Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014

Si Tâm Vọng Tưởng_Chương 22


 

Chương 22: Chuyển nhà.  
Tác giả: Khô Mục
Edit: Míu
Beta: MarS

       Mùi vị từ đồ ăn rất hấp dẫn, Lộ Diêu ngồi đối diện Cao Giai, thấy y cúi đầu ăn cơm, mới nhớ tới mình từ hôm qua đến giờ cũng chưa ăn gì, nhưng lại không cảm thấy đói.

       “Ba cậu đã nói với cậu cái gì?” Cao Giai đột nhiên hỏi.

       Lộ Diêu có chút kinh ngạc, bình thường khi ăn cơm Cao Giai rất ít khi nói chuyện. Cậu lại nghĩ tới những lời Lộ Chấn Hoa đã nói, thế nhưng, cậu không thể không có Cao Giai.

       Cao Giai nhìn cậu thất thần, nhíu mày.

       Lộ Diêu lập tức hoàn hồn, “Ba em muốn em tìm được anh hai, sau đó chăm sóc cho anh ấy. Anh biết đấy, anh em thân thể không tốt, bây giờ lại chẳng rõ tung tích.”

       Cao Giai có chút đăm chiêu nói: “Vậy cậu định tìm thế nào? Thân tín trước kia của ba cậu sẽ giúp đỡ cậu sao? Hơn nữa, tài sản nhà họ Lộ có lẽ đã bị đóng băng, ngân hàng sẽ giám định tài sản, giao cho cơ quan tư pháp.”

       “Trước kia có một số quan hệ tốt, nói không chừng còn có thể giúp đỡ. Cho dù không được, Hầu nhị thiếu và Tề Vân cùng em quan hệ không tồi, nói không chừng có thể giúp đỡ em một ít.”
       Cao Giai chăm chú nhìn cậu trong chốc lát, cũng không biết rốt cục là có ý tứ gì. Sau đó, Lộ Diêu nhìn thấy y cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện nữa.

       Ăn xong rồi, Cao Giai buông đũa, mới lại mở miệng nói: “Cậu không cần đi tìm những người này. Bạn bè cũ của ba cậu thân còn lo không xong, cũng không giúp được việc gì. Về phần Hầu nhị thiếu và Tề Vân, quan hệ trong nhà cũng rất nhạy cảm, chuyện này cậu đi tìm bọn họ, có thể sẽ khiến bọn họ khó xử.”

       Lộ Diêu trầm mặc, có chút không biết làm sao.

       Đúng lúc này, Cao Giai nhíu mày với cậu, vẫy vẫy tay, “Lại đây.”

       Lộ Diêu đứng dậy đi qua, đã bị Cao Giai kéo vào lòng, “Tôi giúp cậu tìm là được rồi.”

       Tim Lộ Diêu theo lời nói nhỏ của y bang bang loạn đập, hoàn toàn rối loạn. cậu mở to hai mắt nhìn Cao Giai, chớp mắt một cái, nhịn không được mà gào khóc.

       Cao Giai cũng bị phản ứng của cậu làm cho sửng sốt, lập tức nhếch khóe miệng, lộ ra một chút tiếu ý.

       Trong đời Lộ Diêu chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, thậm chí cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới nhà họ Lộ sẽ kết thúc như vậy.

       Tâm tư Cao Giai cũng không còn đặt trên người trong lòng, y có chút đăm chiêu ngửa đầu nhìn trần nhà, chờ Lộ Diêu chậm rãi bình tĩnh trở lại.

       Lộ Diêu khóc mệt, tắm rửa xong đi ra, nằm xuống bên cạnh Cao Giai, không lâu sau liền ngủ.

       Cứ như vậy vài ngày, Lộ Diêu không rõ mình đã trải qua như thế nào.

       Nhất là khi cậu đứng ở trong nhà mình, nhìn đồ đạc bên trong bị những người xung quanh đem đi từng cái một. Trong lòng cậu vô cùng trống trải, giống như đang nằm mơ, giãy dụa mãi vẫn không tỉnh lại.

       Cậu đi tìm rất nhiều người, nhưng kết quả thật sự làm cho cậu suy sụp. Hiện tại nhà họ Lộ đã hết thời rồi. Trước kia không ít người dệt hoa trên gấm (khôn khéo nịnh bợ), hiện tại lại không hề có lấy một người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi (giúp đỡ khi người gặp nạn).

       Không có ai bằng lòng giúp cậu móc nối quan hệ.

       Lúc này Lộ Diêu mới bắt đầu hiểu được Cao Giai vì sao nói không cần đi tìm những người này.

       Bởi vậy Lộ Diêu đem toàn bộ tinh thần đều tập trung vào việc tìm Lộ Lê, một ngày gọi cho Trương Lập Quyền vô số lần, bản thân thì đến bệnh viện Lộ Lê nằm trước khi mất tích tìm manh mối.

       Cao Giai nhìn cậu tìm một tuần cũng không có một chút manh mối, cả người đều gầy, liền tìm một cơ hội để cậu ở nhà nghỉ tạm một ngày.

       Lộ Diêu ở trong nhà lại bắt đầu miên man suy nghĩ, hơn nữa rất sợ Lộ Lê xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cao Giai không ở nhà, cậu chỉ tùy tiện ăn qua loa một chút. Vừa ăn xong, liền nhận được một cú điện thoại.

       Nội dung cuộc gọi khiến cậu ngơ ngẩn tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

       Khi Cao Giai đến, nhìn thấy Lộ Diêu ngồi trên băng ghế của bệnh viện, thoạt nhìn cả người đều choáng váng. Y đi qua vỗ vỗ bờ vai cậu. Lộ Diêu ngẩng đầu nhìn y, thanh âm khàn khàn hỏi: “Có tin gì của anh hai em không?”

       Cao Giai lắc lắc đầu, “Đã xảy ra chuyện gì?”

       Lộ Diêu nghẹn ngào một chút, hấp hấp cái mũi, hoàn toàn không có cách nào mở miệng nói chuyện. Cao Giai nhìn cậu như vậy, có chút buồn bực nhíu mày.

       Sự tình phát sinh quá đột ngột, đêm khuya ngày hôm qua, bệnh tim của Lộ Chấn Hoa tái phát, được đưa vào bệnh viện cấp cứu, đến rạng sáng đã không còn gì đáng ngại. Nhưng mà sáng sớm nay, cảnh sát trông nom liền phát hiện thi thể Lộ Chấn Hoa trong nhà tắm, là tự sát.

       Cao Giai trong lòng hiểu rõ, xảy ra chuyện như vậy vốn đã không còn đường lui, so với nửa đời sau sống trong lao tù, không bằng chết đi cho xong hết mọi chuyện.

       Cao Giai trong lòng cười lạnh, quay đầu an ủi Lộ Diêu, “Cậu ngồi đây cả buổi trưa rồi, cùng tôi đi ăn chút gì đi.”

       Lộ Diêu lắc đầu, “Em muốn ngồi thêm một lúc nữa.”

       Cao Giai liếc cậu một cái, đứng dậy gật đầu, “Tôi bảo người ở bên ngoài chờ cậu.” Sau đó xoay người rời đi.

       Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, mỗi chuyện đều đem Lộ Diêu ép tới không thở nổi.

        Cậu trốn trong góc gào khóc một hồi mới từ từ bình tĩnh trở lại. Lần trước gặp Lộ Chấn Hoa, đối phương mang một bộ dáng bình tĩnh như thế, hẳn là đã sớm nghĩ tới những chuyện này. Giống như Cao Giai nói, dám làm thì sẽ chuẩn bị tâm lý. Chẳng qua loại chuyện này đối với một Lộ Diêu cái gì cũng không biết mà nói, có chút quá mức đột ngột.

        Lộ Diêu ra khỏi bệnh viện, có hai người đàn ông trẻ tuổi đi tới gọi cậu Lộ thiếu, Lộ Diêu gật gật đầu, liền thấy một chiếc xe dừng bên cạnh, ngồi lên.

       Lộ Diêu ở trên xe ngủ, khi tỉnh lại thấy đây không phải đường quay về. Cậu thực nghi hoặc, liền hỏi: “Đây là đi đâu?”

       Người ngồi bên cạnh ghế lái cười cười, trả lời: “Lão đại dặn dò, trong nhà Lộ thiếu xảy ra chuyện, gần đây anh ấy lại bề bộn nhiều việc không có thời gian chăm sóc cho cậu, nên đưa cậu đi nơi khác ở một thời gian, nơi đó phong cảnh rất đẹp, vừa lúc có thể giải sầu.”

       Lộ Diêu nhíu mày, “Ba tôi đã mất, tôi phải ở lại lo liệu tang sự!” nói xong mò tìm di động trong túi.

       “Cậu không cần gọi, tối nay lão đại sẽ tự mình nói cậu nghe. Cậu còn không tin anh ấy?”
       Lộ Diêu không để ý tới hắn, nhấn nút gọi, Cao Giai bắt máy rất nhanh, trước khi Lộ Diêu mở miệng đã nói: “Cậu trước theo bọn họ đi tới đó, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Thi thể ba cậu bên cảnh sát còn muốn điều tra, trước không vội. Tôi còn có việc, tối nay nói sau.” Nói xong liền cúp điện thoại.

       Lộ Diêu nghe y nói như vậy mới nhẹ nhàng thở ra, cậu xoa xoa thái dương, phát hiện gần đây chính mình dường như thật sự có chút căng thẳng thần kinh, nghi thần nghi quỷ.

       Hai người ngồi phía trước cách kính chiếu hậu cười cười, ý tứ hàm xúc không rõ.

       Lộ Diêu một thân mệt mỏi, cũng không bởi vì ngủ một giấc ngắn mà khôi phục lại, mơ hồ hỗn độn xuống xe, liền phát hiện chính mình đã đến vùng ngoại thành hoang vu.

       Chung quanh đã tối đen, trừ bỏ ánh sao sáng, tất cả đều tối đen như mực, nhìn không thấy một ngọn đèn.

       Lộ Diêu nhìn nhìn khắp nơi, mãi mới nhìn thấy một biệt thự hai tầng nằm phía sau một hoa viên nhỏ ở khá gần, bên ngoài sơn màu trắng, nhưng mà trời rất tối, cậu cũng không nhìn rõ lắm.

       “Là nơi này sao?”

       Hai người kia đi đến cạnh hàng rào sắt, lấy chìa khóa mở cửa, quay đầu cười nói: “Nơi này không khí rất tốt, rất thích hợp giải sầu dưỡng sinh. Vào đi thôi, bên ngoài lạnh quá.” Nói xong lại quay về phía sau xe lấy ra túi lớn túi nhỏ gì đó.

       Cậu nhìn có chút giật mình. Xem ra Cao Giai từ sớm đã sắp xếp ổn thỏa, đồ đạc đều đã đem đến đây. Có lẽ ban đầu đã dự định tự mình đưa cậu đến đây đi?

       Lộ Diêu đi vào, vừa bật đèn lên nhìn, kiến trúc bên trong cũng đã rất cũ rồi, nhưng vẫn rất thuận mắt. Thoạt nhìn hẳn là mới được dọn dẹp qua, vẫn còn vài món đồ trong góc chưa kịp đem đi.

       “Yên tâm đi, điện nước và gas đều có, chỉ là muốn đi mua gì đó thì hơi bất tiện, nhưng nếu cần gì có thể gọi điện cho tôi.” Người ngồi ở ghế phó lái lúc nãy móc ra danh thiếp từ trong túi, bên trên chỉ có tên và số điện thoại.

       Lộ Diêu nhìn nhìn, người này tên Tiền Hưng Quốc. Lộ Diêu trong lòng thầm khinh bỉ cái tên này một chút, rồi gật gật đầu với hắn.

      “Đồ đạc chúng tôi đã chuẩn bị cho cậu đầy đủ cả rồi, bên trong rất có nhiều đồ ăn, còn có một ít đồ hộp, còn một ít cậu có thể tự mình chế biến.” Tiền Quốc Hưng nói xong, vẫy vẫy tay với người bên cạnh, giao chìa khóa cho Lộ Diêu xong hai người liền rời đi.

      Lộ Diêu ngó qua lầu một xong, liền hướng lầu hai đi. Lầu hai có hai phòng ngủ, một thư phòng và một phòng chứa đồ đạc linh tinh, trong phòng ngủ có một gian để quần áo.

      Thả một đống đồ trong phòng ngủ, Lộ Diêu mở tủ đồ ra nhìn, bên trong đều là quần áo mới, mác còn chưa gỡ xuống, hơn nữa tất cả đều là size của cậu. Từ trong ra ngoài đều có.

      Lộ Diêu lấy ra một bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, bất đắc dĩ thở dài, trong lúc đợi nước nóng xả đầy liền thu dọn lại chăn đệm trên giường, tốt xấu gì một người cũng có thể ngủ.

      Nằm ngâm mình trong bồn tắm lớn, Lộ Diêu nhìn màu sắc sặc sỡ do thủy tinh chiếu ra rồi phát ngốc trong chốc lát, trong lòng vẫn cảm thấy rất kỳ quái. Rất dễ nhận thấy, Cao Giai đưa cậu đến đây ở là quyết định trong chốc lát, nơi này căn bản còn chưa kịp dọn dẹp xong. Bình thường cậu cũng không biết trong lòng Cao Giai đang nghĩ gì, lúc này lại càng không thể hiểu được.

       Có điều lúc này những chuyện bên người đều phát sinh quá đột ngột. Lộ Diêu thở dài, bỗng nhiên rất nhớ Cao Giai, rõ ràng mới rời đi không bao lâu.

      Cậu tắm rửa xong đi ra, đang sấy tóc thì điện thoại vang. Lộ Diêu nhìn tên hiển thị trên màn hình di động, vội vàng nghe.

     “Thế nào?” đối phương hỏi.

     “Ngày mai dọn dẹp lại chút. Đúng rồi, vì sao đột nhiên lại để em đến nơi này?”

     “Không vui sao?”

     “Không phải…Anh, khi nào thì đến?”


     Bên kia trầm mặc một chút, mới nói: “Tối mai tôi sang với cậu. Cần tôi mang gì cho không?”

     Lộ Diêu sửng sốt, vội vàng nói: “Bên chỗ Quyền ca có tin tức của anh em không?”

     Cao Giai cách điện thoại thở dài, “Biết vì sao tôi để cậu tới đó ở không? Gần đây cậu chịu áp lực quá lớn, chuyện tôi đã đáp ứng, cậu không cần lo lắng. Anh cậu lại không có kẻ thù, nói không chừng chỉ là tâm huyết dâng trào ra ngoài du lịch. Cậu ở tại đó không nên suy nghĩ bậy bạ.”

      Lộ Diêu trong lòng ấm áp dễ chịu, gật đầu, “Được. Vậy em chờ anh.”

     “Được.”
Cao Giai bên kia cúp máy rồi, Lộ Diêu mới thầm oán đối phương cúp cũng quá nhanh, còn chưa kịp nói chúc ngủ ngon.

      Lộ Diêu nằm mơ, lúc tỉnh lại một thân mồ hôi lạnh, cảm giác đó là một cơn ác mộng đáng sợ, nhưng trên thực tế, khi cậu mở mắt lại không thể nhớ nổi đã mơ thấy gì.

     Cậu dứt khoát không ngủ nữa, đứng dậy vọt đi tắm rửa, thay một bộ quần áo ở nhà nhẹ nhàng, bắt đầu thu dọn quét tước.

      Cũng nhờ ơn một đống đồ đạc lộn xộn kia ban tặng, Lộ Diêu không còn thời gian để chìm đắm trong bi thương nữa, trời lạnh giá quét tước phòng ở cũng liền trở thành một đầu mồ hôi nhễ nhại, đến một giờ sáng mới nấu một bát lớn mỳ thập cẩm ăn no bụng.

      Nhìn cả gian nhà thay đổi diện mạo mới, Lộ Diêu cũng thấy rất có cảm giác thành tựu, bất kể là rèm cửa màu xanh nhạt hay là bụi cỏ xanh biếc bên ngoài, đều khiến cậu trầm tĩnh trở lại.

     Trong lòng cậu mơ hồ có chút cảm kích sự an bài của Cao Giai, ở trong này, cậu có cảm giác như đang sống trong một thế giới khác, không cần phải đối mặt với rất nhiều chuyện không muốn đối mặt.

     Có điều nghĩ lại thì, Lộ Chấn Hoa nuôi cậu nhiều năm như vậy, tuy rằng không thích nhưng cũng không bạc đãi cậu. Bởi vậy, Lộ Diêu cũng nếm qua loại cảm giác mất đi người thân trước kia chưa từng trải qua.

       Cậu thậm chí không muốn nhớ lại bộ dáng thi thể trong nhà xác.



Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét