Thứ Hai, 1 tháng 6, 2015

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 40+41



CHƯƠNG 40: CHIẾN TRANH LẠNH

Edit: Bu Béo
Beta: Vương Lam Tử
Proofreader: Đốm

      Ngay lập tức, Yến Ngọ liền từ trên ghế bật dậy, suýt chút nữa là vọt cả người lên.
 

      Thật sự là rất lâu rồi không nhìn thấy bộ dáng này của Các chủ. Yến Ngọ nhìn Các chủ đang nổi giận đùng đùng mà sửng sốt trong chốc lát. Đột nhiên nhớ lại ngày xưa, khi Các chủ giận dữ thì bọn họ nên làm gì nhỉ? Hai đầu gối khẽ cong định quỳ xuống.
 


      “Ngươi…ngươi!”. May mà lý trí còn chưa bị lửa giận thiêu rụi mất, Yến Hướng Nam kịp thời xông lên ngăn Yến Ngọ lại, cầm lấy tay hắn mà tức đến không nói nên lời: “Ngươi quỳ cái gì mà quỳ? Ta cho ngươi quỳ xuống sao? Có phải ngươi đã quên hiện tại trong bụng mình có thêm một sinh mệnh hay không! Dám không nghe lời ta lao ra ngoài dấn thân vào nguy hiểm! Hay là lâu rồi không trừng phạt nên mông ngươi ngứa?” 
      
      Vừa bước tới cửa, Nguyên Khiếu nghe được những lời này khiến hắn tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Chạy ra ngoài đuổi hết mấy thị vệ đang canh gác đi, sau đó bản thân thì núp ở một góc nghe lén. Dựa vào tính cách của Các chủ, Yến Ngọ cũng không thể trả lời là “Không nghe” được, hắn có một loại dự cảm, nếu thực sự nói như vậy thì hôm nay sẽ chết chắc luôn.

      Mặt sau của Yến Ngọ theo phản xạ mà trở nên căng thẳng. Miệng ngập ngừng, còn chưa nói ra câu đầu tiên đã bị ấn ngồi xuống ghế dựa. Nhìn Các chủ chắp tay sau lưng đi đi lại lại vòng vòng, thi thoảng dùng ánh mắt oán hận mà trừng hắn một cái, cuối cùng lại ngồi vào chỗ cũ. Lần này, lời nói đã không còn nhuốm màu căng thẳng như vừa nãy: “Nói, có phải cố ý đi ra ngoài câu dẫn bọn chúng hay không?”

 
      Câu dẫn? Nguyên Khiếu thiếu chút nữa thì phun ra. Chẳng phải vừa rồi có người xâm nhập Tàn Nguyệt Các cộng thêm cô ả Phương Vũ Nhu muốn giết Yến Ngọ ư? Sao lại thành Yến Ngọ đi câu dẫn bọn họ? Không chỉ Nguyên chủ quản chả hiểu mô tê gì mà ngay cả Yến Ngọ cũng thực nghi hoặc: “Chủ tử, Vân tiên sinh dặn ta phải thường xuyên ra ngoài đi bộ, không ngờ lại bắt gặp bọn  chúng”.

 
      “Đi bộ sao?” Chạm mặt kẻ muốn ám toán một cách trùng hợp như vậy, khiến bản Các chủ hoảng hốt một phen: “Nếu không phải có người bẩm báo cho ta, không chừng ta sẽ tin ngươi, mấy ngày nay có kẻ lén theo dõi ngươi vì sao không nói? Ngươi cảm thấy có kẻ lấy ngươi làm mục tiêu nên cố ý chạy ra ngoài rêu rao khắp nơi. Quả nhiên, đối phương bị ngươi dụ tới, cũng thuận lợi cho thị vệ tóm gọn, giai đại vui mừng (cả nhà đều vui ~). Yến Tiểu Ngũ, ngươi cảm thấy việc mình làm đáng được khen ngợi đúng không?”

 
      “Chủ tử, chuyện này ta không hoàn toàn xác định, nên mới không bẩm báo. Hôm nay cũng không phải cố ý đi ra ngoài làm mồi…”

 
      “Mồi? Ngươi thừa nhận! Lúc ngươi tự ý hành động có nghĩ tới việc báo trước cho ta một tiếng không, hả?” Yến Hướng Nam nhịn không được mà đứng lên, tới gần Yến Ngọ, nhìn thẳng vào hai mắt của hắn: “Ngươi đem ta đặt ở nơi nào?”

 
      Chẳng lẽ đang trách hắn tự tiện làm chủ sao? Các chủ thời thời khắc khắc luôn luôn nhớ kĩ trong bụng hắn có thêm một sinh mệnh nhỏ, nhưng mà hắn… đã thực sự chuẩn bị kĩ càng mọi mặt, chắc chắn sẽ không gây thương tổn cho bé con, hắn chưa hề lãng quên nó. Yến Ngọ rũ mắt, thấp giọng nói: “Trước kia thuộc hạ phát hiện có người âm thầm theo dõi, nhưng không thể khẳng định, cho nên không dám bẩm báo với các Chủ điều chưa được chứng thực. Là thuộc hạ thất trách, thỉnh Các chủ trách phạt”.

 
      Cả gian phòng bỗng chìm trong im lặng, hồi lâu không có người nào nói chuyện. Nguyên Khiếu nghe lén ở bên ngoài nghẹn một bụng khí mà chẳng dám ló đầu ra. Hắn thực sự muốn đi vào lay tỉnh tên tử sĩ kia, rốt cục đang nói cái gì vậy, Các chủ là đang quan tâm ngươi a.
 

      Cuối cùng, Yến Hướng Nam mở miệng: “Ngươi, đang cùng ta phân rõ giới tuyến sao?”
 
      Yến Ngọ không trả lời. Yến Hướng Nam cười khẽ hai tiếng, nâng cằm hắn lên: “Cũng tốt, Yến Hướng Nam ta vẫn thích những ngày ăn chơi đàng điếm, mỹ nhân trong ngực, rượu ngon trong tay, biết bao tiêu sái! Người không thú vị như ngươi, thực mệt ta có thể chịu đựng lâu như vậy. Sau này ngươi tự mình chăm sóc bản thân cho tốt đi”.

 
     Tiếng bước chân ngập tràn tức giận từ từ đi xa dần. Nguyên Khiếu nhanh chóng đứng thẳng người, nhìn Các chủ lướt qua như một cơn gió, rồi lại nhìn người vẫn ngồi im không hề nhúc nhích ở trong phòng, thầm than, sự tình sao lại phát triển thành cái dạng này, sao hắn chẳng hiểu gì hết? Rõ ràng hôm qua còn nâng niu chiều chuộng người ta, hôm nay liền… phân rõ giới hạn? Cái kiểu đột ngột chuyển biến trạng thái như này hắn hoàn toàn không kịp thích ứng a!


      Dạo gần đây, kẻ vui vẻ nhất chính là đám sủng thị. Rốt cục Các chủ cũng lại nhớ tới và đến bên các nàng. Tuy rằng phần lớn thời gian đều ở lại trong phòng của Diễm Mai, nhưng ngẫu nhiên còn có thể xuất hiện trước mặt Các chủ, vẫn tốt hơn là bị hoàn toàn lãng quên giống như trước đó.


      Ly Âm lộ ra ý cười miễn cưỡng ngồi xuống. Không khí trong phòng ngập tràn mùi son phấn khiến cậu suýt chút nữa không thở nổi. Yến đại Các chủ nhà các ngươi tìm hoan mua vui thì gọi ta đến làm cái gì? Không nói tới việc cậu vừa khỏi bệnh, cần được quan tâm chăm sóc, thế mà lại phải thừa nhận sự khoe mẽ cùng với ánh mắt cười nhạo của mấy ả sủng thị, dễ chịu được sao? Cậu thực sự chẳng muốn tranh cái gì tình với cảm a. Cái loại bộ dạng thê thảm giống như không muốn sống khi mất đi sự sủng ái hoàn toàn là do các ngươi tự tưởng tượng ra có biết chưa?


      Nhàm chán mà uống rượu, Ly Âm thiên mã hành không* nghĩ nghĩ: Yến Hướng Nam đang làm sao vậy ta, không dưng tự nhiên ghét bỏ tử sĩ Tiểu Ngũ. Tình yêu trao đi sao có thể dễ dàng thu lại? Ngày hôm qua rõ ràng vẫn thắm thiết, tốc độ thay lòng đổi dạ thực là quá nhanh! Chẳng lẽ… chẳng lẽ Yến Hướng Nam phát hiện người kia không thích y nên thẹn quá hóa giận?


(*Thiên mã hành không 天馬行空: trong trường hợp này ý chỉ trí tưởng tượng của Ly Âm bay cao bay xa)

 
      Càng nghĩ càng thấy lý do này hợp lý, tầm mắt Ly Âm nhìn Yến Hướng Nam không khỏi mang theo chút cảm thông. Chưa đợi y phát giác, ngoài cửa truyền tới thanh âm nhỏ vụn xôn xao, Ly Âm thầm than, lại tới nữa!


      Quả nhiên, Diễm Mai lả lướt trong bộ quần áo rực rỡ tiến vào. Tâm của Các chủ lại quay trở về trên người nàng. Mỗi ngày nhìn những ánh mắt ghen tị của kẻ khác đối với mình, nàng cảm thấy lâng lâng sung sướng, dĩ nhiên sẽ xuất ra đủ mọi chiêu trò để hấp dẫn sự chú ý của Các chủ. Nàng bỏ đi xiêm y diễm lệ đỏ thẫm, thay bằng màu xanh biếc thanh lệ, trang điểm cũng nhạt đi, so với dĩ vãng thuận mắt hơn nhiều. Phát hiện ánh mắt Ly Âm đang dừng trên người mình, Diễm Mai làm bộ như không phát hiện mà vênh mặt lên. Hừ, xem ngươi còn đắc ý được nữa không, giờ chẳng phải cũng ngồi một xó thê lương nhìn Các chủ sủng ái ta sao!


      Ly Âm nhìn nàng lắc lắc mông cao ngạo bước tới, thầm nghĩ, cho dù bề ngoài thay đổi ra sao, dáng vẻ lả lướt khi đi đường vẫn nói lên tất cả. Rốt cục cũng chỉ là một ả diễm cơ giỏi thủ đoạn mị hoặc lòng người mà thôi.


      “Các chủ ~”. Diễm Mai khẽ quét mắt tới nữ nhân đang ngồi cạnh Yến Hướng Nam, cúi đầu tỏ vẻ, dời sự chú ý của y về phía mình.


      “Đến rồi?”. Yến Hướng Nam uống một ngụm rượu trên tay sủng thị đang ngồi kế bên mình, giương mắt lên nhìn qua: “Hôm nay ăn mặc thật hợp ý ta, thanh lệ thoát tục, thực giống như lột xác thành một người khác, tới đây.”

 
     Vô cùng vui mừng mà nắm lấy bàn tay Các chủ vươn ra, Diễm Mai gạt lui mấy kẻ vướng bận, mềm mại mà đi lên. Bàn tay nõn nà vừa muốn lấy chút hoa quả đặt trên án thượng, lại giật mình nhân thấy móng tay mình vẫn sơn màu đỏ tươi. Nguy rồi! Đã quên sửa thành màu khác! Đành phải cố gắng che giấu sự lệch tông này, không lấy hoa quả mà ngược lại châm một ly rượu, dâng tới bên miệng Yến Hướng Nam: “Các chủ, uống rượu ~”


      Thật may là Các chủ không hề phát hiện, Diễm Mai thở phào, động tác kế tiếp cẩn thận hơn rất nhiều. Kỳ thực y làm sao có thể chú ý cho được? Ly Âm lặng im mà dời tầm mắt, chẳng lẽ chỉ có cậu mới nhận ra rằng tâm tư Yến Hướng Nam căn bản không hề đặt tại nơi này? Loại việc vừa tra tấn người khác lại vừa tra tấn bản thân này có ý nghĩa sao?


      So với Ly Âm đang cắn răng chịu khổ ở bên này, tử sĩ bên kia cũng chẳng hề thoải mái.
 

      Yến Tị nhìn Yến Ngọ vô cùng bình tĩnh mà cõng một bọc quần áo nhỏ mở khóa cửa vào phòng, có chút sững sờ hỏi: “Sao ngươi lại trở về?”
 

      Yến Ngọ kinh ngạc nhìn hắn: “Nơi này không phải là phòng ta ư?”
 

      Nơi này đương nhiên là phòng của ngươi, vấn đề là đáng ra ngươi không nên ở trong này! Các chủ sao có thể thả ngươi trở về? “Các chủ cho phép ngươi về đây hả?”
 

      Yến Ngọ gật đầu, “Các chủ bảo ta trở lại đây điều dưỡng thân thể”. Mở bao hành trang ra, bên trong chỉ có vài chiếc áo trong mà bình thường hắn hay mặc. Còn mấy chiếc áo choàng ư, chẳng hề mang về một chiếc nào, ngoại trừ cái mà hắn đang khoác trên người.
 

      Rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Nhưng mà Yến Tị còn chưa đủ can đảm để nhúng tay vào chuyện tình yêu của Các chủ, chỉ đem đệm chăn của mình tới trải ra cho Yến Ngọ nằm: “Nếu sớm biết ngươi tới, nhân lúc trời hửng nắng ta đã đem chăn đệm đi phơi phóng một lượt, ngươi dùng tạm chăn của ta nhé? Chăn mền của ngươi lâu ngày không có ai sử dụng, sẽ có hại cho sức khỏe”.
 

      Nói lời cảm ơn, cũng không cự tuyệt ý tốt của Yến Tị, nhưng đến tối đã thấy Nguyên chủ quản đen một bộ đệm chăn và tất cả quần áo mà hắn từng mặc đưa tới. Lý do, đây đều là đồ vật mà người nào đó đã dùng qua, y không muốn nhìn thấy, thuận tiện mang luôn cả chậu than và… bữa tối. Vân Thu Thực đã dặn phải dùng dược thiện mỗi ngày, vậy nên về điểm này Yến Ngọ cũng không nghĩ nhiều. Hắn cũng mong bé con khỏe mạnh, dù sao Các chủ rất coi trọng bé.
 

      Trước khi rời đi, Nguyên chủ quản khuyên nhủ: “Các chủ cũng là bực ngươi tự ý mạo hiểm. Chờ khi ngài hết nóng giận, ngươi nhận lỗi một hai câu, không chừng Các chủ sẽ lại đón ngươi về. Đã từng trải nghiệm qua, ngươi cũng nên biết đây không phải là nơi an toàn nhất”. Chỗ an toàn nhất không phải nơi này, cũng không phải chủ ốc, mà là bên cạnh Các chủ.
 

      Ban đêm, Yến Ngọ gian nan lăn qua lộn lại, ánh mắt vẫn luôn mở lớn. Rõ ràng đây là phòng quen ở, giường quen nằm, tất cả đều quen thuộc với mình. Vậy mà chẳng hiểu sao chỉ rời đi trong vài tháng ngắn ngủi lại không tài nào ngủ được…
 

      Trước đây chẳng bao giờ nghĩ sẽ có một ngày như thế này. Mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ, thời gian rảnh rỗi hắn sẽ vắt vẻo trên cây, trên nóc nhà mà đánh một giấc, thi thoảng bị Yến Quý bắt gặp sẽ trách mắng vài câu. Còn giờ chỉ việc lười nhác nằm dài trong sân phơi nắng. Trong viện yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có một mình Yến Ngọ lặng lẽ nằm trên ghế ngẩn người. Ánh mắt của hắn tựa hồ dao động khắp chốn, lại tựa hồ chỉ dừng lại ở mỗi nơi một chút. Bàn tay đang đặt bên người bỗng nhiên xoa xoa bụng, Yến Ngọ khẽ nhíu mày.
 

      Dạo gần đây, bụng càng ngày càng trướng, thắt lưng cũng ê ẩm muốn chết, khiến cho thời gian hắn nằm một chỗ trở nên dài hơn. Vân Thu Thực nói phải thường xuyên đi lại, để tránh tới lúc đó khó sinh. Lúc rảnh rỗi thì Yến Tị và Yến Mùi giục hắn ra ngoài tản bộ. Hai tên con trai vừa trưởng thành nên thường luống cuống chân tay, thái độ vô cùng cẩn thận khiến cho Yến Ngọ cực kì không tự nhiên, bởi vì đôi khi nửa đêm dậy đi tiểu cũng kinh động bọn họ.
 

      Nói tới đi tiểu, số lần đi vệ sinh mỗi ngày cũng tăng nhiều, mặc nhiều quần áo quả thực là không tiện. Yến Ngọ ngốc ngốc đứng dậy, chẳng mấy khi lại cảm thấy phiền muộn như lúc này.
 

      Ở nơi góc tường thường có tuyết đọng, Yến Ngọ thật cẩn thận mà tránh qua, nhưng vẫn hơi hơi lảo đảo, phía sau là tường, đụng vào chắc cũng không vấn đề gì nhỉ? Nghĩ vậy, tay Yến Ngọ lại vội vàng đưa ra sau sờ soạng vách tường. Sau gáy bỗng nóng lên, bên hông truyền đến một lực đạo vững vàng đỡ lấy hắn. Lưng tựa vào ngực người nọ, hơi thở quen thuộc khiến Yến Ngọ an tâm, nhưng nghĩ tới những lời y đã nói lúc trước, hắn lại dùng sức muốn tránh ra.

      Thân thể càng bị ôm chặt lấy không cho rời đi, người phía sau đỡ hắn đứng vững vào vị trí thích hợp. Chưa kịp kháng cự quần áo đã bị giải khai, bộ vị đang có nhu cầu cấp bách muốn giải phóng được tay ai kia đỡ lấy, người nọ cúi đầu thầm thì bên tai hắn: “Như vậy không sợ ra ngoài. Nhanh lên, đừng để nó đông lạnh mà hỏng mất ~”

 

Tác giả: Ai, mình thật mềm lòng. Vốn định để hai người “lạnh” đôi ba chương, nhưng không đành lòng để Tiểu Ngũ lủi thủi một mình
Các chủ cuối cùng lại dâm loạn ~
Rất bội phục kiểu tiểu thụ bụng bầu mà còn chạy tới bay lui, đánh nhau, thậm chí cưỡi ngựa đánh giặc. Ở đây thì thi thoảng bị đụng vài cái đã đau lòng rồi (Tiểu Ngũ là tử sĩ a, không yếu ớt vậy đâu )

 

-Hết Chương 40-
 
*Thiên mã hành không: Thực ra mình đã giải thích rất kĩ cụm này ở mấy chương trước rồi :3
Đây là bài hát Thiên mã hành không, mọi người thử nghe xem, cũng khá hay ^_^

 

CHƯƠNG 41: ĐỎ MẶT
 
      Yến Ngọ bị tình huống đột ngột phát sinh này làm cho bất ngờ tới mức cảm giác mình chẳng buồn đi tiểu nữa, xấu hổ đứng bất động tại chỗ, ngay cả kêu Các chủ nhà mình buông tay cũng quên luôn.
 

      Yến Hướng Nam tựa như không phát hiện tình trạng xấu hổ của hắn, vẫn giữ nguyên hai ngón tay đỡ lấy vật tượng trưng cho nam tính của Yến Ngọ. Thấy hắn bất động còn ám muội mà sờ sờ hai phát, xấu xa mà nói: “Không xả được, có cần ta suỵt suỵt vài tiếng không?”
 

      Ngày trước ở sơn thôn gần Bích huyện có gặp vài bé trai không chịu đi tiểu, cha mẹ chúng liền đứng cạnh, dùng thanh âm đặc biệt mà dỗ bọn nó đi tiểu, cũng có hiệu quả khá cao. Nhưng Yến Ngọ là người trưởng thành, Yến Hướng Nam lại có mưu kế xấu xa gì đây?
Yến Ngọ càng quẫn: “Nơi này rất dơ bẩn, ngài nên ra ngoài trước đi, thuộc hạ có thể tự làm”.
 

      Yến Hướng Nam dùng ánh mắt kì lạ nhìn hắn, bất đắc dĩ lùi vài bước: “Ta quay mặt đi là được chứ gì? Nếu không, tự ngươi làm, ta chỉ giúp đỡ. Nhanh lên, trời lạnh lắm”.
 

      Khó có được sự nhượng bộ của Các chủ, Yến Ngọ lại không giống kẻ khác được sủng mà kiêu, rất nhanh giải quyết tốt vấn đề, tiếp tục trở lại trong viện nằm phơi nắng. Yến Hướng Nam quen thuộc mà lấy khăn ướt lau tay cho hắn như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cảm nhận được Yến Ngọ đang nhìn y bằng ánh mắt kỳ lạ, liền hừ nhẹ: “Bản Các chủ không phải lo lắng cho ngươi đâu, ta chỉ là đến thăm đứa bé… Dạo này đồ ăn có hợp khẩu vị không? Vân Thu Thực bảo rằng ngươi ăn nhiều hơn?”
 

      Thuộc hạ hiểu được, trong lòng Yến Ngọ nhỏ giọng nói thầm. Mấy ngày gần đây tình trạng ăn uống được cải thiện rất nhiều so với thời kì đầu khi mới mang thai, có thể thêm một hai chén cơm hoặc canh: “Rất tốt”.

      Giữa hai người lại chìm vào lặng im. Lát sau, Yến Hướng Nam ho nhẹ một tiếng: “Ta không lệnh ngươi rời đi, vì sao lại dọn hết đồ đạc chuyển tới đây?”. Đêm hôm đó khi trở về phát hiện trong phòng không một bóng người, nếu không phải đã được ám vệ bẩm báo trước, y thiếu chút nữa đã lao qua khiêng hắn trở về! Lá gan lớn quá ha, dám trốn nhà đi bụi!
 

      Có những điều tuy rằng trong lòng Yến Ngọ hiểu rõ, nhưng không dám cũng không thể nói ra trước mặt Các chủ. Cho tới bây giờ, hắn chưa bao giờ quên mình là một tử sĩ, một tử sĩ có thể hy sinh mạng sống vì Các chủ bất cứ lúc nào. Chỉ là từ trước tới nay hắn đều nghe lệnh làm việc, không tự mình quyết định, hắn thật sự đã vượt quyền… Nghĩ tới nghĩ lui xem mình liệu có thể quay về cuộc sống như trước kia, lúc lấy lại tinh thần thì hai người đã đứng ngoài cổng lớn nơi tử sĩ vẫn ở.
 

      Yến Ngọ nói không nên lời cũng chẳng tìm được lý do. Yến Hướng Nam không dám ép hỏi hắn. Vừa mới mắng hắn hai câu đã thu thập quần áo chạy lấy người, tiếp tục bức hắn thì không biết hậu quả sẽ ra sao! Nhưng ngày đó y quả thực bực không chịu nổi. Y hao hết tâm tư chăm sóc sức khỏe cho Ngũ Nhi, hy vọng khi sinh nở sẽ thuận lợi hơn một chút, không lưu lại bệnh tật. Thế mà hắn lại chỉ nghĩ tới vì chủ tử mà tìm ra thế lực bí ẩn, xém chút nữa là bị thương rồi.
 

      Người trước mắt này vĩnh viễn sẽ không hiểu được, khi nhìn thấy thanh chủy thủ kia sắp chạm vào cơ thể hắn, thì cảm giác của mình thế nào… Yến Hướng Nam bất đắc dĩ mà nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn: “Ngươi a, về sau nghĩ nhiều một chút. Đừng chọc giận ta”.
 

      Oanh—Không biết tại sao Yến Ngọ lại cảm thấy một sự tê tê dại dại từ nơi đang được hôn kia kéo dài tới tận chỗ nào đó ở ngực trái. Mặt đỏ rực như bốc cháy, cả người khô nóng khó chịu, giống như kiểu đang từ mùa đông đột ngột chuyển sang ngày hè nóng bức. Hắn vội vàng rụt tay lại. Yến Hướng Nam đang dịu dàng âu yếm, còn chưa hôn đã miệng, vừa muốn mắng hắn hai câu liền bắt gặp một cảnh vô cùng hiếm thấy: Yến Tiểu Ngũ đỏ mặt nha ~
 

      Sau thời gian được nghỉ ngơi và chăm sóc, khuôn mặt dường như mượt mà hơn, giờ đây như nhiễm một rặng mây đỏ, dường như còn đang bốc hơi. Nhìn kỹ, màu đỏ còn lan tới hai tai và cổ… Yến Hướng Nam há hốc miệng, cái tay không an phận mà sờ lên. Phải hiểu rằng khiến một tử sĩ đỏ mặt tới mức này thì bản lĩnh phải cao cường tới cỡ nào!

      Tình trạng bây giờ giống y chang lúc phát sốt, nhưng lại thêm một phần hấp dẫn, làm cho Yến đại Các chủ chỉ muốn nhào qua, hung hăng nuốt gọn người vào bụng…
 

      Sờ lên làn da nóng bỏng, Yến Hướng Nam kề sát lại, nhỏ giọng nói: “Nóng tới mức có thể hòa tan băng đó. Sao lại có thể xấu hổ tới mức này?”. Chẳng lẽ chỉ do nụ hôn vừa rồi, rõ ràng ngày trước còn làm những chuyện thân thiết hơn rất nhiều nha.
 

      Yến Hướng Nam cười rạng rỡ mà tiếp tục việc còn bỏ dở khi nãy, tâm trạng khó chịu mấy ngày qua hoàn toàn bay biến. Vừa rồi chỉ mải nói chuyện nên mới lau được một bàn tay. Khuôn mặt Yến Ngọ vẫn đỏ rực, nhìn sợi tóc rũ xuống của Các chủ, miệng nhiều lần khép mở, rốt cục nói: “Các chủ, bàn tay ngài vừa hôn còn chưa được lau đâu…”
 

      Động tác của Yến Hướng Nam cứng đờ, nghe ra sự nhẹ nhàng trong lời nói Yến Ngọ, vẫn giữ nguyên nụ cười không đổi: “Ừ, coi như là gián tiếp hôn môi”. Gián tiếp hôn tới nơi đó, thân thể Yến đại Các chủ bỗng dưng nóng lên…

      Yến Hướng Nam chỉ ở lại tiểu viện trong chốc lát, khi có tử sĩ về liền ly khai. Nhưng mà từ đó trở đi, số lần ghé qua tăng lên rất nhiều. Có đôi khi buổi tối Yến Ngọ bỗng dưng bừng tỉnh, bởi vì bên cạnh có thêm hơi ấm cơ thể của một người. Đại đa số những lần Yến Hướng Nam ghé qua đều không phải tới ngủ, mà là…
 

      “Để ta xem xem, có ngoan ngoãn dùng dược ngọc hay không nào?”. Bàn tay ấm áp trượt vào trong lý y, rồi trượt dần xuống dưới, mò mẫm tìm được nơi đang hàm chứa dược ngọc mới dừng lại một lúc lâu: “Tốt lắm. Bây giờ là khoảng thời gian vô cùng quan trọng. Nếu có gì không thoải mái thì đừng giấu, để ám vệ hoặc Yến Tị tới bẩm báo ta, có nghe không?”
 

      Người này không ở bên cạnh khiến mình luôn lo lắng, hơn nữa thế lực đối địch với Tàn Nguyệt Các lại không tra được gì nhiều. Phương Vũ Nhu có thể thành công trà trộn vào Các lý là do lợi dụng được sơ hở khi tuyển chọn người mới. Đôi khi, Tàn Nguyệt Các sẽ cho vài người lớn tuổi hồi hương, và để bổ sung vào những vị trí trống này sẽ tuyển thêm người mới. Phương Vũ Nhu có vẻ ngoài nhu nhược vô hại, không thể tra được thân phận gia cảnh thực sự của nàng ta, phỏng chừng do thế lực thần bí kia giở trò.
Giam giữ Phương Vũ Nhu, giết chết những kẻ còn lại. Như vậy ai là người mà Yến Hướng Nam y quan tâm nhất tạm thời trong khoảng thời gian ngắn chưa thể truyền ra ngoài. Tuy thế y cũng không thể mạo hiểm. Hiện giờ thân thể Ngũ Nhi khác xưa. Vân Thu Thực nói dựa theo tình trạng sức khỏe của hắn lúc này chỉ sợ sẽ sinh non, hơn nữa không thể chịu nổi việc bôn ba trên đường dài xóc nảy. Việc để hắn trở lại nơi ở trước kia hoàn toàn là bất đắc dĩ. Tuy có ám vệ cực giỏi bảo hộ cũng không thể khiến y an tâm, chỉ hy vọng thủ thuật che mắt bằng cách hằng ngày ăn chơi đàng điếm của y sẽ có tác dụng.


      Thế lực kia tựa hồ muốn giăng bẫy, không biết đang ấp ủ âm mưu gì.
 

*****
 

      Để tiện cho việc đi tiểu đêm vào buổi tối của Yến Ngọ, Yến Tị châm một ngọn nến nhỏ ở góc phòng, lồng một cái chụp đèn vào rồi mới rời đi. So với cái ngày Yến Ngọ một mình cõng bọc nhỏ trở về, cả ngày im lặng không nói một câu, thì hiện tại đã khiến mọi người an tâm hơn nhiều. Thời gian rảnh rỗi không có việc gì làm có thể nói chuyện phiếm, cơm cũng ăn nhiều hơn, chỉ là bụng bầu… thật sự có thể bình an sinh hạ sao?

      Yến Ngọ nằm nghiêng trên giường. Kỳ thực bụng đã bự đến độ cho dù nằm ngang dọc kiểu gì cũng không thoải mái. Nhưng dạo gần đây hắn vô cùng thèm ngủ, có lẽ do tác động của việc mang thai nên hắn rất nhanh chìm vào trong mộng.


      Nửa đêm, hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, cảnh giác nhận thấy trên giường có người, ngọn nến trong phòng cũng không biết bị thổi tắt tự bao giờ! Các chủ sẽ không gây cho gắn cảm xúc bất an thế này, trừ phi muốn cố ý đánh thức hắn! Nếu không thì sẽ để hắn vô tri vô giác mà ngủ thẳng đến hừng đông, có đôi khi qua lời Yến Tị hắn mới biết buổi tối Các chủ tới, nhưng sáng sớm đã lén rời đi rồi. 


      Nhưng hơi thở của người này thực xa lạ, khiến người ta cảm giác giống như mình là một miếng mồi ngon đang chờ bị nuốt trọn, thật không thoải mái. Hơn nữa anh ta nhất đinh là một cao thủ, nếu không nhất định sẽ bị phát hiện. Ám vệ bên ngoài không biết có bị thương không, còn có bọn Yến Tị. Yến Ngọ vô cùng lo lắng, đồng thời cánh tay đang đặt bên hông không tự chủ sờ soạng bụng bầu một chút. Ánh mắt một lần nữa mở ra thể hiện sự sắc bén, vận nội lực toàn thân đánh tới người phía sau!

      Người nọ không dự đoán được hắn đột nhiên hành động, bởi vì hô hấp của Yến Ngọ vẫn luôn nặng nề. Sau một lúc cân nhắc thì anh tin tưởng rằng người đã ngủ say. Nhưng hiển nhiên anh không phải đèn cạn dầu (kẻ vô dụng), thân thể mềm dẻo uốn cong tới độ không thể tưởng tượng nổi mà né tránh công kích của Yến Ngọ, rồi thuận thế từ trên giường nhảy lên. Cơ hội để Yến Ngọ thừa dịp xuống giường đã không còn.


      Người nọ ngăn Yến Ngọ ở mép giường. Hai người đối mặt trong bóng đêm, không khi hết sức căng thẳng, sau một lúc lâu: “#$%^&*…”

 
      Yến Ngọ: “?


      “#$%^&*^%$”. Anh ta lại nói một câu, thấy người đối diện ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì, mới giật mình: “Quên mất nơi này là Trung Nguyên, ngươi nghe không hiểu. Giờ ta nói như này sẽ không còn trở ngại ngôn ngữ nữa chứ?”

 
      “Ngươi là ai?”. Tay sờ soạng trong bóng tối, Yến Ngọ đề phòng hỏi, rời lực chú ý của người nọ: “Những người bên ngoài sao rồi?”
 

      “Thủ vệ phía ngoài… Võ công bọn họ đều không tệ. Thủ vệ của Tàn Nguyệt Các thực sự rất mạnh, nhưng mà rốt cục không cản nổi ta, tựa như không thể ngăn nổi Yến Hướng Nam đó”. Giống như lơ đãng mà nhắc tới Yến Hướng Nam, Yến Ngọ từ đó lại có thể nghe ra một sự ganh đua không chịu thua trong ấy, quả nhiên là vì Các chủ mà tới! “Về phần ta là ai, Trung Nguyên có thể chưa ai biết tới. Nhưng trái lại ở Tây Vực nơi ta sống, lại có không ít người biết đến tên tuổi Yến đại Các chủ, y rất lợi hại. Cái đầm nước kia ta cũng cần có người trợ giúp mới có thể đi vào. Cho nên ta muốn nhìn một chút xem người có thể khiến y thực sự quan tâm là thế nào?”
 
      Đầm nước? Yến Ngọ chú ý tới hai chữ này. Hóa ra anh ta cũng từng đi qua đầm nước đó, chẳng lẽ đã theo dõi Các chủ từ lâu như vậy sao? Về phần Tây Vực, đúng là nằm trong dự kiến, đám người phiên bang ở bên ngoài Trung Nguyên chưa bao giờ an phận.
 

      “Yến Hướng Nam quả nhiên thông minh. Đem người mà y để ý nhất giấu ở chỗ này. Nếu không phải ta sớm biết y có nam sủng bên cạnh, sợ là cũng bị y lừa gạt mất rồi. Cơ mà ngươi đừng lo, Hách Liên Kỳ ta sẽ không ra tay với một nam sủng đâu!”. Ngữ khí của Hách Liên Kỳ giống như anh chàng là một người chính trực cao thượng: “Bất quá ngươi thật sự khác với tưởng tượng của ta. Nam sủng người Trung Nguyên các ngươi không phải đều yếu… cái từ kia là gì ta…A đúng rồi! Yếu đuối nhu nhược như cây liễu rủ. Ngươi không những có chút công phu, còn thực bình tĩnh, thật hiếm thấy nha!”
 
      Gã này tìm lộn người, Yến Ngọ nghĩ thầm. Mình chỉ là người đi theo hộ tống Các chủ tới Hồ Điệp Cốc, cho nên “nam sủng” không thể là hắn. Nhưng hiện giờ, có lẽ hành tung của Các chủ cũng bị người nọ nắm rõ như lòng bàn tay.


      “…Hay là ngươi theo ta đi? Hách Liên Kỳ ta so ra không hề thua kém Yến Hướng Nam…” Kẻ tự xưng Hách Liên Kỳ này không giống một sát thủ, ngược lại rất tự nhiên mà lớn giọng. Yến Ngọ nghe anh ta càng nói càng thái quá, tiên hạ thủ vi cường rút binh khí được giấu dưới ván giường ra chém về phía người nọ, thời gian càng trôi qua thì hắn càng lo cho đám người tử sĩ cùng với ám vệ.
 

      Tiếng vải vóc bị xé rách vừa truyền tới, Hách Liên Kỳ xoay người nhảy lên, dùng ngôn ngữ mà Yến Ngọ không hiểu thấp giọng nói một câu. Không đợi anh kịp xoay người, Yến Ngọ nhảy xuống giường lại chém thêm vài nhát kiếm, thừa dịp Hách Liên Kỳ trốn tránh mà bước về phía đại môn.

      Bụng bự nên rốt cục sự linh mẫn bất đồng dĩ vãng. Hách Liên Kỳ rất nhanh lộn trở lại ngăn cản phía trước. Y trực diện nghênh đón binh khí sáng loáng, một bên dùng thủ pháp quỷ dị né tránh, một bên tức giận nói: “Sao ngươi lại đột nhiên động thủ? Ta đã nói hết với ngươi còn gì, người Trung Nguyên các ngươi đều kì quái như vậy hả? Đừng đánh tới nữa, nếu không ta không khách khí!”
 

      Là ngươi gây sự trước còn muốn đến kiếm chuyện! Hoàn toàn không nói đạo lý, hơn nữa… Chính gã đã giết Quý ca, mình muốn báo thù! Chuyện đã muốn quên đi lại bị Hách Liên Kỳ khơi ra. Yến Ngọ không hề ngừng tay, ngược lại động tác đánh tới càng ngoan lệ. Nhưng quá sức lại khiến nội tức rối loạn, chiêu thức dần trở nên hỗn độn, bị Hách Liên Kỳ một chưởng đánh bại!

      A ưm – tiếng kêu rên vang lên. Mặt Yến Ngọ tái nhợt, thời điểm ngã xuống đất hắn đúng lúc bảo vệ bụng, nhưng phía sau lại truyền tới cơn đau khó nhịn. Mỗi đêm hắn đều phải dùng dược ngọc, sao nghĩ tới sẽ có người đánh lén. Vừa rồi hành động đã bị ma sát khiến chân hắn mềm nhũn, lúc này lại bị ngã khiến nó cắm sâu vào bên trong, đau đến mức hắn suýt chút nữa kêu lớn thành tiếng.


      Trong bụng truyền tới cơn đau, Yến Ngọ bỗng dưng cảm thấy không ổn. Có chất lỏng ấm áp chảy xuống giữa hay chân, rất nhanh thâm ướt cả quần áo.
 

      Nghe thấy tiếng kêu rên sau đó là thở dốc dồn dập của Yến Ngọ, Hách Liên Kỳ cũng nhận thấy không khí quái dị trong phòng: “Nè, ngươi…không sao chứ? Ta xuất ra chưa tới ba thành công lực… A, có mùi gì đó?”
 
      Mũi ngươi là mũi cẩu sao? Cảm thấy mình sắp sinh trước mặt một nhân vật nguy hiểm, Yến Ngọ không hề cấm kị mà nói tục vài câu. Vô liêm sỉ! Ta chết cũng sẽ ám ngươi!
 

-Hết Chương 41-
 
* Tây Vực ( nơi anh Hách Liên Kỳ sống ^_^ ): Tây Vực (chữ Hán: 西域, bính âm: Xi-yu hoặc Hsi-yu) là cách người Trung Quốc ngày xưa gọi các nước nằm ở phía Tây của Trung Quốc. Nó được ghi chép trong các biên niên sử Trung Hoa từ khoảng thế kỷ 3 TCN tới thế kỷ 7 và để nói tới khu vực ở phía tây Ngọc Môn quan và Dương quan, phần lớn là để chỉ Trung Á hay là phần phía đông nhất của nó, nghĩa là khu vực bồn địa Tarim. Đến thời nhà Đường thì người ta gọi nó là Thích Tây (碛西)._ Nguồn Wiki.


Hãy tưởng tượng đây là anh Hách Liên Kỳ, đẹp nhưng điên =))))



Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

1 nhận xét:

  1. Hách Liên Kỳ đúng với câu người càng đẹp thì tính càng quái :)))

    Trả lờiXóa