Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014

Si Tâm Vọng Tưởng_Chương 18

Tác Giả: Khô Mục
Edit: Míu
Beta: Mn

Chương 18: Điểm mấu chốt của Cao Giai

      Khi Lộ Diêu tỉnh lại, đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Cậu nhìn vách tường trắng xóa của phòng bệnh, nghĩ rằng gần đây có phải hay không do mình không thắp hương bái Phật nên mới xui xẻo như vậy?
      Chẳng qua lúc này Lộ Diêu còn chưa biết, về sau để ý mới thấy ở đó đều là khoa nhi.
      Phát ngốc trong chốc lát, nữ hộ sĩ tiến vào, thấy cậu tỉnh lại liền hỏi mấy vấn đề, thấy cậu trả lời trật tự rõ ràng, đầu óc hẳn là còn thanh tỉnh.


      Lộ Diêu suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: “Xin hỏi là ai đưa tôi đến?”
      Nữ hộ sĩ lắc lắc đầu, “Không biết, nhưng mà hôm nay có một người đàn ông vóc dáng cao lớn đến lại đi rồi, cũng không nói gì hết.”
      Lộ Diêu nghĩ đàn ông vóc dáng cao lớn nhiều như vậy, cậu biết là người nào đây.
      Có điều rất nhanh cậu sẽ biết. Sau khi cậu tỉnh lại không lâu, Trương Lập Quyền liền tới, có lẽ là bệnh viện thông báo.
“Quyền ca.”
      Trương Lập Quyền ngồi bên giường cậu, cắn táo.
      Lộ Diêu bĩu môi, “Anh đưa tôi đến viện sao?”
      Trương Lập Quyền dùng giọng mũi cười cười, có vẻ đặc biệt châm chọc, “Cậu như thế nào mà không nghe điện của anh ta?”
      Lộ Diêu nhất thời mặt khổ, ồm ồm nói: “Lúc ấy trong lòng phiền muộn, cũng không để ý là ai gọi.”
      “Lừa ai đây?” Trương Lập Quyền hai miếng đem trái táo gặm hết, rút hai tờ giấy ăn lau tay, “Cậu nói xem tại sao mỗi lần cậu gặp chuyện không may tôi đều phải tới thu thập cục diện rối rắm? Cậu có thể thể sống yên ổn hai ngày được không? Đỡ cho tôi lại phải tăng ca. cậu có biết tôi mỗi ngày ngủ mấy tiếng không? Còn muốn làm chân chạy việc, giải quyết mấy chuyện chó má kia. Cậu có thể mang theo cả đầu óc ra ngoài hoạt động hay không?”
      Lộ Diêu thở phì phì trừng mắt hắn, “Anh nghĩ tôi muốn lắm hả?”
      Cánh tay bó thạch cao bị treo cố định bằng băng vải quấn trên cổ, đương nhiên là rất đau.
      “Lúc này chính cậu tự thân lo liệu đi. Cậu cứ ngoan ngoãn ở bệnh viện ngốc ngốc là được, trăm ngàn lần đừng tiếp tục chạy loạn.” Trương Lập Quyền sợ cậu rồi.
      Lộ Diêu cúi mặt, tâm tình rớt xuống, do dự một chút, vẫn là hỏi: “Anh ta như thế nào không có tới a?”
      “Tới làm gì?”

       “……” Lộ Diêu cúi đầu không nói.
       Trương Lập Quyền thở dài, thuận miệng nói: “Cậu hẳn là nên học theo Hà Dĩ Ninh đi, mọi người đều trưởng thành rồi, không gì khác ngoài hai kết quả: hoặc là cậu rời anh ta, hoặc là anh ta chán ghét cậu. Có cái gì khác nhau? Thứ cảm tình này, một chút cũng không đáng tin cậy, còn không bằng thứ thực tế như tiền, có thể lấp đầy bụng.”
      “Nhưng mà tôi lại không thiếu tiền tiêu.”
      “Tôi chỉ là lấy ví dụ so sánh thôi,đâu ám chỉ ai. Bộ cậu nhột à?”
        Lộ Diêu bỗng chốc có điểm nổi giận, nhưng mà cậu cũng nghĩ không ra lời nào để phản bác, Trương Lập Quyền có lẽ nói đúng, cũng có thể sai, nhưng mà cậu cũng không biết chính mình muốn cái gì, thậm chí không nghĩ tới tương lai sẽ ra sao.
       Có đôi khi càng sợ hãi một việc, thì lại càng không muốn suy nghĩ.
       Cứ vậy ở lại bệnh viện nửa tháng, Trương Lập Quyền cũng không đến đón cậu xuất viện mà phái một cái xe tới, trực tiếp đem Lộ Diêu đuổi về phòng trọ của cậu.
       Lộ Diêu khổ sở trong lòng, quay đầu thu thập hai bộ quần áo trở về nhà lớn.
       Gặp Lộ Diêu một thân thương tích trở về, Lộ Chấn Hoa mặt mày nhăn nhó, vẻ mặt cố nén tức giận. Nhưng cuối cùng cũng không chất vấn cậu mấy chuyện loạn thất bát tao (lộn xộn) này, cũng lười đi quản.
       Lộ Diêu nhẹ nhàng thở ra, “Ba.”
       “Ta có chút chuyện muốn hỏi cậu.”
       Lộ Diêu sửng sốt, vội vàng gật đầu.
       Lộ Chấn Hoa ngồi trên sô pha, sắc mặt rất kém, thoạt nhìn còn có chút già nua. Lộ Diêu đoan đoan chính chính ngồi, cũng không dám lộn xộn, trong lòng lại bồn chồn, không biết người đối diện muốn nói cái gì.
       “Con gần đây đang ở chỗ nào?”
       Lộ Diêu trong lòng lộp bộp một tiếng, “Có khi ở phòng trọ của con, có khi tới chỗ bạn.”
       “Bạn nào?”
       “….Ba không biết đâu. Hơn tuổi con, làm trong đoàn kịch.”
       “Ta nghe nói con gần đây qua lại cùng Cao Giai rất thân thiết?”
       Lộ Diêu nuốt nuốt nước miếng, gật gật đầu.
       “Con làm sao cùng hắn quen biết?”
       Lộ Diêu nhìn chằm chằm Lộ Chấn Hoa trong chốc lát, thấy trên mặt ông bất động thanh sắc, bắt đầu nói: “Trước đây ra ngoài chơi đụng phải, sau đó thì quen biết.”
       Lộ Chấn Hoa hiển nhiên không tin, Cao Giai cũng không phải loại người có thể tùy tiện cùng người khác thân cận.
       “Cao Giai, người này có bối cảnh rất phức tạp, con cách hắn thật xa cho ta, đừng làm chuyện gì ngu xuẩn. Anh con thân thể gần đây không tốt, đừng rước thêm phiền phức cho ta.”
       Lộ Diêu gật gật đầu, trong lòng đầy nghi hoặc. Trước đây quan hệ giữa Cao Giai và Lộ Chấn Hoa thoạt nhìn không tệ, Lộ Chấn Hoa cũng rất tán thưởng y. Tuy rằng cậu biết thương trường như chiến trường, nhưng là, cậu cảm thấy Cao Giai hẳn là cũng không có ý đả kích nhà họ Lộ bọn họ đi?
       Nghĩ như vậy, cậu lại có chút đoán không ra ý tứ của Lộ Chấn Hoa.
       Bối cảnh này có lẽ cũng không trong sạch, cậu có thể tưởng tượng ra, cho dù có một ngày có người nói với cậu Cao Giai là lão đại xã hội đen cậu cũng không giật mình.
       Lộ Diêu không hề suy nghĩ nhiều, về phương diện làm ăn cậu một chút cũng không hiểu.
       Thương tích của Lộ Diêu cũng đã lành, không khác trước là bao, chỉ có chút đứng ngồi không yên, nhưng mà muốn đi đâu trước tiên đều phải báo lại, điều này làm cho cậu thực không quen. Từ trước tới giờ đều chẳng có ai quản cậu.
       Nhưng mà lâu như vậy không nhìn thấy Cao Giai, trong lòng cậu quả thực không chịu nổi, trong đầu một bên tiếp tục suy nghĩ về thái độ Cao Giai ngày đó, một bên lại nghĩ, có lẽ hiện tại đã có người khác bên cạnh Cao Giai.
       Lộ Diêu thuộc loại người không để bụng chuyện gì quá lâu, nếu để lâu như vậy, tức giận cũng sớm phai nhạt, sau khi tay chân hoạt động thuận tiện liền vụng trộm chuồn ra khỏi nhà.
       Tám giờ tối, Lộ Diêu tìm được Trương Lập Quyền, thờ ơ hỏi: “Cao đại ca đâu?”
       Trương Lập Quyền đưa mắt ra hiệu với mấy người bên cạnh, sau đó dẫn Lộ Diêu vào phòng. 
       “Sao cậu không nói tiếng nào đã quay về nhà?”
       Lộ Diêu ậm ờ nói: “Trở về tốt xấu gì cũng có người chiếu cố.”
       Trương Lập Quyền nhìn cậu trong chốc lát, nhíu mày nói: “Là ba cậu cho cậu quay lại đây?”
       Lộ Diêu lắc đầu, cầm ly sinh tố trái cây trên bàn lên uống.
       Trương Lập Quyền bắt đầu suy nghĩ xem lời của Lộ Diêu tin được mấy phần, lúc này Lộ Diêu quay đầu lại, thấy hắn biểu tình nghiêm túc, ngẩn người hỏi: “Làm sao vậy?”
       Trương Lập Quyền lắc đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ báo giờ, “Bây giờ anh ta đang bận, khoảng mười giờ sẽ quay lại đây một chuyến. Đúng lúc anh ta muốn gặp cậu.”
       Lộ Diêu bĩu môi, “Anh ta muốn gặp tôi? Thật là hiếm có. Mỗi lần tôi không tìm đến anh ta, anh ta sẽ xem như tôi không tồn tại. tôi hết nằm viện rồi lại về nhà tĩnh dưỡng lâu như vậy, anh ta cũng chưa từng gọi điện cho tôi.”
       Trường Lập Quyền đảo mắt nhìn cậu, “Cậu dám không nghe điện thoại của anh ta, còn muốn anh ta gọi cho cậu?”
       Lộ Diêu bị nghẹn không nói nên lời, phẫn nộ buông cái ly rồi đi ra ngoài.
       Mười giờ rưỡi, Lộ Diêu gặp được Cao Giai.
       Cao Giai nhìn thấy cậu, dừng một chút, quay đầu nói gì đó với Trương Lập Quyền, liền xoay người vào một phòng lớn, mười lăm phút sau lại đi ra, mang theo Lộ Diêu vào phòng nghỉ.
       Lộ Diêu nhắm mắt theo đuôi đi phía sau y, đợi đến khi vào cửa, nhìn bộ dáng Cao Giai ngồi trên sô pha duỗi đôi chân thon dài hút thuốc, bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện không vui kia. Thời điểm đó Cao Giai cũng là biểu tình vô tâm như thế này.
       Lúc này, Lộ Diêu liền cảm thấy chính mình thật thảm thương.
       Cậu xoay người, ngồi xuống bên kia sô pha, lặng lẽ đánh giá người bên cạnh.
       Cao Giai gảy rơi tàn thuốc, mở miệng nói: “Thân thể đều dưỡng tốt chưa?”
       Lộ Diêu gật gật đầu, “Em thịt tiện (thịt tốt), rất nhanh khỏi.”
       Cao Giai híp mắt đánh giá cậu trong chốc lát, gật gật đầu, bỗng nhiên nói: “Vì sao đột nhiên lại chạy về?”
       Lộ Diêu ngừng lại, “Anh cho người đưa em về phòng trọ của em, không phải là lười đi chiếu cố em sao? Em cũng không có ngốc như vậy, không hiểu được ý tứ của anh. ”
      Nói hết lời này, Lộ Diêu liền ra vẻ bình tĩnh nhìn người đàn ông mang khuôn mặt bình thản trước mặt cậu. Người kia cũng không để cậu thất vọng, thản nhiên nhìn cậu một cái, “Cậu bực tức? Giận dỗi?”
       Lập tức sự ủy khuất của Lộ Diêu liền tràn ra, hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác. Cậu bất giác bĩu môi, lộ ra chân tướng là đang làm nũng.
       Cao Giai vừa bực vừa buồn cười, “Cậu bao nhiêu tuổi rồi? đừng làm bộ dạng này trước mặt tôi.”
       Lộ Diêu căm giận nhìn y, “Em biết anh không cần, em tự giận tự dỗi không được sao?” 

       Con ngươi Cao Giai đột nhiên tối lại, ánh mắt có chút nguy hiểm.
       Lộ Diêu cảm thấy lộp bộp một tiếng, cũng liền ngậm miệng quay đầu đi, đau lòng lợi hại.
       “Vì cái gì không nghe điện thoại?”
       “Em giận dỗi được không? Bị người nói móc xem nhẹ, còn không có khả năng chống trả thì làm được cái quái gì?"

       “Cậu đang trách tôi?”
       “…..”
Lộ Diêu không dám trả lời.
       “Cậu cho rằng tôi hẳn là phải đứng lên phản bác Tiếu Tình? Để cậu ở trước mặt bạn bè của tôi có thể ngẩng cao đầu?” Cao Giai dụi tắt tàn thuốc trong gạt tàn, phía sau tựa vào sô pha, động tác thực thả lỏng, “Hay là cậu cảm thấy, tôi mang cậu tới đó, là cậu có thể thay đổi cuộc sống hay thái độ của tôi đối với người bên mình?”
       Lộ Diêu cả người giật mình, cắn môi, cuối cùng nhịn không được nói: “Nếu ở trong mắt anh em là kẻ không đáng để anh làm như thế, vậy anh cần gì phải mang em đi? Anh luôn làm những việc khiến em không thể nắm bắt được dù chỉ một chút.”
       “Xem ra, quả thật là tôi đối với cậu rất tùy ý.” Cao Giai bỗng nhiên đứng dậy, cười lạnh một tiếng, “Cậu sẽ không nghĩ rằng, cậu có thể khiến tôi yêu thích thượng cậu chứ?”
       Lộ Diêu môi run nhè nhẹ, muốn bác bỏ lại những lời nói kia, nhưng mà cậu cảm thấy tuyến lệ và xoang mũi chua xót, thân thể phát ra nhiệt độ khác thường, hai má đỏ bừng. Cậu mím môi, mang theo ẩn ẩn giọng mũi lắc đầu nói: “Em chưa từng nghĩ.”
       Cao Giai nhìn cậu chằm chằm, biểu tình có chút thâm trầm, thậm chí là tức giận.
       Lộ Diêu tưởng rằng chính bản thân mình sẽ sợ hãi, nhưng mà lúc này, cậu lại tỉnh táo lạ, thoáng ngửa đầu, nhìn người trước mặt.
Nhìn trong chốc lát, cậu nhu nhu cái mũi, xoay người rất nhanh mở cửa, vội vàng chạy ra ngoài.
       Cao Giai nhíu mày đứng tại chỗ, mãi đến khi Trương Lập Quyền gõ cửa tiến vào, y mới đen mặt nói: “Nghe đủ?”
       Trương Lập Quyền vuốt mũi, ho khan một tiếng, “Vừa rồi tôi đã thử qua, cậu ta hẳn là cái gì cũng không biết.”
       Cao Giai lấy ra bao thuốc lá, rút một điếu, bắt đầu sờ soạng tìm bật lửa, thế nhưng có vẻ có chút nôn nóng.
       “Lộ Chấn Hoa phái người điều tra anh, có thể nào hắn đã biết được gì rồi không?”
        Cao Giai nhìn hắn một cái, xoay người ngồi xuống, “Cậu cho rằng tôi và cậu vì sao phải tốn nhiều tâm tư như vậy mượn sức những người này? Cho dù Ngũ gia không động thủ, trong tay ta cũng không thể không có gì.”
       Trương Lập Quyền có chút chần chờ, “Vậy Lộ Diêu?”
       Sắc mặt Cao Giai nhất thời lạnh xuống, nhíu mày nói: “Cậu ta không phải con trai Lộ Chấn Hoa, như vậy chuyện này cùng cậu ta có quan hệ gì?”
       Trương Lập Quyền bĩu môi, nhanh chóng chuyển đề tài, “hành trình của mấy vị kia đều đã an bài ổn thỏa, chỉ còn chờ anh thôi.”
       Cao Giai vẻ mặt mỏi mệt gật gật đầu.

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét