Thứ Hai, 9 tháng 2, 2015

Number 9_ chương 4


Chương 4



Trong lúc dưỡng thương Số 9 vẫn tiếp tục bị trói trên ghế sô pha, cho đến khi xương đùi bị gãy khỏi hẳn mới được bỏ thanh nẹp cố định.


Sachs hơi tựa người vào khoang thuyền , ngồi xổm bên cạnh là một thanh niên mặt đầy tàn nhang trông y như một con chuột nhỏ, cả người tỏa ra một cỗ khí nguy hiểm .



“ Chú à, tôi nghĩ đã mấy ngày rồi, chú cũng nên nghĩ thông suốt đi.” Tên nhóc có mái tóc màu nâu nhạt kia là kẻ đã làm cho Số 9 trúng điện giật bị thương, loại vũ khí này lúc trước ở hành tinh mẹ rất thịnh hành, tuy nhiên do sự phát triển của khoa học kỹ thuật mà nhanh chóng bị loại bỏ. Nhưng trong thời đại vũ khí nóng, dao đâm vào tim cũng chết, tuy không phải phương pháp quá kém nhưng lực sát thương cũng bị giảm đi.

“ Khu 28 này là địa bàn của tao, nếu mày muốn quấy rối, tao không ngại cho mày tiếp tục nếm cảm giác bị điện giật thêm một lúc . Nhưng mà lúc mày tỉnh lại có thể không được thoải mái nằm trên sô pha nữa . Khi đấy mày sẽ phát hiện ra xung quanh không có nước và cây cối, nhưng không cần phải lo lắng sẽ chết đói chết khát bởi vì trước đó một tiếng đồng hồ mày đã trở thành một cái xác khô dưới ánh mặt trời.”

Để gia tăng sức thuyết phục của lão đại, Jamie gật đầu lia lịa, thiếu chút nữa làm hỏng cái đầu.

Số 9 vẫn yên lặng nhìn , không gật mà cũng không lắc , nhưng hắn tỏ vẻ không có ý đồ tấn công, Sachs liền quay sang phía Jamie ra hiệu, Jamie phát sợ tới mức há to miệng chỉ tay vào mặt mình: “ Tôi, tôi đi?”

“Yên tâm, nếu nó bẻ gãy cổ mày, tao chắc chắn sẽ giúp mày trả thù.”

Jamie khuôn mặt mếu máo : “Lão đại, cái này không phải đùa đâu….”

“ Tao giống nói đùa với mày à?” Sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, Sachs làm cho người khác không dám làm trái lệnh,thuận tay ném chìa khóa lên ngay đầu của Jamie.

Jamie đành phải nhận lấy cái chìa khóa, trong lòng nơm nớp lo sợ tới gần Số 9 vừa mở khóa vừa lẩm bẩm:” Ông chú à, mấy ngày qua tôi chăm sóc chú như vậy nên đừng bẻ cổ tôi nha…Lần trước bị chú tát một cái suýt nữa thì mất luôn cái mũi rồi…” Hắn rất muốn mở cái khóa nhanh một chút, nhưng bộ còng tay đã quá lỗi thời, bên trong ổ khóa bám đầy rỉ sắt dù làm thế nào cũng không mở được.

Thấy hắn loay hoay mãi, Sachs bực mình mất hết kiên nhẫn quát: “Có làm được hay không thì bảo?!”

“A—“ tay hắn sợ hãi run lên, “Ba!” Âm thanh thanh thúy vang lên, lần này thì hay rồi, hắn không phải muốn cố ý làm gãy cái chìa, nhưng mà nửa cái chìa khóa còn lại đã nằm thọt lỏn bên trong cái ổ khóa…

Sachs im lặng.

“ Tôi, không phải tôi cố ý…” Sợ sẽ bị lão đại đánh một trận, Jamie luống cuống gần như phát khóc giải thích.

Đang nằm trên ghế sô pha Số 9 bỗng nhiên cử động, giơ hai cánh tay lên đỉnh đầu sử dụng lực, những thớ thịt cứng rắn dưới da nhanh chóng chuyển động trong nháy mắt tạo ra sức mạnh kinh người. “Loảng xoảng” một tiếng, chiếc còng tay nhanh chóng bị vỡ ra, hai cánh tay được tự do hắn đưa tay lấy nốt những sợi xích còn vương trên cổ tay ra, hoàn toàn biến đám xiềng xích thành sắt vụn.

Jamie không thể tin vào cảnh đang diễn ra trước mặt mình, nói đùa sao? Sao có thể dễ dàng bẻ gãy như vậy, vậy trước đó sao lại ngoan ngoãn để bị trói?! Vừa nghĩ tới mình ở cùng Số 9 lâu như vậy lúc nào cũng có khả năng bị bẻ gãy cổ, Jamie đáng thương sợ hãi tới mức hai chân như nhũn cả ra.

Sachs nhìn cặp súng điện phát ra ánh sáng xanh trắng, nhưng cũng không có ý định dùng nó để khống chế đối phương.

“Thật biết điều. Ông anh so với loại dẫn đầu quân liên minh chỉ biết phá kia thì có suy nghĩ hơn!”

Số 9 không phủ nhận điều này.

Dưới tình hình ta và địch khác xa nhau, nếu cứ liều chết xông lên, dùng hết sức chống lại địch thì không có bất cứ ý nghĩa gì. Bảo tồn tính mạng, dựa theo hoàn cảnh, phục hồi sức chiến đấu, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, đây mới là việc một người lính nên làm.

“Được rồi!” khinh thường vẻ mặt muốn ngất xỉu của Jamie, Sachs lấy trong đống quần áo ra một bộ bảo hộ vẫn còn tốt, ném sang cho Số 9: “Cũng may hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút chứ?”

Số 9 cầm đám xích đã bị hắn phá hỏng để một bên trên bàn, cầm bộ bảo hộ mặc vào, có vẻ hơi chật , đặc biệt là phần cơ ngực, mông cùng chỗ đó lộ rõ.

Lần đầu tiên được cho phép bước ra khỏi nơi giam cầm, hắn cũng không vội vàng mà bước từng bước chậm rãi.

Cái gọi là thời tiết tốt, thật ra là bầu trời bị bão cát che khuất, cuồng phong trên bầu khí quyển điên cuồng chuyển động mang theo hàng tấn cát bụi, cơ hồ biến thành một tầng mây che đi ánh sáng mặt trăng khiến cho mặt đất chìm trong bóng đêm. Tuy vậy lại có tác dụng ngăn cản các tia có hại cho mặt đất , làm cho con người không cần sử dụng tới quần áo và mặt nạ phòng hộ.

Đứng trong bão cát hắn nhìn thấy cái gọi là khu 28.

Thật ra nơi này cũng không khác gì bãi rác, thượng vàng hạ cám bị vứt khắp nơi. Mảnh vỡ của tên lửa đẩy, ô tô mất bánh, những máy móc thiết bị lỗi thời bị ném đến đây, bị ép thành khối chất đống lên nhau làm thành một bức tường thành chống lại sự xâm nhập của bão cát hữu hiệu.

Từ cửa kính xe hoặc cửa sau lộ ra từng gương mặt tò mò, có cả người già lẫn trẻ em, hẳn là họ trú ngụ trong những toa hành khách hoặc khoang phi thuyền. Những nơi đó thường rất chật hẹp, căn bản không phải là để con người ở. Nhưng ở nơi hoang sơ khô cằn này cái gì có thể sử dụng làm nơi ở đều phải tận dụng.

Thân là lão đại, nơi Sachs ở là một chiếc máy bay dân dụng có thể chứa được 150 khách, những hàng ghế bên trong đã được dỡ bỏ cho rộng rãi.

Số 9 thấy ai cũng lộ ra khuôn mặt cảnh giác, Sachs nói dân ở đây không thích tiếp đón người lạ, đặc biệt là một gã đàn ông có lai lịch không rõ ràng. Bởi vì không những hắn to lớn khác thường mà còn vì ở nơi thiếu thốn như này, thêm một người tương đương thêm một miệng ăn, khẩu phần ăn mọi khi của mỗi người sẽ bị giảm xuống.

Bởi vì lúc nào Số 9 cũng ở chỗ của Sachs nên không ai dám có ý kiến, Sachs không phải lão đại tốt bụng , điều này cả khu 28 ai ai cũng biết. Mỗi khi Sachs đưa ra quyết định gì cũng không có ai phản đối, trừ khi người đó mạnh hơn hắn.

Sachs theo thói quen đút hai tay vào túi quần, miệng ngậm điếu thuốc, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt rình mò,đi thẳng vào nơi sâu nhất của khu nhà. Số 9 đi phía sau hắn, không nhanh không chậm giữ khoảng cách hai bước chân với hắn. Jamie thì hoàn toàn mất hết bình tĩnh, chạy lên phía trước để tránh.

Bão cát càng ngày càng lớn, tầm nhìn trên mặt đất cũng giảm xuống, bọn họ đã tới điểm cuối của khu nhà thì thấy một ngôi nhà bằng gỗ nằm sừng sững bên trong đống sắt vụn. Đúng vậy, cái này không phải do những mảnh vỡ cũ kỹ tạo thành mà thực sự được xây lên bằng gỗ. Trên cửa có gắn một cây thánh giá, phía trước ngôi nhà có một bà lão tầm 60 tuổi mặc áo trường bào màu đen đang đứng đợi.

Mái tóc trắng xóa, trên khuôn mặt và cánh tay mang đầy nếp nhăn của tuổi già nhưng trông bà vẫn rất khỏe mạnh, minh mẫn.

“ Sơ Emma!” Jamie vui mừng chạy tới.

“ A! Nhóc Jamie!” Bà lão mỉm cười xoa cái đầu nhỏ của hắn, “ Con tới vừa đúng lúc , ta vừa chuẩn bị xong cơm tối.”

Jamie vẻ mặt háo hức nhìn bà: “Thật tốt quá, vậy tối nay ăn gì ạ? Khoai tây hay lại là cà chua?”

“ Đứa nhỏ này thật là háu ăn.” Bà lão cười hiền từ dẫn hắn đi vào trong nhà, quay đầu lại nhìn thấy Sachs thì lập tức cau mày tức giận:” Sachs! Sơ đã nói bao nhiêu lần rồi mà không chịu bỏ thứ này, con muốn biến phổi mình thành màu đen sì sao?!”

“ Thật là phiền chết đi, nếu như toàn bộ nội tạng của tôi bị đen hỏng cũng không cần bà quan tâm.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Sachs vẫn đem thuốc lá mới hút được một nửa dập tắt, sau đó quay lại phía Số 9 chọc chọc ngón tay :“ Tôi đã mang quả để vào trong nhà, muốn ăn sống hay làm gì thì tùy anh.” Nói xong liền quay đầu bỏ đi.

“ Lại ăn nói linh tinh! Thằng nhóc này đúng thật là!” Bà lão tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong ánh mắt tràn ngập bao dung, bà áy náy nhìn Số 9 : “ Đừng để ý, Sachs rất hay giận dỗi. Xin chào, sơ là sơ Emma. Chúng ta đi vào trong thôi, đừng đứng ngoài này nữa! Mọi người đang đợi con đấy!”

Trong lúc mọi người mãi nói chuyện Số 9 lén quan sát đánh giá ngôi nhà gỗ này, không hề có cơ cấu quân sự, tường và mái nhà đều không có lắp đặt súng ngắm vậy cái nhà này dùng để làm gì? Là kho hàng quân dụng sao? Nhưng địa điểm này quá lộ liễu, không thích hợp để dùng.

Hắn mang đầy hoài nghi về mục đích sử dụng của ngôi nhà này, nhưng hiện tại chỉ có thể im lặng đi theo sơ Emma đi vào trong.

Cánh cửa nặng nề đóng lại ngăn cách với cơn bão cát đang gào thét bên ngoài, lập tức Số 9 chìm vào không gian ấm áp. Ngọn đèn màu vàng làm cho con người ta như bước vào một thế giới khác an toàn, thoải mái. Nơi này không có vũ khí hay vật tư chuẩn bị cho chiến tranh giống như trong tưởng tượng của hắn, mà chỉ có một cái bàn gỗ dài dùng làm bàn ăn cơm, ở đó đã có một đám trẻ con ngồi chờ sẵn. Từng đôi mắt mở thật to nhìn, không che giấu sự tò mò đối với người lạ, trước mặt mỗi người đều có một bộ bát đĩa.

Sachs đã ngồi vào bên trái vị trí cao nhất.

Sơ Emma chuẩn bị cho Số 9 ngồi ở vị trí đối diện với Sachs, chỗ đó cũng có một bộ bát đĩa cùng với một cái thìa sắt.

Bà bưng ra một cái âu lớn, bên trong bay ra một làn khói trắng, hương thơm bay ra ngào ngạt. Bà cầm lấy chiếc muôi lớn, múc vào bát mỗi đứa trẻ một muôi lớn cái thứ sền sệt có lẫn một ít mảnh vụn màu đỏ.

“Oa! Là khoai tây độn cà rốt!”

Jamie không chờ được nữa, đang cầm cái thìa chuẩn bị xúc ăn thì bị sơ Emma nhanh tay lấy cái muôi gõ vào đầu: “ Cái thìa của Jamie, có nhớ phải làm cái gì không nhỉ?”

Sachs hai tay để trước trán hai mắt nhắm lại, những đứa trẻ khác thấy thế liền vội vàng làm theo.

“Tạ ơn chúa, ban cho chúng con cây cối, cho chúng con tồn tại.” Nói xong, ở khoảng không trước ngực vẽ ra một hình chữ thập, “Amen” Không thể biết có mấy phần thành kính nhưng một tên thô bạo lại hướng về thần thánh trong cõi hư vô mà cầu nguyện, cho dù có bao nhiêu nóng nảy cứng rắn thì trong một khắc cúi đầu cũng đều trở nên dịu dàng .

Lũ trẻ đều bắt chước theo hắn nói: “Amen.” Sau đó đồng loạt cầm thìa lên xúc đồ ăn trong bát.

Số 9 lặng yên nhìn động tác của mọi người, cho rằng quy định trước khi ăn ở đây là như vậy, đang định làm theo thì bị Emma mỉm cười ngăn lại: “ Chỉ có người tin tưởng vào chúa thì lời nguyện mới có thể đến được tai của Người”

Số 9 lập tức nhìn về phía Sachs, tin vào chúa?

Sachs dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, ngậm lấy thìa thức ăn, không lễ phép cũng không kiêng dè nói thẳng: “ Ai cho tôi cơm ăn thì tôi tin tưởng người đó, chỉ cần có thể tồn tại.”

“ Thằng nhóc hư hỏng!” Sơ Emma thực sự bế tắc với phát biểu đầy tính khiêu khích của Sachs, bỗng nhiên nhìn thấy Số 9 cứ nhìn chằm chằm vào cái bát trước mặt cũng không tỏ vẻ muốn ăn liền hỏi hắn: “ Có chuyện gì vậy? Là không hợp khẩu vị sao?”

“ Chú không thích ăn sao? Vậy đừng để lãng phí, để tôi giúp chú!” Vừa dứt lời Jayme liền vươn tay định lấy đồ ăn trước mặt Số 9, nhưng Saxo nhanh tay hơn dùng thìa đánh vào mu bàn tay của hắn, bạn nhỏ Jamie cảm thấy xương cốt gần như sắp gãy hét lên vội vàng rút tay về, không dám tiếp tục có ý định với cái bát của Số 9 nữa.

Số 9 nhìn chằm chằm vào cái bát đựng chất sền sệt kia, đây là đồ ăn sao?

Sachs ngồi phía bên kia nhanh chóng ăn được hơn nửa phần ăn của mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Số 9 vẫn còn đang ngồi yên, hình như đoán được điều gì đó, liền cầm lấy cái thìa quơ quơ trước mặt Số 9. Sau đó cho cái thìa vào bát xúc từng thìa cho vào miệng nhai, cố ý hơi ngửa đầu lên, làm cho đối phương có thể nhìn thấy mình nuốt thức ăn xuống cổ họng.

Jamie cuối cùng cũng hiểu ra: “ Ông chú không phải là không biết ăn chứ?!”

Những đứa trẻ khác đều ngạc nhiên, lúc đầu còn thấy người này rất là đáng sợ, nhưng bây giờ thì không còn sợ hãi nữa bởi vì một người tuy to cao nhưng ngay cả cách cầm thìa cũng không biết cầm thì còn ngốc hơn bọn chúng !

Sachs lại tiếp tục ăn: “ Bởi vì trong vũ trụ chắc chỉ có chúng ta ở đây ăn như vậy.”

Sơ Emma trừng mắt lườm cho cái tên xú tiểu tử chuyên nói lung tung kia một cái: “Chúa ban cho con người các loại thực phẩm có mùi vị khác nhau, đó là một ơn huệ to lớn, đứa ngốc này chắc toàn ăn đồ ăn có mùi vị tổng hợp nhân tạo, căn bản không biết đến vị ngon thật sự.”

Thực phẩm trong nhà dân ở những thuộc địa , không phải là từng túi khoai tây hay ngũ cốc mà là từng lon súp dinh dưỡng tổng hợp. Là loại đồ ăn rẻ tiền, mà vẫn cung cấp được đầy đủ chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể con người. Đối với dân di cư vũ trụ, bọn họ có rất nhiều việc phải làm,cho dù là đi tìm hành tinh chứa khoáng sản, xây dựng thuộc địa, tiến hành khuếch trương quân đội , gieo trồng cây nông nghiệp luôn luôn bị coi là một loại hành vi lãng phí tài nguyên. Những người ở thuộc địa không còn dùng dạ dày để tiêu hóa những đồ ăn cứng nhiều chất xơ nữa, mà chỉ cần ăn thịt người lai thực vật.

Trên thực tế lúc Số 9 dưỡng thương, vì để cho hắn nhanh chóng phục hồi Sachs cũng cho hắn ăn toàn súp dinh dưỡng.

Sơ Emma cầm lấy cái thìa trước mặt Số 9 nhét vào tay hắn: “ Ăn một chút đi, sơ nghĩ con nhất định sẽ rất thích loại thức ăn này!”

Số 9 làm theo động tác của Sachs, xúc đồ ăn trong bát rồi bỏ vào miệng. Bởi vì xúc hơi nhiều nên làm rơi vãi khá nhiều lên mặt bàn, hắn há to cố gắng cho hết vào miệng, tinh bột sau khi nấu trở nên mềm mại, mỗi điểm nhỏ trên đầu lưỡi đều chịu sự kích thích lớn khiến hắn có cảm giác rùng mình.

Hắn không biết phải diễn tả cảm giác đó như thế nào, là một người lính như hắn không nên có quá nhiều cảm xúc. Mặc dù trải qua rất nhiều đợt huấn luyện khắc nghiệt trong quân đội, nhưng không thể chối bỏ được bản năng cảm nhận cảm giác về mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống. Dù gì trước đây khi sống trên hành tinh mẹ, rất nhiều người đều cảm nhận được, nhưng do cuộc sống di dân ngoài vũ trụ con người đã dần quên lãng. Trên khuôn mặt cứng còng xuất hiện những đường nét vặn vẹo, chẳng qua do động tác nhai làm cho hàm cử động lên xuống khiến khuôn mặt bị thay đổi.

Sachs nhìn thấy hắn lớn tuổi mà hành động vụng về như một đứa trẻ lần đầu tập ăn cơm thì lăn ra cười: “ Ông chú, trông anh thật là ngu ngốc!” Ngay lập tức bị gõ thẳng vào đầu từ phía sau, lão đại khu 28 bình thường vẫn tác oai tác quái giờ đây ôm đầu tức giận gào thét: “Này! Bà già, bà muốn gõ nát đầu tôi phải không?!”

“ Không được có hành vi khinh thường người khác như vậy.” Sơ Emma mặc kệ hắn, quay đầu nhìn về phía Số 9 và lũ trẻ đang tranh nhau ăn như hổ đói, tựa như cảnh người mẹ nhìn đàn con của mình được ăn no thì trong lòng lúc nào cũng thấy thoải mái, “ Đừng lo lắng, các con, cứ ăn từ từ thôi, ngày hôm qua chúng ta thu hoạch được rất nhiều thực phẩm, hôm nay mọi người có thể thoải mái từ từ ăn no!”

“ Oa, thật tốt quá!” Lũ trẻ vui mừng hò reo, liền đặt bát đĩa đang liếm dở xuống.
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét