Thứ Hai, 9 tháng 2, 2015

Number 9_ chương 5


Chương 5


Sau khi ăn cơm xong, lũ trẻ ùa ra vây lấy Sachs xem y sửa chữa máy móc. Cỗ máy này được y lôi ra từ đống rác của khu 1 tha về. Khu 1 là khu xuất hiện đầu tiên trên hành tinh rác, những thứ chất đống ở đây hầu hết là đồ linh kiện điện tử chỉ có thể tìm thấy qua sách báo cũ, ngay cả bảo tàng cũng chưa chắc đã có được.


Cỗ máy kỳ quái này được tạo thành từ những tấm thép, ống kim loại hàn gắn với nhau tạo thành bộ khung vững chắc, lớp vỏ bọc bên ngoài được tạo thành hình giọt nước, phía trước có hệ thống nút bấm khá đơn giản. Chính là phía trước có phần tay lái dùng để điều chỉnh phương hướng liên kết với trục , phần bên dưới có gắn 2 cái bánh xe khá lớn.





Sachs lúc này đang dùng hàn điện hàn nối lại hệ thống đèn bán dẫn, cho dù nó đã từng là phương tiện giao thông thuận tiện, nhưng qua năm tháng bị bão cát cùng thời gian bào mòn hầu hết các bộ phận đã bị mất tác dụng. Cho dù là ai, khi chứng kiến đống sắt vụn này đều không muốn lãng phí công sức và thời gian sửa chữa nó. Ấy vậy mà đối với một người có tính khí nóng nảy như Sachs lại rất kiên nhẫn đối với công việc này, cỗ máy này chiếm thời gian của y cũng được nửa năm.


Sửa chữa máy móc cần đến rất nhiều bộ phận thay thế, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại không thể mua được, y tìm trong khu những linh kiện tương tự rồi đem về mài giũa, lắp ghép lại, phủ thêm một lớp sơn mới bên ngoài. Nhìn qua trông giống hệt những chiếc mô-tơ ngày trước.


Y dùng cánh tay nhem nhuốc bán đầy dầu mỡ cuộn lại dây hàn, sau đó đưa tay bấm nút khởi động. Cỗ máy đã bị bỏ quên mấy trăm năm giờ như quái thú tỉnh giấc, bất thình phát ra tiếng gào rú kinh người!


Hoạt động được rồi!!


Lũ trẻ ùa lên hò reo mừng rỡ, anh cả của chúng là giỏi nhất mà!


Sachs trèo lên ngồi trên xe mà có cảm giác như đang ngồi trên ngai vàng, đắc ý lấy tay lau đi mồ hôi trên trán. Thực ra cái tay còn lại của y khá sạch sẽ, nhưng y quên mất trên mặt mình hiện tại đang dính đầy dầu mỡ, thế là cái mặt lập tức được tô điểm vằn đen vằn trắng trông không khác gì tên hề. Lũ trẻ được phen ôm bụng lăn ra cười, lão đại khu 28 lập tức xù lông nổi cơn thịnh nộ gào rít đuổi theo lũ trẻ.


Sơ Emma vừa dọn dẹp xong bàn ăn, đứng cầm tạp dề nhìn ra thì thấy y đang hung dữ đuổi bọn trẻ chạy toán loạn cười đùa ầm ĩ, cứ đứa trẻ nào bị y bắt được sẽ bị y dùng dầu mỡ bôi đen mặt: “ Y là một đứa trẻ tốt.”


Số 9 ngồi yên một chỗ không hiểu đối phương là đang nói chuyện với mình hay không, bởi vì ánh mắt của bà không nhìn về phía hắn.


Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã xác định được chế độ quản lý của khu 28. Tuy Sachs từng nói rằng mình là thủ lĩnh, nhưng cho dù có bị sơ Emma đánh vào mông y, y cũng không dám phản kháng. Bên ngoài thì tỏ vẻ khó chịu, nhưng đối với mỗi lời nói của bà hắn đều nghiêm chỉnh thực hiện.


Bởi vậy hắn phán đoán, Sachs là quản lý về mặt an ninh quân sự, còn người thực sự đứng đầu là sơ Emma.


Lúc còn ở doanh trại tập huấn của Sparta, giáo quan đều là nhìn thẳng vào quân lính giao nhiệm vụ, tuyệt đối không có những câu không có mục đích rõ ràng, cũng sẽ không đưa ra những câu hỏi mang tính thảo luận. Mà quân lính cũng sẽ chỉ trả lời : “ Rõ, thưa ngài.” Cho nên đối với câu hỏi của người đứng đầu khu 28, hắn không biết nên trả lời như thế nào.


Bất quá sơ Emma cũng không bắt hắn nhất thiết phải trả lời, bà mỉm cười rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Bà bây giờ đã khá lớn tuổi, phải chăm sóc lũ trẻ cũng thật sự đã làm khó bà.


“ Những người tới đây sinh sống, ai cũng có lí do riêng, ta nghĩ con cũng vậy, tuy nhiên điều này cũng không quan trọng.”


Emma xoay đầu lại, ánh mắt rạng rỡ mang theo trí tuệ của năm tháng nhìn thẳng vào Số 9, Số 9 theo bản năng căng cứng thân thể, phản ứng giống như đứng trước giáo quan, hắn chú ý lắng nghe từng câu từng chữ. Cho dù hắn không nhất định hiểu hết nhưng hắn biết mình không thể không lắng nghe.


“Quan trọng là… Nghe rõ lòng mình. Nếu muốn ở lại, thì cho dù hai chân có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể cất bước.”


Số 9 không thể hiểu ẩn ý trong lời nói của Emma. Nhưng ít ra hắn cũng đã hiểu được, mình đã bị bỏ rơi, doanh trại tập huấn Sparta hắn đã không thể trở về được nữa. Nhưng trong tình huống hiện tại, hắn nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của Emma. Trái tim hắn hiện tại đập 76 nhịp/ phút, nhịp tim bình thường. Bước thử chân, xương chân đã hoàn toàn khỏi, hiện tại nếu phải vác 50 kg hành lý hành quân chặng dài 30km không thành vấn đề.


“ Ê bà lão, ông chú này còn muốn ở lại chỗ tôi bao lâu vậy?” Sachs bế đứa trẻ đang ôm chặt cổ y không chịu buông bước tới.


Sơ Emma nghiêm mặt: “ Hai con chẳng phải ở với nhau rất hợp hay sao? Ta thấy hay cứ để vậy đi, đỡ phải chuyển tới chuyển lui.”


“ Cái gì?!” Sachs không nghĩ yới bà có thể nói như vậy, “ Tôi quen ở một mình rồi, tôi không muốn phải chen chúc với ông chú này cùng một chỗ như vậy!”


Sơ Emma không đồng ý, nói:” Cũng bởi vì con lúc nào cũng ở một mình, như vậy không tốt, rất quái gở. Thanh niên thì không thể luôn cô đơn sống một mình được, con người vốn có tính cộng đồng, ta thấy đây cũng là một cơ hội tốt.”


“ Xí khoan, xí khoan!” Sachs không chịu nổi nỗi lần nghe bà sơ lải nhải, y chuyển câu chuyện về vấn đề chính, “ Nhưng hắn là quân lính của Liên Minh, từ bao giờ chỗ của chúng ta biến thành trại tị nạn vậy?”


Sơ Emma tức giận thở mạnh, trừng mắt với y: “ Chẳng lẽ con muốn đuổi một người không nơi trú ngụ ra nơi hoang vu chờ chết sao? Ta không nhớ là đã dạy con trở thành một con người lạnh lùng vô tình như vậy.”


Số 9 nãy giờ vẫn ngồi lặng yên một chỗ, khuôn mặt không biểu cảm, hắn chỉ dùng ánh mắt nhìn hai người bọn họ đối thoại.


Sachs không có cách nào nói rõ lí do, bực mình đưa tay gãi gãi mái tóc đỏ hoe xơ xác của mình: “ Ý tôi không phải thế. Tôi không có nói phải đuổi hắn đi, chỉ là muốn hắn chuyển qua ở chỗ khác, chẳng phải quanh khu 25 còn rất nhiều khoan tàu bỏ trống sao? Tôi mang vài người đi lựa một cái còn tốt mang về là được chứ gì?”


Sơ Emma sắc mặt lúc này dịu xuống một chút, nhưng vẫn không thỏa hiệp: “ Như vậy rất phiền phức. Chỗ của con rất rộng, hai người ở không phải vẫn thoải mái sao?”


Sachs không nói lại được với bà, vẫn nhùng nhằng: “ Vậy thì ai cũng có thể tới ở với tôi chứ?”


“ Ai cũng có thể sao? Jamie!” Sơ Emma bỗng nhiên quay về phía lũ trẻ đang ngồi xổm tò mò xem cỗ xe, cất giọng gọi Jamie tới.


Cậu nhóc :”Thưa sơ, có chuyện gì vậy ạ?”


“ Jayme, ta hỏi con, con có đồng ý chuyển sang ở cùng chỗ với Sachs không?”


“ Con con con con cùng cùng cùng cùng bà bà bà bà anh anh anh anh cả cả cả cả lớn lớn lớn lớn nhất nhất nhất lên lên lên lên ở ở ở ở ở ở cùng cùng cùng cùng?!” Jamie hoảng sợ, cảm giác như trời sập đến nơi, lắp ba lắp bắp không thể nói nên lời.


Sachs mặc dù tuyệt đối không muốn có ai ở cùng mình một chỗ, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Jamie thì nhất thời khó chịu, đưa tay nắm lấy cái cổ yếu ớt của Jamie : “ Sao vậy? Nhóc không muốn ở cùng một chỗ với ta sao?”


“ Anh cả, tha cho e đi…” Jamie mãi mới tìm lại được đầu lưỡi của mình, “ Anh còn nhớ hay không, cái lúc Angus chỉ là muốn gọi anh dậy mà thôi, vậy mà bị anh đánh cho gẫy 2 cái xương sườn… Tha cho e đi, e còn chưa muốn chết a…”


Đối với những bằng chứng mà nhóc đưa ra, y không có cách nào phủ nhận. Mặc dù không phải do y cố ý, nhưng làm một người cao to như Angus bị đá gãy xương là sự thật.


Vừa nghĩ tới việc mình sẽ phải chuyển tới ở cùng lão đại, cái thân thể nhỏ bé này chắc chắn sẽ bị bạo hành…Phải vì cái mạng nho nhỏ này mà suy nghĩ, Jamie thông minh nhìn chằm chằm vào Số 9 đang ngồi lặng im, ông chú này tuy rằng hơi lớn tuổi, nhưng nếu tính về thể trạng thì tuyệt đối hơn người, nếu chẳng may gặp ngay lúc lão đại tỉnh dậy nổi cơn bạo phát, xem chừng cũng không xảy ra vấn đề gì. Thế là ánh mắt liền chuyển: “ Anh cả không phải đang ở cùng với ông chú này sao? Em cảm thấy hai người ở chung rất tốt mà, dù sao chú ấy cũng không thích nói chuyện, cũng sẽ không làm phiền đến anh cả, chắc chắn phù hợp hơn em!”


Sơ Emma mỉm cườ gật đầu đồng ý, liếc cho Sachs một cái dường như đang nói “ Con xem, ta đã nói mà”, rồi vỗ bả vai to lớn của Số 9: “ Đứa trẻ hư này nhờ con chiếu cố nó, ta biết nó tính khí thất thường hơi khó chiều.”


“ Bà lão, nói lại cái coi! Rốt cuộc là ai chăm sóc ai? Nếu tôi không vất vả mang hắn về, thì hắn đã sớm thành cái xác khô trong đống rác rồi!”


“ Cho nên, các con phải chăm sóc lẫn nhau, còn việc gì tốt hơn chứ.”


“ Vào đi!” Khó chịu đá văng cánh cửa, Sachs bực bội đi vào trong buồng cabin của chiếc máy bay cũ, chân đá rác rưởi sắt vụn dưới sàn tạo thành một lối đi, đến bên giường, thô bạo dùng chân tháo giầy đá xuống sàn, trực tiếp nằm xuống giường.


Số 9 đi phía sau y, cẩn thận đóng lại cửa khoang cabin, ngăn lại bão cát đang càng ngày càng lớn phía bên ngoài. Jayme lo sợ mình sẽ bị chộp sang ở cùng lão đại nên sớm đã chuồn về toa xe nhỏ của mình.


Đối với Số 9 mà nói, hắn tuyệt đối cho rằng lãnh đạo tối cao của khu 28 – Sơ Emma là người có những quyết định sáng suốt, đem một người lính như hắn ở bên cạnh thủ lĩnh quân sự, một mặt vừa có lợi cho việc giám sát, một mặt cũng có lợi việc truyền mệnh lệnh.


Sachs tất nhiên không đồng ý với việc này.


Tuy rằng không muốn, nhưng y vẫn ngầm đồng ý cho hắn về ở cùng.


Số 9 đứng phía đầu khoang máy bay, Sachs chưa có sắp xếp cho hắn chỗ nghỉ ngơi, vậy nên hắn lại nằm lại trên chiếc sô pha dài.


Một người khó chịu, một người im lặng, cabin rơi vào giữa khoảng lặng, cabin tuy rằng cách âm tốt, nhưng trong sự im lặng đến đáng sợ này vẫn có thể nghe được tiếng bão cát gào thét phía bên ngoài, cùng vói tiếng va đập của vài mảnh kim loại vỡ va đập với thân máy bay tạo thành những tiếng vang.










Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét