Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

Si Tâm Vọng Tưởng_Chương 23

Edit: Míu
Beta: MarS

Chương 23: Lo Lắng.

        Lộ Diêu đến bên cửa số sát đất ở ban công lầu hai ngồi xuống, bên dưới là một hoa viên, nhưng có vẻ đã lâu không được quan tâm tới, ngay cả một gốc hoa cũng không có. Phía sau biệt thự là một ngọn núi không cao lắm, cây cối cũng rất rậm rạp, phía trước là hồ, đường quốc lộ chạy dọc theo hồ đến giữa sườn núi.


       Xung quanh đây, dĩ nhiên, không có một bóng người.


       Loại địa phương này rất thích hợp để ẩn cư, hay nói cách khác, cậu có chết ở nơi này cũng không ai phát hiện.


       Lộ Diêu móc di động ra, lại thử gọi cho Lộ Lê, kết quả vẫn là tắt máy như cũ.


      Cậu thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.


      Buổi tối tám giờ Cao Giai mới lái xe qua, khi đó Lộ Diêu đang  trong bếp nấu sủi cảo. Cao Giai nghe mùi tiến vào, đứng ở cửa bếp nhìn cậu.

      Lộ Diêu đã sớm nghe được tiếng động cơ, nơi này xung quanh im ắng, chẳng có ai giữa đêm lại lái xe đến đây hết.


      “Anh lái xe đến đây mất bao lâu? Nơi này cách chỗ anh rất xa.” Lộ Diêu tắt bếp liền đi tới.


      Cao Giai nhìn khí sắc cậu không tệ, liền cười cười, “Cho nên hiện tại tôi rất đói bụng.”


      Lộ Diêu sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười, xoay người cầm chén, “Ở đây không có món gì ngon, ăn tạm chút bánh sủi cảo đông lạnh đi. Lần sau sẽ làm mấy món ngon cho anh.”


      Cao Giai xoay người cởi áo khoác ngoài vắt lên sô pha, bản thân đi tới kéo ghế tựa ngồi xuống.


      Lộ Diêu đem chén đũa đặt trước mặt y, sau đó lại đi vào lấy thêm một chén.


      Hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là hai bát sủi cảo nóng hầm hập, Lộ Diêu trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ ngọt ngào.


      “Sủi cảo đông lạnh hương vị hơi kém chút, cho nên em nêm thêm gia vị.”


      Cao Giai không trả lời, giống như thật sự đói bụng, gắp lên một miếng thổi thổi hai cái liền ăn, ăn xong buông đũa rồi mới cau mày nói: “Lần sau tự làm đi. Tôi đã nhiều năm qua chưa ăn sủi cảo, hương vị này làm sao giống sủi cảo được?”


       Lộ Diêu chưa từng làm qua, nhưng vẫn cười gật gật đầu, “Lần sau em lên mạng tra xem cách làm như thế nào.” Nói xong liền đứng lên thu dọn bát đũa.


      Cao Giai uống hết nửa chén trà, đi đến phòng bếp nhìn cậu dọn dẹp, tựa vào bên cửa hút thuốc.


      “Cậu cảm thấy nơi này thế nào?” Cao Giai chợt lên tiếng hỏi.


      Lộ Diêu quay đầu nhìn y một cái, “Ở đây lâu một chút, nói không chừng em cũng có thể tu hành đắc đạo.”


      “Vậy tạm thời ở đây đi.”


      Lộ Diêu ngừng lại, rửa sạch tay rồi lâu khô, đi đến bên cạnh Cao Giai, nhích lại gần, cách chóp mũi y khoảng một ngón tay thì dừng lại, nghiêm túc nói: “Chỉ cần ở bên cạnh anh, chỗ nào cũng tốt.”


      Cao Giai không nói gì, cứ như vậy nhìn cậu, đến tận khi Lộ Diêu nghiêng đầu hôn y.


      Lộ Diêu hôn thật sự vội vàng, trong hơi thở đều là khát cầu. đã thật lâu cậu không cùng Cao Giai làm.


      Cao Giai ôm eo cậu, bị một bàn tay tiến vào trong quần, quả thật có chút kiềm chế không được. Cậu ngẩng đầu cắn lên môi Cao Giai, dở khóc dở cười, “Gấp cái gì?”


     Nói xong, Cao Giai lôi kéo cậu tới bên cạnh sô pha, một bên cởi quần cậu, một bên cúi đầu cùng cậu hôn môi. Y hôn rất sâu, cũng thật bá đạo, rất nhanh liền khiến Lộ Diêu mất kiểm soát.


      Lộ Diêu đưa đẩy thắt lưng phối hợp với y, rất nhanh nửa người dưới đã trần trụi, Cao Giai đem cổ áo cậu kéo xuống qua nách, cúi đầu cắn lên hai hạt đậu đỏ trên ngực cậu, Lộ Diêu ăn đau, hai mắt đỏ hồng nhìn y, “đừng cắn…. ah…..”


      Cao Giai trong mắt tràn đầy ý cười, dùng sức mút mạnh hai cái, lập tức nghe được âm thanh rên rỉ thành thật từ môi Lộ Diêu tràn ra. Lộ Diêu thở hổn hển hai ngụm, ngửa đầu muốn hôn y.


      Cao Giai nghênh đón, một bên hôn, một bên vươn tay nhào nặn hai cánh mông cậu, trượt dọc theo khe nhỏ đụng tới cửa động, chậm rãi đưa vào một ngón tay.


      Lộ Diêu bị y hôn đến hô hấp không thông, rên lớn một tiếng, mặt đỏ lựng như muốn xuất huyết đến nơi. Cao Giai biết cậu mẫn cảm, nhưng không nghĩ tới, y chỉ mới tiến vào một ngón tay, Lộ Diêu đã giống như muốn bùng phát.


      Y cười nhẹ một tiếng, trên tay dùng sức, tìm kiếm điểm mẫn cảm bên trong thân thể cậu, rất nhanh liền đụng tới. Lộ Diêu ngửa đầu tránh đi nụ hôn của y, há miệng thở dốc.


      Cao Giai lại đưa vào một ngón tay, Lộ Diêu lắc mông không biết là muốn hùa theo hưởng ứng hay là né tránh. Nhưng rất nhanh sau đó, tay cậu liền gắt gao ôm lấy lưng Cao Giai.


      Cao Giai thử thí nghiệm chút, chỉ dùng bốn ngón tay ra vào phía sau cậu, thế nhưng khiến Lộ Diêu nhịn không được mà bắn ra.


      Lộ Diêu hiển nhiên chính mình cũng rất kinh ngạc, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thử làm như vậy.


      Cao Giai nâng một chân cậu lên, cởi bỏ dây lưng, đem dục vọng đặt ở cửa động chà xát.


      Lộ Diêu hai má ửng đỏ, đôi mắt phủ một tầng hơi nước thẳng tắp nhìn y, vươn tay cầm dục vọng của y, từng chút từng chút một đưa vào trong cơ thể.


      Cao Giai cũng cảm thấy có chút kiềm chế không nổi.


      Hai người cách nhau rất gần, thật dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang không ngừng tăng cao của đối phương.


      Cao Giai xoay người, tựa vào trên tay vịn sô pha, tiếp đó vừa sâu vừa mạnh tiến vào.


      Dây dưa kịch liệt xong hai người ôm nhau kiệt sức ghé vào sô pha, Lộ Diêu đáng thương hề hề cả người chỉ còn độc chiếc áo len, Cao Giai lại vẫn còn mặc nguyên quần áo, vừa rồi chưa kịp cởi.


      Lộ Diêu cảm giác được sức nặng phía sau lưng, nhấc chân cuốn lấy người phía sau, hỏi: “Anh bao lâu rồi không làm?”


      Cao Giai giật giật, hồi đáp: “Tôi không ở nhà bao lâu?”


      Lộ Diêu sửng sốt, xòe tay ra nhẩm đếm, tám ngày, lần trước hai người cùng nhau là trước khi Cao Giai ra nước ngoài.


      Trong lòng cậu rất cao hứng, trước kia không cảm thấy, hiện tại mới có cảm giác hai người ở cùng một chỗ. Cho dù Cao Giai không thừa nhận, trong lòng Lộ Diêu cũng có chút hiểu được, y đối với cậu cũng không phải thật sự hoàn toàn không có cảm giác, ít nhất, những ngày bình thường yên ả này vẫn có thể khiến cậu hài lòng.


      Cao Giai nâng tay sờ nắn bắp đùi cậu, ghé lại cắn cắn vành tai cậu, nhẹ giọng hỏi: “Lên lầu?”


      Lộ Diêu lỗ tai bị nhột, liền rụt lui cổ, nghiêng đầu nhìn y nói: “Chân nhuyễn rồi. anh bế em đi?”


      Cao Giai nhướn mày cười, đứng dậy thắt lại dây lưng, Lộ Diêu nhìn động tác của y, nghĩ đến cảnh kịch liệt vừa rồi, cũng bắt đầu e lệ, định đứng lên mặc quần áo.


      Cao Giai ngăn cậu lại, đem quần áo cậu ném sang một bên, một tay giữ thắt lưng cậu, một tay luồn xuống kheo chân, dùng một chút sức liền đem người ôm lên, hướng lầu trên đi tới.


      Lộ Diêu cười tủm tỉm ôm cổ y, “Bộ xương già nua nhà anh đừng có đánh rơi em xuống đấy.”


      Cao Giai cười thành tiếng, “Bế hai cái người như cậu cũng không thành vấn đề.”


      Hai người lăn đến trên giường, hoàn toàn đem những ngày không làm ra làm bù cho đủ. Lộ Diêu cũng bị Cao Giai làm cho kiệt sức, lại thêm lo lắng trước đó liền ngủ thiếp đi.


      Cao Giai cũng không biết tâm tình của Lộ Diêu khi cùng y làm đến tận lúc bình minh ra sao, y chính là cảm thấy thỏa mãn.


      Lộ Diêu ôm ổ chăn ngủ thẳng đến lúc tự mình tỉnh, mở mắt nhìn thấy trần nhà xa lạ còn tưởng rằng mình đang nằm mơ chưa dậy, nhìn đèn treo trên trần nhà nửa ngày mới nhớ ra đây là nơi nào.


      Cậu lười biếng duỗi thắt lưng, liền cảm thấy toàn bộ cơ thể đều đau nhức, thắt lưng không động đậy nổi, hai chân thì nhũn như sợi bún.


      Lộ Diêu oán thầm một tiếng, dứt khoát làm ổ trên giường, trợn tròn mắt ngẩn người.


      Cao Giai mở cửa đi vào liền nhìn thấy cậu đôi mắt mở to nhìn chằm chằm tấm rèm của cửa sổ sát đất mà ngây ngốc, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.


     Cao Giai đi qua đó kéo rèm lên, ánh mặt trằng lập tức lọt vào, khiến Lộ Diêu nhịn không được híp mắt nhìn, ngoài cửa sổ phía xa xa là một hồ nước xanh biếc một màu, hồ nước trong công viên trước giờ hay nhìn so với nơi này còn kém xa.


      Lộ Diêu hít sâu một hơi, cười nói: “Nơi này thật tốt.”


      Cao Giai quay đầu nhìn cậu, tựa tiếu phi tiếu gật gật đầu nói: “Cậu thích là tốt rồi, không có việc gì thì tốt nhất lên mạng đọc qua ít sách.”


      Lộ Diêu gật gật đầu, “Em không sao.”


      Cao Giai nghe cậu nói vậy liền ngẩn người. Lộ Diêu cho rằng vì y thấy cậu bị cái chết của Lộ Chấn Hoa làm cho khổ sở, nên mới dẫn cậu tới đây để giải sầu. Cao Giai trầm mặc một chút, cười cười, “Ừ.”


      Nụ cười này bên trong không có bao nhiêu vui vẻ, Lộ Diêu nhận ra nhưng lại không giải thích được vì sao, trong lòng tuy rằng khó hiểu nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Bởi vì dù sao Cao Giai cũng thay cậu giải quyết cục diện rối rắm, có lẽ trong lòng vẫn có chút băn khoăn. Dẫu sao Lộ Diêu cũng đã biết bối cảnh của Cao Giai, nói hắc không hắc nói bạch không bạch, nếu y bị liên lụy vào cũng không ổn.


      Cao Giai nâng tay nhìn đồng hồ, “Cũng sắp một giờ chiều rồi.”


      Lộ Diêu nghe thấy thế, nhất thời cảm thấy cái bụng muốn tạo phản đến nơi, liền xoa thắt lưng đứng lên, bước từng bước vào phòng tắm.


      Trong tủ lạnh đều là đồ ăn nhanh, Cao Giai nhíu mày nhìn. Lộ Diêu xuống lầu nhìn thấy vẻ mặt kia chỉ biết y đang xoi mói đồ ăn, dù sao đêm qua cũng không ăn uống tử tế, sủi cảo đông lạnh hương vị quả thật không ngon cho lắm.


      “Bên trong có bò bít tết, vừa đơn giản lại tiện lợi.” Lộ Diêu chớp chớp đôi mắt nhìn y, xoay người cẩn thận chọn lấy vài thứ trong tủ lạnh, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.


      Cái người ngồi chờ ăn kia đích thị là đại gia, bắt chéo chân ngồi trên sô pha xem tin tức, vừa nhìn đã thấy bộ dạng quen được người hầu hạ, Lộ Diêu nhớ Trương Lập Quyền nói Cao Giai từng nhập ngũ bốn năm, lúc này nhìn lại cảm thấy khó mà tin nổi.


      Hai người ngồi ăn cơm, tuy rằng nguyên liệu nấu không nhiều, nhưng bò bít tết lại chín vừa đến độ, nhìn bề ngoài cũng không tồi, đặc biệt hiện tại hai người đều đang đói bụng.


      “Quyền ca nói anh từng nhập ngũ, thật sự là nhìn không ra!”


      Cao Giai ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, thuận miệng hỏi: “Cậu nghĩ quân nhân là kiểu thế nào?”


      Lộ Diêu rất nghiêm túc nâng mắt nghĩ nghĩ, hồi đáp, “Chính trực, cẩn thận tỉ mỉ, mặc quân trang cực kì khí phách, sau đó sẽ dìu bà cụ qua đường, kiểu như vậy!”


      Cao Giai nghe xong nhịn không được nở nụ cười, lắc đầu nói: “Xem ra cảm nhận của tôi và cậu về quân nhân vừa vặn trái ngược rồi.”


      Lộ Diêu cười tủm tỉm nói: “Em thấy anh giống gian thương, cũng giống người mẫu, chính là không giống quân nhân.”


      Cao Giai cúi đầu cười lạnh một tiếng, “Kiểu quân nhân mà cậu nói, đều đã chết.”


      “Vì sao?”


      Cao Giai không trả lời. nghi vấn của Lộ Diêu cũng bị nuốt vào trong bụng, cậu cảm giác rằng, vừa rồi bầu không khí quanh Cao Giai trong một thoáng liền thay đổi. Lộ Diêu có trì độn mấy cũng biết, có chút việc không nên hỏi thì đừng hỏi, nhất là khi chạm tới điểm mấu chốt hay nghịch lân của y.


*Kể rằng Long thần dùng vảy rồng trên người để bảo vệ bản thân nên không ai địch nổi, duy chỉ có một phiến vảy mọc ngược ở trên cổ là điểm yếu của nó, chỉ cần chạm vào đó đã khiến nó giận dữ. nghịch lân – vảy ngược chỉ yếu điểm.


      “Anh no rồi sao?”


      Cao Giai lấy khăn ăn lau miệng, “Bây giờ tôi còn có việc, nhưng buổi tối sẽ quay lại đây, cậu đừng chờ tôi.”


      Lộ Diêu sửng sốt, trong lòng thất vọng chợt lóe mà qua, “Được, em biết rồi.” nói xong, lại tiếp: “Tang sự của ba em, em muốn mau chóng làm.”


      Cao Giai gật gật đầu, “Đợi cảnh sát bên kia xong việc, tôi sẽ sắp xếp.”


      Lộ Diêu đáp một tiếng rồi thu dọn đồ ăn, khi đi ra Cao Giai đã mặc xong quần áo chuẩn bị đi rồi.
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét