Thứ Hai, 16 tháng 2, 2015

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 33

CHƯƠNG 33: SỢ BÓNG SỢ GIÓ

Nói xong, Yến Hướng Nam ma quyền sát chưởng (theo QT thì nó bảo là “xắn tay áo lên”, nhưng để Hán tự thấy hay hơn) chuẩn bị ra tay.


Yến Ngọ nghiêng người, tuy rằng ngoài mặt nhìn hắn ngồi ở trên giường rất bình thường nhưng thực tế phía dưới vẫn đang cắm một chiếc Dược ngọc. Các chủ không cho hắn tự thân vận động, cho nên vô luận là cắm vào hay rút ra đều do Các chủ làm. Từ phía sau, Dược ngọc bị rút ra, chậm rãi ma sát thành vách tràng, khiến cho thân thể rung động kì lạ, Yến Ngọ cố gắng khống chế bản thân để không phát ra thứ âm thanh mất mặt nào. Yến Hướng Nam lặng lẽ hít thở sâu, quả nhiên việc này vừa ngọt ngào vừa đau khổ a~.



Đem Dược ngọc rửa sạch, bỏ vào hòm, Yến Hướng Nam bắt đầu tìm kiếm áo bông và áo choàng, bọc Yến Ngọ kín mít và tròn vo như quả bóng, lò sưởi cầm tay cũng nhét vào ngực hắn, chuẩn bị kĩ càng đầy đủ mới mở cửa.

Gió đông cuốn từng bông tuyết bay tán loạn thổi tới mặt Yến Ngọ, mang theo cái lạnh thấu xương. Trời đất tựa như chỉ còn một màu trắng xóa, hắn lau đi bông tuyết dính trên mặt, cơ hồ luyến tiếc nhắm mắt. Chưa bao giờ thử qua cảm giác nhàn nhã dạo chơi trên mặt tuyết, nếu không phải thân thể không cho phép, hắn thậm chí muốn liều lĩnh ngã người xuống nền tuyết, cảm thụ sự lãnh liệt và mềm mại ấy.


Yến Hướng Nam cẩn thận đỡ thắt lưng của hắn, sợ người bị vấp ngã. Phía xa xa bốn kẻ đang chơi đùa vui vẻ bỗng liếc thấy Yến Ngọ - người lâu rồi không ra khỏi phòng, bèn sải bước chạy tới. Ly Âm lo lắng hỏi han: “Như vậy không có vấn đề gì chứ?”


Yến Hướng Nam giễu cợt bọn họ: "Các người ồn ào lớn tiếng như vậy, ai còn ngồi im trong phòng cho đươc? Nếu không chúng ta cũng đâu muốn ra xem. Các ngươi tiếp tục chơi đi, ai bị ném nhiều nhất thì buổi tối không được ăn cơm?”. Yến đại Các chủ vừa nghĩ ra ý tưởng xấu xa, mặt Yến Mùi bắt đầu đen dần đều. Hắn chính là kẻ bị tổng tấn công, nếu cứ tiếp tục như vậy buổi tối phải nhịn cơm nhất định là hắn!


Ly Âm cười tủm tỉm: “Như vậy không ổn, có người không chơi được sẽ cảm thấy tủi thân nha. Hay là đắp người tuyết đi, Các Chủ và Yến Ngọ đều có thể ra tay hỗ trợ”. Không thể động vào tuyết thì trang trí đôi mắt hay kiếm cà rốt làm mũi vẫn được mà.


Một đám lớn đầu, cộng tuổi mấy người lại cũng đủ để xuống lỗ, nay lại tựa như những đứa trẻ, hì hục đắp người tuyết. Họ vo tuyết thành mấy quả cầu, quả nhỏ đặt trên quả to... Mặt Tuyết Hộ pháp bị đông lạnh tới đỏ ửng, ngoắc ngoắc Yến Ngọ: “Yến Ngọ, giúp chúng ta tìm xem có cái gì để làm mắt và mũi của người tuyết không nha, cám ơn!”


Tuyết Hộ pháp thật thông minh, đem chuyện dễ làm nhất giao cho hai người. Yến Ngọ cúi đầu cân nhắc, Yến Hướng Nam bèn dìu người ta tới phòng bếp, “Đến phòng bếp xem thử, nơi đó chắc sẽ có nhiều thứ thích hợp”.

 
Tại nhà bếp quả thực có rất nhiều thứ. Bát lớn bát nhỏ, rau dưa trái cây, còn có đủ các loại thịt… Nhưng mà mắt của người tuyết nên dùng cái gì thay thế đây? Yến Ngọ cầm hai quả táo đỏ, quá lớn; súp lơ, cũng quá lớn… hơn nữa màu sắc không phù hợp. Tại một góc nhà, có một sọt chứa đầy than củi, may mà màu đen đúng chuẩn. Một tay ôm noãn lô (lò sưởi cầm tay), Yến Ngọ định tới lấy, lại bị Yến Hướng Nam kéo lại.


“Than củi sẽ làm bẩn hết tay, không bằng dùng quả hạch đào, ngươi thấy được không?”. Không những sạch sẽ, không muốn chơi còn có thể ăn.


“Vâng, mũi hay là dùng ớt… Ớt quá nhỏ, dùng cà rốt đi?”. Các chủ nói sao nghe vậy, dù sao mũi cần nhọn nhọn, hai loại quả này là thích hợp nhất rồi.


“Được đấy, dùng cà rốt, ớt để dành làm miệng, đã xong, đi!”
Mắt quả hạch, mũi cà rốt, miệng trái ớt. Người tuyết đứng sững giữa tiểu viện, miệng vẽ lên một nụ cười như muốn chào hỏi bọn họ. Yến Mùi ngồi xổm bên cạnh, muốn trang trí thêm một ít cho đẹp. Ví dụ như chổi làm cánh tay, cậu chàng còn muốn mặc cho người tuyết bộ quần áo, bị Ly Âm ngăn trở: 

“Không nên, không nên, tuyết còn rơi xuống nhiều, dù cho mặc cũng như không, cứ để như vậy là hoàn hảo rồi ~”. Không mặc quần áo càng hay.

Tuyết Hộ pháp thần bí nói: “Trước kia ta từng được nghe người khác kể về một chuyện xưa. Tương truyền ở một thôn trang nhỏ, năm ấy tuyết cũng rơi, hai anh em nhà nọ đắp người tuyết, nó trông rất sống động… Kết quả, các ngươi thử đoán xem, người tuyết đó hôm sau đã biến mất!”

 
Yến Mùi tiếp lời: “Ta biết rồi, nó tan ra thôi!”

 
Ly Âm cũng nói: “Chẳng lẽ còn có thể mọc chân chạy mất?”

 
Yến Hướng Nam cũng không chịu thua kém: “Không phải là mọc chân chạy! Cho dù trời nắng cũng không có khả năng tan nhanh tới vậy!”

 
Tuyết hộ pháp khinh bỉ nhìn thoáng qua Yến Mùi: “Các chủ anh minh! Ly Âm cũng thật thông minh. Lúc phát hiện ra người tuyết biến mất mọi người cũng thi nhau suy đoán, liệu có phải bị một kẻ thích đùa dai trộm đi không? Bởi vì ngày hôm sau tuyết vẫn chưa ngừng rơi, người tuyết không có khả năng bị tan chảy. Mà cho dù tan thật, thì mấy thứ như mắt mũi gì đó cũng phải rơi trên mặt đất, mà điều kì lạ chính là trên đất không hề có bất cứ thứ gì! Cho nên cuối cùng mọi người nhận định rằng, do hai bé trai kia đắp ra người tuyết quá mức chân thật, nên nó hóa thành yêu quái rồi chạy mất!”

 
Nói đoạn Tuyết Hộ pháp lại chỉ vào miệng trái ớt của người tuyết: “Từ đó về sau mọi người thường xuyên bắt gặp một bóng dáng màu trắng chạy tới chạy lui trên núi. Họ khiếp sợ tới mức dù cho sau này có đắp người tuyết cũng bớt đi một bộ phận, hoặc mũi hoặc miệng, cho là như vậy nó sẽ không thể thành tinh! Người tuyết của chúng ta ngũ quan đầy đủ, sợ là ngày mai cũng hóa thành yêu tinh chạy mất! Ha ha ha!”

 
Yến Mùi bĩu môi: “Vậy ngươi nói xem, người tuyết thành tinh liệu có sợ ánh mặt trời không? Ánh nắng vừa chiếu vào liền tan thành vũng nước, chạy đằng trời!”

 
Tuyết Hộ pháp chỉ biết đại khái nội dung của chuyện xưa tích cũ, làm sao giải thích hoàn mĩ mọi bề. Bị Yến Mùi hạch sách, liền đáp trả bằng một quả cầu tuyết vào mặt cậu ta, trong lúc nhất thời, trận chiến tuyết lại bắt đầu.


Tuy trên mặt Yến Ngọ không có nhiều cảm xúc, nhưng Yến Hướng Nam lại đọc được sự vui vẻ, hâm mộ trong ánh mắt của hắn. Từ nhỏ ở trong Các lý tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc,  sao có cơ hội làm mấy chuyện thú vị nhàn nhã này? Yến Hướng Nam âm thầm hạ quyết tâm, đợi tới khi Yến Ngọ có thể chạy nhảy bình thường, nhất định dắt hắn đi ném cầu tuyết, đắp người tuyết, có khi còn có thể chơi vài trò chơi nhỏ chỉ có hai người bọn họ.


Hiện tại Yến Ngọ không thể tham gia không có nghĩa là y không thể thay thế hắn chơi, Yến Hướng Nam dìu người vào đứng tựa ở trước phòng, dặn dò: “Đừng lộn xộn, xem ta đối phó bọn họ như thế nào!”


Ly Âm đang thích chí đứng xem Yến Mùi và Tuyết Hộ pháp chọi nhau, tròng mắt đảo một cái, vo lấy một quả cầu tuyết ném ụp lên người Yến Tị. Yến Tị không ném trả, chỉ chật vật trốn tránh, khiến Ly Âm sảng khoái cười ha ha. Bỗng nhiên tiếng cười chợt im bặt, biến thành kêu sợ hãi, Ly Âm luống cuống tay chân lấy đống tuyết vừa bị rơi vào phía sau áo của mình ra, quay đầu nhìn lại: “Yến Hướng Nam! Sao ngươi chưa nói một tiếng đã tham gia! Dám đánh lén ta!”

 
Câu trả lời của Yến Hướng Nam là chọi thêm một trái nữa, trúng ngay giữa ót, đắc ý cười: “Cũng không phải chỉ đánh lén mới có hiệu quả, xem chiêu!”

 
Mấy người loạn thành một đám. Yến Ngọ ở bên cạnh nhìn, nhịn không được lộ ra nụ cười nhẹ nhàng. Không nghĩ tới Các Chủ cũng có thể vui đùa cùng mọi người như vậy. Tầm mắt hắn lại rơi xuống người tuyết, thầm nghĩ, trận tuyết này xem ra sẽ rơi thật lâu, xem ra người tuyết còn có thể giữ được trong một khoảng thời gian, người tuyết mà bọn họ đã cùng nhau làm…


Yến Hướng Nam vừa phủi tuyết dính trên người vừa chạy tới bên Yến Ngọ, cười to: “Một đám quỷ nghịch ngợm, thiếu chút nữa là lãnh đủ!”


Nhưng mình là nhân vật nào cơ chứ, bọn họ cũng không dám ném hết sức ~ Bỗng nhiên cổ chợt lạnh buốt, Yến Hướng Nam không dám tin mà nhìn về phía người  đứng cạnh bên. Người ấy tay vẫn còn giơ bất động giữa không trung,  khóe miệng đang nhếch lên một nửa đã buông xuống. Y kinh ngạc nhìn người đó vẫn đang nhìn chằm chằm cánh tay vừa gây chuyện xấu của mình, lại hướng mắt nhìn đám tuyết trên cổ y, tựa hồ không tin nổi.


“Ngươi…”

 
Yến Ngọ vẫn nhìn chằm chằm vào đám tuyết còn vương trên cổ áo Các chủ, không tin chính mình vừa gây ra chuyện này. Vừa rồi là do hắn nhìn thấy Các Chủ cười sung sướng, trong lòng nóng lên liền…


Cách đó không xa, tất cả mọi người đều dừng mọi động tác, đứng im như tượng, khẩn trương nhìn qua bên này, sợ Các chủ tức giận.


Nhưng mà… Yến Hướng Nam nhìn chăm chú Yến Ngọ một lúc lâu, rồi bỗng nở một nụ cười rạng rỡ, chạy nhanh tới ôm chặt Yến Ngọ: “Ngươi thật to gan, dám lén ném tuyết vào ta, xem ta phạt ngươi thế nào!”. Nhưng trong lời nói lại tràn ngập ý cười, nhìn Yến Ngọ giật mình, khẽ nhếch miệng, liền cúi xuống hôn một cái thật sâu. Lần này không phải là chuồn chuồn lướt nước mà là dùng lưỡi ôm lấy đầu lưỡi vẫn đang không biết làm sao của người kia. Mãi đến khi Yến Ngọ thở không nổi mới buông ra.


-Hết chương 33-

 
p/s: Thật ra tới đây vẫn chưa hết chương. Nhưng mà còn 2 ngày nữa là tới Va-lung-tung. Muốn cho mọi người cảm giác ngọt ngào nên cắt xoẹt phát ở đây vậy =)))) Sẽ bù đoạn sau vào chương 34 cho mọi người nhé. (_Bu béo_)

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét