Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2014

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 26

Tác giả: Côi Tự
Edit: Bu Béo
Beta: Tử
 
CHƯƠNG 26: MẶT NẠ
 
    Nguyên Khiếu như mất hồn, vẻ mặt dại ra ngồi giữa đại sảnh, những lời báo cáo của cấp dưới tựa hồ bị gió cuốn đi thật xa, thật xa...Trước mắt Trầm lang trung bị giam lỏng tại Tàn Nguyệt Các không được về thôn, lời hắn nói khiến cho một kẻ tự xưng là hiểu biết nhiều như y cũng phải nghẹn họng trân trối. Nam nhân mang bầu, đây không phải một chuyện vừa hoang đường vừa nghịch thiên sao? Nhưng một lang trung nhỏ bé như hắn đâu có lý gì để mạo hiểm tính mạng mà nói dối, hơn nữa bộ dáng của Các Chủ cũng tựa hồ khá tin tưởng.
    Đúng thế, người khác nghĩ sao, nói gì đều không phải vấn đề, quan trọng nhất là thái độ của Các chủ. Các chủ bảo y phái người ra roi thúc ngựa tìm lang trung này về, nói cách khác, trong lòng Các chủ sớm đã nghi ngờ. Các chủ là người anh minh sáng suốt, có lẽ trên người tử sĩ kia quả thật đã phát sinh những việc khác với lẽ thường, chỉ là lần trước Nguyên Khiếu nhìn thấy hắn cũng không phát hiện ra dấu hiệu khả nghi. Nhất thời, Nguyên chủ quản đối với hai mắt cùng trí tuệ của mình sinh ra hoài nghi cực lớn.
    Tiểu Thiếu chủ? Nên gọi như vậy sao? Một sinh mệnh mà Các Chủ không chờ mong, hắn - Nguyên Khiếu, nhất định không cho nó được sinh ra trên đời này, nhưng nay sinh mệnh bé nhỏ ngoài ý muốn kia lại được Các chủ vô cùng để ý, thế mà cuối cùng nó lại biến mất dưới tình huống mọi người không biết…


    “Ách, Chủ quản đại nhân?” Tiểu thị vệ đang báo cáo rốt cuộc phát hiện mình độc thoại, tâm tư Chủ quản đã sớm bay xa.
    “Không có việc gì, không có việc gì, ngươi tiếp tục nói, ta nghe đây!” Nhanh chóng kéo lại sự chú ý, Nguyên Khiếu điều chỉnh sắc mặt nghiêm túc, giả vờ như nãy giờ mình vẫn đang nghe thật chuyên chú.
    “Vâng”. Tiểu thị vệ nhuận nhuận cổ họng, rất tâm lý mà bắt đầu nói lại toàn bộ.
    Dựa theo lời Trầm lang trung mà suy đoán ra thời gian mang thai, Yến Hướng Nam im lặng thật lâu. Từng chi tiết nhỏ vụn tưởng chừng như đã quên lại một lần nữa quay về trong trí nhớ của y: Ăn đồ dầu mỡ sẽ nôn mửa, thích ăn trái cây chua đến ê răng; mình hiểu nhầm hắn say rượu hung hăng đá hắn một cước; mơ thấy ác mộng bị mổ bụng, thậm chí không kiềm được mà rơi nước mắt, thế mà mình lại không lưu ý; bởi vì thân thể nên từ chối mình, lại còn bị mình đá một cước lên bụng…
    Khi đó trong lòng Yến Ngọ có cảm giác gì? Có lẽ nghĩ làm thế nào giấu diếm chuyện này, bỏ đi đứa nhỏ rồi tiếp tục làm tử sĩ. Thân là tử sĩ, đại khái hắn cảm thấy làm như vậy sẽ bảo toàn được thanh danh đi.
    Đều tại mình sai lầm, đem hắn bức vào ngõ cụt, có lẽ hắn nghĩ được chết như vậy là cái kết hoàn hảo nhất… Nhưng y không cho phép! Yến Hướng Nam siết chặt nắm tay.
    Người ở bên ngoài bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang đinh tai nhức óc, cho rằng lại có một vụ nổ mạnh, không nghĩ tới nó truyền ra từ trong phòng Các chủ. Lúc mọi người xông vào, Các chủ đã biến mất, chỉ để lại một căn phòng hỗn độn, toàn bộ cửa sổ bị nội lực đánh tan, bàn ghế gãy vụn nằm chỏng chơ trên đất, bình hoa cùng ấm chén pha trà đều vỡ nát thành từng mảnh nhỏ… Cơn tức của Các chủ càng ngày càng kinh khủng hơn so với trước đây, bọn họ có thể gặp nguy hiểm hay không?
    Tàn Nguyệt Các tổ chức một cuộc tổng kiểm tra số lượng người còn lại, theo đó thì trừ bỏ đám người Hồng Bá Thiên bị dụ dỗ vào tròng, thị vệ trong quá trình chiến đấu anh dũng hy sinh chỉ duy nhất có một cái tên: Yến Ngọ.
    Yến Hướng Nam tựa hồ lại quay về giống như ngày thường, hàng đêm sênh ca, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cuộc làm phản này. Mấy ả thị thiếp lâu ngày không được gặp Các Chủ, đã nghĩ bị bỏ quên tới nơi, nay có cơ hội lại nhào vào dính chặt y, hận không thể trở thành người duy nhất cả ngày bên cạnh Các Chủ.
    Các nàng chưa từng thấy qua bộ dáng âm trầm của Các Chủ khi phát cuồng, chỉ kinh ngạc tại sao Các Chủ không hề ngủ lại với bất cứ người nào. Mới đầu, các nàng còn tưởng rằng Các Chủ qua đêm với nữ nhân nào đó. Mãi cho đến một ngày nói lỡ miệng khi đang buôn chuyện cùng nhau, mới hay rằng Các Chủ không hề ngủ lại chỗ ai! Vậy Các Chủ đã đi đâu?
    “Chắc không phải ở lại cùng với cái tên bất nam bất nữ bên kia chứ?” Nữ tử diễm lệ vận xiêm y màu hồng phấn bĩu môi bất mãn lên tiếng.
    “Nhất định là thế rồi! Chỉ là mấy tên nam sủng lại được Các Chủ ưu ái đến vậy! Mà cũng không nghe nói Các Chủ lại đưa người mới về a!”
    Những người khác đều tỏ ra nghi hoặc, đồng thời càng thêm chán ghét nam nhân đang cùng họ tranh dành tình cảm của một người.
    “Hay là chúng ta đi nhìn thử xem, giờ này Các chủ hẳn là vẫn còn ở phòng nghị sự”. Có một nữ nhân đề nghị.
    Mấy ả thị thiếp đồng loạt nhìn nhau, trong lòng đều dao động, Các chủ cũng không hề đưa ra quy củ không cho phép các nàng lượn lờ khắp nơi, cùng lắm sẽ viện lý do qua bên đó tâm sự. Thế là họ chạy nhanh về phòng, tung tẩy trang điểm ít nhất nửa canh giờ, sau đó mỗi người đều quần áo lượt là tập trung lại, ngắm vuốt lẫn nhau, lắc mông đi tìm người “nói chuyện phiếm”.
    Cũng tội nghiệp cho tiểu công tử Tư Quân xui xẻo, lúc này đang ngồi trong sân đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên, lúc thấy một đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp hướng cậu đi tới, cảm giác áp bách đến mức không thể đối đầu, vừa định bụng đứng lên trốn chạy đã bị gọi với lại, “Ai, chớ đi! Sao lại vừa nhìn thấy chúng ta đã đi mất thế, xem chúng ta như mãnh thú hay nước lũ a!”
    Tư Quân bất đắc dĩ đứng lại, “Xin hỏi, các người là?”. Từ khi cậu tới đây hoàn toàn chưa từng gặp qua những nữ tử này.
    Nữ nhân mặc quần áo hồng phấn diễm lệ tên Diễm Mai, ỷ vào được Các Chủ yêu thích nhiều năm, hếch mặt lên cao nói: “Dù thế nào chúng ta cũng tiến vào đây trước ngươi, ấn theo quy củ, như thế nào lại phải báo tên trước?”
    Ha? Hướng các nàng vấn an? Thủ phủ tiểu công tử dở khóc dở cười. Dù sao cậu cũng là thiếu gia nhà quyền quý, chỉ có người khác vấn an cậu, làm gì có chuyện cậu phải chào hỏi một nữ nhân không biết tên, huống chi, cậu cũng không cho rằng mình là nam sủng của Yến Các chủ. “Các vị cô nương, xin thứ cho Tư Quân không hiểu rõ ý tứ của mọi người.”
    Diễm Mai hừ lạnh: “Không phải không hiểu mà là không muốn hiểu, nói cho ngươi biết, mặc kệ trước kia ngươi có thân phận gì, bây giờ chỉ là một nam sủng nhỏ nhoi của Các chủ mà thôi, nam sủng a~, so với mấy tên nam kỹ trong nam quán có gì khác nhau đâu, sao có thể so sánh với chúng ta, các tỷ muội, thấy có đúng không?”
    Một tràng vui cười phụ họa cất lên, Tư Quân tiểu công tử đỏ mặt, trách mắng: “Các người nói cái gì? Dựa vào đâu mà nói ta là nam sủng?”
    Diễm Mai khẽ cười: “Căn cứ vào đâu ư~ Chẳng lẽ ngươi không phải bán~ mặt sau?” Nói xong còn vỗ nhẹ lên cái mông tròn trịa của chính mình, khiến cho Tư Quân tức giận đến mức không nói nên lời.
    “Ha ha, không nghĩ tới sủng thị của Các chủ lại chạy đến đây câu dẫn Tư Quân, không biết nếu để Các chủ biết được sẽ xử trí thế nào?” Một thanh âm nhẹ nhàng từ ngoài viện truyền tới, khiến cho đám người Diễm Mai biến sắc, quay đầu lại mới thấy, là một công tử mi mục như họa. Khuôn mặt này các nàng đã từng thấy qua, là tân sủng của Các chủ, cũng vì hắn mà Các chủ xa lánh các nàng, nghe nói Các chủ còn dẫn hắn đi Hồ Điệp Cốc du ngoạn, các nàng còn chưa có may mắn được một mình hầu hạ Các Chủ đi xa!
    Bất quá tội danh lớn như vậy các nàng không gánh nổi, Diễm Mai vội vàng phủ nhận: “Ngươi đừng nói bậy, chúng ta sao có thể đến câu dẫn hắn? Nực cười!”
    Tân sủng này không phải người xa lạ, chính là Ly Âm, tuy rằng thân phận thật sự đã bại lộ trước mặt toàn bộ thị vệ, nhưng để cho tiện, vẫn lấy thân phận nam sủng ở lại trong tiểu viện, không nghĩ tới vừa tung tăng ra ngoài dạo một chuyến lại gặp được chuyện thú vị như này, nhóm sủng thị đấu tranh nội bộ! Chậm rì rì đi tới trước mặt Tư Quân, có thâm ý chỉ vào mông Diễm Mai, “Không phải câu dẫn, vậy ngươi làm ra động tác này là có ý gì? Nói chuyện phiếm cần - dâm đãng- đến vậy sao?”
    Diễm Mai cả giận: “Ngươi nói ai dâm đãng? Đừng có ỷ vào ân sủng của Các chủ mà đắc ý, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể thất sủng mà thôi!”
    Ly Âm bĩu môi: “Ta chờ đó! Đến lúc ấy nói sau, các ngươi hiện tại không mau đi, chẳng lẽ thật sự muốn câu dẫn hắn?”
    “Ngươi!” Mày liễu của Diễm Mai nhíu chặt, những nghĩ tới hắn hiện đang được Các Chủ sủng ái, vạn nhất đến tai Các Chủ, nàng gánh không nổi, đành tạm thời nhịn xuống: “Các chị em, chúng ta đi!”
    Nhìn một đám bóng dáng thướt tha chậm rãi rời khỏi, Ly Âm thầm than: Các Chủ a Các Chủ, những đoạn tình duyên ngang trái này phải do ngươi giải quyết thôi, nếu không sớm muộn cũng gây tai họa.
    Xoay người đối diện với ánh mắt tò mò của Tư Quân, Ly Âm lộ ra ý cười nhẹ nhàng, làm cho tâm tình Tư Quân cũng tốt lên không ít. “Tư công tử đúng không? Về sau nếu bị các nàng khiêu khích ngươi cứ mặc kệ đi, cứ sống tốt cuộc sống của mình là được rồi”. Hắn đoán rằng, thời gian bọn họ phải rời đi không còn xa nữa.
    Tư Quân cười cảm kích, rồi sau đó vờ như vô tình mà hỏi: “Cám ơn ngươi, xin hỏi, ngươi có biết Yến Các chủ gần đây đang làm gì không?”
    “…”. Ly Âm không trả lời. Yến Hướng Nam! Ngươi làm bậy nha!
    Thu đi đông tới, trời đất phương bắc đều bị bao phủ bởi từng đợt tuyết dày. So với lúc trước sóng ngầm cuồn cuộn thì giờ phút ngày giang hồ đã trở nên bình lặng rất nhiều, chỉ trừ bỏ Tàn Nguyệt Các vẫn đang dốc toàn lực truy bắt Phương Chấn Long, kẻ này như biến mất vô tung vô ảnh, đã vậy gã lại là kẻ tâm hoài bất quỹ ( = gian xảo, luôn có âm mưu đen tối =] ), nếu để lọt lưới sẽ gây ra hậu quả khôn lường.
    Sau mấy tháng tĩnh dưỡng, vết thương của Yến Tị đã khỏi hẳn. Khi y có thể đứng dậy cũng lùng sục trong Các Lý thật lâu, hy vọng tìm được chút dấu vết sót lại, y không tin Yến Ngọ cứ như vậy bị nổ đến mức thi cốt cũng tan thành tro bụi, rõ ràng khi hắn mới trở về còn chưa cùng y nói chuyện câu nào. Yến Mùi cũng trở nên im lặng rất nhiều, tuy tử sĩ không được phép có tình cảm, nhưng ở chung nhiều năm như vậy, nói không có tình cảm gì đều là giả dối.
    Chẳng biết tại sao, Các Chủ chậm chạp không cho tuyển tử sĩ mới, Địa Chi Ngọ cứ mãi là một ghế trống, giống như đang chứng minh Yến Ngọ đã từng tồn tại.
    Mấy tháng qua, nơi Yến Hướng Nam hay ghé qua nhất chính là Trúc Viên, thường thường ngồi đến mấy canh giờ mới chịu rời đi, không ai biết lý do vì sao, chỉ có Yến Quý, đại khái đoán được Các Chủ đang nhớ tới điều gì. Trúc Viên chính là nơi Yến Ngọ trở về sau mỗi lần làm nhiệm vụ, các tử sĩ khác có thể không biết, nhưng sao có thể giấu diếm được Chưởng quản Địa chi là hắn!
    Có lẽ, những hành động này của Các chủ chính là điều hắn chờ mong…
    Rốt cuộc có một ngày, sau khi Yến Quý từ Hình Đường đi ra, hướng Yến Hướng Nam bẩm báo một manh mối làm người ta không dám tin.
    Yến Hướng Nam đoạt lấy vật gì đó từ trong tay Yến Quý, chỉ cần liếc mắt một cái y đã nhận ra đây chính là mặt nạ dịch dung của Yến Ngọ khi còn ở Tứ Hải Đường.
    “Tìm thấy ở đâu?”
    “Bẩm Các Chủ”
, Yến Quý đứng gần nên thấy rất rõ ràng, tay Các Chủ đang run nhè nhẹ, ai có thể làm Các chủ để tâm và chờ mong tới mức này đây, “Là ở trong mật đạo phía dưới Hình Đường”.
    “Mật đạo?”
Để tiện lợi và an toàn, bên dưới Tàn Nguyệt Các đào rất nhiều mật đạo, bốn phía thông nhau, nhưng chỉ có một đường chính dẫn ra ngoài, trước giờ hắn vẫn nghĩ rằng không có mấy người biết đến. Ngày đó vì muốn bắt Hồng Bá Thiên, định bụng dụ gã xuống mật đạo, rồi bắt giữ tại Hình Đường. Nhóm tử sĩ là từ bên ngoài tiến vào Hình Đường, sao Yến Ngọ lại có thể rơi xuống mật đạo?
    “Mang ta đi!”
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét