Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 38

CHƯƠNG 38: TẮM CHUNG 
Edit: Bu Béo
Beta: Vương Lam Tử
Proofreader: Đốm

      “Đình Vũ, cho ca coi chút, xem có phải trưởng thành hơn không?”
      

      “Tất nhiên rồi, đệ vẫn đang ở thời kì phát dục mà, một ngày nào đó sẽ lớn hơn cả cái của ca, he he ~”
 

      “Thật không, xem ra ca ca phải tiếp tục cố gắng, sao có thể để đệ theo kịp được chứ?”
 

      “Muộn rồi, hiện tại đã khá bự nha. Ha ha ~”

      Đây là cuộc đối thoại nho nhỏ giữa Hoa Đình Phong - người đang ngồi xổm giặt quần áo cùng với người đang “giải quyết nỗi buồn” bên giếng, đệ đệ Hoa Đình Vũ của y. Tuy rằng Tàn Nguyệt Các có phái nha hoàn đến hầu hạ bọn họ, nhưng quần áo của mình vẫn tự giặt thì tốt hơn, Hoa Đình Phong từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc nên đành tự mình xuất trận. Hai huynh đệ vốn không có gì ngại ngùng, Hoa Đình Vũ tùy ý “xả nước”, Hoa Đình Phong liếc nhìn một cái rồi bắt đầu quan tâm tình trạng phát dục của đệ đệ.
 

      Nghe được câu trả lời kiêu ngạo của Hoa Đình Vũ, Hoa Đình Phong bèn vẩy vẩy hết bọt nước dính trên tay rồi đứng lên. Chung quanh viện tử này không có người, chẳng lẽ không thể giáo dục đệ đệ thân mến một phen hay sao? Phải cho cậu chàng biết ca ca của đệ về phương diện này không hề thua kém: “Đệ đã tự tin như vậy, hai huynh đệ chúng ta liền so sánh chút đi”.
 

      ?! Ý của ca không phải là điều mà cậu đang nghĩ chứ? Đêm nay nguyệt hắc phong cao*, lại phải cùng ca ca thẳng thắn thành thật đối mặt? Hoa Đình Vũ dùng ánh mắt kinh dị nhìn huynh trưởng nhà mình. Vì mới vừa tắm rửa xong nên chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, bên ngoài khoác một chiếc áo rộng thùng thình, gần như nửa bờ ngực lộ ra bên ngoài như ẩn như hiện: Mẫu binh phỉ lộ hạc nôn kiển nói mộ tường mô; Huy đường đưa thán yết sương bạn 耟 耟 (QT của ta nó ra nguyên như này, thực sự thì ko hiểu nó là cái gì). Chưa kịp sửa sang lại quần áo đã vội xoay người muốn trốn: “Không thể so, không thể so, ca dê quá đê…”
 

      Ta dê? Hoa Đình Phong bị chọc cười vui vẻ, tiến lên túm gọn đệ đệ đang chuẩn bị chạy trốn. Hoa Đình Vũ trong lúc hoảng lên đá trúng thùng nước đặt ở bên cạnh, dưới chân trơn trượt, mới khiến cho một màn dễ gây hiểu nhầm bên trên diễn ra, vừa vặn bị hai tử sĩ thấy được…
 

      Kỳ thực với võ công của hai huynh đệ họ Hoa thì hoàn toàn có thể tránh khỏi việc té ngã. Nhưng tiếc là Hoa Đình Vũ chỉ chăm chăm trốn tránh ca ca, tới lúc ngã xuống thì chỉ kịp chộp lấy cánh tay của anh mình, lúc té xuống rồi vẫn còn vặn vẹo giãy dụa trên đất! Hoa Đình Phong căn bản không nghĩ đệ đệ sẽ “chống cự” ác liệt tới vậy, bị túm lấy liền theo đó mà ngã đè lên người đệ đệ.
 

      Yến Ngọ không phải chưa từng trải qua chuyện như vậy, chỉ nhìn thoáng qua liền quay mặt đi: “Yến Tị, chúng ta đi nhanh đi”.
 

      Biết rõ thân phận của hai người, Yến Tị thực bình tĩnh nói: “Thật xin lỗi, các ngươi tiếp tục”. Hai người là thân huynh đệ, như vậy thật không ổn, nhưng dẫu sao cũng là chuyện nhà người ta, mình không tiện lắm lời.

      “Khoan đã!”. Hoa Đình Phong vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, cũng kéo theo đệ đệ đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo một lượt: “Các người hiểu nhầm rồi, chúng ta chỉ không cẩn thận ngã sấp xuống mà thôi!”. Tuy rằng cây ngay không sợ chết đứng*, nhưng cảm giác bị người khác hiểu nhầm thật không thoải mái, nhất định phải giải thích rõ ràng!

      “Đúng đó đúng đó!”, sửa sang lại quần áo, xác nhận không có gì khác thường, Hoa Đình Vũ vội hùa theo phụ họa, sau đó cậu ta nhận ra hai người trước mặt: “A, các ngươi là hai thị vệ lần trước ở Hồ Điệp Cốc đúng không? Còn chưa có dịp cảm tạ các ngươi, may mà có sự trợ giúp của mọi người chúng ta mới có thể an toàn mang Lam Cốt về, vào đây tâm sự một lúc không?”
 

      Tuy rằng cảm thấy cũng chả có chuyện gì hay ho để nói cùng bọn họ, nhưng vô sự không đăng Tam Bảo Điện (không có việc cần thì không đến làm gì), lần này bọn họ tới nhất định có việc quan trọng… Yến Ngọ nhấc chân, liền đi theo vào. Yến Tị kinh ngạc liếc hắn một cái, nhưng cũng không dị nghị gì mà theo sát phía sau.

      Nói là tâm sự, kì thật chỉ đơn giản hỏi thăm bọn họ ngày đó thoát ra khỏi động bằng cách nào, rồi lại bàn tới vụ mất tích của Phương Vũ Nhu lần này. Nhớ tới cảnh bọn họ mất bao công sức mới tóm được Phương Chấn Long, ánh mắt Yến Tị trở nên lạnh lùng: “Rõ ràng là các ngươi bị lừa. Có người đang cố ý nhắm vào Tàn Nguyệt Các, các ngươi lại trở thành quân cờ trong tay bọn chúng. Ngày đó Phương Vũ Nhu không hề xuất hiện”.


      Hoa gia huynh đệ hai mặt nhìn nhau. Thực ra sau khi gặp Yến Hướng Nam thì trong lòng mơ hồ đã cảm giác được chuyện này, nhưng trực tiếp bị nói thẳng vào mặt rằng bọn họ chỉ là quân cờ bị kẻ xấu lợi dụng thì đúng là hơi khó tiếp thu. Nếu thật sự có người cố ý lừa gạt, sau đó khiến họ nổi giận mà tới gây sự chọc tức Yến Hướng Nam thì giờ này chỉ sợ đã phơi thây tại nơi này. Như vậy chẳng phải là khơi mào mâu thuẫn giữa Tàn Nguyệt Các và Tứ đại gia tộc?
 

      “Chẳng lẽ mục đính của mấy kẻ đó là khiến cho chúng ta lưỡng bại câu thương?”
 

       Trai cò tranh chấp* vậy kẻ làm ngư ông đứng sau là ai đây? Mấy kẻ ngồi ở đây toàn dạng mù tịt thông tin nên thảo luận mãi cũng chẳng ra kết quả. Trái lại huynh đệ họ Hoa bắt đầu lo lắng cho kẻ đang đi tìm người là Nguyên Hải.

      Chỉ sợ mọi chuyện sau này sẽ không thể giải quyết dễ dàng như vậy. Lúc này đây, trong đầu Yến Ngọ không tự chủ mà nghĩ thế, lúc hoàn hồn lại thì bắt gặp ánh mắt lo lắng và nghi hoặc của Hoa Đình Phong: “Yến thị vệ, ngươi không sao chứ? Ta thấy ngươi…”. Bọc kín mít từ đầu tới chân, cước bộ cũng không nhẹ nhàng linh hoạt như trước, ngược lại giống một người bình thường không biết võ công.
 

      “Không sao, chỉ là bị thương nhẹ”. Yến Ngọ lơ đãng kéo áo choàng càng thêm kín kẽ, không để người khác nhìn ra bất cứ điều gì.

      “Vậy là tốt rồi”. Hai người chỉ mới tiếp xúc vài lần, không tiện hỏi quá nhiều.


      Mãi tới khi hộ tống người về tận cửa phòng, Yến Tị mới biến mất trong màn đêm. Yến Ngọ vừa mới bước lên phía trước vài bước, cánh cửa liền kẽo kẹt một tiếng mở ra. Yến Hướng Nam trưng ra bản mặt đen thui, đứng ở trước cửa, vô cùng nghiêm túc mà trừng mắt nhìn hắn, ngữ khí không tốt: “Đi đâu vậy, trễ như thế này mới về?”
 

      Trái tim Yến Ngọ bỗng dưng không hiểu sao mà loạn vài nhịp, hắn nghĩ chắc do mình bị Các chủ dọa cho hoảng sợ, lí nhí giải thích: “Qua thăm Yến Mùi. Trên đường trở về đi ngang Mặc Vân Hiên gặp huynh đệ Hoa gia, thuộc hạ… ta không biết vì sao bọn họ lại tới đây, nên đi vào trò chuyện một lát”. Nhớ tới mệnh lệnh không cho phép mình xưng thuộc hạ của Các chủ, Yến Ngọ cực nhanh mà sửa miệng.
 

      Yến Hướng Nam ôm người ta vào nhà, cảm thấy vừa vui mừng vừa mất mát. Vui vì hắn đã nhớ không xưng thuộc hạ với mình, còn mất mát là do y chẳng biết lấy cớ gì mà “trừng phạt” hắn…
 

      Yến Ngọ vừa cởi bỏ áo choàng, liền thấy ở gian ngoài cánh cửa được mở ra rồi khép lại, có người mang dục dũng và nước ấm tiến vào. Sau đó Các chủ nở một nụ cười rất là gian trá: “Lại đây nào, Ngũ nhi, chúng ta cùng nhau tắm rửa ~”
 

      Hòm gỗ chứa dược ngọc bị vứt lăn lóc trên giường. Mấy đêm gần đây vì bận lòng chuyện của Yến Quý nên hắn không dùng, suýt nữa cũng quên luôn, không ngờ Các chủ vẫn luôn nhớ kĩ. Khinh thủ khinh cước (nhẹ tay nhẹ chân) cởi quần áo Yến Ngọ, ánh mắt Yến Hướng Nam không hề che giấu nhiệt hỏa nóng rực. Mãi tới khi cái bụng tròn tròn nhô lên cao ngất lộ ra, trong mắt lóe lên tinh quang, Yến Ngọ kinh ngạc nhìn Yến Hướng Nam ngồi chồm hổm xuống, tiến lại rất gần quan sát bụng hắn: “Dường như lại bự ra một ít, dạo này có thấy khó chịu không?”
 

      Tư thế từ trên cao nhìn xuống này thật sự rất vi diệu, tim Yến Ngọ đập mạnh và loạn nhịp: “Không có”.

      Ban tay ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa bụng hắn, chậm rãi vuốt ve. Mặc dù trong phòng có chậu than nên không lạnh, nhưng thân thể trần trụi đứng trước mặt Các chủ như vậy vẫn thấy ngại ngùng. Yến Ngọ cố gắng kiềm nén ý muốn nhúc nhích người, hai chân đứng im thẳng tắp. Nhận thấy người trước mắt không được tự nhiên, Yến Hướng Nam đứng dậy, kẽ cúi xuống ôm lấy Yến Ngọ. Yến Ngọ nghĩ thầm, chẳng lẽ Các chủ định bế hắn vào dục dũng, nhanh chóng ngăn lại: “Chủ tử…”
 

      Muộn rồi! Thân thể nặng nề được bế lên. Yến Ngọ theo bản năng vòng tay qua ôm lấy cổ Yến Hướng Nam. Hắn quá nặng, thực lo lắng liệu mình có bị rơi xuống đất hay không. Đầu tiên là mũi chân tiếp xúc với làn nước ấm áp, tiếp đó là hai chân, mông, eo… An ổn ngồi trong dục dũng, Yến Ngọ thấy Yến Hướng Nam bắt đầu tự cởi quần áo, hóa ra Các chủ nói muốn tắm chung là thật.
 

      Chú ý tới tầm mắt của Yến Ngọ, Yến Hướng Nam da mặt rất dày, không hề cảm thấy thẹn mà xoay người lại, khoe toàn bộ cơ thể trần trụi dưới ánh nến mờ nhạt. Khóe môi nhếch lên một nụ cười “tà ác”: “Thế nào? Xem xem có vừa ý ngươi không?”. Bộ vị phía dưới bởi vì lúc nãy giúp Yến Ngọ thay quần áo mà có xu thế hơi ngẩng đầu. Yến Hướng Nam còn cố ý nắm lấy nó rồi quơ quơ, khiến cho Yến Ngộ không thể nào không chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm làn nước trong suốt mà ngẩn người.
 

      Tiếng nước vang lên, một người khác tiến vào dục dũng. Bồn tắm này vốn rất rất lớn, vậy nên hai đại nam nhân cùng ngồi vào cũng chỉ hơi chật mà thôi, nhưng tất nhiên không thể tránh được việc đùi cùng vài nơi khác tiếp xúc thân mật. Kì thật trong Các lý có dục trì chuyên phục vụ Yến Hướng Nam tắm rửa. Nhưng nơi đó ẩm ướt, không thích hợp để người mang thai như Yến Ngọ tới, cho nên mới cố ý làm ra cái dục dũng siêu bự này, cũng không cản trở việc người nào đó nhân cơ hội giở trò ~.
 

      Viện cớ là kì cọ cho Yến Ngọ, Yến Hướng Nam dùng cả hai tay sờ lần khắp cơ thể người ta: cổ, trước ngực, thắt lưng… Tất cả những nơi mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ đã khiến tử sĩ run rẩy, đều bị y lấy lý do rồi không khách khí xoa nắn một phen. Chẳng biết phải cự tuyệt như thế nào, nên mặc dù Yến Ngọ đang ngâm mình trong nước ấm rất thoải mái, nhưng cũng không thể hoàn toàn thả lỏng thân thể. Trước kia rõ ràng rất giỏi trong chuyện dùng ý chí để khống chế bản thân, vậy mà chẳng hiểu giờ đây định lực đã bay biến đi đâu hết. Thân thể càng ngày càng nóng, một cảm giác kì quái nhưng khá quen thuộc từ nơi sâu nhất trong lòng dường như đang lan ra…
 

      Không biết là do nước ấm hay do bị hơi nước ảnh hưởng mà khuôn mặt người nào đó đỏ hồng, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng, còn có tiếng thở dốc ngày một lớn dần. Ánh mắt Yến Hướng Nam tối sầm lại, có chút không kiềm chế được bản thân mà rướn người qua, cắn lên môi Yến Ngọ. Thừa dịp người ta bị đau, dùng đầu lưỡi mở ra khớp hàm, không chút khách khí tiến quân thần tốc, tìm kiếm đầu lưỡi Yến Ngọ cùng nhau quấn quýt, hút vào. Hai tay càn rỡ mò tới bộ vị ẩn mật đằng sau…
 

      Kinh nghiệm hôn môi ít ỏi một cách đáng thương. Yến Ngọ chỉ cảm thấy lưỡi tê dại, rất khó thở, ngẫu nhiên từ khe hở giữa hai cánh môi đang giao triền của hai người tràn ra một tiếng hừ nhẹ. Điều này cũng đủ khiến cho Yến Hướng Nam phát cuồng!
 

      Không biết qua bao lâu, Yến Hướng Nam mới quyến luyến mà hơi tách ra một chút. Nhìn Yến Ngọ mặt đỏ bừng, thở gấp, trong ánh mắt sâu thẳm của Yến Hướng Nam toát ra một tia sáng nhu hòa. Đầu lưỡi khẽ liếm chất lỏng vương trên môi Yến Ngọ khi hai người hôn nhau nên chưa kịp nuốt xuống, dùng thanh âm cực kì dụ hoặc nói: “Ta thật muốn một hơi nuốt trọn ngươi ~”
 

      “Chủ tử…”. Yến Ngọ đương nhiên hiểu được ý tứ của Các chủ, nhưng mà hiện tại thân thể hắn, không tốt lắm?

      Yến Hướng Nam bỗng nhiên u buồn. Lời dặn của Vân Thu Thực vẫn văng vẳng bên tai: Bé con này trải qua biết bao gian nguy khó khăn mới có thể bảo trụ, tương lai còn chưa biết sẽ ra sao. Y vô cùng lo lắng, dồn hết tâm tư muốn bé được sinh ra thuận lợi, không muốn thân thể Ngũ Nhi tồn tại bất cứ bệnh căn nào, sao có thể không khống chế dục vọng của bản thân? Cũng chỉ có duy nhất người này, mới có thể khiến cho kẻ luôn tùy ý làm bậy như mình kiềm chế lại, tuy rằng dã thú áp lực trong lòng sắp rít gào mà xông ra.
 

      Thật sự là rất muốn tiến vào…
 

      Nhìn trên mặt Yến Ngọ không hề có một tia kháng cự, Yến Hướng Nam biết vô luận ra sao thì hắn cũng không cự tuyệt mình. Hắn chẳng bao giờ chịu lo lắng cho bản thân, cũng chỉ có mình mới vì hắn mà quan tâm suy nghĩ. Cười khẽ, kéo tay Yến Ngọ đặt lên bộ vị đang dựng thẳng như thanh kiếm của mình: “Có thể buông tha ngươi. Nhưng ngươi phải giúp ta bắn ra đã”.
 

-Hết Chương 38-
 
P/s của ê đuýt tờ: Thật sự là mệt khi làm chương này, nhiều chú thích dã man, lại còn có H, lại còn không xxx =))) Vất vả cho Tử beta giúp ta L
Pr: Mấy lỗi nhỏ nhỏ mình ko có bôi đỏ :3 mà mấy lỗi đó cũng hơi bị nhiều đó nha.
Tử: ta ko biết ta đã soát hết các lỗi nhỏ chưa, cơ mà đọc thấy ổn rồi :3
 


*Nguyệt hắc phong cao [月黑风高] : Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối) 
*Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi -Bạng duật tương trì, ngư ông đắc lợi- một thành ngữ của người Hoa, ý nói hai bên xung đột sẽ có lợi cho người thứ 3. Chi tiết xem tại đây.
** Dục dũng: Bồn tắm gỗ



Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét