Thứ Bảy, 7 tháng 2, 2015

Number 9_ chương 3


Chương 3



Số 9 tỉnh.

Y xác định thời gian mình mất đi ý thức không vượt quá một giờ.

Y không còn nằm giữa những thi thể lạnh lẽo cùng rác rưởi, nhưng đối với binh lính tỉ mỉ cẩn thận mà nói, cảnh vật bừa bộn xung quanh thật ra so với nằm trong đống rác cũng không khác là mấy.

Đây là một căn nhà bằng sắt kỳ quái. Gian nhà cũng không cao, nhưng vẫn rất rộng rãi thoáng mát, hai bên trái phải đều có một loạt cửa sổ không lớn cực kỳ ngay ngắn, thoạt nhìn có vẻ là một cabin phi hành khí cũ, bên trong chất đống đủ loại đồ vật lung tung, cũ nát, nhưng không giống như không thể dùng.

Chỗ y nằm hiện tại lại mềm mại ngoài ý muốn, là một chiếc ghế dựa lớn rất dài, y cũng không thể hiểu được vì sao mặt ngoài ghế dựa lại được bọc một tầng đệm dày mềm mại.

Rồi y mới chú ý tới cổ tay của mình bị hai ống kim loại nối liền chế trụ, được cố định trên một đầu khung, quần áo trên người đều bị lấy đi, chân bị thương và xương sườn thế nhưng đều được băng vải chắc chắn, trên đùi còn kẹp hai phiến gỗ kỳ quái. Tại doanh trại tập huấn, binh lính bị thương sẽ được ngâm trong dịch dinh dưỡng, trong trạng thái vô khuẩn, người máy bác sĩ sẽ tiến hành chữa bệnh với mỗi mạch máu bị thương, như vậy tốc độ khôi phục tương đối nhanh. Y đoán loại này hẳn là phương pháp trị liệu của bác sĩ loài người đã sớm bị máy móc khoa kỹ (khoa học kỹ thuật) hoàn toàn thay thế.

“Hơ khò khò…..” Số 9 nghe được tiếng có người đang ngáy ngủ.

Y nghiêng đầu, nhìn đến ở một góc cách mình không xa, một thiếu niên mặc áo choàng màu tro cũ ôm đầu gối dựa vào góc tường ngủ gà ngủ gật. Mặc dù cái áo choàng không vừa người kia cơ hồ đem thiếu niên bọc kín bên trong, nhưng Số 9 vẫn nhận ra cậu ta, chính là tên nhóc tàn nhang từng bị y một tay bắt được kia.

Có lẽ sở trường của tên nhóc tàn nhang này là sự mẫn cảm khó tin, bị y nhìn chằm chằm đột nhiên bừng tỉnh mở mắt, ánh mắt lập tức cùng Số 9 đối nghịch.

Số 9 từ trong đống xác chết chồng chất đột nhiên sống lại, loại khủng bố này lúc trước cũng đã đem nó dọa sợ rồi, hơn nữa lại đang mơ mơ màng màng buồn ngủ, nhóc tàn nhang hoàn toàn đã bị dọa sợ tới mức hét ầm lên, lăn ra bên ngoài chạy trốn: “Cứu mạng a! Giết người rồi! A a a a…….”

Đối với phản ứng quá khích này của nó, Số 9 chỉ yên lặng nhìn, mãi đến khi tên nhóc kia không cẩn thận đạp lên góc áo choàng quá dài “Phịch ầm bịch bịch…..” ở cánh cửa bổ nhào một cái trực tiếp lăn ra ngoài, phỏng chừng bên ngoài còn có cầu thang cho nên mới không ngừng vang lên những tạp âm do vật nặng rơi xuống.

“Ngao…… ai nha… au au ── đau chết......” nhóc tàn nhang ở bên ngoài rên rỉ. Qua một hồi, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân cẩn trọng dè dặt, một cái đầu nhỏ ló ra nhìn ngó xung quanh, thấy Số 9 còn đang nằm tại chỗ, cổ tay vẫn bị còng chắc chắn trên giá, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm nghĩ món đồ chơi cũ kia không biết lão đại kiếm được từ nơi nào, thoạt nhìn vẫn rất đáng tin cậy nha….

“Jamie, mày con mẹ nó ngồi chồm hổm chỗ này ấp trứng à?”

Một bàn tay to lớn thoáng cái túm lấy cái cổ tinh tế của nhóc tàn nhang, đem cả người nó nhấc lên.

Mặt trời chiếu sáng xuyên qua cửa chiếu vào căn phòng bị một thân ảnh che hơn phân nửa, đôi chân thon dài sải bước cho đến khi xuất hiện trong tầm mắt của số 9, mái tóc ngắn màu đỏ cam tựa như được ánh sáng được mạ lên một tầng sức sống, tựa như một ngọn liệt hỏa bùng cháy.

Đem nhóc tàn nhang kéo vào là một người trẻ tuổi vóc dáng cao ráo, hắn mặc một chiếc áo ba lỗ đen bó sát người, phơi bày ra bờ vai dày rộng cùng cánh tay rắn chắc, so với thanh thiếu niên cùng trang lứa và người trưởng thành chắc chắn cường tráng hơn về mặt thể phách. Khi hắn tháo chiếc mặt nạ bảo hộ nặng trịch và cởi áo choàng xuống thì lộ ra một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng cực kì cá tính, mày kiếm phi xếch lên mang đậm trương dương nhuệ khí (khí chất quyết đoán), con ngươi màu lam vốn nhu hòa lại bởi vì lệ khí (tàn bạo) không hề che dấu mà lộ ra sắc bén.

“Lão đại, người kia tỉnh!” nhóc tàn nhang vội vàng hướng hắn báo cáo.

Người trẻ tuổi một tay đem nhóc tàn nhang quăng đi, sải chân đi tới bên cạnh sô pha, hai tay bắt chéo sau lưng nghiêng nửa thân trên nhìn xuống, nghiền ngẫm đánh giá cựu binh liên minh bị khóa trên sô pha.

Trên cổ hắn có đeo một chiếc vòng bạc có mặt thánh giá, Số 9 bấy giờ mới chính thức nhìn rõ vật tượng trưng tôn giáo trong truyền thuyết này, mặc dù chế tác thô ráp, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên thập tự giá có một người đàn ông vẻ mặt thống khổ hai tay mở rộng bị cố định trên thập tự. Số 9 nhớ rõ trong một số tài liệu quân sự đã từng thấy qua ghi chép về giáo phái này trên hành tinh mẹ xưa kia, liên minh ngân hà vũ trụ nhằm mục đích thống trị tốt các tinh cầu thuộc địa, "tuân lệnh" chính là lý luận tôn giáo duy nhất, hiện nay các giáo đường cũ trên các tinh cầu thuộc địa hầu như đều đã trở thành di tích lịch sử, chỉ có một ít tinh cầu xa xôi còn xót lại một vài tín đồ. Đối với binh lính như Số 9 mà nói, y không cần phải tín ngưỡng cái gì, huống chi là vị thần bị binh lính giết chết.

Khóe miệng của người trẻ tuổi hơi nhếch lên lộ ra ý cười ngạo mạn, dùng một loại biểu tình quan sát con mồi bị sập bẫy nhìn quét khắp thân thể trần trụi của Số 9, bị đánh gãy xương rất thê thảm cùng vết ứ thanh do xuất huyết trong, còn có chằng chịt các vết sẹo cũ, người đàn ông này tựa như chiếc túi da cũ đầy mảnh chắp vá.

Mặc dù là một lão già lại có một cơ thể hoàn mỹ kinh người, cơ ngực hùng hậu rắn chắc, cơ lưng, tứ chi tựa như trải qua quá trình luyện đúc lâu dài mà trở nên kiên cường, tất cả đều thuộc về thân thể nam giới trưởng thành. Tuy rằng hắn đối với chính mình rất tự tin, nhưng mà không thể không thừa nhận, người trưởng thành so với thân thể thanh niên chưa nảy nở thì vẫn hơn một chút.

Ánh mắt lướt đến bộ vị giữa hai chân, màu sẫm kết hợp với kích cỡ to lớn của người đàn ông trưởng thành cộng thêm bụi cỏ dày rậm, làm đàn ông sẽ luôn không nhịn được mà cùng đồng loại so sánh kích cỡ lớn nhỏ của nơi đó, thiếu niên thua trận khóe miệng khinh thường nhếch nhếch, hừ, tính cái rắm, chờ hắn lớn thêm chút nữa khẳng định so với cái này còn lớn hơn!

Người trẻ tuổi không cam lòng mang ác ý sâu đậm gảy gảy miệng vết thương nghiêm trọng trên bả vai Số 9 do súng điện gây nên: “Này! Ông chú! Tỉnh rồi hả?” kỳ thực đây đúng là một câu hỏi dư thừa, hắn cũng không cho rằng đối phương sẽ trả lời, đặt mông ngồi xuống ghế tựa đối diện sô pha lớn, “Tôi không biết mục đích chú đến đây, có điều nói thật thì chỗ chúng tôi cũng không hoan nghênh người từ bên ngoài đến, thuận tay đem chú trở về thuần túy là vì bọn ta không muốn nhìn thấy một cỗ thi thể bốc mùi.”

Hắn duỗi đôi chân dài, bắt chéo chân gác lên sô pha Số 9 đang nằm, Jamie chân chó (nịnh hót) từ túi áo lấy ra một cái hộp giấy nhỏ rách tung tóe, rút một điếu thuốc lá, vốn là hàng cấm vũ trụ, đưa qua.

Kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, tùy tay lục trong đống đồ linh tinh móc ra một cái súng hàn làm bật lửa, ngọn lửa mãnh liệt vụt lên đốt cháy điếu thuốc, hắn hít một hơi, thuần thục phun ra làn khói trắng, nhìn thoáng qua vẻ mặt nơm nớp lo sợ của nhóc tàn nhang, đối phương đã không thể động đậy được mà vẫn chẳng dám tới gần, hắn buồn bực cào cào mái tóc ngắn màu đỏ cam làm nó hơi rối tung, “Mẹ nó, ngoài chỗ này của ta ra, bọn họ không ai dám thu lưu chú, đều sợ không cẩn thận một chút sẽ bị chú vặn gãy cổ. Đúng là phiền toái mà, chú có muốn chết nhanh một chút hay không, ta có thể trực tiếp đem chú chôn cùng chỗ với đồng bọn chú luôn!!”

Jamie thật cẩn thận ở bên cạnh nhắc nhở: “Lão đại, anh mà làm thế rồi lỡ sơ Emma biết được á, bà ấy sẽ nói đến hết nguyên tháng luôn đó……”

Người trẻ tuổi miệng đang ngậm thuốc lá phì phèo lập tức cứng đờ, ánh mắt hung tợn như róc xương lóc thịt bắn sang nhóc tàn nhang, Jamie sợ tới mức co rụt cổ lại, cả người dường như đều trốn vào trong áo choàng.

“Tao con mẹ nó đương nhiên biết! Tao tình nguyện đi hầm mỏ vét bùn cũng không muốn nghe cái bà già kia niệm thánh kinh!” hắn gắt gỏng đạp sô pha một cước, hung hăng trừng Số 9 nằm ở trên, “Nghe rõ cho ta, ông chú! Nơi này là tinh cầu rác thải số 243, tất cả người trên tinh cầu này đều là những kẻ không được liên minh hoan nghênh, tội phạm truy nã, người tị nạn, còn có phản quân thất bại trong chiến dịch liên minh, bọn họ đều tự giữ lấy một ít địa bàn. Cho nên không cần đi dạo xung quanh làm gì, đám ác ôn kia tuyệt đối sẽ không cùng một binh sĩ liên minh đơn độc bắt tay hòa hảo đâu.”

“Đúng vậy đúng vậy! Đó đều là những kẻ không nói đạo lý!” nhóc tàn nhang dùng sức phụ họa.

“Trông chừng hắn cẩn thận cho tao!”

Sau khi ra lệnh, người trẻ tuổi miệng ngậm thuốc lá hai tay đút túi quần, chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên dừng lại cước bộ, quay đầu: “A, đúng rồi, ông chú, quên tự giới thiệu. tên tôi là Sachs, là lão đại của địa bàn khu 28.”

Vẫn phụ trách trông coi y là tên nhóc tàn nhang nhỏ tuổi kia, nhưng căn phòng sắt này hiển nhiên là của cái tên Sachs trẻ tuổi thô bạo kia, bởi vì chưa tới buổi tối nhóc tàn nhang đều rời đi, còn Sachs sẽ trở lại phòng, nằm trên chiếc giường cũ đặt tận cùng bên trong mà ngủ.

Số 9 yên lặng quan sát thiếu niên tự xưng là lão đại này. Y mỗi ngày đều ra ngoài từ sáng sớm, hầu như tận lúc quỹ đạo tinh cầu chuyển tới vị trí tựa lưng với mặt trăng, khi đêm tối phủ xuống, bão cát tăng lên mới có thể trở về ngủ một giấc. Thời điểm Sachs trở về luôn có vẻ cực kỳ mỏi mệt, có khi trên khóe miệng hoặc thân thể sẽ có một ít vết thương do đánh nhau, có khi cả người lầy lội như vừa nhảy vào vũng bùn lăn lộn hai ba vòng, cũng có lúc thấy hắn mang về một ít máy móc nhỏ không biết dùng làm gì, rồi mới không biết mệt mỏi mà đùa nghịch, nếu may mắn còn có thể khiến nó một lần nữa hoạt động trở lại, như vậy sẽ trở thành một món tạp vật mới trong căn phòng sắt.

Số 9 vẫn bị khóa trên sô pha, y đối với chuyện bản thân có mặc quần áo hay không cũng không để ý, sự xấu hổ chưa bao giờ là cái mà một người lính cần, chỉ là nhóc tàn nhang cảm thấy mỗi ngày đều trông coi một ông chú lộ hàng thật sự cũng không biết nên đặt mắt đi đâu cho tốt, cho nên ngày thứ hai không biết từ đâu ôm tới một tấm chăn bông cũ che lên cho y.

Nhóc tàn nhang cũng phụ trách việc thay thuốc mỗi ngày cho Số 9, có điều đối với năng lực khôi phục quá mạnh mẽ của Số 9, nó vẫn tỏ vẻ khá là bất mãn.

Nhìn cái chân đã bớt sưng, vả lại rõ ràng đã có thể tháo nẹp gỗ, Jamie cau cái mũi nhỏ đầy tàn nhang: “Sao ông chú khỏi nhanh như vậy hả?” nó có chút oán giận trừng mắt liếc Số 9 một cái, “Phải biết là phụ trách trông coi chú cũng chẳng thích thú gì đâu, tôi cũng muốn cùng mọi người tới đống rác thải mới thu thập tài nguyên cơ.” Jamie là một tên nhóc khá thích nói chuyện, cho nên dù mấy ngày này Số 9 một câu cũng chưa nói qua, vẫn có thể từ những lời lầm bầm lầu bầu của nó mà biết được không ít tin tức của tinh cầu này. “Khu 28 của bọn tôi là địa bàn tốt khó có được, bởi vì tiếp giáp tuyến đường an toàn cho nên rất nhiều phi thuyền trở rác thải lười biếng đều sẽ trực tiếp đổ hàng xuống phụ cận, nhóm lưu manh khu khác thường xuyên đến cướp đoạt này nọ, nếu không có lão đại che chở, nhóm người bọn tôi đã sớm bị đá ra khỏi khu 28……..”

Tài nguyên không nhiều lắm, cho nên tranh đoạt là tất nhiên.

Cũng khó trách Sachs mỗi lần ra ngoài đều mang theo khẩu súng điện phi pháp đã qua cải tạo kia.


Nhóc tàn nhang sửa soạn cho y tốt xong đâu đó, cuối cùng tựa hồ nghĩ đến một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng: “A! Đúng rồi! Chú vẫn chưa nói cho bọn tôi biết tên nha! Không đúng, chú rất giống….. một câu cũng chưa nói qua! Chẳng lẽ là….. chú câm điếc?!” nó giống như phát hiện ra một bí mật lớn kinh thiên động địa, kêu vọng vào phía trong, “Lão đại! Lão đại! Em phát hiện ông chú này câm điếc!”

“Câm miệng! Jamie! Còn làm ồn nữa tao sẽ dùng kim khâu của lão thái bà Emma khâu miệng của mày lại!!” Sachs bực bội rời giường giống như bạo long rít gào, đáng sợ tới mức nhóc tàn nhang lại co rụt cái cổ, như thể làm vậy là có thể tránh thoát được sóng âm công kích của đối phương.

Số 9 đối với loại uy hiếp nhiều lần xuất hiện này cảm thấy vô cùng khó hiểu. Mỗi lần nhóc tàn nhang phát ra âm thanh ầm ĩ quấy rầy lỗ tai liên tục, người trẻ tuổi kia sẽ dùng loại thủ đoạn này tiến hành uy hiếp nó. Số 9 chưa từng tiếp xúc với loại vũ khí có tên kim khâu kia, cho nên cũng không thể biết được loại vũ khí này có thể gây ra thương tổn đối với cơ thể người đến mức độ nào, có điều theo y phỏng đoán thì hẳn là khá đáng sợ, nếu không thì mỗi lần lời vừa nói ra sẽ không thể thành công khiến nhóc tàn nhang im miệng được.

“Thế nhưng ổng không có tên mà…..” nhóc tàn nhang tội nghiệp nói nhỏ.

Sachs đã bị đánh thức buông đôi chân thon dài xuống ngồi ở mép giường, gãi mái tóc rối bời, không kiên nhẫn hừ hừ: “Trên cánh tay hắn không phải có ký tự laser hay sao? Số 9.”

Số 9 chuyển động mí mắt, phản xạ có điều kiện đã tạo thành đối với danh hiệu này đến nay vẫn còn ảnh hưởng tới y, nhưng động tác này quá mức mỏng manh nên không bị nhóc tàn nhang chú ý tới.

“A? Đúng này!” nhóc tàn nhang có lẽ là hiện tại mới chú ý đến cái này, hiếu kỳ nhìn chăm chú con số rõ ràng trên cánh tay so với bắp đùi nó còn to hơn, “Nhưng mà kêu là Số 9 thì….. Có phải rất kỳ quái hay không?”

“Không gọi Số 9 [ Number 9 ]?.......” thiếu niên đứng dậy tìm điếu thuốc, muốn châm lửa lại không tìm thấy súng phun lửa*, vừa trở mình vừa không yên lòng trả lời, “Vậy kêu nãi thúc [ Uncle 9 ] đi.”

----------------------------

súng phun lửa: là một loại vũ khí có thể phun ra lửa nhằm tiêu diệt hoặc sát thương mục tiêu đối phương. Súng phun lửa thường có tầm bắn chỉ vài chục mét. Súng phun lửa thường dùng chất lỏng như xăng hoặc chất lỏng như xăng hoặc chất dẫn khí như gaz để phun. Trong lĩnh vực quân sự, hầu hết súng phun lửa sử dụng chất lỏng. Loại súng phun lửa cầm tay của bộ binh có cấu tạo gồm 2 thành phần chính: túi đeo sau lưng và súng. Túi đeo sau lưng có hai hay ba bình, một bình nén đầy khí gaz, hai bình khác chứa chất lỏng có thể cháy .


Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét