Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 34


CHƯƠNG 34: TRỪNG PHẠT
 

Edit: Bu Béo
Beta: Vương Lam Tử
Proofreader: Đốm


       Bấy giờ mấy kẻ đang sững sờ tựa như bị điểm huyệt mới nhẹ nhàng thở ra, ngã vào nền tuyết trắng xóa, cười ra tiếng.

       Yến Ngọ há to miệng thở phì phò, lau đi khóe miệng ướt át, thực sự không quen làm chuyện như vậy trước mặt nhiều người. Bỗng trời đất chao đảo, trong bụng đau nhức, Yến Ngọ nhịn không được mà cúi người xuống ôm lấy bụng. Yến Hướng Nam đang nghĩ xem có nên hôn thêm vài lượt nữa hay không, nhìn thấy vậy thì phát hoảng: “Làm sao vậy? Đau bụng? Chẳng lẽ muốn sinh?”

      “Người đâu! Đến đây cho ta!”. Đem người ôm lên, bỏ lại những lời này, vội vàng chạy vào trong phòng, cẩn thận đem người đặt lên giường rồi nhẹ nhàng cởi quần áo của hắn.

      Trên quần không hề dính bẩn, bộ vị đằng sau cũng không có vết máu hay cái gì khác thường, chẳng lẽ là điềm báo? Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, Yến Hướng Nam phủ chăn bông lên, đề phòng cảnh xuân lộ ra ngoài, la lớn với hai gã tử sĩ: “Mau chạy đi gọi Vân Thu Thực tới! Yến Ngọ có thể sắp sinh!”

      Yến Tị ứng một tiếng, xoay người chạy ra bên ngoài. Yến Ngọ níu lấy vạt áo Yến Hướng Nam, cố hết sức mà nói: “Khoan đã! Chủ tử…Hiện giờ đã đỡ đau hơn vừa nãy, có lẽ, có lẽ không phải sắp sinh…”. Bụng cũng không có cảm giác trĩu xuống dưới, chắc do mình bị bé con đá một cái rất mạnh, mới suýt bị đau sốc hông.

      Yến Hướng Nam bảo Yến Tị tạm thời không cần đi, sau đó lại kiểm tra toàn diện Yến Ngọ lần nữa. Xác định sắc mặt Yến Ngọ đã khá hơn rất nhiều, bụng cũng không đau đớn như lúc nãy mới yên tâm. Trán y đã lấm tấm mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, người ta chưa sinh mà mình đã hoảng lên như vậy, nếu thật sự sinh không biết sẽ lo lắng, đau lòng thành cái dạng gì?

      Đi ra ngoài, thấy một đám cả trai lẫn gái cũng đều kinh hoảng như nhau, đồng loạt lau mồ hôi lạnh lấm tấm chảy xuống. Yến Hộ pháp nhớ lại một màn kia, có chút khó tin mà kể lể: “Chưa từng thấy Các chủ để ý tới một người như vậy, cũng chưa từng thấy ai ở trước mặt Các chủ lại dám làm vậy… Bị ném trúng một cái cầu tuyết to bự mà Các chủ cũng không nổi bão, ngược lại nom như kiểu nhặt được của báu, thật giống như trở thành một người khác ấy!”. Đây là tình yêu sao? Vốn dĩ nàng không tin có người có thể nắm bắt trái tim Các chủ, vẫn cho là vì đứa nhỏ, hiện tại thấy vậy, là nàng đã nghĩ sai rồi.

      Tâm tư của Các chủ đối với Yến Ngọ, người ngoài cuộc như bọn họ có thể thấy rõ ràng. Nếu chỉ vì em bé, tùy tiện phái vài người hầu hạ đã là tốt lắm rồi, sao có thể đích thân chăm sóc?

      “Bỗng nhiên cảm thấy người được Các chủ của các ngươi yêu thương thật đúng là hạnh phúc ~”. Trước đây sao mình không thấy được y là một người đàn ông đích thực nhỉ? Ly Âm cảm thấy mắt mình thật sự có vấn đề.

      Ban ngày trải qua một hồi sợ bóng sợ gió, Yến Ngọ lại trở về với việc nằm im ở trên giường, dựa vào ánh sáng của dạ minh châu mà đọc vài quyển sách giết thời gian. Có tiếng bước chân truyền đến, là Các chủ đang bưng nước ấm tới đây. Hắn ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp các chủ ôm hòm gỗ tiến lại gần rồi nở một nụ cười xấu xa, nhất thời khiến bộ vị phía sau của hắn trở nên căng thẳng, chưa bị đụng tới đã âm ỉ đau trước rồi.


      Yến Hướng Nam lấy đi quyển sách, vỗ vỗ đệm chăn: “Nằm sấp xuống, hôm nay chúng ta sử dụng một cái to hơn”. Nhưng tất nhiên không thể lớn bằng “tiểu Nam” của mình. Hừ! Trước tiên cho chúng mày hưởng dụng chút vậy, đợi khi Yến Ngọ khỏe hơn sẽ đá chúng bây đến nơi hoang vu hẻo lánh không ai thấy được. Thực ra ngẫu nghiên dùng cũng hỗ trợ tăng tình thú, nhưng mấy ngày nay người lại bị bọn chúng chiếm trọn, bản Các chủ chỉ có thể thê thê thảm thảm đứng ngoài mà nhìn, tại sao lại bất công như thế!

      Yến Ngọ ngoan ngoãn nghiêng người, phơi cái mông tròn tròn ra trước mặt Yến Hướng Nam. Yến Hướng Nam sờ sờ mũi, may quá không chảy máu… Cứ nghẹn suốt thế này có ngày thực sự thượng hỏa (nóng trong người), cơ mà vì thân thể Yến Ngọ, thôi thì nhịn vậy! Nghĩ tới quả cầu tuyết mình bị đáp trúng hôm nay, đây là tiến triển nha: “Còn nhớ rõ hôm nay đã làm gì không? Ta nói sẽ phạt ngươi không phải là nói suông đâu nhé!”

      Phạt cái gì? Yến Ngọ vừa định quay đầu lại thì cảm giác trên mông có một cái gì đó mềm mại hạ xuống. Nghĩ nghĩ một lúc mới nhận ra nó là cái gì, hắn trợn tròn mắt…

( Bắt đầu từ đây mới là chương 34 theo đúng bản raw, bên trên là đoạn còn lại của chương 33 :D )


      Thứ mềm mềm đó hạ xuống trên mông mình, lúc chạm vào còn vang lên một tiếng “Bẹp”. Yến Ngọ thực sự quá kinh ngạc, hắn muốn xoay người lại, không ngờ lại bị Các chủ cố định hai tay lên trên giường, bị bắt tiếp nhận cái gọi là “Trừng phạt”.

      Thân thể của tử sĩ mỗi lần đều là do mình tự chà lau, nên khi hôn lên không hề cảm thấy gượng gạo. Ở trên hai cánh mông tròn hạ xuống vô số nụ hôn thật kêu, nhìn Yến Ngọ cố gắng nhúc nhích thân thể muốn rời khỏi khống chế của mình, Yến Hướng Nam nở một nụ cười mà nếu người ngoài nhìn vào chỉ có thể cảm thấy đặc biệt đáng khinh. Phải, chính là hiệu quả này đây!

      Những nụ hôn nhỏ vụn dần biến thành những cái hôn dài ướt át. Cũng dần có xu hướng tiến về nơi không thể đoán trước mà chạy tới. Một bàn tay cũng thuần thục len vào trong lớp quần áo, sờ soạng hai điểm màu son nhô lên trước ngực. Vốn chỉ là một nhúm nho nhỏ gần như không nắm được, dưới kĩ xảo xoa nắn của y dần dần sưng đỏ dựng lên. Yến Hướng Nam thật hận chính mình không có hai cái miệng, để có thể dùng một cái nữa liếm hút nơi đang được tay phải của mình yêu thương kia.

      Yến Ngọ vùi mặt thật sâu vào trong chăn. Những cảm giác quái dị không ngừng từ trước ngực đánh úp lại. Nơi đó chưa bao giờ có người chạm vào, hắn thực sự không biết mình phải làm sao . Còn ở mặt sau thì động tác của Các chủ càng ngày càng… quá đáng. Rốt cục, khi đầu lưỡi sắp tiến đến “nơi bí ẩn” nhất thì hắn đưa tay ngăn lại. Đầu lưỡi Các chủ thuận thế liếm vào lòng bàn tay hắn. Tay Yến Ngọ run lên một chút, nhưng vẫn kiên định không thu lại.

      Chỗ đó, quá mức…

      Làm được tới mức này chính là đã đạt được kết quả mà y mong muốn, nếu vẫn làm tiếp sẽ là tra tấn chính mình. Yến Hướng Nam liếm liếm môi, đứng thẳng dậy, bắt đầu công việc thường lệ của mỗi đêm. Dược ngọc được bôi trơn chậm rãi tiến vào bộ vị lúc nãy vừa bị từ chối thân cận, mãi tới khi chỉ còn dư một chút gốc ở bên ngoài, vỗ vỗ bờ mông tròn mẩy: “Tốt rồi, nằm cho thoải mái đi, đừng đè lên bụng”.
      Ủa? Yến Hướng Nam nghi hoặc nhìn thân thể vẫn nằm nghiêm bất động của Yến Ngọ, nghe thấy lời nói thì liền có chút cứng ngắc, lại không để ý bản thân mang thai mà cuộn mình vào trong chăn, bàn chân lộ ra bên ngoài có chút căng cứng, động tác này…Người tinh tường như Yến Hướng Nam lập tức hiểu rõ, thò tay vào trong chăn sờ soạng, Yến Ngọ đau khổ cố che dấu sự việc bại lộ!

      Đụng đến bộ vị đang nửa cứng rắn ở giữa hai chân của Yến Ngọ, trên mặt Yến Hướng Nam nở một nụ cười rạng rỡ, ngoài miệng lại giả vờ nhẹ nhàng ôn nhu khuyên bảo: “Chuyện này có gì mà giấu diếm, sinh lý bình thường của con người thôi. Như vậy thì khó ngủ lắm, để ta giúp ngươi nha, thả lỏng một chút!”. Vân Thu Thực chỉ dặn thời kì quan trọng này cấm hành phòng* chưa nói không cho người ta phát tiết đúng không?

(* Hành phòng: xxx :3 Quan hệ vợ chồng ấy :D)


      Yến Ngọ cũng không biết mình bị làm sao. Rõ ràng trước kia có thể khống chế bản thân, hiện tại bị trêu chọc có một chút mà đã…“Chủ tử, không cần, không có chuyện gì”. Nhịn một chút thì sẽ hết ngay thôi.

      “Hiện tại nhẫn nhịn sẽ không tốt cho cơ thể, không cần chịu đựng, cứ xuất ra đi”. Yến Hướng Nam từ trước tới nay chỉ biết hưởng thụ, nào có lo lắng cho cảm thụ của người khác, càng không có chuyện nắm nam căn của kẻ khác để lấy lòng. Chẳng những chưa lấy lòng ai bao giờ, mà số lần tự mình động thủ cũng ít đến đáng thương, thế nên động tác của Yến Hướng Nam không nhanh, không chậm lại thêm vài phần cẩn thận, cố gắng chú ý tới mọi mặt. Đáng thương tử sĩ Yến Ngọ cố gắng cắn chặt khớp hàm cũng không thể ngăn được cảm xúc trào dâng.

      Đại khái do thiếu hụt kinh nghiệm lại đang mang bầu, không lâu sau Yến Ngo liền tiết ra, cách lớp chăn bông truyền ra một vài tiếng rên rỉ càng thêm lay động lòng người. Yến Hướng Nam nhìn chất lỏng vẫn còn mang chút độ ấm trên tay, lại nhìn hạ thân dựng thẳng của chính mình, cười khổ lắc đầu, thật mịa nó tra tấn người! Lau dọn sạch sẽ cho cả hai, Yến Hướng Nam bò lên trên giường, nhẹ nhàng mở chăn đắp cho hai người. Yến Ngọ vùi mặt trong chăn cả buổi rốt cuộc cũng lộ ra.

      Không biết là do không khí ấm áp trong phòng, hay do chuyện vừa rồi, toàn bộ khuôn mặt Yến Ngọ đều ửng hồng. Trong ánh mắt mơ màng vẫn còn mang chút hơi nước, khiến cho khuôn mặt thường ngày vốn lạnh lùng vô cảm trôi đi hơn phân nửa, cũng sinh ra hai phần hấp dẫn. Nếu không phải đơn giản chỉ dùng tay mà thân thể cả hai cùng giao triền thì sẽ kiều diễm dụ người đến đâu…Yến Hướng Nam nghĩ nghĩ liền nghĩ tới cảnh diễm tình.

      Hôn một cái lên mặt người đang say ngủ , theo thường lệ đặt tay lên chiếc bụng phình, Yến Hướng Nam nhè nhẹ vỗ về, thầm nghĩ: “Tiểu hỗn đản, tối rồi chắc con cũng buồn ngủ, đừng có mà đạp cho cha con tỉnh giấc vì đau đấy. Phụ thân mà nghỉ ngơi không tốt, cuối cùng chịu khổ sẽ là con!”


      Đêm đen yên tĩnh, Yến Tị mở choàng mắt, cảm nhận thấy trong chăn chèn thêm thân hình ấm áp của một người. Nhưng hắn không tùy tiện ra tay, kẻ có ác ý sẽ không chạy tới bên hắn chỉ để ngủ, huống chi nơi này là đào nguyên bí mật của Các chủ. Hắn quay đầu, nhờ ánh sáng bàng bạc từ ngoài cửa sổ hắt vào liền nhìn thấy Ly Âm đang nằm sát bên gối hắn, ngủ rất say sưa. Không phải cậu ta và Yến Mùi ngủ cùng nhau sao? Thế nào mà lại bò đến trên giường mình?

      Hắn nhẹ nhàng xoay người, liền nhìn thấy Yến Mùi dang cả tứ chi nằm trên giường ngủ vù vù, không để một chút xíu kẽ hở nào cho người khác! Được rồi, dưới tình huống này thì ai cũng sẽ đổi chỗ nằm, chứ thế kia ai mà ngủ nổi!

      Thuyết phục được bản thân chấp nhận việc có thêm một người đắp chung chăn, Yến Tị không hề phát hiện khóe miệng người bên cạnh mình lặng lẽ nhếch lên. Yến Mùi đúng là ngủ hay cựa mình, nhưng mà không tới mức khoa trương như vậy. Hắn ngủ thì say mà người còn nặng nữa, khiến cậu bày ra tư thế như vậy cũng tốn không ít khí lực. Nhưng chỉ có lấy cớ này thì mới có thể cùng Yến Tị ngủ chung.

      Tuyết lặng lẽ rơi một đêm, hôm sau, vẫn không hề ngừng lại.

      Lúc Yến Ngọ tỉnh dậy thì Các chủ đã rời đi, dược ngọc phía sau đã được bỏ ra ngoài. Mình ngủ say tới vậy sao? Ở trong phòng rất ấm áp nên không lo bị lạnh, Yến Ngọ đứng dậy mặc quần áo, đi tới trước mở toang cửa sổ. Gió lạnh thấu xương lùa vào trong phòng, thoáng nhắm mắt đợi cho cỗ khí lạnh tản đi, Yến Ngọ nắm thật chặt cổ áo, phóng tầm mắt nhìn ra xa. So với hôm qua, thế giới như càng ngập chìm trong màu tuyết trắng.

      Cách không xa chỗ này, khói bếp như màn sương đen nhẹ nhàng từ trù phòng bay ra. Yến Tị và Yến Mùi đang so chiêu trên nền tuyết, Ly Âm cười tủm tỉm đứng ở một bên theo dõi cuộc chiến, chỉ duy không thấy thân ảnh Các chủ… Khoan khoan, hắn nhớ rõ hôm qua trong sân của viện tử có hai người tuyết, sao giờ không thấy? Bọn họ hoàn toàn không phát hiện sao?

      Yến Ngọ xuất thần nhìn chằm chằm nền tuyết trắng xóa trống trơn không có một thứ gì, hiện tại tuyết vẫn rơi nên không có khả năng bị tan chảy. Hôm qua cả nhóm vẫn hào hứng bừng bừng, vừa sáng dậy hẳn là sẽ không san phẳng người tuyết đi?

      “Bởi vì hai người tuyết quá chân thật cho nên hóa thành yêu tinh trốn mất”… Chợt nhớ tới chuyện xưa Tuyết Hộ pháp kể, lại nhìn nhìn sân tuyết không có chút vết tích nào, không phải chứ? Yến Ngọ lắc đầu phủ nhận ý tưởng hoang đường này.

      “Sao lại mở cửa sổ hứng gió vậy?”. Yến Hướng Nam bưng khay đẩy cửa tiến vào, mùi thơm của thức ăn nhất thời phiêu lãng trong không khí. “Ngũ nhi, đóng cửa sổ lại rồi tới dùng cơm”.

      ??? Yến Ngọ sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại được là Các chủ đang nói với hắn. Nhưng mà Ngũ nhi… Xưng hô như vậy, vô cùng thân thiết như vậy…

      Yến Hướng Nam múc canh xong xuôi vẫn thấy Yến Ngọ đang kinh ngạc đứng trước cửa sổ, vội đi qua kéo hắn tới trước bàn ngồi xuống. “Kêu Ngũ nhi sẽ thân cận hơn, ngươi cũng có thể gọi ta là Hướng Nam, Nam Nam linh tinh gì đó, miễn ngươi thích là được”. Sau khi trưởng thành, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của y, ca ca mới không gọi y là Nam Nam nữa. Cho nên so với cái nhũ danh đã tồn tại mười mấy năm thì cái kiểu xưng hô chỉ ở mức độ này hoàn toàn không có áp lực gì.

      Hướng Nam… Yến Ngọ nhanh chóng vơ đũa xới cơm để Các chủ mau chóng chuyển đề tài.

      Gắp một miếng sủi cảo nhân thịt mềm mại trong canh, Yến Ngọ bỗng nhớ ra người tuyết bên ngoài, nhịn không được mà hỏi: “Chủ tử, ngài có phát hiện hai người tuyết hôm qua đã biến mất không?”
      

      Yến Hướng Nam giật mình: “Đúng vậy, sáng tới giờ tới tới lui lui nên ta chưa chú ý, đúng là không thấy thật. Chẳng lẽ thật sự như lời A Tuyết, nó hóa thành yêu quái chạy đi?”
      

      Miếng sủi cảo rớt lại vào trong canh, Yến Ngọ kinh ngạc hỏi: “Thật sao?”

      “Phụt…” Ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng cười trộm. Sau khi gõ cửa, Tuyết Hộ pháp bưng chén cháo hầm táo đỏ tiến vào, trộm liếc mắt nhìn Yến Ngọ một cái, thực sự tin chuyện xưa mà nàng kể nha, thật đơn thuần. “Các chủ, gạo nếp nấu cháo rất nhuyễn và thơm, đối với cơ thể rất tốt, cho Yến Ngọ uống nhiều một chút .”

      Yến Ngọ tự dưng bị soi mà chẳng hiểu gì, ngay cả bát canh đang uống một nửa cũng bị lấy đi, thay vào đó là cháo táo đỏ. Yến Hướng Nam thần bí nói với hắn: “Ăn cơm đi, cơm nước xong ta dẫn ngươi đi xem một thứ rất thú vị”.

      Gió thổi bên ngoài cửa sổ không quá lớn, người tuyết mà hắn vẫn nghĩ tới không ngờ lại đứng sừng sững ở đây, hóa ra là bị chuyển đi! Yến Hướng Nam giải thích: “Nơi này gió không lớn lắm, nếu ngươi thích có thể đến xem. Sáng sớm ta cùng Ly Âm dời tới, thế nào, có phải thấy thật cảm động?”

      Chẳng lẽ mình biểu hiện ra là rất thích người tuyết này sao? Nhưng mà Các chủ đã cố ý làm vậy, Yến Ngọ không tự giác gật đầu.

      Mắt người tuyết làm bằng quả hạch đào nhìn hướng về phía cửa sổ, bởi vì đại tuyết mấy ngày liền nên mỗi ngày đều có một người dọn bớt lớp tuyết dày để cho mắt hạch đào, mũi cà rốt và miệng trái ớt không bị chôn vùi. Yến Ngọ cũng bất tri bất giác dưỡng thành thói quen, việc đầu tiên sau khi rời giường vào sáng sớm là mở cửa sổ ngắm nhìn người tuyết. Rõ ràng là mọi người cùng nhau đắp nên đôi người tuyết này, sao giờ giống như trở thành của riêng mình nhỉ?

      Có câu “Bách túc chi trùng tử chi nhất cương”*, Phương Chấn Long và Mạc Độc Hiền cùng đám người Hồng Bá Thiên liên thủ đổi kháng Tàn Nguyệt Các, tuy rằng Mạc Độc Hiền cùng Hồng Bá Thiên đều không có kết cục tốt, nhưng kế hoạch nhiều năm như vậy, Phương Chấn Long tất nhiên tính toán để lại đường lui cho mình! Thế lực gã đang âm thầm bồi dưỡng chính là để đề phòng trường hợp bất trắc. Gã không dám xem nhẹ thực lực của Tàn Nguyệt Các, lại càng không dám xem thường Yến Hướng Nam trẻ tuổi. Khi sự tình bại lộ, gã không để ý tới người thân trong gia đình, chỉ nhanh chóng liên lạc với thế lực bí mật kia.

( *: Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương – 百足之虫死而不僵 – bǎi zú zhī chóng- sǐ ér bù jiāng : rết trăm chân, chết vẫn đứng vững, dùng để hình dung người hoặc tập đoàn thế lực to lớn tuy đã thất bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại )


      Cũng may đúng với suy tính của gã, Tàn Nguyệt Các không gây khó dễ cho người nhà của gã. Trừ bỏ có một đám người giang hồ vì lấy lòng Tàn Nguyệt Các, muốn sớm tìm ra tung tích của gã nên vụng trộm theo dõi nữ nhi gã, nhưng cũng chỉ theo dõi mà thôi, không thể ngăn cản gã gặp được nữ nhi. Gã mạo hiểm như vậy muốn tới gặp nữ nhi, chính vì muốn lấy một chiếc chìa khóa. Bao nhiêu năm gã lăn lộn bên ngoài, tích trữ được một ít vàng bạc châu báu, có được chúng, nửa đời còn lại gã sẽ không cần phải lo nghĩ. Chờ sau khi gã an ổn, có thể đón người nhà đến sống chung.

      Khi đó, thế lực mà gã đã âm thầm bồi dưỡng sẽ có thể phát huy công dụng tối đa, hơn nữa vẫn còn đám tay chân còn sót lại của Mạc Độc Hiền cùng Hồng Bá Thiên. Khi Tàn Nguyệt Các vẫn chưa điều tra rõ lực lượng của gã thì sẽ không tùy tiện ra tay, đến lúc đó hai thế lực cùng nhau góp sức, càng có thể một lần nữa gây dựng lại cơ đồ trên giang hồ.

      Phương Chấn Long đã tính toán tốt. Nhưng gã không hề biết mình cùng nữ nhi Phương Vũ Nhu gặp nhau đều nằm trong sự khống chế của Tàn Nguyệt Các. Khi gã dịch dung tới căn phòng được treo chiếc túi hương như đã hẹn liền lập tức bị vài Hắc y nhân vây quanh. Tất nhiên gã sẽ không tới một mình, sau khi gã ra hiệu, những kẻ bảo vệ gã liền xông tới quyết chiến một trận sinh tử với hắc y nhân.

      “Cái gì? Yến Quý đã xảy ra chuyện?”. Tin tức mà Yến Giáp mang tới làm Yến Hướng Nam tức giận. Phương Chấn Long có thể khiến y hao tổn tử sĩ có thực lực mạnh nhất, y đã quá coi thường lão già kia!

      “?!”. Tiếng đồ vật rơi xuống đất truyền đến, Yến Hướng Nam thầm than một tiếng không xong, quay đầu lại, Yến Ngọ mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn bọn họ, giống như không thể tin được tin tức vừa nghe. Quý ca đã xảy ra chuyện?

-Hết Chương 34-

  
Bu béo: Tên mấy món ăn làm ta mệt quá
 1. Sủi cảo
 2. Cháo táo đỏ
 3. Quả hạch đào
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét