá ít, thoáng có chút mùi.”
  
Lộ Diêu bị đả kích một chút tự tin cũng không còn, bĩu môi nói, “Em ghét ăn gừng, thích ăn giấm chua, cho nên cho ít gừng, nhiều giấm đó!”
  
Cao Giai nhịn không được nở nụ cười, tính trẻ con của Lộ Diêu ở phương diện nấu ăn thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn rồi.  

“Có điều lần đầu tiên làm có thể nấu ra một bàn như này, cũng không tồi, hơn nữa rất thú vị.” Cao Giai một lần nữa cầm đũa lên tiếp tục ăn.

 Lộ Diêu nhất thời mặt mày hớn hở, “Cái này gọi là trước đánh sau xoa sao?” 

Cao Giai đem đồ ăn ăn gần hết mới buông đũa. Lộ Diêu một bên đưa nước cho y, một bên hỏi, “Có phải no quá không? Thật ra anh cũng không cần ăn hết mà, chút nữa làm sao ngủ đây?” 

Cao Giai nhíu mày, “Vậy vận động tiêu thực.” 

Lộ Diêu mặt chợt đỏ bừng, vội đứng lên, dọn bát đũa đi rửa. Cao Giai bất giác khóe miệng giương lên mỉm cười, y theo sau, tựa vào cạnh cửa, khoanh tay nhìn Lộ Diêu. 

Lộ Diêu về cơ bản chưa từng làm qua mấy việc thế này, tay chân vụng về khiến cho khắp nơi đều là nước, bọt xà phòng bay khắp nơi. Nhưng là Lộ Diêu làm thực vui vẻ, vừa rửa bát vừa ngâm nga hát. 

Cao Giai bỗng nhiên tiến lên trước, một tay ôm eo cậu, một tay hướng vào bên trong quần bò Lộ Diêu. 

Lộ Diêu cả người run lên, quay đầu kinh ngạc nhìn y, “Không thấy em đang rửa bát sao, chờ một chút…” 

Cao Giai ghé vào cổ cậu ngửi ngửi, là mùi sữa tắm của Lộ Diêu, “Cậu cứ tiếp tục.” 

Lộ Diêu bĩu môi, liền cảm giác lưng quần buông lỏng, Cao Giai một tay mở nút cúc, quần có hơi rộng, tay Cao Giai thuận lợi chạm tới hai cánh mông tròn. 

Lộ Diêu lỗ tai và cổ đều đỏ, khẩn trương khóa vòi nước, quay đầu lại nhìn Cao Giai. Người phía sau đã đem quần bò kéo xuống dưới mông, một ngón tay theo đó liền sáp vào bên trong. 

Lộ Diêu sợ hãi kêu một tiếng, “Chúng ta vào phòng ngủ.” 

Cao Giai không để ý tới, tay kia bò lên dục vọng của cậu, chậm rãi vuốt ve. Lộ Diêu nháy mắt liền có cảm giác, bất giác hưởng ứng, nhẹ giọng hừ hừ, biểu tình thật ra đang rất hưởng thụ. 

“Rất thoải mái?” Cao Giai trêu tức hỏi. 

Lộ Diêu qua quýt gật gật đầu, Cao Giai thủ pháp cao minh, hiểu rõ phải làm sao để người khác hướng y mà cầu xin tha thứ. Cái tay kia thành thục nắm giữ phía trước đang phản ứng của cậu, chỉ là ở phía sau lại cảm thấy thực không đủ thỏa mãn. 

Cao Giai cũng không để Lộ Diêu đợi lâu, ghé vào lưng cậu, từ phía sau thẳng tiến, sau đó không chút khách khí hưởng thụ món điểm tâm ngọt sau bữa ăn này. 

Lộ Diêu bị đâm tới đầu óc mơ hồ, ở chỗ này làm loại sự tình kích thích như vậy, lại nghĩ tới cuộc điện thoại của Hầu nhị kia. 

“Cao…… Cao Giai…… Em yêu anh……. A! ...... Mau, nhanh lên……” 

Cao Giai hô hấp hơi cứng lại, lập tức đẩy nhanh tốc độ, hung hăng va chạm tiến nhập thân thể cậu, phóng thích, sau đó thở hổn hển cười cười.

Lộ Diêu nhìn dấu tích vừa lưu lại trên bàn đá cẩm thạch, mặt đỏ bừng, sau đó hai chân như nhũn ra ngả về phía sau, tựa vào ngực Cao Giai thở dốc. 

Quá điên cuồng! cậu nghĩ. Nhưng lại không ức chế được hưng phấn mãnh liệt trong lòng. 

Lộ Diêu nghiêng đầu nhìn, ánh mắt hai người đụng nhau, cậu lập tức nở nụ cười, “Chân em nhũn ra rồi, bế em tới phòng tắm.” 

Cao Giai thân thủ vỗ vỗ mông cậu, nâng tay đã đem người khiêng trên vai. Cao Giai thoạt nhìn thon dài, có hơi gầy, nhưng bế một người lên lầu mà ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái. 

Lộ Diêu thích cảm giác được ôm, hơn nữa người ôm cậu lại là Cao Giai. 

Cuối cùng chén bát cũng chưa rửa xong, ngày hôm sau khi Lộ Diêu tỉnh lại, còn có cảm giác giống như đang mơ, bất giác cười thành tiếng. Cao Giai nằm ngủ bên cạnh cậu, trên ngực vẫn còn vết hôn ngân cậu lưu lại tối qua. 

Lộ Diêu đứng dậy đem chén bát hôm qua rửa sạch sẽ, chuẩn bị một bữa sáng đơn giản, chân giò hun khói và trứng ốp la, còn có sữa. 

Khi Cao Giai tỉnh dậy, Lộ Diêu không ở trên giường, hơi sửng sốt một chút, cũng không lưu tâm, đứng dậy tắm rửa rồi xuống lầu. 

Trên bàn bày sẵn bữa sáng, Lộ Diêu không thấy đâu. 

Ngày hôm qua Lộ Diêu chủ động có chút ngoài dự đoán của Cao Giai, ánh mắt ấy cơ hồ mang theo cả si mê. Cao Giai hiểu rất rõ tính cách của Lộ Diêu, cẩn trọng dè dặt trước kia cùng hiện tại tựa hồ sau một đêm đều biến đổi. 

Đó là biến đổi gì? Cao Giai không thể biết được. Nhưng rõ ràng y biết, hình như y có chút buông lỏng rồi. 

Lộ Diêu từ trong thư phòng chui ra, đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh Cao Giai, cười đến sáng lạn. Cao Giai không có thở dài trong bụng, cũng sẽ không nói chuyện.

“Anh hôm nay ra ngoài sao?” 

Cao Giai ngẩng đầu liếc cậu một cái, không trả lời, ngược lại hỏi, “Cậu nói cậu đến trường học?” 

Lộ Diêu tiu nghỉu, ý cười không còn, bĩu môi nói, “Ừ… em định quay lại.” Thái độ của Cao Giai đơn giản chính là muốn đuổi cậu đi, điểm này Lộ Diêu vẫn nhìn ra được. 

Cao Giai gật gật đầu, trong lòng lại bỗng có chút khó chịu. Ngày trước, Lộ Diêu không hề tự giác như bây giờ. Nhưng ngược lại, điều này cũng làm Cao Giai yên lòng. Y không hi vọng cùng ai đó quá thân thiết, hay là chung sống lâu dài, để người khác can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của y. 

Lộ Diêu nhìn vẻ mặt Cao Giai không thèm để ý, không khỏi có chút thất vọng. Có điều chính bản thân cậu cũng hiểu được, muốn Cao Giai giữ mình lại, có thể đợi tới kiếp sau may ra còn có hi vọng. 

Cao Giai cũng không hề đem chuyện này để trong lòng. 

Hơn nữa một khoảng thời gian sau đó, biểu hiện của Lộ Diêu rất có chừng mực, thời gian ở bên y ngược lại còn không nhiều bằng trước kia. 

Cao Giai hài lòng với hình thức hiện tại, ngẫu nhiên mời cậu một bữa cơm, đại đa số thời điểm vẫn là vì trên giường. 

Chẳng qua thỉnh thoảng Lộ Diêu sẽ làm cơm, tay nghề càng ngày càng tốt. 

Lộ Diêu mỗi cuối tuần đều ở chỗ y, tuy rằng đại đa số thời điểm Cao Giai đều bề bộn công việc, cũng không có nhiều thời gian cho cậu, chỉ là ngẫu nhiên cùng nhau ngồi trên sô pha cùng nhau xem TV cũng không tệ. 

Chớp mắt đã tới kỳ nghỉ hè, Lộ Diêu nói bóng nói gió ý muốn đến ở cùng y, Cao Giai nghĩ nghĩ, cũng không phản đối, ai ngờ ngày hôm sau Lộ Diêu đã thu dọn hành lý xách sang. 

Sau một thời gian chuyển đến, Cao Giai phát hiện, Lộ Diêu bận rộn rất nhiều việc, cũng không biết cậu mỗi ngày làm cái gì. Có đôi so ra còn thấy y rảnh rỗi hơn. 

Trương Lập Quyền trong lúc vô tình nhắc tới, Cao Giai sửng sốt một lát, sẽ thuận miệng hỏi, “Cậu ta đang làm cái gì?” 

Trương Lập Quyền châm điếu thuốc, cười nói, “Cậu ta ấy à, hiện tại thành người nổi tiếng rồi, rất bận rộn.” 

Cao Giai cười cười, cũng không để tâm nhiều, Lộ Diêu không làm được chuyện gì đứng đắn cả, tuổi cậu bây giờ đơn giản chỉ là ham chơi, miễn là không đụng chạm gì tới y, y cũng lười quản. 

Chuyện này cứ cho qua như vậy. 

Mãi cho đến một tuần sau đó, Lộ Diêu đột nhiên hỏi y, “Anh quen Hà Dĩ Ninh?” 

Cao Giai liếc cậu một cái, “Ừ.” Một tiếng, lại cúi đầu nhìn chằm chằm máy tính xách tay. 

Lộ Diêu bỗng nhiên cười rộ lên, không biết từ đâu hé ra ảnh chụp quơ quơ trước mặt Cao Giai, cười hì hì nhìn y. 

Cao Giai phục hồi tinh thần lại, nhìn chính mình trong ảnh sửng sốt chốc lát, cười khổ nói, “Ai đưa cho cậu?” 

“Ai cho em? Hừ hừ! là em tự lên mạng tìm!” 

“Lên mạng tìm?” Cao Giai nhíu mày, nhưng lập tức thoải mái, “Dĩ Ninh vẫn ưa thích mấy thứ loạn thất bát tao này.” 

“Hắn thích anh liền chụp?” Lộ Diêu trở cái xem thường, “Em cũng thích, anh theo giúp em chụp một bộ ảnh như vậy đi.” 

Cao Giai vươn tay đóng máy tính, ngẩng đầu nhìn cậu, “Cậu làm sao quen Dĩ Ninh?” 

“Dĩ Ninh nói, hắn theo anh hai tháng, anh liền mua xe hơi mua nhà cho hắn.” 

Cao Giai khiêu mi nói, “Cậu muốn xe hay muốn nhà?” 

Lộ Diêu bị hỏi thoáng cái âm u che phủ, ngẩng đầu liền cắn xuống miệng Cao Giai, buồn bực nói, “Hắn nói thích anh, anh liền đem hắn quăng đi?” 

Cao Giai sờ sờ đầu cậu, “Vốn chỉ là chơi đùa, động tâm thật lại không được.” 

Lộ Diêu trong lòng đau xót, không kịp suy nghĩ phun ra một câu, “Em thì sao? Cũng là chơi đùa?” nói xong liền hối hận, hối đến nỗi ruột gan đều đau, chỉ sợ Cao Giai nói lời tàn nhẫn. 

Cao Giai đôi mắt hẹp dài có thể âm thầm tính kế người, bây giờ nhìn lại, cảm thấy diện mạo này kỳ thật đặc biệt bạc tình. 

“Là tôi không tốt, ngày đó uống quá nhiều rượu.” Lộ Diêu không nghĩ đến Cao Giai bỗng nhiên lại nói vậy. 

Chuyện ngày đó, Lộ Diêu không quên. Lần đó bị y cường bạo, thực tế mà nói, lúc bắt đầu Lộ Diêu cũng bị dọa sợ, nhưng về sau cơ bản không có phản kháng lại, nói trắng ra là chính cậu tự nguyện. 

Cao Giai nói như vậy, tựa hồ có chút áy náy. Vế sau rất rõ ràng, đều là chuyện nằm ngoài dự đoán của y. Cho nên cũng không tồn tại đùa vui hay không, cũng không phải vấn đề thích hay không thích. Đây căn bản là một chuyện ngoài ý muốn.

 ----------------------------------------------------------
Chuyên mục món ăn cuối...chap:

Măng tây xào hồ đào

Mộc nhĩ xào mầm đậu

Dạ dày cá tuyết

Canh gà hầm nấm

Lưỡi vịt cuộn


 ---------------------------------------
Chương 14. Bí mật điều tra.

Chuyện này sau đó liền sống chết mặc bay, Lộ Diêu cũng không tiếp tục dây dưa nữa. Nhưng mà Cao Giai bắt đầu có chút tò mò xem gần đây cậu đang làm gì. 

Vì thế khi Cao Giai lại hỏi đến chuyện này, Trương Lập Quyền cũng không vòng vo nữa. 

“Cậu ta gần đây mỗi ngày đều chạy tới nhà hát của Dĩ Ninh, nói là phải diễn tập hóa trang gì gì đó, tôi đi xem qua hai lần, rất lộn xộn. Có điều một đám ăn mặc kì quặc như yêu quái đấy lại hấp dẫn không ít thiếu nữ, rất náo nhiệt.” 

Cao Giai yên lặng gật đầu, phất tay ý cho Trương Lập Quyền rời đi. 

Tiếu Mạt và một người đàn ông thân hình cao lớn theo sau vào phòng, Tiếu Mạt hướng y cười cười, hai người an vị ngồi xuống, bộ dáng rất tự nhiên thoải mái. 

Cao Giai dựa vào sô pha, ngữ khí trầm ổn, “Tự nhiên.” 

Tiếu Mạt quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông kia, “Em vẫn nghĩ ảnh thích kiểu nam tính, không ngờ ảnh lại tìm về một thiên chân đơn thuần. Chậc chậc, haiz, người không thể chỉ nhìn tướng mạo.” 

Người kia giương giương khóe miệng nói, “Em có thể đừng nhiều chuyện như vậy không?” 

Tiếu Mạt liếc mắt hắn một cái, “Nhưng ảnh là anh rể em.” 

“Em cũng biết anh ấy là anh rể em?” 

Cao Giai lơ đễnh, châm một điếu thuốc, tùy ý nói, “Tần thiếu, Ngũ gia gần đây thân thể vẫn tốt chứ?” 

Tần Tụng chân bắt chéo, “Còn không phải bộ dáng vốn có của ổng sao? Gần đây còn có thể vì chuyện của trưởng tôn mà nổi cáu.” 

Cao Giai nhíu nhíu mày, “Lão gia tử sao lại nhắc tới chuyện này?” 

“Hừ, thật không có biện pháp, Tần Tụng này bộ dạng mờ ám như vậy, lão gia tử đương nhiên không thể giao gia nghiệp cho hắn quản được rồi.” Tiếu Mạt ngoài miệng nói như vậy, trong mắt lại tràn đầy đắc ý nhìn Tần Tụng trừng mắt nhìn mình, không khỏi sấn tới cắn xuống hầu kết người ta, hai người náo loạn một lúc, chẳng coi ai ra gì.

Cao Giai ngồi xem buồn cười, hai người này là một đôi oan gia, sau khi cùng lão gia tử ngả bài, thân là cháu trai duy nhất cũng không biết đã bị giáo huấn bao nhiêu lần, nhưng Tần Tụng tính cách quật cường, nên cũng đành bó tay. 

“Ông cậu tuổi đã cao, cậu cũng nên chín chắn một chút đi.” Cao Giai lắc đầu cười khổ nói. 

“Cậu đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, dù tôi có cố gắng thế nào, Tiếu Mạt cũng không sinh ra đứa nhỏ.” 

Tiếu Mạt cười cười, quay đầu nhìn Cao Giai, làm bộ mặt đắc ý, “Lão gia tử quý trọng nhất là anh, bỗng nhiên nghe nói anh mang người về dưỡng trong nhà, còn cố ý phái người tới hỏi thăm.” 

Cao Giai khoát tay, “Lộ Diêu không có đầu óc, các cậu cũng đừng tham dự vào.” 

“Anh rể, anh động tâm thật sao?” Tiếu Mạt giật mình hỏi, ngay cả Tần Tụng cũng không khỏi nhướn mi nhìn y. 

“Lo tốt chuyện của chính các cậu đi. Nếu Ngũ gia thật sự muốn đem đứa nhỏ kia về, cũng nên sớm hành động. Bây giờ nói ra, chỉ sợ lại muốn tinh phong huyết vũ.” Cao Giai chỉnh lại tây trang, trong mắt tất cả đều là ý cười, biểu tình chỉ sợ thiên hạ không loạn.

 Tần Tụng vừa nghe liền nở nụ cười, “Dù sao tôi cũng lười tham dự vào, giao du với kẻ xấu, sợ chẳng ngóc dậy nổi.” 

Cao Giai cười cười, cũng không nói gì. Lời này Tần Tụng bất kể là nói cho ai nghe, hắn có tin hay không, kỳ thực y chưa từng có hứng thú. 

Di động Cao Giai chợt vang, vừa nhìn, không ngoài dự liệu, là Lộ Diêu. Cao Giai dập điếu thuốc, nhận điện. 

“Lại làm sao vậy?”

Bên kia âm thanh hơi ồn, có lẽ đang ở ngoài đường, “Anh tới đón em đi. Em ở bên đường HongKong này, xách nhiều đồ quá.” 

Cao Giai nâng tay nhìn đồng hồ, hiện tại là mười giờ tối, cậu nhóc kia thế nào lại còn ở ngoài đường, “Làm gì thế? Sao không lái xe?” 

“Ừ, đi cùng bọn họ, lái xe không tiện. Tay em rã cả ra rồi, hôm nay mệt chết.” 

Cao Giai cau mày cúp điện thoại, quay đầu chỉ điểm lái xe đi. 

“Là Lộ Diêu sao?” Tiếu Mạt bỡn cợt nhìn y. 

Cao Giai cũng không phủ nhận, “Muốn đi ăn khuya không?” 

Tần Tụng lắc đầu, “Ba người đi có gì thú vị? Sau này dẫn theo Lộ Diêu cùng ăn một bữa cơm đi.” Nói xong, một tay kéo Tiếu Mạt vào trong ngực, “Lão bà, hôm nay ăn gì?” 

Tiếu Mạt nện một quyền lên mũi hắn, “Con mẹ nó, bớt nói hươu nói vượn.” 

Hai người cười đùa đứng lên, Cao Giai tiễn bọn họ ra ngoài, đụng mặt Trương Lập Quyền đối hai người cười một cái chào hỏi, hàn huyên vài câu, hai người tiện thể dắt tay nhau nghênh ngang tiêu sái rời đi. 

“Làm sao vậy?” Cao Giai hất cằm. 

Trương Lập Quyền tay sờ sờ mũi, cười khổ nói, “Thật sự bị anh đoán trúng rồi. Nhưng là người biết chuyện này phỏng chừng không nhiều lắm.” 

“Lên lầu rồi nói.” Cao Giai khoát tay liền hướng lầu trên đi. 

Trương Lập Quyền một bên đuổi theo một bên gọi cú điện thoại ra bên ngoài, vừa đi vừa mắng, “Là do tao mù mắt rồi, dưỡng một đám tụi bây có ích lợi gì? Chuyện này dọn dẹp sạch sẽ cho tao, nếu lo không được thì quay về chịu trừng phạt đi.” 

Đến khi Trương Lập Quyền cúp điện thoại, Cao Giai mới quay đầu nhíu mày nhìn hắn. 

Trương Lập Quyền trong lòng kêu khổ, vội vàng nói, “Sòng bạc xảy ra án mạng, là con trai thị trưởng đứng sau chỉ đạo, giờ cái rắm gì cũng làm không xong. Bên kia tôi đã đối phó xong cả rồi, dọn dẹp một chút là được.” 

Cao Giai gật đầu, “Thu dọn sạch sẽ chút, đừng chủ quan.” 

Trương Lập Quyền biết tác phong Cao Giai trước sau như một, đại gia đều nghĩ ông chủ đứng sau bọn hắn là một ông già, chưa ai từng gặp mặt Cao Giai. 

“A, đúng rồi. Lộ Diêu có gọi cho tôi, hỏi anh đang ở đâu.” 

Cao Giai mặt nhất thời lạnh xuống, trực tiếp tiến vào phòng. 

Gian phòng này trừ khóa điện tử ở bên ngoài, còn có một khóa nhận diện vân tay. Bên trong thật ra là một phòng làm việc, bố trí ba máy tính. 

Cao Giai mở máy tính ngồi xuống, biểu tình vẫn lạnh như trước. Trương Lập Quyền đem báo cáo kiểm nghiệm đưa cho y, “Ngũ gia tín nhiệm anh như vậy, chuyện này không nói ra vẫn tốt hơn.” 

Cao Giai nhận lấy tùy ý nhìn thoáng qua, lắc đầu, “Trước cứ điều tra rõ đã, cái đó cũng không quan trọng.” 

“Nhưng mà… nhà họ Lộ thật sự rất kỳ quái. Vợ Lộ Chấn Hoa tên Trịnh Thu Lam, là một người ca xướng kinh kịch, nhưng theo như tôi được biết, Lộ Chấn Hoa chưa bao giờ đi nghe hí khúc. Tâm huyết nửa đời người của hắn đều đặt hết trên người Lộ Lê. Có điều chuyện thu dưỡng Lộ Diêu, hắn lại có thể giấu nhẹm đi, thậm chí còn động tay động chân ở viện phúc lợi xã hội. Làm vậy để làm gì? Nghĩ không ra.” 

Cao Giai bỗng ngẩng đầu, “Lộ Diêu biết không?” 

“Cậu ta biết mình là do mẹ và người đàn ông khác sinh ra.” 

“Lộ Diêu làm sao biết mình không phải con ruột của Lộ Chấn Hoa?” 

Trương Lập Quyền bị biểu tình ngưng trọng của Cao Giai khiến hắn có chút không được tự nhiên, “Đại khái là kiểm tra sức khỏe thì phải, sau lần cậu ta gây tai nạn xe bị thương trước đó.” 

Cao Giai nhu nhu thái dương, sau một lúc lâu, thở dài nói, “Cho dù Lộ Chấn Hoa đã thu dọn sạch sẽ, cũng không có khả năng không để lại bất cứ dấu vết nào. Cậu tiếp tục phái người đi thăm dò, chuyện bên Ngũ gia, trong khoảng thời gian ngắn không cần tiếp nhận. Nếu trong địa bàn còn có người gây sự, phải tận lực áp chế, nếu áp chế không được thì đóng cửa tạm ngừng kinh doanh.” 

“Đã biết. Có điều… Lê Uy bất luận nói thế nào, cũng chỉ là côn đồ, gần đây hình như có chút kiêu ngạo quá mức.” 

Cao Giai khoanh tay, suy nghĩ chốc lát mới nói, “Tên này có chút khó giải quyết, cương hay nhu đều không được. Người như thế không thể bức hắn nóng nảy, đều là dựa vào uống máu trên lưỡi dao mà sống, chúng ta hiện tại không thiếu nhất chính là phiền toái. Nếu hiện tại muốn thanh trừ sạch sẽ, sẽ khó tránh tổn hại. Cho hắn chút lợi ích, bàn chuyện hợp tác.” 

Trương Lập Quyền do dự, lần trước Cao Giai còn có ý đem thuốc phiện chuyển qua cho tên kia. Lê Uy trong tay có thế lực, lại có người vì hắn bán mạng, quả thật không tệ. Nhưng là, dẫu sao bọn họ cùng Lê Uy cũng không chắc chắn có quyền lợi gì liên quan tới nhau, đến lúc đó nuôi béo sói rồi, cũng sẽ phải cẩn thận đề phòng có ngày bị sói cắn. 

“Cậu sợ cái gì?” Cao Giai cười cười, tựa hồ nhìn ra hắn do dự, “Chúng ta cùng người bên Colombia qua lại nhiều năm, bọn họ không dám tùy tiện lộ ra tin tức của ta đâu. Miễn là chúng ta không đụng tới hàng, sẽ không xảy ra chuyện. Hơn nữa, Lê Uy mới bắt đầu lấy hàng của bên kia, cũng sẽ không dám làm xằng làm bậy. Lê Uy này là kẻ có gan dạ, đủ nghĩa khí, sẽ có lúc dùng tới.” 

Trương Lập Quyền gật đầu, nếu Cao Giai đã nói như vậy, hắn cũng không cần phải lo lắng. 

Cao Giai về tới nhà đã gần mười hai giờ đêm, Lộ Diêu vừa tắm rửa đi ra, cả người trần trụi, trên đầu đắp một cái khăn mặt, đứng trong phòng bếp cầm một hộp kem ly. 

Nhìn thấy Cao Giai, Lộ Diêu bỏ thìa đang ngậm trong miệng ra hỏi, “Hôm nay nhiều việc lắm sao?” 

Cao Giai không nói chuyện, xoay người lên lầu. 

Lộ Diêu cảm thấy kỳ quái, cho rằng là do y quá mệt mỏi, liền ôm ly kem lên lầu, ngồi trên giường ăn hết mới thấy Cao Giai tắm rửa xong đi ra. 

“Anh cũng không phải là siêu nhân, mỗi ngày đều làm việc như vậy, chi bằng dành một ít thời gian ra ngoài chơi đi! Đi Tam Á đi!” Lộ Diêu cười hì hì xán tới. 

Cao Giai nhìn cậu, chậm rãi nói, “Sau này đừng hỏi bất kỳ ai hành tung của tôi.” 

Lộ Diêu trong lòng nhảy dựng. Cậu biết Cao Giai không phải kiểu thương nhân làm ăn đứng đắn, cũng lười hỏi đến chuyện của y, nhưng cậu biết rõ, nói không chừng kẻ thù của Cao Giai sẽ tìm tới cửa, hay bắt cóc giữa đường gì gì đó. 

Nhưng là Lộ Diêu gần đây thật sự có chút vênh váo đắc ý. 

“Em cũng đâu hỏi người khác, là Quyền ca…” thấy Cao Giai sắc mặt lạnh xuống, cậu vội vàng nói, “Em biết rồi! Sau này sẽ không hỏi. Mặc kệ là ở bên ngoài hay ở nhà, em cam đoan.” 

Cao Giai nhìn cậu một lát, cũng không nhiều lời. Lộ Diêu mỗi lần hối lỗi đều quá nhanh rồi. 

“Nghe nói gần đây cậu thường xuyên chạy tới chỗ Dĩ Ninh?” 

Lộ Diêu sửng sốt một chút, liền cười híp mắt hỏi, “Là Quyền ca nói sao? Anh ta đúng là thích nhiều chuyện. Em chỉ là đi chơi một chút, dù sao cũng không có việc gì làm.” 

“Sau này bớt sang bên đó đi, buồn chán có thể tới phòng tập thể thao.” Cao Giai vừa nói vừa từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm card đưa cho Lộ Diêu. 

Lộ Diêu cầm lấy nhìn, là thẻ vip của câu lạc bộ tập thể hình, “Phòng tập thể hình? Em không đi đâu, biến thành một thân đầy mồ hôi.” Nhìn Cao Giai không có biểu cảm gì, Lộ Diêu lại đánh bạo nói, “Em lại không làm chuyện gì xấu, chỉ là đi theo bọn họ tập luyện một chút kịch sân khấu gì đó, vậy cũng không được sao.” 

Cao Giai thở dài, nghiêm mặt nói, “Không phải không thể đi, tôi gần đây rất nhiều việc, không thể chiếu cố mấy chuyện lộn xộn loạn thất bát tao của cậu. Cậu mỗi ngày ở chỗ tôi ra ra vào vào, chỗ Dĩ Ninh nhiều người lắm chuyện, cậu đầu óc lại không tốt, đừng kiếm thêm chuyện cho tôi làm nữa.” 

Lộ Diêu nghe trong lòng rầu rĩ không thoải mái, nhưng nhìn biểu tình của Cao Giai thật sự nghiêm túc. Vì thế xoay xoay người, rầu rĩ không vui nói thầm, “Lại muốn đuổi em đi nữa… Em gần đây rất nghe lời mà cũng chẳng nghe được khen một câu…” 

Cao Giai nghe rõ rành mạch, nhịn không được vừa bực vừa buồn cười, “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” 

Lộ Diêu hừ một tiếng, không trả lời. 

Cao Giai nâng tay vân vê cái mông tròn của cậu, “Đừng ở trước mặt tôi làm nũng, tôi không để mình bị quay mòng mòng đâu.” 

Lộ Diêu quay đầu kéo tay y ra, mặt mếu máo, “Biết rồi, ai làm nũng với anh hả? để anh đắc ý rồi. Nhưng mà anh cũng không thể cướp đoạt hứng thú của người khác chứ?”
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét