Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

Tử Trung Đích Tử Sĩ_Chương 29+30

CHƯƠNG 29: Đãi Ngọ
 Edit: Bu Béo
Beta: Vương Lam Tử
Proofreader: Đốm

       Khi đám đạo chích kia hành động đã không chú ý tới một đôi mắt bốc hỏa đang âm thầm theo dõi chúng, dám dùng thủ đoạn thấp kém như vậy đối phó với Các chủ, thật sự là quá coi thường người! Nhưng mà, tại sao Các Chủ không có động tĩnh? Nghe hô hấp tựa hồ thực sự trúng chiêu… Lại nói, lúc chạng vạng Các chủ đã bị thương, hay do thương thế quá nặng nên buông lỏng cảnh giác?
Lúc nhìn thấy lũ trộm cắp ra tay với Các Chủ, những nghi ngờ này rốt cuộc bạo phát. Yến Ngọ không có thời gian suy nghĩ thân thể của mình có thích hợp để vận nội lực hay không, lập tức phi thân lên đánh tới lũ đạo chích, ai ngờ các Chủ bỗng nhiên ngồi bật dậy!
Yến Hướng Nam không đợi hắn ra tay, y nhanh như chớp vung tay khiến lũ trộm kia đứng im tại chỗ, sau đó phi thân tiếp được Yến Ngọ đang rơi xuống! Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, bọn đạo chích thậm chí không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ biết trước mắt có ánh đao chợt lóe, rồi một bóng đen nhảy tới định giết chết bọn hắn, sau đó thì liền đứng im không động đậy nổi nữa…
      Tay Yến Hướng Nam vừa mới đỡ được người, liền nhận thấy ngay sức nặng cùng sự khác thường. Thắt lưng tử sĩ ước chừng thô thêm một vòng, có khối gì đó cứng rắn nhô ra, bé con vẫn còn, nhưng tại sao hắn có thể lao tới như vậy, nhỡ bị thương thì làm thế nào?

       “Ngươi muốn làm gì?”. Yến đại Các chủ cả giận nói, hoàn toàn quên chính y định bụng lợi dụng bọn đạo chích dụ Yến Ngọ ra, lúc nằm ở trên giường y còn đang tưởng tượng lúc túm được người về sẽ phạt hắn như nào như nào!
       “Ta… Chủ tử ngài …”. Sự tình diễn biến quá đột ngột, nhìn thấy Các Chủ rõ ràng không bị thương, Yến Ngọ chỉ cảm thấy ngày chết của mình tới rồi, ngơ ngác không biết phản ứng ra sao.
       “Ta cái gì ta? Lúc này chạy tới đây làm gì? Tiếp tục trốn đi chứ!”. Yến Hướng Nam nhân cơ hội mắng tử sĩ nhà mình một trận, chẳng qua tay vẫn luôn nắm chặt không dám buông, chỉ sợ hắn lại chạy mất, tiếp tục màn ngươi truy ta đuổi. “Nói, mấy tháng nay trốn ở chỗ nào?”
       Bị Các Chủ tìm được sẽ liên lụy Quý ca. Trong đầu Yến Ngọ lúc này không nghĩ tới chuyện mình sống hay chết mà là những lời dặn dò của Yến Quý. Hắn muốn quỳ xuống thỉnh tội, nhưng tay Các Chủ giữ chặt bên hông đã ngăn cản hắn.
       “Chủ tử, thuộc hạ… Những người này mưu đồ bất chính, nên xử trí thế nào?”. Chợt nhớ ra những lời hắn muốn nói không thể để người ngoài nghe thấy, ánh mắt Yến Ngọ liền vòng về chỗ bọn đạo chích, khiến chúng trong nháy mắt cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Trong nhóm đó có một tên mặt dày lên tiếng: “Ai~ chúng ta chỉ là kiếm chút lộc mà thôi, cũng không phải phạm vào tội lỗi tày trời gì, đâu đến mức phải lấy mạng của các huynh đệ chúng ta đúng không? Thực sự chúng ta không hề có ý định tổn thương Ngài, dù chỉ là một cọng tóc gáy!"
       Yến Hướng Nam búng ngón tay, bọn đạo chích rũ người quỳ rạp dưới đất.
       “Trong tay ngươi cầm cái gì?”
       Người nọ đưa đồ vật giấu trong tay ra, là một cây đao nhỏ sắc bén mà không phải dây thừng hay binh khí thô sơ gì, gã ngẩng đầu cười hắc hắc: “Không phải đâu, thật sự không muốn đả thương ngài, chỉ là sợ ngài bỗng dưng tỉnh dậy sẽ hét lên thôi, xin đừng giết ta nha!”. Gã cố rặn ra nụ cười khó coi muốn chết, bởi theo ánh đao trong tay bóng đen kia cùng công phu điểm huyệt xuất thần nhập hóa của người nọ, có thể thấy rõ ràng hai người này bọn họ không dây vào được, bảo trụ được mạng nhỏ đã là may mắn lắm rồi.
       Yến Hướng Nam không muốn lãng phí thời gian với lũ tép riu này, có hại dân hại nước hay không y chẳng quan tâm, giờ y muốn làm việc khác, nên trực tiếp giải khai huyệt đạo cho bọn chúng, ném ra một câu: “Mau cút đi, đếm từ một tới ba không lăn ra thì để mệnh lại.”
       Bọn đạo chích đua nhau chạy trối chết, tự thề rằng lần sau sẽ điều tra rõ thân phận và công phu của dê béo rồi mới ra tay, nếu không, mạng nhỏ khó giữ!
       Cửa phòng được đóng kín, lúc này trong không gian im ắng, chỉ còn lại hai chủ tớ nhìn nhau. Yến Ngọ một lần nữa muốn quỳ xuống, lần này Các Chủ đã buông lỏng ra, nhưng hắn chưa kịp cử động, đã thấy trời đất đảo lộn, một giây sau, mông đã dính lên trên giường…
       Hắn bị Các Chủ bế lên giường rồi!!
       Ngọn nến vừa mới sáng lên, màn đã bị kéo xuống, Yến Hướng Nam cũng leo lên trên giường, dùng chính mình ngăn không cho Yến Ngọ xuống. Bị cặp mắt đen thẫm kia nhìn chăm chú, Yến Ngọ nhịn không được quấn chặt lấy chiếc áo đang choàng trên người, nhưng mà, rất nhanh, chiếc áo choàng kia không thể giữ nổi! Yến Hướng Nam thấy hắn còn muốn che che giấu giấu, liền cướp luôn áo, cởi cả dây lưng, Yến Ngọ đang định ngo ngoe đã bị trừng: “Đừng nhúc nhích, nếu không sẽ cởi sạch y phục của ngươi!”
       Áo choàng bị y không chút lưu tình quẳng ngay xuống dưới, thê thảm nằm một đống trên đất, chào vĩnh biệt với người chủ đã bên mình mấy tháng.
       Không có gì che chắn, cái bụng nhô lên của Yến Ngọ không thể giấu được nữa, có lệnh của Các Chủ nên hắn cũng không dám động đậy, thân thể cứng ngắc nằm im chờ đợi hình phạt. Chẳng qua trước khi chết, hắn vẫn muốn đem tin tức mình nghe được cho Các Chủ biết: “Chủ tử, Phương Vũ Nhu đang ở khách điếm này, nàng cho thuộc hạ một chiếc túi thơm, có thể muốn dùng nó liên hệ với Phương Chấn Long”.
         Cái túi thơm kia Yến Hướng Nam sớm đã chú ý tới, cũng có thể đoán ra Yến Ngọ làm thế nào gặp được Phương Vũ Nhu, y cũng chẳng thèm để ý tới nữ nhân đó. Nếu Phương Chấn Long xuất hiện, sẽ có người xử lý gã. Tầm mắt dời từ bụng lên trên mặt của Yến Ngọ, Yến Hướng Nam hất cằm: “Nói tiếp đi, có gì thì nói hết ra, sau đó chúng ta sẽ tính toán sòng phẳng”.
       Yến Ngọ suy nghĩ trong chốc lát, vẫn không khỏi lo lắng cho Yến Quý: “Là do thuộc hạ che giấu chủ tử, tự tiện rời khỏi Tàn Nguyệt Các, thuộc hạ vi phạm quy tắc tử sĩ, xin chủ tử trách phạt”.
       “Trách phạt? Nhất định phải phạt rồi, nhưng nói cho ta biết, tại sao ngươi phải giả chết để chạy trốn?” Tuy rằng trước kia hắn mua thuốc lạc thai (thuốc sảy thai), nhưng mà không có uống. Lại nói hắn cũng không nhẫn tâm làm gì với bụng mình, sự việc kia liền quên đi. Vậy mà chỉ vài ngày ngắn ngủi liền nghĩ ra việc giả chết, trốn đi nơi khác tự mình sinh em bé, y không tin tử sĩ này có thể nghĩ ra biện pháp như thế; trong lòng y cũng đã có đáp án, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng tử sĩ nói ra.
       “Loại chuyện này vốn hoang đường kỳ lạ… thuộc hạ sợ... thanh danh của chủ tử bị tổn hại, cũng lo ảnh hưởng tới địa vị của Tàn Nguyệt Các trong chốn giang hồ, chỉ vì thuộc hạ…” Yến Ngọ trời sinh không giỏi ăn nói, cũng chẳng biết bịa chuyện thế nào, để tránh Các chủ hoài nghi, có thể nói ra như vậy đã là cực hạn của hắn rồi.
       Yến Hướng Nam thấy Yến Ngọ gấp đến độ mặt đỏ tai hồng, nói chuyện đứt quãng, cũng không ép hắn nữa, rất chi là tự nhiên bắt đầu cởi quần áo của hắn. Nhìn quần áo mình từng thứ từng thứ lũ lượt rủ nhau ra đi, ngực Yến Ngọ chậm rãi phập phồng. Lâu rồi hắn không để ý tới thân thể của chính mình, nên có khó coi hay không hắn không biết, Các Chủ vì sao muốn nhìn?
       Trong phòng không có chậu than sưởi ấm, nên sau khi cởi sạch quần áo, Yến Hướng Nam lấy chăn gói người lại, dù chỉ trong nháy mắt, trong màn cũng thực tối, y vẫn có thể thấy Yến Ngọ gầy như thế nào. Bởi vì giả chết, không thể quang minh chính đại đi chợ, không thể tìm nơi nghỉ ngơi tốt, thậm chí đi bốc thuốc cũng phải nghĩ ra lý do, càng miễn bàn đến việc tịnh dưỡng một cách đầy đủ, thật sự ở trong tình huống như vậy mà giữ được đứa bé cũng là quá may mắn rồi.
       Nếu không tìm được hắn, hắn vẫn mãi như thế, liệu bé con có thể được bình an ra đời sao? Nữ nhân sinh con vất vả và cực khổ thế nào y đã được chứng kiến, nam nhân và nữ nhân khác biệt, việc sinh sản rất khó khăn, nữ nhân còn như vậy, y quả thực không thể tưởng tượng nổi đến lúc đó Yến Ngọ sẽ thế nào.
       May mà tìm được người rồi, sẽ không bao giờ để hắn thoát khỏi lòng bàn tay của mình nữa!
       “Ngày mai theo ta trở về!”
       “Chủ tử?”
       “Tất cả chuyện lúc trước ta sẽ không truy cứu, từ nay về sau hãy thề không bao giờ nghĩ tới việc chạy trốn, nếu không, tất cả những người liên lụy tới chuyện này, một kẻ ta cũng không tha, có nghe không?”
. Đầu tiên, phải đánh bay ý tưởng muốn chạy trốn trong đầu Yến Ngọ, tính tính tháng, thật không thể sơ sẩy một lần nữa.
       “…”. Các chủ tha cho mình, vì cái gì? Hắn không cho rằng Các chủ vì đứa bé trong bụng, thị sủng của Các chủ rất nhiều, nếu muốn có con, muốn mấy đứa cũng không thành vấn đề, sao lại có thể để một nam nhân sinh con cho mình chứ?
       “Tại sao không trả lời?”
       “Chủ tử, thuộc hạ bây giờ… thật sự không thích hợp về Các lý, nếu bị người ta nhìn thấy…”
. Những lời này đều là thật lòng, loại chuyện như vậy làm sao giải thích với người khác được?
       Hóa ra là lo lắng cái này, Yến Hướng Nam bỗng cảm thấy tim mình đau đớn, người này có bao giờ nghĩ tới bản thân hay không? Đem nam nhân áp lên trên giường, dùng chăn gói kín: “Trước tiên cứ ngủ một giấc thật ngon, có gì mai nói sau, nếu ngươi không muốn bị người khác biết, trừ những ai quan trọng, còn lại sẽ không một kẻ nào có cơ hội biết chuyện”. Trừ phi ngươi đồng ý.
       “Chủ tử… a!”. Mông bị nhéo một cái, đối mặt với ánh mắt bốc hỏa của Các Chủ, Yến Ngọ ngoan ngoãn nhắm tịt hai mắt lại để ngủ. Thật.Kì.Lạ.
       Đại khái là do quá mệt mỏi, không lâu lắm, tiếng ngáy khe khẽ cất lên. Cái tay vẫn an vị ở trên bắt đầu trượt vào trong chăn, chậm rãi sờ soạng, cuối cùng dừng lại trên chiếc bụng cao ngất. Thật là vừa tròn vừa cứng, trong này đang mang đứa con của hai người ư? Hóa ra làm cha có cảm giác kì diệu đến thế… nhưng cũng có thể là vì hắn là người mang thai, chứ từ trước đến nay y không hề có ý nghĩ làm cho nhóm sủng thị có con của mình.
       Ngày thứ hai Yến Ngọ tỉnh dậy, phát hiện trong phòng có thêm hơi thở của hai người, hơn nữa đang nhẹ giọng đàm luận chuyện gì, sau đó màn được vén lên, Các chủ xuất hiện trước tầm mắt. “Chủ tử, thuộc hạ ngủ dậy muộn”.
       “Ngủ nhiều là chuyện tốt, tình huống hiện tại của ngươi cũng chẳng hay ho gì đâu”. Một người khác xuất hiện bên cạnh Các Chủ, là kẻ tự xưng Diệu Thủ Thần Y - Vân Thu Thực, cả ngày loanh quanh trong Các lý xem bệnh cho mọi người, bị Yến Hướng Nam kéo về đây, trước tiên buộc thề độc rồi mới nói rõ cho y chuyện tình ly kỳ này, quả thực làm cho y kinh ngạc và hưng phấn trong một thời gian dài. “Các chủ, trước để tại hạ bắt mạch cho hắn, chỉ nhìn không thôi cũng không chính xác”.
       Yến Hướng Nam gật đầu, nhìn về phía Yến Ngọ: “Chúng ta tạm thời chưa trở về Các lý, nhưng không có đại phu không được, để Thu Thực giúp ngươi chẩn trì một chút”.
       Yến Ngọ do dự một hồi, chìa tay ra, ba người đứng xem biến sắc. Yến Hướng Nam ôm cả chăn lẫn người, xốc chăn lên nắm lấy tay Yến Ngọ: “Sao lại thế này?” Tối hôm qua không để ý kĩ, trên tay phải của Yến Ngọ hơn phân nửa là vết thương gồ ghề đáng sợ, xem ra do bị bỏng, nghĩ tới vụ nổ lần đó, trong mắt Yến Hướng Nam hiện lên tia ánh sáng lạnh.
       Nguyên Khiếu cũng đoán được, bất quá chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải cái này: “Các chủ, Các lý có đủ linh đan diệu dược, vết sẹo có biện pháp xóa đi, hiện tại nên bắt mạch thôi”.
Được sự đồng ý, Vân Thu Thực cầm lấy cổ tay bắt đầu chẩn. Mới đầu là khiếp sợ không dám tin, rồi lại nhíu mày. Yến Hướng Nam nhịn không được hỏi: “Thế nào?”
       Vân Thu Thực thu lại vẻ cà lơ phất phơ, trở nên nghiêm túc: “Kì thật lúc nghe Các chủ kể lại mọi chuyện, tại hạ đã cảm thấy có thể bảo trụ đứa nhỏ thật không dễ dàng. Hiện tại xem ra so với tưởng tượng của ta còn nghiêm trọng hơn. Khi mang thai kị nhất mệt nhọc, va chạm, huống chi hắn còn thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, cho dù ba tháng sau chăm sóc tốt, e rằng em bé sinh ra cũng không khỏe mạnh”.


 -HẾT CHƯƠNG 29-



CHƯƠNG 30: CHỐN CŨ 

Edit: Bu Béo
Beta: Vương Lam Tử
Proofreader: Đốm

       Cả căn phòng chìm trong im lặng đến đáng sợ, sau một lúc lâu, Yến Hướng Nam mới hỏi: “Không khỏe có nghĩa là sao?”
       Loại chuyện nghiêm túc thế này, Vân Thu Thực không dám phán bừa, lựa lời rồi nói: “Xin thứ cho tại hạ nói thẳng, chưa bàn tới việc Yến Ngọ là nam nhân, lúc sinh nở sẽ ra sao không ai dám bảo đảm, còn có những loại rau củ, trái cây hoặc các loại thuốc mà phụ nữ có thai sau khi ăn có thể làm thai nhi sinh ra bị thiểu năng hoặc…dị tật. Người bình thường có thể sẽ không quan tâm những thứ này, nhưng để làm hết trách nhiệm của một đại phu, tại hạ vẫn phải nói cho mọi người nghe”.
       Nguyên Khiếu sợ ngây người, vốn dĩ hắn đang chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón tiểu chủ tử ra đời, ai dè Vân Thu Thực mang đến một tin sét đánh như thế! Các Chủ phải làm sao đây?
       Trong lòng Yến Ngọ hoang mang cực độ. Tuy rằng ngay từ đầu khó tin, bài xích thậm chí muốn làm sảy thai, sau chậm rãi tiếp nhận, đem tính mạng của mình cùng với “nó” giao cho Các chủ. Nhưng qua thời gian mấy tháng bỏ trốn vừa rồi, hắn cảm thấy bản thân đang dần quen thuộc với bé con, hắn vẫn nghĩ có thể hay không giữ lại bé, chỉ là không ngờ tới lại gặp tình huống này.
       Nhìn thấy Yến Ngọ không tự chủ hướng ánh mắt tới mình, Yến Hướng Nam bỗng cảm thấy trên vai mình mang trách nhiệm vô cùng trọng đại, y hỏi điều mà bản thân vẫn muốn biết nhất: “Thu Thực, Yến Ngọ sẽ không sao chứ, lúc sinh sản ngươi có đảm bảo không?”
       Không ngờ điều Các chủ để ý nhất chính là an toàn của tử sĩ này, Vân Thu Thực đánh giá Yến Ngọ với cặp mắt khác xưa, cố gắng biểu hiện thành ý của mình: “Taị hạ sẽ cố gắng hết sức, lấy danh hiệu Diệu Thủ Thần Y ra cược, nếu Các Chủ thật sự muốn lưu lại đứa bé.”
        “Lưu lại ư?”. Dưới ánh nhìn kinh ngạc của Yến Ngọ, Yến Hướng Nam cầm lấy cánh tay vẫn đang lộ ra bên ngoài của hắn nhét vào trong chăn, nhân tiện trấn an rồi sờ soạng một phen.
(Bu: Sờ soạng mới là mục đích chính của anh phải không -_-
Tử: sao lại nói anh ấy như thế? Chẳng qua là... tiện thể =))))))))  )

       “Đã ngần này tháng rồi, không muốn giữ lại cũng chẳng được”.
       “Đúng vậy… thật ra đã hơn sáu tháng. Dù dùng thuốc hay tác động bên ngoài cũng sẽ tạo thành tổn thương không thể phục hồi cho cơ thể, trường hợp xấu nhất có thể nguy hiểm tới tính mạng, quyết định của Người là hoàn toàn chính xác”
. Biết được ý nghĩ của Yến Hướng Nam, vẻ mặt Vân Thu Thực cũng thoải mái rất nhiều, bọn họ chỉ là người ngoài, vẫn nên nghe theo ý của hai cha… à… hoặc mẹ?
       Vân Thu Thực không hề chần chừ, lập tức lên đường trở về Tàn Nguyệt Các. Y quyết định dựa theo thể trạng Yến Ngọ mà điều chế vài phương thuốc cùng dược thiện, điều trị thật tốt thân thể hắn. Cái thân xác còm cõi thiếu dinh dưỡng ấy, thật là không thể tin được là của một nam nhân có võ công thâm hậu. Phải điều trị thân thể thật tốt, thai nhi trong bụng mới có thể hấp thu dinh dưỡng.
       Phân phó mọi chuyện cho Nguyên Khiếu, đợi khi hai người đều đi khỏi, Yến Hướng Nam liền đi tới bên giường thì thấy Yến Ngọ đang ngơ ngác nhìn đỉnh giường, chẳng biết nghĩ cái gì.
       “Đừng có nghĩ ngợi nhiều, biết không? Hiện tại quan trọng nhất là phải điều dưỡng cơ thể thật tốt. Đừng ngủ vội, đợi lát nữa tiểu nhị bưng đồ ăn lên, ăn xong rồi ngủ tiếp”. Đã ngủ tới tận bây giờ, có lẽ hôm qua còn chưa ăn cơm. Lúc ngủ còn nghe thấy bụng hắn ục ục kêu, chắc đói lắm, có thể ăn cơm là tốt rồi.
       “Chủ tử, em bé không khỏe mạnh”. Suy nghĩ nửa ngày, Yến Ngọ chỉ phun ra một câu như vậy. Hắn có rất nhiều thắc mắc, nhưng ngại thân phận nên không dám hỏi, giấu ở trong lòng cực kì khó chịu.
       “Chỉ là có thể thôi. Mà, cho dù không mạnh khỏe, nó liền không phải là con chúng ta sao? Ta đường đường là Các chủ Tàn Nguyệt Các, chẳng lẽ lại không thể nuôi dưỡng tốt con mình à?”. Thiểu năng, dị tật… thì có vấn đề gì? Chỉ cần yêu thương, chiếu cố, để con cả đời vui vẻ là được. Đây là điều mà chính bản thân y đã sâu sắc cảm nhận được khi cùng ca ca sống nương tựa lẫn nhau, chỉ là lần này kẻ đi lo lắng cho người khác đổi thành chính mình.
       “Nhưng mà…”. Vừa nói được hai từ đã bị ngón tay của Các chủ đặt lên miệng. Đúng lúc đó tiếng đập cửa vang lên, tiểu nhị đưa cơm và đồ ăn tới, Yến Hướng Nam đứng dậy mở cửa. Yến Ngọ nhìn bóng lưng y nghi hoặc, Các chủ hình như đang thay đổi.
       Lúc này Tàn Nguyệt Các đang rối hết cả lên. Bọn thị vệ trợn mắt há mồm nhìn Nguyên Chủ quản đem chiếu, đệm chăn, bàn ghế, bát đĩa… từng thứ từng thứ khuân lên xe. Một chiếc xe không đủ lại kêu thêm một chiếc, tất cả đều nghi hoặc, chẳng lẽ Các chủ phải đi xa? Nhiều đồ đạc như vậy, khéo chuyển cả nhà luôn cũng nên, mang theo nhiều thứ đến thế chẳng lẽ đến nơi nào hoang vu sao?
Tuy chuyện này không thể để nhiều người biết, nhưng Yến đại Các chủ cũng không tự tin là mình có thể chăm bẵm cho người ta thật tốt, Nguyên Khiếu thì bận xử lý sự vụ trong Các lý, tất cả từ trong ra ngoài đều do hắn lo liệu nên có thể sẽ không được trọn vẹn mọi bề, thành ra Tuyết hộ pháp điên cuồng sung sướng mà thu dọn đồ đạc trước mặt mọi người, khiến các huynh đệ ghen tị đỏ cả mắt: “Sướng ghê a! Được tham dự hành động bí mật cùng Các chủ, chúng ta cũng muốn đi!”
       Tuyết hộ pháp dùng ánh mắt hèn mọn mà quét qua một lượt: “Bản hộ pháp có thể giặt quần áo, nấu cơm, pha trà… Còn các người làm được cái gì? Các chủ cần mấy người để làm gì?” Bảo hộ? Các chủ mạnh đến thế, cần sao? Hơn nữa nghe nói lần này sẽ được biết đến một bí mật động trời, nàng kích động đến mức muốn ngay lập tức bay tới trước mặt Các chủ.
       Là người con gái duy nhất trong Tứ Đại Hộ Pháp, không ai dám cùng nàng bon chen. Thật tuyệt!
       Ly Âm từ trong tiểu viện lắc lư đi ra, hứng thú hỏi Nguyên Khiếu: “Nguyên Chủ quản, ngoài Tuyết hộ pháp ra còn có ai đi không?”
       Quan hệ giữa Yến Hướng Nam và Ly Âm, người bình thường có thể không biết, nhưng Nguyên Khiếu lại vô cùng rõ ràng: “Còn có hai tử sĩ, thật ra Các Chủ không muốn mang nhiều người đến thế, nhưng mà tình huống hiện tại rất khẩn cấp, vẫn nên chu đáo thì hơn. Ly Âm công tử, Các chủ dặn, nếu ngài ở Các lý quá buồn chán, có thể đi theo”. Yến Hướng Nam vốn không cho Ly Âm tự tiện ra ngoài một mình, sợ rằng lúc y không ở nhà sẽ có kẻ hại cậu. Nhưng lần này nên tìm những người có thể tin cậy, vả lại cậu có thể chế biến vài món ăn cho Yến Ngọ bồi bổ thân thể. Kỳ thật, nguyên nhân thứ hai mới là mục đích chính của Yến đại Các chủ đi?
       Ly Âm nhìn thấy hai gã tử sĩ bị Nguyên Khiếu kêu đến, cười tủm tỉm: “Tất nhiên là muốn đi”.
       Bị Các Chủ trông chừng cẩn mật, hai ngày nay Yến Ngọ không được phép xuống giường. Nằm đến mức xương cốt rã rời, hắn chưa bao giờ trải qua quãng thời gian “nhàn hạ” đến thế, thật sự là không quen chút nào. Tranh thủ lúc Các chủ ra ngoài, hắn cẩn thận nhẹ nhàng ngồi dậy, vừa định xuống giường hoạt động chân tay, cửa bỗng bật mở!
        Yến Ngọ thoắt cái nằm xuống, nhớ lần giáo huấn trước, hắn không dám cho Các Chủ thấy được, bất quá khi người ngoài cửa tiến vào, hắn lại vừa mừng vừa sợ. Mừng, vì người đi vào là Yến Tị và Yến Mùi. Trong những người tử sĩ mà hắn quen, quan hệ với họ được coi là tốt nhất, cho nên gặp được nhau dĩ nhiên là cao hứng! Sợ, bọn họ bị Các Chủ gọi đến, hẳn là đã biết… chuyện của mình.
       Yến Mùi biết tin Yến Ngọ vẫn sống, lại khôi phục vẻ hoạt bát hồn nhiên, len lén đi đến bên giường: “Yến Ngọ, huynh làm sao vậy? Trên đường đến đây, bọn đệ hỏi suốt mà Nguyên Chủ quản nhất định không nói! Vừa rồi gặp Các Chủ, người cũng chỉ bảo đi vào gặp huynh, chẳng chịu tiết lộ điều gì, rốt cục là làm sao?”
       Bị Các chủ tìm thấy mà vẫn khỏe mạnh nằm trên giường, cho dù thần kinh có thô cũng cảm nhận được có vấn đề. Mặc kệ thế nào, có vẻ như Các Chủ không muốn trách phạt Yến Ngọ, như vậy cậu yên tâm rồi. Yến Tị trải qua mấy tháng, cảm xúc cũng trầm tĩnh hơn, đã có thể bình tâm đánh giá người trước mắt, liền nhận ra ngay điều dị thường.
       Từ lúc bọn họ vào, Yến Ngọ vẫn nằm trên giường, hắn còn nghĩ bị trọng thương không tiện đứng dậy. Nhưng mà phần chăn bông phía dưới lại phồng lên một cách kỳ lạ. Hắn tiến lên một bước, đứng cạnh giường nhìn ngắm một lúc lâu. Mãi đến khi Yến Mùi phát hiện sự trầm mặc của hắn, theo tầm mắt nhìn, kinh ngạc thốt lên: “Yến Ngọ, bụng của huynh thật sự chứa…” Vật gì kỳ quái…Tay Yến Tị đập lên tay cậu, khiến cậu đem lời muốn nói nuốt trở vào.
       Yến Tị giả vờ bình tĩnh nói: “Sao bụng lại trở thành thế này?”
Thôi vậy, đằng nào bọn họ cũng biết. Các chủ không giải thích mà để họ tiến vào, chắc là muốn mình tự nói. Yến Ngọ sờ sờ bụng mình cách một lớp chăn, thấp giọng nhưng vẫn rành mạch: “Kỳ thật, trên đời này tồn tại nam nhân có thể sinh con, các người tin không?”
       “Hử?” Như là không hiểu Yến Ngọ đang lảm nhảm điều gì, mặt hai gã tử sĩ ngơ ngơ ngác ngác. Yến Mùi trưng bản mặt ngu ngốc nhìn cái bụng bự của Yến Ngọ--Nam nhân sinh con--Hóa ra Yến Ngọ đang có em bé, cậu trợn tròn mắt không dám tin. Yến Tị so với cậu trầm ổn hơn nhiều, dù ban đầu hắn đã cho rằng Yến Ngọ nói đùa, nhưng hiển nhiên sự có mặt của Các chủ và Vân Thu Thực đã chứng minh đây không phải là giả.
       “Ngươi thật sự… Chuyện xảy ra khi nào?”
       Các chủ chăm sóc cho Yến Ngọ, tự tiện bỏ đi cũng không truy cứu, ngược lại dọn đồ từ Các lý tới đây sống chung với hắn, đứa nhỏ là của ai không cần nói cũng biết. Bụng đã bự đến thế, người này giấu cũng thật kỹ, lại nghĩ tới lần trước hắn mạo hiểm đối phó Hồng Bá Thiên, chỉ còn kém chút nữa là mất mạng, trong lòng liền lo lắng loạn lên.
       Tầm mắt của Yến Ngọ nhìn vào bên trong giường, loại chuyện này thật khó mở miệng: “Đừng hỏi, dù sao đây là sự thật. Đúng rồi, sao chủ tử lại gọi hai người tới đây, là do muốn đối phó Phương Chấn Long sao?”
       Yến Tị lắc đầu: “Các chủ căn bản không đem lão hồ ly kia để vào mắt, gã đã có những người khác lo. Các chủ muốn dẫn chúng ta tới một nơi, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là để tiện cho ngươi dưỡng thai. Ngươi có còn bị thương chỗ nào nữa không? Lần trước Hình Đường bị nổ tan tác, ngươi làm sao có thể toàn thân trở ra?”
       Yến Tị nói chuyện thật thẳng thắn, chuyển đề tài cũng rõ nhanh. Hắn nhìn ra Yến Ngọ đang ngại ngùng, chỉ là có người nào đó vẫn không hiểu ý, bổ nhào vào bên giường nhìn chằm chằm Yến Ngọ, trong mắt là nghi hoặc khó hiểu cùng sự hưng phấn đến quỷ dị: “Yến Ngọ ~ Huynh sao lại mang thai, chẳng lẽ huynh là nữ? A, không đúng, chúng ta đã cùng nhau ‘suỵt suỵt’* rồi mà, huynh nhất định là nam nhân! Không nghĩ tới đàn ông cũng có chức năng này, thật kì diệu ~”
(*: nguyên văn tác giả)
       Cấu tạo đại não của Yến Mùi quả nhiên khác hẳn người thường, có thể giữ nguyên tính cách như vậy sau khi trải qua huấn luyện tử sĩ đã đủ chứng minh tài năng bất thường của cậu rồi!
       Không cần phải ở lại khách điếm thêm một ngày nào nữa vì sau khi Yến Hướng Nam trở về, bọn họ liền lục tục kéo nhau lên xe ngựa rời khỏi Bích Huyện. Riêng Yến Ngọ là bị ôm ngang bế vào xe, trên người bọc lớp áo choàng bằng lông tơ thật dày, vẻ mặt có chút xấu hổ, dù sao nam nhân đối với chuyện bị ôm ấp bồng bế thế này vẫn có tâm lý bài xích, dù người kia có là Các chủ của mình.
Phương Chấn Long vẫn trốn biệt dạng, tuy vậy đó không còn là vấn đề mà Yến Ngọ có thể quan tâm.
       Xe ngựa lăn bánh về phía Hồ Điệp Cốc, con đường này càng chạy càng quen, đến khi tới lối rẽ mới dừng, Yến Hướng Nam nói với Yến Ngọ - hiện đang ngồi yên vị trên một cái đệm thật mềm: “Nguyên Khiếu biết đường, ngươi cùng hắn đi xe ngựa vào”.
Yến Ngọ bỗng hiểu được ý của y. Các Chủ muốn dẫn bọn họ tới chỗ huyệt động, nơi thông với đào nguyên yên bình kia. Chỉ có Các Chủ mới có thể đi xuống dưới đáy đầm nước, cho nên chắc muốn tự mình giải khai trận pháp, còn bọn họ chỉ cần chờ ở đúng nơi là được. Hắn không biết từ khi nào mình lại níu lấy tay áo Các chủ, đối diện với cái nhìn mang ý hỏi của Các chủ, môi mới ngập ngừng: “Thuộc hạ cũng muốn đi!”
       Yến Hướng Nam lẳng lặng nhìn hắn một hồi, khóe miệng nhếch lên vẽ thành nụ cười.
       Đương nhiên vụ này vẫn phải trưng cầu ý kiến của Vân Thu Thực, Diệu Thủ Thần Y xoa xoa tay: “Thật là, mới gặp lại nhau đã đòi cùng xuống nước, tử sĩ này đúng là không bỏ được ngươi a~ Đi đi! Nhưng mà cảnh báo trước là không được để Yến Ngọ nhiễm lạnh, người của ngươi thì ngươi tự biết đường mà chiếu cố!”
       Y cũng rất hi vọng Yến Ngọ là vì không nỡ xa y! Cho dù Vân Thu Thực chỉ nói đùa thì vẫn làm Yến Hướng Nam cảm thấy sung sướng. Mấy ngày nay tâm trạng luôn bực bội, cuối cùng cũng thấy chút ánh sáng xua tan mây mù.
       Nhẹ nhàng ôm người đi qua  cơ quan có thể dễ dàng lấy mạng nhiều người khác, thong thả bước tới đầm nước quen thuộc, y thả Yến Ngọ xuống, ngồi xổm lấy tay vọc vào nước thử độ ấm, luôn miệng dặn dò: “Nhớ là sau khi trồi lên trên mặt nước, đừng vội lên bờ. Nóng lạnh đan xen dễ bị nhiễm phong hàn, có gì không thoải mái nhớ bảo ta, véo tay hay dùng mông đều được ~”. Tình huống này rồi còn không quên đùa giỡn tử sĩ, kể ra thì lúc tâm tình tốt đúng là dễ bộc lộ bản chất thật sự.
       Yến Ngọ không có thời gian suy nghĩ là vì sao phải véo tay với mông. Khi hắn nhìn thấy Các Chủ vói tay vào đầm nước thì đã hiểu ra, muốn để cho nước ấm lên thì cần hao phí rất nhiều nội lực, mình đã gây ra phiền toái cho Các Chủ. Sao lúc ấy đầu óc ngơ ngác trì độn thế nào lại nói ra một câu như vậy, hung hăng tự trách bản thân, Yến Ngọ liền đến ngăn lại động tác của Yến Hướng Nam: “Chủ tử, không cần lãng phí nội lực! Thuộc hạ, thuộc hạ không xuống nước là được, thuộc hạ đã nói bậy!”
       Yến Hướng Nam không thu tay, ngược lại trợn mắt lên trừng hắn một cái, cực kì hi vọng hắn thu lại lời vừa rồi: “Ngươi không có nói lung tung, tuyệt đối không phải. Cho dù biết để ngươi trên xe ngựa mới là lựa chọn an toàn nhất, nhưng  lúc nghe ngươi nói muốn cùng ta xuống nước, ta vẫn rất hạnh phúc. Cho nên, đi tới bước này rồi ngươi muốn hối hận, chậm mất rồi!”
       “Chủ tử…”
       “Ngươi phải biết, chút nội lực ấy đối với ta chả đáng là gì. Hơn nữa ta chỉ cần đảm bảo nước ấm vây xung quanh chúng ta. Mà nhiệt độ của nước dưới đầm này so với nước sông cũng cao hơn, không tin ngươi tới mà xem”.

       Vì không muốn để áo choàng ngấm nước sẽ tăng sức nặng, khi Yến Hướng Nam vào động liền bỏ lại cho Nguyên Khiếu. Đụng vào nước một chút, quả nhiên không lạnh chút nào. Trên mặt đầm nước vẫn luôn tĩnh lặng yên ả, nhưng càng xuống dưới thì dòng chảy sẽ càng mạnh, xoáy nước ngăn cản mọi người sẽ xuất hiện. Yến Ngọ được Yến Hướng Nam mang theo thuận lợi, bắt đầu bơi dần về phía dước.
       Bỗng nhiên bụng nhói lên, Yến Ngọ bị giật mình kêu lên một tiếng đau đớn. Tuy rằng đúng lúc kìm lại nhưng khuôn mặt dần tái xanh! Không có không khí! Cánh tay đang khoác lên cổ Các chủ ngọ nguậy vài cái, nhưng rồi không cử động nữa… Cách làn nước nên không thể thấy rõ vẻ mặt của Các Chủ, nhưng y nhất định luôn luôn chú ý tới tình trạng của hắn. Các Chủ đang chờ đợi điều gì. Yến Ngọ bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, rút cục hắn dùng tay bẹo lên vai Các Chủ một cái.
       Sau một giây, hắn liền thấy rõ ràng khuôn mặt đang ngày một gần của Các Chủ. Hai phiến môi giao nhau, luồng không khí mới mẻ nhanh chóng tràn vào…



-Hết Chương 30-
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét