Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 35


CHƯƠNG 35: BI THƯƠNG 

Edit: Bu Béo
Beta: Vương Lam Tử
Proofreader: Đốm

      Noãn lô mà Yến Ngọ ôm trong ngực rơi xuống mặt đất. Hắn muốn đi ra ngoài dạo một chút. Ngoài phòng không một bóng người, chỉ có trong phòng Tuyết hộ pháp là vang lên tiếng nói chuyện. Cứ nghĩ bọn họ ở bên trong chỉ nói chuyện gì đó với nhau thôi, không ngờ lại nghe được tin tức như thế… Yến Quý đã xảy ra chuyện? Yến Quý võ nghệ cao cường, trong đám tử sĩ cũng là đứng thứ nhất thứ nhì, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

      Yến Giáp và Yến Quý là người đứng đầu Thiên Can. Bởi vì năng lực rất cao mà trở thành đầu lĩnh của tử sĩ trong Thiên Can Địa Chi. Lúc trước huấn luyện đều ở cùng nhau, dù cho Yến ngọ có chút thay đổi thì Yến Giáp vẫn nhận ra được. Y biết Các chủ luôn tìm tung tích của tử sĩ này, nhưng không biết rõ nguyên nhân. Bây giờ thấy hắn không để ý tôn ti trật tự quấy nhiễu Các chủ, nhướn mày định răn dạy vài câu.

      Chưa kịp mở miệng đã thấy Các chủ vội vã tới bên cạnh tử sĩ kia, đầu tiên là nhặt noãn lô lên nhét vào lồng ngực hắn, sau đó kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, mới thấp giọng nói: “Sao ngươi lại tự mình ra đây? Việc này ra sao lát nữa ta sẽ kể lại cho ngươi nghe, đi về phòng trước nhé”. Yến Giáp lúc này mới phát hiện thân thể Yến Ngọ có sự thay đổi so với trước, cước bộ nặng nề, thân thể… hình như béo lên một vòng? Điều này là tối kị đối với tử sĩ! Nhưng có vẻ Các chủ không để tâm, y cũng chẳng cần phải xen vào.

      Tay chân Yến ngọ lạnh lẽo, bắt lấy tay Yến Hướng Nam, ánh mắt kinh hoảng lần đầu tiên nhìn chằm chằm thẳng tắp vào Các chủ: “Chủ tử, để cho thuộc hạ nghe! Thuộc hạ muốn biết Quý ca xảy ra chuyện gì!”

      “Được được, ngươi đừng vội, chúng ta cùng nhau trở về phòng ”. Trong phòng Tuyết hộ pháp chẳng có thứ gì, cửa chính mở rộng khiến gió lạnh lùa vào, Yến Hướng Nam nhẹ nhàng khuyên nhủ, an ủi mang người về phòng mình, đồng thời căn dặn: “A Tuyết, lát nữa đưa Yến Giáp tới phòng ta”.

      “Dạ, Các chủ”. Tuyết hộ pháp cũng nóng lòng muốn biết chân tướng. Tuy bình thường nàng cùng các tử sĩ không có quan hệ gì, nhưng dù sao cũng là người trong Các Lý với nhau, bị kẻ mơ ước địa vị Các chủ làm hại, tất nhiên nàng muốn băm vằm kẻ kia ra làm tám mảnh! Hơn nữa… nàng nhìn hai tử sĩ vẫn còn trong phòng. Khuôn mặt Yến Tị vô cảm nhưng trong mắt lại khó nén khiếp sợ và không thể tin, còn Yến Mùi, đôi mắt đã sớm đỏ hoe, lúc này cúi đầu không biết nghĩ gì.

      Yến Ngọ ngơ ngác, tùy ý để Các chủ đỡ mình ngồi lên trên ghế. Yến Hướng Nam thở dài, sớm biết như vậy nên lưu lại một người canh chừng, cũng để Yến Ngọ có thời gian bình tĩnh lại.

      Yến Giáp kể lại thật ngắn gọn. Lúc vây bắt Phương Chấn Long thì có một thế lực bí ẩn ngăn cản, đám người đó võ công rất quỷ dị, mỗi một người đều rất khó đối phó. Yến Quý vốn dĩ ở lại Tàn Nguyệt Các, nhưng để đảm bảo việc truy bắt Phương Chấn Long được thuận lợi, hắn vẫn đi cùng. Sự thật chứng minh quyết định của hắn hoàn toàn chính xác. Nếu hắn không tới, chẳng những khó bắt được Phương Chấn Long mà số tử sĩ bị thương sẽ càng nhiều.

      Yến Hướng Nam hỏi điều y muốn biết nhất: “Yến Quý, hiện giờ thế nào?”

      “Trọng thương, có thể chỉ cầm cự thêm vài ngày nữa”. Gã kia thủ pháp xảo quyệt, toàn nhằm tử huyệt mà công kích. Nếu không phải ban đầu gã ẩn nấp, sau đó đánh lén phía sau lưng mọi người, Yến Quý cũng không dễ dàng bị gã đắc thủ! Trong tình trạng trọng thương mà Yến Quý vẫn giết không ít người, đối phó với sát chiêu của gã, còn bảo vệ cho những người khác bắt giữ Phương Chấn Long, nhưng mà…

      “Sao những kẻ đó lại xuất hiện?”

      “Phương Chấn Long không hé răng khai báo một lời. Bọn thuộc hạ đã đem thi thể những kẻ tử trận cùng binh khí về nội Các, phát hiện không phải người Trung Nguyên, vẫn còn đợi điều tra làm rõ”.
      “Tốt lắm! Bản Các chủ đánh giá thấp lão cáo già kia, để lão ở Các lý ‘đợi’ đi, ta sẽ khiến lão không thể không mở miệng!”. Biện pháp để những kẻ cứng miệng khai báo thì y có rất nhiều.

      Yến Giáp đi rồi, nhìn Yến Ngọ đã dần dần lấy lại bình tĩnh, Yến Hướng Nam nói: “Đừng nghĩ nhiều, ngươi cứ an tâm tịnh dưỡng thân thể…”

      Yến Ngọ ngẩng đầu thật mạnh: “Chủ tử, có thể cho thuộc hạ về thăm Quý ca không?”. Quý ca vẫn luôn là nhân vật nổi trội nhất trong đám tử sĩ, tuy rằng ngoài mặt lãnh khốc lại không hề nể nang thân tình, nhưng trước lúc thực hiện nhiệm vụ luôn cho bọn họ lời khuyên. Lần trước còn ở Hình Đường cứu hắn mà dàn dựng cảnh chết không toàn thây, dù sau này lại bị tìm được… nhưng Quý ca vẫn luôn vì mình mà lo lắng, dù cho đây là lần cuối được gặp mặt, hắn cũng nhất định phải trở về…

      Yến Hướng Nam cự tuyệt không chút suy nghĩ: “Không được! Ngươi hiện tại không thể đi đâu hết!”
      Yến Ngọ đứng lên, vội vàng nói: “Chủ tử, thuộc hạ chỉ trở về nhìn một cái, nhiều năm như vậy thuộc hạ…”

      “Ta nói không là không, đừng quên tình cảnh hiện tại của ngươi!”. Không để cho hắn tiếp tục thỉnh cầu, Yến Hướng Nam phi thường kiên quyết cự tuyệt, khí thế đã lâu không bạo phát nháy mắt liền lan tỏa, làm cho Yến Ngọ ôm bụng giật mình sững sờ. Nhưng mà rất nhanh, một bàn tay liền đưa lên vuốt ve mặt hắn, cằm bị một cỗ lực đạo nâng lên khiến cho hắn có thể nhìn thấy sự bất đắc dĩ trên khuôn mặt Các chủ: “Chỉ cần từ nay về sau ngươi không xưng là thuộc hạ, ta liền mang ngươi về”.

      “Chủ tử…”. Yến Ngọ nói không nên lời.

-------------------------------------------------

      Gặp lại Yến Quý, Yến Ngọ bị khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc của y làm chấn kinh. Từ ngày quen biết, chưa bao giờ Yến Quý nằm trên giường một cách vô lực như vậy, y luôn đứng thẳng tắp, chỉ một ánh mắt có thể khiến bọn họ sợ hãi. Yến Thần hơi xốc lên một góc chăn, chỉ vào vị trí ngực, thấp giọng nói: “Bị thương ở chỗ này, Vân tiên sinh cũng không có biện pháp cứu chữa”.

      Yến Ngọ siết chặt tay, Yến Hướng Nam nắm lấy bàn tay hắn khẽ vuốt để an ủi rồi ngồi vào bên giường cầm cổ tay Yến Quý lên bắt mạch, một lúc lâu sau đối với Yến Ngọ lắc lắc đầu. Chỉ có thể trước tiên truyền cho Yến Quý chút nội lực, mãi tới khi mí mắt Yến Quý hơi hơi rung động, suy yếu mở ra: “Các chủ, ngài đã tới?”

      “Thuộc hạ không để Phương…Phương Chân Long đào thoát, coi như không phụ kỳ vọng của ngài, chỉ tiếc ngày sau không thể vì Các chủ cống hiến…”. Điều nhắc tới đầu tiên trong câu nói đứt quãng vẫn là Các chủ, nhiệm vụ.

      “Từ trước tới nay ngươi đều làm rất khá, những tử sĩ vẫn chờ ngươi cùng Yến Giáp quản lý, dưỡng thương cho tốt, không được buông tha cho sự sống”.

      “Tình huống của thuộc hạ, chính bản thân hiểu rõ nhất, sợ là thực sự không xong. Các chủ, đây cũng là nhiệm vụ cuối cùng của thuộc hạ. Cho dù lần này…thuộc hạ không bị trọng thương, cũng khó thoát khỏi cái chết…Thuộc hạ lừa gạt Các chủ, trong lòng ngài vẫn luôn biết rõ, nhưng mà, thuộc hạ làm vậy cũng không hề hối hận…”. Ánh mắt Yến Quý khó khăn chuyển động, tìm được Yến Ngọ, nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn cũng coi như buông được tảng đá lớn trong lòng. Nếu thời gian có quay trở lại, chỉ sợ mình vẫn lựa chọn như vậy.

     “Ngươi… Kỳ thật, bản Các chủ phải đa tạ ngươi. Nếu ngươi không làm như vậy, ta sẽ không nhanh chóng hiểu được mình muốn gì. Cái gọi là tìm được đường sống trong chỗ chết, ngươi cũng là vì hắn, vì ta mà suy nghĩ. Bản Các chủ thứ cho ngươi vô tội”. Nói cách khác, nếu hy sinh, Yến Quý vĩnh viễn đều là vì Các chủ, vì Tàn Nguyệt Các mà chết, vẫn là thủ lĩnh tử sĩ nổi bật.

      Quý ca quả thật vẫn tồn tại ý niệm đó trong đầu sao? Yến Ngọ chỉ có thể nhìn Yến Quý thật lâu, vẫn không thể tìm ra lời muốn nói, nói cám ơn sao? Không…



      Tại Hình Đường, Yến Hướng Nam cười lạnh nhìn Phương Chấn Long bị trói trên cột, ngón trỏ khẽ gõ nhịp trên đùi. “Bản Các chủ biết ngươi là lão tiền bối trong giới võ lâm, chắc sẽ không sợ đau khổ về mặt xác thịt. Tuy nhiên mỗi người đều có những thứ mà mình quan tâm, nếu người hoặc vật mà Phương lão tiền bối quan tâm xảy ra chuyện thì sẽ thế nào đây?”
      Tuy rằng trên người Phương Chấn Long không có vết máu, quần áo cũng chỉ hơi xộc xệch nhưng phần lớn hình phạt của Tàn Nguyệt Các trước nay đều không thấy máu. Mấy ngày nay gã bị tra tấn đến sắp phát điên, dù sao cũng là “kẻ lão làng” từng lăn lộn trên giang hồ bao năm, cố gắng chống chọi cũng không muốn mất mặt mũi tôn nghiêm trước hậu bối, đành nghẹn lại trong ngực chứ không thể kêu rên thành tiếng. Nghe được lời Yến Hướng Nam nói, gã biến sắc: “Yến Hướng Nam, ngươi muốn làm gì?”

      Yến Hướng Nam nhẹ nhàng liếm liếm môi: “Người trong giang hồ đều biết Phương lão tiền bối có một nữ nhi như hoa như ngọc, đời này bản Các chủ cũng chẳng có sở thích gì, chỉ thích thi thoảng vui đùa với nữ nhân, mà phải là mỹ nữ ~”

      Vốn đang giả vờ bình tĩnh, Phương Chấn Long bắt đầu hoảng hốt, quát: “Ngươi dám!”

      “Lại nói, ngươi và ta là cừu địch. Bản Các chủ không có lý nào đi sủng hạnh nữ nhân của kẻ thù, hay đưa nàng cho thủ hạ của ta thì sao? Không biết số phận của nàng có còn tốt đẹp không khi mà hầu hạ nhiều nam nhân như vậy? Hay là, tìm vài tên khất cái ở ven đường, chúng chắc chắn sẽ càng thèm muốn tiểu thư khuê các như nàng ~ hử?”. Không để ý tới gã gào thét, Yến Hướng Nam vẫn treo nguyên nụ cười trên mặt mà nói xong.

      “Yến Hướng Nam ngươi dám! Ta sẽ giết ngươi! Không cho phép động vào nữ nhi của ta!”. Cây cột bị đập vào vang bình bịch, Phương Chấn Long phát cuồng một lúc bỗng nhiên tỉnh táo, hung tợn trừng Yến Hướng Nam: “Hừ! Các ngươi sẽ không tìm thấy nàng, mấy kẻ bám đuôi nàng sớm bị người của ta âm thầm diệt trừ, hiện tại ở cạnh nàng đều là người của ta ~ Ha ha ha ha!”

      Yến Hướng Nam giống như mất hết kiên nhẫn, đứng dậy cười nói: “Thật không? Nhưng mà mới đây tử sĩ của bản Các chủ vừa cùng lệnh thiên kim gặp nhau ở Bích Huyện, hình như là còn giúp nàng treo một chiếc túi hương ở bên ngoài cửa phòng, coi như hữu duyên, ngươi nói có đúng không?”

      Phương Chấn Long hoàn toàn sửng sốt, sau đó điên cuồng: “Tên khốn! Yến Hướng Nam! Ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!”

      “Đừng nói lời vô nghĩa, nếu không chịu khai báo, bản Các chủ rời khỏi, không có thời gian tốn hơi thừa lời với ngươi”. Yến Hướng Nam làm bộ phải đi, bị Phương Chấn Long gào thét gọi lại: “Nói, ta nói… Yến Hướng Nam, ngươi được lắm! Ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới sẽ có một ngày người ngươi để ý cũng lâm vào hoàn cảnh giống nàng sao? Đừng để ta có cơ hội!”

      Trong mắt Yến Hướng Nam hiện lên sát ý: “Cho nên mới nói, khi chuyện còn chưa phát sinh bản Các chủ sẽ hoàn toàn diệt trừ nó, cho dù là ai cũng không có cơ hội này!”

      Yến Ngọ nhìn Yến Mùi hai mắt sưng đỏ đi ra từ phòng Yến Quý, nói không nên lời cảm xúc đang nhộn nhạo trong lòng. Trong những tử sĩ, Yến Quý đối với Yến Mùi rõ ràng nghiêm khắc hơn hẳn, nhưng thực ra việc gì cũng chiếu cố. Yến Mùi vẫn giữ được sự ngây ngô lạc quan cũng nhờ y. Cho nên Yến Mùi vừa sợ hãi vừa tôn kính y. Hiện giờ Yến Quý xảy ra chuyện, người thương tâm nhất nhất định là cậu ta.

       Yên lặng đứng ở bên giường, mãi cho tới khi Yến Quý cảm giác được có người tới: “Không cần đoán, ta cũng biết ngươi nghĩ nhiều, việc này… không liên quan tới ngươi, nếu đã phải chết, lúc nào cũng giống nhau”.
      Yến Ngọ lắc đầu: “Quý ca, chỉ cần ngươi gắng sức vượt qua cửa ải này, Các chủ nhất định sẽ không trách tội ngươi! Các chủ nói…”. Các chủ nói thứ cho y vô tội.

      “Vẫn vậy thôi… Kỳ thật ta sớm đáng chết…”

      “Quý ca!”

      Yến Quý cố hết sức vươn tay, lại buông xuống, nói với hắn: “Giúp ta vén chăn cùng… quần áo… lên”. Nhìn Yến Ngọ nghi hoặc không chịu động thủ, y giải thích: “Liếc mắt một cái, ngươi liền hiểu được”.

      Yến Ngọ run rẩy đưa tay vào vén quần áo của y lên. Trong chăn lạnh buốt không hề ấm áp chút nào. Ngay sau đó, mắt hắn trừng lớn, không dám tin nhìn bụng Yến Quý, nơi đó có một vết sẹo dài dữ tợn …

-Hết Chương 35-


1. Noãn lô
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét