Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 39



CHƯƠNG 39: TỨC GIẬN
 

Edit: Bu Béo
Beta: Vương Lam Tử
Proofreader: Đốm

      Ngoài phòng gió lạnh thấu xương rít gào, bên trong hơi nước ấm áp lan tỏa. Sau bình phong đặt một cái dục dũng rất lớn, tiếng nước róc rách truyền ra. Thi thoảng, một vài tiếng thở dốc ái muội xen lẫn hơi thở hỗn loạn làm cho người ta không khỏi muốn âm thầm nhìn trộm xem người bên trong đang làm cái gì. Mãi tới khi một thanh âm đầy nam tính phát ra, phía sau bình phong mới tĩnh lặng trong chốc lát, rồi một tiếng nói trầm ấm khêu gợi vang lên: “Chịu đựng không tốt cho cơ thể. Nơi này lại không có người ngoài, cứ việc thoải mái kêu lên ~”
 


      Yến Hướng Nam rõ ràng vừa được phục vụ hết sức sảng khoái. Kéo tay Yến Ngọ đặt lên trên bộ vị đang cứng rắn tới phát đau của mình để hầu hạ, nhưng đồng thời cũng không quên cho người đối diện những kích thích mãnh liệt. Vân Thu Thực từng cực kì tiếc nuối mà nói cho hắn biết, đại đa số người mang thai có một thời kì rất thích làm tình, chỉ tiếc là giờ thân thể Yến Ngọ không khỏe. Hơn nữa thai nhi đã gần được tám tháng, không thể tiến vào bên trong, nếu không hai mẹ con đều sẽ nguy hiểm.
 

      Biết rằng cho dù có muốn Yến Ngọ cũng không nói ra, nên Yến Hướng Nam chỉ có thể tỉ mỉ quan sát nét mặt của hắn để “ra tay”. Chỉ cần hắn thể hiện ra một chút không thoải mái, dù bản thân mình không đạt được cao trào cũng phải buông tay.
 

      Miệng thì hạ xuống từng nụ hôn ở cổ và trước ngực, một tay thì an ủi lửa nóng phía trước, tay còn lại thì ra vào phía sau của Yến Ngọ. Cố hết sức mở rộng và khiến nó mềm mại một chút, lát nữa dùng dược ngọc cũng dễ dàng hơn. Lúc này, Yến Ngọ đang dùng một tư thế để tránh tối đa việc đụng tới cái bụng mà ngồi trên đùi Yến Hướng Nam, hai tay bị bắt khoác lên vai y. Loại tư thế ỷ lại này thực khiến hắn ngượng ngùng, nhưng làm sao hắn có thể cự tuyệt? Các chủ không cho phép hắn kiềm chế bản thân, hắn không nhẫn nại mà phát ra tiếng thở dốc nhỏ vụn nhẹ nhàng. Chỉ là qua tai Yến Hướng Nam lại khiến cho hơi thở của y càng thêm nặng nề, bên dưới càng thêm cương cứng nóng rẫy…

      Thật sự là dày vò a! Yến Hướng Nam oán hận mà nghĩ. Trước tiên nhớ kĩ, về sau từ ~ từ ~ tính ~ sổ.
 

      Khi người đang được ôm trong ngực đạt tới cao trào, vẻ mặt Yến Hướng Nam bỗng trở nên lạnh lùng, dị sắc trong mắt chợt lóe rồi biến mất. Dám can đảm xâm nhập tới tận nơi ở của bản Các chủ bên trong Tàn Nguyệt Các, thật sự là muốn chết! Nhưng động tác trên tay vẫn không có dừng, tới tận lúc thân thể Yến Ngọ mềm nhũn, nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, y mới buông tay. Để cho người ta tạm thơi tựa vào thành dục dũng, chính mình khoác áo đi ra ngoài trước.
 

      Ám vệ sớm chờ bên ngoài, Yến Hướng Nam trầm giọng nói: “Làm tốt lắm! Không được để cho kẻ nọ tới gần chủ ốc một bước! Có thấy được là ai không?”
 

      “Bẩm Các chủ, kẻ đó dường như rất quen thuộc với địa hình xung quanh chủ ốc, lẩn trốn vào nơi ở của đám hạ nhân. Khi bọn thuộc hạ xông vào thì không phát hiện dị thường, nhưng thật ra có mấy nha hoàn đi về phía sau viện”. Các chủ vẫn chưa nói phải bắt sống, ám vệ liền trình bày hết các điểm đáng ngờ: “Thuộc hạ chờ đợi một lúc liền phát hiện, hình dáng của kẻ đó dường như là nữ tử”.
 

      Yến Hướng Nam cười lạnh: “Nữ tử? Tốt lắm, việc các ngươi cần chú ý chỉ là không được để cho bất cứ kẻ khả nghi nào tới gần phòng ngủ của bản Các chủ. Về phần kẻ kia, chờ những người khác đuổi bắt về rồi bàn tiếp”.
 

      Yến Hướng Nam trở lại phòng, nhìn thấy Yến Ngọ đang ôm cái bụng bầu mà lắc lắc thân mình đi ra từ dục dũng. Y dùng tốc độ nhanh chưa từng có từ trước tới nay mà bay vọt qua, đỡ lấy hai tay Yến Ngọ. Mãi tới khi người nọ an ổn mà đứng vững trên đệm (vì phòng ngừa Yến Ngọ trượt chân nên bắt đặt đệm trong phòng tắm), Yến Hướng Nam mới hết choáng váng. Một mặt lấy bố khăn lau khô nước còn vương trên cơ thể của người nọ, một bên không nhịn được mà “răn dạy”: “Sao ngươi lại tự mình đi ra? Chẳng may trượt chân cũng không phải chuyện đùa!”
 

      Tay Yến Ngọ vẫn duy trì tư thế cầm lấy khăn lau, nghe vậy thì biểu cảm 囧 囧: “Chủ tử, không việc gì, để ta tự làm đi”. Hắn đang mang bầu, nhưng không phải chẳng thể động tay động chân vào bất cứ việc gì. Từ sau khi Các chủ tìm được hắn, quả thật chỉ cần có Các chủ ở bên thì bản thân sẽ chẳng phải làm bất kì chuyện gì, Các chủ có hơi… Ý tưởng về Các chủ ở trong đầu chưa kịp nhú mầm đã bị dập tắt, Yến Ngọ vẫn nhớ kĩ không thể vọng tư nghị luận* về chủ tử (*: Tự ý đánh giá/ phán xét)
 

      Không để người nào đó mang hài mà trực tiếp ôm lên trên giường. Nhân lúc nơi kia vẫn còn mềm nhuyễn, Yến Hướng Nam lưu loát đem dược ngọc đưa vào cơ thể ai kia. Dục hỏa trên người y còn chưa lui hết, không thể chịu nổi cho dù là một chút kích thích a!

      “Chủ tử, có kẻ xâm nhập Tàn Nguyệt Các sao?”. Nằm nghiêng trên giường, nghĩ tới đoạn đối thoại của Các chủ và ám vệ, Yến Ngọ hỏi. Nếu thực sự có người lẻn vào, thì cảm giác lúc trước của hắn cũng không phải do đa tâm.


      “Chỉ là lũ trộm vặt, chắc ngươi cũng đoán được là ai chứ? Nhưng ngươi không cần bận tâm, trong Các lý không phải có hai người làm lao động miễn phí đấy ư”. Yến Hướng Nam căn bản chẳng hề coi huynh đệ họ Hoa là khách. Nếu không phải sợ bị bọn họ cắn ngược lại một nhát, thì cũng chả hơi đâu mà giữ ở lại, trực tiếp trói gô vào rồi quẳng ra đường.


      “Chủ tử, kì thật nàng tìm kiếm ở xung quanh chủ ốc cũng không phải không có lý do, chi bằng…”

 

      “Không được!”. Mặc dù có lòng tin là sẽ không để Ngũ nhi bị bất cứ thương tổn nào, nhưng Yến Hướng Nam cũng không cho phép hắn đứng trước đầu sóng ngọn gió. “Có muốn ta kêu Vân Thu Thực tới giảng cho ngươi biết việc gì cần làm và việc gì không thể làm không?”
 
      “…”. Yến Ngọ ngậm miệng. Không phải hắn sợ Vân Thu Thực, mà là hắn quả thực không thích có người dùng một ánh mắt nóng rực khác thường để nghiên cứu mình, như kiểu muốn mổ xẻ mình ra xem.


      Yến Hướng Nam cho là đã uy hiếp được Yến Ngọ, vừa lòng kêu người tiến vào nâng dục dũng mang đi, sau đó lăn lên trên giường cùng người ta trao đổi tình cảm. Ai ngờ đâu hai ngày sau, xảy ra một chuyện khiến cho trái tim y thiếu chút nữa ngừng đập!

      Nguyên Hải không tìm được người, ôm tâm tình rất là buồn bực mà trở lại. Lúc trước nghe kẻ đó nói rằng gã là tiểu nhị ở khách điếm Bích Huyện, hóa ra thật sự là dối trá, người ta bảo Bích Huyện căn bản không có kẻ như vậy! Trong lòng hắn dấy lên cảm giác không ổn. Phương Vũ Nhu là thanh mai trúc mã mà hắn ái mộ từ nhỏ. Tuy rằng Phương bá phụ làm ra chuyện khiến mọi người phỉ nhổ, nhưng mà đâu có liên can tới Vũ Nhu. Khiến cho một cô gái nhu nhược yếu đuối như nàng thừa nhận biết bao thống khổ thực bất công, vạn nhất vì vậy mà lầm đường lạc lối, mình cũng nhất định phải bảo vệ nàng!


      Kiên định giữ tín niệm này, Nguyên Hải liền ưỡn ngực ngẩng đầu đứng trước mặt Yến Hướng Nam. Nhưng chưa đợi hắn nói nổi một chữ, một bóng đen nháy mắt nhảy tới trước mặt, dọa hắn nhảy dựng!


      “Các chủ! Có người xông vào Tàn Nguyệt Các, đang cùng thị vệ đối chiến!”
 

       “Ở đâu?” Yến Hướng Nam đứng lên, sự việc diễn ra có chút lệch với dự tính của y, nhưng mà thật ra tới rất đúng lúc.

      “Như Phương viện”. Nghĩ nghĩ lại nói, “Yến thị vệ đã tới đó”.
 

      Cái gì? Yến Hướng Nam không kịp hỏi xem tại sao người nọ vốn phải an ổn nghỉ ngơi trong phòng mà lại ở chỗ đó, dùng tốc độ mà mắt thường không kịp nhìn thấy tiêu thất! Nguyên Hải chưa nói được câu nào nghẹn ứ trong cổ họng, thấy Hoa gia huynh đệ đang muốn đuổi theo, liền không hiểu mà nói: “Này là có ý gì? Chuyện của Các lý bọn họ các ngươi đi theo hóng làm chi?”
 
      Thân ảnh của Hoa Đình Phong đã đi được một quãng xa, chỉ bỏ lại một câu: “Thích thì đi theo, không thì câm miệng”. Nguyên Hải không cam tâm tình nguyên mà theo sát, kỳ thật sự bất an trong lòng càng ngày càng lớn dần.


      Yến Hướng Nam vừa tới nơi liền thấy ngay Yến Ngọ, cũng may bị bọn thị vệ ngăn cản ngoài vòng chiến. Y nhìn về phía kẻ đang triền đấu ở chính giữa, công pháp quỷ dị, khinh công cũng khá tốt, trên mặt dù đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể thấy xương gò má được vẽ hoa văn màu đen lộ ra, xem chừng quả thật không phải người Trung Nguyên. Rốt cục là vì cái gì, dù Phương Chấn Long đã chết vẫn cố chấp đánh lén Tàn Nguyệt Các. Thị vệ cùng ám vệ của y cũng không phải vô dụng, huống chi bên phía mấy kẻ kia chỉ có vài người. Vừa nghĩ, Yến Hướng Nam đang muốn tiến tới bên cạnh Yến Ngọ, liền hoảng sợ phát hiện một vệt sáng loang loáng phía sau người nọ, nhắm thẳng sau lưng của hắn!

      “Ngũ Nhi cẩn thận!” Lời nói vừa dứt, thân thể như lợi kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, bay thẳng tới chỗ Yến Ngọ.


      Không thể ngờ được mục tiêu chính của bọn chúng là người này! Tất cả ám vệ đang canh giữ ở mọi nơi gần như cùng hành động! Không ngờ… Yến Ngọ sau khi nghe thấy tiếng gió xẹt qua, lắc mình một cái tránh né chủy thủ vừa đánh lén, tay phải như một thanh đao đánh vào cổ tay kẻ ám toán. Chủy thủ keng một cái rơi xuống đất, kẻ kia chưa kịp nhặt lên đã bị hắn đá văng xuống dưới gầm bàn, đồng thời bắt lấy cánh tay kẻ nọ vặn ngược ra sau rồi ấn xuống đất! Từ lúc kẻ nọ ra tay tới lúc bị chế phục bất quá chỉ một cái chớp mắt, phản hứng của Yến Ngọ linh mẫn, động tác lưu loát, không hề bị thân hình cồng kềnh vướng bận.


       Ám vệ và thị vệ tới tương trợ: “….”
      

      Yến Hướng Nam: “….”
 

      Y dừng ở bên cạnh Yến Ngọ, trên mặt không chút cảm xúc, cúi đầu nhìn kẻ đánh lén đang ra sức kêu gào, “Lá gan lớn thật, nhỉ?”, không biết đang nói với ai.
 

      Kẻ ám toán nghe được thanh âm của y, càng giãy dụa kịch liệt: “Yến Hướng Nam! Ngươi trả mạng phụ thân cho ta! Ngươi dựa vào cái gì giết ông ấy! Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!”
 

      Từ lúc nhìn thấy thân ảnh kẻ ám sát kia, Nguyên Hải liền ngây nhẩn cả người, cảm thấy lạnh run. Hắn kinh ngạc đi tới, không thể tin hỏi: “Vũ… Nhu?”
 
      Yến Hướng Nam phất tay ý bảo thị vệ tóm gọn nữ nhân này từ tay Yến Ngọ, thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi muốn giết ta, vì sao lại ra tay với hắn?”

 
      Hận thù trong mắt Phương Vũ Nhu khi nhìn Yến Ngọ chợt lóe lên rồi biến mất, cũng không che giấu cừu hận: “Ngươi giết cha ta, ta cũng muốn giết người quan trọng nhất của ngươi! Mặc dù ngươi có rất nhiều nữ nhân, nhưng căn bản không hề qua chỗ các nàng trong một thời gian dài, chỉ luôn bên cạnh một mình hắn. Điều này chẳng lẽ vẫn chưa nói lên tầm quan trọng của hắn đối với ngươi?”
 

      Yến Hướng Nam cau mày liếc mắt một cái. Trận chiến đã kết thúc, những thị vệ đã hoàn thành nhiệm vụ đang đứng chờ mệnh lệnh của y. “Ngươi rất thông minh, không hổ là con gái của lão hồ ly Phương Chấn Long. Tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ, không phải bản Các chủ giam giữ nàng, mà nàng tự mình dâng tới cửa. Các ngươi nói xem bản Các chủ có nên giết hay không?”
 
      “Không thể giết!”. Nguyên Hải bừng tỉnh, che ở trước mặt Phương Vũ Nhu, “Yến Các chủ, Vũ Nhu đã phạm sai lầm. Nhưng dù sao cũng do nàng vừa mất đi phụ thân, quá đau buồn mới làm ra chuyện như vậy, về tình mà nói có thể lượng thứ. Hơn nữa, chẳng phải nàng chưa thực hiện được sao? Cầu ngài nể mặt Tứ đại thế gia mà tha cho nàng lần này!”

 
      “Tứ đại thế gia?”. Yến Hướng Nam khinh thường xuy một tiếng, “Bản Các chủ chưa từng để vào mắt! Đem người dẫn đi! Còn làm phiền ba vị ở lại Tàn Nguyệt Các thêm vài ngày!”. Nói xong liền chẳng them để ý tới bọn họ nữa, đi thẳng tới trước mặt mấy kẻ vừa bị bắt giữ. Nguyên Hải vẫn còn muốn nói thêm, lại bị một ánh mắt của Hoa Đình Phong khiến cho ngậm miệng. Hiện tại cầu tình là họa vô đơn chí*, đối với Vũ Nhu càng thêm bất lợi.
(*: hiểu đơn giản là tai họa ập đến liên tiếp cùng một lúc )

 
      Tất cả mấy gã vừa bị bắt sống đều dùng ánh mắt kiên cường bất khuất nhìn Yến Hướng Nam. Bọn họ chắc mẩm rằng Yến Hướng Nam sẽ không thể tra hỏi được điều gì. Khi xem xong những người biểu hiện ra phẫn nộ và sốt ruột, bọn chúng sẽ tự đoạn gân mạch. Trên giang hồ và triều đình có rất nhiều tổ chức không lưu lại đường lui giống như thế. Tiếp xúc một thời gian dài với nhóm người tử sĩ, Yến Hướng Nam làm sao có thể không biết? Y nặng nề nhìn chằm chằm một người trong số đó. Gã nọ tựa hồ vui sướng khi người gặp họa: “Ngươi hỏi đi! Chúng ta sẽ không nói bất cứ điều gì! Tức chết ngươi!”

 
      Yến Hướng Nam bỗng nhiên lộ ra một nụ cười làm điên đảo chúng sinh, nhanh như chớp vỗ một chưởng lên đỉnh đầu gã. Tươi cười trên khuôn mặt người nọ đông cứng, tựa hồ như không có xương cốt xụi lơ rũ xuống, thực chất là xương cốt toàn thân hoàn toàn bị đánh nát! “Đưa gã tới chỗ của Vân Thu Thực”. Yến Hướng Nam nhìn lướt qua những kẻ còn lại, nhẹ giọng nói: “Những kẻ này, toàn bộ giết chết!”. Muốn chết ư, tất nhiên y sẽ thành toàn.
 

      Thật ác liệt! Huynh đệ Hoa gia tựa như than thở mà cảm thán, còn Nguyên Hải thì sợ tới run cả người. May mắn vừa rồi Vũ Nhu không bị giết chết ngay tại chỗ.
 

      Xong việc, tất cả đều tự giải tán. Yến Hướng Nam lại không giống ngày thường, đưa Yến Ngọ quay trở về, ngược lại tự mình thong thả đi về phòng, nhàn nhã ngồi xuống uống chén trà. Yến Ngọ đi theo vào, Các chủ lộ vẻ khác thường không nói chuyện, hắn cũng chẳng biết làm thế nào để phá vỡ trầm mặc, đành tự tìm một cái ghế rồi ngồi xuống. Thân thể này quả nhiên không thích hợp vận động, vừa thực hiện vài động tác đã hơi hơi thở dốc. Hắn nên cảm thấy may mắn vì người đánh lén mình là Phương Vũ Nhu. Nếu đổi lại là một kẻ khác chưa chắc hắn đã có thể tránh thoát…
 

      “Yến Tiểu Ngũ!”. Yến Hướng Nam vỗ mạnh xuống bàn, đứng lên quát: “Ngươi còn dám ngồi đây mà ngẩn người! Ngươi chưa biết mình sai ở đâu sao?!”
 

-Hết Chương 39-
 
Dược ngọc: Như đã giải thích ở mấy chương trước thì nó là một khối ngọc có tác dụng chữa bệnh, được ngâm trong thuốc một thời gian dài. Trong truyện thì có hình tương tự như dưới đây (tất nhiên là trơn nhẵn bóng bẩy hơn :D)
Pr: Sau khi xem dược ngọc, cảm giác thật biến thái 囧. 







Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét