Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 36


CHƯƠNG 36: CHUYỆN CŨ 

Edit: Bu Béo
Beta: Vương Lam Tử
Proofreader: Đốm

      Vết sẹo thật dài giống như một con rết bám ở trên bụng, minh chứng cho sự thảm thiết năm ấy. Vết thương này nếu chỉ do đao kiếm bình thường gây nên, Quý ca sẽ không cố ý cho hắn nhìn. Yến Ngọ bỗng nhớ tới khi Quý ca kể lại chuyện cũ về cậu thiếu niên ấy, lúc đó biểu cảm của y thật lạnh lẽo, thương tâm… Không có khả năng, Quý ca làm sao có thể?!

      Yến Quý nhìn biểu cảm không thể tin của Yến Ngọ, biết hắn đã hiểu rõ. Tay chậm rãi di chuyển, chạm nhẹ vào đầu ngón tay Yến Ngọ: “Hiểu không? Ta giúp đệ, tựa như khi đó có người giúp ta. Mười mấy năm nay là ta trộm về được, cho nên… Đệ không cần áy náy, tử sĩ của Tàn Nguyệt Các không cần nghĩ lung tung…”

      Yến Ngọ đụng tới đầu ngón tay lạnh lẽo kia, như sực tỉnh, lấy lại tinh thần, cuống quýt đắp kín chăn lại cho Yến Quý. Nhưng vết sẹo kia cứ ám ảnh trong đầu mãi không tan: “Quý ca, đứa bé kia…”. Bị người mình thích vứt bỏ, bị những người khác coi như quái vật, lại còn bị đuổi khỏi quê nhà, một mình bươn trải cuộc sống gian nan, vết sẹo này… nhất định là rất thống khổ. Không có ai ở bên giúp đỡ, chỉ có thể hạ quyết tâm tự mình động thủ…

      
Bé con có thể chào đời trong hoàn cảnh như vậy sao? Chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ tới run rẩy cả người. Yến Ngọ thực kinh hãi trước sự cô độc không nơi nương tựa của Yến Quý khi ấy, vẫn luôn là thủ lĩnh thần tượng của cả nhóm tử sĩ, vậy mà Yến Quý cũng phải trải qua thời khắc như vậy sao?

      Ánh mắt Yến Quý buồn bã: “Ta cho đệ biết chuyện ngày đó, chỉ hy vọng đệ đừng tự trách bản thân, nghe xong thì quên đi…Bắt đầu từ ngày tiến vào Tàn Nguyệt Các, ta đã định mang theo bí mật này…theo xuống mồ…”

      “Quý ca, huynh trả giá nhiều như vậy, chẳng lẽ định gạt đứa bé đó cả đời hay sao?”. Chưa từng cùng con mình nhận nhau, như vậy Quý ca vì nhóc con đó mà chịu nhiều khổ sở như vậy thì tính sao đây? Hắn không tin Quý ca không muốn được con mình gọi một tiếng cha… Rõ ràng chịu bao nhiêu đắng cay khổ sở vẫn kiên quyết sinh ra bé, nhất định là vô cùng mong chờ nó.

      “Người không biết gì là kẻ hạnh phúc nhất…Nếu biết sẽ gây ra thống khổ, chi bằng để đứa trẻ đó không biết gì”. Tuy rằng rất suy yếu, ngữ khí của Yến Quý vẫn vô cùng kiên quyết.

      “Quý ca…” Còn có thể nói gì đây? Hắn chỉ hy vọng Quý ca sẽ khỏe lại, một ngày nào đó biết đâu phụ tử có thể gặp lại nhau, chính là hiện tại…

      Ngày đó gặp người kia rồi trải qua những việc ấy, tuy rằng chưa từng cảm thấy hối hận, nhưng trong lòng vẫn như có một cái dằm, nhổ không ra, thiêu không được. Sống như vậy bao năm, thực sự mệt mỏi quá…Tuy không nhận con, nhưng quá trình trưởng thành của nó mình không hề bỏ qua, y đã thỏa mãn rồi. Y không ngờ có thể gặp được một người có thể chất giống mình, nhưng thực rõ ràng, Yến Ngọ gặp được một người hoàn toàn khác biệt với mình. Thực may mắn, nhìn thấy Các chủ trịnh trọng nói với mình lời cảm ơn, y cảm thấy thật vui mừng, nhất định kết quả sẽ không giống với mình trước kia…

      Ánh mắt Yến Quý như tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt rồi sau đó dần dần lụi tàn…



      Trảm thảo trừ căn*, lúc này đây, Yến Hướng Nam không hề nương tay. Ở trên giang hồ trà trộn nhiều năm như vậy, y sẽ diệt trừ tất cả những kẻ có thể mang đến mầm mống tai họa! Lão hồ ly già Phương Chấn Long kia sắp chết đến nơi còn nguyền rủa nếu y dám chạm vào con gái lão thì sẽ bị như nào như nào… Xùy, y chẳng có hứng thú lại càng không có thời gian để mà tra tấn một nữ nhân! Sau khi tin dữ của Phương Chấn Long truyền ra, y sẽ phái người giám thị gắt gao Phương gia, Tuy rằng gia chủ Phương gia bỏ mình, nhưng dẫu sao cũng kết giao với nhiều thế gia khác đã lâu, không chừng bọn họ sẽ mượn sức những gia tộc này để gây chuyện. 


(*:斬草除根: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, trừ khử nguồn gốc tai họa, không để lại mối họa về sau.)
 
      Hồng bang vốn là nơi long xà hỗn tạp (nhiều loại người, nhiều thành phần, có giỏi có dốt =]). Hồng Bá Thiên vừa chết liền chia năm rẽ bảy, Yến Hướng Nam không hề phí nhiều công sức đã thu phục gọn gàng. Tứ Hải Đường dưới sự cai quản của Mạc Độc Hiền mà vẫn tồn tại người trung tâm với Tàn Nguyệt Các thì thật khó tin, phải xử lý tất cả bọn họ… Tử sĩ ở Các lý cũng cần thay đổi người…

      Yến Mùi tự giam mình trong phòng suốt ba ngày. Giống như có người đã an bài sẵn, cho dù các tử sĩ khác vội vàng tới mức chẳng có thời gian nghỉ ngơi, cấp trên cũng không an bài nhiệm vụ cho cậu. Yến Ngọ đương nhiên biết là ai, bởi khi Các chủ phân phó điều này với Yến Giáp thì hắn cũng có mặt ở đó. Kì thực, dạo gần đây, bầu không khí ở chỗ các tử sĩ thật nặng nề. Có người nói tử sĩ chính là cỗ máy giết người, không có tình cảm không đau đớn, chính là như vậy, vẫn được gọi là người sao?

      Nhìn Yến Ngọ cảm xúc suy sút, Yến Hướng Nam sợ hắn nghẹn trong lòng sẽ sinh bệnh: “Tử sĩ trong Các lý thay đổi rất nhiều lần, nhưng Yến Quý lại là người đi theo ta từ đầu tới cuối, hắn là do đại ca ta tự mình đưa tới, khi đó trên giang hồ còn chưa xuất hiện Tàn Nguyệt Các.”

      “Đại ca của chủ tử?”. Quý ca từng nói trước kia có người giúp hắn, người kia chính là đại ca Các chủ, đại tướng quân Yến Hướng Bắc?

      “Đúng vậy, khi đó ta còn nhỏ, đại ca cũng đã là một thiếu niên tướng quân nổi tiếng trong triều đình. Trên triều có rất nhiều người ghen tị đỏ mắt, xem huynh ấy như cái đinh trong mắt, vì thế huynh ấy liền tìm một nơi an trí ta, cũng phái không ít người đi theo. Không lâu sau thì Yến Quý tới tìm ta, câu nói đầu tiên của hắn lúc đó là không muốn làm một thị vệ bình thường, phải làm tử sĩ lúc nào cũng sẵn sàng vì ta mà bán mạng, chỉ hy vọng có thể đáp ứng một thỉnh cầu của hắn”. Trong lòng y cũng có chủ ý riêng, không muốn ca ca bận lòng, hai huynh đệ phải đồng thời có thể bảo vệ đối phương, không thể để cho người khác khi nhục.

      “Thỉnh cầu? Là về đứa bé?”. Đó là vướng bận duy nhất của Quý ca, hắn không thể không nghĩ vậy.

      “Hắn không nói, ta sao có thể ngờ tới chuyện này? Chỉ nói muốn tự mình đào tạo dạy dỗ một đứa trẻ thành tử sĩ vĩ đại. Vài năm sau, Các lý thu nhận một đám nhóc con sàn sàn tuổi nhau, nhỏ nhất là năm tuổi, khi đó có cả Ngũ nhi ngươi đó”. Ưm… khiến y nhớ lại, khi đó Yến Ngọ khoảng chín tuổi nhỉ? Bởi vì đứa trẻ mà Yến Quý muốn đào tạo cũng lẫn trong đám nhóc này nên y cũng dành một phần chú ý để quan sát đứa bé đó, một mình nó từ đầu tới cuối chỉ có riêng một người chỉ dạy.

      “…”. Đám trẻ con tới cùng với hắn, nhớ rõ ràng nhỏ nhất chính là Yến Mùi, vẫn còn là một nhóc con chưa hiểu sự đời, khi mệt sẽ khóc rồi làm nũng với mấy đứa lớn tuổi hơn mình, nhưng sau khi được dỗ dành lại cười đến vô cùng sáng lạn. Chưa bao giờ vì tuổi còn nhỏ mà sự khắc nghiệt, gian khổ cậu nếm trải ít hơn so với mọi người. Nhưng cho dù như vậy, cậu cũng không để nụ cười biến mất. Chẳng lẽ lý do thực sự là có người lặng lẽ chiếu cố cậu?

      “Chuyện này từ lúc hắn trở thành tử sĩ tới nay cũng chỉ có ta và đại ca biết, hãy để thuận theo tự nhiên đi, nếu đây là hy vọng của hắn”. Sau khi người vừa qua đời mà lật lại chuyện cũ sẽ làm tổn thương rất nhiều người.

      “Vâng”. Trong lòng Quý ca đều có tính toán của riêng mình, hắn không thể tự tiện quyết định thay huynh ấy.

      Yến Ngọ đứng trước cửa phòng Yến Mùi, vừa định gõ, cửa liền từ bên trong mở ra. Trên mặt Yến Mùi lộ ra một nụ cười như chưa từng biến mất, giống như kẻ trộm lén lút ôm bả vai Yến Ngọ: “Lo lắng cho đệ sao, không có việc gì, chuyện này với đệ sớm đã thành thói quen”. Trước khi tử sĩ thực hiện nhiệm vụ đều phải chuẩn bị tâm lý có thể hy sinh bất cứ lúc nào, nếu vẫn luôn đau khổ thương tâm thì không biết sẽ phải dằn vặt tới khi nào đây?

      Cho dù ai cũng có thể nhìn ra nụ cười kia thật miễn cưỡng, Yến Ngọ cũng không vạch trần cậu. “Không sao là tốt rồi. Chủ tử nói đệ tạm thời ở lại Các lý, Quý ca… vẫn cần người lo liệu”. Không thể để Quý ca lẻ loi một mình, phải có người túc trực bên linh cữu y.

      Yến Mùi hoảng hốt một chút, gật đầu: “A, tất nhiên”.

      Yến Ngọ lo lắng nhìn theo hướng cậu rời đi, lấy áo choàng gói kĩ bản thân chuẩn bị trở về. Đi tới trước viện của mình, hai thị vệ mới tới hướng hắn hành lễ, bởi vì không biết thân phận của hắn, lại thấy hắn cùng Các chủ cùng ra cùng vào, cả việc vấn an cũng được tỉnh lược. Yến Ngọ không quen lắm với việc này, giả bộ bình tĩnh đi tới phía trước. Vừa mới tiến vào trong sân, phía sau liền truyền tới thanh âm bén nhọn của một người.

      “Các ngươi không phải nói bất kì kẻ nào cũng không được ra vào sao? Vì cái gì mà hắn có thể tiến vào?”
      “…”. Yến Ngọ xoay người, là một nữ tử có diện mạo diễm lệ. Hắn mặc dù không biết nhóm người thị sủng của Các chủ nhưng cũng đoán được nàng là một trong số đó. Nghĩ ngại thân phận xấu hổ nên hắn không dám đứng lâu ở trước cổng, thức thời cất bước rời đi.

      “Này tên kia!”. Cô ả này đúng là Diễm Mai. Lần trước Các chủ trở về nhưng không tới gặp nàng một lần, vốn trong lòng đã sốt ruột. Lần này thật vất vả mới đợi được Các chủ, trang điểm sửa soạn đẹp đẽ mới chủ động tìm tới cửa. Ai dè trước cửa viện không dưng lại dư ra thêm hai gã thủ vệ, còn nói Các chủ không cho phép bất luận kẻ nào ra vào. Nàng biết tính tình Các chủ, cũng không dám ngỗ nghịch trái lời y. Chủ ốc (gian nhà chính) chưa bao giờ là nơi các nàng có thể tự tiện tiến vào. Nàng vốn chỉ định ở ngoài cửa viện khóc lóc kể lể đôi câu, không chừng Các chủ niệm tình cũ, mềm lòng để nàng tiến vào, chưa từng nghĩ…

      Nàng cũng đã chuẩn bị đi rồi, bước chân thong thả mềm mại còn chưa được bao xa, liền nhìn thấy một người bọc kín mít trong chiếc áo choàng xanh tiến vào! Người nọ không phải Các chủ, cũng không có khả năng là một trong các Hộ pháp Đường chủ, Các chủ sao có thể ở phòng ngủ của mình đàm luận chuyện tình với họ chứ? Tự nhận là đã gặp qua không ít việc đời, Diễm Mai từ người nọ mà đánh hơi được mùi bất ổn, đầu óc nóng lên liền chạy tới.

      Ánh mắt Yến Ngọ tối lại, tránh khỏi bàn tay đang vươn ra định túm lấy áo choàng của nàng. Sủng thị này thật quá phận! Trong quy tắc tử sĩ cũng không viết rằng phải vấn an hành lễ đối với một nữ nhân, ngoại trừ Các chủ phu nhân - một người nữ nhân được Các chủ thừa nhận. Cho dù là thiếp thất, nếu gặp phải cũng không cần hành lễ, mà các nàng… Mình chỉ mang thân thận là một tử sĩ, Yến Ngọ sẽ không phán xét người khác, dù sao cũng là người của Các chủ, hắn cần tránh xung đột mới phải đạo.

      Hai gã thị vệ tiến lên phía trước hai bước. Ngăn ở giữa Yến Ngọ và Diễm Mai, thanh âm lạnh lùng nói: “Ngoài viện của Các chủ, không được làm ồn!”. Trong đó có một người cung kính nói với Yến Ngọ: “Công tử, ngài vào trước đi, nơi này giao cho chúng ta”.

      Câu này là điều mà Yến Ngọ muốn nghe nhất, hắn thực sự không am hiểu ứng phó với sự tình kiểu này. Hai chân như lướt bước nhanh vào phòng, thân hình cồng kềnh bỗng dưng nhanh nhẹn khác hẳn ngày thường, khiến cho Các chủ đang đứng cách đó không xa hóng chuyện ra một thân mồ hôi lạnh…

      “Mời trở về, khi nào Các chủ về chúng ta sẽ bẩm báo”. Hai gã thị vệ tuân thủ đúng mệnh lệnh Các chủ, thái độ vô cùng kiên quyết.

      “Các ngươi nói Các chủ không ở trong, vậy mà lại cho người kia vào… Hắn rốt cuộc là ai? Các ngươi nói cho ta biết đi, cùng lắm sau này ta sẽ nói tốt cho hai ngươi trước mặt Các chủ, chuyện này cũng không tiết lộ cho người khác biết
”. Diễm Mai cũng là người thông minh, điều chỉnh lại cảm xúc, tỏ vẻ mình là người bên cạnh Các chủ.

      “Này…”. Ai mà biết được người đó với Các chủ có quan hệ gì. Bọn họ vốn đang làm nhiệm vụ bên ngoài viện, Nguyên chủ quản chọn hai bọn họ đến chủ ốc. Các chủ chỉ phân phó không có lệnh của y không cho bất luận kẻ nào tiến vào. Người kia luôn theo sát bên cạnh Các chủ bấy lâu, làm sao dám ngăn cản? Nữ nhân này lại là sủng thị của Các chủ, dù không cho nàng vào cũng không thể quá mức đắc tội. May mắn vừa nhìn ra đã thấy Các chủ đang đi tới. “Các chủ!”

      “Các chủ ~”. Diễm Mai nhanh chóng xoay người, lộ ra một nụ cười khuynh đảo chúng sinh, lắc lắc thân mình lả lướt đi tới, sẵng giọng: “Các chủ, Diễm Mai nhiều ngày không được gặp người, nhớ muốn chết ~. Diễm Mai muốn gặp Các chủ nên tự tiện tới đây, ngài sẽ không trách tội thiếp đúng không?”. Trước hết nhận lỗi, sau đó giả đáng yêu. Diễm Mai biết rõ tính tình Yến Hướng Nam hỉ nộ vô thường, nhưng mà vừa rồi hai thị vệ kia nói Các chủ ra ngoài, nên mới dám nhiều lời như vậy, hy vọng không bị nghe được toàn bộ.

      “Không đâu, sao có thể”. Yến Hướng Nam lộ ra một nụ cười mê người mà Diễm Mai quen thuộc, làm cho xương cốt nàng thiếu chút nữa tê rần, cả người gắt gao dính trên người y, căn bản không chú ý trong mắt Yến Hướng Nam không hề có ý cười.

      Yến Hướng Nam chú ý tới Yến Ngọ quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ là trên khuôn mặt kia, không hề có một chút cảm xúc.

-Hết Chương 36-

Chủ ốc: Gian phòng dành cho chủ nhà ở, thường rộng và được trang hoàng đẹp nhất. Khác với Chính sảnh là sảnh lớn dùng để tiếp khách.

Một số hình ảnh về kiến trúc cổ của người Trung Quốc (Hãy tưởng tượng đó là nhà anh Nam :D)




Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét