Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

Si Tâm Vọng Tưởng_Chương 20

Tác giả: Khô Mục
Edit: Míu
Beta: MarS

Chương 20: Quá khứ của Cao Giai. 

 
Mới sáng sớm Lộ Diêu đã bật dậy ôm bụng chạy vào WC.

“Đã nói đừng ra bên trong mà, ai ui.”

Cao Giai nhíu mày nhìn cậu, trước kia không phải lúc nào cũng mang "mũ", nhưng cho tới giờ cũng chưa từng bị như vậy. Lộ Diêu sắc mặt rất tệ, nằm trên sô pha ôm gối tựa, đầu choáng váng mờ mịt.

Cao Giai đi qua, đưa tay sờ sờ mặt cậu, xác định: “Cậu phát sốt. có phải ăn trúng thứ gì hư hỏng không?” 


Lộ Diêu nghĩ nghĩ, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng ngày hôm qua đi siêu thị, lúc ra thì trời mưa, cậu có dầm mưa một chút.

Cao Giai lên lầu thay một thân quần áo đi xuống, cầm lấy chìa khóa xe, “Thay quần áo đi, tôi đi lấy xe.”

Lộ Diêu thay quần áo đi ra, Cao Giai đang gọi điện thoại, thấy cậu ra liền cúp máy.

“Đi đâu?”

“Bệnh viện.”

“Bệnh viện? Không cần đi….”


Cao Giai nhếch môi nhìn cậu, Lộ Diêu tức khắc thỏa hiệp, bọc áo khoác trèo lên xe.

Quả nhiên là bị cảm, bởi vì bị cảm còn ăn kem ly, cho nên tiêu chảy. Cao Giai nhìn mặt Lộ Diêu đỏ bừng, chỉ biết nhiệt độ cơ thể cậu không giảm.

Cầm chút thuốc cảm mạo và hạ sốt, nếu nhiệt độ cơ thể không hạ xuống thì phải truyền dịch.

Cao Giai đưa cậu trở về, để cậu nghỉ ngơi thật tốt, xong lại lái xe ra ngoài.

Lộ Diêu uống thuốc xong liền mệt rã rời, ngủ một cái là ngủ nguyên ngày, cơm trưa cũng không ăn.

Cao Giai gọi vào di động cậu, không có người tiếp, điện thoại dưới lầu cũng không có ai nghe. Đến ba giờ, Cao Giai lo lắng, vẫn là trở lại, liền thấy Lộ Diêu nằm trên giường, cả người đỏ bừng như tôm luộc , trên mặt và cổ đều là mồ hôi.

Cao Giai vỗ vỗ mặt cậu, gọi cậu tỉnh. Lộ Diêu mơ mơ màng màng mở mắt ra, không rõ trời trăng mây đất.

Thấy cậu như vậy, Cao Giai thở dài, giúp cậu cởi đồ rồi dùng khăn mặt lau toàn thân mình, thay quần áo xong liền ôm người lại đi bệnh viện.

Lộ Diêu ăn một chút lại nôn, uống thuốc thì càng tệ, cứ uống vào lại nôn ra. Thật vất vả ăn được chút cháo nóng, truyền một chai dịch, người cũng bị giày vò quá sức.

Cao Giai có chút cảm giác tội lỗi, có lẽ đêm qua vẫn là không nên ép buộc.

Nữ hộ sĩ thường thường đi vào kiểm tra tốc độ truyền dịch, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai người bọn họ, trong mắt lộ ra chút tò mò.

“Phiền cô lấy cái túi chườm nóng lại đây, cảm ơn.” Cao Giai sờ sờ tay Lộ Diêu, quay đầu nói với nữ hộ sĩ.

Nữ hộ sĩ vội vàng đáp, xoay người đi ra ngoài, không bao lâu sau cầm một túi chườm nóng quay lại, cười tủm tỉm nói: “Anh cậu đối với cậu thật tốt nha.”

Lộ Diêu nghe được liền tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng), quay đầu sang nhìn Cao Giai. Nhưng mà Cao Giai lại nhíu mày nhìn hộ sĩ kia. Người ta chỉ là một thiếu nữ mỏng manh, tự nhiên không chống đỡ được, vội vàng lui ra ngoài.

Lộ Diêu trong lòng nổi lên ngọt ngào, lại nghĩ tới chuyện một năm trước. Khi đó, Cao Giai cũng từng ngồi một bên mà bón cháo cho cậu.

Trong ấn tượng của Lộ Diêu, Cao Giai kỳ thật là một người đàn ông rất biết chăm sóc người khác, tuy rằng bình thường lãnh đạm, nhưng nhiều khi ngoài ý muốn, lại lộ ra một loại ôn nhu. Vốn tưởng loại ôn nhu này và con người y hoàn toàn không tương thích với nhau, nhưng trên thực tế, lại khiến y có một loại mị lực đặc biệt.

“Anh em mới không già giống vậy.”

“Già?”
Cao Giai nheo mắt nhìn cậu.

“Thì chỉ có già, mới chiếu cố người khác như vậy… khụ khụ….” Lộ Diêu cười nhìn y.

“Đừng nói nữa.”

Lộ Diêu ngoan ngoãn ngậm miệng, ngửa đầu nhìn nước dịch từng giọt từng giọt chảy xuống trong ống truyền, cơn buồn ngủ liền vây đến.

Khi tỉnh lại cũng đã truyền xong dịch, dọn dẹp một chút rồi về nhà. Cao Giai nửa đường mua đồ ăn, về đến nhà trời cũng đã tối.

Cao Giai còn có việc quan trọng, cho cậu uống thuốc rồi để cậu nằm xuống nghỉ ngơi xong, liền tiến vào thư phòng.

Lộ Diêu cuộn tròn trong ổ chăn, bên ngoài thời tiết càng ngày càng lạnh, trong lòng vừa ngọt lại vừa ấm, thầm nghĩ trận bệnh này lâu khỏi một chút thì tốt rồi.

Trời không chiều lòng người, hai ngày sau, Lộ Diêu lại hoạt bát vui vẻ. Trời quang đãng, có điều nhiệt độ không khí cũng giảm không ít, có chút rét lạnh cuối thu.

Lộ Diêu gọi điện cho Lộ Lê, nhưng không có người bắt máy. Quyết định đi một chuyến tới bệnh viện, ở ngoài cửa vừa nhìn đã thấy Lộ Chấn Hoa đang ở bên trong.

Lộ Diêu lẳng lặng đứng ở bên ngoài nhìn trong chốc lát, thầm nghĩ: ba cũng quá bất công.

Lộ Chấn Hoa trước mặt Lộ Diêu lúc này thật từ ái làm sao, trên mặt đều là ý cười ôn hòa, hỏi han ân cần tuyệt không phải làm ra vẻ, trong ánh mắt toát ra đều là đau lòng, khiến những người đứng xem này cảm động.

Bộ dạng này và lúc ở trước mặt cậu, căn bản chính là hai thái cực trái ngược. Trong trí nhớ của Lộ Diêu, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy ba cười với cậu một lần. Với cả, ai lại có thể đối xử hòa nhã với con riêng cho được? Lộ Diêu tự giễu nghĩ.

Cậu không rõ Lộ Chấn Hoa có biết mình vốn không phải con ông hay không, nếu đã biết, có phải hay không sẽ cùng cậu đoạn tuyệt quan hệ?

Nghĩ đến đây, Lộ Diêu càng sợ hãi cùng Lộ Chấn Hoa gặp mặt, lại nhìn thoáng qua hai người bên trong, liền cảm thấy không cần thiết phải vào nữa.

Cậu trở lại biệt thự nơi cậu và Cao Giai sống chung kia, mới cảm thấy tâm tình dần bình tĩnh trở lại, ở trên giường lăn hai vòng, bỗng nhiên nở nụ cười. Tuy cảm thấy chính mình có điểm liều lĩnh ngu ngốc, đem nơi này làm nhà, có vẻ cũng không phải là một lựa chọn tốt.

Thế nhưng cậu tham luyến chút ôn nhu mà Cao Giai cho cậu.

Cao Giai cũng cảm nhận được Lộ Diêu gần đây khi nhìn y thường nhịn không được mà lộ ra một loại biểu tình rất kỳ quái, y nói không được đó là loại cảm giác gì. Nhưng… Loại cảm giác này cũng không xấu.

Những lúc Lộ Diêu ở nhà chạy tới chạy lui, Cao Giai có đôi khi cũng nghĩ, đến tột cùng là vì cái gì lại có thể dễ dàng để cho người này xuất hiện ở trong nhà? Chính y cũng phảng phất biết nguyên nhân, nhưng nếu để nói rõ ràng, y lại có chút mờ mịt.

Thời gian cứ thể trôi đi, trải qua những ngày cũng coi như ấm áp. Thậm chí chính Cao Giai cũng không phát hiện, y hiện tại mỗi khi đến thời gian tan tầm, rất ít ở bên ngoài ăn cơm tối. Mỗi ngày sau khi cơm nước xong, hai người còn có thể cùng nhau ngồi xem ti vi một lúc.

Câu được câu không nói chuyện, đề tài có đôi khi rất kỳ quái.

Chẳng hạn như bây giờ.

“Sinh đứa nhỏ thật đáng sợ.” Lộ Diêu nhìn người phụ nữ có thai đang gào đứt hơi khản tiếng trên ti vi, nghĩ lại còn rùng mình, “Cũng may em không phải phụ nữ, không cần sinh con.”

“Tôi từ trước đến nay luôn cho rằng phụ nữ là một loài sinh vật rất đáng sợ.”
Lộ Diêu nghiêng đầu, “Đổ máu một lần còn không chết?”

Cao Giai nhún vai, “Bọn họ một năm 365 ngày, mỗi ngày đều có thể tìm được chuyện để nói, này có tính không?”
“Anh nói mẹ anh?”

Cao Giai cười cười, “Ngày mai tôi phải ra ngoài.”

“Đi đâu? Lần này lại đi bao lâu?”

“Nước ngoài. Hiện tại không nói trước được sẽ đi bao lâu.”

Lộ Diêu thở dài, tâm tình nhất thời chìm xuống. Cao Giai thấy cậu như vậy, không khỏi cười khổ lắc đầu, “Cậu ngoan ngoãn đi học không phải tốt hơn sao?”

“Em chỉ đến những lớp em có hứng thú. Có vài lớp nội dung em đều nghe không hiểu, đi còn không phải ngủ gà thì cũng ngủ gật. Bàn học lại cứng, ngủ không thoải mái.” Lộ Diêu nằm xuống, gối lên đùi y, “Kia, vậy thì tối nay, phải làm đến khi em vừa lòng mới thôi.”

Cao Giai nheo mắt lại nhìn cậu, “Tôi nghĩ cậu bình thường đã thoả mãn rồi.”
Lộ Diêu nghĩ thầm: có đôi khi ba ngày một lần, có khi một ngày ba lần, thế này cũng quá không quy luật. chẳng qua cậu không dám nói.

Cao Giai đẩy cậu ra, đứng dậy đi tắm rửa. Lộ Diêu đấu tranh tâm lý trong chốc lát, cuối cùng vẫn đi theo.

Bọn họ rất ít tắm cùng nhau, nói cách khác, hai người không phải là loại người đặc biệt tình thú.

Cao Giai thấy Lộ Diêu đi vào, cũng hơi ngẩn người, nhưng không nói gì. Lộ Diêu cởi quần áo nhảy vào trong bồn tắm lớn, dựa lưng vào trong ngực y, Cao Giai cũng không phản ứng.

Lộ Diêu nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Cao Giai không tập trung, tựa hồ có tâm sự.

“Anh làm sao vậy? Có phải công việc rất khó giải quyết không?”
Cao Giai từ chối cho ý kiến ừ một tiếng, cúi đầu liếc nhìn Lộ Diêu một cái, lại hỏi: “Cậu gần đây có về nhà không?”

Lộ Diêu sửng sốt, “Không… Dù sao ba em cũng không muốn nhìn mặt em, em trở về làm gì?”
Cao Giai gật gật đầu, lại nói: “Trong khoảng thời gian này cậu đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn ở nhà đi.”
Lộ Diêu tuy thấy kỳ quái, nhưng vẫn gật gật đầu, “Dù sao em cũng không dám cùng đám Hầu nhị thiếu đi ra ngoài nữa rồi.”
Cao Giai gật đầu, “Có chuyện gì, tìm Trương Lập Quyền.”

“Không cần anh nhắc, mỗi lần em quấy rầy ảnh, ảnh đại khái cũng hiểu được em phiền phức.”


Cao Giai cười cười, nhéo nhéo mông cậu, một ngụm cắn xuống cằm.

Lộ Diêu ngày hôm sau ngủ thẳng đến trưa đói bụng mới tỉnh, Cao Giai đã đi rồi. Buổi tối gọi điện nói sẽ không về, sáng sớm hôm sau máy bay cất cánh, xuất ngoại.

Lộ Diêu ở nhà cả ngày không có việc gì làm, mỗi ngày ngủ đến mười giờ tỉnh lại chạy đến chỗ Trương Lập Quyền cọ cơm ăn, buổi chiều thì đến trường học giết thời gian.

Tất nhiên, đi nghe mấy buổi học vẫn có chút hữu ích. Giữa kì Lộ Diêu thi ba môn, thế nhưng đều qua. Những môn không đi thi chính là một buổi học cũng không đến nghe.

Trương Lập Quyền cười cậu không chịu đọc sách tử tế.

“Quyền ca, anh kể một chút chuyện trước kia của Cao đại ca đi?” Lộ Diêu quấn lấy hắn hỏi.

“Có cái gì đâu? Sao cậu không đi hỏi anh ta mà lại hỏi tôi?” Trương Lập Quyền nhìn cậu chọc miếng hải sản trong phần cơm hải sản, tâm tư hoàn toàn không đặt ở việc ăn, có chút phát cáu, “Cậu tưởng tôi rảnh rỗi lắm sao? Có thừa thời gian cùng cậu ôn lại chuyện cũ ?”

Lộ Diêu bĩu môi, “Thì có sao? Lão già kia.”

“Cậu gọi tôi ‘lão già kia’? Tôi năm nay mới tròn ba mươi được không?” Trương Lập Quyền chỉ vào cái mũi của mình.

“Tôi năm này mới tròn hai mươi được không!” Lộ Diêu dương dương tự đắc, hì hì cười le lưỡi.

“Có ác hay không chứ? Cậu còn không ăn?”

“Anh vừa nói tôi vừa ăn.”


“Tôi còn có việc! Nói cái gì giờ? Nói mấy chuyện loạn thất bát tao (lộn xộn) trên giường của anh ta trước kia?” Trương Lập Quyền bĩu môi, tức giận nói, “Anh ta trước kia còn trẻ hết sức lông bông, chơi đùa rất nhiều. Sau đó có một sinh viên so với cậu cũng không sai biệt lắm vì anh ta tự sát, mọi chuyện mới ổn định lại. Dù sao về sau không biết như thế nào lại kết hôn, kết hôn xong lại li hôn, đúng thần kinh.” Trương Lập Quyền châm điếu thuốc, tựa như nhớ tới chuyện gì, cười cười, “Trước kia anh ta không ôn hòa như bây giờ, tâm ngoan thủ lạt (thủ đoạn độc ác), là loại người không chừa cho người khác đường lui. Nhưng có vậy mới khiến người khác kính phục anh ta. Ai, nhìn tôi làm gì, còn không mau ăn?”

Lộ Diêu vội vàng lấy thìa ăn một miếng, ý bảo hắn tiếp tục.

“Anh ta là loại người người khác đoán không ra, tôi cũng không biết anh ta nghĩ những gì. Có đôi khi cảm thấy anh ta thật vô tình, có đôi khi lại cảm thấy người này đặc biệt nhiệt huyết. Tôi đi theo người này nhiều năm như vậy, nhưng thật ra anh ta là người nói một không nói hai. Chuyện này có thể liên quan tới xuất thân của anh ta.”

Lộ Diêu nghe đến đây liền hưng trí, vội vàng hỏi, “Xuất thân của ảnh có gì đặc biệt sao?”

Trương Lập Quyền nghĩ nghĩ, có vẻ cũng không có gì đặc biệt không thể nói, “Ba và mẹ li dị rất sớm, từ khi anh ta còn nhỏ. Sau đó mẹ anh ta liền cùng một doanh nhân giàu có kết hôn. Về sau anh ta gia nhập quân đội, đến năm thứ tư thì xuất ngũ. Ở Colombia, làm sát thủ. Về sau giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, về nước. Nhưng cả quá trình cũng vô cùng nguy hiểm, thiếu chút nữa đã đi đời. Tuy nhiên con người anh ta chính là như vậy, quyết định chuyện gì rồi thì không ai có thể thay đổi. sau này cha nuôi của anh ta cũng không nỡ giết, liền thả anh ta trở về làm gian thương.”
Lộ Diêu cho tới bây giờ không nghĩ tới quá khứ của Cao Giai lại khúc chiết ly kỳ như vậy, hoàn toàn khác với tưởng tượng của cậu, cậu luôn nghĩ rằng Cao Giai là một công tử nhà giàu, vẫn luôn kinh doanh, ngoài ra còn âm thầm buôn bán trong chợ đen và sòng bạc, không nghĩ tới còn có những chuyện như vậy.

Cậu đối với mấy chuyện này không có khái niệm, nhưng trong lòng hiểu được, đánh đánh giết giết trong hiện thực này, so với phim ảnh còn đáng sợ hơn.



Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét