Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2015

Number 9_Chương 6

Chương 6


Bầu trời hôm nay rất đẹp, quang đãng sáng sủa. Nhưng trên mặt đất, không ai ở hành tinh rác số 243 muốn cho làn da của mình hưởng ánh sáng cùng nhiệt độ mà ngôi sao mang đến. Bọn họ ai cũng giấu mình trong quần áo và mặt nạ bảo hộ, cẩn thận đi lại tìm kiếm đồ vật trong những núi rác.

Đã không còn diễm phúc phục vụ ông chú, cậu nhóc không thể không mặc áo choàng cùng đồ bảo hộ đi cùng mọi người tìm kiếm vật tư trong núi rác. Cậu nhóc trộm nhìn sang lão đại nhà mình.


Tâm trạng anh cả hôm nay xem chừng không được tốt cho lắm. Sachs miệng ngậm điếu thuốc ngồi xổm trước một đống sắt thép, tàn thuốc rơi đầy đất, khuôn mặt ẩn sau lớp áo choàng, xung quanh tản ra loại cảm giác chớ tới gần.

Dân cư khu 28 đối với việc tìm kiến đồ hữu dụng trong đống phế thải đều là quen tay hay việc, cũng không cần ai chỉ đạo giám sát. Cho dù là một đứa nhỏ, trong lúc chơi đùa cũng có thể lục lọi tìm ra được một số thứ máy móc có thể dùng.

“ Anh cả, anh xem cái này còn dùng được không?”

Một đứa trẻ choai choai cầm một vật kim loại hình tròn chạy tới, trên mặt hình tròn có khắc 12 vạch, ở giữa có gắn ba cái kim đồng hồ, thoạt đã rất cũ, kim đồng hồ đã ngưng chạy từ lâu, đứa trẻ không biết cái này dùng làm gì, nhưng vói nó, nhặt được một thứ còn nguyên vẹn như thế này cũng là rất khó.

Sachs đưa tay đón lấy đồ vật, lật qua lật lại nhìn một chút, rồi mới dùng tay xoay nút vặn bên hông. “Cạch-cạch-cạch-cạch-” tiếng bánh răng ma sát cọ vào nhau bên trong phát ra, một cây kim trên bề mặt đồ vật cổ lỗ kia bắt đầu chuyển động “ Tích tắc tích tắc”….

Đứa trẻ vui mừng sung sướng, nó cẩn thận bỏ món đồ vào trong túi, chỉ sợ lại làm hỏng mất, Sachs nhìn theo phía sau đứa trẻ, ngược lại tâm tình càng khó chịu hơn. “ Phụt- ” phun điếu thuốc trong miệng xuống đất. Y biết đó là thứ gì, bởi vì ít ra lúc y xem trên sách báo cũ có thấy ghi lại, đó là một thứ máy móc dùng để tính toán thời gian trên hành tinh mẹ lúc trước, tên là đồng hồ.

Cái này làm sao có thể dùng ở đây? Hành tinh rác số 243, có hai ngôi sao chủ đạo làm cho nơi này gần như không có ngày và đêm, cho nên máy đếm thời gian ở đây còn vô tích sự hơn cả sắt vụn.

Trẻ con ở đây hoàn toàn không biết ngoài bầu trời đầy bụi màu vàng này, còn có màu màu lam, màu đỏ thậm chí màu đen của không trung, bề mặt hành tinh ngoài lớp đất khô cằn nứt nẻ, còn có những dòng nước chảy trên mặt đất, chia cắt lục địa, gò núi không phải là những đống sắt thép han rỉ, còn có cây cối mọc um tùm rậm rạp trên nền đất đen màu mỡ. chờ tới khi bọn chúng lớn lên, những ánh mắt tò mò khát khao khám phá kia sẽ bị thế giới toàn màu xám kia đồng hóa, ánh mắt dường như giống nhau không sức sống. Mỗi ngày đều lục tìm trong những thứ mà bọn nhà giàu ở các nơi khác khôngcần hoặc không còn sử dụng mang về, chỉ vì sinh tồn mà thôi.

“ Quay về thôi.” Sachs đứng lên mang theo bao đồ đạc lỉnh kỉnh các loại linh kiện.

Jamie có chút không cam lòng, nhìn lại đống phế thải, nhóc hôm nay chưa có thu hoạch được gì lớn: “Anh cả, không tìm một chút sao? Chỗ này là điểm ngày trước Tây Đô vứt hàng mới cùng với ông chú tới mà, người của khu 15 và khu 17 đều thèm thuồng mà chưa được kìa!”

Ai chiếm được trước tài nguyên thì được sở hữu chúng, đây đã trở thành luật bất thành văn, đương nhiên sẽ có một số người không tuân thủ theo, họ chỉ muốn cướp đoạt lại của kẻ khác những thứ hữu dụng. Một nơi màu mỡ như khu 28 chắc chắn đã bị rơi vào tầm ngắm từ lâu.

Nghe cậu nhóc nhắc tới Số 9, Sachs lập tức đen mặt lại: “Cút nhanh! Không thấy phía nam không nhìn được ra đường chân trời sao? Gió rất nhanh sẽ tới đây, đây cũng không phải bão cát thường, không nhanh cái chân lên không chừng bị thổi mất xác không chừng. Nếu không nhóc thử nói xem tại sao cái lũ tham lam khu 15, 17 kia lại buông tha cơ hội cướp vật tư?”

Jamie vội vàng tìm chỗ cao nhảy lên xem xét, quả nhiên thấy đường chân trời phía nam đã bắt đầu đen kịt, tựa như đầu một con quái vật đang ngủ đông. Nơi này cách khu 28 không xa lắm, vẫn kịp trở về. Còn tính khoảng cách từ khu 15 và 17 mà nói, rất khó có thể trở về kịp.

Trên hành tinh này thời tiết thay đổi cực kì thất thường, phút trước có thể là trời yên biển lặng, nhưng ngay sau đó rất có khả năng đem một khu vực vùi lấp trong bão cát. Y như những gì mà Sachsdự báo trước, khi mọi người vừa trở vào các toa xe và khoang tàu trong khu cư trú thì lập bão cát trời gào rít ập tới.

“Chết tiệt, nếu biết vậy đã mang mặt nạ bảo hộ…” Trở lại địa bàn quen thuộc của mình, Sachs tiện tay ném bao đồ linh kiện ném lên mặt đất, không ngừng “Phì phì phì” phun cát trong miệng ra ngoài, cát vướng trong miệng làm y “ Hắt xì” cực kì khó chịu, sau đó giũ giũ cái đầu làm cho văng xuống sàn một lớp cát mỏng. Bên ngoài bão cát thật lầ khủng khiếp, quấn chặt lớp vải cũng không đủ tránh được bụi cát theo các khe vải bay vào, áo choàng của y đem giũ ra cũng được nửa cân cát vàng chứ chẳng chơi.

Lúc y chỉnh trang lại mình xong lúc ngẩng đầu nhìn lên, lập tức sửng sốt.

Uây đi lộn chỗ rồi sao?

Tuy khoang thuyền của y là nơi cực kì rộng rãi, nhưng cũng là nơi bừa bộn nhất khu 28, y tha lôi tất tật đủ mọi thứ trên đời, thậm chí có những cái không ai thèm dùng tới, mang hết về chỗ mình, mỗi loại một kiểu không cái nào giống cái nào. Thậm chí có những thứ cực kì vô dụng y đều tiếc không muốn vứt bỏ, một ít đồ chơi nhỏ, ví dụ như gặp cái nồi điện y liên đưa cho sơ Emma hoặc những ai cần dùng, nhưng vẫn còn rất nhiều đồ vật kì lạ lưu lại nơi này. Muốn y dọn dẹp lại khu này vốn là điều không thể, chỗ nào cũng là đồ đạc, chỉ cần quay đi quay lại đụng chạm thì đã loạn càng loạn hơn.

Hiện tại hắn có thể chiêm ngưỡng toàn bộ cái sàn nhà, thật đúng là một điều kì diệu!

Lối đi thông thoáng, đồ đạc được phân loại, sắp xếp theo quy luật trình tự gọn gàng. Thậm chí chăn màn quần áo đều được gấp gọn vuông vức, cảm giác nơi đây bị biến thành một nơi trưng bày chứ không phải ổ chó của y….Mà nơi y quý giá nhất--- toàn bộ giá sách đã bị đụng tới, sách này là y tìm thấy ở những nơi cũ kĩ nhất trong khu 1 đem về, khí hậu bên ngoài khô ráo vừa lúc thuận lợi bảo tồn được giấy cùng hình ảnh chữ viết trên bề mặt. Y xem trong một quyển tạp chí thấy được hình dáng bên ngoài của xe máy, xem thêm một số sách nói về cấu tạo bên trong các phương tiện giao thông, theo một quyển khoa học xã hội biết tác dụng của đồng hồ, dựa vào một quyển sách thiếu nhi nhiều màu sắc mà biết được các màu sắc trên không cùng với màu xanh biếc của mặt đất, màu xanh lam của dòng sông……

Ai làm?!

Nhưng ngay sau đó y liền hiểu được.

Cho dù có thay đổi đến trạng thái nào, dù là động vật hay con người đều có ý thức về địa bàn rất mạnh, đặc biệt là giống đực, tuyệt đối sẽ không vui khi địa bàn của mình bị một giống đực khác xâm chiếm. Đặc biệt thân làm lão đại khu 28 tuyệt đối tức giận khi chứng kiến một ông chú ở nhờ làm thay đổi đồ đạc của mình, cho dù làm gọn gàng đi chăng nữa.

Đúng lúc y đang lên cơn tức giận, phía cửa ca bin bật mở, hiển nhiên vận khí của Số 9 không tốt, vừa về đến nơi thì đụng trúng quả bom.

“Này! Con mẹ nó muốn làm cái quái gì hả?!”

Y không thèm nghe câu trả lời, trực tiếp nhảy lên đá một cước.

“Rầm!!” Một tiếng, một cước kia đá thẳng vào ngực Số 9, dưới cơn tức giận cú đá cũng được tăng thêm lưc sát thương, làm cho hắn trực tiếp ngã về phía sau tiếp xúc thân mật với cánh cửa phía sau. Vết thương phía trước ngực vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, giờ lại phải chịu thêm một cú đá của Sachs đánh thẳng vào nội tạng khiến hắn ngạt thở trong giây lát.

Thân thể cường tráng va đập vào cửa khoang tạo ra tiếng vang vô cùng lớn, làm cho cả khoang thuyền rung chuyển. Sachs không nghĩ đối phương cứ như vậy tiếp nhận không phản kháng, y biết khả năng chiến đấu của Số 9, lập tức nhíu mày: “ Làm cái quái gì vậy, ông chú? Ông sẽ không chậm chạp đến mức không tránh nổi? Ít nhất cũng biết đem cánh tay chặn lại chứ!”

Sau đó y thấy những lời mình nói ra có chút quá đáng, bởi vì một tay Số 9 xách 2 cái cặp lồng tầng đựng thức ăn, tay kia xách theo bình giữ nhiệt, chắc là dùng để đựng canh. Vừa rồi bị đánh mạnh như vậy thế mà toàn bộ nước canh và đồ ăn không bị ảnh hưởng chút gì, xem ra hắn bảo vệ chúng rất khá.

Giờ đến lượt Sachs xấu hổ, tuy y tính tình thô bạo, nhưng vẫn phân biệt được tốt xấu. Đồ ăn không cần nói cũng biết là do sơ Emma làm, trước kia mỗi lần về muộn cũng không muốn làm phiền bà, tùy tiện ăn chút gì đó hoặc không ăn cũng chẳng sao. Nhưng hôm nay lại có người mang đồ ăn cho y…Đã vậy y còn đem người ta đá bay.

Nhưng mà Sachs cũng không có nói năng gì, cú đá kia chính là khiến hắn hơi khó thở dừng lại một chút. Trong chiến đấu như vậy là rất nguy hiểm, nhưng bây giờ không phải trên chiến trường, hiện tại nhiệm vụ của hắn là mang những thứ này an toàn đến khoang thuyền, đưa cho Sachs, xem y ăn hết.

Giao đồ phải nguyên vẹn không hỏng hóc, bởi vậy hắn khống chế bản thân không đưa tay đáp trả,, dù sao cơ thể hắn vẫn đủ sức chịu đựng.

“Chú…” Sachs không biết phải nói gì, đen mặt đặt mông ngồi xuống ghế, “ Chú để đồ lên bàn đi.”

Số 9 theo lệnh đem hộp cơm với bình canh để lên bàn, mở ra, đặt từng ngăn từng ngăn cặp lồng ra trước mặt y, sau đó ngồi xuống đối diện, hắn nhất định phải nhìn Sachs ăn hết chỗ đồ ăn này theo lời sơ Emma phân phó.

Sachs cũng thực sự đói bụng, cầm lấy thìa lao vào đánh chén.

Số 9 nhớ lại những lời sơ Emma dặn dò sau khi giao công việc.

“Ăn chậm một chút. Nhai cẩn thận. Nếu không không tốt cho tiêu hóa.”

Sachs đang ăn như hổ đói liền dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía Số 9 một lúc lâu, miệng mở to đến mức rớt đồ ăn ra ngoài: “Chú, hóa ra chú không phải bị câm à?”

Số 9 cảm thấy đây là vấn đề có thể trả lời được: “Không, thưa ngài.”

“Khụ khụ khụ khụ….” Sachs lập tức ho sặc sụa, suýt nữa ho đến co rút dạ dày, vất vả điều hòa lại nhịp thở, trừng mắt nhìn kẻ vừa bình thản trả lời kia “Vậy là chú cố ý?!”

“Không , thưa ngài.”

“…”

Thật không muốn thừa nhận đây là ý tưởng của bà lão kia….

Nhưng mà cảm giác có người cùng ăn thật là tốt, cho dù đối phương ngồi đối diện nhìn chằm chằm mình ăn hết giống như đang làm nhiệm vụ.

Cái mặt tinh quái chợt thoáng qua nét cười trêu chọc, cầm cái thìa gõ lên mép cặp lồng: “ Ông chú tôi nói này, tôi không phải loại người lúc nào cũng muốn người khác tuân lệnh mình răm rắp như hội sĩ quan quân liên minh. Chú có thể gọi tôi là lão đại, hoặc Sachs.”

“Rõ, thưa ngài”

Có phải hay không những người lớn tuổi đều xơ cứng không thể khai thông không vậy?

Sachs ăn nốt miếng khoai tây cuối cùng, liếc mắt không thể chịu nổi.
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét