Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 37



CHƯƠNG 37: NGOÀI Ý MUỐN

Edit: Bu Béo
Beta: Vương Lam Tử
Proofreader: Đốm

      Ngả đầu gối lên hai cánh tay, Ly Âm nằm vắt vẻo trên nóc nhà ngắm sao, thi thoảng lại liếc nhìn người nào đó đang ôm bình rượu uống tới sảng khoái, nhịn không được ngáp một cái rõ to, mông lung, buồn ngủ mà hỏi: “Ta nói, ngươi rốt cục kêu ta tới làm gì? Xem ngươi uống rượu hử?”. Cậu thật hi vọng mình đang nằm trên giường ngủ hoặc là cùng ngắm sao với người mình thích, chứ không phải ở đây ngửi mùi rượu rồi ngẩn người.
 


      Kẻ nào đó bất mãn: “Không bồi bản Các chủ uống rượu còn chưa tính, lại còn dám thiếu kiên nhẫn?”
 

      Ly Âm thở dài: “Giờ đang là mùa đông rét mướt, chi bằng vào trong phòng uống. Ta cũng không tin ngươi vì Các lý mất đi một tử sĩ mà thương tâm khổ sở, chắc lại vì chuyện của bé tử sĩ nhà ngươi đi? Chẳng lẽ do tình nghĩa thâm sâu thắm thiết của bé tử sĩ dành cho người ta nên ngươi ghen tị? Không thể nào, hôm nay nhìn ngươi ôm ấp sủng thị xinh đẹp cười như một đóa hoa cơ mà”. Nơi cậu đang ở là tiểu viện, ngập ngụa trong mùi son phấn, cậu cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Nhìn mức độ quan tâm của Yến Hướng Nam dành cho Yến Ngọ, sao còn chưa xử đẹp đám người kia nhỉ?
 

      Bang—Bình rượu bị ném mạnh vào mái nhà. Yến Hướng Nam hung tợn trừng Ly Âm một cái, nhưng do đêm đen mù mịt nên Ly Âm căn bản không nhìn thấy. “Chuyện này bản Các chủ tự có sắp xếp, không cần ngươi quan tâm! Ngươi nói xem, nhìn ta cùng những người khác ở bên nhau, sao hắn có thể thờ ơ đến vậy, ngay cả mày cũng không nhăn một chút?”
 

      Hóa ra vì chuyện này mới dấy lên cảm xúc phiền muộn sao? Cũng đúng! Tuy Yến đại Các chủ phong lưu thành tính nhưng đây lại là lần đầu gặp được tình yêu chân chính. Tự nhận là người từng trải, Ly Âm nhất thời cảm thấy đây chính là nhiệm vụ của mình! Đoạt lấy bình rượu tu một hơi dài, trời lạnh như vầy nhất định phải uống một hớp cho ấm thân! Chậc chậc lưỡi nói: “Trước khi trả lời vấn đề của ngươi, ta muốn hỏi ngươi một câu, tình cảm của ngươi dành cho Yến Ngọ là như thế nào?”
 

      Yến Hướng Nam nhíu mày: “Có ý gì?”
 

      Ly Âm khinh bỉ y: “Chính là thực sự thích bản chất con người hắn, hay chỉ quan tâm vì hắn là cha của con ngươi?”. Mang tiếng là phong lưu thành tính đó, có vậy mà cũng không hiểu!

      Yến Hướng Nam đương nhiên biết rõ, chỉ là không hiểu sao cậu ta lại đột nhiên hỏi vậy, nghe đến đây liền xùy một tiếng rõ to: “Yến Hướng Nam ta chưa bao giờ thiếu người sinh con cho”.
 

      “Thì đó có nghĩa là ngươi thích hắn rồi ~”. Không nghĩ tới bé tử sĩ vậy mà mị lực thật lớn, có điều… Loại người nghiêm túc không hiểu chuyện tình yêu như này đúng là khiến người ta buồn bực: “Đáng ra ngươi so với ta phải hiểu đám tử sĩ trong Các lý hơn chứ. Bọn họ mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý có thể hy sinh bất cứ lúc nào, không được phép có quá nhiều cảm xúc. Thời gian dài sống trong trạng thái như vậy, đối với họ thì tình huynh đệ đã là khó có được. Còn đối với ngươi, đó lại là sự trung thành dành cho chủ tử xuất phát từ bản năng, không thể kỳ vọng nó bỗng dưng biến thành loại tình cảm mà ngươi vẫn mong muốn được”.
 

      “Ý ngươi là tình cảm Ngũ nhi dành cho ta chỉ có trung thành?”. Ánh mắt Yến Hướng Nam toát ra sự lạnh lẽo bức người, làm cho Ly Âm không hỏi hối hận vì mình không mặc thêm nhiều quần áo một chút, đông lạnh chết cậu mất!
 

      “Ta chỉ nói ra ý kiến chủ quan của bản thân, còn tử sĩ nhà ngươi có phải cảm thấy loại tình cảm này sẽ là nhược điểm trí mạng nên muốn chôn dấu kĩ càng hay không thì ta cũng chịu!”, Ly Âm nhích người cách xa y một chút. “Không thể không nhắc nhở ngươi một câu, tử sĩ đều là mấy tên thiếu não, nói không chừng ngươi đối xử với hắn như vậy, hắn lại tưởng là do đứa con, dù sao thái độ của ngươi dành cho hắn hoàn toàn chuyển biến từ sau khi bụng hắn phình lên”.
 

      “…” Yến Hướng Nam bắt đầu trầm tư. Chỉ có trong lòng y mới biết rõ, khoảng thời gian mà Yến Ngọ biến mất đã khiến y lo lắng khủng hoảng và nhung nhớ đến mức nào, đứa bé có tồn tại hay không cũng không quan trọng, nên lý do như thế nào lại là vì đứa nhỏ chứ? Nhưng, đúng vì Ngũ nhi mang bầu nên mới có rất nhiều chuyện khiến mình chú ý, cho nên, có em bé cũng là một phần nguyên nhân nhỉ? Nếu đổi thành kẻ khác, được mình chiếu cố nuông chiều đến vậy đã sớm tác oai tác quái, cũng chỉ có Ngũ nhi… ngốc nghếch…

      Ly Âm cảm thấy vụ này đã nói khá rõ ràng, ôm bình rượu uống thêm vài hớp, chuẩn bị trở về phòng ngủ, nghĩ nghĩ lại mở miệng: “Chuyện tình yêu này không phải ngươi muốn là có thể như ý, nhưng mà ta thấy cứ trơ mắt ra chẳng làm gì sẽ không bao giờ có được cơ hội. Tốt nhất ngươi nhanh đi ngủ đi, đừng có mà uống nữa. Đúng rồi, tốt nhất tắm rửa sạch sẽ, ta không dám đám bảo một thân mùi rượu của ngươi sẽ không khiến Yến Ngọ muốn nôn ra đâu!”
 

      Mấy ý tưởng trong đầu Yến Hướng Nam vừa hào hứng bùng lên đã bị dập tắt, được rồi, y sẽ tìm thời cơ thích hợp.

      Chuyện này vừa trôi qua, Yến Hướng Nam chưa kịp mang theo Yến Ngọ trở về đào nguyên, lại có người tìm tới cửa. Lần này không phải có kẻ đến gây sự, mà là tới tìm người. Huynh đệ họ Hoa và Nguyên Hải đã sớm nghe tin Phương Chấn Long bị bắt giữ, nhưng do Phương Chấn Long cùng mấy kẻ khác vây công Tàn Nguyệt Các trước, dựa vào đạo nghĩa trên giang hồ thì họ không tiện nhúng tay. Nhưng lần này nghe nói Phương Vũ Nhu tới tìm phụ thân nên bị Tàn Nguyệt Các giam lại, dựa vào tình nghĩa giữa các gia tộc với nhau nên không thể không tới đòi người.
 

      Việc này Yến Hướng Nam cũng lần đầu tiên nghe được: “Phương Vũ Nhu bị Tàn Nguyệt Các bắt giữ? Sao việc này bản Các chủ lại không biết? Các vị hãy tìm hiểu rõ ràng sự thật, đừng nghe người ngoài xúi giục đôi câu đã tin tưởng không nghi ngờ”.
 

      Nguyên Hải vẫn luôn đối với Phương Vũ Nhu thâm tình không dứt, khi nghe được tin tức đã không thể kiềm chế được cảm xúc, giờ nghe Yến Hướng Nam nhẹ nhàng châm chọc, nháy mắt liền bùng phát: “Yến Hướng Nam, lỗi lầm mà Phương thế bá phạm phải không liên can tới người nhà ông ấy, Vũ Nhu vô tội! Tàn Nguyệt Các đối xử với một người vô tội như vậy sao? Mau thả người ra!”
 

      Hoa Đình Phong trách mắng: “Nguyên Hải, im miệng! Đã dặn trước là phải nói chuyện thế nào?”
 

      Nguyên Hải giận dữ nhìn trừng trừng Yến Hướng Nam không tha, vẫn còn chút chưa thuận theo. Nhưng thị vệ của Tàn Nguyệt Các đã không thể nhẫn nhịn, binh khí trong tay roẹt roẹt rút ra, muốn động thủ đánh người cút xéo. Chưa một ai dám trưng bản mặt kiêu ngạo như vậy trong phạm vi thế lực của Tàn Nguyệt Các, tên tiểu bối vô danh trên giang hồ kia là cái thá gì! Yến Hướng Nam giơ tay, ý bảo không cần động thủ, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Nguyên Hải: “Từ trước tới nay bản Các chủ có thù tất báo. Phương Chấn Long đã chết, lưu lại Phương Vũ Nhu thì có ích lợi gì, làm ấm giường cho bản Các chủ hay sao?”
 

      “Ngươi!”. Nguyên Hải nghe xong lời này, thiếu chút nữa phát khùng.
      

      “Nguyên Hải!”. Lần này Hoa Đình Phong đúng lúc ngăn lại, hướng Yến Hướng Nam chắp tay thi lễ: “Yến Các chủ, còn chưa đa tạ ân cứu mạng của ngài lúc trước. Dù ít dù nhiều, nhờ ngài ra tay tương trợ chúng tôi mới có thể lấy được Lam Cốt, giúp bá phụ nhanh chóng bình phục. Lần này Phương cô nương mất tích, thật sự là có người tận mắt thấy nàng bị mang về Tàn Nguyệt Các, cho nên bọn tôi mới tới chứng thực, cũng không có ý tứ khác, xin Các chủ thứ lỗi”.
 
      “Đúng vậy!”. Hoa Đình Vũ ở bên cạnh gật gật đầu. Kỳ thật cậu khá có cảm tình đối với mọi người trong Tàn Nguyệt Các. Lần trước Yến Hướng Nam đã giúp họ thoát thân trước khi cửa động sụp xuống, tuy rằng ở ngoài động cũng lọt vào vòng vây tấn công, nhưng may mắn có người của Tàn Nguyệt Các giúp đỡ rất nhiều, nếu không thì chưa chắc có thể mang được Lam Cốt về. Nhưng Yến Hướng Nam lại mất tích một thời gian, mãi tới khi nghe tin y bình yên vô sự mình mới nhẹ nhàng thở ra. Nếu thực sự bởi vì cứu bọn họ mà khiến cho đám người của Phương thế bá và Hồng Bá Thiên thực hiện được mưu đồ, thì cả đời bọn họ cũng không thể an tâm.


      Yến Hướng Nam cười hai tiếng, nhìn về phía ba người bọn họ, ánh mắt mang chút ý tứ hàm xúc không rõ: “Cuối cùng cũng biết vì sao trong đám thế gia đệ tử luôn do Hoa gia đứng đầu. Hoa Đình Phong ổn trọng, khí độ(khí chất và phong độ) so với các thế gia khác thì căn bản không kẻ nào có thể sánh kịp, khác hẳn cái loại cẩu chỉ biết sủa loạn lên. Nếu thực sự có người tận mắt nhìn thấy, bản Các chủ cũng rất muốn biết đến tột cùng là kẻ nào? Không bằng tới đây đối chất, hai mặt một lời”.


      Bị so sánh với cẩu làm Nguyên Hải tức tới đỏ bừng mặt mũi. Nhưng lời nói của Hoa Đình Phong làm hắn không kêu gào được câu nào nữa. Nếu không nhờ bọn họ hỗ trợ, lần ấy chỉ sợ hắn không thể toàn thân trở ra.


      Hoa Đình Phong có chút khó xử: “Việc này, chúng tôi tìm tới Bích Huyện, có người biết bọn tôi đang tìm Phương cô nương, vì thế kể lại chuyện ngày đó phát sinh tại Bích Huyện cho nghe. Hắn miêu tả lại diện mạo của mọi người rất rành mạch rõ ràng, vì thế chúng tôi mới đoán Phương cô nương bị mang về Tàn Nguyệt Các. Người nọ nếu không phải cố tình tiết lộ tin tức, báo cho chúng tôi biết, thì chắc hẳn giờ vẫn ở tại Bích Huyện”.

