Thứ Sáu, 2 tháng 1, 2015

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 32


CHƯƠNG 32: DƯỢC NGỌC

Edit: Bu Béo

Beta: Vương Lam Tử

Đây là… Những khối ngọc sáng bóng có hình thù kì dị không theo bất cứ một quy tắc nào được xếp trong hòm, Yến Ngọ cầm một khối lên quan sát kĩ. Phía trên tròn tròn dạng xòe ô, phía dưới thân còn điêu khắc một số họa tiết… Nhận ra đây là cái gì, Yến Ngọ như cầm phải củ khoai lang nóng phỏng tay, lập tức ném trở về.

Khối ngọc va phải chiếc hòm gây nên tiếng động, đúng lúc Yến Hướng Nam đẩy cửa tiến vào liền hỏi: “Thanh âm gì vậy?”

Yến Ngọ vội vội vàng vàng đậy nắp hòm rồi nhét vào chăn bông, giả vờ ngơ ngác nhìn xung quanh: “Không biết, chắc là cái gì vừa rơi”.


Ngửi ra trong phòng có mùi khác thường, Yến Ngọ lại hết nhìn trái tới nhìn phải cũng không chịu nhìn mình một cái, rõ ràng có chuyện gì đó, biết mà vẫn dám nói dối ~ Nhưng Yến Hướng Nam cũng không vạch trần, chỉ đưa thuốc đang cầm trên tay cho hắn: “Đây là phương thuốc mới nhất được Thu Thực nghiên cứu ra, so với trước hẳn sẽ tốt hơn rất nhiều, ngươi uống thử xem”.

Yến Ngọ vội vàng rút tay từ trong chăn ra, vừa nhận lấy bát thuốc đã nghĩ một hơi uống sạch, bị Yến Hướng Nam cản lại: “Cẩn thận thuốc nóng phỏng miệng, ngươi uống chậm một chút! Chẳng lẽ phải để ta đút từng muỗng từng muỗng cho ngươi mới được?”

Đút thuốc gì đó dĩ nhiên không thực hiện được, tính cách Yến Ngọ ra sao Yến Hướng Nam biết rất rõ, vả lại cũng không thể thay đổi trong một sớm một chiều, nhỡ đâu lại sinh ra phản cảm thì hỏng. Y biết mấy cái phương pháp như bón cơm rồi hôn nhẹ áp dụng trên người Yến Ngọ là không thích hợp, rất lỗ mãng! Nghĩ đến ngày sau khi tình cảm hai người ổn định có thể mớm thức ăn cho nhau vân vân, khóe miệng Yến Hướng Nam cong lên một cách cực kì đáng khinh. Yến Ngọ vừa uống xong ngụm thuốc cuối cùng chợt cảm thấy thân thể phát lạnh.

Tính một cách chính xác thì bụng bầu của Yến Ngọ cũng được tầm bảy tháng, đúng là thời kì dễ dàng sinh non, cho nên lúc nào cũng phải giữ vững tinh thần đối mặt với bất cứ tình huống nào. Vân Thu Thực gom tất cả mọi người lại, giải thích một lượt rằng có thể sẽ xảy ra những chuyện gì, cần đặc biệt chuẩn bị ra sao, cuối cùng liếc nhìn Yến Hướng Nam một cái đầy thâm ý. Vốn định giao cho Yến Hướng Nam vài thứ, hắn lại đổi ý đưa cho Yến Ngọ, sẽ có một kiểu tình thú khác nha ~.

Ba đêm, Yến Ngọ vuốt hòm, nghĩ tới ánh mắt nghiêm nghị của Vân Thu Thực trước khi rời đi, tựa hồ muốn nói hắn nhất định phải làm, chuyện khó như vậy… Nhưng mà nếu không làm, “nơi đó” làm sao có khả năng cho đứa nhỏ ra đời đây?

Yến Ngọ sờ sờ bụng, trong đầu bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân nhà trưởng thôn, không khỏi nắm chặt tay. Hắn cẩn thận nghe ngóng, bên ngoài không có động tĩnh, vì thế buông màn, cầm một khối ngọc nghĩ nhét vào chỗ đó. Nhưng khổ nỗi bụng quá bự, động tác khom người rất khó khăn. Hắn đành đỡ nửa người dậy, một cánh tay chống xuống giường, một tay kia thì cố gắng nhét khối ngọc vào bộ vị chật hẹp kia.

Không có bôi trơn, tuy khối ngọc bóng loáng nhẵn mịn nhưng muốn đi vào vẫn thực khó khăn. Chỉ hơi dùng lực mà đã khiến hắn đau đớn, cánh tay đang chống xuống giường như nhũn ra, thiếu chút nữa ngã đầu xuống gối. Chính mình tự làm quả là khó khăn, lúc trước… Nhớ lại quá khứ, bên giường có chén trà được Các chủ để sẵn, Yến Ngọ bèn chấm một chút để bôi vào sau huyệt cho ẩm ướt. Lại dùng sức, lần này hơi đi vào sâu chút, bất quá hắn không nhin được kêu lên một tiếng đau đớn.

Yến Hướng Nam vừa mới đi tới bên cạnh cửa liền nghe thấy một tiếng kêu rên bất thường vang lên, đang muốn đẩy cửa tiến vào, bên trong lại truyền ra một tiếng, không giống khổ sở, giống như là… Y giảm nhẹ động tác, trộm mở ra một khe cửa nhỏ, như tên trộm mà nhìn vào trong.

A, màn đều buông xuống? Trong lòng Yến Hướng Nam ngứa ngáy, động tay, một trận gió nhẹ hơi hơi thổi màn bay lên, lộ ra người y muốn gặp bên trong giường.

Phốc, Yến Hướng Nam mạnh mẽ lấy tay đè mũi, xoay người ngẩng đầu, một loại chất lỏng lấy khí thế không gì có thể ngăn chặn chảy xuôi xuống…Rất kích thích! Y nhìn thấy gì? Y thấy tử sĩ nhà mình đang hơi ngửa ra sau, dùng một thứ tà ác gì đó nhét vào tiểu huyệt, đại khái bởi vì tư thế không thuận, nên thường bật ra tiếng rên rỉ nho nhỏ đau đớn.

Thấy Các chủ như một gã Đăng Đồ Tử * ghé vào trước cửa phòng nhỏ rình coi, cuối cùng không chịu nổi phải bưng tay cẩm máu mũi… Tuyết Hộ pháp rốt cuộc đang nhìn thấy gì? Nàng dụi dụi mắt, hoài nghi mình mộng du.
(*Đăng Đồ Tử: Chỉ tên háo sắc. Chi tiết về câu chuyện dẫn tới điều này xem tại đây http://vietnamese.cri.cn/chinaabc/chapter16/chapter160420.hm )

Yến Hướng Nam nhìn thấy Tuyết Hộ pháp, ho khan một tiếng, bày ra bộ dáng Các Chủ uy nghiêm, chỉ là tay vẫn phải che lấy mũi mình, vậy nên đã giảm khí phách tiêu sái đi rất nhiều, đợi cho máu ngừng chảy mới dùng giọng nói đủ cho người trong phòng cũng có thể nghe thấy lên tiếng: “A Tuyết, nhúng một cái khăn ướt mang tới đây”.

Tuyết Hộ pháp vâng vâng dạ dạ mang một chiếc khăn tới, còn chưa kịp hóng xem Các chủ có thật sự bị chảy máu mũi không, đã bị Các Chủ xua đi như đuổi ruồi bọ: “Vào nhà vào nhà, không gọi thì không cho phép ai đến gần”.

Yến Hướng Nam xoa xoa mặt, sửa sang lại quần áo, làm như không có chuyện gì đẩy cửa tiến vào, đến bên giường vén màn lên--- Quả nhiên Yến Ngọ đã ngừng hết mọi động tác vừa nãy, nằm ở trên giường ngủ say sưa. Nếu vừa rồi không phải chính mình nhìn thất tận mắt e rằng có thể bị hắn lừa mất rồi, thật đáng tiếc a~

Cởi quần áo, lên giường, người bên cạnh không về có động tĩnh gì. Hô hấp Yến Hướng Nam cũng chậm chậm đều dần. Ước chừng đợi một khắc đồng hồ (15 phút), Yến Ngọ mới giật mình, tiếp theo chậm rãi trở mình một cái, bắt đầu nhúc nha nhúc nhích không yên. Yến Hướng Nam mở to mắt, mỉm cười tiến sát tới lỗ tai Yến Ngọ thì thầm: “Ngươi đang làm gì đó?”

Âm thanh này không khác gì tiếng sấm, Yến Ngọ luống ca luống cuống muốn giấu hòm đi, không ngờ dùng sức quá lớn xô ngã nó, những thứ bên trong đều lăn ra trên giường. Yến Ngọ chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, xấu hổ tới cực điểm, mình dùng loại đồ vật này còn bị Các Chủ bắt tại trận…Yến Hướng Nam nhanh tay nhặt một khối ngọc lên, thật đúng là trông rất sống động, đây chính là chuyện Vân Thu Thực gạt mình? Hắn đúng là suy nghĩ chu đáo, làm mình nhìn tới phun máu mũi.

Bất quá để Yến Ngọ tự làm rất dễ bị thương, loại chuyện này rõ ràng là nên để chính mình tự tay thực hiện ~

“Vân Thu Thực chẳng lẽ không đem cách dùng vật này dạy lại cho ngươi sao?” Đây là Dược ngọc, trong hòm còn có một hũ dầu, dùng để bôi trơn. Vân Thu Thực tính toán thật chu đáo, đáng tiếc người nào đó hoàn toàn không lĩnh hội.

“Chủ tử, Vân tiên sinh nói bây giờ nhất định phải bắt đầu dùng, đến lúc đó mới không gặp khó khăn”. Hai người nằm song song, trên giường phơi đầy một đống đồ vật như vậy nên trông có vẻ rất quái dị.

Đau đớn thực sự cũng không phải chỉ dùng mấy khối Dược ngọc là có thể giảm bớt, chính là nếu không dùng, về sau muốn sử dụng nơi chật hẹp đó để sinh đứa nhỏ đã khó lại càng khó hơn. Mi tâm Yến Hướng Nam vừa nhíu, tay cũng bắt đầu hành động, “Nếu Thu Thực nói vậy, hiện tại liền bắt đầu dùng đi, bất cứ biện pháp gì cũng nên thử một lần. Vừa rồi, chưa làm được hả?”. Hũ bôi trơn chưa mở nắp, như thế sao cho vào được, thậm chí có thể bị thương.

Chôn nửa thân mình trong chăn, vẫn bày ra tư thế vừa dùng, chỉ là lần này hai tay cùng chống xuống giường nên không mỏi như khi nãy. Cao bôi trơn được ủ ấm trong lòng bàn tay tới khi tan ra rồi mới vẽ lên. Yến Ngọ lặng lẽ nhăn mi, không chỉ bởi cảm giác kì quái đến từ phía sau, mà còn vì nơi đó đang bị Các chủ nhìn kĩ càng.

Đợi khi mặt sau mềm tới độ có thể nuốt trọn ba ngón tay. Yến Hướng Nam cầm lấy một cây Dược ngọc tương đối nhỏ chậm rãi nhét vào, đồng thời quan sát vẻ mặt Yến Ngọ, cũng đảm bảo bụng không bị đè nặng xuống giường. Đợi khi đưa vào toàn bộ, trên trán y cũng phủ kín mồ hôi, đây không phải phúc lợi mà là giày vò. Nhìn nơi đó đang được mở rộng ra, điều y muốn làm nhất chính là quẳng ngay cái thứ đang ở trong kia đi, đổi bằng thứ của chính mình tiến vào.

Loại ngọc này được ngâm trong nước thuốc, bình thường người nào gầy yếu cũng có thể dùng, chỉ cần nằm trên giường rồi đem nhét vào phía sau là ổn. Yến Hướng Nam không dám khiêu chiến sự nhẫn nại của bản thân, đợi Yến Ngọ thích ứng liền dừng tay. Thu xếp cho người ta nằm ngủ an ổn, liền xuống giường, cầm khăn mặt lau đi mồ hôi dính dấp, đứng ở ngoài màn áp chế xao động trong lòng, nhiệm vụ hôm nay coi như hoàn thành.

Nhằm giúp cho giấc ngủ thoải mái hơn, Yến Hướng Nam cởi bỏ quần Yến Ngọ. Lúc này thân thể trần trụi nằm ở trong chăn, tất nhiên là rất ngượng ngùng. Hắn là nam nhân, làm những việc này đối với hắn thực sự quá khó, nhưng vô luận thanh âm hay động tác của Các chủ đều rất rất dịu dàng, làm cho hắn nhất thời không biết lấy mặt mũi nào mà đối mặt với Các chủ.

“Khó chịu nên không ngủ được? Trước nhẫn nại một chút, qua ba tháng là ổn rồi”. Nếu không phải thực sự cần thiết, y không muốn Yến Ngọ dùng Dược ngọc, y không muốn bất cứ thứ gì tiến vào nơi chỉ thuộc về riêng y! Bàn tay lớn ấm áp toàn tâm toàn ý xoa xoa chiếc bụng bự nhô cao, không lâu sau nơi đó nhẹ nhàng động một cái. Yến Hướng Nam khẽ cười, y đã bỏ lỡ lần máy thai đầu tiên của con, về sau tất cả lần đầu tiên của bé y đều cần nhớ kĩ.

Được bàn tay ôn nhu kia nhẹ nhàng vuốt ve, càm giác khó chịu dường như phai nhạt. Yến Ngọ lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Chủ tử không cần lo lắng, chuyện này đối với thuộc hạ không ảnh hưởng gì, chỉ là phải làm phiền chủ tử”.

Tay Yến Hướng Nam hơi dừng một chút: “Ta không muốn ngươi nói những lời như thế, nghe không? Đây không phải con của một mình ngươi, ta có trách nhiệm chiếu cố nó. Nó khỏe mạnh thì ngươi mới tốt lên, đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì. Nếu không, ngươi phụ trách chăm sóc cho con, ta phụ trách chăm sóc ngươi, như vậy là ổn thỏa nhất”.

Đây không phải lần đầu tiên Các chủ nói những lời như vậy, Yến Ngọ không phải tên ngốc, chỉ là hắn không dám suy xét những ý tứ mà Các chủ biểu đạt. Hắn là một tử sĩ, thân phận thấp kém, có một số chuyện hắn không được phép nghĩ tới. Quy tắc tử sĩ từ nhỏ đã khắc ghi trong đầu hắn vẫn luôn nhớ, nếu bước vào tìm hiểu một lĩnh vực hoàn toàn mới lạ, chỉ sợ sẽ vạn kiếp bất phục*.
(*:Trong Kinh Phạm Võng có nói: “Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục”, nghĩa là “Một phen mất thân, vạn kiếp khó có lại được”. Ý chỉ đã làm một việc không thể hối hận và sửa chữa.)

Vốn dĩ lúc lừa gạt Các chủ hắn đã đáng chết muôn lần, sống thêm mấy tháng, hắn ghi ân…

Hai ngày sau, trận tuyết đầu tiên của năm rơi xuống. Đào nguyên vốn là nơi vắng người, phòng ốc thưa thớt. Lúc này tuyết nơi, chỗ nào cũng phủ một tầng trắng noãn, đẹp đến mức khiến người ta ngừng thở. Ly Âm, Yến Mùi cùng Tuyết Hộ pháp đã gây dựng được một tình hữu nghị không tồi, vừa được Các chủ cho phép liền nhào xuống bãi đất phủ đầy tuyết, lăn lộn, ném tuyết, cuối cùng cuốn cả Yến Tị tham gia. Ở Các Lý nào có thời gian vui vẻ như vậy, mọi người đều cảm thấy rất quý trọng.

Yến Ngọ ngồi tựa trên giường, phía sau là gối mềm, trên người phủ lớp chăn thật dày, trong phòng còn có một chậu than đỏ hồng, ấm áp như mùa xuân…Nghe tiếng cười đùa la hét bên ngoài, hắn cũng không tự chủ được vui lây. Yến Hướng Nam chú ý tới ánh mắt hắn, hiểu rõ nói: “Cảnh trí bên ngoài khá đẹp, chúng ta cùng ra nhìn xem”.

Các chủ luôn lo lắng mỗi khi hắn ra ngoài, lần này như thế nào lại… Nhưng mà có cơ hội đi ra khiến Yến Ngọ - kẻ cảm giác mình nằm đến xương cốt rã rời - vô cùng vui vẻ: “Có thể chứ?”

Nhìn mạt cười không rõ ý kia, Yến Hướng Nam đương nhiên không thể bỏ lỡ, vươn người lên hôn hôn hai cái, vừa lòng mà chép miệng: “Có thể, sao lại không?”

-Hết Chương 32-

P/s: 


Mèo: Ta để chữ Dược ngọc viết hoa vì nghĩ nó là một loại ngọc. Mọi người có cần sửa không? Vả lại từ giờ những chữ như Hộ pháp, Đường chủ… là chức vụ nên viết hoa chữ cái đầu. Còn riêng anh Nam là Các Chủ bự nhất nên viết hoa cả hai :3 Thống nhất thế nha :3
Tử: vụ Các chủ viết hoa cả 2 ta ko đồng ý nha, quy tắc viết hoa trong tiếng Việt có sẵn, ko thể vì bự nhất mà thay đổi được.


Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

2 nhận xét:

  1. Chào mừng tgiar đã trử lại nha. Mong tác giả nhanh nhanh hoàn bộ này , nếu k mình phải chờ dài cổ mất , hjx.... T_T)

    Trả lờiXóa
  2. Bao lâu đợi chờ, rốt cuộc editor đã tái xuất giang hồ * yêu yêu*

    Trả lờiXóa