 
      “Một khi đã vậy, Nguyên công tử hãy dẫn người đến Bích Huyện mang kẻ đó về đây, chúng ta đối chất nhau. Nguyên công tử luôn tâm tâm niệm niệm tới Phương cô nương, nên chắc sẽ không nhận lầm người”. Lão cáo già kia lưu lại cho y cục diện thật rối rắm. Thế lực kia không biết ở đâu thòi ra, người đã chết rồi vẫn còn đối chọi lại không tha, xem ra là nhằm vào y mà tới. Tình trạng hiện tại của Ngũ nhi… quyết không thể để người có mưu đồ bất chính biết được. Không thể diệt trừ hoàn toàn, chỉ có thể ổn định bọn chúng trước.


      “Đi! Ta đây lập tức xuất phát!”. Liên quan tới sự an toàn của Vũ Nhu, Nguyên Hải tỏ ra rất nghiêm túc.
 

      “Như vậy, hai vị công tử Hoa gia tạm thời lưu lại ở Các lý đi, nếu có hứng thú thì cứ đi tham quan một chút, xem nơi nào có bóng dáng Phương cô nương”. Cuối cùng còn không quên châm chọc bọn họ, Hoa Đình Phong bỗng dưng cảm thấy mình nhất định bị kẻ kia lừa, chọc giận Yến Hướng Nam, liệu còn mạng để trở về không? Thiếu gia của tứ đại thế gia (bốn gia tộc lớn) thiếu đi vài người bọn họ… Hoa Đình Phong không tự chủ được mà ra một thân mồ hôi lạnh.

      “Ca, huynh làm sao vậy?”. Sao cảm giác giống như rùng mình ớn lạnh, chẳng lẽ tối qua bị cảm ư?
 

      Hoa Đình Phong không bị cảm lạnh. Nhưng tên nào đó vào buổi tối lạnh ngắt bị tha ra ngoài uống rượu, lại không khoác áo choàng - Ly Âm, bị nhiễm phong hàn rồi. Bi thảm nằm trên giường, xì ra một đống nước mũi, đã vậy mà khi một đám người tới thăm cậu lại toàn bộ đều hướng về Yến Hướng Nam mà sà vào, một đám líu ríu kể lể: nào là người ta nhớ ngài muốn chết ra sao, rồi tủi thân, rồi hờn dỗi, cuối cùng đồng loạt khóc tu tu, tới mức đầu cậu trướng lên đau nhức! Cuối cùng không chịu được nữa nhảy dựng lên tống hết cả đám ra ngoài, bao gồm cả kẻ vui sướng khi người gặp họa - Yến Hướng Nam!

      Tư Quân tiểu công tử thì được cậu giữ lại, ít nhất so với Yến Hướng Nam thì hắn là một trong số ít ỏi những người mang chút hoa quả tới thăm bệnh.
 

      Tư Quân hâm mộ nhìn cậu, mang tặng một giỏ táo mà do vừa nãy Các chủ tới đây nên không dám lấy ra, đưa cho Ly Âm: “Ngươi thật sự dám đuổi Các chủ ra ngoài, thế mà Các chủ giống như cũng không tức giận, y thực sự thích ngươi nha”.
 
      Hừ hừ! Trong lòng Ly Âm hừ lạnh, ngoài mặt lại cười tủm tỉm: “Thật sao? Nhưng bản thân ta lại nhận thấy dạo gần đây chẳng được quan tâm chút nào. Các chủ rất hay có mới nới cũ, nói không chừng tới lúc chán ghét ta rồi, lại nhớ tới bây giờ ta làm càn, rồi lấy lý do này đuổi ta đi. Tới lúc đó…haizzz”. Nói tới câu cuối, khuôn mặt liền hiện rõ vẻ u sầu, nhìn như thật.


      Tư Quân ba chân bốn cẳng đi rửa cho cậu một quả táo, vội la lên: “Không đâu không đâu, cùng lắm thì giống như ta thôi. Nếu tương lai sau này tịch mịch, hai chúng ta sẽ làm bạn a~”. Lời an ủi lại càng làm Ly Âm buồn bực, chẳng lẽ Tư Quân tiểu công tử nhà ngươi không nghĩ tới chuyện rời đi, sau này có lẽ sẽ bị thương tâm.
Việc huynh đệ họ Hoa tới nhà, Yến Ngọ cũng không biết. Chuyện này Yến Hướng Nam cũng không đặc biệt kể lại cho hắn, miễn cho hắn phiền lòng. Cho nên, khi Yến Ngọ như thường lệ đi thăm Yến Mùi, trở về đi ngang qua Mặc Vân Hiên, nghe thấy tiếng nước róc rách chảy bên trong liền sinh nghi, trở nên cảnh giác. Mặc Vân Hiên là nơi dành kho khách, sau khi tới bái phỏng thì có thể ngủ lại. Nhưng người giang hồ rất ít khi dám tới Tàn Nguyệt Các, chứ đừng nói tới chuyện nghỉ qua đêm, nơi này từ lúc xây tới giờ còn chưa có ai đến ở. Hắn hỏi Yến Tị - người đang đưa hắn về: “Hôm nay có người vào Các?”

 
      Tử sĩ, không như ám vệ - luôn biết rõ mọi chuyện xảy ra xung quanh Các chủ. Hơn nữa chạng vạng ngày hôm nay Yến Tị mới trở về, cũng không nắm rõ: “Chắc là chẳng ai dám dùng nước trong Tàn Nguyệt Các một cách công khai vậy đâu. Hiện giờ khắp nơi đều có thị vệ luân phiên nhận ca canh gác. Không thì ta đi xem một chút?” Ngẫm nghĩ lại, cũng không thể để Yến Ngọ ở lại đây một mình: “Không được. Thôi đợi thị vệ tới đây rồi chúng ta hỏi”.

 
      Yến Ngọ quay đầu lại nhìn thoáng qua. Ngoài tiếng nước càng lúc càng lớn dần thì còn có thanh âm nói chuyện, cũng không có chỗ nào đáng ngờ: “Thôi đừng đi, chắc là do ta đa nghi. Chẳng hiểu sao gần đây cảm giác giống như có người lén theo dõi”. Tuy rằng tạm thời không thể vận nội lực, nhưng sự cảnh giác do được huấn luyện mà thành từ trước tới nay chưa bao giờ nơi lỏng. Hắn quả thật cảm giác có một kẻ đang núp ở nơi bí mật theo dõi hắn, nhưng tới lúc hắn quay lại nhìn thì chẳng có ai khả nghi, chỉ là vài nha hoàn và tôi tớ qua lại.


      Yến Tị nghe vậy, thấy đây không phải là chuyện nhỏ: “Có nên nói cho Các chủ?”

 
      Yến Ngọ lắc đầu. Các chủ bận rộn rất nhiều việc, cũng không thể đem việc chưa thể xác minh rõ ràng này đến phiền nhiễu y. Yến Tị một mặt âm thầm muốn đem việc này bẩm báo Các chủ, một mặt khuyên nhủ: “Từ nay về sau cố gắng luôn ở trong chủ ốc hoặc ở bên cạnh Các chủ. Yến Mùi bên này ta sẽ chiếu cố, ngươi hiện giờ đã khác ngày xưa, lúc nào cũng nên chú ý cẩn thận…”

 
      A—Yến Tị còn chưa dứt lời, trong Mặc Vân Hiên bỗng truyền tới một tiếng kêu sợ hãi, quả nhiên có chuyện xảy ra. Không để ý tới bất cứ thứ gì, Yến Ngọ bất chấp thân hình cồng kềnh của mình mà xông vào. Yến Tị chưa kịp túm lấy hắn, chỉ đành chạy nhanh theo sau hắn, không thể để hắn có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.


      Hai gã tử sĩ cứng đờ người đứng sững trước cửa lớn của Mặc Vân Hiên, nhìn một màn “kích tình” bên trong. Bên cạnh bờ giếng, nước chảy lênh láng, bên trên có hai người đang nằm đè lên nhau với tư thế cực kì ái muội, người nằm dưới trần trụi không mảnh vải che thân. Ánh mắt hai người đồng thời kinh ngạc nhìn về hướng hai tử sĩ đang đứng ngoài cửa. Hóa ra lại là người quen - huynh đệ nhà họ Hoa.
 

-Hết Chương 37-
 
[Tử: nói thật nhé, nhiều khi không chấp nhận được bạn Ngọ, đang mang thai đứa con của mình và người khác, lại ko thể dùng nội lực mà còn nơi nơi muốn xen vào. Nhìn thấy cái câu “Không để ý tới bất cứ thứ gì, Yến Ngọ bất chấp thân hình cồng kềnh của mình mà xông vào” là ta lại không cách nào thích bạn này cho được. Bạn ấy mâu thuẫn làm sao á. Một mặt nguyện trung thành với Yến Hướng Nam, miệng thì nói vì Các chủ nhưng sao lại không chịu chú ý đến sự an toàn của mình cũng chính là sự an toàn của con của Các chủ? Hừm, ta bức xúc vậy thôi, không ảnh hưởng gì đến việc làm hết truyện Tử sĩ *mím môi*]
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét